Nhàn Thê Đương Gia

Chương 117: Vân Lẫm truy đuổi

Tây Lâu Tiểu Nam

09/12/2013

Edit: Aquarius8713 Beta: Tiểu Ngọc Nhi Tiểu Ái Nhàn quơ cánh tay nhỏ mập mạp, dùng sức lắc lắc cái cổ ngắn ngủn: “Mẹ, mẹ!” Vẻ mặt sáng rỡ, giống như đang tranh công.

Thất Nhàn tinh tế vừa nhìn, vết thương trên tay tiểu tử này lại trong vài giây thần kỳ kết vảy. Lúc này mới đi qua ôm Ái Nhàn: “Làm tốt lắm!” Mặc dù không phải là cố ý gây nên, nhưng lại có thể hạ độc Bắc Đường Tẫn sảng khoái như vậy.

Nhấc chân, liền muốn rời đi.

Nhưng làm sao cũng bước không được. Cúi đầu vừa nhìn, khóe miệng Thất Nhàn run lên. Bắc Đường Tẫn kia thậm chí ngay cả bị độc cũng không quên kéo lấy góc áo của mình.

“Tẫn ca ca!” Trên thang lầu truyền đến tiếng kinh hô, sau khi đổi lại quần áo Na Lạp xuống lầu, liền thấy một màn như vậy.

Chạy tới, đỡ Bắc Đường Tẫn dậy: “Tẫn ca ca, ca tỉnh lại!” Gấp đến độ muốn khóc: “Có ai không? Người đâu nhanh tới a!”

Hộ vệ coi chừng bên ngoài liền cảm thấy không ổn, lúc này vừa nghe được giọng nói của quận chúa, vội vọt vào.

“Thiếu chủ!”

“Xảy ra chuyện gì?”

. . . . . .

Một mảnh hỗn loạn.

Thất Nhàn đơn giản từ từ ngồi xuống chơi, nếu bỏ qua thời cơ tốt, đã đi không được nữa, chẳng bằng tiếp tục ăn hết bàn món ăn này.

Na Lạp vừa thấy, hai mắt giận trợn lên: “Ngươi còn có tâm tình ăn cơm? Ngươi rốt cuộc làm cái gì với Tẫn ca ca?”

Thất Nhàn nhún nhún vai: “Ta cái gì cũng không làm. Nếu không, ngươi hỏi tên tiểu tử này một chút.” Vừa nói, vừa chỉ chỉ tiểu Ái Nhàn đang cười toe trong ngực.

Na Lạp sao chịu tin. Nếu không phải nữ nhân này giở trò, Tẫn ca ca như thế nào đột nhiên biến thành như vậy?

Thất Nhàn cười cười, cúi đầu về phía tiểu Ái Nhàn: “Tiểu quỷ, mẫu thân của con tới đây kìa.”

Tiểu Ái Nhàn còn đắm chìm trong phấn khích lúc trước, thình lình nghe mẫu thân nhà mình nói như thế, buồn bực. Mẫu thân ruột của bé? Không phải là nàng sao?

Quay đầu, lúc nhìn thấy Na Lạp. Lập tức tươi cười rạng rỡ, phất tay lại muốn nhào tới: “Mẹ, mẹ!”. Còn có nữ nhân hung hăng này nữa. Độc không chết nàng cũng phải hù chết nàng.

Sắc mặt của Na Lạp hơi trắng bệch, liên tục lui về sau ba bước. Cảnh tượng bị tiểu quỷ này làm ra chuyện mất mặt như vậy vẫn còn ở trước mắt.

“Nếu không đi tìm đại phu cho hắn, các ngươi cũng chỉ có thể chuẩn bị quan tài cho hắn thôi.” Thất Nhàn nhìn bọn hộ vệ bối rối, trong mắt ánh lên vẻ giễu cợt, lành lạnh cho một câu.

Hắn là thái tử, nếu thật xảy ra chuyện gì, sợ là mình có tránh thế nào cũng không tránh được liên quan.

Mỗ hộ vệ nhảy dựng lên: “Đúng! Đại phu!” Lao ra khỏi tửu lâu.

Chỉ chốc lát sau, hộ vệ kia túm một lão đại phu râu dài giống như xách con gà con vọt trở lại.

“Bịch” một tiếng, lão đại phu hung hăng bị ném xuống đất: “Mau! Xem một chút cho thiếu chủ của chúng ta, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Trong lòng lão đại phu oán trách, mình đang ngồi ở trong tiệm xem bệnh, người này đột nhiên xuất hiện, không nói hai lời, xách ông lên bỏ chạy. Trên đường còn bay vọt từng trận, làm hại trái tim của ông, đến bây giờ vẫn còn “bịch, bịch, bich” nhảy liên hồi đây.

Nâng mắt muốn mắng kẻ không hiểu kính già yêu trẻ kia. Nhưng lại trông thấy một đám mặt giống như hung thần ác sát.

Lời vừa tới miệng lập tức bị nuốt xuống bụng. Thông quan tâm tới đau đớn ở xương sống nữa, lão đại phu ngoan ngoãn, run rẩy vươn tay ra đặt lên mạch của Bắc Đường Tẫn.

Cau mày, ngưng mặt, vuốt râu.

“Sao vậy?” Na Lạp vội vàng hỏi: “Đại phu, ngươi nói chuyện đi!”

“Từ mạch xem xét, vị công tử này trúng kịch độc.” Lão đại phu chau mày càng sâu. Ầm ĩ cái gì? Không thấy ông đang trị liệu sao?

Kịch độc? Bọn hộ vệ thần sắc khác nhau. Ở đâu ra kịch độc? Chẳng lẽ có người tới ám toán điện hạ hay sao?

“Đại phu, nên giải độc như thế nào?” Na Lạp lo âu, lại hỏi.

“Cái này. . . . . .” Lão đại phu rất là khó xử: “Loại độc này lão phu thực là bình sinh chưa từng thấy qua, lại càng không biết nên giải độc như thế nào. . . . . .”

Mỗ hộ vệ vừa nghe lời này, nổi trận lôi đình, rống một tiếng: “Không biết giải như thế nào, ngươi còn nói nhảm nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì.”

Thất Nhàn đang ăn cơm rất ngon, lúc này khóe miệng giương nhẹ, độc trên người oa nhi nhà nàng nào có dễ giải như vậy? Nếu không, Lão áo tím kia làm sao lại coi tiểu độc oa này như bảo bối chứ.

Hộ vệ kia đưa tay níu lấy cổ áo của lão đại phu, liền muốn đem lão đầu này ném xuống.

Lão đại phu bị hù sợ đến thái dương ứa ra mồ hôi lạnh, vội vàng phất tay: “Vị anh hùng này, bình tĩnh! Bình tĩnh! Lão phu mặc dù không biết độc này rốt cuộc giải như thế nào, nhưng có thuốc bảo vệ tánh mạng, bảo đảm vị công tử này trong vòng bảy ngày sẽ không có nguy hiểm tới tánh mạng, có thể đợi đến khi các vị anh hùng tìm được giải dược tới cứu vị công tử này.”

Na Lạp vội vàng ngăn tay của hộ vệ kia: “Đại phu, vậy ngươi nhanh kê đơn thuốc đi!” Thời gian bảy ngày, đủ để chạy về Hoàng Đình cứu trị. Hoàng Đình nhiều danh y trân dược như vậy, còn sợ trị không hết cho Tẫn ca ca của nàng sao?



Lão đại phu lau mồ hôi lạnh trên trán: “Vị anh hùng này theo ta đi đến nhà thuốc một chuyến, mấy ngày trước lão phu đang luyện thuốc này. . . . . .”

Không đợi ông nói xong, hộ về đã bắt ông tới ôm lấy bay đi.

Chỉ lão đại phu”A ——” lên một tiếng hoảng sợ trong không trung càng lúc càng xa. Tim của ông nha.

Trong mắt Thất Nhàn sâu một chút. Bảy ngày! Sợ rằng bảy ngày này là cơ hội cuối cùng của nàng. Nếu như Bắc Đường Tẫn tỉnh, nàng muốn chạy trốn tất nhiên khó càng thêm khó, nếu như hắn cứ như vậy chết đi, nàng sẽ bị cho là hung thủ hạ độc, sẽ bị tử hình.

Nửa ngày sau, nhóm ba người Vân Lẫm lúc này mới phong trần mệt mỏi chạy tới thành nhỏ nơi biên giới này.

“Lão gia tử, xin hỏi có gặp cô gái trên bức họa này không?” Cố Thanh Ảnh tung mình xuống ngựa, cản đường chặn lại một lão nhân gia liền hỏi.

Bọn họ một đường đuổi theo, ngày đêm không ngừng, mỗi khi đến một trạm dịch, liền thay ngựa, tiếp tục lên đường. Nhưng mà một chút tung tích của Thất Nhàn cũng không có.

Lúc Vân Lẫm ở thành lớn thứ nhất đã bố trí cơ sở ngầm của Chiến gia, Dực Vương Phủ chú ý hướng đi của Bắc Hãn, nhưng mà đến bây giờ vẫn không có đầu mối gì.

Sắc mặt của Vân Lẫm càng ngày càng không tốt, đã mấy ngày mấy đêm không chợp mắt. Tiếp tục như vậy, hắn thật lo lắng còn chưa tìm được Thất Nhàn, Vân Lẫm đã suy sụp trước.

“A! Là nàng!” Lão nhân kia đang vỗ về cái mông của mình, khập khễnh đi tới, đột nhiên bị người ngăn cản. Trong bụng lại nhảy dựng lên, cho là những tên thổ phỉ buổi sáng kia lại trở lại. Nhìn kỹ lại, lại là một thanh niên khách khí tới hỏi thăm người.

Cho nên, tỉ mỉ vừa nhìn bức họa, lập tức nhớ ra. Cô gái này, không phải là một người trong đám ác nhân buổi sáng kia sao?

Mặc dù, nàng từ đầu tới đuôi một câu cũng không nói, chỉ ôm đứa nhỏ trước bàn ăn cơm. Ông cũng nghi ngờ sao nàng kia có thể coi như chuyện không liên quan như vậy, nhưng tuyệt đối là người cùng phe với bọn kia. Cuối cùng, không phải cùng nhau lên xe ngựa sao?

Không sai! Lão già này chính là lão đại phu buổi sáng xem chẩn cho Bắc Đường Tẫn, lão đại phu nhiều lần bay trên không trung.

Tròng mắt âm u của Vân Lẫm trong nháy mắt sáng ngời, lập tức nhảy xuống.

Phượng Lai cũng vội vàng nhảy xuống.

“Ông à, ông thật nhìn thấy nàng?” Cố Thanh Ảnh mừng rỡ, nếu như Thất Nhàn thật sự xuất hiện ở chỗ này, vậy phương hướng bọn họ truy lùng thật không sai. Nói cách khác, những ngày qua không có uổng công. Hơn nữa, xác nhận rất nhanh liền có thể tìm.

“Ngươi ở đâu gặp được nàng?” Vân Lẫm bước mấy bước tới gần, liền níu lấy cổ áo của lão đại phu, trong giọng nói lạnh như băng có phần cấp bách.

Lão gia tử đột nhiên bị một tên mặt đen trước mắt làm giật mình. Trong bụng kêu oan, hôm nay làm sao toàn gặp người ác như vậy chứ. Đợi trở về phải đi miếu làm lễ, đổi vận. Lại gặp mấy lần như vậy, đoán chừng ông sẽ trực tiếp nằm chết dí trong quan tài đi.

Cố Thanh Ảnh vội vàng túm lấy Vân Lẫm: “Bình tĩnh một chút!”

Vân Lẫm cũng không có phản ứng, tay níu lấy lão đại phu càng ngày càng gấp: “Nhanh nói đi! Gặp ở đâu?!”

Lão đại phu bị Vân Lẫm dùng lực mạnh nhấc lên, cách mặt đất, chân ở trong không trung giãy dụa. Ông đây là đắc tội với vị tôn phật nào, chẳng lẽ lại muốn làm một lần vận động trong không trung sao?

“. . . . . . Ọe. . . . . . Ọe. . . . . .” Ngón tay của lão đại phu run lẩy bẩy, túm lấy cánh tay ở cổ mình, sắc mặt đỏ ngầu. Số khổ a! Người này so với đám buổi trưa kia còn hung dữ hơn. Đây là muốn hỏi ông, hay là muốn giết ông chứ.

“Nói a!” Mặt băng mắt lạnh.

“Ọe. . . . . .” Vô cùng thống khổ.

Phượng Lai nhíu nhíu mày: “Ngươi ghìm chặt cổ của hắn như thế, làm sao hắn nói được?”

Bàn tay Vân Lẫm chợt lỏng ra, lão đại phu thoáng cái xụi lơ trên mặt đất, ho không ngừng.

Cố Thanh Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu. Vân Lẫm gặp chuyện của Thất Nhàn, thì tất cả bình tĩnh cái gì cũng không có. Chỉ đáng thương lão gia tử này, thành vật hi sinh.

“Nàng ở đâu? Nói!” Vân Lẫm mở miệng, lại quát lạnh một câu.

Lão đại phu cả người giật mình một cái, một ngón tay liền chỉ tửu lâu cách đó không xa, một hơi đem hết những gì mình biết toàn bộ nói ra ngoài: “Lúc buổi sáng ở trong tửu lâu này. Cô gái kia, cùng một đám đại hán khôi ngô ở chung một chỗ. Bên trong còn có vị công tử trúng kịch độc, bắt lão phu giải độc. Nhưng mà, lão phu cũng chịu thua, chưa từng thấy qua loại độc kia. . . . . .” Nói đến đây, lão đại phu lại muốn ho đến phun mật vàng.

“Ta hỏi chính là cô gái này!” Vân Lẫm lạnh lùng cắt đứt, ánh mắt nhìn về lão đại phu càng thêm băng hàn.

Lão đại phu lập tức lui vài bước, cả người run rẩy: “Dạ! Nàng kia ôm một đứa nhỏ, bộ dáng giống như có chút bất an, nhưng khí sắc không tệ. Sau đó, những đại hán đó mang vị công tử kia đi, vội vàng trở về, muốn đi tìm thấy thuốc. Nàng kia cũng đi theo.”

Nâng mắt trộm dò xét Vân Lẫm: “Vị gia này, lão phu cũng chỉ biết như vậy. Có thể đi chưa?”

Người trước mắt này, rất dọa người! Khí thế kia thật là từ trong xương phát ra, không phải là tiểu dân bọn họ có thể chịu được. Ông rất sợ.

Vân Lẫm suy tư. Thất Nhàn buổi sáng đi qua nơi này. Nói vậy là hắn sắp đuổi kịp Thất Nhàn rồi? Vị công tử trúng độc kia chẳng lẽ là Bắc Đường Tẫn? Trong mắt Vân Lẫm càng rét lạnh, vậy liền trực tiếp độc chết hắn đi. Còn đứa nhỏ kia lại là sao?

Nghi vấn một cái rồi thêm một cái.

Cố Thanh Ảnh nhìn vẻ mặt Vân Lẫm chìm trong trầm tư, thở dài, chuyển hướng về phía lão đại phu: “Cám ơn ngài, lão gia tử. Ngài có thể đi.”

Lão đại phu vội vàng khoát tay: “Không cần cám ơn, không cần cám ơn!” Chỉ nguyện đừng gặp gỡ mấy vị hôm nay nữa là được rồi!

Xoay người, cũng chẳng quan tâm đau đớn, chạy nhanh về hiệu thuốc nhà mình.



“Có muốn đi tửu lâu hỏi thăm một chút tình huống hay không?” Phượng Lai đề nghị.

“Cũng được.” Cố Thanh Ảnh nói: “Lão gia tử kia không rõ tình huống, trong tửu lâu hẳn là có người rõ ràng hơn. Chúng ta vừa lúc cũng nên ăn cái gì đó. Những ngày qua đi đường suốt đêm, tất cả ăn uống đều giải quyết ở trên đường. Lúc này có tin tức xác thật, cũng yên lòng. Vân Lẫm, ngươi nói xem?” Đảo mắt dò hỏi Vân Lẫm.

“Ừ.” Trong đầu Vân Lẫm như cũ tất cả đều là Thất Nhàn, hoàn toàn không có nghe câu hỏi của Cố Thanh Ảnh, chỉ lúng ta lúng túng đáp một câu.

Cố Thanh Ảnh thở dài liên tục. Người này, để ý Thất Nhàn đến gặp ma rồi.

Vân Lẫm mặt lạnh tâm lạnh nhưng đối với Thất Nhàn toàn tâm toàn ý, Phượng Lai đều nhìn thấy ở trong mắt, đáy mắt cuồn cuộn gợn sóng.

Đợi lúc ba người Vân Lẫm tiến vào tửu lâu, mọi người còn đang nhiệt liệt thảo luận cảnh khôi hài phát sinh lúc sáng kia. Căn bản là không cần hỏi thăm, liền có thể nghe được tình hình đặc sắc lúc ấy.

Mấy người tìm chỗ để ngồi xuống, gọi món ăn, liền nghe được mọi người tỉ mỉ kể lại.

“Ài, các ngươi nói, chuyện buổi sáng cò kỳ hay không? Bắt đầu là quần áo của cô gái Bắc Hãn kia đột nhiên từ trên người rơi xuống, rồi lại vị công tử kia tự dưng ngã xuống.”

“Đúng vậy. Vị công tử tuấn tú kia, lúc đầu ta còn tưởng rằng hắn có bệnh gì không tiện nói ra chứ.”

“Trong thức ăn này là tuyệt đối không có vấn đề, cô gái người Thiên Diễm quốc ngồi cùng bàn kia vẫn đều ăn hăng hái như vậy. Vị công tử kia rốt cuộc là trúng độc như thế nào đây?”

Cô gái người Thiên Diễm quốc? Vân Lẫm siết chặt chén trà. Cô gái này, là Thất Nhàn. Nàng không có trúng độc.

“Chuyện làm sao trúng độc ta đây cũng không biết.” Tiếng đàm luận tiếp tục truyền đến, “Bất quá chuyện quần áo của cô gái Bắc Hãn kia rơi xuống trước mặt mọi người, ta lại biết nguyên nhân đó.”

“Nói xem?” Có người tò mò hỏi tới.

“Lúc ấy cô gái Bắc Hãn kia không phải là ôm lấy đứa nhỏ vốn ở trong ngực của cô gái Thiên Diễm sao? Quần áo kia rơi xuống là do tiểu oa nhi kia giở trò quỷ đi.”

“Nói nhảm! Đứa nhỏ kia mới bao nhiêu tuổi? Nó tại sao phải làm như vậy?”

“Các ngươi không biết sao?” Người nọ dương dương đắc ý, cố ý nói, “Các ngươi không có nghe đứa nhỏ kia gọi công tử kia là phụ thân, gọi cô gái Thiên Diễm kia là mẹ sao? Hẳn là thiếu nữ Bắc Hãn kia muốn chen vào một chân, ngay cả đứa nhỏ cũng tức giận, vì mẫu thân nhà mình bị tổn thương mà bất công đó. Nên mới khiến cho nàng kia bêu xấu ở trước mặt mọi người.”

“Phanh” một tiếng, có tiếng chén trà vỡ vụn.

Người thảo luận quay đầu lại nhìn sang, không có phản ứng gì.

“Đứa nhỏ kia thông minh như vậy sao?”

“Dĩ nhiên là vậy. Các ngươi nhìn ánh mắt nó a, trong suốt hoạt bát như vậy. Đứa nhỏ như thế, thật ra thì cái gì cũng biết, rất thông minh.”

“Thật sao?”

“Ta lừa các ngươi làm cái gì? Người Bắc Hãn kia nói là cô gái Thiên Diễm quốc hạ độc. Ta xem, khả năng là thiếu nữ Bắc Hãn kia hạ độc lớn hơn một chút đi. Dù sao, có thê tử nào hạ độc hại trượng phu của mình chứ.”

“Phanh” một tiếng, có tiếng chiếc đũa bẻ gãy.

Mọi người thảo luận quay đầu lại nhìn một chút nữa, cau mày, lực tay người này thật đúng là lớn.

Quay mắt, nói tiếp chuyện của mình.

“Nói rất đúng. Hai người kia vừa là vợ chồng. . . . . .”

“Phanh” Lại một tiếng góc bàn bị bóp nát.

Mọi người lần nữa quay đầu lại, không thể nhịn được nữa. Người này có bệnh sao, tại sao cứ cắt đứt bọn họ nói chuyện chứ?

Tiểu nhị nơm nớp lo sợ, cẩn thận đi lên: “Khách. . . . . . Khách quan, những thứ này. . . . . . Đều phải đền tiền . . . . . .” Khuôn mặt người này làm sao đen như vậy chứ, thật giống như nếu hắn nói thêm một câu nói nữa, nam nhân này sẽ bóp nát cổ của mình.

Cố Thanh Ảnh lẫn nữa than thở. Bản thân tới tửu lâu đúng là một sai lầm. Tửu lâu này nói chuyện cái gì cũng không kiêng kỵ. Xem một chút, chuyện nói Thất Nhàn cùng Bắc Đường Tẫn xứng thành một đôi khiến cho Vân Lẫm tức thành hình dạng gì rồi? Ngay cả đứa nhỏ đều có, có thể không tức giận sao?

“Bại gia tử!” Phượng Lai quét về phía vật bị phá trên mặt đất, mắt nhìn Vân Lẫm, lành lạnh cho một câu.

“Trả tiền! Đi!” Vân Lẫm lạnh lùng nói. Đứng dậy liền đi ra ngoài. Vợ chồng? Bắc Đường Tẫn cùng Thất Nhàn là vợ chồng?

Trong mắt Vân Lẫm lửa giận thiêu đốt.

“Ài? Ta còn chưa ăn đâu.” Cố Thanh Ảnh ngạc nhiên, kêu lên.

Phượng Lai đứng dậy: “Lại ăn nữa! Hắn đã đi rồi!” Cũng bước ra khỏi tửu lâu.

Cố Thanh Ảnh nhìn món ăn nóng được bưng lên, vội vàng gắp vài miếng, nhét vào trong miệng, trong mắt thương tiếc, thật là lãng phí a.

Tiện tay ném một thỏi bạc: “Phí bồi thường.” Sau đó vội vàng đuổi theo: “Chờ ta một chút a!” Thiệt là, Vân Lẫm gấp còn chưa tính. Xấu Phượng kia gấp cái gì?

Trong tửu lâu, không có người quấy rầy, chúng khách lại tiếp tục thảo luận kịch liệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhàn Thê Đương Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook