Quyển 1 - Chương 152: Ai giả thần giả quỷ?
Mặc Phong
15/01/2015
Đêm đó, mẹ con Mộ Dung Vân Thư ngủ say sưa trong mộng đẹp nhưng ‘Sở Tích Nguyệt’ đến nửa đêm vẫn chưa chợp mắt, ngáp ngắn ngáp dài cả ngày, mắt díu lại. Thì ra là qua nửa đêm thì đến phiên Lý Lăng theo dõi, nhưng vì ‘Sở Tích Nguyệt’ không yên lòng nên không chịu lên giường ngủ.
“Ngươi đi ngủ đi”, Lý Lăng nói.
Thần kinh ‘Sở Tích Nguyệt’ run lên, lắc lắc đầu nói: “Ta không ngủ. Ta muốn canh chừng nàng cả đêm”.
“Nhưng ngươi như vậy làm ảnh hưởng đến ta”, Lý Lăng nói: “Ta không được ngủ, lại bị dáng vẻ uể oải của ngươi ảnh hưởng, như vậy ta không chịu được”.
“Vậy ngươi đi ngủ đi. Không cần ngươi canh chừng nữa!” ‘Sở Tích Nguyệt’ khó chịu nói.
Lý Lăng nói: “Nhưng ta là nam nhân”.
“Tự cho mình là nam nhân!”
Lý Lăng hơi biến sắc mặt, khoé miệng giật giật, cuối cùng hào phóng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ coi chừng nàng. Nếu để cho nàng chạy mất, ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm với Vương gia”.
‘Sở Tích Nguyệt’ nghe vậy lộ vẻ kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ nhìn hắn hồi lâu mớ nói: “Tốt, giao nàng cho ngươi canh chừng, nhưng không được có bất kỳ sơ suất nào”.
Lý Lăng trừng mắt lên, coi như đã nghe thấy.
Nửa đêm, gió hiu hiu thổi, tiếng nhạc từ xa xa vọng lại. Lý Lăng nhìn chằm chằm mẹ con Mộ Dung Vân Thư không chớp mắt, cho đến lúc gà gáy mới đứng lên thi triển quyền cước một chút. Không ngờ, vừa vươn tay ra, phần lưng bỗng nhiên bị người ta điểm huyệt. Lý Lăng nhất thời kinh hãi hét lên: “Là ai?!”
Nghe thấy tiếng thét, ‘Sở Tích Nguyệt’ cả kinh từ trên giường nhảy dựng lên, khẩn trương hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Có người điểm huyệt đạo của ta”. Lỹ Lăng nói.
‘Sở Tích Nguyệt’ lập tức xem xét bên trong phòng, không phát hiện thấy có ai khả nghi, cửa sổ cũng không có dấu hiệu bị mở ra, nhìn Mộ Dung Vân Thư đang hô hấp đều đều, ngủ đến bất tỉnh nhân sự, “Ngươi chắc chắn là có người đến?”, ‘Sở Tích Nguyệt’ nghi ngờ hỏi Lý Lăng.
Lý Lăng thấy ‘Sở Tích Nguyệt’ nghi ngờ hắn, lập tức nghiêm sắc mặt nói: “Ngươi cho là ta đứng đây không nhúc nhích là do trật lưng sao?”
Khoé miệng ‘Sở Tích Nguyệt’ khẽ nhúc nhích, mấy giây sau mới giải huyệt đạo, nói: “Ngươi có nhìn thấy người điểm huyệt ngươi không?”
Lý Lăng: “Không có, hắn ám toán ta từ phía sau”.
‘Sở Tích Nguyệt’ nghe vậy, lại một lần nữa đi kiểm tra cửa sổ, nói: “Không thấy dấu hiệu có người xâm nhập”.
Lý Lăng không tin, tự mình đi vào phòng xem xét một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng không phát hiện được dấu hiệu có người xông vào mới kỳ quái nói: “Rõ ràng có người điểm huyệt đạo của ta. . . . . .".
“Là ảo giác của ngươi thôi”, ‘Sở Tích Nguyệt’ nói.
Khoé miệng Lý Lăng khẽ run lên, mặt đen lại, nói: “Còn có thể giả bộ bị người ta điểm huyệt? Ngươi có bản lãnh thì tự ảo tưởng cho ta xem một chút!”.
‘Sở Tích Nguyệt’ nói: “Không chừng ngươi bị điểm huyệt thật......”
". . . . . ." Nữ nhân này ngu ngốc thật sao? Lý Lăng quay mặt đi, không thèm cùng ‘Sở Tích Nguyệt’ cãi vã vô ích nữa.
Hôm sau, ‘Sở Tích Nguyệt’ cùng Lý Lăng trông vô cùng mệt mỏi, uể oải, vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư lại tỏa sáng, tinh thần sung mãn.
“Tối hôm qua hai người đi ăn trộm à?”, Mộ Dung Vân Thư khanh khách cười hỏi.
‘Sở Tích Nguyệt’ hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu không nói. Lý Lăng quan sát cẩn thận vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư, quả nhiên phát hiện trên gương mặt tươi cười của nàng có chút hả hê.
Chuyện tối hôm qua tất nhiên là do nàng gây ra! Nhưng Lý Lăng không hiểu được, rõ ràng nàng luôn ngủ say trong tầm mắt hắn, làm sao có thể chạy đến phía sau hắn điểm huyệt? Cho dù nàng có Càn Khôn Đại Na Di cũng không thể thần tốc như vậy. Nhưng tối qua, trong phòng ngoại trừ Mộ Dung Vân Thư cũng chỉ có con trai nàng - Sở Mộ Dung thôi.
Nghĩ đến đây, Lý Lăng không khỏi đem tầm mắt chuyển qua nhìn Sở Mộ Dung, chẳng lẽ việc này lại do một đứa trẻ một tuổi gây ra? Phút chốc, trong đầu Lý Lăng hiện hiện hình ảnh bàn tay nhỏ nhắn của Sở Mộ Dung giống một con ong mật nhỏ bay đến phía sau điểm huyệt hắn..... Sau đó, Lý Lăng cảm thấy mình sắp điền rồi. Quả nhiên, người đang ở trạng thái khẩn trương cao độ trong một thời gian dài, thần kinh dễ dàng trở nên có vấn đề.
Mộ Dung Vân Thư hoàn toàn không để ý đến Lý Lăng đang chăm chú dò xét, cười ha hả trêu chọc Tiểu Mộ Dung, dường như không có chuyện gì. Người ngoài không biết, còn tưởng ‘Sở Tích Nguyệt’ và Lý Lăng là tuỳ tùng của nàng.
*
Sở Trường Ca đang đợi Hoa Dạ Ly đem Thịnh Vương về đại doanh Yến quân, tự mình đưa ra hàng thư. Nhưng hắn đợi đã mấy ngày, quân Lương bên kia vẫn không có động tĩnh gì. Điều này khiến hắn bắt đầu hoài nghi không biết có phải mình đã sai lầm rồi không. Vì vậy cho gọi Vệ Chấn Thiên đến hỏi.
"Theo ngươi đoán, với số lương thảo hiện tại, Quân Lương còn có thể cầm cự được bao lâu?”
“Đáng lẽ phải sớm cạn lương thực rồi”. Vệ Chấn Thiên suy nghĩ một chút, lại nói: “Trừ phi hắn có cách khác cung cấp lương thảo”.
Sở Trường Ca nói: “Không thể nào. Kho thóc của hắn đã bị ta đốt. Không thể nhanh như vậy đã chuẩn bị lương thực đủ một lần nữa.
Vệ Chấn Thiên gật đầu đồng ý, suy tư trong chốc lát nói: “Có lẽ hắn còn kho thóc thứ năm ta chưa biết”.
Một câu nói thức tỉnh người trong mộng! Sở Trường Ca lập tức triệu hồi Nam hộ pháp, “Theo dõi Hoa Dạ Ly. Một khi phát hiện ra kho thóc thứ năm, lập tức hủy diệt”.
"Vâng" Nam hộ pháp lĩnh mệnh.
"Đợi chút." Vệ Chấn Thiên nói: “Cũng không nhất định phải hủy diệt. Thời kỳ chiến tranh, quý báu nhất là lương thực. Đốt đi thật quá lãng phí”.
Nam hộ pháp dừng bước, cảm thấy Vệ Chấn Thiên nói có đạo lý, liền nhìn về phía Sở Trường Ca, chờ đợi giáo chủ đại nhân định đoạt.
Sở Trường Ca trầm ngâm một hồi lâu, nói: "Mặc dù hơi phiền toái một chút, chỉ là bị đốt cùng với bị trộm, cách thứ hai hẳn làm Hoa Dạ Ly dễ phát điện hơn. Đại Nam, một khi phát hiện ra kho thóc thứ năm lập tức triệu tập nhân mã, cướp đem về”.
"Vâng"
Vừa ra khỏi doanh trướng của Sở Trường Ca, Nam hộ pháp liền gặp được Tây hộ pháp cùng Bắc hộ pháp tới truyền tin tức.
“Đại Nam, chuyện gì khiến ngươi cao hứng thế?” Bắc hộ pháp kỳ quái hỏi.
Nam hộ pháp khoái trá cong môi cười một cái nói: "Giáo chủ phái ta đi cướp bóc."
". . . . . . Không phải chỉ là cướp bóc sao? Trước kia cũng không phải là chưa từng trải qua. Sao ngươi lại cười không khép miệng được vậy?” Bắc hộ pháp xem thường.
Nam hộ pháp cười mà không nói, không nói lời nào đi ra.
Bắc hộ pháp không giải thích được nói. "Có phải Đại Nam uống lộn thuốc rồi hay không?" Hắn hỏi Tây hộ pháp.
Tây hộ pháp nghiêm nghị nhìn chằm chằm bóng lưng Nam hộ pháp một lúc, đặc biệt nặng nề nói: “Là uống nhiều thuốc mới đúng”.
". . . . . . Ta thấy ngươi mới là người uống nhiều thuốc".
“Vô vị!” Tây hộ pháp lườm hắn một cái, thu hồi vẻ mặt cố làm ra vẻ thâm trầm, ra vẻ từng trải nói: “Ngươi suy nghĩ một chút đi, kể từ khi giáo chủ bị gả cho phu nhân, ngài liền hoàn lương rồi, hiếm khi đi giết người cướp của nữa. Cho dù thỉnh thoảng có giết người cũng là do bất đắc dĩ, hoặc là do kẻ đó thực sự đáng chết, tỷ như Phương Hồng Phi. Lúc nãy ngài đột nhiên sai Đại Nam đi cướp bóc giết người, quả thực tựa như kỹ nữ hoàn lương lại tiếp khách một lần nữa. Điều này có thể khiến cho ngươi không kích động sao? Cùng Đại Nam xưng huynh gọi đệ lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết tính tình khó chịu của hắn? Đừng có nhìn hắn bình thường thâm trầm, thật ra thì nội tâm của hắn so với người khác cũng nóng nảy chẳng kém. Buồn bực lâu như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội cho hắn thỏa chí, chẳng lẽ hắn không cao hứng sao?
"Đại Tây, có vẻ hiểu rõ Đại nam nha!” Bắc hộ pháp cảm thán.
Lỗ mũi Tây hộ pháp hướng lên trời, hừ khẽ nói: “Ta cũng hiểu ngươi rất rõ”.
Bắc hộ pháp vừa nghe nói liền hăng hái, vội vàng hỏi: “vậy ngươi nói một chút xem, tính tình ta thế nào?”
Tây hộ pháp thản nhiên nhìn hắn ba giây, sau đó khạc ra hai chữ, "Nhược trí." (ngu ngốc í ^^)
". . . . . . Miệng chó không mọc ra ngà voi!"
Hai mắt Tây hộ pháp nheo lại: "Ngươi mắng ta là chó?"
Bắc hộ pháp học bộ dạng hắn vừa rồi, lỗ mũi hướng lên trời khẽ hừ, nói: “Ngươi nghĩ ngươi là ngà voi cũng được!”
". . . . . ."
Hai người Tây Bắc đang cãi vã cực kỳ cao hứng, bỗng nghe bên trong trướng truyền đến một âm thanh vô cùng quen thuộc: “Một là đi vào, không thì cút ra xa một chút”
Tinh thần hai người Tây Bắc nhất thời đóng băng, đồng thời hô to trong lòng: nguy rồi, sao lại quên đây là bên ngoài doanh trướng của giáo chủ chứ?!
Hai người trừng mắt lẫn nhau một cái, cụp đuôi đi vào doanh trướng của Sở Trường Ca.
Thấy sắc mặt Sở Trường Ca âm trầm, Bắc hộ pháp kinh hồn bạt vía cười khan hai tiếng, nịnh nọt mà nói: "Giáo chủ, lỗ tai ngài càng ngày càng thính”.
Sở Trường Ca: "Lỗ tai ta có lúc nào không thính sao?”
"Ặc. . . . . . Ta không có ý đó." Bắc hộ pháp đại 囧. Vỗ mông ngựa không đúng lúc rồi.
Sở Trường Ca hừ hừ, nói: "Chuyện các ngươi điều tra đã có kết quả rồi sao?”
"Có, có." Bắc hộ pháp tiếp tục giành đáp, "Chúng ta tìm ra được, Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh vẫn ở Sa Bình trấn, không rời đi."
"Thạch Nhị tiên sinh cũng đã rời đi, bọn họ còn ở lại nơi đó làm gì?" Sở Trường Ca nói.
"Không biết. Chỉ là hai ngày trước có huynh đệ trong giáo chợt nhận được mệnh lệnh - theo dõi Lý Vô Nại”.
Nghe vậy, Sở Trường Ca không khỏi nhíu lông mày, chẳng lẽ bọ họ còn đang tra xét án ở Thiếu Lâm tự? Nhưng hắn hiểu rất rõ bọn họ, đối với loại chuyện như vậy, từ trước đến nay bọn họ vẫn luôn tự thân tự lực, không nhờ vả người khác. Trừ khi....... bọn họ có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Rốt cuộc là chuyện gì khiến bọn họ không tiếc dùng thân phận Đoạt mệnh La Sát tìm người khác giám sát Lý Vô Nại để mong cầu thoát thân.
*
Lý Lăng muốn phát điên rồi.
Liên tiếp mấy ngày, mỗi đêm đều bị tập kích nửa vời không giải thích được. Tìm không được đầu sỏ, hắn thật sự cho rằng mình bị tâm thần phân liệt, xuất hiện ảo giác.
"Râu mép của ngươi đi nơi nào rồi?" Tỉnh dậy, ‘Sở Tích Nguyệt’ phát hiện thấy Lý Lăng không có một cọng râu.
"Cắt"
"Đang êm đẹp, cắt bỏ ria mép làm gì?"
"Mắc mớ gì tới ngươi?!" Lý Lăng gầm nhẹ.
‘Sở Tích Nguyệt’ ngẩn người ra, sau đó rống lên: “Thấy ta ôn hòa với ngươi, ngươi liền cưỡi lên đầu lên cổ ta phải không?”
Lý Lăng nghiêng đầu hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng.
"Ta hỏi lại một lần nữa, ria mép của ngươi đâu?"
Lý Lăng vẫn không trả lời.
Đúng lúc này, Mộ Dung Vân Thư vừa rửa mặt xong, qua gương đồng chăm chú nhìn Lý Lăng một cái, mím môi cười một tiếng, nói: “Ta đột nhiên phát hiện ra, dáng dấp ngươi rất thanh tú”.
Lý Lăng đang hung hăng rút cuộc xẹp lép xuống.
Mộ Dung Vân Thư vừa mở miệng, ‘Sở Tích Nguyệt’ chợt hiểu, "Là do ngươi làm?"Nàng ta hỏi Mộ Dung Vân Thư.
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày nói: "Nếu ta muốn cắt bỏ, thì sẽ cắt lông mày của hắn."
Ngày tiếp theo, lông mày Lý Lăng bị cắt thật. Không, là bị cạo. Trên sắc mặt ngăm ngăm, hai “lông mày” trắng nõn trông đặc biệt bắt mắt.
"Ngày hôm qua cắt bỏ ria mép, hôm nay là cạo lông mày. Thật biến thái!" ‘Sở Tích Nguyệt’ chán ghét nói.
Lý Lăng nắm chặt quả đấm, thật muốn một quyền đánh vỡ đầu ‘Sở Tích Nguyệt’.
Mộ Dung Vân Thư thập phần vui vẻ sung sướng thay quần áo tử tế cho Tiểu Mộ Dung, vô cùng hòa ái ôm Tiểu Mộ Dung đi qua bên cạnh Lý Lăng, liếc hắn một cái, khen: “Vẽ giống như thật”.
Phút chốc, hai cái “lông mày trắng” nhảy lên, giống y như gà chọi.
“Ngươi đi ngủ đi”, Lý Lăng nói.
Thần kinh ‘Sở Tích Nguyệt’ run lên, lắc lắc đầu nói: “Ta không ngủ. Ta muốn canh chừng nàng cả đêm”.
“Nhưng ngươi như vậy làm ảnh hưởng đến ta”, Lý Lăng nói: “Ta không được ngủ, lại bị dáng vẻ uể oải của ngươi ảnh hưởng, như vậy ta không chịu được”.
“Vậy ngươi đi ngủ đi. Không cần ngươi canh chừng nữa!” ‘Sở Tích Nguyệt’ khó chịu nói.
Lý Lăng nói: “Nhưng ta là nam nhân”.
“Tự cho mình là nam nhân!”
Lý Lăng hơi biến sắc mặt, khoé miệng giật giật, cuối cùng hào phóng nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ coi chừng nàng. Nếu để cho nàng chạy mất, ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm với Vương gia”.
‘Sở Tích Nguyệt’ nghe vậy lộ vẻ kinh ngạc, nửa tin nửa ngờ nhìn hắn hồi lâu mớ nói: “Tốt, giao nàng cho ngươi canh chừng, nhưng không được có bất kỳ sơ suất nào”.
Lý Lăng trừng mắt lên, coi như đã nghe thấy.
Nửa đêm, gió hiu hiu thổi, tiếng nhạc từ xa xa vọng lại. Lý Lăng nhìn chằm chằm mẹ con Mộ Dung Vân Thư không chớp mắt, cho đến lúc gà gáy mới đứng lên thi triển quyền cước một chút. Không ngờ, vừa vươn tay ra, phần lưng bỗng nhiên bị người ta điểm huyệt. Lý Lăng nhất thời kinh hãi hét lên: “Là ai?!”
Nghe thấy tiếng thét, ‘Sở Tích Nguyệt’ cả kinh từ trên giường nhảy dựng lên, khẩn trương hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Có người điểm huyệt đạo của ta”. Lỹ Lăng nói.
‘Sở Tích Nguyệt’ lập tức xem xét bên trong phòng, không phát hiện thấy có ai khả nghi, cửa sổ cũng không có dấu hiệu bị mở ra, nhìn Mộ Dung Vân Thư đang hô hấp đều đều, ngủ đến bất tỉnh nhân sự, “Ngươi chắc chắn là có người đến?”, ‘Sở Tích Nguyệt’ nghi ngờ hỏi Lý Lăng.
Lý Lăng thấy ‘Sở Tích Nguyệt’ nghi ngờ hắn, lập tức nghiêm sắc mặt nói: “Ngươi cho là ta đứng đây không nhúc nhích là do trật lưng sao?”
Khoé miệng ‘Sở Tích Nguyệt’ khẽ nhúc nhích, mấy giây sau mới giải huyệt đạo, nói: “Ngươi có nhìn thấy người điểm huyệt ngươi không?”
Lý Lăng: “Không có, hắn ám toán ta từ phía sau”.
‘Sở Tích Nguyệt’ nghe vậy, lại một lần nữa đi kiểm tra cửa sổ, nói: “Không thấy dấu hiệu có người xâm nhập”.
Lý Lăng không tin, tự mình đi vào phòng xem xét một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng cũng không phát hiện được dấu hiệu có người xông vào mới kỳ quái nói: “Rõ ràng có người điểm huyệt đạo của ta. . . . . .".
“Là ảo giác của ngươi thôi”, ‘Sở Tích Nguyệt’ nói.
Khoé miệng Lý Lăng khẽ run lên, mặt đen lại, nói: “Còn có thể giả bộ bị người ta điểm huyệt? Ngươi có bản lãnh thì tự ảo tưởng cho ta xem một chút!”.
‘Sở Tích Nguyệt’ nói: “Không chừng ngươi bị điểm huyệt thật......”
". . . . . ." Nữ nhân này ngu ngốc thật sao? Lý Lăng quay mặt đi, không thèm cùng ‘Sở Tích Nguyệt’ cãi vã vô ích nữa.
Hôm sau, ‘Sở Tích Nguyệt’ cùng Lý Lăng trông vô cùng mệt mỏi, uể oải, vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư lại tỏa sáng, tinh thần sung mãn.
“Tối hôm qua hai người đi ăn trộm à?”, Mộ Dung Vân Thư khanh khách cười hỏi.
‘Sở Tích Nguyệt’ hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu không nói. Lý Lăng quan sát cẩn thận vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư, quả nhiên phát hiện trên gương mặt tươi cười của nàng có chút hả hê.
Chuyện tối hôm qua tất nhiên là do nàng gây ra! Nhưng Lý Lăng không hiểu được, rõ ràng nàng luôn ngủ say trong tầm mắt hắn, làm sao có thể chạy đến phía sau hắn điểm huyệt? Cho dù nàng có Càn Khôn Đại Na Di cũng không thể thần tốc như vậy. Nhưng tối qua, trong phòng ngoại trừ Mộ Dung Vân Thư cũng chỉ có con trai nàng - Sở Mộ Dung thôi.
Nghĩ đến đây, Lý Lăng không khỏi đem tầm mắt chuyển qua nhìn Sở Mộ Dung, chẳng lẽ việc này lại do một đứa trẻ một tuổi gây ra? Phút chốc, trong đầu Lý Lăng hiện hiện hình ảnh bàn tay nhỏ nhắn của Sở Mộ Dung giống một con ong mật nhỏ bay đến phía sau điểm huyệt hắn..... Sau đó, Lý Lăng cảm thấy mình sắp điền rồi. Quả nhiên, người đang ở trạng thái khẩn trương cao độ trong một thời gian dài, thần kinh dễ dàng trở nên có vấn đề.
Mộ Dung Vân Thư hoàn toàn không để ý đến Lý Lăng đang chăm chú dò xét, cười ha hả trêu chọc Tiểu Mộ Dung, dường như không có chuyện gì. Người ngoài không biết, còn tưởng ‘Sở Tích Nguyệt’ và Lý Lăng là tuỳ tùng của nàng.
*
Sở Trường Ca đang đợi Hoa Dạ Ly đem Thịnh Vương về đại doanh Yến quân, tự mình đưa ra hàng thư. Nhưng hắn đợi đã mấy ngày, quân Lương bên kia vẫn không có động tĩnh gì. Điều này khiến hắn bắt đầu hoài nghi không biết có phải mình đã sai lầm rồi không. Vì vậy cho gọi Vệ Chấn Thiên đến hỏi.
"Theo ngươi đoán, với số lương thảo hiện tại, Quân Lương còn có thể cầm cự được bao lâu?”
“Đáng lẽ phải sớm cạn lương thực rồi”. Vệ Chấn Thiên suy nghĩ một chút, lại nói: “Trừ phi hắn có cách khác cung cấp lương thảo”.
Sở Trường Ca nói: “Không thể nào. Kho thóc của hắn đã bị ta đốt. Không thể nhanh như vậy đã chuẩn bị lương thực đủ một lần nữa.
Vệ Chấn Thiên gật đầu đồng ý, suy tư trong chốc lát nói: “Có lẽ hắn còn kho thóc thứ năm ta chưa biết”.
Một câu nói thức tỉnh người trong mộng! Sở Trường Ca lập tức triệu hồi Nam hộ pháp, “Theo dõi Hoa Dạ Ly. Một khi phát hiện ra kho thóc thứ năm, lập tức hủy diệt”.
"Vâng" Nam hộ pháp lĩnh mệnh.
"Đợi chút." Vệ Chấn Thiên nói: “Cũng không nhất định phải hủy diệt. Thời kỳ chiến tranh, quý báu nhất là lương thực. Đốt đi thật quá lãng phí”.
Nam hộ pháp dừng bước, cảm thấy Vệ Chấn Thiên nói có đạo lý, liền nhìn về phía Sở Trường Ca, chờ đợi giáo chủ đại nhân định đoạt.
Sở Trường Ca trầm ngâm một hồi lâu, nói: "Mặc dù hơi phiền toái một chút, chỉ là bị đốt cùng với bị trộm, cách thứ hai hẳn làm Hoa Dạ Ly dễ phát điện hơn. Đại Nam, một khi phát hiện ra kho thóc thứ năm lập tức triệu tập nhân mã, cướp đem về”.
"Vâng"
Vừa ra khỏi doanh trướng của Sở Trường Ca, Nam hộ pháp liền gặp được Tây hộ pháp cùng Bắc hộ pháp tới truyền tin tức.
“Đại Nam, chuyện gì khiến ngươi cao hứng thế?” Bắc hộ pháp kỳ quái hỏi.
Nam hộ pháp khoái trá cong môi cười một cái nói: "Giáo chủ phái ta đi cướp bóc."
". . . . . . Không phải chỉ là cướp bóc sao? Trước kia cũng không phải là chưa từng trải qua. Sao ngươi lại cười không khép miệng được vậy?” Bắc hộ pháp xem thường.
Nam hộ pháp cười mà không nói, không nói lời nào đi ra.
Bắc hộ pháp không giải thích được nói. "Có phải Đại Nam uống lộn thuốc rồi hay không?" Hắn hỏi Tây hộ pháp.
Tây hộ pháp nghiêm nghị nhìn chằm chằm bóng lưng Nam hộ pháp một lúc, đặc biệt nặng nề nói: “Là uống nhiều thuốc mới đúng”.
". . . . . . Ta thấy ngươi mới là người uống nhiều thuốc".
“Vô vị!” Tây hộ pháp lườm hắn một cái, thu hồi vẻ mặt cố làm ra vẻ thâm trầm, ra vẻ từng trải nói: “Ngươi suy nghĩ một chút đi, kể từ khi giáo chủ bị gả cho phu nhân, ngài liền hoàn lương rồi, hiếm khi đi giết người cướp của nữa. Cho dù thỉnh thoảng có giết người cũng là do bất đắc dĩ, hoặc là do kẻ đó thực sự đáng chết, tỷ như Phương Hồng Phi. Lúc nãy ngài đột nhiên sai Đại Nam đi cướp bóc giết người, quả thực tựa như kỹ nữ hoàn lương lại tiếp khách một lần nữa. Điều này có thể khiến cho ngươi không kích động sao? Cùng Đại Nam xưng huynh gọi đệ lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết tính tình khó chịu của hắn? Đừng có nhìn hắn bình thường thâm trầm, thật ra thì nội tâm của hắn so với người khác cũng nóng nảy chẳng kém. Buồn bực lâu như vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội cho hắn thỏa chí, chẳng lẽ hắn không cao hứng sao?
"Đại Tây, có vẻ hiểu rõ Đại nam nha!” Bắc hộ pháp cảm thán.
Lỗ mũi Tây hộ pháp hướng lên trời, hừ khẽ nói: “Ta cũng hiểu ngươi rất rõ”.
Bắc hộ pháp vừa nghe nói liền hăng hái, vội vàng hỏi: “vậy ngươi nói một chút xem, tính tình ta thế nào?”
Tây hộ pháp thản nhiên nhìn hắn ba giây, sau đó khạc ra hai chữ, "Nhược trí." (ngu ngốc í ^^)
". . . . . . Miệng chó không mọc ra ngà voi!"
Hai mắt Tây hộ pháp nheo lại: "Ngươi mắng ta là chó?"
Bắc hộ pháp học bộ dạng hắn vừa rồi, lỗ mũi hướng lên trời khẽ hừ, nói: “Ngươi nghĩ ngươi là ngà voi cũng được!”
". . . . . ."
Hai người Tây Bắc đang cãi vã cực kỳ cao hứng, bỗng nghe bên trong trướng truyền đến một âm thanh vô cùng quen thuộc: “Một là đi vào, không thì cút ra xa một chút”
Tinh thần hai người Tây Bắc nhất thời đóng băng, đồng thời hô to trong lòng: nguy rồi, sao lại quên đây là bên ngoài doanh trướng của giáo chủ chứ?!
Hai người trừng mắt lẫn nhau một cái, cụp đuôi đi vào doanh trướng của Sở Trường Ca.
Thấy sắc mặt Sở Trường Ca âm trầm, Bắc hộ pháp kinh hồn bạt vía cười khan hai tiếng, nịnh nọt mà nói: "Giáo chủ, lỗ tai ngài càng ngày càng thính”.
Sở Trường Ca: "Lỗ tai ta có lúc nào không thính sao?”
"Ặc. . . . . . Ta không có ý đó." Bắc hộ pháp đại 囧. Vỗ mông ngựa không đúng lúc rồi.
Sở Trường Ca hừ hừ, nói: "Chuyện các ngươi điều tra đã có kết quả rồi sao?”
"Có, có." Bắc hộ pháp tiếp tục giành đáp, "Chúng ta tìm ra được, Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh vẫn ở Sa Bình trấn, không rời đi."
"Thạch Nhị tiên sinh cũng đã rời đi, bọn họ còn ở lại nơi đó làm gì?" Sở Trường Ca nói.
"Không biết. Chỉ là hai ngày trước có huynh đệ trong giáo chợt nhận được mệnh lệnh - theo dõi Lý Vô Nại”.
Nghe vậy, Sở Trường Ca không khỏi nhíu lông mày, chẳng lẽ bọ họ còn đang tra xét án ở Thiếu Lâm tự? Nhưng hắn hiểu rất rõ bọn họ, đối với loại chuyện như vậy, từ trước đến nay bọn họ vẫn luôn tự thân tự lực, không nhờ vả người khác. Trừ khi....... bọn họ có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Rốt cuộc là chuyện gì khiến bọn họ không tiếc dùng thân phận Đoạt mệnh La Sát tìm người khác giám sát Lý Vô Nại để mong cầu thoát thân.
*
Lý Lăng muốn phát điên rồi.
Liên tiếp mấy ngày, mỗi đêm đều bị tập kích nửa vời không giải thích được. Tìm không được đầu sỏ, hắn thật sự cho rằng mình bị tâm thần phân liệt, xuất hiện ảo giác.
"Râu mép của ngươi đi nơi nào rồi?" Tỉnh dậy, ‘Sở Tích Nguyệt’ phát hiện thấy Lý Lăng không có một cọng râu.
"Cắt"
"Đang êm đẹp, cắt bỏ ria mép làm gì?"
"Mắc mớ gì tới ngươi?!" Lý Lăng gầm nhẹ.
‘Sở Tích Nguyệt’ ngẩn người ra, sau đó rống lên: “Thấy ta ôn hòa với ngươi, ngươi liền cưỡi lên đầu lên cổ ta phải không?”
Lý Lăng nghiêng đầu hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng.
"Ta hỏi lại một lần nữa, ria mép của ngươi đâu?"
Lý Lăng vẫn không trả lời.
Đúng lúc này, Mộ Dung Vân Thư vừa rửa mặt xong, qua gương đồng chăm chú nhìn Lý Lăng một cái, mím môi cười một tiếng, nói: “Ta đột nhiên phát hiện ra, dáng dấp ngươi rất thanh tú”.
Lý Lăng đang hung hăng rút cuộc xẹp lép xuống.
Mộ Dung Vân Thư vừa mở miệng, ‘Sở Tích Nguyệt’ chợt hiểu, "Là do ngươi làm?"Nàng ta hỏi Mộ Dung Vân Thư.
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày nói: "Nếu ta muốn cắt bỏ, thì sẽ cắt lông mày của hắn."
Ngày tiếp theo, lông mày Lý Lăng bị cắt thật. Không, là bị cạo. Trên sắc mặt ngăm ngăm, hai “lông mày” trắng nõn trông đặc biệt bắt mắt.
"Ngày hôm qua cắt bỏ ria mép, hôm nay là cạo lông mày. Thật biến thái!" ‘Sở Tích Nguyệt’ chán ghét nói.
Lý Lăng nắm chặt quả đấm, thật muốn một quyền đánh vỡ đầu ‘Sở Tích Nguyệt’.
Mộ Dung Vân Thư thập phần vui vẻ sung sướng thay quần áo tử tế cho Tiểu Mộ Dung, vô cùng hòa ái ôm Tiểu Mộ Dung đi qua bên cạnh Lý Lăng, liếc hắn một cái, khen: “Vẽ giống như thật”.
Phút chốc, hai cái “lông mày trắng” nhảy lên, giống y như gà chọi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.