Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 88: Giáo chủ đại nhân lãng mạn

Mặc Phong

15/01/2015

Giang hồ ở nơi nào?

Đối với Sở Trường Ca mà nói, mọi nơi, đều là giang hồ. Mà đối với Mộ Dung Vân Thư mà nói, giang hồ là nơi có Sở Trường Ca.

Mặt trời chiều ngã về Tây, huyên náo dần dần yên tĩnh lại, con đường trở nên trống trải, một con tuấn mã chạy chậm rãi, trên lưng ngựa, Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca gắn bó kề cận bên nhau. Trên đất, cái bóng thật dài, trùng điệp ở chung một chỗ.

"Xem ra, tối nay phải ngủ ngoài đồng hoang dã." Sở Trường Ca một tay kéo dây cương, một tay ôm Mộ Dung Vân Thư, miễn cưỡng nói.

Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, hỏi: "Con đường này, chàng đi qua mấy lần?"

Nghe vậy, Sở Trường Ca cũng cười, "Không nhớ rõ."

Mộ Dung Vân Thư lại hỏi, "Có mấy lần không kịp tìm nơi ngủ trọ?"

"Một lần cũng không có." Sở Trường Ca vẫn còn cười, cười đến vô cùng thản nhiên.

Mộ Dung Vân Thư thở dài một hơi, nói: "Là ta liên lụy chàng, để chàng đi mà không kịp tìm nơi ngủ trọ."

". . . . . ." Cái gì gọi là miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, đây chính là tâm một đằng nghĩ một nẻo.

"Ngày mai, chúng ta nên tách ra thôi, không lại liên lụy chàng. . . . . ."

Không đợi Mộ Dung Vân Thư nói xong, Sở Trường Ca đã đầu hàng, "Là ta cố ý." Dừng một chút, thấy người trong ngực phản ứng vẫn còn rất bình tĩnh, vì vậy tiếp tục nói: "Là ta cố ý đi chậm lại, để chúng ta không kịp tìm nơi ngủ trọ."

"Chàng rất thích lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.

Sở Trường Ca lúng túng giật giật khóe miệng, thật là con nhà khuê tú, chuyện ngủ trên đất này cũng có thể bị nàng nói một cách văn nhã như vậy. "Ánh trăng tối nay rất đẹp." Nói xong, Sở Trường Ca ngẩng đầu nhìn trời, lại phát hiện bầu trời có rất nhiều sao, không có trăng sáng, nhất thời liền 囧, ho khan hai tiếng, sửa lời mà nói: “Nàng không cảm thấy dưới bầu trời đêm này, cùng nhau ngắm những vì sao, là một việc rất lãng mạn sao?"

Mộ Dung Vân Thư mấp máy miệng, nói: "Chàng không cảm thấy, ở nơi hoang dã này, cùng nhau bị muỗi đốt, là một việc rất hiển nhiên sao?"

". . . . . ." Thật không thể nói nổi.

*

Dù Mộ Dung Vân Thư nguyện ý hay không, tối nay, nhất định phải cùng Sở Trường Ca lãng mạn làm thức ăn cho muỗi.

Thật ra thì Mộ Dung Vân Thư rất thong dong, có thể cùng hắn làm cái gì cũng thấy tốt.

"Ta thay nàng đuổi muỗi." Sở Trường Ca vô cùng ân cần dùng tay áo lớn bên cạnh Mộ Dung Vân Thư quạt qua quạt lại. Động tác kia, đặt ở trên người người khác, cũng bình thường, nhưng đặt trên người hắn ở tại nơi này, liền tức cười vô cùng. Quả thật tựa như Ngọc Hoàng đại đế hạ phàm làm tiểu nhị, trông thật là kì dị.

Mộ Dung Vân Thư dở khóc dở cười, vốn muốn bảo hắn dừng tay, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt xuống, sửa lời mà nói: "Vậy ta liền cung kính không bằng tuân mệnh. Ngủ ngon." Nói xong, trực tiếp nghiêng người, tựa vào trong ngực hắn mà ngủ.

Sở Trường Ca lặng người mấy cái mới hồi hồn. Nàng định để cho hắn và con muỗi lãng mạn với nhau sao?

Phu nhân, nàng cũng quá tuyệt tình đi!

Trên mặt Sở Trường Ca mang một chữ khổ rất to, giương mắt nhìn bầu trời, đột nhiên cảm giác được từng ngôi sao loé sáng, tản ra ánh sáng u oán.

Gió đêm phơ phất, Sở Trường Ca cẩn thận từng li từng tí cởi áo khoác trên người xuống, bao lấy người trong ngực, sau đó buông dây cương, mặc cho con ngựa tùy ý bước chậm rãi.



Lúc này, Mộ Dung Vân Thư nửa mê nửa tỉnh nhẹ nhàng nhếch miệng.

Một đêm này, không mộng mị.

*

Khi Mộ Dung Vân Thư mở mắt ra lần nữa thì không nhìn thấy Sở Trường Ca, kinh hoàng nhìn thấy có màn che, đồ đạc trang nhã, nhìn không giống như trong khách điếm. Trong bụng nàng kinh sợ, chậm rãi ngồi dậy, phát hiện trên người còn mặc y phục tối hôm qua, mà y phục Sở Trường Ca đắp lên trên người nàng cũng không cánh mà bay, thay vào đó là chăn bông tinh xảo, trên chăn thêu đôi chim uyên ương. Vén lên màn che, một lần nữa nhìn bên trong phòng, trần nhà khắc tinh xảo, có sách có đàn, còn có khung thêu, vừa nhìn chính là khuê phòng của nữ nhân.

Tại sao nàng lại tỉnh lại ở trong khuê phòng?

Nàng nhớ rõ ràng, tối hôm qua là ngủ trong ngực Sở Trường Ca , tại sao lại tỉnh dậy ở nơi xa lạ này?

Sở Trường Ca tuyệt đối không thể không nói tiếng nào mà để nàng một mình ở nơi xa lạ như vậy, trừ khi. . . . . .

Mộ Dung Vân Thư vì suy đoán trong lòng mà sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, ngay sau đó lại bác bỏ. Sẽ không, võ công của hắn cao như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì. Huống chi, nếu tối hôm qua thật xảy ra chuyện gì, nàng không thể nào không có cảm giác.

Mộ Dung Vân Thư cố gắng nhớ lại, từ trí nhớ trống không cố gắng tìm ra vài tia đầu mối, nhưng cái gì cũng không nhớ nổi, trí nhớ cuối cùng chính là cảm nhận được Sở Trường Ca thay nàng đắp lên y phục, sau đó cười mà ngủ, cả đêm đều ngủ.

Nhưng chính vì không hề có ấn tượng, lại khiến nàng cảm thấy càng thêm sợ. Bởi vì nàng cũng không phải là người ngủ rất say, chung quanh hơi có gió thổi, cỏ lay, nàng sẽ bị thức tỉnh. Dưới tình huống bình thường, Sở Trường Ca đặt nàng lên giường, nàng nhất định sẽ có cảm giác, cho dù là đối với hắn có tín nhiệm, ít nhất cũng sẽ không ngủ an tĩnh đến như vậy. Nhưng trong đầu cái gì cũng không có, thật giống như trí nhớ về đoạn thời gian này bị người khác lấy mất.

Đang lúc Mộ Dung Vân Thư đầy bụng hồ nghi cùng lo lắng, cửa được mở ra, một nữ tử áo tím đi vào, qua cách ăn mặc có thể thấy là một nha hoàn.

Nữ tử áo tím vừa nhấc mắt thì thấy nàng ngồi ở bên giường, sợ tới mức dừng bước ngẩn ra, sau đó xoay người rời đi.

Mộ Dung Vân Thư nhướng đôi mắt xinh đẹp, nàng vốn còn muốn hỏi thử nơi này là nơi nào. . . . . .

Một lát sau, nữ tử áo tím lại tới, nhưng đi cùng với nàng còn có một người khác, là một nữ tử áo trắng, dịu dàng như mặt hồ yên tĩnh.

"Ngươi đã tỉnh." Nữ tử áo trắng cười đi tới.

Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt gật đầu, một mặt quan sát nàng một mặt đợi nàng ta nói tiếp.

Nữ tử áo trắng bất ngờ vì nàng có thể bình tĩnh như thế, kinh ngạc nhìn nàng,vẻ mặt bình tĩnh khẽ cười nói: "Ngươi không muốn hỏi ta là ai sao?"

Mộ Dung Vân Thư nói: "Sớm muộn sẽ biết thôi, cần gì phải hỏi."

Nữ tử áo trắng vừa ngẩn ra, sau đó nói: "Ta tên là Bạch Dạ Phong."

Bạch Dạ Phong? Bạch Dạ Phong? Nghe giống như tên của đàn ông. Chợt, mặt Mộ Dung Vân Thư lộ vẻ kinh ngạc, cả kinh nói: "Ngươi. . . . . ." Là nam nhân? Ba chữ sau nàng chưa nói ra, bởi vì ánh mắt của đối phương đã cho nàng câu trả lời khẳng định.

Mộ Dung Vân Thư bị kinh sợ không thôi. Nàng cho là Sở Trường Ca đã đẹp, không nghĩ tới, trên thế gian này còn có nam tử so với Sở Trường Ca còn đẹp hơn, có thể làm cho nử tử khắp thiên hạ đều cảm thấy mặc cảm.

Đây không phải lần đầu tiên Bạch Dạ Phong bị người ta ngộ nhận là nữ tử, cho nên hắn cũng không tức giận, còn làm bộ dáng hào khí, cười khổ nói: "Giọng nói của ta không hề giống nữ nhân."

"Ta hiểu." Mộ Dung Vân Thư nói: "Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy dung mạo của ngươi, tuyệt sẽ không chú ý giọng nói của ngươi." Mới vừa rồi, nếu không phải cảm thấy tên của hắn rất nam tính, cũng sẽ không đột nhiên ý thức được giọng nói của hắn trầm thấp mà mạnh mẽ mười phần tính cương dương.

"Đây cũng là lời nói thật." Bạch Dạ Phong đón nhận giải thích của nàng, sau đó chuyển đề tài, nói: "A Trường tối hôm qua đưa ngươi tới đây, liền đi ngay."

A Trường.

Nhưng mà nếu có thể kêu Sở Trường Ca là ‘A Trường’, chắc là vô cùng thân cận với Sở Trường Ca. "Khi chàng đưa ta tới, thần sắc như thế nào?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.



Nghe vậy, Bạch Dạ Phong đưa ánh mắt tán thưởng nhìn nàng, "Suy nghĩ của ngươi đúng là rất nhạy cảm, một lời đánh trúng chỗ yếu."

Mộ Dung Vân Thư mấp máy miệng, bày tỏ tiếp nhận ca ngợi.

Bạch Dạ Phong lại nói: " Lúc hắn tới, trông rất vội, để ngươi xuống liền đi ngay."

"Không nhắn lại lời nào?"

"Có." Bạch Dạ Phong trả lời: "Hắn để ngươi ở Vô Hoa cốc hai ngày, chờ hắn xử lý xong chuyện bên ngoài, sẽ tới đón ngươi."

Nghe vậy, sắc mặt Mộ Dung Vân Thư biến hóa, đáy mắt xuất hiện tia lạnh, nhưng thoáng chốc, lại lãnh đạm nói: "Bạch công tử, trò đùa này không vui đâu."

Bạch Dạ Phong liền giật mình, "Ta không nói đùa với cô nương."

"Vậy sao?" Đôi mắt Mộ Dung Vân Thư ánh lên tia sáng, nói: "Sở Trường Ca biết rõ, nếu chàng gặp phải phiền toái, ta tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, sao lại nhắn lại loại lời nói vô dụng này?"

"Vậy cô nương cho là hắn nên nhắn lại lời gì?" Bạch Dạ Phong cười hỏi.

Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ một chút, nói: "Sẽ không nhắn lại lời gì."

"Sao ngươi biết được?" Nụ cười trên mặt Bạch Dạ Phong càng ngày càng đậm.

Mộ Dung Vân Thư nhìn ngoài cửa một lúc, cười nói: "Nếu chàng muốn nói gì sẽ chính miệng nói với ta, không cần làm phiền người khác”.

Lời còn chưa dứt, Bạch Dạ Phong vỗ tay, cất cao giọng, nói: “Đúng là một nữ tữ cao nhã! A Trường, ngươi tạo nghiệt nhiều năm như vậy lại vẫn có thể nhặt được bảo vật. Thật đúng là gieo họa khắp giang hồ, may mắn có được phúc khí”.

"Đó là đương nhiên. Chuyện xấu làm nhiều, luôn có thể đụng phải vài chuyện tốt." Kèm theo âm thanh cười nói, Sở Trường Ca nhàn nhã từ ngoài cửa đi tới. "Bạch Dạ Phong, bằng hữu yêu nghiệt."

Nghe được câu ‘bằng hữu yêu nghiệt’, Mộ Dung Vân Thư khẽ nhăn cái trán xinh đẹp, hỏi: "Chuyện của đã chàng xử lý xong?"

"Ặc. . . . . ." Sở Trường Ca cười cười phẫn nộ, sau đó lấy vẻ mặt đắc ý nói với Bạch Dạ Phong : "Hiện tại tin chưa? Phu nhân của Sở Trường Ca ta thông minh tuyệt đỉnh, không phải loại người thông minh như ngươi có thể lừa gạt được."

". . . . . ." Thử cũng đã thử rồi,ngươi cần gì phải công kích như vậy? Nói cứ như sự thông minh của hắn còn hạn chế lắm ấy. Bạch Dạ Phong đối với hành động của gã họ Sở cảm thấy thật bất mãn!

Sở Trường Ca thấy chính mình thoải mái vui vẻ, nói với Mộ Dung Vân Thư: "Tối hôm qua đang đi, đột nhiên nhớ ra Vô Hoa cốc ở gần đây, liền vào cốc ——" lúc này, Sở Trường Ca nhìn Bạch Dạ Phong, nói: "Thấy hắn chưa chết."

". . . . . ." Bạch Dạ Phong ngắm nóc nhà. Trong lòng than vãn, chỉ đổ thừa tại năm đó còn trẻ ngu ngốc, chơi lầm với bạn xấu!

Sở Trường Ca lại nói: "Ta nói với hắn nàng là nữ tử thông minh, thế nhưng hắn lại cười nhạo ta ngu ngốc, cho nên, chúng ta diễn trò này, xem nàng có thể đoán được hay không."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy trầm mặc chốc lát, sau đó giương mắt hỏi: "Thắng cuộc được cái gì?"

"Đánh cược cái gì?" Sở Trường Ca cùng Bạch Dạ Phong, cả hai mang vẻ mặt không hiểu nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư.

Xem ra không có rồi. Mộ Dung Vân Thư nói: "Không có phần thưởng, đánh cược còn có ý nghĩa gì?"

"Ặc. . . . . ." Sở Trường Ca cứng họng. Vấn đề này, hắn thật sự không nghĩ qua. Hắn đánh cuộc, theo đuổi là khoái cảm thắng lợi.Về phần phần thưởng gì đó, bất kể là cái gì, nếu hắn muốn, không đánh cuộc thì cũng sẽ là của hắn.

Bạch Dạ Phong im lặng. Cô nương bây giờ, đều sống vật chất như vậy sao? Đúng là tính cách này của nàng đã bị bạc hun đúc ra nha…………

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhàn Thê Tà Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook