Chương 104: Tư thông với địch bán nước
Tây Lâu Tiểu Nam
09/12/2013
Edit: Aquarius8713
Beta: Tiểu Ngọc Nhi
Lúc Thất Nhàn trở về chỗ ngồi lần nữa, Vân Lam đang uống cùng Cơ Y Duệ.
Vân Lam mắt sắc, liếc một cái liền nhìn thấy Thất Nhàn: “Dực Vương Phi sao đi lâu như vậy?”
Thất Nhàn hơi mỉm cười: “Trong cung khắp nơi đều là phong cảnh, nô tì nhất thời nhìn mê cả mắt. Mong bệ hạ thứ tội.”
Vân Lam đung đưa chén rượu nhỏ, đánh giá nàng một trận. Ám vệ không có bẩm báo gì với hắn, nữ nhân này hẳn là an phận. Cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Dực Vương Phi, đến, Y Duệ hôm nay tới muộn, trẫm đang phạt hắn uống rượu. Ngươi trong yến hội lạc đường lâu như vậy, cũng nên cùng bị phạt giốngY Duệ.” Tư thái khí tức hào sảng.
Thất Nhàn hạ mắt: “Dạ.” Tiến lên phía trước mấy bước, đứng lại song song cùng Cơ Y Duệ.
Trước đó vài ngày Cơ Y Duệ nói là phụng chỉ đi Giang Thành, xem xét việc xây dựng thuỷ lợi. Tiếp theo liền trực tiếp trở về Phi thành thăm viếng. Ngày gần đây mới về tới kinh thành. Vừa lúc bỏ lỡ một trò hay trong kinh, cả chuyện Phúc Ninh công chúa chứng thực Vân Lam cũng bỏ sót.
Thất Nhàn rất hoài nghi Cơ Y Duệ là cố ý, dù sao mình là người Cơ gia, coi như cũng bước một chân vào hồ nước đục này. Hắn là người thông minh cỡ nào, như thế nào không hiểu được vấn đề tị hiềm đó, làm sao lại đem mình đặt vào tình cảnh lúng túng như vậy đây.
“Đại ca.” Thất Nhàn hành lễ.
“Lúc thất muội cùng Dực Vương gia kết hôn, ta đây làm đại ca lại không thể tham dự, thật là quá vô trách nhiệm với muội rồi.” Cơ Y Duệ nhìn Thất Nhàn, thấy không ra cảm xúc trong mắt hắn.
“Đại ca khách khí.” Thất Nhàn cười một tiếng: “Đại ca hàng ngày phân ưu cùng bệ hạ, cũng chính là làm việc vì dân vì chúng. Một chút chuyện nhỏ của tiểu muội so với việc quốc gia, thật là không đáng giá nhắc tới.”
“Mặc kệ thế nào, ngày khác, đại ca sẽ tặng cho muội một phần đại lễ, coi như là bồi thường cho muội.”Cơ Y Duệ nói đến khó hiểu.
Cái bồi thường này, là chỉ thiếu hạ lễ thành thân cho Thất Nhàn, hay là cái gì khác.
Trong lúcThất Nhàn bộ dạng phục tùng, khóe mắt có một tia cười không dễ dàng phát giác.
“Tốt lắm tốt lắm.Huynh muội các ngươi hàn huyên đợi sau này hãy nói.” Vân Lam khoát tay áo: “Hiện tại cũng không thể trốn rượu phạt này.”
“Bệ hạ nói đúng.” Cơ Y Duệ lấy ra chén rượu nhỏ cung nữ đưa tới: “Thần trước kính ngài một ly”
Hơi ngửa đầu, rượu mạnh tràn vào cổ họng.
Cơ Y Duệ mặt không đổi sắc, đón thêm ra hai chén, uống một hơi cạn sạch, một giọt cũng không còn.
“Y Duệ quả nhiên sảng khoái.” Vân Lam ha ha cười hai tiếng, chuyển về phía Thất Nhàn, “Tới lượt Dực Vương Phi chịu phạt ba chén rồi.”
“Dạ!”Thất Nhàn đưa tay định lấy chén rượu nhỏ trong khay của cung nữ.
Lại nghe Cơ Y Duệ một bên uyển chuyển mở miệng: “Rượu này rất mạnh, đối với Thất muội mà nói sợ là quá mạnh rồi, hay là để cho vi huynh uống hộ đi.”
Không đợi Thất Nhàn nói chuyện, Vân Lam đã mở miệng: “Y Duệ thật đúng là yêu thương bảo hộ muội muội đây. Thật là ca ca tốt, huynh trưởng tốt đó.” Lại nghe không ra ý tứ hàm xúc tán thưởng gì, mà chỉ thấy như có mấy phần hỏa khí: “Nhưng mà, rượu này rõ ràng là phạt Dực Vương Phi, sao ngươi có thể uống hộ chứ?”
Thất Nhàn cau mày, thả tay xuống, rượu này, không đụng thì tốt hơn.
“Làm sao? Dực Vương Phi bị lời của Y Duệ hù đến sao?”Vân Lam nhìn về phía Thất Nhàn, nụ cười không rõ.
“Úi!” Tam Huệ chỉ ngồi nghe ở bên cạnh Vân Lam vẫn không nói chuyện đột nhiên kêu nhỏ một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của Vân Lam.
Chỉ thấy Tam Huệ tay phải khẽ vuốt trán, dựa vào người cung nữ bên cạnh, trong mắt chứa vẻ đau đớn, lông mày cau lại.
“Sao vậy, hoàng hậu?” Vân Lam vội vàng đỡ lấy Tam Huệ.
“Không có chuyện gì, bệ hạ.” Tam Huệ nhu nhược mở miệng: “Chỉ là đột nhiên nhức đầu một chút.”
“Có phải phong hàn lúc trước vẫn chưa khỏi hẳn không?” Vân Lam quở trách một tiếng: “Thật là không chú ý tới thân mình gì hết.”
“Không có chuyện gì. Đại khái là uống rượu, cho nên. . . . . .” Tam Huệ áy náy cười một chút: “Bệ hạ, nô tì sợ thân thể chịu không được, hay là trở về trước thôi.”
Vân Lam suy nghĩ một chút: “Cũng được! Hoàng hậu đi về nghỉ ngơi trước đi.” Chuyện tiếp theo, quả thật cũng không thích hợp để nàng ở đây.
“Dực Vương Phi, theo bổn cung trở về đi thôi.” Chuyển hướng về phía Thất Nhàn, Tam Huệ nói một câu.
Vân Lam nheo mắt lại, tới bây giờ mới hiểu được tính toán trong lòng Tam Huệ. Nàng như cũ vẫn không bỏ được vị muội muội này.
Hắn từ lâu đã biết điều này, cho nên mới muốn khiến Tam Huệ chết tâm với Thất Nhàn, vì vậy muốn ở Bách hoa thịnh yến thiết kế một cuộc như vậy, nhưng sau lại xảy ra sự cố, bị phá hỏng rồi.
Tam Huệ cho dù biết vị muội muội này là người hắn muốn đối phó, cũng vẫn muốn trăm phương ngàn kế tới bảo hộ sao?
Ở trong lòng của nàng, chẳng lẽ vị muội muội này so với hắn còn quan trọng hơn sao?
Vân Lam đè nén tức giận, không nói lời nào.
Chỉ nghe Thất Nhàn đáp một tiếng: “Thần cẩn tuân chỉ ý của nương nương.” Tạm thời lấy cớ rời khỏi nơi này cũng tốt. Ít nhất tránh thoát uy hiếp ban thưởng rượu phạt kia.
Thất Nhàn cúi người hành lễ với Vân Lam, gật đầu chào Cơ Y Duệ, liền nâng người đứng lên đỡ lấy Tam Huệ, chuẩn bị rời đi.
Vân Lam uống một hớp rượu, trong mắt thoáng hiện một tia sáng độc ác. Tốt! Ngươi bây giờ có đi. Cũng không sợ ngươi không trở lại.
Để chén rượu nhỏ xuống, Vân Lam ra vẻ hào khí ngất trời nói: “Các vị ái khanh. Mọi người đều biết sự kiện mỏ than ở Lâm thành gần đây bị sập nghiêm trọng, không nghĩ tới Chiến gia lại là một nơi lang tâm cẩu phế như vậy, uổng phí tánh mạng dân công, thật sự là hoàn toàn không xứng với danh hiệu đệ nhất môn đình.”
Có người ngẩng đầu, nhìn về phía Dực Vương Phi đang đỡ hoàng hậu. Dực Vương Phi này, lúc trước không phải là chủ mẫu của Chiến gia sao? Bệ hạ lần này hành động rõ ràng là có âm mưu trước.
“Mấy ngày nay, trẫm chỉnh cách nhiều mặt, bắt giữ thủ lĩnh thương nghiệp. Dù sao cũng phải tìm kiếm kẻ tiêu biểu, khiến cho người thiên hạ ghi nhớ.”
Tay Thất Nhàn đỡ Tam Huệ bỗng nhiên căng thẳng.
Tam Huệ đảo mắt, nhìn Thất Nhàn. Nhíu mày, tăng nhanh bước chân.
” Chiến gia này không tra thì thôi, tra một cái mới phát hiện, thì ra Chiến gia làm rất nhiều chuyện hèn hạ. Khiến cho trẫm tức giận nhất là, Chiến gia cư nhiên thông đồng với địch bán nước”
Một trận ồ lên.
Bàn luận xôn xao, châu đầu ghé tai.
Tư thông với địch bán nước? Chiếc mũ chụp lần này thật là lớn nha. Khóe miệng Thất Nhàn hiện lên một tia cười lạnh. Ra khỏi phạm vi cung yến này, cuối cùng cũng không nghe thấy bất kỳ lời nói nào nữa.
Thái giám cung nữ cầm đèn lồng hoa lệ ở phía trước, chiếu sáng hai vị quý nhân phía sau đi trên đường về phía tẩm cung.
Đoàn người chậm rãi đi.
Thất Nhàn vẻ mặt ngưng trọng.
Tam Huệ sầu lo nặng nề nói: “Tiểu Thất, chớ nên dây vào. Muội giờ đã gả vào Dực Vương Phủ, đừng quản chuyện khỉ gió gì của Chiến gia nữa.” Lời cuối cùng của bệ hạ, nàng sao có thể không ra nghe ra ý nghĩa của nó chứ? Nàng mặc kệ Chiến gia kia rốt cuộc có thật làm chuyện kia không, hay chỉ là oan uổng. Nàng chỉ cần bảo vệ Tiểu Thất là được.
Cho nên, cho dù biết chuyện này khiến bệ hạ cực kỳ tức giận, nàng vẫn đem Thất Nhàn từ trong cung yến kia kéo ra ngoài.
“Tam tỷ, tỷ thật cho là muội không đi chọc hắn, thì hắn sẽ gặp bỏ qua cho muội sao?” Cái chữ”hắn” này không cần nói cũng biết là ai.
Tam Huệ thần sắc ảm đạm: “Bất kể như thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ muội.” Đúng a! Tránh được lần này, tiếp theo bệ hạ sẽ lại nghĩ ra cái dạng biện pháp gì đây? Bệ hạ ngoan cố như vậy, sao có thể dễ dàng thay đổi chuyện đã quyết định?
“Tam tỷ, tỷ nên hiểu rõ người kia.” Thất Nhàn thở dài: “Muội sợ là nếu tỷ tiếp tục bảo vệ muội, hắn ngay cả tỷ cũng sẽ đều nghi kỵ.”
“Không thể nào. . . . . . Bệ hạ làm sao sẽ. . . . . .” Tam Huệ muốn phủ định phán đoán này, nhưng ngay cả mình nói cũng không nói ra được. Quả thật, Thất Nhàn nói rất đúng.
“Huống chi, Tam tỷ, tỷ cho là sau khi giải quyết xong Chiến gia, khói súng kia sẽ không chuyển đến trên đầu Dực Vương sao?”
Trầm mặc. Đây cũng là sự thật. Tiếp tục như thế, vậy phải làm sao mới tốt? Chẳng lẽ vì chuyện tranh đoạt vô vị này, khiến cho nàng cùng Thất Nhàn ngay cả tỷ muội cũng không làm được sao?
“Tam tỷ, bất kể con đường phía trước có phát sinh cái gì. Chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn là tỷ muội.” Nhìn ra nỗi khổ của Tam Huệ, Thất Nhàn liền nói.
“Có thể không?” Tam Huệ ngẩng đầu lên, mờ mịt hỏi.
“Tại sao không thể?” Thất Nhàn đương nhiên nói: “Tam tỷ một lòng bảo vệ ta, ta sẽ không đả thương Tam tỷ dù chỉ một chút.” Mặc dù hơi phiền toái chút, nhưng vẫn có thể.
“Tam tỷ, tỷ trở về trước đi. muội vẫn phải trở lại cung yến thôi.” Buông tay của Tam Huệ ra, Thất Nhàn nói. Không có nàng, Vân Lam chẳng phải là đơn độc diễn sao?
Xoay người liền bước nhanh về hướng ngược lại.
Tam Huệ đưa tay: “Tiểu. . . . . .” Lại chỉ bắt được khí lạnh trong bóng đêm.
Tay phải không khỏi xoa bụng. Con à, con nói cho mẫu thân biết, mẫu thân rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể bảo vệ được cha con cùng dì của con đây.
Trong đại điện tổ chức cung yến, rượu say ngà ngà, thình lình nghe thấy một tiếng: “Tư thông với địch bán nước” của Vân Lam, khiến cho mọi người thanh tỉnh không ít.
Mọi người tiếp tục suy đoán. Chiến gia đã không có người chủ trì, miễn cưỡng cũng chỉ có Dực Vương phi cùng đứa nhỏ mà nàng mới sinh ra.
Bệ hạ lấy tội danh “tư thông với địch bán nước” là muốn đổ cho người nào nha?
Lại thấy bọn thị vệ giải lên một nữ tử mặc huyền bào rách nát, hai cánh tay thương tích bị dây thừng thô trói thật chặt, nhìn trên người lần nữa, thấy vết roi ngang dọc. Cẩn thận nhìn lại cô gái này, lại chỉ khoảng hai mươi tuổi. Diện mạo tinh sảo, có thể so với mỹ nhân trong cung.
Đôi mắt đẹp giống như trăng rằm lúc này chỉ chăm chú nhìn thẳng mặt đất, không thấy tới đáy bên trong.
“Đây chính là gian tế của Nam Vũ quốc.”
Lại một trận nghị luận xôn cao. Là Nam Vũ quốc sao.
Nam Vũ cùng Bắc Hãn không giống nhau, Bắc Hãn ngoài mặt còn quan hệ hữu hảo cùng hoàng triều. Nam Vũ thì ngay cả công phu bên ngoài cũng lược bớt. Còn nữa, trận chiến Nam Cương kia cũng có công lao của Nam Vũ cản trở trong đó.
“Nàng năm xưa tới Thiên diễm chúng ta xong, liền cùng Chiến gia kết thành một mạch. mượn thế lực đệ nhất môn đình của Chiến gia, thu thập tình báo của Thiên Diễm để báo cho Nam Vũ. Thật sự là đáng hận.” lời nói lần này, đã hoàn toàn đem gia sản Chiến gia chuyển thành cảm giác phẫn hận.
Cơ Y Duệ bưng lên chén rượu nhỏ, một mình uống rượu. Trong mắt, như cũ lóe lên ánh sáng không rõ.
“Bệ hạ!”Giọng nữ trong trẻo mang theo nghi hoặc truyền đến.
Mọi người nhìn lại về phía tiếng nói phát ra, chỉ thấy Dực Vương Phi từ cách đó không xa từ từ đi đến, cùng không khí khẩn trương này hoàn toàn không tương xứng.
Mọi người cũng sợ hãi, Dực Vương Phi lúc này trở lại, không phải là đụng vào họng súng của bệ hạ sao? Dù sao lấy thân phận trước đã từng cầm quyền Chiến gia, như thế nào cũng đều không thoát khỏi liên quan đi.
Cơ Y Duệ để xuống chén rượu nhỏ, khóe miệng nhếch lên, cũng thẳng tắp nhìn thẳng Thất Nhàn.
Cô gái mặc huyền y bị trói trong mắt rõ ràng hiện lên ánh sáng kỳ dị.
Vân Lam mắt sắc, liếc một cái liền nhìn thấy Thất Nhàn: “Dực Vương Phi sao đi lâu như vậy?”
Thất Nhàn hơi mỉm cười: “Trong cung khắp nơi đều là phong cảnh, nô tì nhất thời nhìn mê cả mắt. Mong bệ hạ thứ tội.”
Vân Lam đung đưa chén rượu nhỏ, đánh giá nàng một trận. Ám vệ không có bẩm báo gì với hắn, nữ nhân này hẳn là an phận. Cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói: “Dực Vương Phi, đến, Y Duệ hôm nay tới muộn, trẫm đang phạt hắn uống rượu. Ngươi trong yến hội lạc đường lâu như vậy, cũng nên cùng bị phạt giốngY Duệ.” Tư thái khí tức hào sảng.
Thất Nhàn hạ mắt: “Dạ.” Tiến lên phía trước mấy bước, đứng lại song song cùng Cơ Y Duệ.
Trước đó vài ngày Cơ Y Duệ nói là phụng chỉ đi Giang Thành, xem xét việc xây dựng thuỷ lợi. Tiếp theo liền trực tiếp trở về Phi thành thăm viếng. Ngày gần đây mới về tới kinh thành. Vừa lúc bỏ lỡ một trò hay trong kinh, cả chuyện Phúc Ninh công chúa chứng thực Vân Lam cũng bỏ sót.
Thất Nhàn rất hoài nghi Cơ Y Duệ là cố ý, dù sao mình là người Cơ gia, coi như cũng bước một chân vào hồ nước đục này. Hắn là người thông minh cỡ nào, như thế nào không hiểu được vấn đề tị hiềm đó, làm sao lại đem mình đặt vào tình cảnh lúng túng như vậy đây.
“Đại ca.” Thất Nhàn hành lễ.
“Lúc thất muội cùng Dực Vương gia kết hôn, ta đây làm đại ca lại không thể tham dự, thật là quá vô trách nhiệm với muội rồi.” Cơ Y Duệ nhìn Thất Nhàn, thấy không ra cảm xúc trong mắt hắn.
“Đại ca khách khí.” Thất Nhàn cười một tiếng: “Đại ca hàng ngày phân ưu cùng bệ hạ, cũng chính là làm việc vì dân vì chúng. Một chút chuyện nhỏ của tiểu muội so với việc quốc gia, thật là không đáng giá nhắc tới.”
“Mặc kệ thế nào, ngày khác, đại ca sẽ tặng cho muội một phần đại lễ, coi như là bồi thường cho muội.”Cơ Y Duệ nói đến khó hiểu.
Cái bồi thường này, là chỉ thiếu hạ lễ thành thân cho Thất Nhàn, hay là cái gì khác.
Trong lúcThất Nhàn bộ dạng phục tùng, khóe mắt có một tia cười không dễ dàng phát giác.
“Tốt lắm tốt lắm.Huynh muội các ngươi hàn huyên đợi sau này hãy nói.” Vân Lam khoát tay áo: “Hiện tại cũng không thể trốn rượu phạt này.”
“Bệ hạ nói đúng.” Cơ Y Duệ lấy ra chén rượu nhỏ cung nữ đưa tới: “Thần trước kính ngài một ly”
Hơi ngửa đầu, rượu mạnh tràn vào cổ họng.
Cơ Y Duệ mặt không đổi sắc, đón thêm ra hai chén, uống một hơi cạn sạch, một giọt cũng không còn.
“Y Duệ quả nhiên sảng khoái.” Vân Lam ha ha cười hai tiếng, chuyển về phía Thất Nhàn, “Tới lượt Dực Vương Phi chịu phạt ba chén rồi.”
“Dạ!”Thất Nhàn đưa tay định lấy chén rượu nhỏ trong khay của cung nữ.
Lại nghe Cơ Y Duệ một bên uyển chuyển mở miệng: “Rượu này rất mạnh, đối với Thất muội mà nói sợ là quá mạnh rồi, hay là để cho vi huynh uống hộ đi.”
Không đợi Thất Nhàn nói chuyện, Vân Lam đã mở miệng: “Y Duệ thật đúng là yêu thương bảo hộ muội muội đây. Thật là ca ca tốt, huynh trưởng tốt đó.” Lại nghe không ra ý tứ hàm xúc tán thưởng gì, mà chỉ thấy như có mấy phần hỏa khí: “Nhưng mà, rượu này rõ ràng là phạt Dực Vương Phi, sao ngươi có thể uống hộ chứ?”
Thất Nhàn cau mày, thả tay xuống, rượu này, không đụng thì tốt hơn.
“Làm sao? Dực Vương Phi bị lời của Y Duệ hù đến sao?”Vân Lam nhìn về phía Thất Nhàn, nụ cười không rõ.
“Úi!” Tam Huệ chỉ ngồi nghe ở bên cạnh Vân Lam vẫn không nói chuyện đột nhiên kêu nhỏ một tiếng, hấp dẫn lực chú ý của Vân Lam.
Chỉ thấy Tam Huệ tay phải khẽ vuốt trán, dựa vào người cung nữ bên cạnh, trong mắt chứa vẻ đau đớn, lông mày cau lại.
“Sao vậy, hoàng hậu?” Vân Lam vội vàng đỡ lấy Tam Huệ.
“Không có chuyện gì, bệ hạ.” Tam Huệ nhu nhược mở miệng: “Chỉ là đột nhiên nhức đầu một chút.”
“Có phải phong hàn lúc trước vẫn chưa khỏi hẳn không?” Vân Lam quở trách một tiếng: “Thật là không chú ý tới thân mình gì hết.”
“Không có chuyện gì. Đại khái là uống rượu, cho nên. . . . . .” Tam Huệ áy náy cười một chút: “Bệ hạ, nô tì sợ thân thể chịu không được, hay là trở về trước thôi.”
Vân Lam suy nghĩ một chút: “Cũng được! Hoàng hậu đi về nghỉ ngơi trước đi.” Chuyện tiếp theo, quả thật cũng không thích hợp để nàng ở đây.
“Dực Vương Phi, theo bổn cung trở về đi thôi.” Chuyển hướng về phía Thất Nhàn, Tam Huệ nói một câu.
Vân Lam nheo mắt lại, tới bây giờ mới hiểu được tính toán trong lòng Tam Huệ. Nàng như cũ vẫn không bỏ được vị muội muội này.
Hắn từ lâu đã biết điều này, cho nên mới muốn khiến Tam Huệ chết tâm với Thất Nhàn, vì vậy muốn ở Bách hoa thịnh yến thiết kế một cuộc như vậy, nhưng sau lại xảy ra sự cố, bị phá hỏng rồi.
Tam Huệ cho dù biết vị muội muội này là người hắn muốn đối phó, cũng vẫn muốn trăm phương ngàn kế tới bảo hộ sao?
Ở trong lòng của nàng, chẳng lẽ vị muội muội này so với hắn còn quan trọng hơn sao?
Vân Lam đè nén tức giận, không nói lời nào.
Chỉ nghe Thất Nhàn đáp một tiếng: “Thần cẩn tuân chỉ ý của nương nương.” Tạm thời lấy cớ rời khỏi nơi này cũng tốt. Ít nhất tránh thoát uy hiếp ban thưởng rượu phạt kia.
Thất Nhàn cúi người hành lễ với Vân Lam, gật đầu chào Cơ Y Duệ, liền nâng người đứng lên đỡ lấy Tam Huệ, chuẩn bị rời đi.
Vân Lam uống một hớp rượu, trong mắt thoáng hiện một tia sáng độc ác. Tốt! Ngươi bây giờ có đi. Cũng không sợ ngươi không trở lại.
Để chén rượu nhỏ xuống, Vân Lam ra vẻ hào khí ngất trời nói: “Các vị ái khanh. Mọi người đều biết sự kiện mỏ than ở Lâm thành gần đây bị sập nghiêm trọng, không nghĩ tới Chiến gia lại là một nơi lang tâm cẩu phế như vậy, uổng phí tánh mạng dân công, thật sự là hoàn toàn không xứng với danh hiệu đệ nhất môn đình.”
Có người ngẩng đầu, nhìn về phía Dực Vương Phi đang đỡ hoàng hậu. Dực Vương Phi này, lúc trước không phải là chủ mẫu của Chiến gia sao? Bệ hạ lần này hành động rõ ràng là có âm mưu trước.
“Mấy ngày nay, trẫm chỉnh cách nhiều mặt, bắt giữ thủ lĩnh thương nghiệp. Dù sao cũng phải tìm kiếm kẻ tiêu biểu, khiến cho người thiên hạ ghi nhớ.”
Tay Thất Nhàn đỡ Tam Huệ bỗng nhiên căng thẳng.
Tam Huệ đảo mắt, nhìn Thất Nhàn. Nhíu mày, tăng nhanh bước chân.
” Chiến gia này không tra thì thôi, tra một cái mới phát hiện, thì ra Chiến gia làm rất nhiều chuyện hèn hạ. Khiến cho trẫm tức giận nhất là, Chiến gia cư nhiên thông đồng với địch bán nước”
Một trận ồ lên.
Bàn luận xôn xao, châu đầu ghé tai.
Tư thông với địch bán nước? Chiếc mũ chụp lần này thật là lớn nha. Khóe miệng Thất Nhàn hiện lên một tia cười lạnh. Ra khỏi phạm vi cung yến này, cuối cùng cũng không nghe thấy bất kỳ lời nói nào nữa.
Thái giám cung nữ cầm đèn lồng hoa lệ ở phía trước, chiếu sáng hai vị quý nhân phía sau đi trên đường về phía tẩm cung.
Đoàn người chậm rãi đi.
Thất Nhàn vẻ mặt ngưng trọng.
Tam Huệ sầu lo nặng nề nói: “Tiểu Thất, chớ nên dây vào. Muội giờ đã gả vào Dực Vương Phủ, đừng quản chuyện khỉ gió gì của Chiến gia nữa.” Lời cuối cùng của bệ hạ, nàng sao có thể không ra nghe ra ý nghĩa của nó chứ? Nàng mặc kệ Chiến gia kia rốt cuộc có thật làm chuyện kia không, hay chỉ là oan uổng. Nàng chỉ cần bảo vệ Tiểu Thất là được.
Cho nên, cho dù biết chuyện này khiến bệ hạ cực kỳ tức giận, nàng vẫn đem Thất Nhàn từ trong cung yến kia kéo ra ngoài.
“Tam tỷ, tỷ thật cho là muội không đi chọc hắn, thì hắn sẽ gặp bỏ qua cho muội sao?” Cái chữ”hắn” này không cần nói cũng biết là ai.
Tam Huệ thần sắc ảm đạm: “Bất kể như thế nào, ta cũng sẽ bảo vệ muội.” Đúng a! Tránh được lần này, tiếp theo bệ hạ sẽ lại nghĩ ra cái dạng biện pháp gì đây? Bệ hạ ngoan cố như vậy, sao có thể dễ dàng thay đổi chuyện đã quyết định?
“Tam tỷ, tỷ nên hiểu rõ người kia.” Thất Nhàn thở dài: “Muội sợ là nếu tỷ tiếp tục bảo vệ muội, hắn ngay cả tỷ cũng sẽ đều nghi kỵ.”
“Không thể nào. . . . . . Bệ hạ làm sao sẽ. . . . . .” Tam Huệ muốn phủ định phán đoán này, nhưng ngay cả mình nói cũng không nói ra được. Quả thật, Thất Nhàn nói rất đúng.
“Huống chi, Tam tỷ, tỷ cho là sau khi giải quyết xong Chiến gia, khói súng kia sẽ không chuyển đến trên đầu Dực Vương sao?”
Trầm mặc. Đây cũng là sự thật. Tiếp tục như thế, vậy phải làm sao mới tốt? Chẳng lẽ vì chuyện tranh đoạt vô vị này, khiến cho nàng cùng Thất Nhàn ngay cả tỷ muội cũng không làm được sao?
“Tam tỷ, bất kể con đường phía trước có phát sinh cái gì. Chúng ta cũng sẽ vĩnh viễn là tỷ muội.” Nhìn ra nỗi khổ của Tam Huệ, Thất Nhàn liền nói.
“Có thể không?” Tam Huệ ngẩng đầu lên, mờ mịt hỏi.
“Tại sao không thể?” Thất Nhàn đương nhiên nói: “Tam tỷ một lòng bảo vệ ta, ta sẽ không đả thương Tam tỷ dù chỉ một chút.” Mặc dù hơi phiền toái chút, nhưng vẫn có thể.
“Tam tỷ, tỷ trở về trước đi. muội vẫn phải trở lại cung yến thôi.” Buông tay của Tam Huệ ra, Thất Nhàn nói. Không có nàng, Vân Lam chẳng phải là đơn độc diễn sao?
Xoay người liền bước nhanh về hướng ngược lại.
Tam Huệ đưa tay: “Tiểu. . . . . .” Lại chỉ bắt được khí lạnh trong bóng đêm.
Tay phải không khỏi xoa bụng. Con à, con nói cho mẫu thân biết, mẫu thân rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể bảo vệ được cha con cùng dì của con đây.
Trong đại điện tổ chức cung yến, rượu say ngà ngà, thình lình nghe thấy một tiếng: “Tư thông với địch bán nước” của Vân Lam, khiến cho mọi người thanh tỉnh không ít.
Mọi người tiếp tục suy đoán. Chiến gia đã không có người chủ trì, miễn cưỡng cũng chỉ có Dực Vương phi cùng đứa nhỏ mà nàng mới sinh ra.
Bệ hạ lấy tội danh “tư thông với địch bán nước” là muốn đổ cho người nào nha?
Lại thấy bọn thị vệ giải lên một nữ tử mặc huyền bào rách nát, hai cánh tay thương tích bị dây thừng thô trói thật chặt, nhìn trên người lần nữa, thấy vết roi ngang dọc. Cẩn thận nhìn lại cô gái này, lại chỉ khoảng hai mươi tuổi. Diện mạo tinh sảo, có thể so với mỹ nhân trong cung.
Đôi mắt đẹp giống như trăng rằm lúc này chỉ chăm chú nhìn thẳng mặt đất, không thấy tới đáy bên trong.
“Đây chính là gian tế của Nam Vũ quốc.”
Lại một trận nghị luận xôn cao. Là Nam Vũ quốc sao.
Nam Vũ cùng Bắc Hãn không giống nhau, Bắc Hãn ngoài mặt còn quan hệ hữu hảo cùng hoàng triều. Nam Vũ thì ngay cả công phu bên ngoài cũng lược bớt. Còn nữa, trận chiến Nam Cương kia cũng có công lao của Nam Vũ cản trở trong đó.
“Nàng năm xưa tới Thiên diễm chúng ta xong, liền cùng Chiến gia kết thành một mạch. mượn thế lực đệ nhất môn đình của Chiến gia, thu thập tình báo của Thiên Diễm để báo cho Nam Vũ. Thật sự là đáng hận.” lời nói lần này, đã hoàn toàn đem gia sản Chiến gia chuyển thành cảm giác phẫn hận.
Cơ Y Duệ bưng lên chén rượu nhỏ, một mình uống rượu. Trong mắt, như cũ lóe lên ánh sáng không rõ.
“Bệ hạ!”Giọng nữ trong trẻo mang theo nghi hoặc truyền đến.
Mọi người nhìn lại về phía tiếng nói phát ra, chỉ thấy Dực Vương Phi từ cách đó không xa từ từ đi đến, cùng không khí khẩn trương này hoàn toàn không tương xứng.
Mọi người cũng sợ hãi, Dực Vương Phi lúc này trở lại, không phải là đụng vào họng súng của bệ hạ sao? Dù sao lấy thân phận trước đã từng cầm quyền Chiến gia, như thế nào cũng đều không thoát khỏi liên quan đi.
Cơ Y Duệ để xuống chén rượu nhỏ, khóe miệng nhếch lên, cũng thẳng tắp nhìn thẳng Thất Nhàn.
Cô gái mặc huyền y bị trói trong mắt rõ ràng hiện lên ánh sáng kỳ dị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.