Quyển 1 - Chương 94
Mặc Phong
15/01/2015
Mộ Dung Vân Thư ngẩn ra, trầm ngâm một hồi lâu, sau đó đặc biệt tỉnh táo nói: "Lựa người khác mà gả."
". . . . . ." Sở Trường Ca rất bị đả kích, cắn răng nghiến lợi nói: "Ai dám lấy nàng, ta giết kẻ ấy!"
"Ừ, ta cũng nghĩ như vậy." Mộ Dung Vân Thư khẽ cong khóe miệng, nhìn trên đài, giọng nói thật là nước chảy mây trôi.
"Ặc. . . . . ." Sở Trường Ca cứng họng, nhất thời không biết tiếp theo nên nói thế nào.
Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Đến lúc đó, vì để tránh cho sanh linh đồ thán, cho dù chàng không muốn cưới, cha ta cũng sẽ đem ta ép gả cho chàng."
". . . . . . Phu nhân nói cực phải." Sở Trường Ca rất vô cùng thất bại.
Cùng lúc đó, bởi vì Triệu Đại đột nhiên xuất hiện, dưới đài chấn động.
" Đại Tiểu Thư của Phi Dương Sơn Trang tỷ võ chọn rể, người của Côn Luân phái tới làm gì?"
"Đúng vậy nha. Phi Dương Sơn Trang cùng Côn Luân phái xưa nay không đội trời chung, đây không phải là cố ý bới móc sao. . . . . ."
"Các ngươi nhìn sắc mặt lão trang chủ kìa, giận đến xanh biếc, lần này có trò hay để xem."
. . . . . .
. . . . . .
Trên đài, lão trang chủ trầm mặt nói: "Các hạ có thư mời sao?"
Trước khi lên đài, lòng Triệu Đại có ưu tư, sau khi lên đài, dù sao đều là cướp người, hắn cũng không cố kỵ cái gì nữa, đặc biệt khản khái khạc ra hai chữ: "Không có." Đơn giản, rõ ràng, tóm tắt, nói năng có khí phách.
Lão trang chủ nói: "Không có xin mời xuống đài xem cuộc chiến, đợi lão phu thay tiểu nữ chọn được Hiền Tế, các hạ hãy trở lại uống rượu mừng."
"Cha ——" Lý Tiểu Như nũng nịu một tiếng, không muốn nhìn thấy phụ thân làm khó người yêu.
"Không có chuyện của con!" Lão trang chủ mất hứng nhìn Lý Tiểu Như một cái, sau đó trầm giọng nói: "Tam nhi, đem khách quý thỉnh xuống đài."
"Dạ, sư phụ. Nhưng là. . . . . ." Lý Tam do dự mở miệng, nhìn dưới đài một cái, sau đó nghiêng thân ở bên tai lão trang chủ nói một câu.
Thoáng một cái, lão trang chủ vẻ giận dữ đầy mặt liền biến thành kinh hãi đầy mặt, nhưng ông ta rốt cuộc là người đứng đầu một trang, thần sắc trên mặt chỉ duy trì nửa giây, liền lại khôi phục tỉnh táo, trên mặt đã không có tức giận như trước, nhưng cơn giận lại nồng đậm trong đáy mắt. Giờ phút này, lão trang chủ thật hận không thể một chưởng đem Triệu Đại đánh chết. Nhưng ông ta không thể, bởi vì, sau lưng Triệu Đại, không phải cùng Phi Dương Sơn Trang - thực lực sàn sàn kềm giữ lẫn nhau - Côn Luân phái, mà là ma giáo.
Theo lão trang chủ biết, giáo chủ ma giáo Sở Trường Ca cũng không phải là một người không nói đạo lý, trên căn bản, chỉ cần ngươi không chọc hắn, mà hắn cũng không xem ngươi không vừa mắt, là có thể bình an vô sự. Cho nên cho tới nay, trên giang hồ phàm là chuyện cùng ma giáo có liên quan, Phi Dương Sơn Trang cũng không tham dự. Không chỉ có như thế, lão trang chủ còn báo cho môn hạ đệ tử, gặp gỡ người trong ma giáo, tự động đường vòng mà đi. Không nghĩ tới, thế mà cuối cùng cũng tránh không kịp. . . . . .
Aizzz! Trong lòng lão trang chủ ở thở dài một tiếng, tức giận nơi đáy mắt đã bị thê lương ‘thủ nhi đại chi’(thay thế). Nếu phía sau đài của Triệu Đại là Ma giáo, như vậy hôm nay, nếu không muốn bốn chữ ‘Phi Dương Sơn Trang’ giống như Đường Môn, sau một đêm trở thành kiêng kỵ của toàn bộ giang hồ, nhất định phải đem Như nhi gả cho cho Triệu Đại. . . . . . Nếu là như vậy, Phi Dương Sơn Trang tất phải cùng ma giáo có tội danh cấu kết, lúc này cùng hủy diệt lại có cái gì khác biệt?
Sĩ khả sát bất khả nhục (thà chết không chịu nhục), Phi Dương Sơn Trang, quyết không thể khuất phục dưới sức mạnh của ma giáo, quyết không thể. . . . . .
"Triệu Đại." Lão trang chủ nặng nề mở miệng, đáy mắt lóe lên ý nghĩ thấy chết không sờn, bi tráng nói, "Hôm nay là ngày tốt tiểu nữ chọn rể, lão phu không muốn phức tạp, ngươi mau lui ra, nếu không, đừng trách lão phu không khách sáo!"
"Ta sẽ không xuống." Triệu Đại cố chấp, "Trừ phi có người ở cái lôi đài này đánh bại ta."
Thấy người yêu kiên định như thế, Lý Tiểu Như kích động thiếu chút nữa khóc lên. Thầm nghĩ: Triệu đại ca đối với ta tình thâm ý trọng như thế, ta nếu không thể gả cho hắn, cũng tuyệt không gả cho người khác.
"Lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!" Lão trang chủ vỗ án, giận tím mặt, bước đi như bay nhảy đến giữa lôi đài, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nói: "Lão phu cũng muốn xem một chút, ngươi có bản lãnh gì dám ở Phi Dương Sơn Trang giương oai!"
Triệu Đại sợ hãi, hắn biết lão trang chủ là một người ngoan cố không đổi, thế nhưng hắn không ngờ rằng, ngoan cố cũng đến trình độ như vậy. . . . . .
"Triệu Đại có cơ hội đánh thắng không?" Mộ Dung Vân Thư nhẹ giọng hỏi.
Sở Trường Ca hỏi ngược lại: "Nàng hi vọng hắn đánh thắng sao?"
Mộ Dung Vân Thư lập tức tâm lĩnh thần hội(hiểu được ý tứ sâu xa), khẽ mỉm cười, nói: "Ta hi vọng người có tình sẽ thành thân thuộc."
"Nhưng mà ta không hy vọng." Sở Trường Ca buồn buồn nói.
Mày liễu của Mộ Dung Vân Thư nhảy lên, "Tại sao?" Vẻ mặt ý tứ ‘nếu chàng không nói ra lý do thì tối nay ta liền ôm lò sưởi ngủ’.
Sở Trường Ca khó chịu phất Triệu Đại một cái, nói: "Nếu hắn không thể bằng thực lực tự ôm giai nhân về, ngày sau cũng sẽ bị người trong giang hồ nhạo báng. Ta là người của Ma giáo, tại sao có thể bị những thứ ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử kia xem thường. . . . . ."
". . . . . . Cho dù là vậy, chàng cũng không cần mất hứng như vậy chứ? Thật giống như Triệu Đại muốn cướp người, là khuê nữ (con gái) của chàng." Mộ Dung Vân Thư trêu nói.
"Hắn dám!" Sở Trường Ca lập tức bày ra vẻ mặt ‘hắn dám liền giết chết hắn’.
Mộ Dung Vân Thư nâng trán, người này, cũng quá bá đạo. . . . . .
"Kỳ thực. . . . . ." Sở Trường Ca chợt nhếch miệng, bộ dạng rất tà, rất mị, rất xấu, cúi đầu ghé vào bên tai Mộ Dung Vân Thư, vô cùng mập mờ cười hỏi: "Nàng tính khi nào thì sinh khuê nữ cho vi phu?"
Lời này thốt ra, mặt của Mộ Dung Vân Thư bỗng chốc hồng đến bên tai, "Chàng không được nói càn." Ban ngày, cũng không sợ bị người nghe được. . . . . .
"Đó làm sao có thể là nói càn? Chẳng lẽ nàng hoài nghi năng lực của vi phu?" Sở Trường Ca càng nói càng dựa gần vào, bờ môi đã như có như không đụng chạm vào vành tai Mộ Dung Vân Thư.
Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy một loại cảm giác kỳ dị chạy khắp toàn thân, làm cho nàng toàn thân co rút. Loại cảm giác này mặc dù kỳ dị, nàng cũng đã quen thuộc, bởi vì, tối hôm qua, nàng đã thể nghiệm qua rất nhiều lần, so với hiện tại kịch liệt gấp mấy lần. . . . . .
Không nghĩ còn khá, vừa nghĩ tới tối hôm qua triền miên, mặt của Mộ Dung Vân Thư càng đỏ, loại cảm giác kỳ dị này cũng càng kịch liệt, trong cơ thể bắt đầu xuất hiện một cỗ lực lượng, nghênh hợp trêu chọc ấm áp hai bên tai kia làm động tới nàng, tâm thần có chút không tập trung . . . . . .
Thấy Mộ Dung Vân Thư có phản ứng, Sở Trường Ca càng phát ra lớn lối, từ chuồn chuồn lướt nước đến cuồng phong bạo vũ, một lần so với một lần xâm nhập, một lần so với một lần cuồng nhiệt, dùng đầu lưỡi kêu tỉnh sự nhiệt tình của nàng.
Giờ phút này, Mộ Dung Vân Thư đã hoàn toàn xụi lơ ở trong ngực Sở Trường Ca, mặc hắn muốn làm gì thì làm, nhưng sâu trong nội tâm, cũng là một người theo khuôn phép cũ, khổ khổ giãy giụa, dùng dằng tự nhủ mình không nên say mê trong đó, bởi vì —— chung quanh còn có người.
Mộ Dung Vân Thư vốn cũng không phải là người để ý ánh mắt của người khác, sau khi cùng Sở Trường Ca ở chung một chỗ, quả thật đem tùy tâm sở dục phát huy đến cực hạn, làm chuyện gì, chỉ có có cao hứng hay không, không có thích hợp hay không thích hợp. Nhưng đối với phương diện khác, cuối cùng không thể hoàn toàn buông ra. Tỷ như, thân thiết trước mặt mọi người.
Cuối cùng, lý trí chiến thắng dục vọng.
Mộ Dung Vân Thư đẩy Sở Trường Ca ra, chột dạ lại hoảng hốt kéo kéo y phục, sau đó như không có việc gì nhìn về phía trên đài, đem ánh mắt khác thường chung quanh triệt triệt để để không quan tâm.
‘Việc tốt’ bị cự tuyệt, Sở Trường Ca lúc này thật chưa thỏa mãn dục vọng. Món nợ này, đều phải tính ở trên đầu Triệu Đại. Nếu không phải vì Triệu Đại, vợ tương lai cũng không thể hiện vẻ mặt ‘trừ Triệu Đại, nam nhân khác trên toàn thế gian đều chết sạch’, hắn cũng sẽ không bởi vì mới vừa bị ‘lạnh nhạt’ mà đau buồn, từ đó dùng loại phương thức vui mừng này tới cầu xin cảm giác an toàn, càng sẽ không chịu khổ bị cự tuyệt. . . . . .
Lui vạn bước mà nói, nếu không phải Triệu Đại lúc này đã bị lão trang chủ đánh cho gần chết, hắn đã sớm ôm giai nhân ôn tồn mà đi.
Triệu Đại này, thật là một kẻ gieo họa!
Sở Trường Ca càng nghĩ càng buồn bực, định quay đầu đi, thấy chết mà không cứu.
Sở Trường Ca lộ vẻ mặt việc không liên quan đến mình, Mộ Dung Vân Thư cũng một bộ nước chảy mây trôi, như là đang xem náo nhiệt. Triệu Đại sống hay chết, cùng với nàng thật sự là không có nửa điểm quan hệ. Dù sao trên đời này, người chết có rất nhiều, thêm hắn cũng không coi là nhiều.
Lý Tiểu Như lại gấp khóc, bất chấp tất cả xông ra, ngăn ở trước người Triệu Đại.
"Như nhi!" Lão trang chủ quát to một tiếng, cũng đã không kịp thu tay lại, một chưởng đánh mạnh vào ngực Lý Tiểu Như.
"Nôn ——" Lý Tiểu Như như lông tơ rơi vào trong ngực Triệu Đại, sắc mặt đỏ như lử cháy, hộc máu không ngừng.
"Tiểu Như!" Triệu Đại cực kỳ bi thương, lấy tay chận lại miệng Lý Tiểu Như, nhưng vẫn không ngăn cản được máu tiếp tục chảy ra ngoài như cũ.
Lúc đó, tất cả mọi người bị một màn này sợ ngây người, chỉ có Mộ Dung Vân Thư chú ý tới, cùng thời điểm Lý Tiểu Như trúng chưởng, Sở Trường Ca lặng lẽ thu hồi tay.
Hắn mới vừa rồi là muốn ra tay cứu giúp. Mộ Dung Vân Thư nghĩ như vậy.
Chỉ là nàng không nghĩ ra, Sở Trường Ca luôn luôn đối với người đời lạnh lùng, đột nhiên lương tâm sao lại phát thiện muốn chủ động ra tay cứu người? Và vì nguyên nhân gì, hắn lại thay đổi mà ngừng ra tay?
Bất chợt, không còn hy vọng nữa, Triệu Đại đột nhiên nhìn về phía dưới đài, tiếp theo giống như chộp được cây cỏ cứu mạng, dường như lảo đảo lăn xuống lôi đài, bò đến trước người Sở Trường Ca quỳ xuống."Cứu, cứu Tiểu Như, cầu xin ngươi cứu Tiểu Như. . . . . ." Triệu Đại một mặt cầu khẩn một mặt dập đầu, mới dập đầu mấy cái trán đã ra máu, có thể thấy được hắn dùng lực rất mãnh liệt.
Gặp tình hình này, Mộ Dung Vân Thư âm thầm thở dài, một chữ tình, quả nhiên rất lợi hại. Nếu không phải mạng Lý Tiểu Như treo lơ lửng, sợ rằng Triệu Đại cho dù chết cũng sẽ không hướng ma đầu trong lòng hắn mà quỳ xuống. . . . . .
Chúng đệ tử Phi Dương Sơn Trang thấy Triệu Đại hướng Sở Trường Ca cầu cứu, cũng nhìn Sở Trường Ca, trong ánh mắt cũng đều mang theo vẻ cầu xin.
Sở Trường Ca lại dấy lên khóe miệng tà tà mà cười nói: "Nàng cũng không phải là người trong ma giáo ta, ta vì sao phải cứu?"
Vẻ mặt cười cười này, cùng vẻ mặt bi thống của Triệu Đại tạo biểu tình trái ngược, đau nhói mắt tất cả những người đứng xem.
Chỉ có một người, khi nghe rõ ràng lời nói của Sở Trường Ca thì lại cười. Người kia chính là Mộ Dung Vân Thư.
Bộ dạng Mộ Dung Vân Thư phục tùng cười yếu ớt, cùng Sở Trường Ca liếc mắt ngầm hiểu lẫn nhau, lãnh đạm nói: "Triệu Đại đã là tùy tùng của chàng, là người trong ma giáo, mà Lý tiểu thư là người yêu của hắn, cũng có thể coi là nửa người của ma giáo."
Mày kiếm Sở Trường Ca nhảy lên, nói: "Vậy ta cứu nàng nửa cái mạng." Dứt lời, thản nhiên nhìn Phương Hồng Phi bất động như núi, sống chết mặc bây ở trên đài một cái, phi thân lên đài, điểm mấy chỗ huyệt đạo trên người Lý Tiểu Như, tiếp theo lấy chưởng truyền vào cho nàng một cỗ chân khí. Chỉ thấy biểu tình của Lý Tiểu Như giống như là bị đồ mắc kẹt trong cổ họng, ho xuống, đỏ rực trên mặt rút đi chút ít, khóe miệng không chảy máu nữa.
"Ta rót vào trong cơ thể nàng Hàn Băng Chân Khí có thể áp chế Hỏa Thần chưởng của lão trang chủ, nhưng bởi vì băng - hỏa không tương hợp, bảo vệ tánh mạng nàng, đồng thời cũng khiến nàng trở thành Hoạt Tử Nhân (giống như người thực vật ý)." Những lời này, Sở Trường Ca nói là cho lão trang chủ nghe.
". . . . . ." Sở Trường Ca rất bị đả kích, cắn răng nghiến lợi nói: "Ai dám lấy nàng, ta giết kẻ ấy!"
"Ừ, ta cũng nghĩ như vậy." Mộ Dung Vân Thư khẽ cong khóe miệng, nhìn trên đài, giọng nói thật là nước chảy mây trôi.
"Ặc. . . . . ." Sở Trường Ca cứng họng, nhất thời không biết tiếp theo nên nói thế nào.
Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Đến lúc đó, vì để tránh cho sanh linh đồ thán, cho dù chàng không muốn cưới, cha ta cũng sẽ đem ta ép gả cho chàng."
". . . . . . Phu nhân nói cực phải." Sở Trường Ca rất vô cùng thất bại.
Cùng lúc đó, bởi vì Triệu Đại đột nhiên xuất hiện, dưới đài chấn động.
" Đại Tiểu Thư của Phi Dương Sơn Trang tỷ võ chọn rể, người của Côn Luân phái tới làm gì?"
"Đúng vậy nha. Phi Dương Sơn Trang cùng Côn Luân phái xưa nay không đội trời chung, đây không phải là cố ý bới móc sao. . . . . ."
"Các ngươi nhìn sắc mặt lão trang chủ kìa, giận đến xanh biếc, lần này có trò hay để xem."
. . . . . .
. . . . . .
Trên đài, lão trang chủ trầm mặt nói: "Các hạ có thư mời sao?"
Trước khi lên đài, lòng Triệu Đại có ưu tư, sau khi lên đài, dù sao đều là cướp người, hắn cũng không cố kỵ cái gì nữa, đặc biệt khản khái khạc ra hai chữ: "Không có." Đơn giản, rõ ràng, tóm tắt, nói năng có khí phách.
Lão trang chủ nói: "Không có xin mời xuống đài xem cuộc chiến, đợi lão phu thay tiểu nữ chọn được Hiền Tế, các hạ hãy trở lại uống rượu mừng."
"Cha ——" Lý Tiểu Như nũng nịu một tiếng, không muốn nhìn thấy phụ thân làm khó người yêu.
"Không có chuyện của con!" Lão trang chủ mất hứng nhìn Lý Tiểu Như một cái, sau đó trầm giọng nói: "Tam nhi, đem khách quý thỉnh xuống đài."
"Dạ, sư phụ. Nhưng là. . . . . ." Lý Tam do dự mở miệng, nhìn dưới đài một cái, sau đó nghiêng thân ở bên tai lão trang chủ nói một câu.
Thoáng một cái, lão trang chủ vẻ giận dữ đầy mặt liền biến thành kinh hãi đầy mặt, nhưng ông ta rốt cuộc là người đứng đầu một trang, thần sắc trên mặt chỉ duy trì nửa giây, liền lại khôi phục tỉnh táo, trên mặt đã không có tức giận như trước, nhưng cơn giận lại nồng đậm trong đáy mắt. Giờ phút này, lão trang chủ thật hận không thể một chưởng đem Triệu Đại đánh chết. Nhưng ông ta không thể, bởi vì, sau lưng Triệu Đại, không phải cùng Phi Dương Sơn Trang - thực lực sàn sàn kềm giữ lẫn nhau - Côn Luân phái, mà là ma giáo.
Theo lão trang chủ biết, giáo chủ ma giáo Sở Trường Ca cũng không phải là một người không nói đạo lý, trên căn bản, chỉ cần ngươi không chọc hắn, mà hắn cũng không xem ngươi không vừa mắt, là có thể bình an vô sự. Cho nên cho tới nay, trên giang hồ phàm là chuyện cùng ma giáo có liên quan, Phi Dương Sơn Trang cũng không tham dự. Không chỉ có như thế, lão trang chủ còn báo cho môn hạ đệ tử, gặp gỡ người trong ma giáo, tự động đường vòng mà đi. Không nghĩ tới, thế mà cuối cùng cũng tránh không kịp. . . . . .
Aizzz! Trong lòng lão trang chủ ở thở dài một tiếng, tức giận nơi đáy mắt đã bị thê lương ‘thủ nhi đại chi’(thay thế). Nếu phía sau đài của Triệu Đại là Ma giáo, như vậy hôm nay, nếu không muốn bốn chữ ‘Phi Dương Sơn Trang’ giống như Đường Môn, sau một đêm trở thành kiêng kỵ của toàn bộ giang hồ, nhất định phải đem Như nhi gả cho cho Triệu Đại. . . . . . Nếu là như vậy, Phi Dương Sơn Trang tất phải cùng ma giáo có tội danh cấu kết, lúc này cùng hủy diệt lại có cái gì khác biệt?
Sĩ khả sát bất khả nhục (thà chết không chịu nhục), Phi Dương Sơn Trang, quyết không thể khuất phục dưới sức mạnh của ma giáo, quyết không thể. . . . . .
"Triệu Đại." Lão trang chủ nặng nề mở miệng, đáy mắt lóe lên ý nghĩ thấy chết không sờn, bi tráng nói, "Hôm nay là ngày tốt tiểu nữ chọn rể, lão phu không muốn phức tạp, ngươi mau lui ra, nếu không, đừng trách lão phu không khách sáo!"
"Ta sẽ không xuống." Triệu Đại cố chấp, "Trừ phi có người ở cái lôi đài này đánh bại ta."
Thấy người yêu kiên định như thế, Lý Tiểu Như kích động thiếu chút nữa khóc lên. Thầm nghĩ: Triệu đại ca đối với ta tình thâm ý trọng như thế, ta nếu không thể gả cho hắn, cũng tuyệt không gả cho người khác.
"Lão phu sẽ thành toàn cho ngươi!" Lão trang chủ vỗ án, giận tím mặt, bước đi như bay nhảy đến giữa lôi đài, hai tay chắp sau lưng, lạnh lùng nói: "Lão phu cũng muốn xem một chút, ngươi có bản lãnh gì dám ở Phi Dương Sơn Trang giương oai!"
Triệu Đại sợ hãi, hắn biết lão trang chủ là một người ngoan cố không đổi, thế nhưng hắn không ngờ rằng, ngoan cố cũng đến trình độ như vậy. . . . . .
"Triệu Đại có cơ hội đánh thắng không?" Mộ Dung Vân Thư nhẹ giọng hỏi.
Sở Trường Ca hỏi ngược lại: "Nàng hi vọng hắn đánh thắng sao?"
Mộ Dung Vân Thư lập tức tâm lĩnh thần hội(hiểu được ý tứ sâu xa), khẽ mỉm cười, nói: "Ta hi vọng người có tình sẽ thành thân thuộc."
"Nhưng mà ta không hy vọng." Sở Trường Ca buồn buồn nói.
Mày liễu của Mộ Dung Vân Thư nhảy lên, "Tại sao?" Vẻ mặt ý tứ ‘nếu chàng không nói ra lý do thì tối nay ta liền ôm lò sưởi ngủ’.
Sở Trường Ca khó chịu phất Triệu Đại một cái, nói: "Nếu hắn không thể bằng thực lực tự ôm giai nhân về, ngày sau cũng sẽ bị người trong giang hồ nhạo báng. Ta là người của Ma giáo, tại sao có thể bị những thứ ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử kia xem thường. . . . . ."
". . . . . . Cho dù là vậy, chàng cũng không cần mất hứng như vậy chứ? Thật giống như Triệu Đại muốn cướp người, là khuê nữ (con gái) của chàng." Mộ Dung Vân Thư trêu nói.
"Hắn dám!" Sở Trường Ca lập tức bày ra vẻ mặt ‘hắn dám liền giết chết hắn’.
Mộ Dung Vân Thư nâng trán, người này, cũng quá bá đạo. . . . . .
"Kỳ thực. . . . . ." Sở Trường Ca chợt nhếch miệng, bộ dạng rất tà, rất mị, rất xấu, cúi đầu ghé vào bên tai Mộ Dung Vân Thư, vô cùng mập mờ cười hỏi: "Nàng tính khi nào thì sinh khuê nữ cho vi phu?"
Lời này thốt ra, mặt của Mộ Dung Vân Thư bỗng chốc hồng đến bên tai, "Chàng không được nói càn." Ban ngày, cũng không sợ bị người nghe được. . . . . .
"Đó làm sao có thể là nói càn? Chẳng lẽ nàng hoài nghi năng lực của vi phu?" Sở Trường Ca càng nói càng dựa gần vào, bờ môi đã như có như không đụng chạm vào vành tai Mộ Dung Vân Thư.
Mộ Dung Vân Thư chỉ cảm thấy một loại cảm giác kỳ dị chạy khắp toàn thân, làm cho nàng toàn thân co rút. Loại cảm giác này mặc dù kỳ dị, nàng cũng đã quen thuộc, bởi vì, tối hôm qua, nàng đã thể nghiệm qua rất nhiều lần, so với hiện tại kịch liệt gấp mấy lần. . . . . .
Không nghĩ còn khá, vừa nghĩ tới tối hôm qua triền miên, mặt của Mộ Dung Vân Thư càng đỏ, loại cảm giác kỳ dị này cũng càng kịch liệt, trong cơ thể bắt đầu xuất hiện một cỗ lực lượng, nghênh hợp trêu chọc ấm áp hai bên tai kia làm động tới nàng, tâm thần có chút không tập trung . . . . . .
Thấy Mộ Dung Vân Thư có phản ứng, Sở Trường Ca càng phát ra lớn lối, từ chuồn chuồn lướt nước đến cuồng phong bạo vũ, một lần so với một lần xâm nhập, một lần so với một lần cuồng nhiệt, dùng đầu lưỡi kêu tỉnh sự nhiệt tình của nàng.
Giờ phút này, Mộ Dung Vân Thư đã hoàn toàn xụi lơ ở trong ngực Sở Trường Ca, mặc hắn muốn làm gì thì làm, nhưng sâu trong nội tâm, cũng là một người theo khuôn phép cũ, khổ khổ giãy giụa, dùng dằng tự nhủ mình không nên say mê trong đó, bởi vì —— chung quanh còn có người.
Mộ Dung Vân Thư vốn cũng không phải là người để ý ánh mắt của người khác, sau khi cùng Sở Trường Ca ở chung một chỗ, quả thật đem tùy tâm sở dục phát huy đến cực hạn, làm chuyện gì, chỉ có có cao hứng hay không, không có thích hợp hay không thích hợp. Nhưng đối với phương diện khác, cuối cùng không thể hoàn toàn buông ra. Tỷ như, thân thiết trước mặt mọi người.
Cuối cùng, lý trí chiến thắng dục vọng.
Mộ Dung Vân Thư đẩy Sở Trường Ca ra, chột dạ lại hoảng hốt kéo kéo y phục, sau đó như không có việc gì nhìn về phía trên đài, đem ánh mắt khác thường chung quanh triệt triệt để để không quan tâm.
‘Việc tốt’ bị cự tuyệt, Sở Trường Ca lúc này thật chưa thỏa mãn dục vọng. Món nợ này, đều phải tính ở trên đầu Triệu Đại. Nếu không phải vì Triệu Đại, vợ tương lai cũng không thể hiện vẻ mặt ‘trừ Triệu Đại, nam nhân khác trên toàn thế gian đều chết sạch’, hắn cũng sẽ không bởi vì mới vừa bị ‘lạnh nhạt’ mà đau buồn, từ đó dùng loại phương thức vui mừng này tới cầu xin cảm giác an toàn, càng sẽ không chịu khổ bị cự tuyệt. . . . . .
Lui vạn bước mà nói, nếu không phải Triệu Đại lúc này đã bị lão trang chủ đánh cho gần chết, hắn đã sớm ôm giai nhân ôn tồn mà đi.
Triệu Đại này, thật là một kẻ gieo họa!
Sở Trường Ca càng nghĩ càng buồn bực, định quay đầu đi, thấy chết mà không cứu.
Sở Trường Ca lộ vẻ mặt việc không liên quan đến mình, Mộ Dung Vân Thư cũng một bộ nước chảy mây trôi, như là đang xem náo nhiệt. Triệu Đại sống hay chết, cùng với nàng thật sự là không có nửa điểm quan hệ. Dù sao trên đời này, người chết có rất nhiều, thêm hắn cũng không coi là nhiều.
Lý Tiểu Như lại gấp khóc, bất chấp tất cả xông ra, ngăn ở trước người Triệu Đại.
"Như nhi!" Lão trang chủ quát to một tiếng, cũng đã không kịp thu tay lại, một chưởng đánh mạnh vào ngực Lý Tiểu Như.
"Nôn ——" Lý Tiểu Như như lông tơ rơi vào trong ngực Triệu Đại, sắc mặt đỏ như lử cháy, hộc máu không ngừng.
"Tiểu Như!" Triệu Đại cực kỳ bi thương, lấy tay chận lại miệng Lý Tiểu Như, nhưng vẫn không ngăn cản được máu tiếp tục chảy ra ngoài như cũ.
Lúc đó, tất cả mọi người bị một màn này sợ ngây người, chỉ có Mộ Dung Vân Thư chú ý tới, cùng thời điểm Lý Tiểu Như trúng chưởng, Sở Trường Ca lặng lẽ thu hồi tay.
Hắn mới vừa rồi là muốn ra tay cứu giúp. Mộ Dung Vân Thư nghĩ như vậy.
Chỉ là nàng không nghĩ ra, Sở Trường Ca luôn luôn đối với người đời lạnh lùng, đột nhiên lương tâm sao lại phát thiện muốn chủ động ra tay cứu người? Và vì nguyên nhân gì, hắn lại thay đổi mà ngừng ra tay?
Bất chợt, không còn hy vọng nữa, Triệu Đại đột nhiên nhìn về phía dưới đài, tiếp theo giống như chộp được cây cỏ cứu mạng, dường như lảo đảo lăn xuống lôi đài, bò đến trước người Sở Trường Ca quỳ xuống."Cứu, cứu Tiểu Như, cầu xin ngươi cứu Tiểu Như. . . . . ." Triệu Đại một mặt cầu khẩn một mặt dập đầu, mới dập đầu mấy cái trán đã ra máu, có thể thấy được hắn dùng lực rất mãnh liệt.
Gặp tình hình này, Mộ Dung Vân Thư âm thầm thở dài, một chữ tình, quả nhiên rất lợi hại. Nếu không phải mạng Lý Tiểu Như treo lơ lửng, sợ rằng Triệu Đại cho dù chết cũng sẽ không hướng ma đầu trong lòng hắn mà quỳ xuống. . . . . .
Chúng đệ tử Phi Dương Sơn Trang thấy Triệu Đại hướng Sở Trường Ca cầu cứu, cũng nhìn Sở Trường Ca, trong ánh mắt cũng đều mang theo vẻ cầu xin.
Sở Trường Ca lại dấy lên khóe miệng tà tà mà cười nói: "Nàng cũng không phải là người trong ma giáo ta, ta vì sao phải cứu?"
Vẻ mặt cười cười này, cùng vẻ mặt bi thống của Triệu Đại tạo biểu tình trái ngược, đau nhói mắt tất cả những người đứng xem.
Chỉ có một người, khi nghe rõ ràng lời nói của Sở Trường Ca thì lại cười. Người kia chính là Mộ Dung Vân Thư.
Bộ dạng Mộ Dung Vân Thư phục tùng cười yếu ớt, cùng Sở Trường Ca liếc mắt ngầm hiểu lẫn nhau, lãnh đạm nói: "Triệu Đại đã là tùy tùng của chàng, là người trong ma giáo, mà Lý tiểu thư là người yêu của hắn, cũng có thể coi là nửa người của ma giáo."
Mày kiếm Sở Trường Ca nhảy lên, nói: "Vậy ta cứu nàng nửa cái mạng." Dứt lời, thản nhiên nhìn Phương Hồng Phi bất động như núi, sống chết mặc bây ở trên đài một cái, phi thân lên đài, điểm mấy chỗ huyệt đạo trên người Lý Tiểu Như, tiếp theo lấy chưởng truyền vào cho nàng một cỗ chân khí. Chỉ thấy biểu tình của Lý Tiểu Như giống như là bị đồ mắc kẹt trong cổ họng, ho xuống, đỏ rực trên mặt rút đi chút ít, khóe miệng không chảy máu nữa.
"Ta rót vào trong cơ thể nàng Hàn Băng Chân Khí có thể áp chế Hỏa Thần chưởng của lão trang chủ, nhưng bởi vì băng - hỏa không tương hợp, bảo vệ tánh mạng nàng, đồng thời cũng khiến nàng trở thành Hoạt Tử Nhân (giống như người thực vật ý)." Những lời này, Sở Trường Ca nói là cho lão trang chủ nghe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.