Quyển 1 - Chương 169: Chàng không thể cướp đi việc của thiếp
Mặc Phong
15/01/2015
Trong không khí trầm lặng khi làm việc vui, sẽ làm người ta có cảm giác qua mùa đông khắc nghiệt sẽ đến tết âm lịch náo nhiệt. Vô tình đều đã nhiễm chút không khí vui mừng.
Nhiếp Thanh chưa từng nghĩ tới hôn sự chính mình sẽ diễn ra ở Mộ Dung phủ, xác thực mà nói, trước đây đối với chuyện này hắn đều không nghĩ tới. Lại thật sự quyết tâm, chung quy cũng là bốn chữ 'Thân bất do kỷ'. Hắn muốn cứ như vậy yên lặng đứng ở phía sau Mộ Dung Vân Thư, lấy thân phận bằng hữu, chú ý, bảo hộ nàng, nhưng nếu hắn thủy chung lẻ loi một mình, như vậy loại bảo hộ này, chỉ sợ sẽ trở thành gánh nặng của nàng.
"Nhiếp Thanh?" Dưới khăn voan Phượng Linh khinh gọi. Vừa rồi rõ ràng nàng nghe được âm thanh Nhiếp Thanh vào cửa, lúc này sao lại không có tiếng vang?
Phượng Linh kêu to làm cho Nhiếp Thanh hoàn hồn, "Ta đây." Hắn đi lên phía trước ngồi vào bên cạnh Phượng Linh, như cũ có chút không yên lòng.
"Nên xốc khăn voan lên." Phượng Linh đỏ mặt ngượng ngùng nói. Không phải nàng nóng vội, chính là nàng lo lắng Nhiếp Thanh không hiểu. Dù sao, hắn đối với việc nam nữ luôn có bộ dáng chất phác như vậy.
"Ừ." Nhiếp Thanh cúi đầu lên tiếng, cúi đầu, trong lòng vẫn còn đấu tranh nội tâm.
Nếu giờ phút này đào hôn, chỉ sợ sẽ khiến toàn thế giới đuổi giết.
Hắn không sợ chết, là sợ phá hỏng nụ cười trong suốt tỏa sáng như nắng kia trên mặt Phượng Linh.
Nhiếp Thanh không nói lời nào, Phượng Linh cũng không thèm nhắc lại, hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi. Lại ngồi gần sát như đang dựa vào nhau.
Qua một hồi lâu, lâu đến khi Phượng Linh bắt đầu đứng ngồi không yên, một chút ánh sáng đột nhiên chiếu sáng lên mặt Phượng Linh. Phượng Linh kinh hỉ ngẩng đầu, bên trong đôi mắt nước mắt đảo quanh, "Thiếp nghĩ... Thiếp nghĩ..." Nghĩ chàng hối hận.
"Nha đầu ngốc." Nhiếp Thanh thở dài một tiếng, đem Phượng Linh ôm vào trong lòng. Nhắm mắt lại, tâm lại kỳ quái giống như bị cái gì nhồi, không hề dừng lại làm hắn phát cuồng.
"Nhiếp Thanh."
"Ừ?"
"Thiếp sẽ cố gắng làm thê tử tốt, giống như Mộ Dung vậy." Phượng Linh vẫn không thay đổi được, vẫn xưng Mộ Dung Vân Thư là 'Mộ Dung', mà đem Sở Mộ Dung xưng là 'Tiểu Mộ Dung' .
"Không cần học nàng ta. Nàng là Nhiếp phu nhân, nàng ta là Sở phu nhân, hai người các nàng vốn chính là không giống nhau."
"Nhưng mọi người đều thích nàng ta."
"Đó là bởi vì nàng ta nhiều tiền."
"Thật vậy chăng?"
"Ừ."
"Nhiếp Thanh. Chàng quá tục nha."
"..."
"Nhưng mà thiếp thích."
Ta cũng thích. Nhiếp Thanh nói trong lòng.
Có lẽ cả đời này hắn đều không thể đem Mộ Dung Vân Thư ở đáy lòng loại bỏ, cũng không có khả năng yêu Phượng Linh giống như đã yêu Mộ Dung Vân Thư, nhưng hắn tin tưởng, cũng nguyện ý, làm cho trên mặt người trong lòng, vĩnh viễn là ánh mặt trời sáng lạn, ấm áp đáy lòng chất chứa thê lương của hắn.
*
Trong phòng xuân sắc khôn cùng, ngoài phòng ánh trăng sáng tỏ.
"An lòng sao?" Mộ Dung Vân Thư nghiêng đầu cười tủm tỉm hỏi.
Ánh mắt Sở Trường Ca tự do, bỏ qua đáy mắt trêu tức của nàng, biết rõ còn cố hỏi, "An tâm cái gì?"
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày cười khẽ, "Chàng không thừa nhận cũng không sao cả, dù sao thiếp cũng biết."
"..." Có cách phán tử hình người ta như vậy sao?
"Đêm chúng ta thành thân, ánh trăng không đẹp như vậy." Mộ Dung Vân Thư ngẩng đầu nhìn trên trời đêm một ánh trăng rực sáng, thì thào tự nói.
Sở Trường Ca nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên là trăng sáng nhô cao. Bỗng nhiên, hắn hỏi: "Nàng có ngắm qua ánh trăng đêm đó?" Đêm động phòng hoa chúc, nàng làm sao có thể có cơ hội xem ánh trăng? Chẳng lẽ là hắn dụng công không đủ, khiến cho trong quá trình đó nàng nhàm chán đến nổi nhìn ánh trăng giết thời gian?
"Thiếp làm sao có thể xem được?" Ngay cả ánh mặt trời của ngày hôm sau nàng còn không thấy được. "Là Hồ Bá Cách nói." Mộ Dung Vân Thư nói: "Hồ Bá Cách nói với thiếp, đêm chúng ta thành thân, trời sinh dị tượng, mây đen che trăng, là điềm không tốt, có họa chia ly."
"..." Sở Trường Ca nhíu mày, "Nàng thu bao nhiêu tiền trọ của hắn?"
"Á... Không bao nhiêu. Một trăm lượng mà thôi. Hắn là người quen nên thu rất ít."
Mày mặt Sở Trường Ca nhăn càng nhanh, "Ta nghe nói cả ngày hắn bấm quẻ làm thầy tướng số, đầu ngón tay đều bấm đến chai hết, một tháng cũng chỉ kiếm được năm mươi lượng."
"Hình như là như vậy, thiếp cũng nghe nói qua."
"Nàng lại thu hắn một trăm lượng." Nhà tư bản quả nhiên đều là ăn tươi nuốt sống.
"Ừm." Mộ Dung Vân Thư thực thản nhiên. Tiền biếu của người khác đều là từng hộp từng hộp nâng đi vào, chỉ có Hồ Bá Cách, là hai tay nâng đi vào. Phỏng chừng chính hắn cũng hiểu được lễ mọn này thật sự quá mỏng, cho nên dùng một cái hộp gấm tinh xảo chứa. Không biết còn tưởng rằng bên trong là hi thế trân bảo gì.
"Nếu có người một hơi bóc lột hai tháng thu nhập của ta, ta sẽ không rủa hắn chia ly." Sở Trường Ca nói.
Mộ Dung Vân Thư nhướng mày, kinh nghiệm nói cho nàng câu tiếp theo tuyệt đối không phải lời hay.
"Ta sẽ rủa hắn đoạn tử tuyệt tôn."
"..." Quả nhiên.
Một lát sau, lòng Mộ Dung Vân Thư còn sợ hãi nói: "May mắn thiếp thu đồ cưới của chàng không nhiều."
Vẻ mặt Sở Trường Ca đen thui, dở khóc dở cười nói: "Nàng yên tâm, cho dù bị nàng cướp sạch, ta cũng sẽ không rủa chính mình đoạn tử tuyệt tôn."
Ặc. Nhưng thật ra. Mày liễu Mộ Dung Vân giãn ra, là ánh trăng thật sáng quá sao? Sao lại có chút dấu hiệu đần độn...
*
Sau khi Nhiếp Thanh cùng Phượng Linh thành thân, ngày thứ hai liền khởi hành trở lại kinh thành, Phượng Thành ở lại Mộ Dung phủ nghiên cứu phương pháp ức chế ôn dịch.
Mấy ngày hôm nay, Mộ Dung Vân Thư cảm giác được Sở Trường Ca có chút khẩn trương, ngoại trừ không cho phép nàng rời đi tầm mắt của hắn, rõ ràng nhất chính là một khi có gió thổi cỏ lay gì liền lập tức tiến vào chuẩn bị trạng thái chiến tranh.
Xem ra tuy rằng ngoài miệng hắn nói Hồ Bá Cách là nói hươu nói vượn, trong lòng lại tin.
Họa chia ly. Lời tiên đoán này thật sự rất độc, làm người không dám cười nhạt. Sợ coi thường nó, họa liền thành thực.
Nàng vẫn không đem lời tiên đoán này nói cho Sở Trường Ca, đúng là lo lắng hắn nghi ngờ lung tung.
Ngày bấp bênh hắn qua nhiều lắm, nay thật vất vả bỏ neo cập bờ, nàng liền hy vọng hắn có thể qua an ổn một chút.
Nhưng mà, từ sau khi phát hiện Phương Hồng Phi có thể còn sống, nàng liền bắt đầu có một loại dự cảm không tốt. Luôn cảm thấy, lời tiên đoán của Hồ Bá Cách sẽ trở thành sự thật. Cho nên nàng mới đem lời tiên đoán nói ra.
Một ngày, Mộ Dung phủ lại có một vị khách không mời đột nhiên xuất hiện.
Là nàng? Mộ Dung Vân Thư kinh ngạc nhìn Thu Thủy Âm, nàng không phải ở bên trong quân đội của Hoa Thiên Thành làm quân y sao? Sao có thể xuất hiện tại Kim Lăng?
"Nghe nói Kim Lăng xuất hiện ôn dịch, ta đã tới rồi." Không đợi Mộ Dung Vân Thư đặt câu hỏi, Thu Thủy Âm giải thích trước.
Mộ Dung Vân Thư hơi hơi vuốt cằm, vẫn là đầy bụng hồ nghi. "Ngươi không ở dưới trướng Thiên đế làm quân y?"
"Chúng ta là bằng hữu." Thu Thủy Âm thản nhiên nói.
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, sau đó?
Thu Thủy Âm: "Ta sẽ không cùng kẻ địch của bằng hữu làm bạn."
Mộ Dung Vân Thư ngây ra một lúc, tiếp theo vẻ mặt ngưng trọng hỏi: "Chuyện Sở Trường Ca tiếp quản Đại Nghiệp Vương Triều đã truyền đến trong Yến quân?"
Thu Thủy Âm gật đầu.
"Sao Hoa Thiên Thành lại đồng ý thả ngươi rời đi?"
Thu Thủy Âm: "Ta đi lên núi hái thuốc, đụng phải người của ngươi, là hắn mang ta đến."
Người của nàng? Mộ Dung Vân Thư cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên, một tiếng ngựa hí quen thuộc từ cửa truyền đến, tiếp theo là một tiếng quát to vô cùng——
"Đại Đông, đại Nam, đại Tây, ta đã về rồi!"
"Tiểu Bắc!" Ba người Đông Nam Tây đồng thời quát to một tiếng, chạy vội ra ngoài.
Bốn người ở cửa gặp nhau, kích động không thôi.
"Tiểu Bắc, rốt cục ngươi đã trở lại." Tây hộ pháp lệ nóng doanh tròng.
Bắc hộ pháp nhìn đại Tây, "Đại Tây, không nghĩ tới ngươi nhớ ta như vậy!"
"Nhớ, ta nhớ ngươi muốn chết." Không có ngươi, ta chính là người làm vật hi sinh, ta có thể không nhớ ngươi sao?
Đông hộ pháp: "Tiểu Bắc, ngươi áo gấm về nhà, sao lại ăn mặc rách tung toé giống như dân chạy nạn vậy?"
Bắc hộ pháp: "Cái gì áo gấm, cái gì lụa là! Ta chính là nghe nói giáo chủ làm hoàng đế, giục ngựa đề thương chạy trở về!"
"Tiểu Bắc, có quyết đoán."
"Đương nhiên. Hiện tại giáo chủ làm hoàng đế, Hoa Dạ Ly muốn làm hoàng đế, chính là chống đối giáo chủ, chính là kẻ địch của giáo chủ. Nói thế nào, ta cũng không thể đứng trong quân doanh kẻ địch. Cho dù liều mạng cũng muốn trở về." Vẻ mặt Bắc hộ pháp tự hào.
"Kỳ thật..." Nam hộ pháp có chút không đành lòng mở miệng, "Nếu ngươi vẫn ở Tây Thục, hẳn là ngươi đã thu được mật thư ta phái người đưa đi."
"Mật thư? Mật thư gì?" Bắc hộ pháp khó hiểu.
Nam hộ pháp trầm ngâm một lát, nói: "Mật thư giáo chủ bảo ngươi ở lại Tây Thục làm nội ứng."
"Á..." Biểu tình Bắc hộ pháp cứng lại. Uổng công lần này hắn trốn trở về? Hắn còn đang chờ giáo chủ khen ngợi hắn tận trung vì chủ! Đả kích, rất đả kích nha.
Sở Trường Ca: "Quên đi, nếu đã đã trở lại, chuyện nội ứng về sau lại bàn. Tiểu Bắc, ngươi một đường phong trần mệt mỏi, cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi."
"Dạ."
"Đợi chút." Sở Trường Ca gọi Bắc hộ pháp sắp rời khỏi lại, nói: "Nhìn thấy tiểu Mộ Dung, nhất định phải đi đường vòng."
Bắc hộ pháp sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu, "Vì sao?" Quan hệ của hắn cùng tiểu giáo chủ cũng coi như hài hòa nha.
Sở Trường Ca: "Tóm lại ngươi đi đường vòng là được."
Bắc hộ pháp nhíu mày nghĩ nghĩ, gật đầu, rời đi. Ba người Đông Nam Tây cũng theo đuôi mà đi, đáy mắt mang theo nét cười cổ quái.
Mộ Dung Vân Thư không nói gì lắc lắc đầu, nói: "Hắn mới vừa trở về."
Sở Trường Ca: "Ta là có ý tốt nhắc nhở hắn."
Mộ Dung Vân Thư: "Chàng biết rõ, chàng càng nhắc nhở, hắn càng không nghe. Vốn hắn muốn đi Bắc viện, tiểu Mộ Dung ở tại Đông viện, hai người căn bản không gặp được. Hiện tại bị chàng nhắc, hắn khẳng định cố ý chạy đến Đông viện ‘ngẫu nhiên gặp’ tiểu Mộ Dung." Lòng hiếu kỳ hại chết người nha!
Tâm tư bị đoán được, Sở Trường Ca trầm mặc vài giây, nói: "Nàng không biết, vì con tìm giải trí, là không phụ chức trách làm cha sao?"
Mộ Dung Vân Thư cũng trầm mặc vài giây, nói: "Chàng không thể cướp đi việc của thiếp."
Tức thì, vẻ mặt toàn bộ nha hoàn, sai vặt ở đây đen thui. Tiểu thư, ngươi không thể ngẫu nhiên mang một chút dáng vẻ của người bình thường sao?
*
Thu Thủy Âm nhìn cả đại gia đình nói nói cười cười này, nhìn như hãm hại lẫn nhau, kì thực tương thân tương ái, trong lòng hâm mộ không thôi, cũng bi thương không thôi. Nếu nàng cũng là một phần tử trong đó, sẽ tốt biết bao nhiêu.
Mộ Dung Vân Thư: "Vừa vặn Phượng Thành đã ở quý phủ, ngươi sẽ cùng hắn ở Tây viện, khi khống chế ôn dịch có ý tưởng gì có thể đúng lúc trao đổi."
Phượng Thành? Đáy mắt Thu Thủy Âm khẽ nhúc nhích, nam tử tuấn mỹ ôn nhu kia, còn giống như bốn năm trước, đầy người tang thương không?
Hắn cũng coi như một trong không nhiều người quen cũ của nàng, cũng vừa là thầy vừa là bạn.
Hiếu kỳ, rất muốn cùng hắn gặp lại.
Nhiếp Thanh chưa từng nghĩ tới hôn sự chính mình sẽ diễn ra ở Mộ Dung phủ, xác thực mà nói, trước đây đối với chuyện này hắn đều không nghĩ tới. Lại thật sự quyết tâm, chung quy cũng là bốn chữ 'Thân bất do kỷ'. Hắn muốn cứ như vậy yên lặng đứng ở phía sau Mộ Dung Vân Thư, lấy thân phận bằng hữu, chú ý, bảo hộ nàng, nhưng nếu hắn thủy chung lẻ loi một mình, như vậy loại bảo hộ này, chỉ sợ sẽ trở thành gánh nặng của nàng.
"Nhiếp Thanh?" Dưới khăn voan Phượng Linh khinh gọi. Vừa rồi rõ ràng nàng nghe được âm thanh Nhiếp Thanh vào cửa, lúc này sao lại không có tiếng vang?
Phượng Linh kêu to làm cho Nhiếp Thanh hoàn hồn, "Ta đây." Hắn đi lên phía trước ngồi vào bên cạnh Phượng Linh, như cũ có chút không yên lòng.
"Nên xốc khăn voan lên." Phượng Linh đỏ mặt ngượng ngùng nói. Không phải nàng nóng vội, chính là nàng lo lắng Nhiếp Thanh không hiểu. Dù sao, hắn đối với việc nam nữ luôn có bộ dáng chất phác như vậy.
"Ừ." Nhiếp Thanh cúi đầu lên tiếng, cúi đầu, trong lòng vẫn còn đấu tranh nội tâm.
Nếu giờ phút này đào hôn, chỉ sợ sẽ khiến toàn thế giới đuổi giết.
Hắn không sợ chết, là sợ phá hỏng nụ cười trong suốt tỏa sáng như nắng kia trên mặt Phượng Linh.
Nhiếp Thanh không nói lời nào, Phượng Linh cũng không thèm nhắc lại, hai người cứ như vậy lẳng lặng ngồi. Lại ngồi gần sát như đang dựa vào nhau.
Qua một hồi lâu, lâu đến khi Phượng Linh bắt đầu đứng ngồi không yên, một chút ánh sáng đột nhiên chiếu sáng lên mặt Phượng Linh. Phượng Linh kinh hỉ ngẩng đầu, bên trong đôi mắt nước mắt đảo quanh, "Thiếp nghĩ... Thiếp nghĩ..." Nghĩ chàng hối hận.
"Nha đầu ngốc." Nhiếp Thanh thở dài một tiếng, đem Phượng Linh ôm vào trong lòng. Nhắm mắt lại, tâm lại kỳ quái giống như bị cái gì nhồi, không hề dừng lại làm hắn phát cuồng.
"Nhiếp Thanh."
"Ừ?"
"Thiếp sẽ cố gắng làm thê tử tốt, giống như Mộ Dung vậy." Phượng Linh vẫn không thay đổi được, vẫn xưng Mộ Dung Vân Thư là 'Mộ Dung', mà đem Sở Mộ Dung xưng là 'Tiểu Mộ Dung' .
"Không cần học nàng ta. Nàng là Nhiếp phu nhân, nàng ta là Sở phu nhân, hai người các nàng vốn chính là không giống nhau."
"Nhưng mọi người đều thích nàng ta."
"Đó là bởi vì nàng ta nhiều tiền."
"Thật vậy chăng?"
"Ừ."
"Nhiếp Thanh. Chàng quá tục nha."
"..."
"Nhưng mà thiếp thích."
Ta cũng thích. Nhiếp Thanh nói trong lòng.
Có lẽ cả đời này hắn đều không thể đem Mộ Dung Vân Thư ở đáy lòng loại bỏ, cũng không có khả năng yêu Phượng Linh giống như đã yêu Mộ Dung Vân Thư, nhưng hắn tin tưởng, cũng nguyện ý, làm cho trên mặt người trong lòng, vĩnh viễn là ánh mặt trời sáng lạn, ấm áp đáy lòng chất chứa thê lương của hắn.
*
Trong phòng xuân sắc khôn cùng, ngoài phòng ánh trăng sáng tỏ.
"An lòng sao?" Mộ Dung Vân Thư nghiêng đầu cười tủm tỉm hỏi.
Ánh mắt Sở Trường Ca tự do, bỏ qua đáy mắt trêu tức của nàng, biết rõ còn cố hỏi, "An tâm cái gì?"
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày cười khẽ, "Chàng không thừa nhận cũng không sao cả, dù sao thiếp cũng biết."
"..." Có cách phán tử hình người ta như vậy sao?
"Đêm chúng ta thành thân, ánh trăng không đẹp như vậy." Mộ Dung Vân Thư ngẩng đầu nhìn trên trời đêm một ánh trăng rực sáng, thì thào tự nói.
Sở Trường Ca nghe vậy cũng ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên là trăng sáng nhô cao. Bỗng nhiên, hắn hỏi: "Nàng có ngắm qua ánh trăng đêm đó?" Đêm động phòng hoa chúc, nàng làm sao có thể có cơ hội xem ánh trăng? Chẳng lẽ là hắn dụng công không đủ, khiến cho trong quá trình đó nàng nhàm chán đến nổi nhìn ánh trăng giết thời gian?
"Thiếp làm sao có thể xem được?" Ngay cả ánh mặt trời của ngày hôm sau nàng còn không thấy được. "Là Hồ Bá Cách nói." Mộ Dung Vân Thư nói: "Hồ Bá Cách nói với thiếp, đêm chúng ta thành thân, trời sinh dị tượng, mây đen che trăng, là điềm không tốt, có họa chia ly."
"..." Sở Trường Ca nhíu mày, "Nàng thu bao nhiêu tiền trọ của hắn?"
"Á... Không bao nhiêu. Một trăm lượng mà thôi. Hắn là người quen nên thu rất ít."
Mày mặt Sở Trường Ca nhăn càng nhanh, "Ta nghe nói cả ngày hắn bấm quẻ làm thầy tướng số, đầu ngón tay đều bấm đến chai hết, một tháng cũng chỉ kiếm được năm mươi lượng."
"Hình như là như vậy, thiếp cũng nghe nói qua."
"Nàng lại thu hắn một trăm lượng." Nhà tư bản quả nhiên đều là ăn tươi nuốt sống.
"Ừm." Mộ Dung Vân Thư thực thản nhiên. Tiền biếu của người khác đều là từng hộp từng hộp nâng đi vào, chỉ có Hồ Bá Cách, là hai tay nâng đi vào. Phỏng chừng chính hắn cũng hiểu được lễ mọn này thật sự quá mỏng, cho nên dùng một cái hộp gấm tinh xảo chứa. Không biết còn tưởng rằng bên trong là hi thế trân bảo gì.
"Nếu có người một hơi bóc lột hai tháng thu nhập của ta, ta sẽ không rủa hắn chia ly." Sở Trường Ca nói.
Mộ Dung Vân Thư nhướng mày, kinh nghiệm nói cho nàng câu tiếp theo tuyệt đối không phải lời hay.
"Ta sẽ rủa hắn đoạn tử tuyệt tôn."
"..." Quả nhiên.
Một lát sau, lòng Mộ Dung Vân Thư còn sợ hãi nói: "May mắn thiếp thu đồ cưới của chàng không nhiều."
Vẻ mặt Sở Trường Ca đen thui, dở khóc dở cười nói: "Nàng yên tâm, cho dù bị nàng cướp sạch, ta cũng sẽ không rủa chính mình đoạn tử tuyệt tôn."
Ặc. Nhưng thật ra. Mày liễu Mộ Dung Vân giãn ra, là ánh trăng thật sáng quá sao? Sao lại có chút dấu hiệu đần độn...
*
Sau khi Nhiếp Thanh cùng Phượng Linh thành thân, ngày thứ hai liền khởi hành trở lại kinh thành, Phượng Thành ở lại Mộ Dung phủ nghiên cứu phương pháp ức chế ôn dịch.
Mấy ngày hôm nay, Mộ Dung Vân Thư cảm giác được Sở Trường Ca có chút khẩn trương, ngoại trừ không cho phép nàng rời đi tầm mắt của hắn, rõ ràng nhất chính là một khi có gió thổi cỏ lay gì liền lập tức tiến vào chuẩn bị trạng thái chiến tranh.
Xem ra tuy rằng ngoài miệng hắn nói Hồ Bá Cách là nói hươu nói vượn, trong lòng lại tin.
Họa chia ly. Lời tiên đoán này thật sự rất độc, làm người không dám cười nhạt. Sợ coi thường nó, họa liền thành thực.
Nàng vẫn không đem lời tiên đoán này nói cho Sở Trường Ca, đúng là lo lắng hắn nghi ngờ lung tung.
Ngày bấp bênh hắn qua nhiều lắm, nay thật vất vả bỏ neo cập bờ, nàng liền hy vọng hắn có thể qua an ổn một chút.
Nhưng mà, từ sau khi phát hiện Phương Hồng Phi có thể còn sống, nàng liền bắt đầu có một loại dự cảm không tốt. Luôn cảm thấy, lời tiên đoán của Hồ Bá Cách sẽ trở thành sự thật. Cho nên nàng mới đem lời tiên đoán nói ra.
Một ngày, Mộ Dung phủ lại có một vị khách không mời đột nhiên xuất hiện.
Là nàng? Mộ Dung Vân Thư kinh ngạc nhìn Thu Thủy Âm, nàng không phải ở bên trong quân đội của Hoa Thiên Thành làm quân y sao? Sao có thể xuất hiện tại Kim Lăng?
"Nghe nói Kim Lăng xuất hiện ôn dịch, ta đã tới rồi." Không đợi Mộ Dung Vân Thư đặt câu hỏi, Thu Thủy Âm giải thích trước.
Mộ Dung Vân Thư hơi hơi vuốt cằm, vẫn là đầy bụng hồ nghi. "Ngươi không ở dưới trướng Thiên đế làm quân y?"
"Chúng ta là bằng hữu." Thu Thủy Âm thản nhiên nói.
Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, sau đó?
Thu Thủy Âm: "Ta sẽ không cùng kẻ địch của bằng hữu làm bạn."
Mộ Dung Vân Thư ngây ra một lúc, tiếp theo vẻ mặt ngưng trọng hỏi: "Chuyện Sở Trường Ca tiếp quản Đại Nghiệp Vương Triều đã truyền đến trong Yến quân?"
Thu Thủy Âm gật đầu.
"Sao Hoa Thiên Thành lại đồng ý thả ngươi rời đi?"
Thu Thủy Âm: "Ta đi lên núi hái thuốc, đụng phải người của ngươi, là hắn mang ta đến."
Người của nàng? Mộ Dung Vân Thư cảm thấy kỳ quái, bỗng nhiên, một tiếng ngựa hí quen thuộc từ cửa truyền đến, tiếp theo là một tiếng quát to vô cùng——
"Đại Đông, đại Nam, đại Tây, ta đã về rồi!"
"Tiểu Bắc!" Ba người Đông Nam Tây đồng thời quát to một tiếng, chạy vội ra ngoài.
Bốn người ở cửa gặp nhau, kích động không thôi.
"Tiểu Bắc, rốt cục ngươi đã trở lại." Tây hộ pháp lệ nóng doanh tròng.
Bắc hộ pháp nhìn đại Tây, "Đại Tây, không nghĩ tới ngươi nhớ ta như vậy!"
"Nhớ, ta nhớ ngươi muốn chết." Không có ngươi, ta chính là người làm vật hi sinh, ta có thể không nhớ ngươi sao?
Đông hộ pháp: "Tiểu Bắc, ngươi áo gấm về nhà, sao lại ăn mặc rách tung toé giống như dân chạy nạn vậy?"
Bắc hộ pháp: "Cái gì áo gấm, cái gì lụa là! Ta chính là nghe nói giáo chủ làm hoàng đế, giục ngựa đề thương chạy trở về!"
"Tiểu Bắc, có quyết đoán."
"Đương nhiên. Hiện tại giáo chủ làm hoàng đế, Hoa Dạ Ly muốn làm hoàng đế, chính là chống đối giáo chủ, chính là kẻ địch của giáo chủ. Nói thế nào, ta cũng không thể đứng trong quân doanh kẻ địch. Cho dù liều mạng cũng muốn trở về." Vẻ mặt Bắc hộ pháp tự hào.
"Kỳ thật..." Nam hộ pháp có chút không đành lòng mở miệng, "Nếu ngươi vẫn ở Tây Thục, hẳn là ngươi đã thu được mật thư ta phái người đưa đi."
"Mật thư? Mật thư gì?" Bắc hộ pháp khó hiểu.
Nam hộ pháp trầm ngâm một lát, nói: "Mật thư giáo chủ bảo ngươi ở lại Tây Thục làm nội ứng."
"Á..." Biểu tình Bắc hộ pháp cứng lại. Uổng công lần này hắn trốn trở về? Hắn còn đang chờ giáo chủ khen ngợi hắn tận trung vì chủ! Đả kích, rất đả kích nha.
Sở Trường Ca: "Quên đi, nếu đã đã trở lại, chuyện nội ứng về sau lại bàn. Tiểu Bắc, ngươi một đường phong trần mệt mỏi, cũng mệt rồi, đi nghỉ ngơi một chút đi."
"Dạ."
"Đợi chút." Sở Trường Ca gọi Bắc hộ pháp sắp rời khỏi lại, nói: "Nhìn thấy tiểu Mộ Dung, nhất định phải đi đường vòng."
Bắc hộ pháp sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu, "Vì sao?" Quan hệ của hắn cùng tiểu giáo chủ cũng coi như hài hòa nha.
Sở Trường Ca: "Tóm lại ngươi đi đường vòng là được."
Bắc hộ pháp nhíu mày nghĩ nghĩ, gật đầu, rời đi. Ba người Đông Nam Tây cũng theo đuôi mà đi, đáy mắt mang theo nét cười cổ quái.
Mộ Dung Vân Thư không nói gì lắc lắc đầu, nói: "Hắn mới vừa trở về."
Sở Trường Ca: "Ta là có ý tốt nhắc nhở hắn."
Mộ Dung Vân Thư: "Chàng biết rõ, chàng càng nhắc nhở, hắn càng không nghe. Vốn hắn muốn đi Bắc viện, tiểu Mộ Dung ở tại Đông viện, hai người căn bản không gặp được. Hiện tại bị chàng nhắc, hắn khẳng định cố ý chạy đến Đông viện ‘ngẫu nhiên gặp’ tiểu Mộ Dung." Lòng hiếu kỳ hại chết người nha!
Tâm tư bị đoán được, Sở Trường Ca trầm mặc vài giây, nói: "Nàng không biết, vì con tìm giải trí, là không phụ chức trách làm cha sao?"
Mộ Dung Vân Thư cũng trầm mặc vài giây, nói: "Chàng không thể cướp đi việc của thiếp."
Tức thì, vẻ mặt toàn bộ nha hoàn, sai vặt ở đây đen thui. Tiểu thư, ngươi không thể ngẫu nhiên mang một chút dáng vẻ của người bình thường sao?
*
Thu Thủy Âm nhìn cả đại gia đình nói nói cười cười này, nhìn như hãm hại lẫn nhau, kì thực tương thân tương ái, trong lòng hâm mộ không thôi, cũng bi thương không thôi. Nếu nàng cũng là một phần tử trong đó, sẽ tốt biết bao nhiêu.
Mộ Dung Vân Thư: "Vừa vặn Phượng Thành đã ở quý phủ, ngươi sẽ cùng hắn ở Tây viện, khi khống chế ôn dịch có ý tưởng gì có thể đúng lúc trao đổi."
Phượng Thành? Đáy mắt Thu Thủy Âm khẽ nhúc nhích, nam tử tuấn mỹ ôn nhu kia, còn giống như bốn năm trước, đầy người tang thương không?
Hắn cũng coi như một trong không nhiều người quen cũ của nàng, cũng vừa là thầy vừa là bạn.
Hiếu kỳ, rất muốn cùng hắn gặp lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.