Chương 355: Bắt đầu đi
Hóng Heart
20/12/2016
Một tuần sau.
Thiên hạ khiếp sợ, trong vòng một tuần, liên tiếp những sự việc lớn xảy ra, gió nổi mây vần, khiến những lãnh địa nhỏ và trung bất giác cảm thấy có chút bất an, giống như tai họa chuẩn bị đổ ập xuống đầu mình vậy.
Chuyện thứ nhất, Dạ quốc ngang nhiên chống đối uy nghiêm của Trịnh thị, không những không chấp nhận Trịnh thị làm mai mối, còn bắt giữ thiếu gia Trịnh Khắc Thành của Trịnh thị, thái độ ác liệt đến cực điểm.
Đương nhiên, đó chỉ là lời nói từ Trịnh thị, cũng là cái cớ để Trịnh thị bắt đầu hưng sư động chúng, ý đồ chinh phạt Dạ quốc, khiến cho rất nhiều lãnh địa xung quanh trở nên bất an, chỉ sợ Trịnh thị lợi dụng thời cơ này chinh phạt bản thân, vậy thì quá tai bay vạ gió.
Lúc này, Dạ quốc cũng đã đưa ra lời đáp trả, Địa Hải quốc ngang ngược vô đạo, cưỡng ép dân nữ, muốn cướp vợ người, lại dám sử dụng chiến tranh và tính mạng hàng trăm triệu người làm uy hiếp. Trịnh thị không những không can ngăn, còn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, ý đồ làm ác. Dạ quốc tuy nhỏ, nhưng quyết không khuất phục cường quyền.
Trịnh thị Trịnh Khắc Thành, hành vi ác liệt, còn không biết hối cải muốn giết người diệt khẩu, không tiếc sử dụng bảo phù triệu hoán trưởng bối tới muốn hạ sát thủ với Thiên Nhẫn tướng quân Lâm Hàn, Trịnh thị không biết dạy bảo con cháu, hiện giờ còn công khai muốn dụng binh chinh phạt Dạ quốc, không những vô lý mà còn cực kỳ vô đạo. Dạ quốc quyết không khuất phục.
Trong ba ngày đầu, hai bên đều chỉ là tranh chấp miệng lưỡi, nội dung đại khái là như vậy, Trịnh thị có thể đã bắt đầu chuẩn bị quân lực, nhưng còn Dạ quốc,… không ai coi trọng, thiên hạ đều chỉ cho rằng đó là lời nói mạnh miệng của con vịt sắp chết mà thôi.
Cho đến ngày thứ tư.
Dạ quốc bị người tập kích! Tin tức thoáng chốc đã lan truyền toàn bộ Tây Nam Thần Tướng.
Kẻ tập kích Dạ quốc không phải ai khác, chính là Quỷ quân tiếng xấu đồn xa, khiến người ta vừa sợ vừa giận trong nửa năm này.
Quỷ quân vậy mà ngay trong thời khắc này tập kích Dạ quốc!
Khỏi phải nói, cũng có rất nhiều người tưởng tượng ra được thế lực đứng sau thao túng quỷ quân là ai!
Nhưng cũng có người nghi vấn, Trịnh thị nào có ngốc đến mức bộc lộ chính mình? Nhưng đúng lúc này, trong dân gian lại bắt đầu lưu hành cách nói, cho rằng Trịnh thị xưa nay hành sự bá đạo ngang ngược, thực lực cũng cường đại vô song không sợ gì ai. Phong cách dùng một nhánh quân đi cướp bóc bên ngoài, châm ngòi thổi gió chiến tranh thế này, Trịnh thị cũng không phải làm lần đầu, cuối cùng còn ngang nhiên vờ vịt thu phục những nhánh cường đạo kia, đưa trở về làm chiến lực của Trịnh thị. Quỷ quân này… có lẽ không cần phải nghi ngờ!
Lời đồn này không biết bắt nguồn từ đâu, nhưng càng đồn càng ác, càng đồn càng bạo, không những chỉ lưu hành trong dân gian, mà ngay cả tầng lớp quý tộc, thương nhân, vương tước đều đến tai, khiến người ta không tin cũng phải cảm thấy dao động.
Trong lúc nhất thời, chuyện quỷ quân là chó săn của Trịnh thị gần như đã là ván đóng thuyền.
Nhưng chỉ như vậy còn chưa xong, một tin tức khác càng hỏa bạo truyền đến, khiến cả thiên hạ cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
Quỷ quân thất bại!
Hơn nữa không chỉ là thất bại bình thường, mà còn hoàn toàn bị vây khốn tại Dạ quốc, một lần hốt trọn ổ, không một ai chạy thoát. Cuối cùng vẫn là quốc chủ Dạ quốc nhân từ, chiêu an bọn họ, trở thành một nhánh quân đội dưới tay Thiên Nhẫn tướng quân Lâm Hàn.
Còn chưa kịp để kẻ khác đưa ra nghi vấn, Triệu Thiên Hồng đã hung hăng mắng cả nhà Trịnh thị âm hiểm tiểu nhân, đồng thời rất cường thế khiêu khích Trịnh thị, thách thức họ Trịnh có thể phá được đại trận hộ quốc của Dạ quốc. Những kẻ nghi vấn Dạ quốc diễn trò cũng chỉ có thể nuốt lời vào bụng, dù sao không ai chắc chắn được đại trận hộ quốc của Dạ quốc có thực sự mạnh mẽ đến thế.
Đến đây, quỷ quân, hay nói cho chính xác là Hắc Phong quân đã hoàn toàn về tay Lâm Hàn. Tên này một lần nữa thể hiện ra sự ngông cuồng của Dạ quốc. Lâm Hàn đối ngoại tuyên bố, muốn dùng gậy ông đập lưng ông, sử dụng chính Quỷ quân chinh phạt Trịnh thị!
Mối thù cướp vợ, không chết không thôi! Lệnh chinh phạt được phát động, Trịnh thị là kẻ thù của Lâm Hàn, tất cả những lãnh địa nào dám cản đường Dạ quốc chinh phạt Trịnh thị đều liệt vào hàng ngũ đối địch, tuyệt đối đả kích không chút nương tay.
Nhất thời, thiên hạ sôi trào.
Dạ quốc là cái thá gì?
Vậy mà dám công khai chinh phạt Trịnh thị?
Mặc dù thực sự có thù oán, nhưng ngươi cho rằng ngươi là ai? Có tư cách gì nói ra lời này. Dù cho ngươi có dùng thủ đoạn chiếm được một nhánh quân từ Trịnh thị, nhưng ngươi cho rằng mình có thực lực đó hay sao?
Hơn nữa còn dám buông lời bá đạo, dám uy hiếp các lãnh địa khác không được cản đường của mình?
Đầu óc Lâm Hàn này bị lừa đá hay sao?
Chỉ có Lâm Hàn mới biết, những lời này chân thực tới đâu!
Hơn nữa, “gậy ông đập lưng ông” cũng không phải ý chỉ hắn dùng Hắc phong quân “cắn trả” Trịnh thị, mà ý là dùng thủ đoạn giống của Trịnh thị, công khai thu hồi quân đội của mình bên ngoài, hơn nữa còn không quên hắt nước bẩn cho Trịnh thị một phen.
Thực sự là một mũi tên trúng hai con chim!
Lúc này, người nghĩ ra tất cả những mưu kế kia, Tuyết y tiên băng tuyết thông minh sau một tiếng thở dốc đầy kiều mị, cuối cùng cũng mềm mại ngã vào lòng tên lưu manh phía dưới. Sắc mặt hồng hồng, giọng nói của nàng hơi có chút nhu mì nói:
- Làm bao trò xấu như vậy, chàng thỏa mãn rồi chứ?
- Làm cả đời cũng không thỏa mãn!
Lâm Hàn ngoài miệng lưu manh cười hì hì, nhưng động tác tay cũng đã ngừng lại. Hắn biết, hôm nay Tuyết Thiên Lăng đã chiều hắn đến tận cùng rồi. Tuyết tiên tử mặc dù rất hào phóng với hắn, nhưng bản thân nàng vẫn là nữ tử thanh cao, nàng có giới hạn của mình. Đi quá xa, mặc dù nàng cũng vẫn sẽ theo hắn, nhưng nàng sẽ không vui.
Lâm Hàn là vậy, chưa bao giờ khiến Tuyết Thiên Lăng khó xử một chút nào. Vẫn giống như lần đầu thân mật bảy năm trước, hắn mặc dù nghịch ngợm “dâm tà”, khiến nàng có chút xấu hổ, nhưng lại có chút vui thích kỳ lạ. Đồng thời hắn vẫn luôn tôn trọng cảm xúc của nàng, biết nàng thích cái gì, không thích cái gì. Chuyện chăn gối vẫn luôn hòa hợp, cũng là một nguyên do khiến tâm tình nàng mấy năm nay luôn được thả lỏng, tu vi càng thêm vững chắc, nhưng cũng càng ngày càng cảm thấy không muốn xa rời tên ngốc của mình.
…
- Ngày mai chàng lên đường rồi, nhớ hành sự cẩn thận một chút, phải bảo đảm mấy đứa trẻ an toàn. Cũng đừng cậy mạnh đối cứng khi chưa hiểu rõ đối thủ. Ta biết chàng đã có ước lượng về thực lực của Trịnh thị, cũng đã có phương án hành động của mình, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở chàng một câu, đôi khi thực lực và chiến lực có chênh lệch rất xa, giống như Hắc Phong quân hiện tại vậy!Lâm Hàn có chút trìu mến ôm lấy thân thể mềm mại kia, trong lòng cảm thấy ấm áp. Tuyết Thiên Lăng xưa nay ít nói, nhưng hôm nay nói nhiều như vậy, chẳng phải vì lo cho hắn sao?
…
- Chàng cứ yên tâm hành sự! Dạ quốc này, ta sẽ giúp chàng thủ hộ!
Tuyết Thiên Lăng tư dung rạng ngời, tới tiễn Lâm Hàn lên đường chiến đấu. Lâm Hàn cười hì hì, trong lòng cực kỳ buông lỏng, một phần là vì tự tin với thực lực của mình, phần khác, là vì có Tuyết Thiên Lăng thủ hộ hậu phương giúp hắn.
Có nàng, hắn vĩnh viễn không cần lo lắng sau lưng mình sẽ bị kẻ khác đâm một đao. Nàng chính là hậu phương vững chắc mà xinh đẹp nhất, mà thượng thiên ban tặng cho hắn…
…
- Cha!
Lâm Hàn một thân một mình rời khỏi Dạ đô, thân hình loáng một cái đã xuất hiện trong quân doanh. Một thân hình kiều tiểu thoáng chốc nhào vào lòng hắn, đẩy Lâm Hàn ngã chổng vó ra đất. Lâm Băng điện hạ bĩu bĩu môi, hờn dỗi nói:
- Đã hẹn trước sáng sớm năm giờ xuất phát, vậy mà đến bảy giờ mới xuất hiện, cha cũng thật quá đáng.
Lâm Hàn có chút đỏ mặt gãi gãi đầu, vốn định lên đường sớm một chút, đỡ bị kẻ gian chú ý, nhưng nào ngờ tối qua lại hưng phấn quá đà… ầy, trẻ con trẻ nít, không nên nói bậy nói bạ với Băng nhi siêu cấp thuần khiết a!
- Cha!
- Thầy Lâm!
Lúc này, những người trong trướng bồng cũng lần lượt lên tiếng chào hỏi. Bao gồm Lâm Ôn, Đoàn trưởng Hoa Thiết Thụ, cùng với bốn tướng lĩnh dưới tay hắn, ngoài ra còn có Lâm Phong và hai học trò của Lâm Hàn.
Nửa năm theo Lâm Ôn chinh chiến, khí chất của Lâm Phong cũng thay đổi không ít. Vốn dĩ thần thái có chút ra vẻ chững chạc, hiện giờ đã chuyển thành chững chạc thật sự, khí sắc trầm ổn, thần thái túc mục, đã có chút phong phạm của thiếu niên anh tài. Chỉ là… bộ dạng trông như đứa trẻ mười tuổi khiến người ta nhìn thế nào cũng thấy hơi buồn cười.
Chỉ là… tu vi của nó thực sự khiến người ta không cười nổi, Võ Vương cấp bảy, đã là Võ Vương cao cấp rồi! Nửa năm từ Võ Tông trở thành Võ Vương… Lâm Phong mới gần chín tuổi mà thôi!
Nên nhớ, quốc chủ một nước, Triệu Thiên Hồng cũng mới chỉ là Pháp Vương cấp năm mà thôi!
Cũng vì tu vi như vậy nên hắn mới tự xưng là Bổn Vương!
Nhắc đến, hệ thống tu vi trên đại lục này ban đầu hẳn là bắt nguồn từ Thần Tướng Chiến Quốc! Người tu luyện nơi này đạt tới Cấp tông, là có thể khai tông lập phái, cấp tôn là có thể trở thành tôn giả, chịu dân gian kính ngưỡng, cấp vương – hoàng – đế đều có thể có lãnh địa lập quốc, xưng vương xưng hoàng. Đến cấp thánh… gần như đã là nhân vật trong truyền thuyết, đứng trên luật pháp của bất cứ lãnh địa nào. Đến cấp thần… ách, không nói nữa.
Hệ thống tu luyện này mặc dù phổ biến đại lục, nhưng do các thế lực khác nhau có cơ chế hoạt động khác nhau, vì vậy tôn xưng này chỉ đúng nghĩa nhất khi đặt ở Thần Tướng Chiến Quốc! Ví như ở Võ Đạo Môn, đến Võ Đế mới có thể lập phái, hơn nữa còn là môn phái tam lưu mà thôi.
Nói xa… Lâm Hàn lúc này mặc dù hơi kinh ngạc vì tu vi của Lâm Phong, nhưng cũng không phải quá khó chấp nhận, dù sao thiên phú của Lâm Phong còn đó, thiên phú đó thậm chí còn được Tuyết Thiên Lăng xưng tán là mạnh hơn nàng gấp mười lần, làm sao mà không cường hãn?
Còn Lâm Băng, Lâm Hàn vừa bế bổng nàng lên, vừa cười hì hì soi mói:
- Ây dà dà! Con gái của cha nửa năm không gặp lại cao lên một chút rồi, càng ngày càng xinh đẹp khà khà.
Vừa nói vừa thích ý xoa xoa đầu, khiến Băng nhi điện hạ một trận bất mãn:
- Không cho xoa đầu con!
Sau đó lại thì thầm vào tai hắn:
- Bố đẹp trai! Hai chúng ta thể hiện tình cảm thì có thể về nhà nha! Ở đây con là Lâm tiên phong, cầm đầu băng cướp nhí… ý nhầm, nhẫn tổ số một trà trộn phá tan biết bao nhiêu hộ trận, uy phong vô cùng, cha cũng phải giữ mặt mũi cho con gái nha…
Vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt đáng yêu nhìn Lâm Hàn, khiến hắn bất giác muốn cười phá lên.
Lâm tiên phong? Giữ mặt mũi cho Băng nhi điện hạ?
Ha ha… con gái lão Hàn cũng lớn rồi nha, chỉ là… ầy, vẫn đáng yêu như cũ!
Nhìn nhìn Lâm Băng, lại nhìn qua hai đứa học trò của mình, Lâm Hàn cảm thấy hài lòng vô cùng. Hiện tại Lâm Băng đã là trung nhẫn, hơn nữa tu vi còn vô cùng vững chắc, giống như đã chạm đến ngưỡng cửa của Thượng nhẫn. Chỉ là giới hạn tuổi tác khiến lượng chakra không đủ, vì vậy vẫn chỉ là trung nhẫn mà thôi.
Còn Natsume và Hận Kiếm, hiện tại cũng không hề thua kém Lâm Băng, cũng là hai trung nhẫn “cứng”, kinh nghiệm tác chiến cũng rất phong phú, có thể tự mình chấp hành nhiệm vụ được rồi.
- Được rồi! Lời dông dài để trên đường nói. Hiện tại điểm quân, xuất phát.
Lâm Hàn hài lòng buông Lâm Băng xuống, cười cười nói với Lâm Ôn.
- Đã đợi từ lâu!
Lâm Ôn trầm ổn gật đầu, nụ cười trên môi thậm chí có chút hưng phấn.
Chiến dịch lớn đầu tiên! Bắt đầu đi!
Thiên hạ khiếp sợ, trong vòng một tuần, liên tiếp những sự việc lớn xảy ra, gió nổi mây vần, khiến những lãnh địa nhỏ và trung bất giác cảm thấy có chút bất an, giống như tai họa chuẩn bị đổ ập xuống đầu mình vậy.
Chuyện thứ nhất, Dạ quốc ngang nhiên chống đối uy nghiêm của Trịnh thị, không những không chấp nhận Trịnh thị làm mai mối, còn bắt giữ thiếu gia Trịnh Khắc Thành của Trịnh thị, thái độ ác liệt đến cực điểm.
Đương nhiên, đó chỉ là lời nói từ Trịnh thị, cũng là cái cớ để Trịnh thị bắt đầu hưng sư động chúng, ý đồ chinh phạt Dạ quốc, khiến cho rất nhiều lãnh địa xung quanh trở nên bất an, chỉ sợ Trịnh thị lợi dụng thời cơ này chinh phạt bản thân, vậy thì quá tai bay vạ gió.
Lúc này, Dạ quốc cũng đã đưa ra lời đáp trả, Địa Hải quốc ngang ngược vô đạo, cưỡng ép dân nữ, muốn cướp vợ người, lại dám sử dụng chiến tranh và tính mạng hàng trăm triệu người làm uy hiếp. Trịnh thị không những không can ngăn, còn ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, ý đồ làm ác. Dạ quốc tuy nhỏ, nhưng quyết không khuất phục cường quyền.
Trịnh thị Trịnh Khắc Thành, hành vi ác liệt, còn không biết hối cải muốn giết người diệt khẩu, không tiếc sử dụng bảo phù triệu hoán trưởng bối tới muốn hạ sát thủ với Thiên Nhẫn tướng quân Lâm Hàn, Trịnh thị không biết dạy bảo con cháu, hiện giờ còn công khai muốn dụng binh chinh phạt Dạ quốc, không những vô lý mà còn cực kỳ vô đạo. Dạ quốc quyết không khuất phục.
Trong ba ngày đầu, hai bên đều chỉ là tranh chấp miệng lưỡi, nội dung đại khái là như vậy, Trịnh thị có thể đã bắt đầu chuẩn bị quân lực, nhưng còn Dạ quốc,… không ai coi trọng, thiên hạ đều chỉ cho rằng đó là lời nói mạnh miệng của con vịt sắp chết mà thôi.
Cho đến ngày thứ tư.
Dạ quốc bị người tập kích! Tin tức thoáng chốc đã lan truyền toàn bộ Tây Nam Thần Tướng.
Kẻ tập kích Dạ quốc không phải ai khác, chính là Quỷ quân tiếng xấu đồn xa, khiến người ta vừa sợ vừa giận trong nửa năm này.
Quỷ quân vậy mà ngay trong thời khắc này tập kích Dạ quốc!
Khỏi phải nói, cũng có rất nhiều người tưởng tượng ra được thế lực đứng sau thao túng quỷ quân là ai!
Nhưng cũng có người nghi vấn, Trịnh thị nào có ngốc đến mức bộc lộ chính mình? Nhưng đúng lúc này, trong dân gian lại bắt đầu lưu hành cách nói, cho rằng Trịnh thị xưa nay hành sự bá đạo ngang ngược, thực lực cũng cường đại vô song không sợ gì ai. Phong cách dùng một nhánh quân đi cướp bóc bên ngoài, châm ngòi thổi gió chiến tranh thế này, Trịnh thị cũng không phải làm lần đầu, cuối cùng còn ngang nhiên vờ vịt thu phục những nhánh cường đạo kia, đưa trở về làm chiến lực của Trịnh thị. Quỷ quân này… có lẽ không cần phải nghi ngờ!
Lời đồn này không biết bắt nguồn từ đâu, nhưng càng đồn càng ác, càng đồn càng bạo, không những chỉ lưu hành trong dân gian, mà ngay cả tầng lớp quý tộc, thương nhân, vương tước đều đến tai, khiến người ta không tin cũng phải cảm thấy dao động.
Trong lúc nhất thời, chuyện quỷ quân là chó săn của Trịnh thị gần như đã là ván đóng thuyền.
Nhưng chỉ như vậy còn chưa xong, một tin tức khác càng hỏa bạo truyền đến, khiến cả thiên hạ cảm thấy có chút bất khả tư nghị.
Quỷ quân thất bại!
Hơn nữa không chỉ là thất bại bình thường, mà còn hoàn toàn bị vây khốn tại Dạ quốc, một lần hốt trọn ổ, không một ai chạy thoát. Cuối cùng vẫn là quốc chủ Dạ quốc nhân từ, chiêu an bọn họ, trở thành một nhánh quân đội dưới tay Thiên Nhẫn tướng quân Lâm Hàn.
Còn chưa kịp để kẻ khác đưa ra nghi vấn, Triệu Thiên Hồng đã hung hăng mắng cả nhà Trịnh thị âm hiểm tiểu nhân, đồng thời rất cường thế khiêu khích Trịnh thị, thách thức họ Trịnh có thể phá được đại trận hộ quốc của Dạ quốc. Những kẻ nghi vấn Dạ quốc diễn trò cũng chỉ có thể nuốt lời vào bụng, dù sao không ai chắc chắn được đại trận hộ quốc của Dạ quốc có thực sự mạnh mẽ đến thế.
Đến đây, quỷ quân, hay nói cho chính xác là Hắc Phong quân đã hoàn toàn về tay Lâm Hàn. Tên này một lần nữa thể hiện ra sự ngông cuồng của Dạ quốc. Lâm Hàn đối ngoại tuyên bố, muốn dùng gậy ông đập lưng ông, sử dụng chính Quỷ quân chinh phạt Trịnh thị!
Mối thù cướp vợ, không chết không thôi! Lệnh chinh phạt được phát động, Trịnh thị là kẻ thù của Lâm Hàn, tất cả những lãnh địa nào dám cản đường Dạ quốc chinh phạt Trịnh thị đều liệt vào hàng ngũ đối địch, tuyệt đối đả kích không chút nương tay.
Nhất thời, thiên hạ sôi trào.
Dạ quốc là cái thá gì?
Vậy mà dám công khai chinh phạt Trịnh thị?
Mặc dù thực sự có thù oán, nhưng ngươi cho rằng ngươi là ai? Có tư cách gì nói ra lời này. Dù cho ngươi có dùng thủ đoạn chiếm được một nhánh quân từ Trịnh thị, nhưng ngươi cho rằng mình có thực lực đó hay sao?
Hơn nữa còn dám buông lời bá đạo, dám uy hiếp các lãnh địa khác không được cản đường của mình?
Đầu óc Lâm Hàn này bị lừa đá hay sao?
Chỉ có Lâm Hàn mới biết, những lời này chân thực tới đâu!
Hơn nữa, “gậy ông đập lưng ông” cũng không phải ý chỉ hắn dùng Hắc phong quân “cắn trả” Trịnh thị, mà ý là dùng thủ đoạn giống của Trịnh thị, công khai thu hồi quân đội của mình bên ngoài, hơn nữa còn không quên hắt nước bẩn cho Trịnh thị một phen.
Thực sự là một mũi tên trúng hai con chim!
Lúc này, người nghĩ ra tất cả những mưu kế kia, Tuyết y tiên băng tuyết thông minh sau một tiếng thở dốc đầy kiều mị, cuối cùng cũng mềm mại ngã vào lòng tên lưu manh phía dưới. Sắc mặt hồng hồng, giọng nói của nàng hơi có chút nhu mì nói:
- Làm bao trò xấu như vậy, chàng thỏa mãn rồi chứ?
- Làm cả đời cũng không thỏa mãn!
Lâm Hàn ngoài miệng lưu manh cười hì hì, nhưng động tác tay cũng đã ngừng lại. Hắn biết, hôm nay Tuyết Thiên Lăng đã chiều hắn đến tận cùng rồi. Tuyết tiên tử mặc dù rất hào phóng với hắn, nhưng bản thân nàng vẫn là nữ tử thanh cao, nàng có giới hạn của mình. Đi quá xa, mặc dù nàng cũng vẫn sẽ theo hắn, nhưng nàng sẽ không vui.
Lâm Hàn là vậy, chưa bao giờ khiến Tuyết Thiên Lăng khó xử một chút nào. Vẫn giống như lần đầu thân mật bảy năm trước, hắn mặc dù nghịch ngợm “dâm tà”, khiến nàng có chút xấu hổ, nhưng lại có chút vui thích kỳ lạ. Đồng thời hắn vẫn luôn tôn trọng cảm xúc của nàng, biết nàng thích cái gì, không thích cái gì. Chuyện chăn gối vẫn luôn hòa hợp, cũng là một nguyên do khiến tâm tình nàng mấy năm nay luôn được thả lỏng, tu vi càng thêm vững chắc, nhưng cũng càng ngày càng cảm thấy không muốn xa rời tên ngốc của mình.
…
- Ngày mai chàng lên đường rồi, nhớ hành sự cẩn thận một chút, phải bảo đảm mấy đứa trẻ an toàn. Cũng đừng cậy mạnh đối cứng khi chưa hiểu rõ đối thủ. Ta biết chàng đã có ước lượng về thực lực của Trịnh thị, cũng đã có phương án hành động của mình, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở chàng một câu, đôi khi thực lực và chiến lực có chênh lệch rất xa, giống như Hắc Phong quân hiện tại vậy!Lâm Hàn có chút trìu mến ôm lấy thân thể mềm mại kia, trong lòng cảm thấy ấm áp. Tuyết Thiên Lăng xưa nay ít nói, nhưng hôm nay nói nhiều như vậy, chẳng phải vì lo cho hắn sao?
…
- Chàng cứ yên tâm hành sự! Dạ quốc này, ta sẽ giúp chàng thủ hộ!
Tuyết Thiên Lăng tư dung rạng ngời, tới tiễn Lâm Hàn lên đường chiến đấu. Lâm Hàn cười hì hì, trong lòng cực kỳ buông lỏng, một phần là vì tự tin với thực lực của mình, phần khác, là vì có Tuyết Thiên Lăng thủ hộ hậu phương giúp hắn.
Có nàng, hắn vĩnh viễn không cần lo lắng sau lưng mình sẽ bị kẻ khác đâm một đao. Nàng chính là hậu phương vững chắc mà xinh đẹp nhất, mà thượng thiên ban tặng cho hắn…
…
- Cha!
Lâm Hàn một thân một mình rời khỏi Dạ đô, thân hình loáng một cái đã xuất hiện trong quân doanh. Một thân hình kiều tiểu thoáng chốc nhào vào lòng hắn, đẩy Lâm Hàn ngã chổng vó ra đất. Lâm Băng điện hạ bĩu bĩu môi, hờn dỗi nói:
- Đã hẹn trước sáng sớm năm giờ xuất phát, vậy mà đến bảy giờ mới xuất hiện, cha cũng thật quá đáng.
Lâm Hàn có chút đỏ mặt gãi gãi đầu, vốn định lên đường sớm một chút, đỡ bị kẻ gian chú ý, nhưng nào ngờ tối qua lại hưng phấn quá đà… ầy, trẻ con trẻ nít, không nên nói bậy nói bạ với Băng nhi siêu cấp thuần khiết a!
- Cha!
- Thầy Lâm!
Lúc này, những người trong trướng bồng cũng lần lượt lên tiếng chào hỏi. Bao gồm Lâm Ôn, Đoàn trưởng Hoa Thiết Thụ, cùng với bốn tướng lĩnh dưới tay hắn, ngoài ra còn có Lâm Phong và hai học trò của Lâm Hàn.
Nửa năm theo Lâm Ôn chinh chiến, khí chất của Lâm Phong cũng thay đổi không ít. Vốn dĩ thần thái có chút ra vẻ chững chạc, hiện giờ đã chuyển thành chững chạc thật sự, khí sắc trầm ổn, thần thái túc mục, đã có chút phong phạm của thiếu niên anh tài. Chỉ là… bộ dạng trông như đứa trẻ mười tuổi khiến người ta nhìn thế nào cũng thấy hơi buồn cười.
Chỉ là… tu vi của nó thực sự khiến người ta không cười nổi, Võ Vương cấp bảy, đã là Võ Vương cao cấp rồi! Nửa năm từ Võ Tông trở thành Võ Vương… Lâm Phong mới gần chín tuổi mà thôi!
Nên nhớ, quốc chủ một nước, Triệu Thiên Hồng cũng mới chỉ là Pháp Vương cấp năm mà thôi!
Cũng vì tu vi như vậy nên hắn mới tự xưng là Bổn Vương!
Nhắc đến, hệ thống tu vi trên đại lục này ban đầu hẳn là bắt nguồn từ Thần Tướng Chiến Quốc! Người tu luyện nơi này đạt tới Cấp tông, là có thể khai tông lập phái, cấp tôn là có thể trở thành tôn giả, chịu dân gian kính ngưỡng, cấp vương – hoàng – đế đều có thể có lãnh địa lập quốc, xưng vương xưng hoàng. Đến cấp thánh… gần như đã là nhân vật trong truyền thuyết, đứng trên luật pháp của bất cứ lãnh địa nào. Đến cấp thần… ách, không nói nữa.
Hệ thống tu luyện này mặc dù phổ biến đại lục, nhưng do các thế lực khác nhau có cơ chế hoạt động khác nhau, vì vậy tôn xưng này chỉ đúng nghĩa nhất khi đặt ở Thần Tướng Chiến Quốc! Ví như ở Võ Đạo Môn, đến Võ Đế mới có thể lập phái, hơn nữa còn là môn phái tam lưu mà thôi.
Nói xa… Lâm Hàn lúc này mặc dù hơi kinh ngạc vì tu vi của Lâm Phong, nhưng cũng không phải quá khó chấp nhận, dù sao thiên phú của Lâm Phong còn đó, thiên phú đó thậm chí còn được Tuyết Thiên Lăng xưng tán là mạnh hơn nàng gấp mười lần, làm sao mà không cường hãn?
Còn Lâm Băng, Lâm Hàn vừa bế bổng nàng lên, vừa cười hì hì soi mói:
- Ây dà dà! Con gái của cha nửa năm không gặp lại cao lên một chút rồi, càng ngày càng xinh đẹp khà khà.
Vừa nói vừa thích ý xoa xoa đầu, khiến Băng nhi điện hạ một trận bất mãn:
- Không cho xoa đầu con!
Sau đó lại thì thầm vào tai hắn:
- Bố đẹp trai! Hai chúng ta thể hiện tình cảm thì có thể về nhà nha! Ở đây con là Lâm tiên phong, cầm đầu băng cướp nhí… ý nhầm, nhẫn tổ số một trà trộn phá tan biết bao nhiêu hộ trận, uy phong vô cùng, cha cũng phải giữ mặt mũi cho con gái nha…
Vừa nói vừa chớp chớp đôi mắt đáng yêu nhìn Lâm Hàn, khiến hắn bất giác muốn cười phá lên.
Lâm tiên phong? Giữ mặt mũi cho Băng nhi điện hạ?
Ha ha… con gái lão Hàn cũng lớn rồi nha, chỉ là… ầy, vẫn đáng yêu như cũ!
Nhìn nhìn Lâm Băng, lại nhìn qua hai đứa học trò của mình, Lâm Hàn cảm thấy hài lòng vô cùng. Hiện tại Lâm Băng đã là trung nhẫn, hơn nữa tu vi còn vô cùng vững chắc, giống như đã chạm đến ngưỡng cửa của Thượng nhẫn. Chỉ là giới hạn tuổi tác khiến lượng chakra không đủ, vì vậy vẫn chỉ là trung nhẫn mà thôi.
Còn Natsume và Hận Kiếm, hiện tại cũng không hề thua kém Lâm Băng, cũng là hai trung nhẫn “cứng”, kinh nghiệm tác chiến cũng rất phong phú, có thể tự mình chấp hành nhiệm vụ được rồi.
- Được rồi! Lời dông dài để trên đường nói. Hiện tại điểm quân, xuất phát.
Lâm Hàn hài lòng buông Lâm Băng xuống, cười cười nói với Lâm Ôn.
- Đã đợi từ lâu!
Lâm Ôn trầm ổn gật đầu, nụ cười trên môi thậm chí có chút hưng phấn.
Chiến dịch lớn đầu tiên! Bắt đầu đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.