Quyển 1 - Chương 29: Oan gia ngõ hẹp
Mặc Phong
15/01/2015
Phượng Thành cũng cười, nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi tính toán kéo ta xuống nước đấy."
"Ta là không đành lòng phá hư nhã hứng sống chết mặc bây của các hạ." Mộ Dung Vân Thư trả lời.
Bắc hộ pháp không hiểu nhìn về phía Phượng Thành, "Ngươi rõ ràng cũng ăn những món ăn này, sao lại không trúng độc?"
Phượng Thành nhướng đôi mày rậm, nói: "Bởi vì ta chỉ ăn món ăn không có độc."
Nghe vậy, trong tim Tứ Đại Hộ Pháp Đông, Nam, Tây, Bắc nhất thời không hẹn mà cùng dâng lên một loại cảm giác thê lương ‘hài tử không mẹ giống như cọng cỏ’. Thật là nhớ giáo chủ, mặc dù hắn cũng thường xuyên đích thân lấy độc dược cho bọn hắn làm cơm ăn, nhưng người khác hạ độc, hắn tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn bọn hắn ăn.
Mộ Dung Vân Thư không để ý tới ánh mắt ai oán của bốn người, nhìn Khai Sơn ngũ hổ một cái, sau đó nói với Phượng Thành: "Làm phiền rồi."
Phượng Thành khẽ vuốt cằm, liếc nhìn Khai Sơn ngũ hổ, hỏi Mộ Dung Vân Thư: "Giải cho người nào?"
"Tùy tiện, ngươi cảm thấy người nào thuận mắt."
"Thật ra thì ta cảm thấy người nào cũng đều không thuận mắt."
Mộ Dung Vân Thư mặt lộ vẻ im lặng, lãnh đạm nói: "Bên phải, chính là người đó."
"Được." Phượng Thành lập tức vận nội lực ép Huyết Thủ Ấn trên mặt Sơn Đại Hổ ra.
Gương mặt sau khi lấy lại tự do, chuyện thứ nhất Khai Sơn Đại Hổ làm chính là chỉ vào Nam hộ pháp cả kinh kêu lên, "Ngươi là Huyết Thủ Ấn Quách Thiểu Tề!"
"Đã từng là." Nam hộ pháp lạnh lùng nói.
"Ngươi. . . . . . sao lại là ngươi. . . . . . hiệp nghĩa vô song Quách Thiểu Tề, sao lại trở thành tay sai của ma giáo . . . . . ."
Nam hộ pháp mặt trầm xuống, nói: "Ngươi còn muốn ăn một bạt tai của ta sao?"
Khai Sơn Đại Hổ hoảng sợ lắc đầu, lắc mấy cái chợt nhớ tới hắn đã thân trúng kịch độc, không làm gì được mình, vì vậy đặc biệt phách lối cười nói: "Không nghĩ tới Huyết Thủ Ấn Quách Thiểu Tề cũng có một ngày rơi vào tay ta !"
"Mặc dù tay của ngươi rất lớn, nhưng muốn nắm được hắn, sợ rằng không thực tế." Mộ Dung Vân Thư lành lạnh nói.
Khai Sơn Đại Hổ mặt lộ vẻ cảnh giới, "Lời này của ngươi là có ý gì?"
Mộ Dung Vân Thư tự nhiên cười một tiếng, nói: "Các hạ quên Huyết Thủ Ấn trên mặt là ai thay ngươi ép tan sao?"
Khai Sơn Đại Hổ bừng hiểu ra, nhìn về phía Phượng Thành, nói: "Nàng mới vừa rồi nhắc tới Hoa Đà tái thế, chẳng lẽ ngươi chính là tái thế Hoa Đà Phượng Thành?"
Phượng Thành rất lễ phép trả lời, "Ta là Phượng Thành, nhưng đã sớm không còn là tái thế Hoa Đà."
"Đúng, ta nhớ ra rồi, ba năm trước đây ngươi bị Sở Trường Ca xoá tên rồi." Khai Sơn Đại Hổ nói: "Đã như vậy, ngươi cũng sẽ không giúp người của Ma giáo chứ?"
"Không biết."
"Vậy thì tốt."
Phượng Thành lại nói, "Bốn người bọn họ tùy tiện ngươi xử trí, về phần Mộ Dung Vân Thư, nàng bây giờ là bệnh nhân của ta, trước khi ta trị khỏi bệnh cho nàng, nàng không thể chết được."
"Chuyện này không thành vấn đề, chúng tôi chỉ là muốn bắt nàng trở về bắt Sở Trường Ca đổi lấy thuốc giải Hắc Tâm độc, cũng không muốn giết nàng. Hơn nữa, thái tử cũng đã ra lệnh chúng tôi không được đả thương nàng."
Mộ Dung Vân Thư vừa nghe chủ sự sau màn là thái tử, lông mày bỗng dưng trầm xuống, nói: "Thái tử ở trong thành Tịnh Biên?"
"Đúng vậy, ngụ ở phủ Trấn Tây tướng quân Tịnh Biên Hầu."
"Được, ta theo các ngươi đi gặp hắn."
*
Rất nhanh, đoàn người đi tới phủ Hầu gia. Lúc đó Tịnh Biên hầu đang cùng chúng tướng quân nghị sự, biết được Khai Sơn ngũ hổ bắt được Mộ Dung Vân Thư, lập tức dừng lại nghị sự, lập tức mời thái tử Hoa Lăng Thiên tới.
"Thái Tử Gia, người ngài muốn đã bắt được." Khai Sơn Đại Hổ tựa như tranh công nói.
Hoa Lăng Thiên gật đầu, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, trong mắt như có ngàn vạn ngôn ngữ, cuối cùng lại chỉ nhàn nhạt kêu một tiếng, "Vân Thư."
Mộ Dung Vân Thư mặt không chút thay đổi, điềm tĩnh mà lạnh nhạt nói:
"Dân nữ tham kiến Thái Tử Gia."
"Giữa muội và ta, cần gì câu nệ như vậy, cứ giống như trước đây gọi ta là biểu ca thôi."
"Dân nữ không dám."
"Vân Thư muội. . . . . ." Hoa Lăng Thiên muốn nói lại thôi, nhìn nàng thật lâu, cuối cùng thở dài nói: "Muội trước kia không phải như thế."
Mộ Dung Vân Thư khẽ nhúc nhích lông mi dài, lãnh đạm nói: "Trước kia lúc huynh muốn gặp ta cũng sẽ không huy động nhân lực như thế."
Nghe vậy, Hoa Lăng Thiên mặt lộ vẻ lúng túng, nói: "Ta cũng là có chút bất đắc dĩ. Bên cạnh muội bất cứ lúc nào cũng có nanh vuốt của ma giáo cùng theo, gặp muội dễ vậy sao?"
Vừa nghe hai chữ ‘nanh vuốt’, Tứ hộ pháp Đông, Nam, Tây, Bắc nhất thời biến sắc, Bắc hộ pháp cả giận nói: "Miệng sạch một chút!"
Hoa Lăng Thiên mặt trầm xuống, chậm rãi quay đầu nhìn thẳng hắn, một hồi lâu, từ trong kẽ răng nặn ra một câu, "Người đâu, vả miệng!"
Khai Sơn Đại Hổ vung tay áo lên, giơ tay định cho Bắc hộ pháp một bạt tai, chợt nghe Mộ Dung Vân Thư hét lớn một tiếng ‘dừng tay’, vì vậy vội vàng ngừng lại, nhìn về phía Hoa Lăng Thiên."Thái Tử Gia. . . . . ."
Hoa Lăng Thiên lạnh lùng nghiêm mặt ý bảo hắn dừng tay.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Thái Tử Gia muốn nếm thử cảm giác bị ma giáo đuổi giết sao?"
"Muội đang uy hiếp ta?" Sắc mặt Hoa Lăng Thiên càng ngày càng khó coi.
Mộ Dung Vân khẽ hất cằm, nói rất nhẹ nhàng: "Ta chỉ là nhắc nhở Thái Tử Gia, nghĩ kỹ rồi hãy làm. Hắn là hộ pháp của ma giáo, hôm nay nếu bị ngài đánh một bạt tai, ngài đoán, thủ hạ giáo đồ của hắn nên báo thù này như thế nào?" Dừng một chút, nàng lại nói: "Nghe nói, người trong ma giáo không chỉ có dã man không hiểu chuyện, còn tâm cao khí ngạo, có thù tất báo."
Gân xanh trên trán Hoa Lăng Thiên như ẩn như hiện, chặt chẽ nhìn chằm chằm nàng, nói, "Vân Thư, muội đã thay đổi."
"Biểu ca không phải sao?"
"Muội kêu ta biểu ca. . . . . ." Hoa Lăng Thiên kích động vạn phần.
"Vân Thư không phải là người tuyệt tình." Mộ Dung Vân Thư thở dài, "Biểu ca nếu còn nhận thức biểu muội như ta, vậy hãy giúp bốn người bọn họ giải độc."
"Không được. Giải độc cho bọn họ, ta sẽ không giữ được muội."
"Bây giờ huynh cũng không giữ được ta." Mộ Dung Vân Thư lãnh đạm nói.
"Vân Thư, không nên xem thường cấm vệ Hầu gia phủ ."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy cười khẽ, quay đầu hỏi Tịnh Biên hầu, "Xin hỏi Hầu gia, tự mình giam giữ trọng thần nhất phẩm triều đình, phải bị tội gì?"
Tịnh Biên hầu mặt lộ vẻ khó xử "Chuyện này. . . . . ."
"Ta phụng Hoàng Mệnh tiến hành thông hóa cải cách, ngăn cản ta cũng tương đương với làm trở ngại cải cách. Chẳng lẽ Hầu gia muốn nhiễu loạn công vụ, kháng chỉ bất tuân?" Hai mắt Mộ Dung Vân Thư nhìn thẳng hắn, lại nói: "Ta ở bên trong phạm vi quản hạt của Tịnh Biên hầu ngài bị người ám toán, Hầu gia không nên cho ý kiến sao?"
"Ta. . . . . ." Tịnh Biên hầu ra đời làm võ quan, vốn cũng không biết ăn nói, bị Mộ Dung Vân Thư liên tiếp mấy chất vấn ép hỏi, không biết nên như thế nào cho phải.
"Muội không cần phải trách Tịnh Biên hầu, là ta để cho hắn phái người đi bắt muội." Hoa Lăng Thiên ra mặt giải vây.
"Biết rõ rồi mà còn cố phạm phải, tội thêm một bậc." Mộ Dung Vân Thư không chút lưu tình.
"Vân Thư muội. . . . . ."
"Thái tử." Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt cắt đứt hắn, nói: "Trở thành kẻ địch của ta đối với huynh mà nói cũng không có chỗ tốt."
Hoa Lăng Thiên nghe vậy mặt liền biến sắc, nói: "Ta cũng không muốn cùng muội trở thành kẻ địch."
"Nhưng huynh lại đang làm như vậy." Dứt lời, Mộ Dung Vân Thư nhìn hắn hồi lâu, sau đó than nhẹ một tiếng, nói: "Cho dù huynh giam lỏng ta, Sở Trường Ca cũng sẽ không đưa thuốc giải Hắc Tâm độc cho huynh."
Hoa Lăng Thiên kinh hoàng, "Sao muội biết ta muốn thuốc giải?"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Trừ thuốc giải Hắc Tâm độc, ta không nghĩ ra có lí do gì để huynh từ nơi xa vạn dặm đến Tịnh Biên chặn ta lại."
"Muội đã biết, thì càng nên phối hợp."
"Nghe nói Sở Trường Ca có phái người giám thị huynh, những người đó đâu?" Mộ Dung Vân Thư chợt nói sang chuyện khác.
Hoa Lăng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Vẫn còn ở Đông cung giám thị cái thế thân đó."
Giỏi cho một chiêu Kim Thiền Thoát Xác. Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, nói: "Ta nghe nói trước đó vài ngày, có người đã đem thuốc giải cho ‘thái tử’."
Hoa Lăng Thiên nhất thời sững sờ, không tin nói: "Sở Trường Ca không thể nào tốt bụng như vậy."
Không đợi Mộ Dung Vân Thư giải thích, Tây hộ pháp vượt lên trước hừ lạnh nói: "Giáo chủ xác thực không có tốt bụng như vậy. Nếu không phải phu nhân cầu cạnh, sao lại dễ dàng bỏ qua ngươi!"
Hoa Lăng Thiên vừa nghe là Mộ Dung Vân Thư cầu tình, cảm động đến không chịu được, "Sao muội không nói sớm. . . . . ."
Mộ Dung Vân Thư cười mà không nói. Thật ra thì dùng hai chữ ‘cầu cạnh’ thật sự là nói quá sự thật rồi. Nàng cũng chỉ là trong lúc rãnh rỗi ngày nào đó đột nhiên phát lên chuyện này, thuận miệng hỏi một câu ‘giáo chủ của các ngươi định khiến cho thái tử bệnh nặng đến khi nào’, kết quả ngày thứ hai, Đông hộ pháp vội vã xin phép nàng, đem thuốc giải đưa cho thái tử rồi. "Đánh nửa ngày, thì ra chỉ là một cuộc hiểu lầm." Tịnh Biên hầu cười nói, "Chỉ là may mắn có thể nhìn thấy Đại tiểu thư Kim Lăng Mộ Dung phủ trong truyền thuyết, hiểu lầm này cũng đáng. Mộ Dung tiểu thư, bổn hầu tối nay thiết yến giúp tiểu thư làm tiệc tẩy trần, đồng thời bồi tội, tiểu thư thấy thế nào?"
"Hầu gia nói quá lời. Ta còn có chuyện quan trọng trong người, nóng lòng lên đường, cũng không làm phiền." Mộ Dung Vân Thư từ chối nhã nhặn.
"Vậy. . . . . . Được rồi. Ta phái người hộ tống các người ra khỏi thành."
"Đa tạ." Mộ Dung Vân Thư sau khi hướng Tịnh Biên hầu nói lời cám ơn, rồi hướng Hoa Lăng Thiên nói: "Biểu ca, nghe Vân Thư khuyên một câu, đừng trở thành kẻ địch của ma giáo."
"Là địch thì thế nào?" Hoa Lăng Thiên mất hứng hỏi ngược lại.
"Ta sẽ vô điều kiện đứng ở bên phía Sở Trường Ca."
"Vân Thư, máu mủ tình thâm, chúng ta là biểu huynh muội thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên."
"Hắn đã từng giúp ta." Mộ Dung Vân Thư nói như thế.
*
Rời khỏi Tịnh Biên thành, Mộ Dung Vân Thư cũng không muốn nghỉ ngơi, ngựa không ngừng vó câu lên đường, rốt cuộc trước đại hội võ lâm ba ngày đã chạy tới Sa Bình trấn.
Xe ngựa chậm rãi dừng trước một khách điếm, Mộ Dung Vân Thư vén rèm xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một biển hiệu khổng lồ viết bốn chữ ‘Giang Hồ khách điếm’, nền đen chữ trắng, cực kỳ bắt mắt.
Chính là chỗ này. Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư khẽ cong, đáy lòng cảm thấy không khỏi kích động.
"Tiểu thư, nơi này chính là giang hồ khách điếm theo lời Cô gia?"
"Ừ."
"Nhưng mà, xem ra. . . . . . rất. . . . . . rất. . . . . . giản dị a!" Lục Nhi thất vọng nói.
"Ừ, người giang hồ ở khách điếm cũng giản dị như vậy, em không cần ghét bỏ nó."
". . . . . . Em không có." Nàng chỉ là cảm thấy thật thất vọng, thật thất vọng. Nghe nói Giang Hồ khách điếm vô cùng nổi danh, xem ra còn không bằng phòng chứa củi của Mộ Dung phủ . . . . . .
Mộ Dung Vân Thư híp mắt lại mấp máy miệng, đang muốn vào cửa, đã nghe từ sau lưng truyền đến một tiếng thét --"Mộ Dung Vân Thư, ngươi đứng lại đó cho ta!" Quay đầu nhìn lại, người tới chính là vợ chồng Phương Hồng Phi, mà người vênh mặt hất hàm kêu tên của nàng đó, chính là phu nhân của Phương Hồng Phi, Đại tiểu thư Trấn Viễn tiêu cục, Lâm Thủy Nhi.
Thật là oan gia ngõ hẹp. Mộ Dung Vân Thư mệt mỏi quay đầu lại, đứng ở chỗ cũ chờ bọn hắn.
"Ta là không đành lòng phá hư nhã hứng sống chết mặc bây của các hạ." Mộ Dung Vân Thư trả lời.
Bắc hộ pháp không hiểu nhìn về phía Phượng Thành, "Ngươi rõ ràng cũng ăn những món ăn này, sao lại không trúng độc?"
Phượng Thành nhướng đôi mày rậm, nói: "Bởi vì ta chỉ ăn món ăn không có độc."
Nghe vậy, trong tim Tứ Đại Hộ Pháp Đông, Nam, Tây, Bắc nhất thời không hẹn mà cùng dâng lên một loại cảm giác thê lương ‘hài tử không mẹ giống như cọng cỏ’. Thật là nhớ giáo chủ, mặc dù hắn cũng thường xuyên đích thân lấy độc dược cho bọn hắn làm cơm ăn, nhưng người khác hạ độc, hắn tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn bọn hắn ăn.
Mộ Dung Vân Thư không để ý tới ánh mắt ai oán của bốn người, nhìn Khai Sơn ngũ hổ một cái, sau đó nói với Phượng Thành: "Làm phiền rồi."
Phượng Thành khẽ vuốt cằm, liếc nhìn Khai Sơn ngũ hổ, hỏi Mộ Dung Vân Thư: "Giải cho người nào?"
"Tùy tiện, ngươi cảm thấy người nào thuận mắt."
"Thật ra thì ta cảm thấy người nào cũng đều không thuận mắt."
Mộ Dung Vân Thư mặt lộ vẻ im lặng, lãnh đạm nói: "Bên phải, chính là người đó."
"Được." Phượng Thành lập tức vận nội lực ép Huyết Thủ Ấn trên mặt Sơn Đại Hổ ra.
Gương mặt sau khi lấy lại tự do, chuyện thứ nhất Khai Sơn Đại Hổ làm chính là chỉ vào Nam hộ pháp cả kinh kêu lên, "Ngươi là Huyết Thủ Ấn Quách Thiểu Tề!"
"Đã từng là." Nam hộ pháp lạnh lùng nói.
"Ngươi. . . . . . sao lại là ngươi. . . . . . hiệp nghĩa vô song Quách Thiểu Tề, sao lại trở thành tay sai của ma giáo . . . . . ."
Nam hộ pháp mặt trầm xuống, nói: "Ngươi còn muốn ăn một bạt tai của ta sao?"
Khai Sơn Đại Hổ hoảng sợ lắc đầu, lắc mấy cái chợt nhớ tới hắn đã thân trúng kịch độc, không làm gì được mình, vì vậy đặc biệt phách lối cười nói: "Không nghĩ tới Huyết Thủ Ấn Quách Thiểu Tề cũng có một ngày rơi vào tay ta !"
"Mặc dù tay của ngươi rất lớn, nhưng muốn nắm được hắn, sợ rằng không thực tế." Mộ Dung Vân Thư lành lạnh nói.
Khai Sơn Đại Hổ mặt lộ vẻ cảnh giới, "Lời này của ngươi là có ý gì?"
Mộ Dung Vân Thư tự nhiên cười một tiếng, nói: "Các hạ quên Huyết Thủ Ấn trên mặt là ai thay ngươi ép tan sao?"
Khai Sơn Đại Hổ bừng hiểu ra, nhìn về phía Phượng Thành, nói: "Nàng mới vừa rồi nhắc tới Hoa Đà tái thế, chẳng lẽ ngươi chính là tái thế Hoa Đà Phượng Thành?"
Phượng Thành rất lễ phép trả lời, "Ta là Phượng Thành, nhưng đã sớm không còn là tái thế Hoa Đà."
"Đúng, ta nhớ ra rồi, ba năm trước đây ngươi bị Sở Trường Ca xoá tên rồi." Khai Sơn Đại Hổ nói: "Đã như vậy, ngươi cũng sẽ không giúp người của Ma giáo chứ?"
"Không biết."
"Vậy thì tốt."
Phượng Thành lại nói, "Bốn người bọn họ tùy tiện ngươi xử trí, về phần Mộ Dung Vân Thư, nàng bây giờ là bệnh nhân của ta, trước khi ta trị khỏi bệnh cho nàng, nàng không thể chết được."
"Chuyện này không thành vấn đề, chúng tôi chỉ là muốn bắt nàng trở về bắt Sở Trường Ca đổi lấy thuốc giải Hắc Tâm độc, cũng không muốn giết nàng. Hơn nữa, thái tử cũng đã ra lệnh chúng tôi không được đả thương nàng."
Mộ Dung Vân Thư vừa nghe chủ sự sau màn là thái tử, lông mày bỗng dưng trầm xuống, nói: "Thái tử ở trong thành Tịnh Biên?"
"Đúng vậy, ngụ ở phủ Trấn Tây tướng quân Tịnh Biên Hầu."
"Được, ta theo các ngươi đi gặp hắn."
*
Rất nhanh, đoàn người đi tới phủ Hầu gia. Lúc đó Tịnh Biên hầu đang cùng chúng tướng quân nghị sự, biết được Khai Sơn ngũ hổ bắt được Mộ Dung Vân Thư, lập tức dừng lại nghị sự, lập tức mời thái tử Hoa Lăng Thiên tới.
"Thái Tử Gia, người ngài muốn đã bắt được." Khai Sơn Đại Hổ tựa như tranh công nói.
Hoa Lăng Thiên gật đầu, sau đó nhìn về phía Mộ Dung Vân Thư, trong mắt như có ngàn vạn ngôn ngữ, cuối cùng lại chỉ nhàn nhạt kêu một tiếng, "Vân Thư."
Mộ Dung Vân Thư mặt không chút thay đổi, điềm tĩnh mà lạnh nhạt nói:
"Dân nữ tham kiến Thái Tử Gia."
"Giữa muội và ta, cần gì câu nệ như vậy, cứ giống như trước đây gọi ta là biểu ca thôi."
"Dân nữ không dám."
"Vân Thư muội. . . . . ." Hoa Lăng Thiên muốn nói lại thôi, nhìn nàng thật lâu, cuối cùng thở dài nói: "Muội trước kia không phải như thế."
Mộ Dung Vân Thư khẽ nhúc nhích lông mi dài, lãnh đạm nói: "Trước kia lúc huynh muốn gặp ta cũng sẽ không huy động nhân lực như thế."
Nghe vậy, Hoa Lăng Thiên mặt lộ vẻ lúng túng, nói: "Ta cũng là có chút bất đắc dĩ. Bên cạnh muội bất cứ lúc nào cũng có nanh vuốt của ma giáo cùng theo, gặp muội dễ vậy sao?"
Vừa nghe hai chữ ‘nanh vuốt’, Tứ hộ pháp Đông, Nam, Tây, Bắc nhất thời biến sắc, Bắc hộ pháp cả giận nói: "Miệng sạch một chút!"
Hoa Lăng Thiên mặt trầm xuống, chậm rãi quay đầu nhìn thẳng hắn, một hồi lâu, từ trong kẽ răng nặn ra một câu, "Người đâu, vả miệng!"
Khai Sơn Đại Hổ vung tay áo lên, giơ tay định cho Bắc hộ pháp một bạt tai, chợt nghe Mộ Dung Vân Thư hét lớn một tiếng ‘dừng tay’, vì vậy vội vàng ngừng lại, nhìn về phía Hoa Lăng Thiên."Thái Tử Gia. . . . . ."
Hoa Lăng Thiên lạnh lùng nghiêm mặt ý bảo hắn dừng tay.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Thái Tử Gia muốn nếm thử cảm giác bị ma giáo đuổi giết sao?"
"Muội đang uy hiếp ta?" Sắc mặt Hoa Lăng Thiên càng ngày càng khó coi.
Mộ Dung Vân khẽ hất cằm, nói rất nhẹ nhàng: "Ta chỉ là nhắc nhở Thái Tử Gia, nghĩ kỹ rồi hãy làm. Hắn là hộ pháp của ma giáo, hôm nay nếu bị ngài đánh một bạt tai, ngài đoán, thủ hạ giáo đồ của hắn nên báo thù này như thế nào?" Dừng một chút, nàng lại nói: "Nghe nói, người trong ma giáo không chỉ có dã man không hiểu chuyện, còn tâm cao khí ngạo, có thù tất báo."
Gân xanh trên trán Hoa Lăng Thiên như ẩn như hiện, chặt chẽ nhìn chằm chằm nàng, nói, "Vân Thư, muội đã thay đổi."
"Biểu ca không phải sao?"
"Muội kêu ta biểu ca. . . . . ." Hoa Lăng Thiên kích động vạn phần.
"Vân Thư không phải là người tuyệt tình." Mộ Dung Vân Thư thở dài, "Biểu ca nếu còn nhận thức biểu muội như ta, vậy hãy giúp bốn người bọn họ giải độc."
"Không được. Giải độc cho bọn họ, ta sẽ không giữ được muội."
"Bây giờ huynh cũng không giữ được ta." Mộ Dung Vân Thư lãnh đạm nói.
"Vân Thư, không nên xem thường cấm vệ Hầu gia phủ ."
Mộ Dung Vân Thư nghe vậy cười khẽ, quay đầu hỏi Tịnh Biên hầu, "Xin hỏi Hầu gia, tự mình giam giữ trọng thần nhất phẩm triều đình, phải bị tội gì?"
Tịnh Biên hầu mặt lộ vẻ khó xử "Chuyện này. . . . . ."
"Ta phụng Hoàng Mệnh tiến hành thông hóa cải cách, ngăn cản ta cũng tương đương với làm trở ngại cải cách. Chẳng lẽ Hầu gia muốn nhiễu loạn công vụ, kháng chỉ bất tuân?" Hai mắt Mộ Dung Vân Thư nhìn thẳng hắn, lại nói: "Ta ở bên trong phạm vi quản hạt của Tịnh Biên hầu ngài bị người ám toán, Hầu gia không nên cho ý kiến sao?"
"Ta. . . . . ." Tịnh Biên hầu ra đời làm võ quan, vốn cũng không biết ăn nói, bị Mộ Dung Vân Thư liên tiếp mấy chất vấn ép hỏi, không biết nên như thế nào cho phải.
"Muội không cần phải trách Tịnh Biên hầu, là ta để cho hắn phái người đi bắt muội." Hoa Lăng Thiên ra mặt giải vây.
"Biết rõ rồi mà còn cố phạm phải, tội thêm một bậc." Mộ Dung Vân Thư không chút lưu tình.
"Vân Thư muội. . . . . ."
"Thái tử." Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt cắt đứt hắn, nói: "Trở thành kẻ địch của ta đối với huynh mà nói cũng không có chỗ tốt."
Hoa Lăng Thiên nghe vậy mặt liền biến sắc, nói: "Ta cũng không muốn cùng muội trở thành kẻ địch."
"Nhưng huynh lại đang làm như vậy." Dứt lời, Mộ Dung Vân Thư nhìn hắn hồi lâu, sau đó than nhẹ một tiếng, nói: "Cho dù huynh giam lỏng ta, Sở Trường Ca cũng sẽ không đưa thuốc giải Hắc Tâm độc cho huynh."
Hoa Lăng Thiên kinh hoàng, "Sao muội biết ta muốn thuốc giải?"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Trừ thuốc giải Hắc Tâm độc, ta không nghĩ ra có lí do gì để huynh từ nơi xa vạn dặm đến Tịnh Biên chặn ta lại."
"Muội đã biết, thì càng nên phối hợp."
"Nghe nói Sở Trường Ca có phái người giám thị huynh, những người đó đâu?" Mộ Dung Vân Thư chợt nói sang chuyện khác.
Hoa Lăng Thiên lạnh lùng cười một tiếng, nói: "Vẫn còn ở Đông cung giám thị cái thế thân đó."
Giỏi cho một chiêu Kim Thiền Thoát Xác. Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, nói: "Ta nghe nói trước đó vài ngày, có người đã đem thuốc giải cho ‘thái tử’."
Hoa Lăng Thiên nhất thời sững sờ, không tin nói: "Sở Trường Ca không thể nào tốt bụng như vậy."
Không đợi Mộ Dung Vân Thư giải thích, Tây hộ pháp vượt lên trước hừ lạnh nói: "Giáo chủ xác thực không có tốt bụng như vậy. Nếu không phải phu nhân cầu cạnh, sao lại dễ dàng bỏ qua ngươi!"
Hoa Lăng Thiên vừa nghe là Mộ Dung Vân Thư cầu tình, cảm động đến không chịu được, "Sao muội không nói sớm. . . . . ."
Mộ Dung Vân Thư cười mà không nói. Thật ra thì dùng hai chữ ‘cầu cạnh’ thật sự là nói quá sự thật rồi. Nàng cũng chỉ là trong lúc rãnh rỗi ngày nào đó đột nhiên phát lên chuyện này, thuận miệng hỏi một câu ‘giáo chủ của các ngươi định khiến cho thái tử bệnh nặng đến khi nào’, kết quả ngày thứ hai, Đông hộ pháp vội vã xin phép nàng, đem thuốc giải đưa cho thái tử rồi. "Đánh nửa ngày, thì ra chỉ là một cuộc hiểu lầm." Tịnh Biên hầu cười nói, "Chỉ là may mắn có thể nhìn thấy Đại tiểu thư Kim Lăng Mộ Dung phủ trong truyền thuyết, hiểu lầm này cũng đáng. Mộ Dung tiểu thư, bổn hầu tối nay thiết yến giúp tiểu thư làm tiệc tẩy trần, đồng thời bồi tội, tiểu thư thấy thế nào?"
"Hầu gia nói quá lời. Ta còn có chuyện quan trọng trong người, nóng lòng lên đường, cũng không làm phiền." Mộ Dung Vân Thư từ chối nhã nhặn.
"Vậy. . . . . . Được rồi. Ta phái người hộ tống các người ra khỏi thành."
"Đa tạ." Mộ Dung Vân Thư sau khi hướng Tịnh Biên hầu nói lời cám ơn, rồi hướng Hoa Lăng Thiên nói: "Biểu ca, nghe Vân Thư khuyên một câu, đừng trở thành kẻ địch của ma giáo."
"Là địch thì thế nào?" Hoa Lăng Thiên mất hứng hỏi ngược lại.
"Ta sẽ vô điều kiện đứng ở bên phía Sở Trường Ca."
"Vân Thư, máu mủ tình thâm, chúng ta là biểu huynh muội thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên."
"Hắn đã từng giúp ta." Mộ Dung Vân Thư nói như thế.
*
Rời khỏi Tịnh Biên thành, Mộ Dung Vân Thư cũng không muốn nghỉ ngơi, ngựa không ngừng vó câu lên đường, rốt cuộc trước đại hội võ lâm ba ngày đã chạy tới Sa Bình trấn.
Xe ngựa chậm rãi dừng trước một khách điếm, Mộ Dung Vân Thư vén rèm xuống ngựa, ngẩng đầu nhìn lên, thấy một biển hiệu khổng lồ viết bốn chữ ‘Giang Hồ khách điếm’, nền đen chữ trắng, cực kỳ bắt mắt.
Chính là chỗ này. Khóe miệng Mộ Dung Vân Thư khẽ cong, đáy lòng cảm thấy không khỏi kích động.
"Tiểu thư, nơi này chính là giang hồ khách điếm theo lời Cô gia?"
"Ừ."
"Nhưng mà, xem ra. . . . . . rất. . . . . . rất. . . . . . giản dị a!" Lục Nhi thất vọng nói.
"Ừ, người giang hồ ở khách điếm cũng giản dị như vậy, em không cần ghét bỏ nó."
". . . . . . Em không có." Nàng chỉ là cảm thấy thật thất vọng, thật thất vọng. Nghe nói Giang Hồ khách điếm vô cùng nổi danh, xem ra còn không bằng phòng chứa củi của Mộ Dung phủ . . . . . .
Mộ Dung Vân Thư híp mắt lại mấp máy miệng, đang muốn vào cửa, đã nghe từ sau lưng truyền đến một tiếng thét --"Mộ Dung Vân Thư, ngươi đứng lại đó cho ta!" Quay đầu nhìn lại, người tới chính là vợ chồng Phương Hồng Phi, mà người vênh mặt hất hàm kêu tên của nàng đó, chính là phu nhân của Phương Hồng Phi, Đại tiểu thư Trấn Viễn tiêu cục, Lâm Thủy Nhi.
Thật là oan gia ngõ hẹp. Mộ Dung Vân Thư mệt mỏi quay đầu lại, đứng ở chỗ cũ chờ bọn hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.