Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 124: Giết hay là không giết

Mặc Phong

15/01/2015

Thời điểm xui xẻo, uống nước cũng sẽ bị sặc. Sóng Thần mấy trăm năm khó gặp, Mộ Dung Vân Thư vừa ra biển liền gặp được. Thuyền bị sóng biển đánh mọi chỗ đều chấn động, trong khoang thuyền vào đầy nước, toàn bộ người còn chưa bị nước biển cuốn đi, đi tới trên boong thuyền.

Trời cao thật đúng là ‘chăm sóc’ nàng nha! Mộ Dung Vân Thư ôm cái cọc sắt trên boong thuyền, tự giễu trong lòng.

"A —— tiểu thư, cứu mạng, cứu mạng!" Lục Nhi ôm cột buồm thét chói tai.

Sóng gió quá lớn, thuyền lắc lư lợi hại, Mộ Dung Vân Thư cũng tự thân khó bảo toàn, ngay cả đứng cũng khó khăn, chưa nói là đi vài mét qua cứu nàng.

"A!" Lục Nhi lại hét lên một tiếng, hai cánh tay liều mạng ôm cột buồm, tràn ngập nguy cơ, lúc nào cũng có thể bị cuồng phong thổi đi.

Mộ Dung Vân Thư cả kinh, vội vàng tìm cứu viện, bốn người Đông Nam Tây Bắc so với nàng còn thảm hơn, say tàu hồ đồ ngất một chỗ. Mộ Dung Vân Thư thấy Lục Nhi sắp không chịu nổi, vội vàng kêu lên: "Ôm chặt cột buồm chớ buông tay." Nói xong, ngồi xổm xuống lấy tay đặt trên boong thuyền ổn định thân thể, từ từ hướng phía trước mà bước.

"Bắt lấy tay của ta." Mộ Dung Vân Thư hướng Lục Nhi vươn tay.

Lục Nhi dùng sức bắt, làm thế nào cũng bắt không được, hai cái tay không với tới, gấp đến độ rơi nước mắt.

Lòng Mộ Dung Vân Thư cũng như lửa đốt, thu tay lại tính toán đi lên trước một chút nữa.

Lục Nhi lại vì Mộ Dung Vân Thư buông tay, liều mạng duỗi dài cánh tay ra phía trước, bộ dạng hài tử bị vứt bỏ sợ hãi vừa khóc vừa la, "Tiểu thư, không được bỏ em lại, không được bỏ em lại. . . . . ."

Mộ Dung Vân Thư một mặt khó khăn hướng phía trước di chuyển, một mặt đen mặt lại, nói: "Còn gào khóc thảm thiết ta thật sự sẽ bỏ em lại, không trông nom."

Lục Nhi lập tức im miệng, một đôi ánh mắt lưu luyến đáng thương nhìn Mộ Dung Vân Thư.

Cuối cùng, Mộ Dung Vân Thư thành công đem Lục Nhi từ nguy hiểm kéo trở lại.

Lục Nhi gạt lệ, "Ô ô, chút nữa là bị Cá Mập ăn hết, ô ô. . . . . ."

"Xem sau này em còn dám ôm cột làm loạn hay không!" Mộ Dung Vân Thư nửa uy hiếp nói.

Không dám, không dám nữa. Lục Nhi lắc đầu như trống bỏi, ngay sau đó lại ‘nghĩa phẫn điền ưng’ nói: "Đều do bốn cái miệng Quạ đen kia, miệng Quạ đen vô dụng!"

Mộ Dung Vân Thư ngạc nhiên, Lục Nhi cũng dám đối với bốn người ngu ngốc kia lớn tiếng. Chẳng lẽ đi Địa phủ một lượt, lá gan trở nên lớn hơn?

Nằm ở đuôi thuyền ói không ngừng, mặt bốn người vô tội quay đầu lại, miệng sùi bọt mép, ánh mắt buồn bã: la mắng chúng ta chuyện gì à?

Lục Nhi vốn định một phen oán trách thật to, nhưng vừa thấy bốn người kia bộ dạng mất đi nửa cái mạng, nên giận cái gì cũng hết. Khí thế cũng xoay mình hạ xuống theo, yếu ớt nói: "Trước khi xuất phát các ngươi nói sẽ đụng phải Sóng thần, kết quả là đụng phải thật. Không phải miệng Quạ đen thì là cái gì?"

Trên khuôn mặt trắng bệch của bốn người nhất thời hiện lên ba vạch đen vạch đen phân bố đều đặn, đó không gọi là miệng Quạ đen, mà gọi là dự kiến trước. Nếu phu nhân nghe lời bọn hắn khuyên không ra biển, chẳng phải cũng không có chuyện gì rồi sao? Bọn họ cũng rất thảm còn gì! Bị người oan uổng mà cơ hội cãi lại cũng không có, hé miệng trừ ói chỉ là ói.

Mộ Dung Vân Thư nhíu nhíu mày, rất chán ghét, nói: "Làm phiền các ngươi một chuyện được không?"

Bốn người vô lực gật đầu. Thật ra thì trong lòng rất muốn nói, trừ bảo bọn hắn đi tìm chết, cái gì bọn hắn cũng không giúp được.

"Xoay người sang chỗ khác mà ói." Mộ Dung Vân Thư nói.

". . . . . ." Chuyện này còn giúp được. Bốn người xoay người, nằm trên mạn thuyền tiếp tục hướng xuống biển ói.



"Tiểu thư, gió này lúc nào thì có thể dừng?" Lục Nhi học Mộ Dung Vân Thư nằm sát xuống đất ôm cái cọc sắt.

"Không biết." Mộ Dung Vân Thư cũng rất muốn biết trận gió lốc này lúc nào thì có thể qua. Khoang thuyền vào đầy nước, thuyền câu đã bắt đầu trầm xuống. Cứ tiếp tục như thế, qua không được bao lâu, cho dù sóng biển không đem thuyền đánh đổ, họ cũng sẽ chìm vào đáy biển.

Mộ Dung Vân Thư nhìn bốn người ói không ngừng thở dài một hơi, sớm biết bọn họ say tàu, nên mang Đoạt Mệnh cùng Truy Hồn tới. Có thể duy trì dưỡng mắt, hai chống đỡ bốn.

Không biết chuyện bảo bọn họ điều tra tiến triển thế nào. . . . . .

*

Truy Hồn cùng Đoạt Mệnh chịu sự ủy thác của Mộ Dung Vân Thư, đi tới Sa Bình trấn hiệp trợ Thạch Nhị tiên sinh điều tra chân tướng Thiếu Lâm tự bị diệt, bắt hung thủ sau màn. Nói là hiệp trợ, nhưng thật ra là đem Thạch Nhị tiên sinh từ trên tay Lý Vô Nại cứu ra.

Ban đầu chuyện Thạch Nhị tiên sinh thần không biết quỷ không hay rời khỏi Giang Hồ khách điếm, mang theo thư tay Mộ Dung Vân Thư viết hướng Thịnh vương mượn binh thoát đi miệng hổ, khiến Lý Vô Nại vẫn canh cánh trong lòng. Cho nên khi Lý Vô Nại biết Thạch Nhị tiên sinh không cùng Mộ Dung Vân Thư rời khỏi Sa Bình trấn, mà là một mình lưu lại điều tra chân tướng thì liền đem hắn bắt trở lại.

Trong một gian mật thất gió thổi không lọt, Thạch Nhị tiên sinh ngồi xếp bằng, nhắm mắt tĩnh tọa niệm kinh. Chợt, một tiếng ầm vang, cửa đá mở ra, Lý Vô Nại mặt không thay đổi bưng thức ăn đi tới, nói: "Thạch Nhị tiên sinh thật không hỗ là cao thủ về cơ quan, có thể phá mật đạo của Lý mỗ."

Thạch Nhị tiên sinh mở mắt ra, nói một câu không dính dấp gì nhau: "Ngươi đã bao lâu không niệm kinh rồi hả ?"

Lý Vô Nại hừ lạnh một tiếng, nói: "Cùng ngươi không liên quan."

"Từ giây phút ngươi đem ta nhốt ở chỗ này, ngươi liền cùng ta đóng lại tất cả, bao gồm sinh tử của ngươi." Thạch Nhị tiên sinh không nhanh không chậm nói.

"Thật khiến ngươi thất vọng, ta sẽ không chết nhanh như vậy."

"Ngươi chết ta mới có thể thất vọng." Thạch Nhị tiên sinh cười nói: "Ta bị ngươi nhốt ở nơi đây, chỉ có ngươi biết ta biết. Nếu như ngươi chết, về sau người nào đưa cơm tới cho ta? Ta còn không muốn cho ngươi chôn theo, cho nên ngươi phải sống thật khỏe."

Lý Vô Nại lạnh lùng đem thức ăn thả vào trên bàn đá, nói: "Thạch Nhị tiên sinh rõ ràng là người chính phái, vì sao phải cùng Sở Trường Ca, ma đầu giết người đó làm bạn?"

"Ha ha ha ha. . . . . ." Thạch Nhị tiên sinh sướng thanh cười một tiếng, nói: "Người ngay không sợ lời dèm pha. Trong lòng ta và ngươi đều rõ ràng, chuyện Thiếu Lâm tự không phải là hắn gây nên, ma đầu giết người, lời như vậy, ngươi nói cho người khác nghe đi."

Lý Vô Nại nghe vậy thần sắc buồn bã, nói: "Ngươi còn biết cái gì?"

Thạch Nhị tiên sinh cười mà không nói.

Trên mặt Lý Vô Nại đột nhiên lộ ra thần sắc, nói: "Có phải ngươi phát hiện. . . . . ." Bỗng dưng, mặt hắn biến đổi, nói: "Cho dù ngươi phát hiện ra cái gì, cũng không tác dụng. Bởi vì ngươi vĩnh viễn không thể ra khỏi gian phòng này."

"Đã như vậy, ngươi có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta hay không?" Thạch Nhị tiên sinh nói: "Ta tra được rất nhiều việc, cũng đã suy nghĩ thông suốt rất nhiều việc, duy chỉ có một việc, vẫn nghĩ không thông. Ta nghĩ ngươi biết ta nói đến chuyện gì."

"Ta không biết!" Giọng nói Lý Vô Nại như đinh đóng cột.

"Ngươi biết." Thạch Nhị tiên sinh cũng chắc chắn, nói: "Người kia rốt cuộc cùng ngươi có quan hệ gì, lại khiến cho ngươi không để ý tới Huyết Hải Thâm Cừu của Thiếu Lâm tự, thà vu oan Sở Trường Ca, cùng ma giáo đối địch, cũng muốn bảo vệ hắn không bị đưa ra ánh sáng?"

Lý Vô Nại xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Thạch Nhị tiên sinh, nói: "Lời của ngươi quá nhiều." Dứt lời, nhanh chóng đi khỏi mật thất.

Cửa đá oanh một tiếng đóng lại, Lý Vô Nại phút chốc như người bị rút hết hơi sức, chán nản chống đỡ trên cửa đá, ngửa đầu, trên mặt đều là đau đớn.

Người kia. . . . . . Là đệ đệ của hắn!

Hắn không phải người ngu, trải qua điều tra lâu như vậy, mặc dù không tra được vị trí của Sở Trường Ca, nhưng cũng nghĩ thông suốt một chuyện. Sở Trường Ca chưa bao giờ sợ người biết mình đã làm chuyện xấu gì, cũng sẽ không vứt bỏ Mộ Dung Vân Thư mà không để ý. Sau khi Thiếu Lâm tự gặp chuyện không may Sở Trường Ca lại ly kỳ mất tích, điều này có thể nói rõ, huyết tẩy Thiếu Lâm là do người khác, mà Sở Trường Ca mất tích tất nhiên cùng người kia có quan hệ rất lớn.



Nhưng mà, hắn vạn lần không ngờ, người kia lại là bào đệ (em ruột) của hắn!

Vừa là Thiếu Lâm ân trọng như núi, cùng nghĩa huynh đã bái thiên địa, bên kia là đệ đệ ‘nhất mẫu đồng bào’(cùng một mẹ).

Cái nào nhẹ, cái nào nặng?

*

Sở Trường Ca gặp phải phiền toái.

Sóng Thần đột kích, thuyền hải tặc mặc dù trải qua sóng gió, trước mắt ngoại trừ tròng trành cực kỳ kịch liệt, còn chưa có xuất hiện những vấn đề khác. Nhưng hắn lại gặp phải một vấn đề, vấn đề rất lớn —— say tàu. Điều này làm cho Sở Trường Ca bất ngờ.

Hắn nán lại trên thuyền nhiều ngày như vậy cũng bình yên vô sự, không nghĩ vừa gặp sóng to dữ dội liền không chịu được. Trong dạ dày dời sông lấp biển (nhộn nhạo), cực kỳ khó chịu.

Sở Trường Ca ói ở bên dưới, độc nhãn hải tặc gọi ở phía trên. "Báo ứng, đây chính là báo ứng!" Độc nhãn hải tặc còn bị treo trên không trung, theo gió chập chờn, giống như nhảy dây.

"Câm miệng —— ụa ——" Sở Trường Ca mới vừa mở miệng liền lại bắt đầu ói, nội tạng cũng muốn ói ra.

"Ha ha ha ha. . . . . ." Độc nhãn hải tặc bị treo ba ngày, uất ức ba ngày, giờ phút này rốt cuộc vui vẻ. "Các huynh đệ, buông ta xuống, mau đem ta buông xuống."

Trên thuyền chỉ có một mình Sở Trường Ca mặt mũi tối sầm. Rất nhanh, độc nhãn hải tặc được để xuống.

Độc nhãn hải tặc chắp tay sau lưng dương dương đắc ý ở trước mặt Sở Trường Ca lung lay mấy bước, sau đó nói: "Từ giờ trở đi, ta lần nữa trông coi chiếc thuyền này!"

"Lão Đại không phải ngươi đánh không lại hắn sao?" Một tiểu đệ hải tặc yếu ớt hỏi.

Độc nhãn hải tặc thật là tao nhã lịch sự, bất luân bất loại (chẳng ra gì) cười một tiếng, nói: "Đó là trước kia, trước kia. Hiện tại hắn ngay cả đứng cũng không yên, ta còn đánh không lại?" Hắn thật sự không cần lăn lộn.

"Lão Đại, làm người không thể thừa dịp người gặp nguy. Đây là ngươi nói."

"Đó là trước kia nói, hiện tại không thích hợp." Độc nhãn hải tặc trợn mắt nhìn Sở Trường Ca một cái, nói: "Ta đây gọi là ăn miếng trả miếng. Hắn không phải đã cướp địa vị của ta sao!"

". . . . . . Cướp lúc nào?"

Đứa nhỏ này thật không biết điều. Độc nhãn hải tặc trợn mắt nhìn tiểu đệ một cái, nói: "Hắn cậy vào võ công chính mình cao hơn ta, giành thuyền của ta, chính là cướp địa vị của ta."

". . . . . ."

Chúng hải tặc âm thầm thay thủ lĩnh cảm thấy xấu hổ. Lão Đại, ngài sĩ diện cũng không thể như vậy nha.

"Lão Đại, không bằng chúng ta thừa dịp hắn hiện tại không có sức phản kháng, ném hắn vào trong biển làm mồi cho Cá Mập là xong, không phải lo lắng sau này hắn sẽ trả thù." Một hải tặc đề nghị.

"Đúng vậy, lão Đại, không thừa dịp hiện tại giải quyết hắn, chờ Sóng Thần vừa qua, không chừng hắn sẽ trả thù ngươi. . . . . . Trả thù chúng ta." Một hải tặc khác phụ họa.

"Nói có lý." Độc nhãn hải tặc rất là đồng ý, liên tiếp gật đầu. Theo hắn quan sát mấy ngày nay, Sở Trường Ca chính là một quái thai lòng lang dạ sói, có cừu oán phải trả, không có thù cũng có thể thọt ngươi một đao. Lúc này không giết hắn, ngày sau nhất định sẽ bị hắn giết.

Độc nhãn hải tặc nghĩ lại một chút, cha của Sở Trường Ca đã từng cứu chính mình một mạng, giết hắn rồi, đồng nghĩa với lấy oán báo ân. Chuyện lấy oán báo ân hắn không thể làm, không thể làm. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhàn Thê Tà Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook