Quyển 1 - Chương 114: Là tiểu nhân thì thế nào?
Mặc Phong
15/01/2015
Sở vương ầm ầm ngồi trở về ghế trên, vẻ mặt không dám tin. Hắn lại bị một tiểu nha đầu không đầu không đuôi đùa giỡn! Trước là tương kế tựu kế ức hiếp bức phú thương uống rượu độc, sau lại giúp hắn nói chuyện làm cho phú thương đâm lao phải theo lao, cuối cùng lại động tay chân trong thuốc giải...
Tuyệt diệu, thật sự là hay lắm! Khó trách Hoa Dạ Ly không từ thủ đoạn muốn có được nàng! Tâm tư kín đáo đến như vậy, làm cho hắn cũng mặc cảm. Nhưng mà, nàng thông minh, hắn cũng không ngốc! Sở vương bỗng nhiên cười ha ha đứng lên, nói: "Các ngươi muốn cùng bổn vương lật bài ngửa, sẽ ra được khỏi cửa sao?"
Vừa dứt lời, ngoài cửa lập tức xuất hiện vô số cung thủ. Tên đã trên dây, chỉ mành treo chuông.
Thấy thế, Mộ Dung Vân Thư trầm xuống, lặng lẽ bắt lấy tay Sở Trường Ca, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt đều là lo lắng.
Sở Trường Ca lật tay chế trụ năm ngón tay của nàng, cho nàng một ánh mắt 'Yên tâm', sau đó mặt không chút thay đổi nhìn về phía Sở vương, nói: "Ngươi cho là chỉ bằng bọn họ, cũng chắn được đường của ta sao?"
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: "Sở giáo chủ là người nào chứ, chỉ bằng bọn họ đương nhiên không được." Lời còn chưa dứt, một nam tử quần áo sang trọng lập tức xuất hiện trước cửa.
"Là Tam ca!" Hoa Tử Thanh quát to một tiếng, đáy mắt lộ vẻ phức tạp.
Theo một tiếng kêu to của Hoa Tử Thanh, trên mặt Sở vương lộ ra một tươi cười nắm chắc thắng lợi, nói: "Vân nhi, cuối cùng con cũng đến, không làm cho bổn vương thất vọng." Thanh âm vô cùng hiền lành.
Hoa Tử Vân nói: "Nhi thần không làm nhục sứ mệnh, mời Phương minh chủ tới." Dứt lời, thối lui đến một bên, đứng ở phía sau hắn, đúng là Võ lâm minh chủ Phương Hồng Phi.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp. Dưới đáy lòng Mộ Dung Vân Thư thở dài: phụ thân ơi phụ thân, nam tử trong thiên hạ nhiều như vậy, sao ngài lại cứ chọn trúng gã biến chất này chứ? Ngài có biết, lúc trước ngài nghĩ sai hỏng hết cũng thôi đi, bây giờ lại hại nữ nhi thê thảm. Nếu có thể, con thật hy vọng chưa từng cùng hắn có bất kỳ liên quan gì.
Trái ngược với đau đầu của Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca lại tương đối thuận tiện vì chuyện này, Phương Hồng Phi tự động đưa lên cửa, đỡ cho hắn phải hao tâm tốn sức đi tìm.
"Vân Thư, chúng ta lại gặp mặt." Phương Hồng Phi nói, trong mắt lóe cảm tình yêu hận đan xem. Nếu sớm biết rằng nàng cũng không phải là thiên kim đại tiểu thư chỉ biết phá sản, mà là huệ chất lan tâm (khí chất như hoa huệ thanh nhã như hoa lan), thông minh tuyệt đỉnh buôn bán kỳ tài, lúc trước hắn sẽ không vứt bỏ nàng. Phải nói rằng, là nàng giấu quá sâu, không để hắn nhìn thấy mặt chân thật của nàng, không thể trách hắn vô tình. Nếu không phải Sở Trường Ca ở giữa quấy rối, nàng sớm đã trở về trong ôm ấp của hắn, như vậy nói không chừng hôm nay Mộ Dung phủ đã sớm mang họ Phương! (ngươi nằm mơ à (>..
Phương Hồng Phi thở phào một hơi, cao giọng nói: "Vương gia quả nhiên thâm minh đại nghĩa (luôn vì nghĩ lớn), Phương mỗ bội phục, bội phục!"
Hay cho câu 'Thâm minh đại nghĩa', quả nhiên là vô sỉ hết thuốc chữa. Dưới đáy lòng Mộ Dung Vân Thư cười lạnh.
Sở Trường Ca cười to nói: "Vương gia không tiếc hy sinh tánh mạng chính con mình cũng muốn trừ bỏ đại ma đầu như ta, thực khiến người được yêu quí mà lo sợ! Sở Trường Ca ta tự mình náo loạn giang hồ tới nay, đụng tới vô số 'người Chính nghĩa', trong đó gặp qua người không nghĩ đến tánh mạng chính mình không ít, nhưng giống như Vương gia, không nghĩ đến tánh mạng con mình, vẫn là lần đầu tiên gặp được. Thật mở rộng tầm mắt."
Trên mặt Sở vương giống như ảo thuật, lúc xanh lúc trắng, cực kỳ náo nhiệt.
Hoa Tử Thanh lớn tiếng chất vấn, "Phụ vương, Sở Trường Ca cùng Sở vương phủ chúng ta không oán không thù, ngài vì giết hắn hy sinh tánh mạng Tam ca, đáng giá sao?!"
"Câm miệng!" Sở vương quát lớn nói: "Mang Tam ca con đi xuống."
"Phụ vương..."
"Đi xuống!"
Hoa Tử Thanh bất đắc dĩ, đành phải giúp đỡ Hoa Tử Vân lui ra.
"Vương gia không cần áy náy. Con đã chết một người thì còn ba người, cho dù cả bốn người đều chết chỉ cần chính mình không chết, cũng còn có thể sinh thêm. Nhưng mà ngôi vị hoàng đế chỉ có một, mất đi cơ hội lần này, vốn không có cơ hội thứ hai, cho nên lựa chọn của Vương gia là sáng suốt." Người nói những lời này, là Mộ Dung Vân Thư.
Lúc này, trên mặt Sở vương chỉ còn lại có một màu —— trắng bệch.
Tuyệt diệu, thật sự là hay lắm! Khó trách Hoa Dạ Ly không từ thủ đoạn muốn có được nàng! Tâm tư kín đáo đến như vậy, làm cho hắn cũng mặc cảm. Nhưng mà, nàng thông minh, hắn cũng không ngốc! Sở vương bỗng nhiên cười ha ha đứng lên, nói: "Các ngươi muốn cùng bổn vương lật bài ngửa, sẽ ra được khỏi cửa sao?"
Vừa dứt lời, ngoài cửa lập tức xuất hiện vô số cung thủ. Tên đã trên dây, chỉ mành treo chuông.
Thấy thế, Mộ Dung Vân Thư trầm xuống, lặng lẽ bắt lấy tay Sở Trường Ca, nghiêng đầu nhìn về phía hắn, trong mắt đều là lo lắng.
Sở Trường Ca lật tay chế trụ năm ngón tay của nàng, cho nàng một ánh mắt 'Yên tâm', sau đó mặt không chút thay đổi nhìn về phía Sở vương, nói: "Ngươi cho là chỉ bằng bọn họ, cũng chắn được đường của ta sao?"
Lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: "Sở giáo chủ là người nào chứ, chỉ bằng bọn họ đương nhiên không được." Lời còn chưa dứt, một nam tử quần áo sang trọng lập tức xuất hiện trước cửa.
"Là Tam ca!" Hoa Tử Thanh quát to một tiếng, đáy mắt lộ vẻ phức tạp.
Theo một tiếng kêu to của Hoa Tử Thanh, trên mặt Sở vương lộ ra một tươi cười nắm chắc thắng lợi, nói: "Vân nhi, cuối cùng con cũng đến, không làm cho bổn vương thất vọng." Thanh âm vô cùng hiền lành.
Hoa Tử Vân nói: "Nhi thần không làm nhục sứ mệnh, mời Phương minh chủ tới." Dứt lời, thối lui đến một bên, đứng ở phía sau hắn, đúng là Võ lâm minh chủ Phương Hồng Phi.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp. Dưới đáy lòng Mộ Dung Vân Thư thở dài: phụ thân ơi phụ thân, nam tử trong thiên hạ nhiều như vậy, sao ngài lại cứ chọn trúng gã biến chất này chứ? Ngài có biết, lúc trước ngài nghĩ sai hỏng hết cũng thôi đi, bây giờ lại hại nữ nhi thê thảm. Nếu có thể, con thật hy vọng chưa từng cùng hắn có bất kỳ liên quan gì.
Trái ngược với đau đầu của Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca lại tương đối thuận tiện vì chuyện này, Phương Hồng Phi tự động đưa lên cửa, đỡ cho hắn phải hao tâm tốn sức đi tìm.
"Vân Thư, chúng ta lại gặp mặt." Phương Hồng Phi nói, trong mắt lóe cảm tình yêu hận đan xem. Nếu sớm biết rằng nàng cũng không phải là thiên kim đại tiểu thư chỉ biết phá sản, mà là huệ chất lan tâm (khí chất như hoa huệ thanh nhã như hoa lan), thông minh tuyệt đỉnh buôn bán kỳ tài, lúc trước hắn sẽ không vứt bỏ nàng. Phải nói rằng, là nàng giấu quá sâu, không để hắn nhìn thấy mặt chân thật của nàng, không thể trách hắn vô tình. Nếu không phải Sở Trường Ca ở giữa quấy rối, nàng sớm đã trở về trong ôm ấp của hắn, như vậy nói không chừng hôm nay Mộ Dung phủ đã sớm mang họ Phương! (ngươi nằm mơ à (>..
Phương Hồng Phi thở phào một hơi, cao giọng nói: "Vương gia quả nhiên thâm minh đại nghĩa (luôn vì nghĩ lớn), Phương mỗ bội phục, bội phục!"
Hay cho câu 'Thâm minh đại nghĩa', quả nhiên là vô sỉ hết thuốc chữa. Dưới đáy lòng Mộ Dung Vân Thư cười lạnh.
Sở Trường Ca cười to nói: "Vương gia không tiếc hy sinh tánh mạng chính con mình cũng muốn trừ bỏ đại ma đầu như ta, thực khiến người được yêu quí mà lo sợ! Sở Trường Ca ta tự mình náo loạn giang hồ tới nay, đụng tới vô số 'người Chính nghĩa', trong đó gặp qua người không nghĩ đến tánh mạng chính mình không ít, nhưng giống như Vương gia, không nghĩ đến tánh mạng con mình, vẫn là lần đầu tiên gặp được. Thật mở rộng tầm mắt."
Trên mặt Sở vương giống như ảo thuật, lúc xanh lúc trắng, cực kỳ náo nhiệt.
Hoa Tử Thanh lớn tiếng chất vấn, "Phụ vương, Sở Trường Ca cùng Sở vương phủ chúng ta không oán không thù, ngài vì giết hắn hy sinh tánh mạng Tam ca, đáng giá sao?!"
"Câm miệng!" Sở vương quát lớn nói: "Mang Tam ca con đi xuống."
"Phụ vương..."
"Đi xuống!"
Hoa Tử Thanh bất đắc dĩ, đành phải giúp đỡ Hoa Tử Vân lui ra.
"Vương gia không cần áy náy. Con đã chết một người thì còn ba người, cho dù cả bốn người đều chết chỉ cần chính mình không chết, cũng còn có thể sinh thêm. Nhưng mà ngôi vị hoàng đế chỉ có một, mất đi cơ hội lần này, vốn không có cơ hội thứ hai, cho nên lựa chọn của Vương gia là sáng suốt." Người nói những lời này, là Mộ Dung Vân Thư.
Lúc này, trên mặt Sở vương chỉ còn lại có một màu —— trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.