Quyển 1 - Chương 39: Đại hội võ lâm ( hạ )
Mặc Phong
15/01/2015
"Hừ! Ta thấy là ngươi sợ thì đúng hơn!" Phương Hồng Phi nói.
"Họ Phương, chỉ bằng ngươi cũng xứng cùng chúng ta giáo chủ giao thủ?!"
Bắc hộ pháp phi thân, trên không lộn một vòng lên lôi đài, nói: "Ngươi đánh thắng ta trước rồi mới nói."
Phương Hồng Phi liếc mắt mặt miệt thị nói: "Đại hội võ lâm, há có chỗ cho vô danh tiểu tốt nói chuyện. Nếu ngươi không muốn chết, thì cút sang một bên cho ta."
Bắc hộ pháp vừa nghe liền cười, ôm bụng cười lăn lộn, cười xong nói: "Con người của ta trời sinh thích tìm chết, động thủ đi."
"Tốt! Ta liền giáo huấn ngươi trước, sau đó sẽ dọn dẹp Sở Trường Ca." Phương Hồng Phi gương mặt lạnh lùng, một kiếm đâm thật nhanh, đã trúng ống tay áo của Bắc hộ pháp, sát thương bả vai.
Bắc hộ pháp kinh hãi, hôm đó ở Giang Hồ khách điếm hắn đã biết kiếm pháp của Phương Hồng Phi, chẳng qua chỉ là thường thường, Lý Vô Nại một chiêu đã có thể đem chế phục, sao chỉ mới cách biệt có 2, 3 ngày, kiếm pháp đã có tiến bộ kinh người như thế?
Mộ Dung Vân Thư cũng kinh ngạc không thôi, mặc dù nàng không biết võ công, nhưng một kiếm mới vừa rồi của Phương Hồng Phi rõ ràng so trước đó vài ngày, khi đấu với Lý Vô Nại đã nhanh gấp mấy lần, nàng thậm chí chưa kịp thấy rõ ràng, một kiếm này là đâm tới thế nào, ống tay áo của Bắc hộ pháp đã bị đâm rách nát. Là do hắn che giấu lại thực lực, hay là nguyên nhân gì khác? Đang hoang mang, chợt nghe Tây hộ pháp ở sau lưng kêu lên: "Tiểu Bắc, tiếp!" Lời còn chưa dứt, đã thấy một thanh trường thương cao ngang người bay về phía lôi đài, Bắc hộ pháp bay lên không trung, tiếp được thiết thương, tự nhiên mà tiêu sái lộn ngược lại, vững vàng chạm đất.
Bắc hộ pháp vẻ mặt nghiêm nghị, nói: "Mới vừa rồi là ta khinh thường, hiện tại hãy để trường thương của ta thỉnh giáo kiếm của ngươi!" Dứt lời, trường thương vừa động, lẫm liệt sát khí.
Cây trường thương này trong khoảnh khắc giống như có sinh mạng, thận trọng, không chút khó khăn tiến quân thần tốc, bức Phương Hồng Phi đến bên cạnh lôi đài, không thể lui được nữa. Binh bại như núi đổ chính là nói tình cảnh Phương Hồng Phi lúc này. Thương pháp của Bắc hộ pháp quá nhanh, quá ác liệt, không lưu cho hắn bất kỳ cơ hội phản thủ làm công, đừng nói chi là chuyển bại thành thắng.
Đối mặt với Tụ Anh thương chỉ còn cách một phân là đâm trúng cổ họng hắn, Phương Hồng Phi vừa hoảng sợ lại càng không cam lòng, "Làm sao ngươi biết của thương pháp Cố Gia?"
"Ngươi còn nhận được đây là thương pháp của Cố Gia, không tính là quá kém." Bắc hộ pháp lạnh lùng nói.
Phương Hồng Phi hừ lạnh một tiếng, nói: "Trước kia hộ quốc Đại Tướng Quân quản lí Nhạc Dương thành, một thanh hàn thương oai chấn tứ phương, thiên hạ đều biết, sao ta lại không biết! Nhưng thương pháp Cố Gia đã sớm đã thất truyền năm năm trước khi Cố Gia bị diệt môn tịch thu tài sản, chu di toàn tộc, ngươi là từ nơi nào học được?"
"Cố tướng quân dạy ta."
"Không thể nào! Thương pháp Cố Gia chỉ truyền trưởng tử. . . . . ." Chợt, Phương Hồng Phi hoàn toàn hiểu ra, "Chẳng lẽ ngươi chính là con trai lớn may mắn thoát nạn của Cố Gia đó. . . . . . không thể nào. . . . . . tuyệt đối không thể nào. . . . . . Cố gia cả nhà trung liệt, tuyệt sẽ không đầu nhập vào ma giáo. . . . . ."
Bắc hộ pháp cười lạnh, nói: "Cả nhà trung liệt, kết quả chính là cả nhà tịch thu tài sản, chu di cả tộc, ta cần gì phải thần phục hôn quân nữa? Hơn nữa, không đầu nhập vào ma giáo, chẳng lẽ đầu nhập vào những danh môn chính phái này của các ngươi sao? Ta đã không chốn nương thân, trừ ma giáo, còn có môn phái nào dám chứa chấp khâm phạm triều đình như ta đây."
Lời vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh. Đứng ở trên đài, Phương Hồng Phi càng thêm cực kỳ lúng túng.
Hồi lâu, thanh âm lười biếng phá vỡ khoảng không yên tĩnh ở Thiếu Lâm tự. "Tiểu Bắc, ngươi đã hiểu Bổn giáo chủ đối với ngươi ân trọng như núi, hôm nay liền thay Bổn giáo chủ xuất chiến, đoạt lấy vị trí minh chủ, tránh cho ngày sau các bằng hữu chánh đạo trở lại tìm ma giáo ta thì thật chán."
"Tuân lệnh!" Bắc hộ pháp vung trường thương một phen, dùng đuôi trường thương đem Phương Hồng Phi đánh rớt xuống lôi đài, sau đó mắt lạnh nhìn vòng quanh dưới đài.
"A di đà Phật, thiện tai thiện tai." Huyền Không Đại Sư đứng dậy nói: "Vị thí chủ này nếu là khâm phạm của triều đình, thì không thể tham gia tỷ võ nữa. Võ Lâm Minh Chủ, tuyệt không thể là người mang tội."
Đấu trường một khắc trước còn yên lặng như tờ, nhất thời sôi trào. "Không sai. Người mang tội không thể làm Võ Lâm Minh Chủ. Cho dù võ công của hắn cao hơn nữa ta cũng không phục."
"Đúng, không phục!"
"Không phục!"
"Không phục!"
Toàn đấu trường hệt như cái nồi sôi sùng sục, Bắc hộ pháp vẫn như cũ đứng ở trên lôi đài bất động như núi, làm như không nghe thấy.
Sở Trường Ca không thú vị bẻ ngón tay, lười biếng nói: "Thôi, tiểu Bắc ngươi xuống, thay đổi người."
Vừa dứt lời, Tây hộ pháp liền vô cùng tự giác nhảy ra, quát to một tiếng "Ta trước!" Sau đó lại nhảy một cái lên cạnh đứng Bắc hộ pháp, đặc biệt ra vẻ người anh em tốt vỗ vỗ vai hắn, nói: "Tiểu Bắc à, ngươi không cần phải buồn bực, chờ ta làm Võ Lâm Minh Chủ, liền phong ngươi làm Phó Minh Chủ." Nói xong vừa cười hì hì quay đầu lại hướng Sở Trường Ca kêu lên, "Giáo chủ ngài chính là Thái Minh chủ."
Còn Thái Thượng Hoàng nữa. Sở Trường Ca lườm hắn một cái, vô cùng không nhịn được nói: "Tốc chiến tốc thắng."
"Tuân lệnh!" Tây hộ pháp ngắm nhìn bốn phía, cười nói: "Tại hạ trước hết xin tự giới thiệu mình, miễn cho bị mọi người nói thành vô danh tiểu tốt." Nói xong, trong tay áo bỗng chốc một cái bay ra một dây xích dài.
"Cửu khúc Linh Lung liên!" Có người tinh mắt nhận ra cái dây xích kia, hét lên.
Tây hộ pháp khẽ mỉm cười, ưu nhã phất Linh Lung liên một cái, nói: "Không sai, chính là cửu khúc Linh Lung liên. Nghe nói năm đó cửu khúc lão đầu Linh Lung liên không người nào có thể phá, tại hạ bất tài, chỉ học được da lông, không biết vị anh hùng hảo hán nào nguyện ý làm gương cho binh sĩ?"
Gương cho binh sĩ. . . . . . Người này thật đúng là khiêm tốn! Mộ Dung Vân Thư phát hiện, ‘vật hợp theo loài’ lời này thật có đạo lý, người bên cạnh Sở Trường Ca, người sau so với người trước càng ngông cuồng hơn, lại kẻ sau so với kẻ trước càng lợi hại hơn. Nếu như nói thương pháp Cố Gia của Bắc hộ pháp mới vừa rồi làm kinh hãi toàn trường, như vậy cửu khúc Linh Lung liên của Tây hộ pháp lúc này là làm kinh sợ toàn trường.
Mới hai hộ pháp ra tay, liền dọa một đám người chính nghĩa này sợ tới mức không dám thở mạnh rồi. Đại hội võ lâm này, quả thật là đại hội để ma giáo thị uy, để cho mọi người ứng phó không kịp.
(Cái chỗ này tác giả chơi chữ, lúc trước thì là đại hội võ lâm để thị uy ma giáo, nay ngược lại)
Liếc một cái lên gương mặt lo lắng trùng trùng của Huyền Không Đại Sư, Thần Ky lão nhân cười ha hả lên, nói: "Ta nói hòa thượng a, sớm đã nói với ngươi, chọn Võ Lâm Minh Chủ phải bí mật chọn, ngàn vạn lần đừng gióng trống khua chiêng, ngươi không nghe, lần này thì tốt rồi, khiến Đại Ma Đầu cướp đi vị trí minh chủ, những danh môn chánh phái như các ngươi đã xong đời nha."
Nói chưa dứt lời, vừa nói Huyền Không Đại Sư càng thêm lo lắng, trầm thống nhìn Mạc đạo trưởng hướng bên cạnh, nặng nề than thở, Phải làm sao bây giờ!
Mạc đạo trưởng cũng vô kế khả thi, trước mắt người có thể thắng được tứ đại cao thủ ma giáo đếm được trên đầu ngón tay, đáng tiếc cũng ngồi ở trên đài làm giám khảo, không thể tham gia đánh lôi đài."Thần Ky lão nhân, ông xem, nên làm thế nào bây giờ?"
"Cái gì là làm thế nào bây giờ? Các ông không phải muốn chọn Minh Chủ sao? Trước mắt có người thắng được, các ông nên cao hứng." Thần Ky lão nhân nói rõ ràng rành mạch.
Mạc đạo trưởng than thở nói, "Vị trí minh chủ này nếu rơi vào trong tay Ma giáo, giang hồ làm sao còn sẽ có thái bình!"
"Đạo trưởng, giáo chủ của chúng ta vẫn còn ở nơi này, xin nói chuyện khách khí một chút!" Đông hộ pháp lạnh mặt nói.
Sở Trường Ca không để ý lắm nhếch môi cười, giơ tay ý bảo Đông hộ pháp câm miệng, cười nói: "Mạc đạo trưởng muốn thái bình? Vậy thì cùng nhau gia nhập ma giáo đi."
Phút chốc, mấy cọng râu hoa râm kia của Mạc đạo trưởng hung hăng run lên mấy cái, nói rất hợp với chính nghĩa: "Chánh tà bất lưỡng lập."
Sở Trường Ca khẽ nhếch mi, "Cho nên mới để cho các ngươi gia nhập ma giáo."
Thần Ky lão nhân vui vẻ cười một tiếng, nói: "Sở Trường Ca, dù sao ngươi đã là đứng đầu một giáo, không bằng bán cho ta chút mặt mũi, đem vị trí Võ Lâm Minh Chủ tặng cho người khác làm đi. Ngươi làm Minh Chủ, giang hồ này sẽ không còn thú vị nữa."
Sở Trường Ca cũng cười, nụ cười kia nhìn ở trong mắt mọi người quả thật ngông cuồng làm người ta cắn răng nghiến lợi, "Vị trí minh chủ đối với ta mà nói ngược lại có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ là, ngươi lấy cái gì để mua mặt mũi này?"
Nghe vậy, đôi mắt già nua nhiều nếp nhăn của Thần Ky lão nhân nhíu lại, nhìn Sở Trường Ca dừng mấy giây, mới cười chậm rãi nói "Thuốc giải Đoạt hồn đan, thuốc giải chân chính."
"Họ Phương, chỉ bằng ngươi cũng xứng cùng chúng ta giáo chủ giao thủ?!"
Bắc hộ pháp phi thân, trên không lộn một vòng lên lôi đài, nói: "Ngươi đánh thắng ta trước rồi mới nói."
Phương Hồng Phi liếc mắt mặt miệt thị nói: "Đại hội võ lâm, há có chỗ cho vô danh tiểu tốt nói chuyện. Nếu ngươi không muốn chết, thì cút sang một bên cho ta."
Bắc hộ pháp vừa nghe liền cười, ôm bụng cười lăn lộn, cười xong nói: "Con người của ta trời sinh thích tìm chết, động thủ đi."
"Tốt! Ta liền giáo huấn ngươi trước, sau đó sẽ dọn dẹp Sở Trường Ca." Phương Hồng Phi gương mặt lạnh lùng, một kiếm đâm thật nhanh, đã trúng ống tay áo của Bắc hộ pháp, sát thương bả vai.
Bắc hộ pháp kinh hãi, hôm đó ở Giang Hồ khách điếm hắn đã biết kiếm pháp của Phương Hồng Phi, chẳng qua chỉ là thường thường, Lý Vô Nại một chiêu đã có thể đem chế phục, sao chỉ mới cách biệt có 2, 3 ngày, kiếm pháp đã có tiến bộ kinh người như thế?
Mộ Dung Vân Thư cũng kinh ngạc không thôi, mặc dù nàng không biết võ công, nhưng một kiếm mới vừa rồi của Phương Hồng Phi rõ ràng so trước đó vài ngày, khi đấu với Lý Vô Nại đã nhanh gấp mấy lần, nàng thậm chí chưa kịp thấy rõ ràng, một kiếm này là đâm tới thế nào, ống tay áo của Bắc hộ pháp đã bị đâm rách nát. Là do hắn che giấu lại thực lực, hay là nguyên nhân gì khác? Đang hoang mang, chợt nghe Tây hộ pháp ở sau lưng kêu lên: "Tiểu Bắc, tiếp!" Lời còn chưa dứt, đã thấy một thanh trường thương cao ngang người bay về phía lôi đài, Bắc hộ pháp bay lên không trung, tiếp được thiết thương, tự nhiên mà tiêu sái lộn ngược lại, vững vàng chạm đất.
Bắc hộ pháp vẻ mặt nghiêm nghị, nói: "Mới vừa rồi là ta khinh thường, hiện tại hãy để trường thương của ta thỉnh giáo kiếm của ngươi!" Dứt lời, trường thương vừa động, lẫm liệt sát khí.
Cây trường thương này trong khoảnh khắc giống như có sinh mạng, thận trọng, không chút khó khăn tiến quân thần tốc, bức Phương Hồng Phi đến bên cạnh lôi đài, không thể lui được nữa. Binh bại như núi đổ chính là nói tình cảnh Phương Hồng Phi lúc này. Thương pháp của Bắc hộ pháp quá nhanh, quá ác liệt, không lưu cho hắn bất kỳ cơ hội phản thủ làm công, đừng nói chi là chuyển bại thành thắng.
Đối mặt với Tụ Anh thương chỉ còn cách một phân là đâm trúng cổ họng hắn, Phương Hồng Phi vừa hoảng sợ lại càng không cam lòng, "Làm sao ngươi biết của thương pháp Cố Gia?"
"Ngươi còn nhận được đây là thương pháp của Cố Gia, không tính là quá kém." Bắc hộ pháp lạnh lùng nói.
Phương Hồng Phi hừ lạnh một tiếng, nói: "Trước kia hộ quốc Đại Tướng Quân quản lí Nhạc Dương thành, một thanh hàn thương oai chấn tứ phương, thiên hạ đều biết, sao ta lại không biết! Nhưng thương pháp Cố Gia đã sớm đã thất truyền năm năm trước khi Cố Gia bị diệt môn tịch thu tài sản, chu di toàn tộc, ngươi là từ nơi nào học được?"
"Cố tướng quân dạy ta."
"Không thể nào! Thương pháp Cố Gia chỉ truyền trưởng tử. . . . . ." Chợt, Phương Hồng Phi hoàn toàn hiểu ra, "Chẳng lẽ ngươi chính là con trai lớn may mắn thoát nạn của Cố Gia đó. . . . . . không thể nào. . . . . . tuyệt đối không thể nào. . . . . . Cố gia cả nhà trung liệt, tuyệt sẽ không đầu nhập vào ma giáo. . . . . ."
Bắc hộ pháp cười lạnh, nói: "Cả nhà trung liệt, kết quả chính là cả nhà tịch thu tài sản, chu di cả tộc, ta cần gì phải thần phục hôn quân nữa? Hơn nữa, không đầu nhập vào ma giáo, chẳng lẽ đầu nhập vào những danh môn chính phái này của các ngươi sao? Ta đã không chốn nương thân, trừ ma giáo, còn có môn phái nào dám chứa chấp khâm phạm triều đình như ta đây."
Lời vừa nói ra, toàn trường yên tĩnh. Đứng ở trên đài, Phương Hồng Phi càng thêm cực kỳ lúng túng.
Hồi lâu, thanh âm lười biếng phá vỡ khoảng không yên tĩnh ở Thiếu Lâm tự. "Tiểu Bắc, ngươi đã hiểu Bổn giáo chủ đối với ngươi ân trọng như núi, hôm nay liền thay Bổn giáo chủ xuất chiến, đoạt lấy vị trí minh chủ, tránh cho ngày sau các bằng hữu chánh đạo trở lại tìm ma giáo ta thì thật chán."
"Tuân lệnh!" Bắc hộ pháp vung trường thương một phen, dùng đuôi trường thương đem Phương Hồng Phi đánh rớt xuống lôi đài, sau đó mắt lạnh nhìn vòng quanh dưới đài.
"A di đà Phật, thiện tai thiện tai." Huyền Không Đại Sư đứng dậy nói: "Vị thí chủ này nếu là khâm phạm của triều đình, thì không thể tham gia tỷ võ nữa. Võ Lâm Minh Chủ, tuyệt không thể là người mang tội."
Đấu trường một khắc trước còn yên lặng như tờ, nhất thời sôi trào. "Không sai. Người mang tội không thể làm Võ Lâm Minh Chủ. Cho dù võ công của hắn cao hơn nữa ta cũng không phục."
"Đúng, không phục!"
"Không phục!"
"Không phục!"
Toàn đấu trường hệt như cái nồi sôi sùng sục, Bắc hộ pháp vẫn như cũ đứng ở trên lôi đài bất động như núi, làm như không nghe thấy.
Sở Trường Ca không thú vị bẻ ngón tay, lười biếng nói: "Thôi, tiểu Bắc ngươi xuống, thay đổi người."
Vừa dứt lời, Tây hộ pháp liền vô cùng tự giác nhảy ra, quát to một tiếng "Ta trước!" Sau đó lại nhảy một cái lên cạnh đứng Bắc hộ pháp, đặc biệt ra vẻ người anh em tốt vỗ vỗ vai hắn, nói: "Tiểu Bắc à, ngươi không cần phải buồn bực, chờ ta làm Võ Lâm Minh Chủ, liền phong ngươi làm Phó Minh Chủ." Nói xong vừa cười hì hì quay đầu lại hướng Sở Trường Ca kêu lên, "Giáo chủ ngài chính là Thái Minh chủ."
Còn Thái Thượng Hoàng nữa. Sở Trường Ca lườm hắn một cái, vô cùng không nhịn được nói: "Tốc chiến tốc thắng."
"Tuân lệnh!" Tây hộ pháp ngắm nhìn bốn phía, cười nói: "Tại hạ trước hết xin tự giới thiệu mình, miễn cho bị mọi người nói thành vô danh tiểu tốt." Nói xong, trong tay áo bỗng chốc một cái bay ra một dây xích dài.
"Cửu khúc Linh Lung liên!" Có người tinh mắt nhận ra cái dây xích kia, hét lên.
Tây hộ pháp khẽ mỉm cười, ưu nhã phất Linh Lung liên một cái, nói: "Không sai, chính là cửu khúc Linh Lung liên. Nghe nói năm đó cửu khúc lão đầu Linh Lung liên không người nào có thể phá, tại hạ bất tài, chỉ học được da lông, không biết vị anh hùng hảo hán nào nguyện ý làm gương cho binh sĩ?"
Gương cho binh sĩ. . . . . . Người này thật đúng là khiêm tốn! Mộ Dung Vân Thư phát hiện, ‘vật hợp theo loài’ lời này thật có đạo lý, người bên cạnh Sở Trường Ca, người sau so với người trước càng ngông cuồng hơn, lại kẻ sau so với kẻ trước càng lợi hại hơn. Nếu như nói thương pháp Cố Gia của Bắc hộ pháp mới vừa rồi làm kinh hãi toàn trường, như vậy cửu khúc Linh Lung liên của Tây hộ pháp lúc này là làm kinh sợ toàn trường.
Mới hai hộ pháp ra tay, liền dọa một đám người chính nghĩa này sợ tới mức không dám thở mạnh rồi. Đại hội võ lâm này, quả thật là đại hội để ma giáo thị uy, để cho mọi người ứng phó không kịp.
(Cái chỗ này tác giả chơi chữ, lúc trước thì là đại hội võ lâm để thị uy ma giáo, nay ngược lại)
Liếc một cái lên gương mặt lo lắng trùng trùng của Huyền Không Đại Sư, Thần Ky lão nhân cười ha hả lên, nói: "Ta nói hòa thượng a, sớm đã nói với ngươi, chọn Võ Lâm Minh Chủ phải bí mật chọn, ngàn vạn lần đừng gióng trống khua chiêng, ngươi không nghe, lần này thì tốt rồi, khiến Đại Ma Đầu cướp đi vị trí minh chủ, những danh môn chánh phái như các ngươi đã xong đời nha."
Nói chưa dứt lời, vừa nói Huyền Không Đại Sư càng thêm lo lắng, trầm thống nhìn Mạc đạo trưởng hướng bên cạnh, nặng nề than thở, Phải làm sao bây giờ!
Mạc đạo trưởng cũng vô kế khả thi, trước mắt người có thể thắng được tứ đại cao thủ ma giáo đếm được trên đầu ngón tay, đáng tiếc cũng ngồi ở trên đài làm giám khảo, không thể tham gia đánh lôi đài."Thần Ky lão nhân, ông xem, nên làm thế nào bây giờ?"
"Cái gì là làm thế nào bây giờ? Các ông không phải muốn chọn Minh Chủ sao? Trước mắt có người thắng được, các ông nên cao hứng." Thần Ky lão nhân nói rõ ràng rành mạch.
Mạc đạo trưởng than thở nói, "Vị trí minh chủ này nếu rơi vào trong tay Ma giáo, giang hồ làm sao còn sẽ có thái bình!"
"Đạo trưởng, giáo chủ của chúng ta vẫn còn ở nơi này, xin nói chuyện khách khí một chút!" Đông hộ pháp lạnh mặt nói.
Sở Trường Ca không để ý lắm nhếch môi cười, giơ tay ý bảo Đông hộ pháp câm miệng, cười nói: "Mạc đạo trưởng muốn thái bình? Vậy thì cùng nhau gia nhập ma giáo đi."
Phút chốc, mấy cọng râu hoa râm kia của Mạc đạo trưởng hung hăng run lên mấy cái, nói rất hợp với chính nghĩa: "Chánh tà bất lưỡng lập."
Sở Trường Ca khẽ nhếch mi, "Cho nên mới để cho các ngươi gia nhập ma giáo."
Thần Ky lão nhân vui vẻ cười một tiếng, nói: "Sở Trường Ca, dù sao ngươi đã là đứng đầu một giáo, không bằng bán cho ta chút mặt mũi, đem vị trí Võ Lâm Minh Chủ tặng cho người khác làm đi. Ngươi làm Minh Chủ, giang hồ này sẽ không còn thú vị nữa."
Sở Trường Ca cũng cười, nụ cười kia nhìn ở trong mắt mọi người quả thật ngông cuồng làm người ta cắn răng nghiến lợi, "Vị trí minh chủ đối với ta mà nói ngược lại có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ là, ngươi lấy cái gì để mua mặt mũi này?"
Nghe vậy, đôi mắt già nua nhiều nếp nhăn của Thần Ky lão nhân nhíu lại, nhìn Sở Trường Ca dừng mấy giây, mới cười chậm rãi nói "Thuốc giải Đoạt hồn đan, thuốc giải chân chính."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.