Quyển 1 - Chương 117: ‘Mượn’ Long Liễn cho nàng ngồi
Mặc Phong
15/01/2015
Sở Trường Ca có tâm sự.
Kể từ sau hôm Hoa Tử Thanh lưu lại những lời ‘mẹ ruột ngươi không phải Yêu Nguyệt tiên tử’, Sở Trường Ca thoạt nhìn liền có chút không yên lòng, liên tiếp hơn nửa tháng đều mang dáng vẻ nản lòng, nản chí. Điều này làm cho Mộ Dung Vân Thư rất lo lắng. Nhưng nàng lại không biết loại thời điểm này mình có thể làm những gì cho hắn. Gấp gáp là giày vò nhất.
Mộ Dung Vân Thư đang suy nghĩ, vừa nhấc mắt liền thấy Sở Trường Ca đi vào trong viện.
"Đang làm gì?" Sở Trường Ca cố hết sức khiến giọng nói có vẻ nhẹ nhõm. Hắn biết nàng lo lắng thay hắn, nhưng hiện tại hắn không muốn nói sự kiện kia.
Mộ Dung Vân Thư hướng hắn cười cười, nói: "Phơi nắng. Loại mùa hiện nay, hiếm khi thấy mặt trời, thiếp muốn một lần phơi cho đủ."
"Kim Lăng cũng như thế sao?" Sở Trường Ca hỏi.
Mộ Dung Vân Thư hỏi ngược lại: "Chàng không phải đã trãi qua?"
"Đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên rồi, mùa Đông lần trước là trãi qua ở Kim Lăng." Giọng của Sở Trường Ca có chút cảm khái ngàn vạn.
Chớp mắt mà thu hết, đông qua, qua ít ngày nữa lại hết một năm. Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm tháng như bóng câu qua cửa sổ. Nói không chừng thời điểm lần sau thảo luận khí trời, bọn họ đã tóc trắng xoá. Sở Trường Ca đột nhiên cảm giác được, có thể trong lúc vô tình với nàng cùng nhau yên lặng già đi, thật ra rất không tồi.
"Cười cái gì?" Mộ Dung Vân Thư hỏi hắn.
"Cười nàng khó sửa đổi bản tính gian thương, cả tiện nghi của mặt trời cũng muốn chiếm." Sở Trường Ca cười dằng dặc nói.
"Phơi nắng cũng gọi là chiếm tiện nghi, vậy chàng chẳng phải là ngày ngày đều chiếm tiện nghi của thiếp?"
"Ta không có phơi nàng." Sở Trường Ca mặt vô tội.
". . . . . . Nhưng mà ở trước thân thể của thiếp chàng liền sáng ngời."
"Ở trước nàng người liền sáng ngời kêu là chiếm tiện nghi, vậy nếu như ở trên người của nàng mà sáng ngời, nên gọi tên là gì?" Sở Trường Ca mang vẻ mặt ‘xin phiền chỉ giáo’ vô sỉ hạ lưu mà hỏi.
"Sở Trường Ca chàng. . . . . ." Mộ Dung Vân Thư bị hắn hỏi mặt đỏ tới mang tai, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Cái người này, chàng ăn cái gì lớn lên? Đầy trong đầu là chuyện không có đạo đức."
"Muối." Lời ít mà ý nhiều.
". . . . . ."
Chính lúc này nha hoàn đưa bữa trưa đến, Mộ Dung Vân Thư liếc đĩa một cái, thấy phân lượng cùng hôm qua giống nhau là phần hai người, liền hỏi: "Trong thức ăn có để muối không?"
Nha hoàn mới vào phủ, cực sợ Mộ Dung Vân Thư, liền vội vàng gật đầu nói: "Dạ, dạ, nếu ngài sợ thiếu còn có thể cho thêm."
". . . . . ." Xem nàng như lon muối? Mộ Dung Vân Thư liếc cái người đang ở một bên cười mãnh liệt một cái, rồi hướng nha hoàn nói: "Những thứ này để xuống trước, lại đi lấy một phần thức ăn không bỏ muối."
"Dạ?" Nha hoàn ngây ngẩn cả người. Không cho muối, làm sao ăn. . . . . .
Mộ Dung Vân Thư lại vô cùng tỉnh táo nói: "Về sau vì Sở công tử chuẩn bị thức ăn cũng không cần để muối, khi còn bé chàng ăn muối nhiều, hiện tại muốn hoàn lương."
Hoàn lương. . . . . . Nàng không thể đổi từ khác? Sở Trường Ca không lời để nói, sau đó có điều ngụ ý nói: "Có thể không ăn muối, không thể hoàn lương. Vì cuộc sống ‘Tính Phúc’ của phu nhân, vi phu nhất định phải đem vô lương tiến hành được đáy." (ko hiểu lắm, nhưng ý tứ ko đứng đắn ^^,ai hiểu chỉ giúp ta)
"Chàng. . . . . ." Mộ Dung Vân Thư lại trợn mắt nhìn hắn một cái, "Chưa từng thấy qua ai giống như cái người này. . . . . . Như vậy thật không đứng đắn!"
Sở Trường Ca còn một bộ dạng không đứng đắn, cười nói: "Đó là bởi vì nàng đã gặp quá ít nam nhân"
"Vậy sao?" Mộ Dung Vân Thư nhướng lông mày, nói: "Vậy về sau thiếp phải gặp nhiều thêm vài nam nhân, thêm chút kiến thức."
Sở Trường Ca vừa nghe liền nóng nảy, vội vàng nói: "Không cần không cần, phu nhân bây giờ kiến thức cũng rất tốt."
"Không được, nhất định phải tăng thêm kiến thức. Kiến thức hai người không giống nhau, làm sao có thể ở chung một chỗ?"
"Kiến thức của ta cũng không nhiều." Sở Trường Ca lập tức bày tỏ hắn và nàng cùng một dạng ‘kiến thức nông cạn’, trong lòng không ngừng kêu khổ: cái này kêu là nâng cục đá đập chân của mình!
"Vậy sao?" Mộ Dung Vân Thư rất hoài nghi liếc nhìn hắn, nói: "Nghe giọng điệu của chàng, rất giống kiến thức sâu rộng, thấy hết ngàn việc nha!"
Sở Trường Ca phẫn nộ mà cười, nói: "Ảo giác, nhất định là ảo giác. Ta ngày ngày vội vàng giết người cùng bị người giết, làm sao có thời giờ duyệt qua mọi người."
"Đinh đang ——" đĩa đổ, chén bàn tan nát dưới đất, tay chân nha hoàn luống cuống nhìn Mộ Dung Vân Thư, một mặt lắc đầu một mặt sợ sợ hãi hãi lui về phía sau, "Ta không cố ý. . . . . . Ta không phải cố ý. . . . . ."
Mộ Dung Vân Thư rất bất đắc dĩ liếc Sở Trường Ca một cái, "Xem chàng khiến người khác sợ tới mức nào kìa."
"Ặc. . . . . ." Hắn quên nơi này còn có một ‘người bình thường’.
"Đi xuống đi. Lại đem đến hai phần." Mộ Dung Vân Thư nói với nha hoàn.
"Dạ, dạ. . . . . ." Nha hoàn như được đại xá, cái mâm cũng không nhặt, co cẳng chạy.
Chỉ chốc lát sau, cơm đưa tới, chỉ là thay đổi người đưa cơm.
"Nha hoàn khi nãy đâu?" Mộ Dung Vân Thư một mặt cầm đũa một mặt nhàn nhạt hỏi.
Nha hoàn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt mảnh vụn của chén bàn, nghe được câu hỏi của chủ nhân, vội vàng trả lời: "Sau khi nàng trở lại phòng bếp liền điên điên khùng khùng, cứ nói ‘Mộ Dung phủ không phải là địa phương cho người ở’, kết quả bị quản gia vừa đúng lúc đi ngang qua nghe được, cho một chút bạc để nàng về nhà."
Một tiểu cô nương tốt thế, cứ như vậy bị sợ mà ngu. Có lỗi, có lỗi. Mộ Dung Vân Thư thở dài một hơi, cảm khái nói: "Sở giáo chủ thật là giết người vô hình nha."
". . . . . ." Hắn luôn nói như vậy, trước kia cũng không thấy có người bị sợ mà ngu. . . . . .
"Ngày mai lên đường đi Thiếu Lâm tự thôi." Mộ Dung Vân Thư chợt nói.
Sở Trường Ca không đồng ý cau mày, "Chân của nàng còn chưa hoàn toàn hồi phục."
"Thiếp không nói muốn đi bộ." Ngồi xe ngựa là được mà.
". . . . . ."
Cuối cùng, ý kiến của Mộ Dung Vân Thư bị bác bỏ, hai ngày sau lên đường đi Thiếu Lâm tự.
*
Mộ Dung Vân Thư nhìn lên xe ngựa hết sức xa hoa trước mắt, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu ——"Không thể đổi lại màu sắc khác sao?"
"Long Liễn (xe ngựa của vua ^^) đều là màu sắc này." Sở Trường Ca nói.
Nàng dĩ nhiên biết Long Liễn đều là màu sắc này! Vấn đề là ngồi Long Liễn sáng ngời ở trên đường, cho dù không bị sơn tặc cướp sẽ bị quan phủ bắt. Chỉ một chiếc xe ngựa mà bị cả hai nhà hắc bạch đều không tha, hắn rốt cuộc là từ nơi nào lấy được?
Tựa như nhìn thấu nghi ngờ của Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca nói: "Hành cung. Dù sao Đương Kim Hoàng Đế bị vây ở kinh thành, bốn bề thọ địch, cũng không tới được thành Sở châu, Long Liễn này cũng là để không, mượn dùng một chút cũng không sao."
". . . . . . Mượn?" Đối với hiểu biết của nàng về hắn, cái chữ ‘mượn’ này không thích hợp từ trong miệng hắn nói ra.
Mặt Sở Trường Ca thản nhiên nói: "Lúc ta lấy nó đi có cùng thị vệ hành cung chào hỏi." Cho nên xưng là mượn.
Mộ Dung Vân Thư hỏi: "Chào hỏi như thế nào?"
Sở Trường Ca nói: "Đánh." Mặt vẫn thản nhiên như cũ.
Mộ Dung Vân Thư hơi sững sờ, ngay sau đó bộ mặt đen thui, chào hỏi. . . . . . . . . . ."Sở Trường Ca, tại sao chàng không đi làm thổ phỉ?" Mộ Dung Vân Thư trêu chọc.
Sở Trường Ca nghe vậy nhíu mày, trạng thái suy tư, "Nàng cảm thấy làm thổ phỉ tốt sao?"
". . . . . . Coi như thiếp chưa nói."
Sở Trường Ca cũng không buông tha, "Chẳng lẽ cử chỉ của ta giống như thổ phỉ?"
Còn giả bộ ngu nữa hả? Rất tốt. Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, nói: "Không có, thiếp chỉ cảm thấy bộ dạng của chàng giống thổ phỉ mà thôi."
". . . . . ." Nàng quả nhiên am hiểu sâu Cách tổn hại người!
"Ta nên ngồi những xe ngựa khác thôi."
"Những con ngựa khác không có Long Liễn thoải mái."
Thôi vậy. Dù sao cũng là thứ đồ vật hoàng đế dùng. Lại nói, thật đúng là chưa từng ngồi qua Long Liễn, không biết cảm giác như thế nào. . . . . . Mộ Dung Vân Thư dao động, nhìn xe ngựa do dự mấy cái, cuối cùng thở dài nói: "Còn chưa muốn ngồi thôi."
"Tại sao?"
"Thiếp sợ sau khi ngồi Long Liễn, sẽ ngồi không quen xe ngựa bình thường."
"Ta không có ý định đem nó trả lại. Lúc nào muốn ngồi đều có thể ngồi. Nếu nó hư, ta lại đi mượn cho nàng một chiếc."
". . . . . ." Người này thật sự là quá kiêu ngạo rồi. Mộ Dung Vân Thư lại nhìn Long Liễn một cái, nói: "Ngộ nhỡ ngày nào đó cùng hoàng đế đụng phải, sẽ rất lúng túng."
". . . . . ." Sở Trường Ca không chịu nổi nàng, không nói hai lời trực tiếp đem nàng dịu dàng ném vào xe ngựa, nói: "Nếu như thực đụng phải, ta bảo hắn nhường đường cho nàng!"
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhìn hắn ha ha cười không ngừng.
Nàng nha, nhất định bắt hắn một lần làm thổ phỉ mới cam tâm. Sở Trường Ca bất đắc dĩ lắc đầu một cái, để rèm xuống, nhảy lên lưng ngựa, nói: "Lên đường."
Trong đoạt mệnh La Sát, sáu người đánh xe, hai người cỡi ngựa đi theo, một người ẩn thân.
Mà Thạch Nhị tiên sinh lại cỡi con lừa theo sau phía xa —— không phải hắn không muốn cỡi ngựa, mà là có người cố ý làm khó dễ hắn, chỉ phân phối cho hắn một con lừa. Hắn chẳng phải chỉ là không chịu kêu Mộ Dung Vân Thư là ‘phu nhân’ thôi sao? Cứ như vậy chỉnh hắn sao? Nam nhân bụng dạ hẹp hòi, bụng dạ hẹp hòi!
*
Hoàng đế quả nhiên là người biết hưởng thụ nhất. Ngày đêm lên đường, ngựa không ngừng vó câu, Mộ Dung Vân Thư lại không có chút cảm giác sống đầu đường xó chợ nào, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, hồn nhiên đã không biết chiều nay là chiều nào.
"Chúng ta tới đâu rồi?" Mộ Dung Vân Thư vén màn cửa lên hỏi Sở Trường Ca.
Sở Trường Ca kỳ dị nhìn nàng một cái, cười nói: "Nàng rốt cuộc bắt đầu quan tâm vấn đề này."
Mộ Dung Vân Thư đại 囧. Trước nàng cũng có nghĩ tới muốn hỏi, nhưng thời điểm mỗi lần nghĩ tới, đều buồn ngủ. Tỉnh dậy, lại quên hỏi.
"Trước mặt chính là Sa Bình trấn rồi." Sở Trường Ca nói.
Sa Bình trấn? Đó không phải là trấn dưới chân núi Thiếu Lâm tự sao? Nếu như nàng nhớ không sai, trên Sa Bình trấn có một khách điếm đặc biệt gọi là ‘Giang Hồ khách điếm’, khách điếm có một chủ nhân đặc biệt tên gọi ‘Lý Vô Nại’, trong khách điếm còn có một thiếu niên đặc biệt, không tên không họ võ công cực cao.
Nhìn ngang nhìn dọc, bất kể là bản thân Giang Hồ khách điếm, hay là người của khách điếm, cũng lộ ra một cỗ mùi vị âm dương quái khí. Khách điếm này, rất thú vị. Lần trước là tình huống khẩn cấp, chưa kịp cẩn thận tìm tòi nghiên cứu, lần này sẽ nghiên cứu kỹ một chút. . . . . . Chợt, Mộ Dung Vân Thư nhớ tới chuyện ở Ngũ Độc giáo, nàng nghiên cứu mùi người không giống nhau, kết quả phát hiện trên người thánh nữ Ngũ Độc giáo đồng thời tản ra hai cổ nhân khí, một cỗ dương cương thuộc về phái nam, một cỗ âm nhu thuộc về phái nữ, sợ tới mức nàng hoài nghi có phải hay không cái mũi của mình có vấn đề.
Rõ ràng là nữ tử, quanh thân làm sao đồng thời lại tản ra hơi thở phái nam cùng phái nữ đây? Mộ Dung Vân Thư thủy chung không nghĩ thông vấn đề này.
*
Khi mặt trời lặn, Long Liễn dừng ở trước Giang Hồ khách điếm, khiến vô số người ghé mắt. Không biết là người nào hô trước một tiếng ‘hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế’, kết quả một đám dân chúng vây xem ở xung quanh toàn bộ đều quỳ xuống hô ‘hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế’. Mà trong khách điếm, người trong giang hồ liếc mắt một cái liền nhận ra Sở Trường Ca cưỡi hắc mã, kinh ngạc thấy đầu hắn đầy tóc trắng, đồng thời rối rít nắm chặt binh khí trong tay, thầm nghĩ: ma giáo thật là càng ngày càng vô pháp vô thiên, lại dám công khai bắt cóc Thiên Tử!
Nghe được tiếng hô đinh tai nhức óc bên ngoài, Mộ Dung Vân Thư dở khóc dở cười, nếu như bọn họ phát hiện ngồi trong Long Liễn là một nữ tử, có thể đổi giọng gọi hoàng hậu hoặc là Thái hậu hay không?
Kể từ sau hôm Hoa Tử Thanh lưu lại những lời ‘mẹ ruột ngươi không phải Yêu Nguyệt tiên tử’, Sở Trường Ca thoạt nhìn liền có chút không yên lòng, liên tiếp hơn nửa tháng đều mang dáng vẻ nản lòng, nản chí. Điều này làm cho Mộ Dung Vân Thư rất lo lắng. Nhưng nàng lại không biết loại thời điểm này mình có thể làm những gì cho hắn. Gấp gáp là giày vò nhất.
Mộ Dung Vân Thư đang suy nghĩ, vừa nhấc mắt liền thấy Sở Trường Ca đi vào trong viện.
"Đang làm gì?" Sở Trường Ca cố hết sức khiến giọng nói có vẻ nhẹ nhõm. Hắn biết nàng lo lắng thay hắn, nhưng hiện tại hắn không muốn nói sự kiện kia.
Mộ Dung Vân Thư hướng hắn cười cười, nói: "Phơi nắng. Loại mùa hiện nay, hiếm khi thấy mặt trời, thiếp muốn một lần phơi cho đủ."
"Kim Lăng cũng như thế sao?" Sở Trường Ca hỏi.
Mộ Dung Vân Thư hỏi ngược lại: "Chàng không phải đã trãi qua?"
"Đúng vậy, thiếu chút nữa đã quên rồi, mùa Đông lần trước là trãi qua ở Kim Lăng." Giọng của Sở Trường Ca có chút cảm khái ngàn vạn.
Chớp mắt mà thu hết, đông qua, qua ít ngày nữa lại hết một năm. Thời gian thấm thoát thoi đưa, năm tháng như bóng câu qua cửa sổ. Nói không chừng thời điểm lần sau thảo luận khí trời, bọn họ đã tóc trắng xoá. Sở Trường Ca đột nhiên cảm giác được, có thể trong lúc vô tình với nàng cùng nhau yên lặng già đi, thật ra rất không tồi.
"Cười cái gì?" Mộ Dung Vân Thư hỏi hắn.
"Cười nàng khó sửa đổi bản tính gian thương, cả tiện nghi của mặt trời cũng muốn chiếm." Sở Trường Ca cười dằng dặc nói.
"Phơi nắng cũng gọi là chiếm tiện nghi, vậy chàng chẳng phải là ngày ngày đều chiếm tiện nghi của thiếp?"
"Ta không có phơi nàng." Sở Trường Ca mặt vô tội.
". . . . . . Nhưng mà ở trước thân thể của thiếp chàng liền sáng ngời."
"Ở trước nàng người liền sáng ngời kêu là chiếm tiện nghi, vậy nếu như ở trên người của nàng mà sáng ngời, nên gọi tên là gì?" Sở Trường Ca mang vẻ mặt ‘xin phiền chỉ giáo’ vô sỉ hạ lưu mà hỏi.
"Sở Trường Ca chàng. . . . . ." Mộ Dung Vân Thư bị hắn hỏi mặt đỏ tới mang tai, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Cái người này, chàng ăn cái gì lớn lên? Đầy trong đầu là chuyện không có đạo đức."
"Muối." Lời ít mà ý nhiều.
". . . . . ."
Chính lúc này nha hoàn đưa bữa trưa đến, Mộ Dung Vân Thư liếc đĩa một cái, thấy phân lượng cùng hôm qua giống nhau là phần hai người, liền hỏi: "Trong thức ăn có để muối không?"
Nha hoàn mới vào phủ, cực sợ Mộ Dung Vân Thư, liền vội vàng gật đầu nói: "Dạ, dạ, nếu ngài sợ thiếu còn có thể cho thêm."
". . . . . ." Xem nàng như lon muối? Mộ Dung Vân Thư liếc cái người đang ở một bên cười mãnh liệt một cái, rồi hướng nha hoàn nói: "Những thứ này để xuống trước, lại đi lấy một phần thức ăn không bỏ muối."
"Dạ?" Nha hoàn ngây ngẩn cả người. Không cho muối, làm sao ăn. . . . . .
Mộ Dung Vân Thư lại vô cùng tỉnh táo nói: "Về sau vì Sở công tử chuẩn bị thức ăn cũng không cần để muối, khi còn bé chàng ăn muối nhiều, hiện tại muốn hoàn lương."
Hoàn lương. . . . . . Nàng không thể đổi từ khác? Sở Trường Ca không lời để nói, sau đó có điều ngụ ý nói: "Có thể không ăn muối, không thể hoàn lương. Vì cuộc sống ‘Tính Phúc’ của phu nhân, vi phu nhất định phải đem vô lương tiến hành được đáy." (ko hiểu lắm, nhưng ý tứ ko đứng đắn ^^,ai hiểu chỉ giúp ta)
"Chàng. . . . . ." Mộ Dung Vân Thư lại trợn mắt nhìn hắn một cái, "Chưa từng thấy qua ai giống như cái người này. . . . . . Như vậy thật không đứng đắn!"
Sở Trường Ca còn một bộ dạng không đứng đắn, cười nói: "Đó là bởi vì nàng đã gặp quá ít nam nhân"
"Vậy sao?" Mộ Dung Vân Thư nhướng lông mày, nói: "Vậy về sau thiếp phải gặp nhiều thêm vài nam nhân, thêm chút kiến thức."
Sở Trường Ca vừa nghe liền nóng nảy, vội vàng nói: "Không cần không cần, phu nhân bây giờ kiến thức cũng rất tốt."
"Không được, nhất định phải tăng thêm kiến thức. Kiến thức hai người không giống nhau, làm sao có thể ở chung một chỗ?"
"Kiến thức của ta cũng không nhiều." Sở Trường Ca lập tức bày tỏ hắn và nàng cùng một dạng ‘kiến thức nông cạn’, trong lòng không ngừng kêu khổ: cái này kêu là nâng cục đá đập chân của mình!
"Vậy sao?" Mộ Dung Vân Thư rất hoài nghi liếc nhìn hắn, nói: "Nghe giọng điệu của chàng, rất giống kiến thức sâu rộng, thấy hết ngàn việc nha!"
Sở Trường Ca phẫn nộ mà cười, nói: "Ảo giác, nhất định là ảo giác. Ta ngày ngày vội vàng giết người cùng bị người giết, làm sao có thời giờ duyệt qua mọi người."
"Đinh đang ——" đĩa đổ, chén bàn tan nát dưới đất, tay chân nha hoàn luống cuống nhìn Mộ Dung Vân Thư, một mặt lắc đầu một mặt sợ sợ hãi hãi lui về phía sau, "Ta không cố ý. . . . . . Ta không phải cố ý. . . . . ."
Mộ Dung Vân Thư rất bất đắc dĩ liếc Sở Trường Ca một cái, "Xem chàng khiến người khác sợ tới mức nào kìa."
"Ặc. . . . . ." Hắn quên nơi này còn có một ‘người bình thường’.
"Đi xuống đi. Lại đem đến hai phần." Mộ Dung Vân Thư nói với nha hoàn.
"Dạ, dạ. . . . . ." Nha hoàn như được đại xá, cái mâm cũng không nhặt, co cẳng chạy.
Chỉ chốc lát sau, cơm đưa tới, chỉ là thay đổi người đưa cơm.
"Nha hoàn khi nãy đâu?" Mộ Dung Vân Thư một mặt cầm đũa một mặt nhàn nhạt hỏi.
Nha hoàn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt mảnh vụn của chén bàn, nghe được câu hỏi của chủ nhân, vội vàng trả lời: "Sau khi nàng trở lại phòng bếp liền điên điên khùng khùng, cứ nói ‘Mộ Dung phủ không phải là địa phương cho người ở’, kết quả bị quản gia vừa đúng lúc đi ngang qua nghe được, cho một chút bạc để nàng về nhà."
Một tiểu cô nương tốt thế, cứ như vậy bị sợ mà ngu. Có lỗi, có lỗi. Mộ Dung Vân Thư thở dài một hơi, cảm khái nói: "Sở giáo chủ thật là giết người vô hình nha."
". . . . . ." Hắn luôn nói như vậy, trước kia cũng không thấy có người bị sợ mà ngu. . . . . .
"Ngày mai lên đường đi Thiếu Lâm tự thôi." Mộ Dung Vân Thư chợt nói.
Sở Trường Ca không đồng ý cau mày, "Chân của nàng còn chưa hoàn toàn hồi phục."
"Thiếp không nói muốn đi bộ." Ngồi xe ngựa là được mà.
". . . . . ."
Cuối cùng, ý kiến của Mộ Dung Vân Thư bị bác bỏ, hai ngày sau lên đường đi Thiếu Lâm tự.
*
Mộ Dung Vân Thư nhìn lên xe ngựa hết sức xa hoa trước mắt, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng chỉ nói một câu ——"Không thể đổi lại màu sắc khác sao?"
"Long Liễn (xe ngựa của vua ^^) đều là màu sắc này." Sở Trường Ca nói.
Nàng dĩ nhiên biết Long Liễn đều là màu sắc này! Vấn đề là ngồi Long Liễn sáng ngời ở trên đường, cho dù không bị sơn tặc cướp sẽ bị quan phủ bắt. Chỉ một chiếc xe ngựa mà bị cả hai nhà hắc bạch đều không tha, hắn rốt cuộc là từ nơi nào lấy được?
Tựa như nhìn thấu nghi ngờ của Mộ Dung Vân Thư, Sở Trường Ca nói: "Hành cung. Dù sao Đương Kim Hoàng Đế bị vây ở kinh thành, bốn bề thọ địch, cũng không tới được thành Sở châu, Long Liễn này cũng là để không, mượn dùng một chút cũng không sao."
". . . . . . Mượn?" Đối với hiểu biết của nàng về hắn, cái chữ ‘mượn’ này không thích hợp từ trong miệng hắn nói ra.
Mặt Sở Trường Ca thản nhiên nói: "Lúc ta lấy nó đi có cùng thị vệ hành cung chào hỏi." Cho nên xưng là mượn.
Mộ Dung Vân Thư hỏi: "Chào hỏi như thế nào?"
Sở Trường Ca nói: "Đánh." Mặt vẫn thản nhiên như cũ.
Mộ Dung Vân Thư hơi sững sờ, ngay sau đó bộ mặt đen thui, chào hỏi. . . . . . . . . . ."Sở Trường Ca, tại sao chàng không đi làm thổ phỉ?" Mộ Dung Vân Thư trêu chọc.
Sở Trường Ca nghe vậy nhíu mày, trạng thái suy tư, "Nàng cảm thấy làm thổ phỉ tốt sao?"
". . . . . . Coi như thiếp chưa nói."
Sở Trường Ca cũng không buông tha, "Chẳng lẽ cử chỉ của ta giống như thổ phỉ?"
Còn giả bộ ngu nữa hả? Rất tốt. Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, nói: "Không có, thiếp chỉ cảm thấy bộ dạng của chàng giống thổ phỉ mà thôi."
". . . . . ." Nàng quả nhiên am hiểu sâu Cách tổn hại người!
"Ta nên ngồi những xe ngựa khác thôi."
"Những con ngựa khác không có Long Liễn thoải mái."
Thôi vậy. Dù sao cũng là thứ đồ vật hoàng đế dùng. Lại nói, thật đúng là chưa từng ngồi qua Long Liễn, không biết cảm giác như thế nào. . . . . . Mộ Dung Vân Thư dao động, nhìn xe ngựa do dự mấy cái, cuối cùng thở dài nói: "Còn chưa muốn ngồi thôi."
"Tại sao?"
"Thiếp sợ sau khi ngồi Long Liễn, sẽ ngồi không quen xe ngựa bình thường."
"Ta không có ý định đem nó trả lại. Lúc nào muốn ngồi đều có thể ngồi. Nếu nó hư, ta lại đi mượn cho nàng một chiếc."
". . . . . ." Người này thật sự là quá kiêu ngạo rồi. Mộ Dung Vân Thư lại nhìn Long Liễn một cái, nói: "Ngộ nhỡ ngày nào đó cùng hoàng đế đụng phải, sẽ rất lúng túng."
". . . . . ." Sở Trường Ca không chịu nổi nàng, không nói hai lời trực tiếp đem nàng dịu dàng ném vào xe ngựa, nói: "Nếu như thực đụng phải, ta bảo hắn nhường đường cho nàng!"
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy nhìn hắn ha ha cười không ngừng.
Nàng nha, nhất định bắt hắn một lần làm thổ phỉ mới cam tâm. Sở Trường Ca bất đắc dĩ lắc đầu một cái, để rèm xuống, nhảy lên lưng ngựa, nói: "Lên đường."
Trong đoạt mệnh La Sát, sáu người đánh xe, hai người cỡi ngựa đi theo, một người ẩn thân.
Mà Thạch Nhị tiên sinh lại cỡi con lừa theo sau phía xa —— không phải hắn không muốn cỡi ngựa, mà là có người cố ý làm khó dễ hắn, chỉ phân phối cho hắn một con lừa. Hắn chẳng phải chỉ là không chịu kêu Mộ Dung Vân Thư là ‘phu nhân’ thôi sao? Cứ như vậy chỉnh hắn sao? Nam nhân bụng dạ hẹp hòi, bụng dạ hẹp hòi!
*
Hoàng đế quả nhiên là người biết hưởng thụ nhất. Ngày đêm lên đường, ngựa không ngừng vó câu, Mộ Dung Vân Thư lại không có chút cảm giác sống đầu đường xó chợ nào, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, hồn nhiên đã không biết chiều nay là chiều nào.
"Chúng ta tới đâu rồi?" Mộ Dung Vân Thư vén màn cửa lên hỏi Sở Trường Ca.
Sở Trường Ca kỳ dị nhìn nàng một cái, cười nói: "Nàng rốt cuộc bắt đầu quan tâm vấn đề này."
Mộ Dung Vân Thư đại 囧. Trước nàng cũng có nghĩ tới muốn hỏi, nhưng thời điểm mỗi lần nghĩ tới, đều buồn ngủ. Tỉnh dậy, lại quên hỏi.
"Trước mặt chính là Sa Bình trấn rồi." Sở Trường Ca nói.
Sa Bình trấn? Đó không phải là trấn dưới chân núi Thiếu Lâm tự sao? Nếu như nàng nhớ không sai, trên Sa Bình trấn có một khách điếm đặc biệt gọi là ‘Giang Hồ khách điếm’, khách điếm có một chủ nhân đặc biệt tên gọi ‘Lý Vô Nại’, trong khách điếm còn có một thiếu niên đặc biệt, không tên không họ võ công cực cao.
Nhìn ngang nhìn dọc, bất kể là bản thân Giang Hồ khách điếm, hay là người của khách điếm, cũng lộ ra một cỗ mùi vị âm dương quái khí. Khách điếm này, rất thú vị. Lần trước là tình huống khẩn cấp, chưa kịp cẩn thận tìm tòi nghiên cứu, lần này sẽ nghiên cứu kỹ một chút. . . . . . Chợt, Mộ Dung Vân Thư nhớ tới chuyện ở Ngũ Độc giáo, nàng nghiên cứu mùi người không giống nhau, kết quả phát hiện trên người thánh nữ Ngũ Độc giáo đồng thời tản ra hai cổ nhân khí, một cỗ dương cương thuộc về phái nam, một cỗ âm nhu thuộc về phái nữ, sợ tới mức nàng hoài nghi có phải hay không cái mũi của mình có vấn đề.
Rõ ràng là nữ tử, quanh thân làm sao đồng thời lại tản ra hơi thở phái nam cùng phái nữ đây? Mộ Dung Vân Thư thủy chung không nghĩ thông vấn đề này.
*
Khi mặt trời lặn, Long Liễn dừng ở trước Giang Hồ khách điếm, khiến vô số người ghé mắt. Không biết là người nào hô trước một tiếng ‘hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế’, kết quả một đám dân chúng vây xem ở xung quanh toàn bộ đều quỳ xuống hô ‘hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế’. Mà trong khách điếm, người trong giang hồ liếc mắt một cái liền nhận ra Sở Trường Ca cưỡi hắc mã, kinh ngạc thấy đầu hắn đầy tóc trắng, đồng thời rối rít nắm chặt binh khí trong tay, thầm nghĩ: ma giáo thật là càng ngày càng vô pháp vô thiên, lại dám công khai bắt cóc Thiên Tử!
Nghe được tiếng hô đinh tai nhức óc bên ngoài, Mộ Dung Vân Thư dở khóc dở cười, nếu như bọn họ phát hiện ngồi trong Long Liễn là một nữ tử, có thể đổi giọng gọi hoàng hậu hoặc là Thái hậu hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.