Chương 22: Bị tập kích
Hóng Heart
04/06/2015
Tro bụi và sương mù tan đi.
Lâm Hàn chật vật thở hồng hộc, trong mồm vẫn còn ngậm ba cái lá cây, có vẻ đặc biệt buồn cười.
- Móa! Ngươi chơi ta hả! Đậu xanh !@@$#@%^*%$8…
Lâm Hàn khó chịu chửi rủa tên khốn nạn mặc áo đỏ kia, không ngờ mình lại có ngày bị đồng đội bóp…
Vừa rồi, trong thời khắc cực kỳ nguy hiểm, phản ứng của Lâm Hàn đột nhiên trở nên nhạy bén lạ thường, Chakra cũng vận chuyển với tốc độ mà chính hắn cũng không tưởng tượng ra.
Vắt cạn tinh thần lực, Lâm Hàn điên cuồng vận chuyển chakra, hai tay hợp lại, một cái lồng gỗ cao hơn mười mét hoàn toàn bao bọc hắn và Áo đỏ lại, che chắn cả hai khỏi ảnh hưởng của vụ nổ.
Mộc Độn – Đại Mộc Đĩnh Bích!
Lâm Hàn cũng cảm thấy khó tin, Mộc Đĩnh Bích này tuy rằng không “khủng” bằng lúc Hashirama chặn bom vĩ thú, nhưng cũng phải được một phần ba kích cỡ đó rồi. Mình lợi hại như vậy từ bao giờ?
Chỉ là… chất lượng Mộc Đĩnh Bích này cũng không được tốt cho lắm, còn xa mới sánh được Hashirama.
Đúng lúc này, Áo đỏ cũng ra tay!
Hỏa Nguyên Tố đột nhiên như bị một dòng xoáy hút lại, co thắt vào một điểm. Vòng xoáy cứ thế nhỏ dần, từ mười mét, tám mét, cuối cùng chỉ còn mười phân. Quá trình này diễn ra quá nhanh, chỉ trong một tích tắc mà thôi.
Tạc Hỏa Phần Thiên!
Hỏa chủ công, không chủ thủ, biện pháp phòng thủ của Áo đỏ gần như là không có. Nhưng hắn lại cực kỳ sáng suốt, tạo ra một vụ bạo tạc khác, đối nghịch và triệt tiêu vụ bạo tạc do Thủy Tinh Ngư tạo ra. Vụ bạo tạc này nằm trong sự khống chế của hắn, vì thế sóng xung kích hoàn toàn không lan về phía hắn cùng Lâm Hàn, mà chỉ triệt tiêu vụ nổ kia mà thôi.
Dù vậy, Lâm Hàn cũng khổ không thể nói, Tạc Hỏa Phần Thiên nổ ở đâu không nổ, hết lần này đến lần khác nổ ngay gần chỗ của hắn, dù được khống chế quá tốt, sóng xung kích không lan nhiều về phía hắn, nhưng Mộc Đĩnh Bích lại bị nổ cho không còn hình dáng gì, gỗ và lá cây bay tán loạn, bắn Lâm Hàn tro bụi đầy đầu.
Còn Áo đỏ, hắn đứng ở phía xa hơn, lại được Mộc Đĩnh Bích thủ hộ nên một hạt bụi cũng không dính, chỉ là có vẻ tinh thần lực tiêu hao hơi nhiều, thân thể đang hơi run run.
Nhìn thân thể Áo đỏ hơi lảo đảo, Lâm Hàn mở miệng nói cũng thấy ngại ngùng. Dù sao, vừa rồi cũng là người ta có ý tốt, muốn cứu hắn không bị vụ nổ ảnh hưởng mà thôi. Lâm Hàn cũng biết, nếu vừa rồi không có Tạc Hỏa Phần Thiên đỡ lại phần lớn lực xung kích, chưa chắc Mộc Đĩnh Bích của hắn đã có thể cản lại uy lực kia.
Nhếch nhếch mép, Lâm Hàn cười khà khà:
- Nói gì thì nói, dù sao cũng cám ơn ngươi vừa rồi có lòng tốt cứu ta. Ha ha, bây giờ ta mới biết ngươi cũng có lúc tốt bụng đó! Ha ha…
Áo đỏ hơi suy yếu ngẩng đầu lên, giọng nói yếu ớt, nhưng vẫn tràn đầy sắt đá:
- Không cần cám ơn! Ta với ngươi đang hợp tác, ngươi chết, rất không có lợi đối với ta!
Miệng nói vậy, nhưng trong lòng Áo đỏ cũng khá hài lòng với thái độ của Lâm Hàn, hơn nữa, vừa nãy Lâm Hàn cũng có ý cứu hắn, nếu không có Mộc Đĩnh Bích, lực xung kích kia chắc hẳn cũng không dễ chịu cho lắm.
- Hắc! Ta rất ngạc nhiên về tu vi của ngươi! Chắc hẳn không chỉ là Pháp Vương đơn giản như vậy chứ? Vừa rồi ngươi xuất chiêu vội vàng, nhưng vẫn có thể áp chế ma thú cấp sáu bạo tạc! Chưa kể trước đó còn tổn hao tinh thần để thiêu nó… Rốt cuộc ngươi là Pháp Hoàng, hay là Pháp Đế?
Lâm Hàn ngồi phịch xuống đất, vẫn không quên dò hỏi bằng thái độ tí tửng, làm Áo đỏ cảm thấy rất đáng ghét, chỉ muốn đi tới đấm cho hắn vài nhát, khỏi phải nói linh tinh.
- Hừ! – Áo đỏ hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời Lâm Hàn.
Lâm Hàn nhún nhún vai, cũng không truy vấn thêm nữa. Sự thật như thế nào thì trong lòng hắn tự hiểu, tu vi của tên Áo đỏ này rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn Lâm Hàn bây giờ. Nếu không phải bị hạn chế bởi năng lực của ma pháp sư, có lẽ không cần Lâm Hàn hắn, Áo đỏ cũng có thể thông qua mọi chướng ngại mà tiến tới mục tiêu.
Còn lần này, Áo đỏ gặp phiền toái là vì Thủy Tinh Ngư hơi đặc thù. Có thể nói, loài cá này là bất tử với công kích vật lý và cả các loại võ công. Chỉ duy có vài thủ đoạn đặc biệt mới giết được nó. Hệ Hỏa của Áo đỏ bị Thủy Tinh Ngư áp chế hoàn toàn, đồng thời cũng là một loại thủ đoạn có thể tiêu diệt Thủy Tinh Ngư, nhưng nếu không phải có Lâm Hàn phối hợp, có lẽ Áo đỏ cũng chỉ đành né tránh mũi nhọn, mặc dù bản thân có tu vi mạnh hơn con cá kia.
Lâm Hàn nhắm mắt, định khôi phục lại năng lực một chút, chuyện khác tính sau.
Nhưng hắn chỉ khôi phục được chừng một phút, một tiếng xé gió đã cắt đứt hắn. Lâm Hàn vội vã vỗ tay phải xuống đất, một bức tường đất đột ngột dựng thẳng lên trước mặt Lâm Hàn, hiểm hiểm cản trở đòn đánh lén bất ngờ kia.
Thổ Độn – Thổ Lưu Bích!
Khốn nạn!
Là tên nào đã lén bắn tên ông mày?
Nhưng Lâm Hàn không có nhiều thời gian tự hỏi. Mưa tên bắt đầu bắn xối xả về phía hắn và Áo đỏ. Lâm Hàn luống cuống kết ấn, một lần nữa sử dụng Thổ Lưu Bích, ngăn cản trước người hắn và Áo đỏ.
- Này! Tỉnh mau! Chúng ta bị tập kích!
Lâm Hàn vội vã hô hoán Áo đỏ, bởi hắn vẫn còn đang chìm trong minh tưởng.
Áo đỏ cũng đã nghe thấy động tĩnh, đôi mắt dưới áo choàng lòe lòe ra ánh sáng nguy hiểm, nhưng sau đó lại thở dài:
- Có hơn mười người, tu vi thấp nhất là Đại Võ Sư, cao nhất là Võ Tôn! Bình thường lũ người này ta còn không để vào mắt, nhưng bây giờ… Aiz!
Lâm Hàn nghe thế, trong lòng cũng cảm thấy không ổn. Hiện tại hắn là một Thượng Nhẫn, với thủ đoạn của mình, hắn tự tin có thể đánh được Võ Tôn! Nhưng đó là trong tình trạng toàn thịnh, hiện tại hắn cũng tiêu hao kha khá, không phải tiêu hao về chakra, mà là tiêu hao thể lực cùng tinh thần lực. Đối phương lại có hơn mười người, Lâm Hàn còn chưa ngông cuồng tới mức cho rằng mình đấu lại được.
Ngâm!
Một tiếng rồng gầm vang lên, Lâm Hàn cảm thấy bức tường đất trước mặt mình rung lên bần bật, sau đó ầm ầm tan vỡ, đất đá bay tán loạn!
Cùng lúc đó, Lâm Hàn cũng đã lôi ra ba viên cầu màu đen, ném mạnh xuống đất.
Khói trắng tản ra, bao trùm lấy thân thể Lâm Hàn và Áo đỏ.
Ngâm!
Tiếng rồng gầm lại vang lên, ánh sáng hoàng kim cũng sáng rực rỡ dưới ánh hoàng hôn của chiều tà, hư ảnh lờ mờ của một con hoàng kim thần long lướt qua làn khói trắng, đánh tan làn khói trong tích tắc.
Một người thanh niên mặc cẩm bào trắng vội vã chạy tới, đằng sau là một đám tùy tùng, kẻ mặc áo giáp, kẻ mặc áo vải, cả đám trơ mắt nhìn hai cái bóng đang dính vào nhau, lướt nhanh trên mặt nước. Sau đó, chỉ nghe “chíu” một tiếng, một tia sáng trắng hiện lên, cả hai bóng dáng kia cùng biến mất như chưa từng tồn tại.
- Khốn nạn! – Thanh niên kia bực tức gằn giọng. Hắn không thể tin được, chỉ hai kẻ suy yếu đến mức cần ngồi khôi phục ngay giữa rừng hoang thế này mà cũng có năng lực chạy khỏi lòng bàn tay hắn.
Quan trọng nhất, hắn nhận ra người Áo đỏ kia! Tấm bản đồ dẫn đến Tam Bảo Thụ mà hắn có chính là lấy được từ chỗ tên Áo đỏ này. Lần trước đã để tên đó chạy thoát một lần, hơn nữa còn bị tổn thất thảm trọng bản thân mình cũng bị thương! Sau khi dưỡng thương, hắn ngay lập tức lên đường tìm Tam Bảo Thụ, tránh bị tên Áo đỏ nẫng tay trên, không ngờ vẫn chậm một chút, không thể đến trước tên Áo đỏ được.
Vì đề phòng, thanh niên chỉ dẫn theo vài tên tâm phúc, hơn nữa tu vi đều kém hơn mình. Tính hắn rất đa nghi, hắn sợ, sợ những kẻ có tu vi mạnh hơn mình, khi thấy được Tam Bảo Thụ sẽ nổi lòng tham mà làm phản, giết người diệt khẩu. Dù thân phận của hắn cao quý, nhưng hắn không chắc, đứng trước Tam Bảo Thụ, những kẻ kia liệu có còn để ý đến thân phận của hắn hay không.
- Nhanh! Đuổi theo ngay lập tức, sống phải thấy người, chết phải thấy… Không được! Nhanh lấy thuyền ra, vượt qua dòng suối này. Ma thú dưới suối đã bị chúng tiêu diệt, không cần phải lo lắng thêm nữa! Nhanh lên! Nếu chúng mà đến trước ta, các ngươi cũng không có đường sống đâu!
----
Lúc này, Lâm Hàn và Áo đỏ đã chui vào một góc khuất, vô cùng kín đáo.
Nói thế nào nhỉ… đây là trên đỉnh một cây đại thụ cành là xum xuê. Với Mộc Độn – Tứ Trụ Gia Thuật, Lâm Hàn dễ dàng tạo hình một căn phòng ở trên ngọn cây thế này. Áo đỏ nhìn mãi cũng quen, nhanh chóng chui vào và không thắc mắc gì thêm.
Lâm Hàn vừa đỡ Áo đỏ vào trong phòng, vừa lầm bầm làu bàu chửi:
- Khốn nạn, vô nhân tính, vô liêm sỉ, chó lợn không bằng… Đậu má, ông mày động chạm gì mà ra cắn hôi? Chờ đấy, rồi ông chém cả nhà mày…
Áo đỏ thầm khinh thường tên thô bỉ này, suy yếu cười khẩy:
- Ngươi giết cả nhà hắn? Nếu ngươi giết được cả nhà hắn, có lẽ hắn còn cảm ơn ngươi đó!
Lâm Hàn trợn mắt, không hiểu hỏi:
- Thế là thế nào?
- Ngươi biết hắn là ai không? – Áo đỏ không đáp mà hỏi lại.
- Chịu! – Lâm Hàn cộc lốc phì ra một câu, ra vẻ rất bất mãn. Biết người ta không biết mà cố hỏi, có ý gì?
- Tam Hoàng Tử của Thần Tướng Chiến Quốc! Công pháp Long Hàng Cửu Thiên của hoàng tộc Thần Tướng Chiến Quốc là độc nhất vô nhị, vậy mà ngươi cũng không nhận ra, aiz… ngươi đúng là đồ bất học vô thuật a!
Lâm Hàn đen cả mặt! Tên Áo đỏ này càng ngày càng có vẻ khốn nạn, bắt đầu học chửi đểu mình rồi! Trời đất ơi, lại một thanh niên nghiêm túc bị làm hỏng rồi a…
Lâm Hàn ai thán cho trời đất, coi như không biết Áo đỏ học xấu từ tên nào.
Nếu tên đó là hoàng tử thì câu nói trước đó của Áo đỏ cũng có vẻ dễ hiểu hơn. Hoàng gia mà, đôi khi có những kẻ mong người khác chết hết, còn mình được nắm quyền! Không chỉ trong hoàng gia, mà đôi khi các thế gia vọng tộc cũng có tình trạng như vậy.
- Nhưng sao tên đó lại tấn công chúng ta! – Lâm Hàn chống cằm thắc mắc, đây mới là vấn đề hắn không hiểu nhất.
Áo đỏ chống tay ngồi xuống, nhàn nhạt đáp:
- Tên đó cũng đến vì Tam Bảo Thụ! Lần trước ta bị hắn đánh lén, lấy mất bản đồ Tam Bảo Thụ. Hơn nữa, hắn còn định giết người diệt khẩu, may mà ta còn có chút thủ đoạn, trốn đi được!
- Vậy nghĩa là, hắn là kẻ địch của chúng ta? – Lâm Hàn nghiêng đầu hỏi.
- Đúng thế!
- Hơn nữa kẻ địch này là do ngươi dẫn đến?
- Ngươi có ý gì? – Áo đỏ nổi lên một chút địch ý.
- Bĩnh tĩnh đã nào ông bạn! Rõ ràng kẻ địch này là do ông bạn dẫn đến! Tôi đây tuyệt đối là bị vạ lây.
Lâm Hàn dửng dưng nhún vai, ra vẻ rất vô tội, bộ dáng vô cùng rắm chó.
- Rốt cuộc ngươi muốn gì? – Địch ý không giảm mà còn tăng, Áo đỏ đã bắt đầu tụ lực chuẩn bị xuất kích.
- Tôi bị là người bị thiệt, chúng ta hợp tác, nhưng ông bạn không có nói sẽ có người đối địch! Bây giờ tôi chỉ còn một yêu cầu.
Lâm Hàn nghiêm mặt lại, cứng rắn nói:
- Ông bạn nên cởi bà nó cái áo kia ra, cho anh em nhìn mặt nhau một lần! Hợp tác lâu như thế rồi mà vẫn chưa biết mặt ông bạn, tôi cũng thấy rất là áy náy a!
- Ngươi muốn chết! – Áo đỏ nghe thấy lời này, không những không nguôi ngoai mà còn nổi giận đùng đùng hơn, hỏa cầu bắn ra liên tục, đốt Lâm Hàn chạy chối chết giữ mạng. Còn may nhà này bằng gỗ, nhưng mà do Mộc Độn cấu thành nên lửa không dễ đốt như vậy, nếu không thì mấy xe 114 cũng không dập lửa được quả nhà này.
Nhìn Lâm Hàn chạy mất, Áo đỏ cũng thở phào ngồi xuống minh tưởng, trong mồm còn lẩm bẩm:
- Thằng trẻ con, càng ngày càng vô lễ!
Lâm Hàn chật vật thở hồng hộc, trong mồm vẫn còn ngậm ba cái lá cây, có vẻ đặc biệt buồn cười.
- Móa! Ngươi chơi ta hả! Đậu xanh !@@$#@%^*%$8…
Lâm Hàn khó chịu chửi rủa tên khốn nạn mặc áo đỏ kia, không ngờ mình lại có ngày bị đồng đội bóp…
Vừa rồi, trong thời khắc cực kỳ nguy hiểm, phản ứng của Lâm Hàn đột nhiên trở nên nhạy bén lạ thường, Chakra cũng vận chuyển với tốc độ mà chính hắn cũng không tưởng tượng ra.
Vắt cạn tinh thần lực, Lâm Hàn điên cuồng vận chuyển chakra, hai tay hợp lại, một cái lồng gỗ cao hơn mười mét hoàn toàn bao bọc hắn và Áo đỏ lại, che chắn cả hai khỏi ảnh hưởng của vụ nổ.
Mộc Độn – Đại Mộc Đĩnh Bích!
Lâm Hàn cũng cảm thấy khó tin, Mộc Đĩnh Bích này tuy rằng không “khủng” bằng lúc Hashirama chặn bom vĩ thú, nhưng cũng phải được một phần ba kích cỡ đó rồi. Mình lợi hại như vậy từ bao giờ?
Chỉ là… chất lượng Mộc Đĩnh Bích này cũng không được tốt cho lắm, còn xa mới sánh được Hashirama.
Đúng lúc này, Áo đỏ cũng ra tay!
Hỏa Nguyên Tố đột nhiên như bị một dòng xoáy hút lại, co thắt vào một điểm. Vòng xoáy cứ thế nhỏ dần, từ mười mét, tám mét, cuối cùng chỉ còn mười phân. Quá trình này diễn ra quá nhanh, chỉ trong một tích tắc mà thôi.
Tạc Hỏa Phần Thiên!
Hỏa chủ công, không chủ thủ, biện pháp phòng thủ của Áo đỏ gần như là không có. Nhưng hắn lại cực kỳ sáng suốt, tạo ra một vụ bạo tạc khác, đối nghịch và triệt tiêu vụ bạo tạc do Thủy Tinh Ngư tạo ra. Vụ bạo tạc này nằm trong sự khống chế của hắn, vì thế sóng xung kích hoàn toàn không lan về phía hắn cùng Lâm Hàn, mà chỉ triệt tiêu vụ nổ kia mà thôi.
Dù vậy, Lâm Hàn cũng khổ không thể nói, Tạc Hỏa Phần Thiên nổ ở đâu không nổ, hết lần này đến lần khác nổ ngay gần chỗ của hắn, dù được khống chế quá tốt, sóng xung kích không lan nhiều về phía hắn, nhưng Mộc Đĩnh Bích lại bị nổ cho không còn hình dáng gì, gỗ và lá cây bay tán loạn, bắn Lâm Hàn tro bụi đầy đầu.
Còn Áo đỏ, hắn đứng ở phía xa hơn, lại được Mộc Đĩnh Bích thủ hộ nên một hạt bụi cũng không dính, chỉ là có vẻ tinh thần lực tiêu hao hơi nhiều, thân thể đang hơi run run.
Nhìn thân thể Áo đỏ hơi lảo đảo, Lâm Hàn mở miệng nói cũng thấy ngại ngùng. Dù sao, vừa rồi cũng là người ta có ý tốt, muốn cứu hắn không bị vụ nổ ảnh hưởng mà thôi. Lâm Hàn cũng biết, nếu vừa rồi không có Tạc Hỏa Phần Thiên đỡ lại phần lớn lực xung kích, chưa chắc Mộc Đĩnh Bích của hắn đã có thể cản lại uy lực kia.
Nhếch nhếch mép, Lâm Hàn cười khà khà:
- Nói gì thì nói, dù sao cũng cám ơn ngươi vừa rồi có lòng tốt cứu ta. Ha ha, bây giờ ta mới biết ngươi cũng có lúc tốt bụng đó! Ha ha…
Áo đỏ hơi suy yếu ngẩng đầu lên, giọng nói yếu ớt, nhưng vẫn tràn đầy sắt đá:
- Không cần cám ơn! Ta với ngươi đang hợp tác, ngươi chết, rất không có lợi đối với ta!
Miệng nói vậy, nhưng trong lòng Áo đỏ cũng khá hài lòng với thái độ của Lâm Hàn, hơn nữa, vừa nãy Lâm Hàn cũng có ý cứu hắn, nếu không có Mộc Đĩnh Bích, lực xung kích kia chắc hẳn cũng không dễ chịu cho lắm.
- Hắc! Ta rất ngạc nhiên về tu vi của ngươi! Chắc hẳn không chỉ là Pháp Vương đơn giản như vậy chứ? Vừa rồi ngươi xuất chiêu vội vàng, nhưng vẫn có thể áp chế ma thú cấp sáu bạo tạc! Chưa kể trước đó còn tổn hao tinh thần để thiêu nó… Rốt cuộc ngươi là Pháp Hoàng, hay là Pháp Đế?
Lâm Hàn ngồi phịch xuống đất, vẫn không quên dò hỏi bằng thái độ tí tửng, làm Áo đỏ cảm thấy rất đáng ghét, chỉ muốn đi tới đấm cho hắn vài nhát, khỏi phải nói linh tinh.
- Hừ! – Áo đỏ hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời Lâm Hàn.
Lâm Hàn nhún nhún vai, cũng không truy vấn thêm nữa. Sự thật như thế nào thì trong lòng hắn tự hiểu, tu vi của tên Áo đỏ này rất mạnh, ít nhất là mạnh hơn Lâm Hàn bây giờ. Nếu không phải bị hạn chế bởi năng lực của ma pháp sư, có lẽ không cần Lâm Hàn hắn, Áo đỏ cũng có thể thông qua mọi chướng ngại mà tiến tới mục tiêu.
Còn lần này, Áo đỏ gặp phiền toái là vì Thủy Tinh Ngư hơi đặc thù. Có thể nói, loài cá này là bất tử với công kích vật lý và cả các loại võ công. Chỉ duy có vài thủ đoạn đặc biệt mới giết được nó. Hệ Hỏa của Áo đỏ bị Thủy Tinh Ngư áp chế hoàn toàn, đồng thời cũng là một loại thủ đoạn có thể tiêu diệt Thủy Tinh Ngư, nhưng nếu không phải có Lâm Hàn phối hợp, có lẽ Áo đỏ cũng chỉ đành né tránh mũi nhọn, mặc dù bản thân có tu vi mạnh hơn con cá kia.
Lâm Hàn nhắm mắt, định khôi phục lại năng lực một chút, chuyện khác tính sau.
Nhưng hắn chỉ khôi phục được chừng một phút, một tiếng xé gió đã cắt đứt hắn. Lâm Hàn vội vã vỗ tay phải xuống đất, một bức tường đất đột ngột dựng thẳng lên trước mặt Lâm Hàn, hiểm hiểm cản trở đòn đánh lén bất ngờ kia.
Thổ Độn – Thổ Lưu Bích!
Khốn nạn!
Là tên nào đã lén bắn tên ông mày?
Nhưng Lâm Hàn không có nhiều thời gian tự hỏi. Mưa tên bắt đầu bắn xối xả về phía hắn và Áo đỏ. Lâm Hàn luống cuống kết ấn, một lần nữa sử dụng Thổ Lưu Bích, ngăn cản trước người hắn và Áo đỏ.
- Này! Tỉnh mau! Chúng ta bị tập kích!
Lâm Hàn vội vã hô hoán Áo đỏ, bởi hắn vẫn còn đang chìm trong minh tưởng.
Áo đỏ cũng đã nghe thấy động tĩnh, đôi mắt dưới áo choàng lòe lòe ra ánh sáng nguy hiểm, nhưng sau đó lại thở dài:
- Có hơn mười người, tu vi thấp nhất là Đại Võ Sư, cao nhất là Võ Tôn! Bình thường lũ người này ta còn không để vào mắt, nhưng bây giờ… Aiz!
Lâm Hàn nghe thế, trong lòng cũng cảm thấy không ổn. Hiện tại hắn là một Thượng Nhẫn, với thủ đoạn của mình, hắn tự tin có thể đánh được Võ Tôn! Nhưng đó là trong tình trạng toàn thịnh, hiện tại hắn cũng tiêu hao kha khá, không phải tiêu hao về chakra, mà là tiêu hao thể lực cùng tinh thần lực. Đối phương lại có hơn mười người, Lâm Hàn còn chưa ngông cuồng tới mức cho rằng mình đấu lại được.
Ngâm!
Một tiếng rồng gầm vang lên, Lâm Hàn cảm thấy bức tường đất trước mặt mình rung lên bần bật, sau đó ầm ầm tan vỡ, đất đá bay tán loạn!
Cùng lúc đó, Lâm Hàn cũng đã lôi ra ba viên cầu màu đen, ném mạnh xuống đất.
Khói trắng tản ra, bao trùm lấy thân thể Lâm Hàn và Áo đỏ.
Ngâm!
Tiếng rồng gầm lại vang lên, ánh sáng hoàng kim cũng sáng rực rỡ dưới ánh hoàng hôn của chiều tà, hư ảnh lờ mờ của một con hoàng kim thần long lướt qua làn khói trắng, đánh tan làn khói trong tích tắc.
Một người thanh niên mặc cẩm bào trắng vội vã chạy tới, đằng sau là một đám tùy tùng, kẻ mặc áo giáp, kẻ mặc áo vải, cả đám trơ mắt nhìn hai cái bóng đang dính vào nhau, lướt nhanh trên mặt nước. Sau đó, chỉ nghe “chíu” một tiếng, một tia sáng trắng hiện lên, cả hai bóng dáng kia cùng biến mất như chưa từng tồn tại.
- Khốn nạn! – Thanh niên kia bực tức gằn giọng. Hắn không thể tin được, chỉ hai kẻ suy yếu đến mức cần ngồi khôi phục ngay giữa rừng hoang thế này mà cũng có năng lực chạy khỏi lòng bàn tay hắn.
Quan trọng nhất, hắn nhận ra người Áo đỏ kia! Tấm bản đồ dẫn đến Tam Bảo Thụ mà hắn có chính là lấy được từ chỗ tên Áo đỏ này. Lần trước đã để tên đó chạy thoát một lần, hơn nữa còn bị tổn thất thảm trọng bản thân mình cũng bị thương! Sau khi dưỡng thương, hắn ngay lập tức lên đường tìm Tam Bảo Thụ, tránh bị tên Áo đỏ nẫng tay trên, không ngờ vẫn chậm một chút, không thể đến trước tên Áo đỏ được.
Vì đề phòng, thanh niên chỉ dẫn theo vài tên tâm phúc, hơn nữa tu vi đều kém hơn mình. Tính hắn rất đa nghi, hắn sợ, sợ những kẻ có tu vi mạnh hơn mình, khi thấy được Tam Bảo Thụ sẽ nổi lòng tham mà làm phản, giết người diệt khẩu. Dù thân phận của hắn cao quý, nhưng hắn không chắc, đứng trước Tam Bảo Thụ, những kẻ kia liệu có còn để ý đến thân phận của hắn hay không.
- Nhanh! Đuổi theo ngay lập tức, sống phải thấy người, chết phải thấy… Không được! Nhanh lấy thuyền ra, vượt qua dòng suối này. Ma thú dưới suối đã bị chúng tiêu diệt, không cần phải lo lắng thêm nữa! Nhanh lên! Nếu chúng mà đến trước ta, các ngươi cũng không có đường sống đâu!
----
Lúc này, Lâm Hàn và Áo đỏ đã chui vào một góc khuất, vô cùng kín đáo.
Nói thế nào nhỉ… đây là trên đỉnh một cây đại thụ cành là xum xuê. Với Mộc Độn – Tứ Trụ Gia Thuật, Lâm Hàn dễ dàng tạo hình một căn phòng ở trên ngọn cây thế này. Áo đỏ nhìn mãi cũng quen, nhanh chóng chui vào và không thắc mắc gì thêm.
Lâm Hàn vừa đỡ Áo đỏ vào trong phòng, vừa lầm bầm làu bàu chửi:
- Khốn nạn, vô nhân tính, vô liêm sỉ, chó lợn không bằng… Đậu má, ông mày động chạm gì mà ra cắn hôi? Chờ đấy, rồi ông chém cả nhà mày…
Áo đỏ thầm khinh thường tên thô bỉ này, suy yếu cười khẩy:
- Ngươi giết cả nhà hắn? Nếu ngươi giết được cả nhà hắn, có lẽ hắn còn cảm ơn ngươi đó!
Lâm Hàn trợn mắt, không hiểu hỏi:
- Thế là thế nào?
- Ngươi biết hắn là ai không? – Áo đỏ không đáp mà hỏi lại.
- Chịu! – Lâm Hàn cộc lốc phì ra một câu, ra vẻ rất bất mãn. Biết người ta không biết mà cố hỏi, có ý gì?
- Tam Hoàng Tử của Thần Tướng Chiến Quốc! Công pháp Long Hàng Cửu Thiên của hoàng tộc Thần Tướng Chiến Quốc là độc nhất vô nhị, vậy mà ngươi cũng không nhận ra, aiz… ngươi đúng là đồ bất học vô thuật a!
Lâm Hàn đen cả mặt! Tên Áo đỏ này càng ngày càng có vẻ khốn nạn, bắt đầu học chửi đểu mình rồi! Trời đất ơi, lại một thanh niên nghiêm túc bị làm hỏng rồi a…
Lâm Hàn ai thán cho trời đất, coi như không biết Áo đỏ học xấu từ tên nào.
Nếu tên đó là hoàng tử thì câu nói trước đó của Áo đỏ cũng có vẻ dễ hiểu hơn. Hoàng gia mà, đôi khi có những kẻ mong người khác chết hết, còn mình được nắm quyền! Không chỉ trong hoàng gia, mà đôi khi các thế gia vọng tộc cũng có tình trạng như vậy.
- Nhưng sao tên đó lại tấn công chúng ta! – Lâm Hàn chống cằm thắc mắc, đây mới là vấn đề hắn không hiểu nhất.
Áo đỏ chống tay ngồi xuống, nhàn nhạt đáp:
- Tên đó cũng đến vì Tam Bảo Thụ! Lần trước ta bị hắn đánh lén, lấy mất bản đồ Tam Bảo Thụ. Hơn nữa, hắn còn định giết người diệt khẩu, may mà ta còn có chút thủ đoạn, trốn đi được!
- Vậy nghĩa là, hắn là kẻ địch của chúng ta? – Lâm Hàn nghiêng đầu hỏi.
- Đúng thế!
- Hơn nữa kẻ địch này là do ngươi dẫn đến?
- Ngươi có ý gì? – Áo đỏ nổi lên một chút địch ý.
- Bĩnh tĩnh đã nào ông bạn! Rõ ràng kẻ địch này là do ông bạn dẫn đến! Tôi đây tuyệt đối là bị vạ lây.
Lâm Hàn dửng dưng nhún vai, ra vẻ rất vô tội, bộ dáng vô cùng rắm chó.
- Rốt cuộc ngươi muốn gì? – Địch ý không giảm mà còn tăng, Áo đỏ đã bắt đầu tụ lực chuẩn bị xuất kích.
- Tôi bị là người bị thiệt, chúng ta hợp tác, nhưng ông bạn không có nói sẽ có người đối địch! Bây giờ tôi chỉ còn một yêu cầu.
Lâm Hàn nghiêm mặt lại, cứng rắn nói:
- Ông bạn nên cởi bà nó cái áo kia ra, cho anh em nhìn mặt nhau một lần! Hợp tác lâu như thế rồi mà vẫn chưa biết mặt ông bạn, tôi cũng thấy rất là áy náy a!
- Ngươi muốn chết! – Áo đỏ nghe thấy lời này, không những không nguôi ngoai mà còn nổi giận đùng đùng hơn, hỏa cầu bắn ra liên tục, đốt Lâm Hàn chạy chối chết giữ mạng. Còn may nhà này bằng gỗ, nhưng mà do Mộc Độn cấu thành nên lửa không dễ đốt như vậy, nếu không thì mấy xe 114 cũng không dập lửa được quả nhà này.
Nhìn Lâm Hàn chạy mất, Áo đỏ cũng thở phào ngồi xuống minh tưởng, trong mồm còn lẩm bẩm:
- Thằng trẻ con, càng ngày càng vô lễ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.