Quyển 1 - Chương 112: Phu xướng phụ tùy cùng đùa giỡn Sở vương
Mặc Phong
15/01/2015
Quản gia đem Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca tiến vào phòng thiết yến của Vương phủ, liền lặng lẽ lui ra, tìm đến Sở vương còn chưa có mặt.
"Vương gia, Sở Trường Ca âm thầm dẫn theo người đến, người xem chúng ta có nên tăng cường đề phòng hay không, để tránh. . . . . ."
"Không cần." Sở vương nói: "Ta mời bọn họ tới dùng cơm, không phải đánh nhau. Huống chi, đối phó bọn họ, còn chưa tới phiên ta động thủ."
Tổng quản không hiểu, "Chẳng lẽ Vương gia ngài có cao chiêu khác. . . . . ."
"Chuyện này không cần ngươi phí tâm." Sở vương cắt đứt quản gia, sau đó chuyển đề tài: "Tử Thanh đâu?"
Tổng quản đáp: "Tứ gia đã ở phòng khách rồi, Tam gia thì ngược lại, cả ngày cũng không thấy người, không biết đi nơi nào. . . . . ."
Nghe vậy, khóe miệng Sở vương cong lên đường cong nhàn nhạt, bí hiểm nói: "Hắn tự có chỗ để đi."
*
Mộ Dung Vân Thư đang bề bộn cùng các phú thương lâu năm hàn huyên. Mà Sở Trường Ca ở tại chỗ ngồi yên lặng xoay ly rượu trong tay, nhìn như trầm tư, ánh nhìn nơi khóe mắt vẫn thủy chung không rời khỏi người Mộ Dung Vân Thư.
Ước chừng qua thời gian nửa nén hương, bên trong nhà chợt an tĩnh lại.
Sở vương tới.
Sở Trường Ca chỉ ngừng động tác thoáng nâng mí mắt liếc hắn một cái, liền lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục xoay ly rượu.
Tất cả hàn huyên bên trong nhà đã dừng lại, Mộ Dung Vân Thư trở về chỗ ngồi, nâng chung trà lên nhấp vài hớp giải khát. "Xoay mấy cái rượu liền thay đổi mùi vị, uống ngon rồi sao?" Nàng cười nói với Sở Trường Ca.
Sở Trường Ca nói: "Rượu này, chỉ sợ xoay mấy trăm cái cũng không thay đổi ra mùi khác."
Lúc đó, vừa đúng lúc Sở vương đi qua bên người bọn họ, nghe được câu này, chân mày không khỏi nhướng lên, nhìn Sở Trường Ca một cái, sau đó không nói một lời đi tới thượng vị cầm lên một ly rượu ngửa đầu uống, sau đó hướng bên cạnh phun một ngụm, lạnh lùng nói: "Rượu kém như vậy, sao lại đem chiêu đãi khách? Người đâu, vứt sạch toàn bộ, đổi loại Trần Nhưỡng mười năm."
"Dạ, dạ." Quản gia lập tức phân phó người làm đổi rượu.
Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt cười, đáy mắt lạnh lùng, nhìn cái bóng trong chén của mình thì thầm nói: "Cửa son rượu thịt thối, đường có xương chết cóng.*"
Sở Trường Ca nghe vậy mặt mày khẽ nhúc nhích, cười nói: "Rượu này nếu cho người đi đường uống..., chỉ sợ không phải đơn giản chỉ chết rét như vậy."
Mộ Dung Vân Thư nghe được lời thuyết minh của Sở Trường Ca, lập tức hiểu rượu này có vấn đề, liền giương mắt từ từ nhìn Sở vương, chỉ thấy vẻ mặt hắn tươi cười, không nửa điểm có tật giật mình, không khỏi thở dài nói: "Sở vương này cũng là một cao nhân. Biết rõ chàng đã phát hiện trong rượu có vấn đề, nhưng mà thanh sắc lại bất động, mượn mùi vị rượu không tốt cho tiêu hủy chứng cớ, quả nhiên là tuyệt không sợ hãi."
Sở Trường Ca nói: "Thật ra thì hắn đại khái có thể yên tâm đãi khách, rượu này độc không chết ta, ta liền chỉ cho là uống nước, về phần những người khác, chết là tốt nhất, tránh cho ta tự mình động thủ."
"Chàng không phải là giết người phải có lý do sao? Thế nào, bọn họ đắc tội với chàng?" Mộ Dung Vân Thư nhíu mày nói.
Sở Trường Ca không trả lời ngay, mà chậm rãi uống một hớp ‘rượu độc’, mới lạnh lùng ném ra hai chữ, "Chướng mắt."
". . . . . . Đại Nghiệp Vương Triều có mấy người không chướng mắt của chàng?" Mộ Dung Vân Thư cười, nhạo báng hắn.
Sở Trường Ca suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm trang nói: "Đại khái hai ba người thôi."
Hai ba người. . . . . . Hắn nói lời này bảo mọi người trong ma giáo làm sao mà chịu nổi. Không nói người khác, riêng lúc này, chín người đứng nghiêm ở bên ngoài Vương phủ, để được làm ‘hai ba người’ quý báo này sẽ tranh nhau nước miếng văng tung tóe, bể đầu chảy máu đi. "Nói thật, chàng có phải đang ăn giấm hay không?" Mộ Dung Vân Thư cười hỏi, bộ dạng rất đắc ý.
Sở Trường Ca nghe vậy quýnh lên, cứng đờ giật giật cổ, nói: "Ăn cái vị gì?"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Vị chua." Đừng tưởng rằng nàng không biết mới vừa rồi nàng cùng những phú thương kia hàn huyên thì hắn cũng dõi theo tựa như nhìn chằm chằm nàng.
"Không có." Sở Trường Ca liều chết không nhận.
"Thật không có?"
"Thật không có."
"Nếu như chàng thừa nhận, tối nay sẽ để cho chàng ngủ trên giường."
"Không thừa nhận ta cũng. . . . . ." Thanh âm chợt ngưng, Sở Trường Ca đột nhiên nhận ra, ý tứ những lời này của nàng là ‘nếu như chàng không thừa nhận, tối nay không cho phép ngủ trên giường’. "Phu nhân, nàng không thể lấy chuyện này tới uy hiếp ta." Sở Trường Ca rất vô lực.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Vậy chàng nói cho thiếp biết một chuyện khác có thể lấy ra uy hiếp chàng."
". . . . . ." Trọng điểm là ‘uy hiếp’, mà không phải là lấy chuyện đó uy hiếp! Chỉ là Sở Trường Ca không có ý định cùng Mộ Dung Vân Thư chơi chữ, bởi vì nàng sống đến nay, am hiểu nhất chính là công phu miệng, hắn mặc cảm. Dĩ nhiên, nếu như chỉ là một loại công phu miệng khác, vậy thì lại là chuyện khác rồi.
Lúc này, người làm ở Vương phủ cũng đã thay mới rượu trên mỗi bàn cơm, Sở vương bưng ly rượu đứng lên, cười nói: "Cảm tạ mọi người có thể cho Bổn vương mặt mũi, nể mặt tham gia dạ tiệc hôm nay, nhất là Mộ Dung tiểu thư. Bổn vương trước hết kính một ly." Nói xong, uống một hơi cạn sạch.
"Vương gia quá lời." Mộ Dung Vân Thư lấy trà thay rượu.
"Ha ha, Mộ Dung tiểu thư thật sảng khoái." Sở vương để ly rượu xuống, đồng thời nhìn thức ăn trên bàn đã dâng đủ. "Các vị, từ từ dùng."
Không có một người động đũa, chỗ ngồi lâm vào một mảnh yên lặng, chợt, một phú thương hỏi: "Không biết Vương gia hôm nay mời chúng ta là vì chuyện gì?"
Sở vương nói: "Không có việc gì, chính là mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm."
Rõ rành rành là hoang đường. Nơi này đều là những tay lão luyện ở trên thương trường sờ bò lăn lộn mấy thập niên, vô sự mà ân cần —— thì đến tận cùng nếu không phải gian sảo tức là đạo chích. Vì vậy, vẫn không có một người động đũa. Không đem chuyện nói rõ ràng, cũng không ai có khẩu vị. Dĩ nhiên, mọi việc cũng có ngoại lệ. Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca chính là hàng ngũ ngoại lệ.
Sở Trường Ca đặc biệt ân cần gắp cho Mộ Dung Vân Thư một khối thịt Bát Bảo, "Nếm thử một chút."
Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, không nhìn ánh mắt kinh ngạc của chúng phú thương cùng Sở vương, đem khối thịt Bát Bảo kia bỏ vào trong miệng.
"Hương vị thế nào?" vẻ mặt Sở Trường Ca ‘mong đợi’ hỏi.
Mộ Dung Vân Thư tỉ mỉ nhai nhai, từ từ đem thịt nuốt xuống, lại uống một ngụm trà, mới mạn điều tư lý(chậm rãi) hỏi: "Đây là heo ở đâu?"
Lời vừa nói ra, ngoại trừ Sở Trường Ca, bao gồm cả nha hoàn, người làm phục vụ ở bên trong, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, nghe không hiểu những lời này của nàng là có ý gì.
Mặc dù gương mặt Mộ Dung Vân Thư sóng nước chẳng xao, nhưng Sở Trường Ca còn phát hiện nàng nuốt thịt vào thì bộ mặt mơ hồ co quắp mấy cái, đáy mắt lóe vẻ mặt sống không bằng chết. Không khó ăn như vậy chứ? Ở trong lòng Sở Trường Ca nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác có tội, chỉ là chút cảm giác có tội này, rất nhanh liền bị vẻ nhìn có chút hả hê thôn tính. Nàng nói mỗi một câu, cũng có nội hàm đó nha!
Quả nhiên, nha hoàn lập tức run run rẩy rẩy trả lời thịt là phòng bếp mua thì Mộ Dung Vân Thư hơi hất mày, ngữ điệu luyến tiếc nói ra, "Chết thật oan."
Đây là heo ở đâu? Chết thật oan.
Trên mặt mọi người trong nháy mắt treo lên một dấu chấm hỏi thật to, không hiểu nàng cớ gì nói ra lời ấy.
Chỉ có Sở Trường Ca, khóe miệng rung động hai cái, sau đó vô cùng không đành lòng nói: "Nếu thịt này khó ăn đến nông nỗi phải vì heo kêu oan, nàng sao phải chịu khổ nuốt xuống? Không cần là bởi vì ta gắp đưa cho nàng, liền không có ý phun ra."
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, thì ra nàng đang nói thịt heo khó ăn. Mà sắc mặt của Sở vương đã bắt đầu chuyển nhiều mây.(đen thui như sắp mưa ^^)
"Chàng nghĩ quá nhiều." Mộ Dung Vân Thư lại nâng chung trà lên đặt bên môi khẽ nhấp một cái, cố gắng hòa tan mùi vị trong miệng, sau đó nói: "Ta chỉ là ngại mặt mũi của Vương gia, mới không phun ra."
". . . . . . Mặc dù nàng không phun ra, nhưng lời nàng nói ra so với phun ra còn hung ác hơn, đã khiến thể diện Vương gia mất sạch rồi." Sở Trường Ca nói.
Trán Mộ Dung Vân Thư rạo rực, mặt không chút thay đổi buồn buồn nói: "Nếu không phải do chàng lắm mồm, Vương gia sao lại nghe hiểu được lời của thiếp."
"Ặc. . . . . ." Đây cũng là sự thật. Nàng..., không phải người bình thường có thể nghe hiểu được. Chỉ bằng trình độ thông minh bình thường của Sở vương, khó nói.
Lúc đó sắc mặt của Sở vương đã từ chuyển nhiều mây biến thành nhiều mây đen, vừa nhìn, có lẽ từ mây đen chuyển thành mưa rồi.
Tròng mắt đen của Sở Trường Ca híp lại, quyết định ở trên lửa tưới một ít dầu. "Thật ra thì nàng có thể làm bộ là mùi vị thịt heo rất ngon, Vương gia nhất định rất thích tiếp nhận lời khen ngợi của nàng."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Lời nói trái lương tâm, ta không nói. Như vậy quá làm khó mình."
Hay một cái không muốn quá làm khó mình, một câu nói đem mặt trong mặt ngoài của Sở vương làm mất sạch! Sở Trường Ca hơi nhếch môi buồn cười, bưng ly rượu lên bộ dạng uống rượu, che giấu độ cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn.
Sắc mặt của Sở vương đã khó coi đến cực hạn, thầm nghĩ: phu xướng phụ tùy thật khá lắm, cố tình làm bậy! Hai người kia, căn bản là thông đồng tới hát đôi, đập phá quán mà! Càn rỡ, càn rỡ! Dám không đem Vương gia hắn để ở trong mắt!
Sở vương cố ép ý muốn nổi giận xuống, lạnh lùng nói: "Người đâu, đem đầu bếp tối nay gọi tới cho Bổn vương!"
"Vâng"
Chỉ chốc lát sau, đầu bếp bị đưa đến phòng tiệc.
"Bái kiến Vương gia."
Nghe được giọng nói của đầu bếp, vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư hơi chấn động, thầm nghĩ: thanh âm này rất quen thuộc, tựa như đã gặp qua ở nơi nào. Lập tức nghiêng mắt nhìn, thiếu chút nữa cười dài. Người trước mắt, không phải là đầu bếp thất đức ở kinh thành từng gặp mặt một lần sao? !
Lần này Mộ Dung Vân Thư đã hiểu. Khó trách hắn không được gọi là Thần Trù, Tiên trù mà gọi là Ma trù. Với tay nghề này, hắn vào phòng bếp đó là độc hại người đời, không, cả thần tiên cũng bị hắn độc hại, có đầu bếp như hắn, ông táo chỉ sợ sẽ chạy trốn tới dưới đất cùng với Diêm Vương đoạt địa bàn.
Mộ Dung Vân Thư lại uống một hớp trà, nghiêng đầu nghễ Sở Trường Ca một cái, nói: "Chàng tuyệt không kinh ngạc."
"Ừ, là ta phái hắn tới." Sở Trường Ca dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói.
"Chàng sớm biết tài nấu nướng của hắn ‘xuất chúng’ đến cỡ nào sao?"
"Ừ" Sở Trường Ca thú nhận không kiêng kỵ. Chuyện xấu làm xong, cũng không cần thiết phải giấu giếm.
Chỉ thấy gò má thanh tú của Mộ Dung Vân Thư hung hăng rút mấy cái, tiếp tục buồn buồn uống trà. Mặc dù động tác nàng uống trà rất tao nhã, giở tay nhấc chân hiển thị rõ đoan trang của đại gia khuê tú, nhưng mà, Sở Trường Ca biết nàng uống rất gấp, thật giống như muốn rót cả ly trà vào trong cổ họng.
Trong một chén thịt để một chén muối, có thể không nuốt chửng sao?
Sở Trường Ca cắn môi, ở trong lồng ngực buồn cười mấy tiếng, sau đó nói: "Nàng cùng ta cùng chung hoạn nạn." Đã nhiều năm, ma giáo có một cái đầu bếp thất đức như vậy, người khác uống sữa lớn lên, hắn lại là ăn muối lớn lên. Thật may là không có lớn lên dị dạng, nếu không, hắn đã sớm giết cái người độc hại hắn hơn mười năm. Trời mới biết, lúc trước, khi hắn mười ba tuổi - lần đầu tiên rời khỏi núi Hắc Phong, ăn được thức ăn bên ngoài - hắn cho là trên thế gian này thức ăn đều mặn như vậy, muốn chết vì mặn.
"Vương gia, Sở Trường Ca âm thầm dẫn theo người đến, người xem chúng ta có nên tăng cường đề phòng hay không, để tránh. . . . . ."
"Không cần." Sở vương nói: "Ta mời bọn họ tới dùng cơm, không phải đánh nhau. Huống chi, đối phó bọn họ, còn chưa tới phiên ta động thủ."
Tổng quản không hiểu, "Chẳng lẽ Vương gia ngài có cao chiêu khác. . . . . ."
"Chuyện này không cần ngươi phí tâm." Sở vương cắt đứt quản gia, sau đó chuyển đề tài: "Tử Thanh đâu?"
Tổng quản đáp: "Tứ gia đã ở phòng khách rồi, Tam gia thì ngược lại, cả ngày cũng không thấy người, không biết đi nơi nào. . . . . ."
Nghe vậy, khóe miệng Sở vương cong lên đường cong nhàn nhạt, bí hiểm nói: "Hắn tự có chỗ để đi."
*
Mộ Dung Vân Thư đang bề bộn cùng các phú thương lâu năm hàn huyên. Mà Sở Trường Ca ở tại chỗ ngồi yên lặng xoay ly rượu trong tay, nhìn như trầm tư, ánh nhìn nơi khóe mắt vẫn thủy chung không rời khỏi người Mộ Dung Vân Thư.
Ước chừng qua thời gian nửa nén hương, bên trong nhà chợt an tĩnh lại.
Sở vương tới.
Sở Trường Ca chỉ ngừng động tác thoáng nâng mí mắt liếc hắn một cái, liền lại thu hồi tầm mắt, tiếp tục xoay ly rượu.
Tất cả hàn huyên bên trong nhà đã dừng lại, Mộ Dung Vân Thư trở về chỗ ngồi, nâng chung trà lên nhấp vài hớp giải khát. "Xoay mấy cái rượu liền thay đổi mùi vị, uống ngon rồi sao?" Nàng cười nói với Sở Trường Ca.
Sở Trường Ca nói: "Rượu này, chỉ sợ xoay mấy trăm cái cũng không thay đổi ra mùi khác."
Lúc đó, vừa đúng lúc Sở vương đi qua bên người bọn họ, nghe được câu này, chân mày không khỏi nhướng lên, nhìn Sở Trường Ca một cái, sau đó không nói một lời đi tới thượng vị cầm lên một ly rượu ngửa đầu uống, sau đó hướng bên cạnh phun một ngụm, lạnh lùng nói: "Rượu kém như vậy, sao lại đem chiêu đãi khách? Người đâu, vứt sạch toàn bộ, đổi loại Trần Nhưỡng mười năm."
"Dạ, dạ." Quản gia lập tức phân phó người làm đổi rượu.
Mộ Dung Vân Thư nhàn nhạt cười, đáy mắt lạnh lùng, nhìn cái bóng trong chén của mình thì thầm nói: "Cửa son rượu thịt thối, đường có xương chết cóng.*"
Sở Trường Ca nghe vậy mặt mày khẽ nhúc nhích, cười nói: "Rượu này nếu cho người đi đường uống..., chỉ sợ không phải đơn giản chỉ chết rét như vậy."
Mộ Dung Vân Thư nghe được lời thuyết minh của Sở Trường Ca, lập tức hiểu rượu này có vấn đề, liền giương mắt từ từ nhìn Sở vương, chỉ thấy vẻ mặt hắn tươi cười, không nửa điểm có tật giật mình, không khỏi thở dài nói: "Sở vương này cũng là một cao nhân. Biết rõ chàng đã phát hiện trong rượu có vấn đề, nhưng mà thanh sắc lại bất động, mượn mùi vị rượu không tốt cho tiêu hủy chứng cớ, quả nhiên là tuyệt không sợ hãi."
Sở Trường Ca nói: "Thật ra thì hắn đại khái có thể yên tâm đãi khách, rượu này độc không chết ta, ta liền chỉ cho là uống nước, về phần những người khác, chết là tốt nhất, tránh cho ta tự mình động thủ."
"Chàng không phải là giết người phải có lý do sao? Thế nào, bọn họ đắc tội với chàng?" Mộ Dung Vân Thư nhíu mày nói.
Sở Trường Ca không trả lời ngay, mà chậm rãi uống một hớp ‘rượu độc’, mới lạnh lùng ném ra hai chữ, "Chướng mắt."
". . . . . . Đại Nghiệp Vương Triều có mấy người không chướng mắt của chàng?" Mộ Dung Vân Thư cười, nhạo báng hắn.
Sở Trường Ca suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm trang nói: "Đại khái hai ba người thôi."
Hai ba người. . . . . . Hắn nói lời này bảo mọi người trong ma giáo làm sao mà chịu nổi. Không nói người khác, riêng lúc này, chín người đứng nghiêm ở bên ngoài Vương phủ, để được làm ‘hai ba người’ quý báo này sẽ tranh nhau nước miếng văng tung tóe, bể đầu chảy máu đi. "Nói thật, chàng có phải đang ăn giấm hay không?" Mộ Dung Vân Thư cười hỏi, bộ dạng rất đắc ý.
Sở Trường Ca nghe vậy quýnh lên, cứng đờ giật giật cổ, nói: "Ăn cái vị gì?"
Mộ Dung Vân Thư nói: "Vị chua." Đừng tưởng rằng nàng không biết mới vừa rồi nàng cùng những phú thương kia hàn huyên thì hắn cũng dõi theo tựa như nhìn chằm chằm nàng.
"Không có." Sở Trường Ca liều chết không nhận.
"Thật không có?"
"Thật không có."
"Nếu như chàng thừa nhận, tối nay sẽ để cho chàng ngủ trên giường."
"Không thừa nhận ta cũng. . . . . ." Thanh âm chợt ngưng, Sở Trường Ca đột nhiên nhận ra, ý tứ những lời này của nàng là ‘nếu như chàng không thừa nhận, tối nay không cho phép ngủ trên giường’. "Phu nhân, nàng không thể lấy chuyện này tới uy hiếp ta." Sở Trường Ca rất vô lực.
Mộ Dung Vân Thư nói: "Vậy chàng nói cho thiếp biết một chuyện khác có thể lấy ra uy hiếp chàng."
". . . . . ." Trọng điểm là ‘uy hiếp’, mà không phải là lấy chuyện đó uy hiếp! Chỉ là Sở Trường Ca không có ý định cùng Mộ Dung Vân Thư chơi chữ, bởi vì nàng sống đến nay, am hiểu nhất chính là công phu miệng, hắn mặc cảm. Dĩ nhiên, nếu như chỉ là một loại công phu miệng khác, vậy thì lại là chuyện khác rồi.
Lúc này, người làm ở Vương phủ cũng đã thay mới rượu trên mỗi bàn cơm, Sở vương bưng ly rượu đứng lên, cười nói: "Cảm tạ mọi người có thể cho Bổn vương mặt mũi, nể mặt tham gia dạ tiệc hôm nay, nhất là Mộ Dung tiểu thư. Bổn vương trước hết kính một ly." Nói xong, uống một hơi cạn sạch.
"Vương gia quá lời." Mộ Dung Vân Thư lấy trà thay rượu.
"Ha ha, Mộ Dung tiểu thư thật sảng khoái." Sở vương để ly rượu xuống, đồng thời nhìn thức ăn trên bàn đã dâng đủ. "Các vị, từ từ dùng."
Không có một người động đũa, chỗ ngồi lâm vào một mảnh yên lặng, chợt, một phú thương hỏi: "Không biết Vương gia hôm nay mời chúng ta là vì chuyện gì?"
Sở vương nói: "Không có việc gì, chính là mời mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm."
Rõ rành rành là hoang đường. Nơi này đều là những tay lão luyện ở trên thương trường sờ bò lăn lộn mấy thập niên, vô sự mà ân cần —— thì đến tận cùng nếu không phải gian sảo tức là đạo chích. Vì vậy, vẫn không có một người động đũa. Không đem chuyện nói rõ ràng, cũng không ai có khẩu vị. Dĩ nhiên, mọi việc cũng có ngoại lệ. Mộ Dung Vân Thư cùng Sở Trường Ca chính là hàng ngũ ngoại lệ.
Sở Trường Ca đặc biệt ân cần gắp cho Mộ Dung Vân Thư một khối thịt Bát Bảo, "Nếm thử một chút."
Mộ Dung Vân Thư khẽ mỉm cười, không nhìn ánh mắt kinh ngạc của chúng phú thương cùng Sở vương, đem khối thịt Bát Bảo kia bỏ vào trong miệng.
"Hương vị thế nào?" vẻ mặt Sở Trường Ca ‘mong đợi’ hỏi.
Mộ Dung Vân Thư tỉ mỉ nhai nhai, từ từ đem thịt nuốt xuống, lại uống một ngụm trà, mới mạn điều tư lý(chậm rãi) hỏi: "Đây là heo ở đâu?"
Lời vừa nói ra, ngoại trừ Sở Trường Ca, bao gồm cả nha hoàn, người làm phục vụ ở bên trong, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, nghe không hiểu những lời này của nàng là có ý gì.
Mặc dù gương mặt Mộ Dung Vân Thư sóng nước chẳng xao, nhưng Sở Trường Ca còn phát hiện nàng nuốt thịt vào thì bộ mặt mơ hồ co quắp mấy cái, đáy mắt lóe vẻ mặt sống không bằng chết. Không khó ăn như vậy chứ? Ở trong lòng Sở Trường Ca nhất thời dâng lên một cỗ cảm giác có tội, chỉ là chút cảm giác có tội này, rất nhanh liền bị vẻ nhìn có chút hả hê thôn tính. Nàng nói mỗi một câu, cũng có nội hàm đó nha!
Quả nhiên, nha hoàn lập tức run run rẩy rẩy trả lời thịt là phòng bếp mua thì Mộ Dung Vân Thư hơi hất mày, ngữ điệu luyến tiếc nói ra, "Chết thật oan."
Đây là heo ở đâu? Chết thật oan.
Trên mặt mọi người trong nháy mắt treo lên một dấu chấm hỏi thật to, không hiểu nàng cớ gì nói ra lời ấy.
Chỉ có Sở Trường Ca, khóe miệng rung động hai cái, sau đó vô cùng không đành lòng nói: "Nếu thịt này khó ăn đến nông nỗi phải vì heo kêu oan, nàng sao phải chịu khổ nuốt xuống? Không cần là bởi vì ta gắp đưa cho nàng, liền không có ý phun ra."
Mọi người bừng tỉnh hiểu ra, thì ra nàng đang nói thịt heo khó ăn. Mà sắc mặt của Sở vương đã bắt đầu chuyển nhiều mây.(đen thui như sắp mưa ^^)
"Chàng nghĩ quá nhiều." Mộ Dung Vân Thư lại nâng chung trà lên đặt bên môi khẽ nhấp một cái, cố gắng hòa tan mùi vị trong miệng, sau đó nói: "Ta chỉ là ngại mặt mũi của Vương gia, mới không phun ra."
". . . . . . Mặc dù nàng không phun ra, nhưng lời nàng nói ra so với phun ra còn hung ác hơn, đã khiến thể diện Vương gia mất sạch rồi." Sở Trường Ca nói.
Trán Mộ Dung Vân Thư rạo rực, mặt không chút thay đổi buồn buồn nói: "Nếu không phải do chàng lắm mồm, Vương gia sao lại nghe hiểu được lời của thiếp."
"Ặc. . . . . ." Đây cũng là sự thật. Nàng..., không phải người bình thường có thể nghe hiểu được. Chỉ bằng trình độ thông minh bình thường của Sở vương, khó nói.
Lúc đó sắc mặt của Sở vương đã từ chuyển nhiều mây biến thành nhiều mây đen, vừa nhìn, có lẽ từ mây đen chuyển thành mưa rồi.
Tròng mắt đen của Sở Trường Ca híp lại, quyết định ở trên lửa tưới một ít dầu. "Thật ra thì nàng có thể làm bộ là mùi vị thịt heo rất ngon, Vương gia nhất định rất thích tiếp nhận lời khen ngợi của nàng."
Mộ Dung Vân Thư nói: "Lời nói trái lương tâm, ta không nói. Như vậy quá làm khó mình."
Hay một cái không muốn quá làm khó mình, một câu nói đem mặt trong mặt ngoài của Sở vương làm mất sạch! Sở Trường Ca hơi nhếch môi buồn cười, bưng ly rượu lên bộ dạng uống rượu, che giấu độ cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn.
Sắc mặt của Sở vương đã khó coi đến cực hạn, thầm nghĩ: phu xướng phụ tùy thật khá lắm, cố tình làm bậy! Hai người kia, căn bản là thông đồng tới hát đôi, đập phá quán mà! Càn rỡ, càn rỡ! Dám không đem Vương gia hắn để ở trong mắt!
Sở vương cố ép ý muốn nổi giận xuống, lạnh lùng nói: "Người đâu, đem đầu bếp tối nay gọi tới cho Bổn vương!"
"Vâng"
Chỉ chốc lát sau, đầu bếp bị đưa đến phòng tiệc.
"Bái kiến Vương gia."
Nghe được giọng nói của đầu bếp, vẻ mặt Mộ Dung Vân Thư hơi chấn động, thầm nghĩ: thanh âm này rất quen thuộc, tựa như đã gặp qua ở nơi nào. Lập tức nghiêng mắt nhìn, thiếu chút nữa cười dài. Người trước mắt, không phải là đầu bếp thất đức ở kinh thành từng gặp mặt một lần sao? !
Lần này Mộ Dung Vân Thư đã hiểu. Khó trách hắn không được gọi là Thần Trù, Tiên trù mà gọi là Ma trù. Với tay nghề này, hắn vào phòng bếp đó là độc hại người đời, không, cả thần tiên cũng bị hắn độc hại, có đầu bếp như hắn, ông táo chỉ sợ sẽ chạy trốn tới dưới đất cùng với Diêm Vương đoạt địa bàn.
Mộ Dung Vân Thư lại uống một hớp trà, nghiêng đầu nghễ Sở Trường Ca một cái, nói: "Chàng tuyệt không kinh ngạc."
"Ừ, là ta phái hắn tới." Sở Trường Ca dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói.
"Chàng sớm biết tài nấu nướng của hắn ‘xuất chúng’ đến cỡ nào sao?"
"Ừ" Sở Trường Ca thú nhận không kiêng kỵ. Chuyện xấu làm xong, cũng không cần thiết phải giấu giếm.
Chỉ thấy gò má thanh tú của Mộ Dung Vân Thư hung hăng rút mấy cái, tiếp tục buồn buồn uống trà. Mặc dù động tác nàng uống trà rất tao nhã, giở tay nhấc chân hiển thị rõ đoan trang của đại gia khuê tú, nhưng mà, Sở Trường Ca biết nàng uống rất gấp, thật giống như muốn rót cả ly trà vào trong cổ họng.
Trong một chén thịt để một chén muối, có thể không nuốt chửng sao?
Sở Trường Ca cắn môi, ở trong lồng ngực buồn cười mấy tiếng, sau đó nói: "Nàng cùng ta cùng chung hoạn nạn." Đã nhiều năm, ma giáo có một cái đầu bếp thất đức như vậy, người khác uống sữa lớn lên, hắn lại là ăn muối lớn lên. Thật may là không có lớn lên dị dạng, nếu không, hắn đã sớm giết cái người độc hại hắn hơn mười năm. Trời mới biết, lúc trước, khi hắn mười ba tuổi - lần đầu tiên rời khỏi núi Hắc Phong, ăn được thức ăn bên ngoài - hắn cho là trên thế gian này thức ăn đều mặn như vậy, muốn chết vì mặn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.