Chương 12: Bảy thế lực lớn
Hóng Heart
04/06/2015
Vừa vào đến nội viện, Lâm Hàn đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập truyền đến. Hắn biết, ngay từ khi mình bước vào phủ, đã có hạ nhân đi thông báo rồi, người tới hẳn là cha mẹ hắn.
Không ngoài dự đoán của Lâm Hàn, vài giây sau, một đôi vợ chồng trung niên gấp gáp đỡ nhau đi tới. Người phụ nữ có vẻ ốm yếu, gương mặt tái nhợt suy nhược nhưng vẫn còn giữ lại đôi chút nét xinh đẹp thời tuổi trẻ, người trung niên gương mặt khắc khổ, trên mái tóc đã có hoa râm, gương mặt ân cần, chăm chú vịn người phụ nữ, liên tục khuyên can nàng không nên gấp gáp.
Hai người này chính là Thành chủ và phu nhân, cũng chính là cha mẹ của Lâm Hàn, Lâm Ôn.
Nhắc đến Lâm Tuyệt, mặc dù tu vi của hắn cũng không quá cao siêu, nhưng bản lĩnh của hắn cũng phần nào khiến người ta phải nể phục.
Xuất thân chỉ là một đứa trẻ mồ côi, lại bị bán làm nô, có thể nói xuất phát điểm của Lâm Tuyệt kém cỏi vô cùng.
Sau này, bị bán vào Lâm gia, một con quái vật khổng lồ. Nhưng nhờ trí tuệ của mình, hắn từng bước từng bước đi lên, được phân đến một quán rượu, phụ giúp người chưởng quầy già ở đó, chờ ngày chưởng quầy già về hưu, hắn sẽ chính thức thành chưởng quầy.
Cũng nhờ tài năng của mình, Lâm Tuyệt kinh doanh sản nghiệp ngày càng tốt, thậm chí còn mở rộng ra gần ba mươi thành thị xung quanh, mang lại cho Lâm gia một lượng thu nhập không nhỏ. Đồng thời, cũng chính tại đây, Lâm Tuyệt được con gái của chưởng quầy ưu ái, trao tặng phương tâm, cuối cùng thành vợ thành chồng, bên nhau cả đời.
Cũng không khó đoán, con gái của chưởng quầy chính là Dương Đan Hòa. Cũng một phần là do có nàng ưu ái, Lâm Tuyệt mới dễ dàng kinh doanh quán rượu, không cần lo lắng đằng sau bị cản trở, dù gì thì uy tín của chưởng quầy già cũng không tệ chút nào, trải đường cho Lâm Tuyệt là không thành vấn đề.
Lập được công lao hãn mã, Lâm Tuyệt dần thể hiện ra tài năng quản lý siêu quần của mình. Cuối cùng, trải qua rất nhiều thử thách, Lâm gia đã giao việc quản lý thành Băng Nguyên cho hắn. Tất nhiên, Lâm gia cũng ủng hộ Lâm Tuyệt không ít nhân thủ, nếu không, chỉ với tài quản lý, nhưng không đủ lực lượng, Lâm Tuyệt cũng không thể nào khống chế nổi thành Băng Nguyên này.
----
Trở lại với thực tế.
Nhìn thấy Lâm Hàn vẫn còn hoàn hảo đứng nơi đó, thậm chí còn có vẻ cao lớn hơn trước, chững trạc hơn trước, Dương Đan Hòa mừng đến phát khóc. Nàng hấp tấp chạy đến, không cần Lâm Tuyệt dìu, dường như mọi bệnh tật đã biến mất, sức sống của nàng đã hoàn toàn trở lại.
Nhưng đi được mấy bước, Dương Đan Hòa đột nhiên bổ nhào về phía trước, Lâm Hàn hoảng sợ, nhanh chóng lướt mình đỡ lấy nàng, khuôn mặt ân cần nhưng lại tràn đầy áy náy nói:
- Mẹ! Con trai bất hiếu… làm khổ mẹ rồi!
Lâm Hàn nói ra những lời này không một chút giả dối, mà là xuất phát từ đáy lòng. Kể từ khi tiếp nhận thân thể này, mọi mối ràng buộc, mọi mối thân tình của “nho sinh” ngày trước đều đã được hắn tiếp nhận. Còn may, “nho sinh” kia rất trong sạch, không hề có một mối thù hận nào trong lòng, nếu không Lâm Hàn hiện tại đã bị thù hận ảnh hưởng đến tâm tính rồi.
- Không khổ! Không khổ! Hàn nhi có thể trở về là tốt lắm rồi! Vậy là tốt lắm rồi! Hứa với mẹ, sau này không được bỏ đi nữa, biết chưa? Hàn nhi mà có mệnh hệ gì, mẹ làm sao sống nổi? – Dương Đan Hòa hai mắt đẫm lệ, bàn tay hơi khô gầy run rẩy vuốt ve gò má gầy guộc của con trai, trong lòng không khỏi đau xót. Thằng bé gầy đi rồi, một năm này, chắc chịu khổ nhiều lắm!
- Mẹ!
- Con!
- Mẹ…
- Con…
Khụ… khụ… à khụ… khụ khụ…
Hai tiếng ho khan rất là bất hợp lý vang lên. Lâm Ôn thì là không thể chịu nổi, mẹ đã bao giờ đối xử với mình như thế chưa? Sao lại tốt với tên này như vậy? Gato a, hận a…
Nhưng thấy Lâm Hàn đang kỳ dị nhìn mình, tròng mắt như đang khẳng định ba chữ: “Mẫu thân khống”, Lâm Ôn lại không khỏi chột dạ im miệng.
Tiếng kho khan còn lại là của Lâm Tuyệt. Thấy vợ và con trai càng ngày càng Hàn Quốc, mặt già của hắn cũng không khỏi đỏ lên. Xung quanh còn người a, có gì vào nhà rồi tâm tình chứ!
Lâm Hàn cũng biết tình hình không ổn, đành cười khà khà dìu Dương Đan Hòa vào nhà trong ánh mắt soi mói của mọi người.
Vào nhà, bố mẹ và thằng em ngay lập tức ngồi vào ghế trên, xếp thành hàng ngang, bỏ mặc Lâm Hàn như tội nhân bơ vơ đứng giữa phòng. Rất có tư thế như đoàn thẩm vấn đang hỏi phạm nhân.
- Một năm này! Rốt cuộc mi đã đi đâu? Làm gì?
Lâm Tuyệt rất không khách khí mở miệng chất vấn. Một năm này, không chỉ Dương Đan Hòa lo lắng, mà Lâm Tuyệt hắn cũng sốt ruột vô cùng. Bất đắc dĩ, nhân thủ phái ra chỉ điều tra được ngày ấy Lâm Hàn dính vào một vụ quyết đấu giữa hai cao thủ tuyệt thế, sau đó hình như bị thương nặng, bị người mang đi, còn sau đó thì hoàn toàn không có tin tức gì nữa.
Lâm Hàn biết, trước sau cũng sẽ gặp tình cảnh này, hắn lén lút liếc qua cả ba người. Lâm Tuyệt mặt nghiêm trọng, Lâm Ôn mặt đầy tò mò, còn Dương Đan Hòa dù không muốn hù dọa con trai, hoặc chăng muốn hắn đi nghỉ trước, nhưng Lâm Tuyệt thái độ rất kiên quyết, không cho hắn thời gian nghĩ kế đối phó, vì vậy nàng cũng chỉ không đành lòng quay mặt đi, coi như không biết. Dù thế, Dương Đan Hòa cũng dỏng tai lắng nghe, muốn biết hắn đã trải qua những gì.
Lâm Hàn gãi gãi đầu, vô tội nói:
- Cũng chẳng có gì, chỉ là được một vị thần tiên tỷ tỷ nhìn trúng, bắt cóc về làm chồng một năm, chơi chán rồi thì vứt ta đi mà thôi!
- Bậy bạ! Còn ăn nói lếu láo có tin ta vặn đầu mi xuống làm cái bô không hả?
Lâm Tuyệt gầm lên giận dữ, hắn tuyệt đối không tin lời ma quỷ của Lâm Hàn. Thần tiên tỷ tỷ? Nghe miêu ta vị cao thủ áo trắng thì có lẽ cũng xứng gọi là vậy, nhưng mấy lời sau của hắn, tuyệt đối là khinh nhờn. Cao thủ không thể dùng lẽ thường phán đoán, nếu lời này truyền đến tai nàng, cả nhà hắn còn có đường sống sao?
Lâm Hàn bất đắc dĩ, rất là vô tội nhún vai. Thế đạo gì a? Rõ ràng là nói thật nhưng mà người ta đâu có tin! Thôi được rồi, nói thật không xong thì ca bốc phét vậy!
- Được rồi! Cha cứ bình tĩnh nào! Thực sự là con được thần tiên tỷ tỷ nhìn trúng, nhưng nàng bắt con làm nô dịch một năm, đi săn bắn kiếm đồ ăn, hái thảo dược, xách nước nhóm lửa. Nói chung là phục vụ sinh hoạt của nàng để nàng chuyên tâm trị thương. Bây giờ thương thế khỏi rồi thì thả con về, vậy thôi mà!
Lời này có vẻ hợp lý nhiều hơn, kết hợp với tình báo trong tay mình, Lâm Tuyệt cũng tỏ ra tin bảy tám phần. Hắn gật gật đầu, không truy cứu thêm về chuyện này nữa, mà hỏi sang chuyện khác:
- Ra ngoài một năm, sự tình của con cũng bị trễ nải rất nhiều rồi! Tranh thủ thời gian nửa tháng ở nhà ôn tập lại sách vở. Sang tháng sau ta sẽ để Lâm Ôn đưa con đến học viện Cửu Long nghiên cứu thuật chính trị. Cố gắng học cho tốt, sớm ngày có được chút tiền đồ. Sau này tốt nhất là thay ta quản lý thành Băng Nguyên này, lui một bước, nếu không được thì cũng phải kiếm được địa vị trong quan trường. Sau này ta và mẹ con cũng bớt lo hơn.
Lâm Hàn gãi gãi đầu, cũng không phản đối. Hắn còn nhớ, từ trước khi hắn mất tích, Lâm Tuyệt đã liên hệ tốt việc cho hắn vào học thuật chính trị ở học viện Cửu Long. Chỉ là trễ mất một năm, chắc người bên kia cũng giục ghê lắm rồi, nếu còn không đi, cơ hội sẽ mất. Trong tâm trí Lâm Tuyệt, Lâm Hàn chỉ có một con đường để đi, đó là chính trị, nếu mất cơ hội này, chẳng biết bao giờ con trai hắn mới có thể tiến thêm một bước. Vì vậy Lâm Tuyệt mới ngay lập tức nhắc đến chuyện này, dù trong lòng cũng không tình nguyện cho lắm, nhưng vì tiền đồ của con trai, hắn cũng đành cắn răng mà thực hiện.
Tiện thể, Lâm Ôn cũng cần về học viện rồi. Ra khỏi trường một năm, tu vi của hắn cũng là đình trệ không tiến. Qua một năm, hắn mới từ Võ Tông cấp hai lên Võ Tông cấp bốn. Cứ thế này thì không ổn, phải nhanh chóng về trường. Lâm Tuyệt chỉ có hai đứa con trai, đứa nào cũng không thể trễ nải tương lai của mình.
Lại nhắc học viện Cửu Long, đây là một trong bảy thế lực lớn nhất trên đại lục Ma Võ, thậm chí còn là thế lực xếp hạng thứ ba, đủ thấy được sự mạnh mẽ của học viện Cửu Long là như thế nào.
Bảy thế lực lớn trên đại lục Ma Võ lần lượt là:
- Võ Đạo Môn: Môn Phái cực kỳ cổ xưa, truyền thừa hơn hai vạn năm, hiện tại đã đạt đến mức tích lũy khổng lồ. Trong môn có ít nhất tám vị Võ Thần tọa trấn, Võ Thánh hơn hai mươi vị. Còn thực lực ẩn giấu không rõ.
- Táng Hồn Sâm Lâm: Rừng rậm nguyên thủy nhất đại lục Ma Võ, bên trong có đủ loại ma thú, thậm chí không ít thánh thú cấp chín và thần thú cấp mười đều đã hóa hình. Ngoài ra còn vô số chủng tộc kỳ diệu đã có từ thời thượng cổ, nhưng vì bài xích con người nên đều tập trung tại rừng rậm Táng Hồn. Thực lực của rừng rậm Táng Hồn là một ẩn số, có người còn nhận định rừng rậm Táng Hồn mới là thế lực lớn nhất đại lục Ma Võ.
- Cửu Long Học Viện: Sáng lập bởi tám vị Võ Thần, bảy vị Pháp Thần, trong đó không ít người còn là đan sư, phù sư,… Truyền thừa đến nay tuy đã có phần suy yếu đi, nhưng vẫn đứng hàng thứ ba trên đại lục. Trong học viện cao thủ như mây, hơn nữa mối quan hệ của học viện còn trải rộng toàn đại lục. Không ít người thuộc các thế lực khác đều từng học tập tại học viện Cửu Long. Có thể nói, các thế lực khác có thể tuyệt diệt, nhưng học viện Cửu Long thì không bao giờ, bởi học viện này “thiện duyên” quá nhiều, môn sinh quá nhiều. Nếu muốn tuyệt diệt học viện Cửu Long, trừ phi tuyệt diệt sạch tất cả thế lực trên đại lục, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.
Nhắc đến Học Viện Cửu Long, Lâm Hàn còn chú ý đến cái gọi là “khoa chính trị”. Thực chất, học viên trong khoa này đều là người nhà của các đệ tử trong học viện. Các đệ tử trong viện, khi đã có được thành tích và địa vị nhất định, sẽ có quyền giới thiệu người nhà vào khoa chính trị này.
Người trong khoa chính trị có rất nhiều kẻ ăn chơi, phế vật, vô công rồi nghề, nhưng cũng không thiếu người vì không có thiên phú về sức mạnh nên lựa chọn chính trị như một lối ra. Họ tập trung ở đây, học tập là một phần, quan trọng là gây dựng mối quan hệ, thành lập phe phái, bởi có thể được giới thiệu vào khoa chính trị, hầu hết đều có người nhà rất lợi hại trong học viện Cửu Long, hoặc thế lực sau lưng rất to lớn, nếu quan hệ tốt, sau này nhờ vả, cùng giúp nhau phát triển sẽ rất có lợi.
- Xếp thứ tư là Thần Tướng Chiến Quốc: Đây là quốc gia duy nhất được xếp vào hàng thế lực lớn. Thần Tướng Chiến Quốc lấy chiến tranh làm mục tiêu. Gây chiến, tham chiến, thậm chí cho thuê quân đội, bán vũ khí, quân tư,… Thần Tướng Chiến Quốc làm giàu từ chiến tranh, nhưng thực ra lại không có mấy ai bài xích. Trên đại lục Ma Võ này, chiến tranh là thứ không thể thiếu. Ở đây không có giống như Địa Cầu, một đám cường giả, lúc nào cũng chỉ mong chiến tranh để có cơ hội công khai giết người cướp của, cướp đoạt tài nguyên tu luyện, làm lớn mạnh bản thân và thế lực của mình. Aiz… loạn a!
- Ma Pháp Công Hội: Thế lực đã được miêu tả qua cái tên. Là Thiên Đường của Ma Pháp sư, là nơi quy tụ cuối cùng của Ma Pháp Sư, cũng là nơi mà địa vị của Ma Pháp sư là tuyệt đối tôn sùng, vượt xa Võ giả.
- Thiên Thần Giáo Đình: Là tổ chức tín ngưỡng, thuộc về thần đạo. Thờ phụng các vị Thiên Thần, từ đó được Thiên Thần ban cho sức mạnh. Dùng tín ngưỡng đổi sức mạnh, càng thành tín, sức mạnh được ban cho càng lớn. Tất nhiên, sức mạnh đạt được cũng tùy thuộc vào tiềm năng thân thể.
- Thiên Thánh Tông: Hay gọi đơn giản là Tà Tông. Thế lực duy nhất thuộc tà đạo, cũng vì thế mà bị các thế lực khác bài xích, chèn ép, chỉ có thể xếp hạng chót. Người trong Tà Tông làm việc không kiêng dè, không từ thủ đoạn. Mặc dù nói ở đâu cũng có người tốt người xấu, nhưng người xấu trong chính đạo ít ra cũng có kiêng dè, còn người xấu trong Tà đạo… Xin lỗi, thủ đoạn của họ có thể làm người ta sởn cả tóc gáy, kinh hồn táng đảm. Cũng vì quá không biết kiềm chế, nên Thiên Thánh Tông mới bị chèn ép lợi hại đến như vậy.
Các thế lực mạnh này đều có sự gia nhập của các đại gia tộc, đại thế gia, môn phiệt. Một thế lực lớn là bao gồm rất nhiều các thế lực gia tộc khổng lồ, vì vậy không có bất cứ một gia tộc nào có thể mạnh đến mức sánh bằng bảy thế lực kia.
Lâm gia, là một thế lực hàng đầu thuộc về học viện Cửu Long! Vì vậy, Lâm Ôn mới được thế lực cao tầng trong học viện bắt gặp, từ đó một bước lên trời.
Lâm Hàn gấp quyển sách lại, cất về trên giá, trong lòng không khỏi trầm tư.
Tà tông!
Lâm Hàn không biết Tuyết Thiên Lăng thực sự là ai. Nếu thực sự không thể tra hỏi được, có lẽ hắn phải tìm tới Tà Tông một lần. Hắn còn nhớ rất rõ, ma nữ truy sát Tuyết Thiên Lăng lần đó, là người của Tà Tông!
Không ngoài dự đoán của Lâm Hàn, vài giây sau, một đôi vợ chồng trung niên gấp gáp đỡ nhau đi tới. Người phụ nữ có vẻ ốm yếu, gương mặt tái nhợt suy nhược nhưng vẫn còn giữ lại đôi chút nét xinh đẹp thời tuổi trẻ, người trung niên gương mặt khắc khổ, trên mái tóc đã có hoa râm, gương mặt ân cần, chăm chú vịn người phụ nữ, liên tục khuyên can nàng không nên gấp gáp.
Hai người này chính là Thành chủ và phu nhân, cũng chính là cha mẹ của Lâm Hàn, Lâm Ôn.
Nhắc đến Lâm Tuyệt, mặc dù tu vi của hắn cũng không quá cao siêu, nhưng bản lĩnh của hắn cũng phần nào khiến người ta phải nể phục.
Xuất thân chỉ là một đứa trẻ mồ côi, lại bị bán làm nô, có thể nói xuất phát điểm của Lâm Tuyệt kém cỏi vô cùng.
Sau này, bị bán vào Lâm gia, một con quái vật khổng lồ. Nhưng nhờ trí tuệ của mình, hắn từng bước từng bước đi lên, được phân đến một quán rượu, phụ giúp người chưởng quầy già ở đó, chờ ngày chưởng quầy già về hưu, hắn sẽ chính thức thành chưởng quầy.
Cũng nhờ tài năng của mình, Lâm Tuyệt kinh doanh sản nghiệp ngày càng tốt, thậm chí còn mở rộng ra gần ba mươi thành thị xung quanh, mang lại cho Lâm gia một lượng thu nhập không nhỏ. Đồng thời, cũng chính tại đây, Lâm Tuyệt được con gái của chưởng quầy ưu ái, trao tặng phương tâm, cuối cùng thành vợ thành chồng, bên nhau cả đời.
Cũng không khó đoán, con gái của chưởng quầy chính là Dương Đan Hòa. Cũng một phần là do có nàng ưu ái, Lâm Tuyệt mới dễ dàng kinh doanh quán rượu, không cần lo lắng đằng sau bị cản trở, dù gì thì uy tín của chưởng quầy già cũng không tệ chút nào, trải đường cho Lâm Tuyệt là không thành vấn đề.
Lập được công lao hãn mã, Lâm Tuyệt dần thể hiện ra tài năng quản lý siêu quần của mình. Cuối cùng, trải qua rất nhiều thử thách, Lâm gia đã giao việc quản lý thành Băng Nguyên cho hắn. Tất nhiên, Lâm gia cũng ủng hộ Lâm Tuyệt không ít nhân thủ, nếu không, chỉ với tài quản lý, nhưng không đủ lực lượng, Lâm Tuyệt cũng không thể nào khống chế nổi thành Băng Nguyên này.
----
Trở lại với thực tế.
Nhìn thấy Lâm Hàn vẫn còn hoàn hảo đứng nơi đó, thậm chí còn có vẻ cao lớn hơn trước, chững trạc hơn trước, Dương Đan Hòa mừng đến phát khóc. Nàng hấp tấp chạy đến, không cần Lâm Tuyệt dìu, dường như mọi bệnh tật đã biến mất, sức sống của nàng đã hoàn toàn trở lại.
Nhưng đi được mấy bước, Dương Đan Hòa đột nhiên bổ nhào về phía trước, Lâm Hàn hoảng sợ, nhanh chóng lướt mình đỡ lấy nàng, khuôn mặt ân cần nhưng lại tràn đầy áy náy nói:
- Mẹ! Con trai bất hiếu… làm khổ mẹ rồi!
Lâm Hàn nói ra những lời này không một chút giả dối, mà là xuất phát từ đáy lòng. Kể từ khi tiếp nhận thân thể này, mọi mối ràng buộc, mọi mối thân tình của “nho sinh” ngày trước đều đã được hắn tiếp nhận. Còn may, “nho sinh” kia rất trong sạch, không hề có một mối thù hận nào trong lòng, nếu không Lâm Hàn hiện tại đã bị thù hận ảnh hưởng đến tâm tính rồi.
- Không khổ! Không khổ! Hàn nhi có thể trở về là tốt lắm rồi! Vậy là tốt lắm rồi! Hứa với mẹ, sau này không được bỏ đi nữa, biết chưa? Hàn nhi mà có mệnh hệ gì, mẹ làm sao sống nổi? – Dương Đan Hòa hai mắt đẫm lệ, bàn tay hơi khô gầy run rẩy vuốt ve gò má gầy guộc của con trai, trong lòng không khỏi đau xót. Thằng bé gầy đi rồi, một năm này, chắc chịu khổ nhiều lắm!
- Mẹ!
- Con!
- Mẹ…
- Con…
Khụ… khụ… à khụ… khụ khụ…
Hai tiếng ho khan rất là bất hợp lý vang lên. Lâm Ôn thì là không thể chịu nổi, mẹ đã bao giờ đối xử với mình như thế chưa? Sao lại tốt với tên này như vậy? Gato a, hận a…
Nhưng thấy Lâm Hàn đang kỳ dị nhìn mình, tròng mắt như đang khẳng định ba chữ: “Mẫu thân khống”, Lâm Ôn lại không khỏi chột dạ im miệng.
Tiếng kho khan còn lại là của Lâm Tuyệt. Thấy vợ và con trai càng ngày càng Hàn Quốc, mặt già của hắn cũng không khỏi đỏ lên. Xung quanh còn người a, có gì vào nhà rồi tâm tình chứ!
Lâm Hàn cũng biết tình hình không ổn, đành cười khà khà dìu Dương Đan Hòa vào nhà trong ánh mắt soi mói của mọi người.
Vào nhà, bố mẹ và thằng em ngay lập tức ngồi vào ghế trên, xếp thành hàng ngang, bỏ mặc Lâm Hàn như tội nhân bơ vơ đứng giữa phòng. Rất có tư thế như đoàn thẩm vấn đang hỏi phạm nhân.
- Một năm này! Rốt cuộc mi đã đi đâu? Làm gì?
Lâm Tuyệt rất không khách khí mở miệng chất vấn. Một năm này, không chỉ Dương Đan Hòa lo lắng, mà Lâm Tuyệt hắn cũng sốt ruột vô cùng. Bất đắc dĩ, nhân thủ phái ra chỉ điều tra được ngày ấy Lâm Hàn dính vào một vụ quyết đấu giữa hai cao thủ tuyệt thế, sau đó hình như bị thương nặng, bị người mang đi, còn sau đó thì hoàn toàn không có tin tức gì nữa.
Lâm Hàn biết, trước sau cũng sẽ gặp tình cảnh này, hắn lén lút liếc qua cả ba người. Lâm Tuyệt mặt nghiêm trọng, Lâm Ôn mặt đầy tò mò, còn Dương Đan Hòa dù không muốn hù dọa con trai, hoặc chăng muốn hắn đi nghỉ trước, nhưng Lâm Tuyệt thái độ rất kiên quyết, không cho hắn thời gian nghĩ kế đối phó, vì vậy nàng cũng chỉ không đành lòng quay mặt đi, coi như không biết. Dù thế, Dương Đan Hòa cũng dỏng tai lắng nghe, muốn biết hắn đã trải qua những gì.
Lâm Hàn gãi gãi đầu, vô tội nói:
- Cũng chẳng có gì, chỉ là được một vị thần tiên tỷ tỷ nhìn trúng, bắt cóc về làm chồng một năm, chơi chán rồi thì vứt ta đi mà thôi!
- Bậy bạ! Còn ăn nói lếu láo có tin ta vặn đầu mi xuống làm cái bô không hả?
Lâm Tuyệt gầm lên giận dữ, hắn tuyệt đối không tin lời ma quỷ của Lâm Hàn. Thần tiên tỷ tỷ? Nghe miêu ta vị cao thủ áo trắng thì có lẽ cũng xứng gọi là vậy, nhưng mấy lời sau của hắn, tuyệt đối là khinh nhờn. Cao thủ không thể dùng lẽ thường phán đoán, nếu lời này truyền đến tai nàng, cả nhà hắn còn có đường sống sao?
Lâm Hàn bất đắc dĩ, rất là vô tội nhún vai. Thế đạo gì a? Rõ ràng là nói thật nhưng mà người ta đâu có tin! Thôi được rồi, nói thật không xong thì ca bốc phét vậy!
- Được rồi! Cha cứ bình tĩnh nào! Thực sự là con được thần tiên tỷ tỷ nhìn trúng, nhưng nàng bắt con làm nô dịch một năm, đi săn bắn kiếm đồ ăn, hái thảo dược, xách nước nhóm lửa. Nói chung là phục vụ sinh hoạt của nàng để nàng chuyên tâm trị thương. Bây giờ thương thế khỏi rồi thì thả con về, vậy thôi mà!
Lời này có vẻ hợp lý nhiều hơn, kết hợp với tình báo trong tay mình, Lâm Tuyệt cũng tỏ ra tin bảy tám phần. Hắn gật gật đầu, không truy cứu thêm về chuyện này nữa, mà hỏi sang chuyện khác:
- Ra ngoài một năm, sự tình của con cũng bị trễ nải rất nhiều rồi! Tranh thủ thời gian nửa tháng ở nhà ôn tập lại sách vở. Sang tháng sau ta sẽ để Lâm Ôn đưa con đến học viện Cửu Long nghiên cứu thuật chính trị. Cố gắng học cho tốt, sớm ngày có được chút tiền đồ. Sau này tốt nhất là thay ta quản lý thành Băng Nguyên này, lui một bước, nếu không được thì cũng phải kiếm được địa vị trong quan trường. Sau này ta và mẹ con cũng bớt lo hơn.
Lâm Hàn gãi gãi đầu, cũng không phản đối. Hắn còn nhớ, từ trước khi hắn mất tích, Lâm Tuyệt đã liên hệ tốt việc cho hắn vào học thuật chính trị ở học viện Cửu Long. Chỉ là trễ mất một năm, chắc người bên kia cũng giục ghê lắm rồi, nếu còn không đi, cơ hội sẽ mất. Trong tâm trí Lâm Tuyệt, Lâm Hàn chỉ có một con đường để đi, đó là chính trị, nếu mất cơ hội này, chẳng biết bao giờ con trai hắn mới có thể tiến thêm một bước. Vì vậy Lâm Tuyệt mới ngay lập tức nhắc đến chuyện này, dù trong lòng cũng không tình nguyện cho lắm, nhưng vì tiền đồ của con trai, hắn cũng đành cắn răng mà thực hiện.
Tiện thể, Lâm Ôn cũng cần về học viện rồi. Ra khỏi trường một năm, tu vi của hắn cũng là đình trệ không tiến. Qua một năm, hắn mới từ Võ Tông cấp hai lên Võ Tông cấp bốn. Cứ thế này thì không ổn, phải nhanh chóng về trường. Lâm Tuyệt chỉ có hai đứa con trai, đứa nào cũng không thể trễ nải tương lai của mình.
Lại nhắc học viện Cửu Long, đây là một trong bảy thế lực lớn nhất trên đại lục Ma Võ, thậm chí còn là thế lực xếp hạng thứ ba, đủ thấy được sự mạnh mẽ của học viện Cửu Long là như thế nào.
Bảy thế lực lớn trên đại lục Ma Võ lần lượt là:
- Võ Đạo Môn: Môn Phái cực kỳ cổ xưa, truyền thừa hơn hai vạn năm, hiện tại đã đạt đến mức tích lũy khổng lồ. Trong môn có ít nhất tám vị Võ Thần tọa trấn, Võ Thánh hơn hai mươi vị. Còn thực lực ẩn giấu không rõ.
- Táng Hồn Sâm Lâm: Rừng rậm nguyên thủy nhất đại lục Ma Võ, bên trong có đủ loại ma thú, thậm chí không ít thánh thú cấp chín và thần thú cấp mười đều đã hóa hình. Ngoài ra còn vô số chủng tộc kỳ diệu đã có từ thời thượng cổ, nhưng vì bài xích con người nên đều tập trung tại rừng rậm Táng Hồn. Thực lực của rừng rậm Táng Hồn là một ẩn số, có người còn nhận định rừng rậm Táng Hồn mới là thế lực lớn nhất đại lục Ma Võ.
- Cửu Long Học Viện: Sáng lập bởi tám vị Võ Thần, bảy vị Pháp Thần, trong đó không ít người còn là đan sư, phù sư,… Truyền thừa đến nay tuy đã có phần suy yếu đi, nhưng vẫn đứng hàng thứ ba trên đại lục. Trong học viện cao thủ như mây, hơn nữa mối quan hệ của học viện còn trải rộng toàn đại lục. Không ít người thuộc các thế lực khác đều từng học tập tại học viện Cửu Long. Có thể nói, các thế lực khác có thể tuyệt diệt, nhưng học viện Cửu Long thì không bao giờ, bởi học viện này “thiện duyên” quá nhiều, môn sinh quá nhiều. Nếu muốn tuyệt diệt học viện Cửu Long, trừ phi tuyệt diệt sạch tất cả thế lực trên đại lục, mọi thứ bắt đầu lại từ đầu.
Nhắc đến Học Viện Cửu Long, Lâm Hàn còn chú ý đến cái gọi là “khoa chính trị”. Thực chất, học viên trong khoa này đều là người nhà của các đệ tử trong học viện. Các đệ tử trong viện, khi đã có được thành tích và địa vị nhất định, sẽ có quyền giới thiệu người nhà vào khoa chính trị này.
Người trong khoa chính trị có rất nhiều kẻ ăn chơi, phế vật, vô công rồi nghề, nhưng cũng không thiếu người vì không có thiên phú về sức mạnh nên lựa chọn chính trị như một lối ra. Họ tập trung ở đây, học tập là một phần, quan trọng là gây dựng mối quan hệ, thành lập phe phái, bởi có thể được giới thiệu vào khoa chính trị, hầu hết đều có người nhà rất lợi hại trong học viện Cửu Long, hoặc thế lực sau lưng rất to lớn, nếu quan hệ tốt, sau này nhờ vả, cùng giúp nhau phát triển sẽ rất có lợi.
- Xếp thứ tư là Thần Tướng Chiến Quốc: Đây là quốc gia duy nhất được xếp vào hàng thế lực lớn. Thần Tướng Chiến Quốc lấy chiến tranh làm mục tiêu. Gây chiến, tham chiến, thậm chí cho thuê quân đội, bán vũ khí, quân tư,… Thần Tướng Chiến Quốc làm giàu từ chiến tranh, nhưng thực ra lại không có mấy ai bài xích. Trên đại lục Ma Võ này, chiến tranh là thứ không thể thiếu. Ở đây không có giống như Địa Cầu, một đám cường giả, lúc nào cũng chỉ mong chiến tranh để có cơ hội công khai giết người cướp của, cướp đoạt tài nguyên tu luyện, làm lớn mạnh bản thân và thế lực của mình. Aiz… loạn a!
- Ma Pháp Công Hội: Thế lực đã được miêu tả qua cái tên. Là Thiên Đường của Ma Pháp sư, là nơi quy tụ cuối cùng của Ma Pháp Sư, cũng là nơi mà địa vị của Ma Pháp sư là tuyệt đối tôn sùng, vượt xa Võ giả.
- Thiên Thần Giáo Đình: Là tổ chức tín ngưỡng, thuộc về thần đạo. Thờ phụng các vị Thiên Thần, từ đó được Thiên Thần ban cho sức mạnh. Dùng tín ngưỡng đổi sức mạnh, càng thành tín, sức mạnh được ban cho càng lớn. Tất nhiên, sức mạnh đạt được cũng tùy thuộc vào tiềm năng thân thể.
- Thiên Thánh Tông: Hay gọi đơn giản là Tà Tông. Thế lực duy nhất thuộc tà đạo, cũng vì thế mà bị các thế lực khác bài xích, chèn ép, chỉ có thể xếp hạng chót. Người trong Tà Tông làm việc không kiêng dè, không từ thủ đoạn. Mặc dù nói ở đâu cũng có người tốt người xấu, nhưng người xấu trong chính đạo ít ra cũng có kiêng dè, còn người xấu trong Tà đạo… Xin lỗi, thủ đoạn của họ có thể làm người ta sởn cả tóc gáy, kinh hồn táng đảm. Cũng vì quá không biết kiềm chế, nên Thiên Thánh Tông mới bị chèn ép lợi hại đến như vậy.
Các thế lực mạnh này đều có sự gia nhập của các đại gia tộc, đại thế gia, môn phiệt. Một thế lực lớn là bao gồm rất nhiều các thế lực gia tộc khổng lồ, vì vậy không có bất cứ một gia tộc nào có thể mạnh đến mức sánh bằng bảy thế lực kia.
Lâm gia, là một thế lực hàng đầu thuộc về học viện Cửu Long! Vì vậy, Lâm Ôn mới được thế lực cao tầng trong học viện bắt gặp, từ đó một bước lên trời.
Lâm Hàn gấp quyển sách lại, cất về trên giá, trong lòng không khỏi trầm tư.
Tà tông!
Lâm Hàn không biết Tuyết Thiên Lăng thực sự là ai. Nếu thực sự không thể tra hỏi được, có lẽ hắn phải tìm tới Tà Tông một lần. Hắn còn nhớ rất rõ, ma nữ truy sát Tuyết Thiên Lăng lần đó, là người của Tà Tông!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.