Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 96

Mặc Phong

15/01/2015

Mặt trời chiều ngả về Tây, toả ra những tia sáng vàng óng ánh, xuyên thấu qua từng tầng mây mù, rơi vào đôi tình nhân ôm nhau bên hồ, bóng đen trải dài dưới mặt đất.

Hoàng hôn không giống như ngày nắng chói chang làm chói mắt, nhưng ngay mặt bắn tới ánh sáng cũng có thể làm cho người ta mở mắt không ra. Mộ Dung Vân Thư thích an tĩnh chờ mặt trời lặn, nhắm mắt lại, cảm thụ ánh mặt trời nhàn nhạt toát ra trên mặt, nghe tiếng gió thổi qua, mang lại mùi vị của mùa xuân.

"Chàng có phát hiện có cái gì không đúng ở nơi này không?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.

"Nàng cũng phát hiện?" Vẻ mặt Sở Trường Ca ngoài ý muốn, "Không nghĩ tới giác quan của nàng rất nhạy cảm nha." Cuối cùng, hắn thấy có gì không phải, lại hỏi: "Nàng thật không biết võ công?"

". . . . . ." Này, người không biết võ công cùng giác quan nhạy cảm thì liên quan gì đến nhau? Cùng nhau đi trên đường nhưng không gặp một ai, là ai cũng sẽ cảm thấy kỳ quái. Phi Dương Sơn Trang mặc dù đất rộng, người ở không hết, hơn nữa bọn họ hiện tại đang ở cho dù là phủ chính của Phi Dương Sơn Trang, hướng Đông là phòng khách, đi về phía nam là cửa lớn, phía Tây là trường luyện võ, hướng Bắc là hậu viện, khu vực tốt như vậy, cư nhiên một người đi đường cũng không có, thật sự rất quỷ dị.

Mộ Dung Vân Thư cảm thấy kỳ quái, chợt nghe Sở Trường Ca lười biếng nói một tiếng ‘không muốn xuống thì vĩnh viễn cũng đừng xuống’, tiếp theo, chỉ nghe sau lưng có tiếng cành cây rung nhẹ, có người từ trên cây nhảy xuống.

Mộ Dung Vân Thư ngẩn ra, thì ra là Sở Trường Ca nói với người trên cây mà không phải nói chuyện với nàng.

Khó trách hắn hoài nghi nàng biết võ công.

Hé miệng cười trộm một chút, Mộ Dung Vân Thư theo Sở Trường Ca xoay người bước đi.

"Là ngươi?" Thiếu niên ở trước mắt, chính là người mà Mô Dung Vân Thư gặp ở phủ của mình trước khi rời đi.

"Là ta." Hoa Tử Thanh cười cười, trên tay còn cầm một nhánh cây, nhẹ nhàng vứt xuống. "Dáng dấp của ngươi thật xinh đẹp. Khó trách Dạ ca đối với ngươi nhớ mãi không quên."

Dạ ca. . . . . . Hoa Dạ Ly. . . . . . Đường ca. . . . . .

Mộ Dung Vân Thư lập tức ý thức được, thiếu niên ở trước mắt là một vị thiếu gia của Long Tôn.

Xem ra, đúng là người của Phương Hồng Phi âm hồn bất tán không ngừng mà.

"Ngươi muốn ca ngợi ta,cũng không cần trèo lên cây." Mộ Dung Vân Thư nói.

". . . . . ." Hoa Tử Thanh làm ra vẻ không có ý kiến, lại liếc trên liếc dưới quan sát Sở Trường Ca, vừa nhìn vừa vuốt cằm như lão già thưởng thức tranh, gật đầu nói: "Xác thực dáng dấp so với Dạ ca anh tuấn hơn, khó trách nàng không muốn làm vương phi mà nguyện ý chạy theo người này."

Mộ Dung Vân Thư đưa mắt nhìn xa xăm, nàng lớn lên giống như người không có mắt sao?

Sở Trường Ca đối với tên tình định trước mặt này, hoàn toàn không muốn chào đón, nhưng nhìn hắn ngây thơ thẳng thắn, hơn nữa nói cũng rất xuôi tai, liền giảm bớt mấy phần địch ý. "Ta mạnh hơn Hoa Dạ Ly không chỉ có gương mặt này."

"Vậy sao?" Hoa Tử Thanh không tin, mặt ngây thơ nhìn Sở Trường Ca, nói: "Nghe nói võ công của ngươi rất cao, võ công của ngươi cao hơn so với Dạ ca sao?"

Sở Trường Ca thật giống như nghe được chuyện cười, ha ha cười lên, "Tài nghệ của Hoa Dạ Ly, không thể được coi là biết võ công."

"Nói như vậy, võ công của ngươi thật rất cao?" Hoa Tử Thanh cười hỏi, cười đến tà mị.

Mộ Dung Vân Thư có chút ngoài ý muốn, trong cơ thể chảy máu của hoàng thất, tại sao lại có nụ cười trong sáng đến vậy?

Lúc này, Lý Tam từ đàng xa đi tới, xa xa liền kêu lên: "Sở giáo chủ, Mộ Dung tiểu thư."

Mộ Dung Vân Thư nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy mặt mũi hắn bình tĩnh, tuyệt không giống như bộ dạng vô tình gặp gỡ, mà là biết rõ bọn họ ở chỗ này, cố ý đi tới.

Mộ Dung Vân Thư khẽ vuốt cằm, coi như chào hỏi. Sở Trường Ca cũng nhàn nhạt liếc nhìn Lý Tam, không nói một lời.

"Vị này là. . . . . ." Lý Tam đến gần, nhìn Hoa Tử Thanh nói.

Mộ Dung Vân Thư đang rối rắm sẽ hướng Lý Tam giới thiệu tên kia như thế nào lại không biết tên họ của hắn, thế nhưng hắn lại tựa như rất quen nói: "Ta tên là Hoa Tử Thanh, là bằng hữu của hai người này."

Hoa Tử Thanh. . . . . . Hoa. . . . . . Họ hoàng thân. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Chẳng lẽ. . . . . . Thanh niên ngây thơ trước mắt này, là hoàng thân quốc thích?!

Mặt Lý Tam kinh ngạc hướng nhìn Mộ Dung Vân Thư, muốn từ nàng xác nhận thân phận.

Mộ Dung Vân Thư mấp máy miệng, lãnh đạm nói: "Ngươi đừng nhìn ta, ta với hắn không quen."

Hoa Tử Thanh trợn to mắt, không quen? Nàng lại còn nói cùng hắn không quen? Đây cũng quá vô tình đi! Bọn họ ở Mộ Dung phủ cũng gặp một lần rồi mà!

"Hắn không phải nói. . . . . . Là bằng hữu của các ngươi sao?" Lý Tam cẩn thận từng li từng tí biểu đạt ra nghi ngờ trong lòng.



"Đó là hắn nói." Mộ Dung Vân Thư lãnh đạm nói.

Hoa Tử Thanh nghe xong lời này liền gấp vội oa oa kêu to lên, "Ngươi thiếu chút nữa trở thành chị dâu của ta, chúng ta đương nhiên là bằng hữu!"

Cái này cũng gọi là logic sao? Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, nếu như nàng bắt cóc hoàng hậu, có phải hay không cũng thành bằng hữu của hoàng đế?

Sở Trường Ca để ý chính là hai chữ khác —— chị dâu. "Ta không muốn nhìn thấy hắn ở Phi Dương Sơn Trang." Sở Trường Ca lạnh như băng nói.

Vẻ mặt Hoa Tử Thanh cứng lại. Đây đều đúng là một người nha! Mới vừa rồi nhan sắc vui mừng, chỉ chớp mắt liền lạnh như băng vậy. Trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn! Là hắn nói sai cái gì rồi sao?

Hoa Tử Thanh dĩ nhiên không biết, thốt ra từ “chị dâu” này đã phạm vào điều đại kị của Sở Trường Ca.

Hai bên đều có lời nói khác nhau như vậy khiến Lý Tam lúng túng không thôi, mà yêu cầu của Sở Trường Ca càng làm hắn rơi vào tình thế khó xử. Đối phương là Vương gia nha, sao có thể nói đuổi người liền đuổi người. . . . . .

Suy đi nghĩ lại, Lý Tam quyết định tiêu diệt từng bộ phận, trước tiên đem ôn thần đưa đi đã, lại nói: "Sở giáo chủ, Mộ Dung tiểu thư, trang chủ cho mời."

Thấy thế, Mộ Dung Vân Thư nhíu mày một cái, ngay sau đó lãnh đạm nói, "Làm phiền dẫn đường."

Lý Tam đưa tay làm ra một tư thế xin mời, "Mời ——"

Sở Trường Ca lạnh lùng phủi Hoa Tử Thanh một cái, liền cùng Mộ Dung Vân Thanh theo Lý Tam rời đi.

Hoa Tử Thanh nhìn bóng lưng ba người rời đi, đứng lặng sau hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần. Bọn họ cư nhiên coi hắn là không khí! Hắn mặc dù còn chưa Phong vương, nhưng dù gì cũng là một thế tử, bọn họ. . . . . . Bọn họ cư nhiên cũng không thèm kêu một tiếng, vứt hắn một mình ở chỗ này.

Thật là buồn cười, buồn cười!

Nghĩ đến mình không được coi trọng như thế, Hoa Tử Thanh thể hiện tính khí thiếu gia, một cước hướng cây khô bên cạnh mà đá, kết quả chân trước đá tới, đụng phải mà bị đau, nhất thời "A nha ——" một tiếng, nhe răng trợn mắt ôm lấy đầu gối, chân sau nhảy lò cò tại chỗ.

"Đến cây cũng muốn cùng ta đối nghịch!" Hoa Tử Thanh buồn bực khẽ nguyền rủa một câu, lại nhảy thật lâu, ngón chân cũng may mà chưa bị thương, tâm tình cũng bình phục rất nhiều.

Thật ra thì như đã nói qua, ngay cả nhân vật lợi hại như Dạ biểu ca cũng bị bọn họ xem thường, hắn bị khi dễ, cũng là chuyện đương nhiên, không bị khi dễ, mới gọi là không bình thường. . . . . .

Rống!

Hoa Tử Thanh bỗng dưng vỗ trán một cái, tự nhủ: "Ta có uống lộn thuốc không! Bị người ta xem thường còn cảm thấy bình thường!"

Lúc này, sau lưng chợt truyền tới một thanh âm ——

"Ngươi không phải là uống lộn thuốc, mà là quên uống thuốc."

Hoa Tử Thanh chợt quay đầu lại, cả kinh kêu lên: "Nguyệt tiền bối?! Tại sao người cũng tới Phi Dương Sơn Trang?"

"Con trai, con dâu ta đều ở đây, ta có thể không đến sao?" Yêu Nguyệt tiên tử lườm hắn một cái, nói: "Chúng ta vẫn chưa hoà nhau." Nhất định phải cùng nha đầu Mộ Dung Vân Thư kia hòa nhau một ván trước khi vào cửa, hạ uy của nàng xuống, nếu không, về sau thành người một nhà, giao đấu sẽ làm tổn thương hoà khí.

Yêu Nguyệt tiên tử nghi ngờ nhìn chằm chằm hoa Tử Thanh một lát, nói: "Ngược lại là ngươi, ngây ngốc đứng lỳ ở đây làm gì?"

"Ta. . . . . ." Hoa Tử Thanh há mồm muốn giải thích, rồi lại không biết nên giải thích thế nào mới phải, cuối cùng ngượng ngùng nói: "Ta ở đây úp mặt vào tường sám hối." (anh nì đáng iu ghê ^^)

Yêu Nguyệt tiên tử nhìn trái phải một chút, hỏi: "Nơi đó có vách tường?"

". . . . . . Suy nghĩ thông qua mặt hồ." Hoa Tử Thanh rất vô lực đổi lời nói.(vanvivi: ta không biết thành ngữ này là gì a*vò đầu bứt tóc*)

Yêu Nguyệt tiên tử nhíu nhíu mày, "Thành ngữ không phải dùng như vậy"

"Ta thích dùng như vậy không được sao?" Hoa Tử Thanh cực kỳ tức giận. Bốn tuổi hắn đã bắt đầu đọc sách, hiểu được thành ngữ nên dùng thế nào.

Thấy thế, Yêu Nguyệt tiên tử đặc biệt tỉnh táo giáo huấn hắn, nói: "Ngươi phải kính già yêu trẻ."

". . . . . ." Hoa Tử Thanh im lặng nhìn trời, hắn có thể thu hồi câu nói kia hay không? Kể từ hôm ở Mộ Dung phủ nói câu kia xong, bốn chữ ‘kính già yêu trẻ’ quả thật làm hắn vang danh trên danh hồ. Điều hắn lo lắng nhất là người trên danh hồ đặt biệt danh cho hắn.Theo người trên giang hồ, biệt danh là quy định theo sự tích hoặc võ công của người đó kèm theo tên họ, như ‘mặt lạnh như băng’ là nhắc đến Bắc Xuyên, Tật phong Thiết Đao - Triệu Đại …. kể từ đó, hắn chẳng phải thành Kính già yêu trẻ - Hoa Tử Thanh sao …… (^^)

Thật quá đáng sợ.

Quả thật chính là cơn ác mộng.



Hoa Tử Thanh nâng trán, cái gì gọi là lỡ miệng mà thành nỗi hận ngàn thu, hắn cuối cùng cũng cảm nhận được.

"Tiểu tử, ngươi tên là Hoa Tử Thanh đúng không?" Yêu Nguyệt tiên tử chợt cười híp mắt hỏi.

Hoa Tử Thanh run cầm cập, theo bản năng lui về phía sau hai bước, nói: "Người định làm gì?"

"Không muốn làm gì. Chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến, đi ra ngoài lăn lộn, phải có một chút danh hiệu vang dội chứ nhỉ. . . . . ."

Lời của Yêu Nguyệt tiên tử còn chưa nói xong, Hoa Tử Thanh đã hướng nàng công kích —— lấy tay chặn miệng của nàng."Không nên nói nữa, không nên nói nữa. . . . . ."

Yêu Nguyệt tiên tử không ngờ tới hắn sẽ dùng phương pháp công kích cấp thấp như vậy, ngẩn ra một lát rồi tát hắn, cả giận nói: "Con thỏ chết tiệt kia, lại dám ăn đậu hủ của lão nương!"

"Ặc . . . . . ." Hoa Tử Thanh che má trái sưng đỏ, ngây ngẩn cả người, mặt mờ mịt. Qua thật lâu sau, mới vô cùng vô tội nói "Người giống như mẹ ta, ta làm sao lại ăn đậu hủ của người. . . . . ."

Bốp một tiếng, má phải của Hoa Tử Thanh cũng bị bạt tai, vừa đỏ vừa sưng.

"Còn dám nói ta như mẹ ngươi xem!" Mặt Yêu Nguyệt tiên tử giận dữ.

Hai tay Hoa Tử Thanh cùng nhau che hai bên mặt, đôi mắt trong sáng viết đầy uất ức, cũng không dám nhiều thêm lời nào.

Yêu Nguyệt tiên tử trợn mắt nhìn Hoa Tử Thanh một hồi lâu, chợt bật cười, vỗ vai hắn nói: "Tiểu tử ngoan, có tiền đồ, về sau ta bảo kê ngươi, đảm bảo ngươi ở trên giang hồ nước chảy mây trôi." Nói xong, cười khanh khách thẳng bước mà đi.

Hoa Tử Thanh ôm hai bên má đang sưng bỏng của mình, chịu đựng lửa đang đốt cháy bừng bừng, nhìn bóng lưng Yêu Nguyệt tiên tử thở dài nói: "Dạ đường ca nói không sai, cái gia đình này, rất quái dị."

Mộ Dung Vân Thư nói chuyện không nể mặt, Sở Trường Ca vừa mở miệng chính là ‘ta không muốn nhìn thấy hắn ở Phi Dương Sơn Trang’, mà cả Yêu Nguyệt tiên tử còn quá đáng hơn, không giải thích lại cho hắn hai bạt tai.

Chỉ là hắn không cảm thấy kì quái vì điều này. Điều làm cho hắn thấy kì quái nhất là, hắn bị những người này ghét bỏ như vậy, không nhìn, thô bạo, thế nhưng hắn lại tuyệt đối không tức giận. (vanvivi: Đây gọi là chứng tự ngược….haiz)

Hoa Tử Thanh vô lực rướn cổ lên thở dài một hơi, quả nhiên hắn quên uống thuốc nha. . . a. . .

*

Cùng lúc đó, Mộ Dung Vân Thư một đường theo Lý Tam đến thư phòng của lão trang chủ, ‘những người không có nhiệm vụ’ cũng không nhìn thấy, gần tới trước thư phòng, rốt cuộc nhịn không được mà nói, "Mùa xuân đã qua rồi chứ?"

"À?" Lý Tam không hiểu vì sao nàng đột nhiên lại nói đến mùa xuân.

Mộ Dung Vân Thư lại nói: "Hôm nay là ngày đặc biệt gì vậy? Đoan Ngọ? Đêm thất tịch? Cũng còn quá sớm mà."

Lý Tam đứng lặng một hồi lâu, nói: "Mộ Dung tiểu thư, ngươi nên nói thẳng đi."

Mộ Dung Vân Thư giác ngộ rằng mình đụng phải một tên không hiểu tiếng người, chưa được khai hoá, nhịn không được mà nói: "Rất ít người."

Rất ít người? Người nào rất ít? Lý Tam suy nghĩ kỹ nửa ngày mới suy nghĩ ra, bừng tỉnh hiểu ra ‘ồ’ một tiếng, cười nói: "Các sư đệ đều ở võ trường luyện võ."

"Nha hoàn, người làm đâu?" Mộ Dung Vân Thư lại hỏi, bộ dáng nghiêm trang.

"Á. . . . . . Nha hoàn người làm. . . . . ." Lý Tam cau mặt vẻ bị làm khó, cuối cùng phẫn nộ nói: "Mọi người nghe nói Sở giáo chủ đến ở chỗ này, liền ôm quần áo về nhà. . . . . . Chỉ là Sở giáo chủ ngươi ngàn vạn lần không được hiểu lầm, bọn họ là sợ ở trong trang làm ngươi khó chịu, ngăn cản con đường của ngươi, cố ý tự động biến mất, tính là để cho ngươi thoải mái." Lý Tam làm mặt chắc nịch nhìn Sở Trường Ca, hi vọng hắn không nên tức giận.

Sở Trường Ca lại quay đầu ngó Mộ Dung Vân Thư, nhíu mày nói: "Hiện tại đã hài lòng chưa?"

Mộ Dung Vân Thư rốt cuộc không nhịn được bật cười, như hoa Lan đột nhiên nở rộ, thanh nhã cao quý. "Hài lòng." Nàng cười nói.

Sở Trường Ca bất đắc dĩ lại cưng chiều cười nói: "Thật cao hứng khiến cho phu nhân được giải trí." Nàng nha, biết rõ trong vòng khuôn viên trăm dặm không có người đi đường, tất cả đều là bị hắn hù dọa chạy mất, còn nhất định truy tìm nguyên nhân, từ trong miệng người khác nghe thế sự mới làm cho nàng có thể giải trí.

Mộ Dung Vân Thư cười nói: "Đây là vinh hạnh của chàng, đừng khách sáo."

Sở Trường Ca không biết nên khóc hay cười, tức giận lắc đầu một cái, nói: "Vào đi thôi, trang chủ vẫn chờ."

Mộ Dung Vân Thư thuận theo gật đầu, cùng hắn vào nhà. Ném một mình Lý Tam đứng nguyên một chỗ sững sờ, hắn không phải nghe lầm cái gì hoặc là nghe sót cái gì chứ? Hay hắn hiểu nhầm, lời nói của bọn họ không phải có ý như vậy?

Lý Tam sờ sờ cái gáy, cảm giác như đầu óc của mình đang chạy tốt tự nhiên lại trở lên chậm chạp.

Ừ, nhất định là bị Sở Trường Ca doạ sợ quá mức rồi. Lý Tam giải thích trong đầu như vậy, làm như mình vừa ngộ ra một điều đúng đắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhàn Thê Tà Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook