Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 163: Lật người lên trên

Mặc Phong

15/01/2015

"Là một nam nhân mang mặt nạ kêu ta làm như thế. Hắn nói chỉ cần ta làm theo lời hắn, thì cho ta năm mươi lượng bạc. Những thứ khác cái gì ta cũng không biết, thật không biết. Đừng giết ta. . . . . . Cầu xin ngươi đừng giết ta. . . . . . Ta không muốn chết. . . . . ."

"Người nam nhân kia đeo mặt nạ gì? Trên người còn đặc điểm gì khác không?" Sở Trường Ca hỏi.

"Ta không biết mặt nạ đó là gì . . . ." Tên côn đồ liếc thấy Sở Trường Ca thay đổi sắc mặt, lập tức sửa lời: "Ta nhớ ra rồi, nhớ rồi. . . . . . Giống như một khuôn mặt hòa thượng tươi cười. . . . . ."

"Phật Di Lặc!" Sở Trường Ca cùng Mộ Dung Vân Thư trăm miệng một lời.

"Chẳng lẽ Phương Hồng Phi còn chưa chết?" Đông hộ pháp suy đoán.

Nam hộ pháp nói: "Không thể nào. Lúc đó lửa lớn như vậy, chúng ta tận mắt thấy thuyền bị thiêu hủy, hắn căn bản không có cơ hội chạy trốn."

"Cho dù hắn may mắn tránh được, nhưng thân thể bị trọng thương lại rơi xuống biển thì làm sao còn sống trở về." Tây hộ pháp phân tích.

Mộ Dung Vân Thư cũng cho là Phương Hồng Phi không thể nào có cơ hội còn sống, nhưng sự thật…, trừ Phương Hồng Phi, nàng không nghĩ có người thứ hai mang mặt nạ phật Di Lặc. "Trừ trên mặt mang mặt nạ ra, người kia còn có đặc điểm gì không? Tỷ như, tay không giống với người bình thường."

Tên côn đồ cắc ké nói: "Hắn mang bao tay, nên ta không thấy tay của hắn."

Nghe vậy, tâm Mộ Dung Vân Thư liền trầm xuống, nhìn về phía Sở Trường Ca: “Nếu tay chân như người bình thường thì thời tiết nóng bức như vậy mà mang bao tay sao?”

Sở Trường Ca trầm ngâm chốc lát, nói với tên côn đồ cắc ké: "Nếu như ngươi gặp lại người kia, giúp ta chuyển cáo với hắn, Sở Trường Ca ta lúc nào cũng nghênh đón hắn đến thăm."

"Được, được. Ta nhất định giúp ngươi chuyển lời tới hắn." Tên côn đồ cắc ké gật đầu như bằm tỏi, liền lăn một vòng chạy đi.

"Chàng cho là ai có khả năng cứu Phương Hồng Phi nhất?" Mộ Dung Vân Thư hỏi Sở Trường Ca.

Sở Trường Ca: "Tại sao nàng lại khẳng định là được người khác cứu đi?"

"Trừ có người ra tay giúp đỡ, chàng còn có thể tìm được nguyên nhân thứ hai để giải thích tại sao hắn lại sống đến bây giờ sao?" Mộ Dung Vân Thư không đáp hỏi ngược lại.

Sở Trường Ca suy nghĩ một chút, cười khổ nói: "Không tìm được."

Mộ Dung Vân Thư đã từ vẻ mặt của Sở Trường Ca biết được đáp án. Mặc dù trong lòng nàng có đáp án của hắn, Mộ Dung Vân Thư an ủi: "Cũng không nhất định là Hoa Thiên Thành." Mặc dù, khả năng của hắn là lớn nhất.

"Nàng không cần an ủi ta. Từ bốn năm trước, lúc hắn đem quân ngăn đường đi của chúng ta, giữa ta và hắn đã không có tình nghĩa huynh đệ."

*

Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca tâm tình nặng nề trở lại Mộ Dung phủ, vừa mới vào cửa, liền bị Tiền tổng quản kéo đến một góc cửa lớn, một bộ mặt như trời sấp sập xuống, nói: "Tiểu thư, cô gia, không được rồi !"

Thấy thế, mày phượng của Mộ Dung Vân Thư nhíu lại, hỏi: "Vội vàng hấp tấp như vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu thiếu gia. . . . . . Tiểu thiếu gia bé. . . . . . Bé bị kẻ gian lừa gạt, mặc long bào quậy phá trong phủ!"

Mộ Dung Vân Thư nhíu mày, nói: "Loại chuyện nhỏ này cũng đáng để ngươi ngạc nhiên?"

"Tiểu thư, đây không phải là chuyện nhỏ! Hiện tại cô gia thân là hoàng tử, nếu việc này truyền ra ngoài, e là….. Mặc dù trong phủ chúng ta đều không phải thích nói luyên thuyên, nhưng việc đời khó đoán. Ngộ nhỡ có người lỡ miệng nói lộ ra ngoài, chuyện như vậy có thể sẽ không giấu được!" Tiền tổng quản gấp đến độ dậm chân.

Mộ Dung Vân Thư vẫn như cũ nhàn nhã nói "Ai nói nhất định phải giấu?"

"À?" Tiền tổng quản ngây ngẩn cả người. Những lời này của tiểu thư là có ý gì? Thì ra, nàng là muốn lưu danh thân phận của cô gia?

"Trông nom phủ thật tốt đi. Những chuyện khác, ta sẽ xử lý." Bỏ lại những lời này, Mộ Dung Vân Thư đi vào trong phủ.

Sở Trường Ca cũng ném cho Tiền tổng quản một ánh mắt ‘bình tĩnh chớ nóng’ rồi cười, từ từ đi lên trước ôm hông của Mộ Dung Vân Thư, thấp giọng hỏi: "Phu nhân định bán vi phu?"

"Chuyện bán chàng cũng bị con trai chàng làm rồi, sao thiếp còn có cơ hội?" Mộ Dung Vân Thư cười nói tự nhiên.

". . . . . ."



"Chàng cũng đừng nghĩ quá nhiều, chuyện cho tới bây giờ, vò đã mẻ lại sứt mới thích hợp nhất."

". . . . . ."

Trong lòng Sở Trường Ca đang suy nghĩ làm thế nào trừng phạt tiểu tử thúi kia, thì tiểu tử gây chuyện liền xuất hiện trước mắt hắn, trên người trùm. . . . . . một khối áo choàng màu vàng sáng.

Thấy áo Sở Mộ Dung mặc, khóe miệng Mộ Dung Vân Thư cũng run rẩy, ngồi xổm người xuống đem ‘long bào’ trên người con cởi xuống, nói: "Mặc dù bây giờ làm ăn khó khăn, nhưng không thể vì tiết kiệm tiền, tùy tiện khoát một tấm vải chạy ra cửa. Như vậy sẽ làm Mộ Dung phủ mất thể diện, con biết không?"

Mặt Sở Mộ Dung không khỏi nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Thư đang lấy đi áo choàng, nói: "Đó là long bào."

"Đây là tấm vải. Đó mới là long bào." Mộ Dung Vân Thư nhìn món đồ “Minh hoàng long bào” bị xé nát trên tay Nhiếp Thanh, nói.

"Nhưng món đồ đó quá lớn, con không mặc được."

"Con thật rất muốn mặc long bào?"

Sở Mộ Dung vô cùng nghiêm túc nghiêm túc gật đầu, "Dạ."

Mộ Dung Vân Thư: "Nhưng long bào là của cha con, con dám tranh với cha sao?"

Lời Mộ Dung Vân Thư vừa nói ra, tất cả bọn người đuổi theo sở Mộ Dung và chúng đại thần vui mừng quá đỗi. Hoàng tử rốt cuộc đã chịu hồi kinh lên ngôi rồi sao?

Sở Mộ Dung sâu kín ngửa đầu nhìn về phía cha bé, sau đó vô cùng thành thực lắc đầu: "Không dám."

Tiểu Tử, con còn có chút lương tâm! Sở Trường Ca hừ hừ trong lòng. Đột nhiên lại phát hiện có cái gì không đúng, hắn nói muốn long bào lúc nào hả?! "Phu nhân, nàng. . . . . ."

Mộ Dung Vân Thư cười cắt đứt hắn, "Thành thân đêm đó không phải chàng đã nói là cái gì cũng nguyện ý làm vì thiếp sao? Vì thiếp mà làm hoàng đế, cái này không làm khó chàng chứ?"

". . . . . . Không khó, nhưng uất ức."

"Vậy chàng có nguyện ý vì thiếp mà uất ức, nhận lấy cục diện rối rắm này không?" Mộ Dung Vân Thư cười hỏi.

Sở Trường Ca nói: "Còn phải hỏi sao?" Thật ra thì ôn dịch vừa xuất hiện hắn cũng đã ý thức được, ngôi vị hoàng đế này, hắn không thể không đảm đương.

Trong lòng chúng đại thần nhất thời buồn vui lẫn lộn. Vui chính là rốt cuộc Sở Trường Ca cũng chịu làm hoàng đế. Buồn chính là. . . . . . Trong mắt bọn họ chính là vinh hạnh chí cao vô thượng, trong mắt hắn lại là uất ức. . . . . .

*

Mặc dù Sở Trường Ca đáp ứng làm hoàng đế, nhưng cũng không lập tức đi kinh thành. Ôn dịch ở thành Kim Lăng còn chưa được khống chế, ai cũng không thể rời đi.

"Kinh thành trống không, cần người trở về chủ trì đại cục, ta không thể ở chỗ này lâu." Nhiếp Thanh cố gắng thuyết phục Mộ Dung Vân Thư để nàng ra khỏi thành.

"Đúng vậy. Chúng ta còn muốn đi núi Hoa Đà sơn tìm ca ta đấy." Phượng linh cũng nói.

"Muốn ra thành, các ngươi nên đi tìm Sở Trường Ca mà thương lượng." Mộ Dung Vân Thư mặc kệ, không liên quan đến mình. Kể từ khi Sở Trường Ca đáp ứng làm hoàng đế, chúng đại thần liền cả ngày không còn quấn lấy Mộ Dung Vân Thư, đổi sang dây dưa Sở Trường Ca. Mộ Dung Vân Thư mừng rỡ thanh nhàn, cũng không bước nửa bước vào thư phòng. Thỉnh thoảng trong phủ có chuyện, Tiền tổng quản có sinh ý thì tìm nàng thương lượng, nàng cũng sẽ giao cho Sở Mộ Dung. Dần dần, buôn bán của gia tộc cũng do Sở Mộ Dung đảm trách. Tuổi Sở Mộ Dung tuy nhỏ, lại am hiểu đạo lý buôn bán, có chút ý kiến giải thích cả nàng cũng mặc cảm.

Phượng linh không chịu nổi đoạt lấy cái xẻng gỗ trong tay Mộ Dung Vân Thư, nói: "Sở đại ca có thành kiến với Nhiếp Thanh, không chịu gặp chàng."

Mộ Dung Vân Thư nghe vậy mày đẹp giương lên, nhìn về phía Nhiếp Thanh, "Ngươi đắc tội với chàng?"

Nhiếp Thanh buồn buồn đáp: "Không biết."

"Đây mới là lạ. Ngươi là đại thần bên cạnh chàng, lại không đắc tội với chàng, sao chàng lại không chịu gặp ngươi?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.

Phượng linh chu mỏ nói: "Cái này thì có gì kỳ quái? Sở đại ca trời sanh liền hỉ nộ vô thường, âm dương quái khí. Hắn không muốn gặp người nào, còn cần lý do sao?"

"Điều này cũng đúng." Mộ Dung Vân Thư cười cười gật đầu đồng ý, sau đó đứng dậy rửa tay sạch sẽ, lau khô. "Kế tiếp nên làm gì?" Nàng hỏi Lục Nhi.

"Dạy tiểu thiếu gia viết chữ." Lục Nhi đáp.



Đang nói, Sở Mộ Dung liền chạy vào cửa, mặt nghiêm túc nói: "Mẹ, hôm nay chúng ta không làm thơ từ ca phú nha."

"Vậy con muốn viết cái gì?" Mộ Dung Vân Thư ngồi xổm người xuống, một mặt giúp con sửa sang lại y phục, một mặt hỏi.

Sở Mộ Dung: "Viết sổ sách."

"Trên sổ sách ghi mấy con số, không phải con đã sớm viết hết rồi sao?"

"Nhưng hôm nay còn có rất nhiều trương mục con chưa thẩm tra đối chiếu. Nếu như không nắm chắc thời gian, sẽ phải kéo dài tới ngày mai."

"Ngày mai thẩm tra đối chiếu cũng vậy. Không cần gấp."

"Không được." Sở Mộ Dung nói: "Ngày mai còn có chuyện ngày mai. Cha từng nói, chuyện hôm nay không để đến ngày mai."

Mộ Dung Vân Thư kinh ngạc, "Cha con nói lúc nào?" Nếu như nàng nhớ không lầm, người nào đó ngoại trừ tích cực một ít chuyện, những chuyện khác hắn đều có thể kéo liền kéo . . . . . .

"Là tối ngày hôm qua! Lục Nhi cô cô cũng biết." Sở Mộ Dung nói.

Mộ Dung Vân Thư nhìn về phía Lục Nhi, trong lòng nhất thời có loại dự cảm xấu. Hiện tại chỉ từ trong miệng Sở Mộ Dung nghe được hai chữ ‘buổi tối’ này, thần kinh nàng không tự chủ được mà căng thẳng.

Mặt Lục Nhi đỏ lên, cúi đầu mà nói: "Tối hôm qua, sau khi ăn xong, tiểu thiếu gia muốn cô gia luyện kiếm với bé, cô gia nói buổi tối có việc, không rãnh."

"Con nói cha để việc buổi tối qua ngày mai đi, nhưng cha nói, chuyện hôm nay, hôm nay phải hoàn tất, ngày mai còn có chuyện ngày mai" Sở Mộ Dung nói tiếp.

"Tối ngày hôm qua chàng nào có cái gì. . . . . ." Bỗng dưng, Mộ Dung Vân Thư đột nhiên nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, những hình ảnh kích tình kia hiện lên ngay trước mắt, trêu chọc nội tâm của nàng xôn xao không dứt.

"Mẹ, mẹ làm sao vậy? Không thoải mái sao? Sao tay lại nóng như vậy?" Sở Mộ Dung nắm tay Mộ Dung Vân Thư hỏi.

Mộ Dung Vân Thư liền tranh thủ tay rút về, đè xuống nội tâm ba đào mãnh liệt, lãnh đạm nói: "Không có gì, có thể ở bên ngoài phơi quá lâu, hơi nóng."

"Vậy sao?" Sở Mộ Dung mặt kỳ quái ngửa đầu nhìn một chút tầng mây thật dầy trên trời, nói: "Nhưng hôm nay không có mặt trời."

Mộ Dung Vân Thư đại 囧, chợt có chút hối hận sanh con thông minh như vậy "Là nóng bức." Nàng nói.

Sở Mộ Dung nháy mắt mấy cái, "Tại sao con không nóng?"

Tại sao có nhiều câu hỏi như vậy? Mộ Dung Vân Thư tức giận nói: "Nội tâm con âm lãnh, dĩ nhiên không nóng."

". . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ."

Bộ mặt Nhiếp Thanh, Phượng linh cùng Lục Nhi đen thui, có người nào lại nói con trai mình như vậy không?

Sở Mộ Dung lại cười hắc hắc nói: "Âm lãnh rất tốt, âm lãnh sẽ không sợ trúng gió."

". . . . . ."

". . . . . ."

". . . . . ."

Ba người đứng xem lần nữa im lặng. Đứa nhỏ này bị cha mẹ độc hại khi dễ nên ngu phải không?

Mộ Dung Vân Thư cũng đang cảm thán trong lòng, đứa nhỏ này, quả nhiên được cha bé chân truyền.

Nghĩ đến cha bé, nội tâm Mộ Dung Vân Thư lại xôn xao, thành thân lâu như vậy, tối hôm qua vẫn là lần đầu tiên ‘lật người’, bừa bãi công thành đoạt đất, nhìn hắn vỡ tan ngàn dặm. . . . . . Cảm giác kia, thật có cảm giác thành tựu. . . . . . Khó trách hắn luôn tích cực với chuyện trong phòng như vậy. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhàn Thê Tà Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook