Quyển 1 - Chương 53: Quen biết nhau
Mặc Phong
15/01/2015
Công chúa Lê tộc thân mặc váy nhiều màu, đầu đội vòng hoa, trên cổ, trên cổ tay, trên mắt cá chân đều mang vòng ngọc, đủ mọi màu sắc vô cùng rực rỡ. Nàng có dáng dấp rất đẹp, nhất là đôi mắt xinh đẹp, long lanh như nước hồ thu, trong suốt sáng ngời. Mà giờ khắc này, suối thu thủy kia đang đắm đuối liếc mắt đưa tình nhìn Sở Trường Ca, môi hồng anh đào muốn nói lại thôi, thật giống như có ngàn vạn ngôn ngữ lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Sở Trường Ca cũng không thèm nhìn nàng ta một cái, ngồi cạnh Mộ Dung Vân Thư đang chuyên tâm pha trà, một hớp, lại một hớp, nàng pha một ly, hắn liền uống một chén."Uống ngon sao?" Mộ Dung Vân Thư đưa mắt về phía ly trà thứ nhất, vừa cười hỏi.
"Tạm được." Sở Trường Ca nói.
Mộ Dung Vân Thư nhìn hắn nhàn nhạt cười, sau đó cúi đầu, tiếp tục pha trà, đem công chúa Lê tộc ngó lơ triệt triệt để để. Dĩ nhiên, mặt ngoài không nhìn mà thôi. Ánh mắt nóng rực như vậy, người mù cũng có thể cảm thụ được, huống chi là người tai thính mắt tinh như nàng. Nàng nghĩ, công chúa Lê tộc này không phải là chưa từng gặp nam nhân, có lẽ là chưa từng thấy qua nam nhân mặc quần áo, chính vì nam nhân mặc quần áo, cho nên mới phải biểu hiện đói khát như thế.
"A. . . . . ." Công chúa Lê tộc chợt mở miệng, mới vừa nói ra chữ ‘a’ lại đột nhiên ngừng, miệng mấp máy, nói với thị nữ sau lưng: "Các ngươi ra bên ngoài chờ."
"Dạ, công chúa." Bốn thị nữ lĩnh mệnh nối đuôi ra.
Sau khi thị nữ rời đi, Mộ Dung Vân Thư liền buông bình trà xuống, chờ Công chúa Lê tộc mở miệng. Thị nữ thân cận cũng điều đi, kế tiếp, cũng sẽ không quá không thú vị mới đúng.
Nhưng Mộ Dung Vân Thư vạn vạn không ngờ tới, Công chúa Lê tộc vừa mở miệng chính là những lời nói kinh người, làm cho nàng từ lúc chào đời tới nay lần đầu đối với thính giác của mình sinh ra nghi hoặc.
Sở Trường Ca cũng bị lời dạo đầu của Công chúa Lê tộc làm cả kinh, lặng người toàn bộ một phút, mới tỉnh cơn mơ lúng ta lúng túng hỏi: "Ngươi mới vừa rồi gọi ta là gì?"
Đây là Mộ Dung Vân Thư lần đầu tiên nhìn thấy Sở Trường Ca như vậy, giống như mất hồn. Điều này làm cho nàng hướng thị giác của mình sinh ra nghi vấn. Nhưng đại não từ đầu đến cuối vẫn luôn thanh tĩnh, vô cùng minh xác nói cho nàng biết, đây tất cả đều là thật. Công chúa Lê tộc đối với Sở Trường Ca không phải vừa thấy đã yêu, mà là —— tình cũ không quên.
Sở Trường Ca thất hồn lạc phách, Công chúa Lê tộc thâm tình khẩn thiết, điều này làm cho Mộ Dung Vân Thư rất dễ dàng liên tưởng đến một người khác —— Tích Nguyệt. Chẳng lẽ, Công chúa Lê tộc cùng Tích Nguyệt là cùng một người? Không thể nào. Mộ Dung Vân Thư rất nhanh loại bỏ ý nghĩ của mình. Nếu là cùng một người, Sở Trường Ca vừa bắt đầu sẽ nhận ra, mà sẽ không đợi đến sau khi nàng ta mở miệng mới khiếp sợ đến vậy.
"A Trường." Công chúa Lê tộc lại nói một lần, trong nháy mắt, hốc mắt nóng lên, lệ như suối trào.
Sở Trường Ca kinh ngạc nhìn nhìn nàng, không dám tin hỏi, "Ngươi là. . . . . . Tích nhi?"
Oanh một tiếng, Mộ Dung Vân Thư cảm giác có đồ vật gì đó từ đỉnh đầu sụp đổ, trong tai xuất hiện âm hưởng ong ong, thanh âm chung quanh trở nên xa lạ dị thường. Nàng cau mày khẽ hất đầu, bỏ qua loại cảm giác khác thường này. Sau đó, nghe được đáp án nàng không muốn nghe được nhất——
"Đúng vậy, là muội ." Công chúa Lê tộc nghiêm túc gật đầu, lệ đã rơi đầy mặt.
Sở Trường Ca chợt đi về phía trước, ở chỗ cách công chúa một bước ngắn dừng lại, nắm chặt hai vai của nàng, lại một lần nữa xác nhận: "Ngươi thật sự là Tích nhi?" Điều này sao có thể. . . . . . Tích nhi rõ ràng là đích thân hắn mai táng, hơn nữa, bộ dáng của nàng, cùng Tích nhi khác nhau trời vực. . . . . .
Công chúa Lê tộc trong mắt lệ tuôn, trên mặt lại là nụ cười, đưa tay nắm lấy tay hắn không ngừng lung lay vai của mình, vừa gật đầu vừa nói: "Là muội là muội, A Trường, sao huynh lại đến đây? A, không đúng, cái này sau hãy nói, Tiểu Ô Quy của muội, huynh có giúp muội cho ăn không? Còn có, còn nữa..., chó ngao Tây Tạng của muội, huynh không đem nó đi chôn chưa? Người như huynh vốn ghét chó, khẳng định thừa dịp muội không có ở đó khi dễ nó, phải không? Toàn Phong trưởng thành chưa? Chúng ta đã từng nói, chờ nó cùng Truy Mệnh sau khi lớn lên liền bỏ bọn họ cùng nhau lưu lạc chân trời . . . . . ."
Không đợi nàng nói xong, Sở Trường Ca một tay lấy nàng kéo vào trong ngực, thì thầm nói: "Thật sự là muội, thật sự là muội, Tích nhi, ta không phải đang nằm mơ chứ?"
"Không phải, không phải." Nàng dùng sức lắc đầu, nước mắt lại bắt đầu tuôn như suối: "A Trường, ta rất nhớ huynh, rất nhớ rất nhớ. . . . . ."
"Ta biết."
"Huynh không biết, ta mỗi ngày đều muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này, muốn trở lại Hắc Phong Sơn, thế nhưng thân thể yếu ớt này, không chỉ có không có luyện võ qua công, còn yếu ớt nhiều bệnh, đi nhiều vài bước trên mặt đất cũng sẽ thở hồng hộc, đừng nói chi là vượt núi băng đèo!" Công chúa Lê tộc nói đến chỗ tức giận, hung hăng dậm chân phát tiết, không ngờ vừa kích động, lại đưa tới một trận choáng váng đầu hoa mắt, vô lực mềm nhũn úp sấp trên người Sở Trường Ca, không cam lòng nói: "Trước kia tỷ võ luôn là ngang tay, về sau, ta lại cũng không thắng được huynh."
Sở Trường Ca cực kỳ đau lòng, đỡ nàng ngồi xuống, nói: "Thân thể suy yếu có thể điều dưỡng, võ công không có có thể luyện từ từ. Chỉ là Tích nhi, muội mới vừa nói cái thân thể yếu ớt này, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
"Cụ thể xảy ra chuyện gì ta cũng không biết. Ba năm trước đây ở trên núi Hoa Đà của Phượng đại ca, sau khi cảm giác mình ta ngủ một giấc thật dài thật dài, vừa tỉnh lại đã đến nơi này, mặt, thân thể cũng trở nên hoàn toàn khác trước kia, còn bị tôn làm công chúa. Sau lại mới hiểu được, ta là trời xui đất khiến tiến vào trong thân thể của Công chúa Lê tộc."
Sở Trường Ca bừng tỉnh hiểu ra, nhất định là lúc đoạt hồn đan trong cơ thể nàng phát tác, có người vừa đúng lúc khởi động Di Hồn, để cho nàng trùng sinh lại cuộc sống mới. "Tích nhi, muội còn sống, thật sự là quá tốt, ta giới thiệu với muội. . . . . ." Sở Trường Ca quay đầu lại thì mới phát hiện Mộ Dung Vân Thư không biết đã rời đi lúc nào. Hắn vội vàng lao ra ngoài phòng hỏi binh sĩ giữ cửa, "Các ngươi có thấy vị tiểu thư ở cùng ta đã đi ra ngoài không?"
"Nàng nói không muốn quấy rầy công chúa cùng Phò mã, cho nên đi ra ngoài dạo một chút." Trả lời hắn là một trong thị nữ thân cận với công chúa.
Mày Sở Trường Ca trầm xuống, nhấc chân muốn đuổi theo, lại bị người phía sau kéo lấy vạt áo.
Sở Trường Ca cũng không thèm nhìn nàng ta một cái, ngồi cạnh Mộ Dung Vân Thư đang chuyên tâm pha trà, một hớp, lại một hớp, nàng pha một ly, hắn liền uống một chén."Uống ngon sao?" Mộ Dung Vân Thư đưa mắt về phía ly trà thứ nhất, vừa cười hỏi.
"Tạm được." Sở Trường Ca nói.
Mộ Dung Vân Thư nhìn hắn nhàn nhạt cười, sau đó cúi đầu, tiếp tục pha trà, đem công chúa Lê tộc ngó lơ triệt triệt để để. Dĩ nhiên, mặt ngoài không nhìn mà thôi. Ánh mắt nóng rực như vậy, người mù cũng có thể cảm thụ được, huống chi là người tai thính mắt tinh như nàng. Nàng nghĩ, công chúa Lê tộc này không phải là chưa từng gặp nam nhân, có lẽ là chưa từng thấy qua nam nhân mặc quần áo, chính vì nam nhân mặc quần áo, cho nên mới phải biểu hiện đói khát như thế.
"A. . . . . ." Công chúa Lê tộc chợt mở miệng, mới vừa nói ra chữ ‘a’ lại đột nhiên ngừng, miệng mấp máy, nói với thị nữ sau lưng: "Các ngươi ra bên ngoài chờ."
"Dạ, công chúa." Bốn thị nữ lĩnh mệnh nối đuôi ra.
Sau khi thị nữ rời đi, Mộ Dung Vân Thư liền buông bình trà xuống, chờ Công chúa Lê tộc mở miệng. Thị nữ thân cận cũng điều đi, kế tiếp, cũng sẽ không quá không thú vị mới đúng.
Nhưng Mộ Dung Vân Thư vạn vạn không ngờ tới, Công chúa Lê tộc vừa mở miệng chính là những lời nói kinh người, làm cho nàng từ lúc chào đời tới nay lần đầu đối với thính giác của mình sinh ra nghi hoặc.
Sở Trường Ca cũng bị lời dạo đầu của Công chúa Lê tộc làm cả kinh, lặng người toàn bộ một phút, mới tỉnh cơn mơ lúng ta lúng túng hỏi: "Ngươi mới vừa rồi gọi ta là gì?"
Đây là Mộ Dung Vân Thư lần đầu tiên nhìn thấy Sở Trường Ca như vậy, giống như mất hồn. Điều này làm cho nàng hướng thị giác của mình sinh ra nghi vấn. Nhưng đại não từ đầu đến cuối vẫn luôn thanh tĩnh, vô cùng minh xác nói cho nàng biết, đây tất cả đều là thật. Công chúa Lê tộc đối với Sở Trường Ca không phải vừa thấy đã yêu, mà là —— tình cũ không quên.
Sở Trường Ca thất hồn lạc phách, Công chúa Lê tộc thâm tình khẩn thiết, điều này làm cho Mộ Dung Vân Thư rất dễ dàng liên tưởng đến một người khác —— Tích Nguyệt. Chẳng lẽ, Công chúa Lê tộc cùng Tích Nguyệt là cùng một người? Không thể nào. Mộ Dung Vân Thư rất nhanh loại bỏ ý nghĩ của mình. Nếu là cùng một người, Sở Trường Ca vừa bắt đầu sẽ nhận ra, mà sẽ không đợi đến sau khi nàng ta mở miệng mới khiếp sợ đến vậy.
"A Trường." Công chúa Lê tộc lại nói một lần, trong nháy mắt, hốc mắt nóng lên, lệ như suối trào.
Sở Trường Ca kinh ngạc nhìn nhìn nàng, không dám tin hỏi, "Ngươi là. . . . . . Tích nhi?"
Oanh một tiếng, Mộ Dung Vân Thư cảm giác có đồ vật gì đó từ đỉnh đầu sụp đổ, trong tai xuất hiện âm hưởng ong ong, thanh âm chung quanh trở nên xa lạ dị thường. Nàng cau mày khẽ hất đầu, bỏ qua loại cảm giác khác thường này. Sau đó, nghe được đáp án nàng không muốn nghe được nhất——
"Đúng vậy, là muội ." Công chúa Lê tộc nghiêm túc gật đầu, lệ đã rơi đầy mặt.
Sở Trường Ca chợt đi về phía trước, ở chỗ cách công chúa một bước ngắn dừng lại, nắm chặt hai vai của nàng, lại một lần nữa xác nhận: "Ngươi thật sự là Tích nhi?" Điều này sao có thể. . . . . . Tích nhi rõ ràng là đích thân hắn mai táng, hơn nữa, bộ dáng của nàng, cùng Tích nhi khác nhau trời vực. . . . . .
Công chúa Lê tộc trong mắt lệ tuôn, trên mặt lại là nụ cười, đưa tay nắm lấy tay hắn không ngừng lung lay vai của mình, vừa gật đầu vừa nói: "Là muội là muội, A Trường, sao huynh lại đến đây? A, không đúng, cái này sau hãy nói, Tiểu Ô Quy của muội, huynh có giúp muội cho ăn không? Còn có, còn nữa..., chó ngao Tây Tạng của muội, huynh không đem nó đi chôn chưa? Người như huynh vốn ghét chó, khẳng định thừa dịp muội không có ở đó khi dễ nó, phải không? Toàn Phong trưởng thành chưa? Chúng ta đã từng nói, chờ nó cùng Truy Mệnh sau khi lớn lên liền bỏ bọn họ cùng nhau lưu lạc chân trời . . . . . ."
Không đợi nàng nói xong, Sở Trường Ca một tay lấy nàng kéo vào trong ngực, thì thầm nói: "Thật sự là muội, thật sự là muội, Tích nhi, ta không phải đang nằm mơ chứ?"
"Không phải, không phải." Nàng dùng sức lắc đầu, nước mắt lại bắt đầu tuôn như suối: "A Trường, ta rất nhớ huynh, rất nhớ rất nhớ. . . . . ."
"Ta biết."
"Huynh không biết, ta mỗi ngày đều muốn rời khỏi cái nơi quỷ quái này, muốn trở lại Hắc Phong Sơn, thế nhưng thân thể yếu ớt này, không chỉ có không có luyện võ qua công, còn yếu ớt nhiều bệnh, đi nhiều vài bước trên mặt đất cũng sẽ thở hồng hộc, đừng nói chi là vượt núi băng đèo!" Công chúa Lê tộc nói đến chỗ tức giận, hung hăng dậm chân phát tiết, không ngờ vừa kích động, lại đưa tới một trận choáng váng đầu hoa mắt, vô lực mềm nhũn úp sấp trên người Sở Trường Ca, không cam lòng nói: "Trước kia tỷ võ luôn là ngang tay, về sau, ta lại cũng không thắng được huynh."
Sở Trường Ca cực kỳ đau lòng, đỡ nàng ngồi xuống, nói: "Thân thể suy yếu có thể điều dưỡng, võ công không có có thể luyện từ từ. Chỉ là Tích nhi, muội mới vừa nói cái thân thể yếu ớt này, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
"Cụ thể xảy ra chuyện gì ta cũng không biết. Ba năm trước đây ở trên núi Hoa Đà của Phượng đại ca, sau khi cảm giác mình ta ngủ một giấc thật dài thật dài, vừa tỉnh lại đã đến nơi này, mặt, thân thể cũng trở nên hoàn toàn khác trước kia, còn bị tôn làm công chúa. Sau lại mới hiểu được, ta là trời xui đất khiến tiến vào trong thân thể của Công chúa Lê tộc."
Sở Trường Ca bừng tỉnh hiểu ra, nhất định là lúc đoạt hồn đan trong cơ thể nàng phát tác, có người vừa đúng lúc khởi động Di Hồn, để cho nàng trùng sinh lại cuộc sống mới. "Tích nhi, muội còn sống, thật sự là quá tốt, ta giới thiệu với muội. . . . . ." Sở Trường Ca quay đầu lại thì mới phát hiện Mộ Dung Vân Thư không biết đã rời đi lúc nào. Hắn vội vàng lao ra ngoài phòng hỏi binh sĩ giữ cửa, "Các ngươi có thấy vị tiểu thư ở cùng ta đã đi ra ngoài không?"
"Nàng nói không muốn quấy rầy công chúa cùng Phò mã, cho nên đi ra ngoài dạo một chút." Trả lời hắn là một trong thị nữ thân cận với công chúa.
Mày Sở Trường Ca trầm xuống, nhấc chân muốn đuổi theo, lại bị người phía sau kéo lấy vạt áo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.