Nhàn Thê Tà Phu

Quyển 1 - Chương 107: Người nào cùng người nào tranh nam nhân

Mặc Phong

15/01/2015

Sở Trường Ca cũng rất bất đắc dĩ, bên cạnh hắn không là quái thai chính là quái vật, vậy hắn là cái gì?

"Nếu phu nhân muốn gặp các ngươi, các ngươi liền hiện thân thôi." Sở Trường Ca nói.

"Tuân lệnh." Theo sát một tiếng chỉnh tề ‘tuân lệnh’, là chín nam tử mặt quỷ.

Mặc dù Mộ Dung Vân Thư đã sớm chuẩn bị nhìn thấy quái vật, nhưng lúc đoạt mệnh La Sát xuất hiện trước mắt thì vẫn không khỏi cũng hít một hơi lãnh khí. Nếu là nửa đêm thấy mấy người này, nàng chỉ sợ sẽ lầm tưởng mình đến địa ngục."Mặt của bọn họ. . . . . ."

"Tự vẽ đấy."

". . . . . ."

"Chín người bọn họ trời sanh tính cô độc, sợ cùng người lui tới, cho nên mỗi lần đi ra gặp người, cũng sẽ vẽ mặt quỷ che giấu diện mạo chân thật." Sở Trường Ca giải thích.

Mộ Dung Vân Thư chậm rãi gật đầu như chợt hiểu, sau lại rất không hiểu liếc nhìn chín người nói, "Nhất định phải vẽ người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy sao?"

Phút chốc, chín người vô cùng nhất trí hung hăng co quắp khóe miệng, đưa ánh mắt hướng tới trên mặt nam nhân tuấn mỹ bất phàm. Ánh mắt u oán thật giống như đang nói: ngươi hỏi hắn.

Vì vậy, Mộ Dung Vân Thư cũng nhìn về phía Sở Trường Ca, gương mặt tựa cười như không cười, thật tò mò hắn sẽ trả lời thế nào.

"Ặc. . . . . . Chuyện này. . . . . . Nói rất dài dòng. Thời gian không còn sớm, phu nhân, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian rời khỏi cái địa phương quỷ quái này thôi." Sở Trường Ca nói lảng ra chuyện khác.

"Không cần gấp gáp, con người của thiếp bạc chiếm thời gian nhiều nhất, chàng có thể chậm rãi nói." Mộ Dung Vân Thư tươi cười rạng rỡ.

Những lời này nghe thế nào cũng rất giống bạo phát hộ* nha, bạo phát hộ. Trong lòng chín người cảm thán, Đại Nghiệp Vương Triều thù người giàu nhiều như vậy, nàng rốt cuộc làm thế nào mà sống đến bây giờ . . . . . .

*Bạo phát hộ: ý chỉ người đang nghèo chợt bỗng nhiên giàu có.

Sở Trường Ca đưa mắt trầm ngâm nhìn chốc lát, sau đó nói với đoạt mệnh La Sát: "Phu nhân không thích bộ mặt này của các ngươi, lần sau lúc đi ra đổi thành gương mặt xinh đẹp."

Chín người âm thầm tốn hơi thừa lời, thầm nghĩ: lần sau đổi khuôn mặt xinh đẹp lắc lư ở trước mặt phu nhân, không phải vẫn bị ngươi lộng (trêu ghẹo) đến chết!

Mộ Dung Vân Thư biết Sở Trường Ca không muốn nói, liền không hỏi tới nữa, hắn không nói, tự sẽ có người nói. Mộ Dung Vân Thư lại nhìn chín người một cái, đổi đề tài, nói: "Bây giờ chúng ta phải đi đâu?"

Sở Trường Ca nói: "Núi Côn Lôn."

"Đi thế nào?" Hiện tại trừ cặp chân, cái công cụ giao thông gì cũng không có. Mà thành trì gần nơi này, nói ít cũng 40, 50 cây số.

"Ta cho là nàng sẽ hỏi ta đi núi Côn Lôn làm gì trước ." Sở Trường Ca nói.

Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, nói: "Chàng đi đâu, thiếp liền theo chàng đi nơi đó, cần gì phải hỏi nguyên nhân?"

Sở Trường Ca nghe nói như thế, trong lòng cao hứng cực kỳ, vui vẻ nói: "Không nghĩ tới phu nhân nhanh như vậy đã biết phu xướng phụ tùy rồi."



Mộ Dung Vân Thư cười cười, không nói gì tiếp, cùng hắn vai kề vai từ từ đi về phía trước.

Vừa mới đi ra mấy bước, sau lưng chợt truyền đến một giọng nói êm tai dễ nghe như hoàng oanh——"Sở Trường Ca, ngươi không thể đối với ta bội tình bạc nghĩa!"

Là giọng nói của Thiên nữ .

Nghe vậy, Sở Trường Ca cũng không quay đầu lại, bước chân cũng không chậm lại chút nào, mười ngón tay vẫn cùng Mộ Dung Vân Thư nắm chặt, ngoài miệng vô cùng không nhịn được nói: "Không nên lần nữa nhắc nhở Sở mỗ còn có một chút sổ sách chưa cùng ngươi tính toán." Hắn, hôm nay không muốn giết người.

"Sổ sách cái gì? Ta đắc tội với ngươi bao giờ?" Thiên nữ không hiểu.

Sở Trường Ca vốn không muốn cùng với nàng lãng phí miệng lưỡi, nhưng châm chước chút ít, cuối cùng vẫn quyết định hỏi cho rõ. Dù sao, hắn hiện tại đã là đàn ông có vợ, không thể để cho người không liên quan phá hư danh tiết của hắn, tổn thương tình cảm vợ chồng, ảnh hưởng cuộc sống vợ chồng . . . . . .

Nghĩ đến cuộc sống vợ chồng , trên mặt Sở Trường Ca không khỏi hiện lên một chút ý cười, tầm mắt đánh một vòng trên mặt Mộ Dung Vân Thư, mới hướng tới Thiên nữ ở sau lưng, hỏi: "Bức họa kia ngươi làm thế nào vẽ ra?"

Thiên nữ thấy trên mặt Sở Trường Ca có nụ cười, lập tức như mở cờ trong bụng. Nàng cũng biết, không có người nam nhân nào có thể không nhúc nhích khi nàng ôm ấp yêu thương, Sở Trường Ca cũng không ngoại lệ. "Vẽ cái gì?" Thiên nữ cười nói tự nhiên, một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Sở Trường Ca, thật giống như muốn câu đi hồn của hắn.

Sở Trường Ca với sự câu dẫn của nàng làm như không thấy, lạnh lùng mà nói: "Ngươi sai 12 Thiên Sát tới Trung Nguyên tìm vẽ ta."

"Ngươi nói ấy là bức tranh mỹ nam đi tắm sao!" Thiên nữ bừng tỉnh hiểu ra, che miệng cười một tiếng, ‘vèo’ một cái bay đến trước người hắn, một đôi bàn tay thon dài trắng nõn giống như linh xà leo lên cổ Sở Trường Ca, hai vú trêu ngươi to gan ở trên người Sở Trường Ca mè nheo, dịu dàng nói: "Đó là tình hình buổi tối ta mơ thấy. Kể từ hai năm trước ở Trung Nguyên, sau một lần cùng ngươi gặp mặt, ta liền đối với ngươi ngày nhớ đêm mong, một ngày vào buổi tối ta. . . . . ."

Không đợi Thiên nữ nói xong, Sở Trường Ca liền ngắt lời nói: "Đầu của Sở mỗ, không phải ngươi có thể tùy tiện sắp đặt ."

Trên mặt Thiên nữ chợt biến đổi, "Ngươi nói như vậy là có ý gì?"

"Không cần đem đầu của ta sắp đặt trên thân nam nhân khác, phô trương ngươi kinh nghiệm phong phú, ‘thân kinh bách chiến’. Còn nữa," Sở Trường Ca dừng một chút, mặt không thay đổi nói: "Nếu ngươi không có cánh tay, không cách nào ‘một đôi cánh tay ngọc ngàn người gối’, cho nên, vẫn là đem nó để đúng nơi, chớ đặt ở chỗ không nên để."

Một phen ‘chỉ cây dâu mà mắng cây hòe’(chỉ chó mắng mèo^^), chữ chữ có gai, Thiên nữ lại tuyệt không tức giận, đem lời nói của Sở Trường Ca hiểu thành tán tỉnh, tay càng ra sức ôm, tầm mắt lướt qua bả vai Sở Trường Ca hướng tới Mộ Dung Vân Thư, khiêu khích nói: "Ngươi sao không xoay người lại nhìn một chút xem chúng ta đang làm gì?"

Sở Trường Ca cau mày, không muốn bị Mộ Dung Vân Thư thấy một màn như vậy, nhưng cũng không đẩy Thiên nữ ra.

Thiên nữ rất hi vọng Mộ Dung Vân Thư quay đầu lại, hi vọng nàng nhìn thấy Sở Trường Ca đã quỳ gối dưới váy chính mình. Đáng tiếc, Mộ Dung Vân Thư cũng không xoay đầu về, chỉ từ tốn nói mà một câu, "Loại đùa giỡn này, đã sớm nhìn chán rồi."

Thiên nữ đắc ý cười to, "Ngươi là sợ quay đầu lại!"

"Không sai, ta sợ." Mộ Dung Vân Thư nói, "Ta sợ sẽ không cẩn thận phạm vào sát giới."

Thiên nữ nghe vậy cười ha hả, "Cũng không phải là hòa thượng, phạm sát giới gì. . . . . ." Chợt, tiếng cười ngưng bặt, Thiên nữ cười lạnh nói: "Chỉ bằng ngươi, cũng muốn giết ta?"

Mộ Dung Vân Thư nói: "Ta dĩ nhiên giết không được ngươi, nhưng mà ta lại cũng nghĩ không ra, ngoại trừ Tử Chi (chắc là mất chân tay (-_-?)), ngươi còn có thể có kết quả gì."

"Ha ha ha ha. . . . . ." Thiên nữ lại ngửa mặt lên trời cười lớn, tiếng cười kia, thanh âm có vẻ sợ hãi xót xa lại cứ êm tai dễ nghe. Cười thật to một lát, nàng lần nữa đột nhiên ngưng cười, trong nháy mắt thay một bộ mặt lãnh nhược băng sương, lạnh lùng, khinh miệt nói: "Ngươi là đang nói chính ngươi đi! Dám cùng ta tranh nam nhân, ngươi thật chán sống."

Mộ Dung Vân Thư khom môi cười một tiếng, nụ cười này lại không đạt đáy mắt, nụ cười nhạt điển hình. Nàng chậm rãi xoay người, trong mắt phượng chứa đựng lạnh lùng, "Xem ra ngươi không phải chỉ vẻn vẹn không muốn cánh tay, cả đầu lưỡi cũng liền không muốn."

Lời của Mộ Dung Vân Thư mới vừa thốt ra, chưa kịp phát tác, Thiên nữ chỉ cảm thấy nơi xương bả vai truyền đến một hồi đau đớn tê tâm liệt phế, ngay sau đó là da thịt chịu nổi đau xé nát.



"A —— cánh tay của ta —— cánh tay của ta ——" theo cái âm thanh cuồng loạn này, Thiên nữ lảo đảo mấy cái ngã nhào trên đất, dung nhan xinh đẹp vặn vẹo thành dữ tợn. "Sở Trường Ca. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi thật là ác độc. . . . . . A. . . . . ." Vừa thét lên một tiếng, Thiên nữ bắt đầu hộc từng ngụm từng ngụm máu, một mặt ói một mặt gào thét, lại chỉ phát ra thanh âm ‘a a’, cũng nói không ra lời. Nàng ở trên mặt đất giãy giụa một lát, mới ngất đi.

Thấy nữ nhân không còn lực uy hiếp, Mộ Dung Vân Thư liền vội vàng hỏi Sở Trường Ca, "Chàng không sao chứ?" Trên mặt viết đầy lo lắng.

"Ta không sao." Sở Trường Ca cầm tay của nàng, giải thích: "Trên người nàng ta có giấu Tuyết Vực mê hương, nàng ta vừa tiếp cận, ta vì chất độc của mê hương, hơi sức cả người trong nháy mắt bị rút đi, khiến cho không thể lập tức hành động." Cho nên mới không đẩy nàng ta ra, mặc cho nàng ta chiếm hết tiện nghi. Phía sau những lời này Sở Trường Ca không nói ra, bởi vì hắn thật sự không muốn chính miệng nói ra ‘biệt khuất sự thực’ (nguyên nhân chịu thiệt hại)

Mộ Dung Vân Thư hướng hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, nói: "Thiếp hiểu được." Mặc dù lúc trước nàng cũng không biết hắn trúng độc, nhưng cũng đoán được một chút. Lấy cá tính của hắn, nếu không phải thân bất do kỷ, sao lại cứ để nữ nhân gần hắn? Hắn nếu không trúng độc, đừng nói là kề vai sát cánh, bình thường nữ nhân chỉ cần đứng cách hắn gần một chút, đều sẽ bị hai chữ thật to ‘cút ngay’ trên mặt hắn dọa lui, nào dám động thủ động cước với hắn.

Thiên nữ chính là đoán chắc Sở Trường Ca trúng khí độc mê hương không làm gì được nàng, mới có thể lớn lốí như thế. Nhưng nàng lại bỏ quên bên cạnh Sở Trường Ca, còn có chín người - Diêm La Vương.

Có thiên hạ Cửu Châu đoạt mệnh La Sát ở đây, nào đến phiên nàng phách lối?

"Khí độc Tuyết Vực mê hương cần gì mới giải được?" Mộ Dung Vân Thư hỏi.

"Thời gian." Sở Trường Ca nói, "Tuyết Vực mê hương thật ra cũng không phải độc dược lợi hại gì, ngay cả có thể nói nó cũng không phải độc dược, nó chỉ làm tê dại thần kinh người khác, trong khoảng thời gian ngắn mất đi sức chống cự, đối với thân thể tổn thương không lớn, tùy theo phân lượng hiệu quả cũng khác nhau. Mới vừa rồi ta cũng không trực tiếp tiếp xúc với mê hương, chẳng qua là ngửi thấy mùi vị, cho nên dược hiệu(tác dụng của thuốc) không hề dài, đoán chừng một hai canh giờ là có thể rút đi."

Mộ Dung Vân Thư nói: "Vậy chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi trước, chờ chàng khôi phục thể lực lại lên đường."

Sở Trường Ca cong mắt lên cười nói, "Phu nhân đúng là rất tốt với ta."

"Thiếp là sợ thể lực chàng không đầy đủ, làm liên lụy tới mọi người." Mộ Dung Vân Thư rất không khách sáo nói.

". . . . . ." Sở Trường Ca im lặng một lúc lâu, chợt nói, "Chín người bọn họ không tính."

"Không tính vào đâu?"

"Người." Sở Trường Ca lời ít mà ý nhiều.

". . . . . . Thiếp cũng chưa nói coi bọn họ là người."

Sở Trường Ca nhíu mày, "Nàng mới vừa nói liên lụy ‘mọi người’, chẳng lẽ không đem bọn họ tính vào? Nơi này trừ nàng, ta, cũng chỉ có bọn họ."

Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư run lên, nói: "Đã hiểu."

Vốn là chín người đối với khi Mộ Dung Vân Thư đưa bọn họ vào bên trong chữ ‘mọi người’ rất là thụ sủng nhược kinh, lần này vừa nghe hai chữ ‘đã hiểu’, trong lòng đem chuyện vui chuyển thành tang sự. Rõ ràng là một đại gia khuê tú đoan trang nhã nhặn lịch sự, nói tới nói lui làm sao lại thất đức như thế? Chẳng lẽ lấy ‘nữ tử vô tài mới là đức’ làm ngược lại, nàng thiên tư thông tuệ, cho nên trời sanh thất đức?

Giáo chủ có thể lấy được phu nhân như vậy, thật là tổ tiên của mọi người trong ma giáo đã gây nghiệp chướng!

Chín người cảm khái ngàn vạn, chợt nghe Mộ Dung Vân Thư nói: "Nơi này cũng không có người ngoài, các ngươi cũng đừng Đông đóa Tây tàng (trốn đông trốn tây), dè đặt chán ốm."

Đông đóa Tây tàng? Cái này của bọn họ gọi là võ công cao cường! Chín người dở khóc dở cười, ngoan ngoãn hiện thân.

Mộ Dung Vân Thư đang dắt díu lấy Sở Trường Ca, thấy bọn họ hiện thân, nâng mí mắt nhìn sang, cũng may là không nghiêng mắt nhìn, vừa thoáng nhìn, không khỏi mất hồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhàn Thê Tà Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook