Quyển 1 - Chương 165: Người nào theo đuổi người nào trước?
Mặc Phong
15/01/2015
Sau khi giải tán chúng đại thần, Sở Trường Ca liền duỗi người một cái, nhìn sắc trời một chút, liền chậm rãi hướng hoa viên Quỳnh Lâu đi tới. Hắn và Mộ Dung Vân Thư hẹn gặp ở nơi đó để cùng uống trà chiều. Mặc dù bây giờ vẫn còn sớm, nhưng mà, từ từ đi sẽ đến đúng lúc. Nếu vẫn đến trước, vậy cũng không sao, hắn đợi nàng là được.
Đang lúc Sở Trường Ca đi tới hoa viên Quỳnh Lâu thì lại phát hiện Mộ Dung Vân Thư đã đến trước hắn một bước.
Sở Trường Ca vừa mới đi vào lương đình, Mộ Dung Vân Thư liền nhìn thấy hắn, cười nhạt, "Chàng tới sớm."
"Không phải Phu nhân còn sớm hơn sao?" Sở Trường Ca cười nói, trong lòng vui vẻ cực kỳ. "Có phải phu nhân muốn gặp vi phu đến sốt ruột, cho nên mới sớm một chút chờ ở chỗ này hay không?"
"Thiếp mới vừa ngồi xuống." Mộ Dung Vân Thư nói.
Sở Trường Ca liếc chén trà đã thấy đáy trong tay nàng, nhếch môi cười khẽ, vô cùng săn sóc giúp nàng rót thêm, vừa nói: "Đây chính là trà Long Tĩnh thượng hạng nếu uống nhanh như thế, liền quá lãng phí."
Mặt mũi Mộ Dung Vân Thư vô cùng 囧, do dự một chút, sau đó nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, vô cùng thản nhiên nhìn Sở Trường Ca nói: "Lại rót một ly."
Khóe miệng Sở Trường Ca rút ra, "Phu nhân, đây là trà, không phải rượu. Nàng có thể không cần hào khí ngút trời như vậy hay không?"
"Thiếp khát." Mộ Dung Vân Thư vô cùng ung dung nói.
". . . . . . Cái người này viện cớ rất sứt sẹo."
"Thiếp biết."
"Vậy mà nàng còn dùng?"
"Không nghĩ tới sẽ tốt hơn."
". . . . . ." Sở Trường Ca rất bất đắc dĩ nhìn nàng mấy giây, buồn cười, lần nữa giúp nàng rót đầy, chậm rãi nói: "Nàng uống trà luôn luôn lịch sự, một ly trà tối thiểu phải uống 2, 3 khắc. Mà với lượng trà trong bình bây giờ, hẳn là trước khi ta tới, tối thiểu nàng đã uống 3 chén."
Mộ Dung Vân Thư thất bại thở dài một hơi, nói: "Có hoàng đế như chàng ở đây, sau này Lục Phiến Môn làm sao có thể xen vào?" Nàng khó có khi nói mác, hắn không thể đừng khôn khéo như vậy sao?
Sở Trường Ca nhăn nhăn mày kiếm, nói: "Bọn họ quản chuyện gì ta không hứng thú, chuyện ta quản bọn họ không thể xen vào."
Mộ Dung Vân Thư bật cười, nói: "Lời này nếu như bị mấy vị thần bộ Lục Phiến Môn nghe được, không biết sẽ có bao nhiêu trái tim băng giá."
"Trái tim băng giá càng tốt, trái tim băng giá không sợ bị cảm nắng."
". . . . . ." Lời này nghe thật quen tai. Mộ Dung Vân Thư chợt rất muốn hiểu rõ, Sở lớn cùng Sở nhỏ nhà nàng bình thường xúm lại thì sẽ tán gẫu những thứ gì. Không hiểu, tình cảnh một lớn một nhỏ đứng ở góc tường lặng lẽ nói chuyện hiện lên trong đầu. "Phụt ——" Mộ Dung Vân Thư bị tình cảnh trong đầu mình chọc cười. May mà trong miệng không có thức ăn, nếu không, Sở lớn ngồi ở đối diện sẽ phải gặp họa.
"Nghĩ cái gì mà cười thành ra như vậy?" Sở Trường Ca nhíu mày hỏi. Không quá cao hứng việc nàng cùng mình chung đụng lại bị mất hồn.
"Không có gì." Mộ Dung Vân Thư cố gắng thu hồi nụ cười, khóe mắt lại không nhịn được vểnh lên. "Hôm nay Nhiếp Thanh tới tìm thiếp." Nàng nói sang chuyện khác.
Sở Trường Ca nghe vậy lập tức biến sắc, "Hắn tìm nàng làm gì?"
Mộ Dung Vân Thư kỳ quái hí mắt nhìn hắn, nói: "Sao chàng khẩn trương như vậy?"
"Không có, không có. . . . . ." Sở Trường Ca khụ khụ hai tiếng che dấu khẩn trương, giống như không quan tâm hỏi: "Hắn tìm nàng có chuyện gì?"
"Cũng không có gì chuyện gì. Hắn và Phượng Linh cầu cạnh thiếp, nói muốn đi núi Hoa Đà hướng Phượng Thành cầu hôn, muốn nhờ thiếp nói với chàng, thả bọn họ ra khỏi thành."
"Nàng trả lời sao?"
"Thiếp nói ‘hậu cung không xen vào chính sự’." Mộ Dung Vân Thư nói.
Sở Trường Ca nghe vậy hơi lặng người, ngay sau đó cười lên ha hả, "Nàng quả thật là nữ tử lười biếng."
Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt, "Không phải cũng giống chàng sao."
"Phu nhân thật là quá đề cao vi phu rồi. Vi phu nào có bản lãnh từ chối phiền toái như nàng."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy cầm lên nắp ly chậm rãi đưa lên phiến môi, nói: "Bên cạnh người chế tạo phiền toái thì phải học một chút bản lãnh từ chối phiền toái. Nếu không, làm sao có thời giờ uống trà?" Nói xong, nhếch mắt phượng xinh đẹp lên nhìn về phía Sở Trường Ca.
Người chế tạo phiền toái. . . . . . Một mình hắn có thể làm được sao? Khóe miệng Sở Trường Ca run run, mặt bị thương nói: "Thật đúng là nhà có hiền thê còn hơn nước có tướng tài. Phu nhân ‘đức tính rỗi rãnh hiền lương’ như thế, không thay vi phu chia sẻ một chút, có chút không đúng!"
"Có thể không cần lại nhắc nhở thiếp đã cưới phải một người phiền toái hay không?" Mộ Dung Vân Thư tươi cười rạng rỡ.
Khóe miệng Sở Trường Ca co lại mãnh liệt, "Phu nhân, hôm nay ta bị phiền toái quấn thân, nàng cũng thoát không khỏi có liên quan."
"Nếu nói đến nguyên nhân, thì có nên kể đến việc chàng đã chế tạo một phiền toái nhỏ không."
". . . . . . Chế tạo con nàng cũng có phần."
"Thiếp sinh bé là một Quý công tử, sau lại cùng chàng lẫn lộn chung đụng, liền thay đổi thành Bá Vương Thổ Phỉ."
Sở Trường Ca nghẹn họng, rõ ràng là cha hiền con hiếu, trong mắt nàng sao lại biến thành lẫn lộn? Lui vạn bước mà nói, Tiểu Mộ Dung hiện tại mặc dù liều lĩnh bá đạo phúc hắc. Nhưng mà, một chút con cũng không tệ nha! Nhìn thế nào đều là một tiểu công tử nhất biểu nhân tài, cùng một dạng khi hắn còn bé, phải nói là vô cùng sáng sủa.
Vừa nghĩ tới Tiểu Mộ Dung nhận được chân truyền từ hắn, Sở Trường Ca liền tự hào không thôi. Nhớ ngày đó trong một tia ý thức, Lão Quái Vật đem sở học trọn đời sáng chế truyền toàn bộ cho hắn, rất nhiều võ công mặc dù hắn lười học, nhưng tâm pháp đã sớm nhớ kỹ trong lòng, truyền cho Tiểu Mộ Dung là không thành vấn đề. Nếu như muốn nói việc hắn rất vừa ý đối với Tiểu Mộ Dung, đó chính là chăm chỉ học hỏi. Đây cũng là điều hắn ưng ý nhất. Từ trước đến giờ nếu có thể ngồi hắn tuyệt không đứng, mà người khác nào đó càng thêm không biết chăm chỉ là gì, Tiểu Mộ Dung sao lại chăm chỉ học hỏi như thế?
Từ sáng đến tối khinh công kiếm pháp, Kỳ Môn Độn Giáp, phương pháp giải phá Cơ Quan, Kỳ Hoàng dược lý, còn có cầm kỳ thư họa, cỡi ngựa bắn tên, hơn nữa còn ngoan ngoãn thay mẫu thân gánh vác gánh nặng gia tộc, thỉnh thoảng còn phải vì người chung quanh mà tạo ra vui vẻ. . . . . .
Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Trường Ca chợt đồng tình cùng Tiểu Mộ Dung. Nghĩ mình khi còn bé, trừ ăn ra thì không phải chịu độc hại gì khác.
"Phu nhân, nếu không, chúng ta cho Tiểu Mộ Dung một muội muội đi." Sở Trường Ca đề nghị.
"Chàng nhất định phải lần nữa chế tạo thêm phiền toái nhỏ sao?" Mộ Dung Vân Thư cau mày hỏi ngược lại.
Sở Trường Ca nói: "Ta có lòng tin với nàng."
"Nhưng thiếp không có lòng tin với chàng. "
". . . . . . Nàng yên tâm, quyền giáo dục con gái tuyệt đối giao cho nàng."
Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ một chút, nói: "Đợi thêm mấy năm nữa đi."
"Phải đợi đến lúc khi nào?"
"Đợi đến khi Mộ Dung lớn lên."
"Bây giờ con đã khá lớn, sẽ không khi dễ muội muội."
"Thiếp biết. Ý của thiếp là, chờ khi con lớn, có thể giúp thiếp chăm sóc đứa nhỏ."
". . . . . ."
"Đây là vì bồi dưỡng tình cảm huynh muội của bọn họ."
". . . . . ."
"Chàng cùng Nhiếp Thanh lại giận dỗi rồi sao?" Mộ Dung Vân Thư chợt xoay chuyển lời nói.
Sở Trường Ca nhíu mày nói: "Giận dỗi là từ dùng giữa hai người mới quen."
". . . . . . Chàng nhìn hắn không thuận mắt?" Mộ Dung Vân Thư đổi một lời gần sự thật nhất.
"Cho tới bây giờ ta cũng chưa nhìn hắn." Giọng nói vô cùng khó chịu.
". . . . . ." Mộ Dung Vân Thư dùng loại ánh mắt của Tiểu Mộ Dung nhìn Sở Trường Ca, nói: "Rốt cuộc chàng có ý kiến gì với hắn?"
"Không có ý kiến."
"Vậy sao chàng lại không chịu gặp hắn?"
Sở Trường Ca nói: "Phụ chính đại thần cùng tân hoàng vốn dĩ là không hợp."
Mộ Dung Vân Thư trợn trắng mắt, nhìn hắn không nói lời nào.
Sở Trường Ca vốn không muốn nói, lại không cưỡng được Mộ Dung Vân Thư cố ý muốn một cái đáp án, không thể làm gì khác hơn là buồn buồn nói: "Hắn rắp tâm bất lương."
Ặc. Mộ Dung Vân Thư ngẩn người một chút, "Hắn rắp tâm bất lương thế nào?"
"Hắn. . . . . ." Sở Trường Ca vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Hắn đem những đại thần kia đưa tới Kim Lăng, ép ta lên ngôi, chính là rắp tâm bất lương."
"Chuyện này không phải chàng đã sớm trả thù sao?" Hai mắt Mộ Dung Vân Thư híp lại, cảm giác Sở Trường Ca vốn muốn nói không phải chuyện này.
Sở Trường Ca muốn nói hoàn toàn không phải chuyện này. Sự thật là do ánh mắt tên Nhiếp Thanh kia nhìn Mộ Dung Vân Thư rất không thích hợp. Cái loại ánh mắt đó, người khác có lẽ không hiểu, nhưng hắn rất rõ. Là ánh mắt một nam nhân nhìn nữ nhân hắn yêu mến! Để hắn cảm thấy khó chịu chính là, Nhiếp Thanh luôn yên lặng chăm chú nhìn vào nàng, cũng không biểu lộ nửa phần, để hắn muốn diệt trừ tình địch cũng không thể nào xuống tay.
Tình địch không thể hiện rõ tâm ý, hắn đương nhiên sẽ không nói ra.
Sở Trường Ca ước gì Mộ Dung Vân Thư triệt triệt để để không nhìn Nhiếp Thanh.
Cho là ngươi thức thời, không công khai lấy lòng nàng. Nếu không, hừ hừ, cho dù là hôn phu của Phượng Linh, ta cũng đánh cho răng rơi đầy đất, đầu nở hoa! Trong lòng Sở Trường Ca thường xuyên nghĩ như vậy, để an ủi nội tâm đang rục rịch có ý nghĩ muốn dẹp người, lại khổ nổi không tìm được cớ.
*
Tình hình bệnh dịch trong thành Kim Lăng càng ngày càng nghiêm trọng, mặc dù đã phong tỏa thành trì, Lâm thành vẫn không thể nào may mắn thoát nạn, bị tai họa. Đang lúc tình hình bệnh dịch khuếch tán ra ngoài, tình báo truyền đến thì Sở Trường Ca đang cùng Lưu lão tướng quân thảo luận tình hình tiền tuyến. Mà Mộ Dung Vân Thư lại đang xứng với danh xưng mẹ hiền vợ ‘rỗi rãnh’ của nàng, tự tay dạy Tiểu Mộ vẽ tranh, là tranh vẽ năm đó nàng và Sở Trường Ca cùng hoàn thành.
Trong tranh 2 người cùng cưỡi một con ngựa, bộ dạng tiêu dao khoái hoạt, Mộ Dung Vân Thư không khỏi có chút thương cảm. Tuy nói thiếu một ít tự do, là cam tâm tình nguyện, nhưng không thể giống như trong bức tranh tiêu sái như vậy, trong lòng còn có chút tiếc nuối.
"Mẹ, bức họa này là mẹ vẽ sao?" Sở Mộ Dung hỏi.
Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ một chút, nói: "Không phải, là cha con vẽ. Năm đó vì theo đuổi mẹ cha con đã hao hết tâm cơ."
Lục Nhi ở một bên mãnh liệt trợn trắng mắt, cưới người vào cửa còn phải chiếm loại tiện nghi này. Tiểu thư, người thật là gian thương nha!
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Mộ Dung Vân Thư nghiêng đầu nhìn về phía Lục Nhi.
Á, bị phát hiện rồi. Mặt Lục Nhi như làm sai, cúi đầu, xem nhẹ lương tâm nói: "Đúng, đúng, là cô gia theo đuổi Tiểu Thư trước."
"Lời này, một chút thành ý cũng không nghe thấy."
Lục Nhi lập tức đổi lời: "Cô gia theo đuổi rất có thành ý."
". . . . . ." Mộ Dung Vân Thư buồn cười trợn mắt nhìn Lục Nhi một cái, nói: "Không phải cộng thêm hai chữ ‘thành ý’, sẽ trở nên có thành ý."
"Vậy thế nào mới được?" Lục Nhi vô cùng có thành ý không ngại học hỏi mà hỏi lại.
"Muốn cho người khác cảm giác được thành ý của em, đầu tiên em phải vô cùng tin lời mình nói."
"Việc này rất khó khăn nha." Lục Nhi khổ não nhăn mày, thầm nói: "Rõ ràng là tiểu thư đuổi theo cô gia. . . . . ."
Trán Mộ Dung Vân Thư đen thui, gương mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lúc này, Sở Mộ Dung nói: "Thật ra thì ai theo đuổi ai trước cũng không quan trọng, quan trọng là, người nào gả cho người nào."
Trước mắt Mộ Dung Vân Thư lập tức sáng ngời, mừng rỡ, "Con quả nhiên cùng một lòng với mẹ."
Mặt Sở Mộ Dung không hiểu nháy mắt mấy cái, "Cùng? Không phải mẹ gả cho cha sao?"
". . . . . ." Hóa ra là gián điệp?
Đang lúc Sở Trường Ca đi tới hoa viên Quỳnh Lâu thì lại phát hiện Mộ Dung Vân Thư đã đến trước hắn một bước.
Sở Trường Ca vừa mới đi vào lương đình, Mộ Dung Vân Thư liền nhìn thấy hắn, cười nhạt, "Chàng tới sớm."
"Không phải Phu nhân còn sớm hơn sao?" Sở Trường Ca cười nói, trong lòng vui vẻ cực kỳ. "Có phải phu nhân muốn gặp vi phu đến sốt ruột, cho nên mới sớm một chút chờ ở chỗ này hay không?"
"Thiếp mới vừa ngồi xuống." Mộ Dung Vân Thư nói.
Sở Trường Ca liếc chén trà đã thấy đáy trong tay nàng, nhếch môi cười khẽ, vô cùng săn sóc giúp nàng rót thêm, vừa nói: "Đây chính là trà Long Tĩnh thượng hạng nếu uống nhanh như thế, liền quá lãng phí."
Mặt mũi Mộ Dung Vân Thư vô cùng 囧, do dự một chút, sau đó nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch, vô cùng thản nhiên nhìn Sở Trường Ca nói: "Lại rót một ly."
Khóe miệng Sở Trường Ca rút ra, "Phu nhân, đây là trà, không phải rượu. Nàng có thể không cần hào khí ngút trời như vậy hay không?"
"Thiếp khát." Mộ Dung Vân Thư vô cùng ung dung nói.
". . . . . . Cái người này viện cớ rất sứt sẹo."
"Thiếp biết."
"Vậy mà nàng còn dùng?"
"Không nghĩ tới sẽ tốt hơn."
". . . . . ." Sở Trường Ca rất bất đắc dĩ nhìn nàng mấy giây, buồn cười, lần nữa giúp nàng rót đầy, chậm rãi nói: "Nàng uống trà luôn luôn lịch sự, một ly trà tối thiểu phải uống 2, 3 khắc. Mà với lượng trà trong bình bây giờ, hẳn là trước khi ta tới, tối thiểu nàng đã uống 3 chén."
Mộ Dung Vân Thư thất bại thở dài một hơi, nói: "Có hoàng đế như chàng ở đây, sau này Lục Phiến Môn làm sao có thể xen vào?" Nàng khó có khi nói mác, hắn không thể đừng khôn khéo như vậy sao?
Sở Trường Ca nhăn nhăn mày kiếm, nói: "Bọn họ quản chuyện gì ta không hứng thú, chuyện ta quản bọn họ không thể xen vào."
Mộ Dung Vân Thư bật cười, nói: "Lời này nếu như bị mấy vị thần bộ Lục Phiến Môn nghe được, không biết sẽ có bao nhiêu trái tim băng giá."
"Trái tim băng giá càng tốt, trái tim băng giá không sợ bị cảm nắng."
". . . . . ." Lời này nghe thật quen tai. Mộ Dung Vân Thư chợt rất muốn hiểu rõ, Sở lớn cùng Sở nhỏ nhà nàng bình thường xúm lại thì sẽ tán gẫu những thứ gì. Không hiểu, tình cảnh một lớn một nhỏ đứng ở góc tường lặng lẽ nói chuyện hiện lên trong đầu. "Phụt ——" Mộ Dung Vân Thư bị tình cảnh trong đầu mình chọc cười. May mà trong miệng không có thức ăn, nếu không, Sở lớn ngồi ở đối diện sẽ phải gặp họa.
"Nghĩ cái gì mà cười thành ra như vậy?" Sở Trường Ca nhíu mày hỏi. Không quá cao hứng việc nàng cùng mình chung đụng lại bị mất hồn.
"Không có gì." Mộ Dung Vân Thư cố gắng thu hồi nụ cười, khóe mắt lại không nhịn được vểnh lên. "Hôm nay Nhiếp Thanh tới tìm thiếp." Nàng nói sang chuyện khác.
Sở Trường Ca nghe vậy lập tức biến sắc, "Hắn tìm nàng làm gì?"
Mộ Dung Vân Thư kỳ quái hí mắt nhìn hắn, nói: "Sao chàng khẩn trương như vậy?"
"Không có, không có. . . . . ." Sở Trường Ca khụ khụ hai tiếng che dấu khẩn trương, giống như không quan tâm hỏi: "Hắn tìm nàng có chuyện gì?"
"Cũng không có gì chuyện gì. Hắn và Phượng Linh cầu cạnh thiếp, nói muốn đi núi Hoa Đà hướng Phượng Thành cầu hôn, muốn nhờ thiếp nói với chàng, thả bọn họ ra khỏi thành."
"Nàng trả lời sao?"
"Thiếp nói ‘hậu cung không xen vào chính sự’." Mộ Dung Vân Thư nói.
Sở Trường Ca nghe vậy hơi lặng người, ngay sau đó cười lên ha hả, "Nàng quả thật là nữ tử lười biếng."
Vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư lạnh nhạt, "Không phải cũng giống chàng sao."
"Phu nhân thật là quá đề cao vi phu rồi. Vi phu nào có bản lãnh từ chối phiền toái như nàng."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy cầm lên nắp ly chậm rãi đưa lên phiến môi, nói: "Bên cạnh người chế tạo phiền toái thì phải học một chút bản lãnh từ chối phiền toái. Nếu không, làm sao có thời giờ uống trà?" Nói xong, nhếch mắt phượng xinh đẹp lên nhìn về phía Sở Trường Ca.
Người chế tạo phiền toái. . . . . . Một mình hắn có thể làm được sao? Khóe miệng Sở Trường Ca run run, mặt bị thương nói: "Thật đúng là nhà có hiền thê còn hơn nước có tướng tài. Phu nhân ‘đức tính rỗi rãnh hiền lương’ như thế, không thay vi phu chia sẻ một chút, có chút không đúng!"
"Có thể không cần lại nhắc nhở thiếp đã cưới phải một người phiền toái hay không?" Mộ Dung Vân Thư tươi cười rạng rỡ.
Khóe miệng Sở Trường Ca co lại mãnh liệt, "Phu nhân, hôm nay ta bị phiền toái quấn thân, nàng cũng thoát không khỏi có liên quan."
"Nếu nói đến nguyên nhân, thì có nên kể đến việc chàng đã chế tạo một phiền toái nhỏ không."
". . . . . . Chế tạo con nàng cũng có phần."
"Thiếp sinh bé là một Quý công tử, sau lại cùng chàng lẫn lộn chung đụng, liền thay đổi thành Bá Vương Thổ Phỉ."
Sở Trường Ca nghẹn họng, rõ ràng là cha hiền con hiếu, trong mắt nàng sao lại biến thành lẫn lộn? Lui vạn bước mà nói, Tiểu Mộ Dung hiện tại mặc dù liều lĩnh bá đạo phúc hắc. Nhưng mà, một chút con cũng không tệ nha! Nhìn thế nào đều là một tiểu công tử nhất biểu nhân tài, cùng một dạng khi hắn còn bé, phải nói là vô cùng sáng sủa.
Vừa nghĩ tới Tiểu Mộ Dung nhận được chân truyền từ hắn, Sở Trường Ca liền tự hào không thôi. Nhớ ngày đó trong một tia ý thức, Lão Quái Vật đem sở học trọn đời sáng chế truyền toàn bộ cho hắn, rất nhiều võ công mặc dù hắn lười học, nhưng tâm pháp đã sớm nhớ kỹ trong lòng, truyền cho Tiểu Mộ Dung là không thành vấn đề. Nếu như muốn nói việc hắn rất vừa ý đối với Tiểu Mộ Dung, đó chính là chăm chỉ học hỏi. Đây cũng là điều hắn ưng ý nhất. Từ trước đến giờ nếu có thể ngồi hắn tuyệt không đứng, mà người khác nào đó càng thêm không biết chăm chỉ là gì, Tiểu Mộ Dung sao lại chăm chỉ học hỏi như thế?
Từ sáng đến tối khinh công kiếm pháp, Kỳ Môn Độn Giáp, phương pháp giải phá Cơ Quan, Kỳ Hoàng dược lý, còn có cầm kỳ thư họa, cỡi ngựa bắn tên, hơn nữa còn ngoan ngoãn thay mẫu thân gánh vác gánh nặng gia tộc, thỉnh thoảng còn phải vì người chung quanh mà tạo ra vui vẻ. . . . . .
Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Trường Ca chợt đồng tình cùng Tiểu Mộ Dung. Nghĩ mình khi còn bé, trừ ăn ra thì không phải chịu độc hại gì khác.
"Phu nhân, nếu không, chúng ta cho Tiểu Mộ Dung một muội muội đi." Sở Trường Ca đề nghị.
"Chàng nhất định phải lần nữa chế tạo thêm phiền toái nhỏ sao?" Mộ Dung Vân Thư cau mày hỏi ngược lại.
Sở Trường Ca nói: "Ta có lòng tin với nàng."
"Nhưng thiếp không có lòng tin với chàng. "
". . . . . . Nàng yên tâm, quyền giáo dục con gái tuyệt đối giao cho nàng."
Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ một chút, nói: "Đợi thêm mấy năm nữa đi."
"Phải đợi đến lúc khi nào?"
"Đợi đến khi Mộ Dung lớn lên."
"Bây giờ con đã khá lớn, sẽ không khi dễ muội muội."
"Thiếp biết. Ý của thiếp là, chờ khi con lớn, có thể giúp thiếp chăm sóc đứa nhỏ."
". . . . . ."
"Đây là vì bồi dưỡng tình cảm huynh muội của bọn họ."
". . . . . ."
"Chàng cùng Nhiếp Thanh lại giận dỗi rồi sao?" Mộ Dung Vân Thư chợt xoay chuyển lời nói.
Sở Trường Ca nhíu mày nói: "Giận dỗi là từ dùng giữa hai người mới quen."
". . . . . . Chàng nhìn hắn không thuận mắt?" Mộ Dung Vân Thư đổi một lời gần sự thật nhất.
"Cho tới bây giờ ta cũng chưa nhìn hắn." Giọng nói vô cùng khó chịu.
". . . . . ." Mộ Dung Vân Thư dùng loại ánh mắt của Tiểu Mộ Dung nhìn Sở Trường Ca, nói: "Rốt cuộc chàng có ý kiến gì với hắn?"
"Không có ý kiến."
"Vậy sao chàng lại không chịu gặp hắn?"
Sở Trường Ca nói: "Phụ chính đại thần cùng tân hoàng vốn dĩ là không hợp."
Mộ Dung Vân Thư trợn trắng mắt, nhìn hắn không nói lời nào.
Sở Trường Ca vốn không muốn nói, lại không cưỡng được Mộ Dung Vân Thư cố ý muốn một cái đáp án, không thể làm gì khác hơn là buồn buồn nói: "Hắn rắp tâm bất lương."
Ặc. Mộ Dung Vân Thư ngẩn người một chút, "Hắn rắp tâm bất lương thế nào?"
"Hắn. . . . . ." Sở Trường Ca vài lần muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: "Hắn đem những đại thần kia đưa tới Kim Lăng, ép ta lên ngôi, chính là rắp tâm bất lương."
"Chuyện này không phải chàng đã sớm trả thù sao?" Hai mắt Mộ Dung Vân Thư híp lại, cảm giác Sở Trường Ca vốn muốn nói không phải chuyện này.
Sở Trường Ca muốn nói hoàn toàn không phải chuyện này. Sự thật là do ánh mắt tên Nhiếp Thanh kia nhìn Mộ Dung Vân Thư rất không thích hợp. Cái loại ánh mắt đó, người khác có lẽ không hiểu, nhưng hắn rất rõ. Là ánh mắt một nam nhân nhìn nữ nhân hắn yêu mến! Để hắn cảm thấy khó chịu chính là, Nhiếp Thanh luôn yên lặng chăm chú nhìn vào nàng, cũng không biểu lộ nửa phần, để hắn muốn diệt trừ tình địch cũng không thể nào xuống tay.
Tình địch không thể hiện rõ tâm ý, hắn đương nhiên sẽ không nói ra.
Sở Trường Ca ước gì Mộ Dung Vân Thư triệt triệt để để không nhìn Nhiếp Thanh.
Cho là ngươi thức thời, không công khai lấy lòng nàng. Nếu không, hừ hừ, cho dù là hôn phu của Phượng Linh, ta cũng đánh cho răng rơi đầy đất, đầu nở hoa! Trong lòng Sở Trường Ca thường xuyên nghĩ như vậy, để an ủi nội tâm đang rục rịch có ý nghĩ muốn dẹp người, lại khổ nổi không tìm được cớ.
*
Tình hình bệnh dịch trong thành Kim Lăng càng ngày càng nghiêm trọng, mặc dù đã phong tỏa thành trì, Lâm thành vẫn không thể nào may mắn thoát nạn, bị tai họa. Đang lúc tình hình bệnh dịch khuếch tán ra ngoài, tình báo truyền đến thì Sở Trường Ca đang cùng Lưu lão tướng quân thảo luận tình hình tiền tuyến. Mà Mộ Dung Vân Thư lại đang xứng với danh xưng mẹ hiền vợ ‘rỗi rãnh’ của nàng, tự tay dạy Tiểu Mộ vẽ tranh, là tranh vẽ năm đó nàng và Sở Trường Ca cùng hoàn thành.
Trong tranh 2 người cùng cưỡi một con ngựa, bộ dạng tiêu dao khoái hoạt, Mộ Dung Vân Thư không khỏi có chút thương cảm. Tuy nói thiếu một ít tự do, là cam tâm tình nguyện, nhưng không thể giống như trong bức tranh tiêu sái như vậy, trong lòng còn có chút tiếc nuối.
"Mẹ, bức họa này là mẹ vẽ sao?" Sở Mộ Dung hỏi.
Mộ Dung Vân Thư suy nghĩ một chút, nói: "Không phải, là cha con vẽ. Năm đó vì theo đuổi mẹ cha con đã hao hết tâm cơ."
Lục Nhi ở một bên mãnh liệt trợn trắng mắt, cưới người vào cửa còn phải chiếm loại tiện nghi này. Tiểu thư, người thật là gian thương nha!
"Chẳng lẽ không đúng sao?" Mộ Dung Vân Thư nghiêng đầu nhìn về phía Lục Nhi.
Á, bị phát hiện rồi. Mặt Lục Nhi như làm sai, cúi đầu, xem nhẹ lương tâm nói: "Đúng, đúng, là cô gia theo đuổi Tiểu Thư trước."
"Lời này, một chút thành ý cũng không nghe thấy."
Lục Nhi lập tức đổi lời: "Cô gia theo đuổi rất có thành ý."
". . . . . ." Mộ Dung Vân Thư buồn cười trợn mắt nhìn Lục Nhi một cái, nói: "Không phải cộng thêm hai chữ ‘thành ý’, sẽ trở nên có thành ý."
"Vậy thế nào mới được?" Lục Nhi vô cùng có thành ý không ngại học hỏi mà hỏi lại.
"Muốn cho người khác cảm giác được thành ý của em, đầu tiên em phải vô cùng tin lời mình nói."
"Việc này rất khó khăn nha." Lục Nhi khổ não nhăn mày, thầm nói: "Rõ ràng là tiểu thư đuổi theo cô gia. . . . . ."
Trán Mộ Dung Vân Thư đen thui, gương mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Lúc này, Sở Mộ Dung nói: "Thật ra thì ai theo đuổi ai trước cũng không quan trọng, quan trọng là, người nào gả cho người nào."
Trước mắt Mộ Dung Vân Thư lập tức sáng ngời, mừng rỡ, "Con quả nhiên cùng một lòng với mẹ."
Mặt Sở Mộ Dung không hiểu nháy mắt mấy cái, "Cùng? Không phải mẹ gả cho cha sao?"
". . . . . ." Hóa ra là gián điệp?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.