Chương 70: Cường giả cấp Thần! Nghi vấn trùng trùng
Hóng Heart
30/07/2015
Lâm Thế Hùng xoay đầu lại, trong lòng bắt đầu thấy có gì đó chột dạ.
Người đến là ai? Là một cường giả đứng trên đỉnh phong của đại lục Ma Võ, là trụ cột vững chãi của cả Lâm gia, thậm chí còn là trụ cột của học viện Cửu Long! Cường giả Võ Thần cấp hai của Lâm gia, đồng thời cũng là ông nội Lâm Thế Hùng hắn: Lâm Chấn Sơn!
Từ nhỏ tới lớn, Lâm Thế Hùng đã sống trong tín ngưỡng với cha ông! Ông nội hắn không phải thiên tài, nhưng có thể dùng sự bền bỉ đạt được đến mức độ ngày hôm nay, hơn nữa còn sinh ra được một đứa con trai thiên tài như cha hắn! Đến đời hắn, Lâm Thế Hùng vẫn luôn cố gắng phấn đấu, hy vọng có thể trở thành thiên tài số một Lâm gia, thậm chí là số một học viện Cửu Long, khiến cha ông nở mày nở mặt, nhưng đến nay, ước mơ của hắn vẫn chưa từng thành hiện thực!
Một thứ yêu nghiệt chân chính vẫn luôn đè ép trên đầu hắn! Cướp đi mọi vinh quang mà đáng ra hắn phải được hưởng!
Lần này, chuyện liên quan đến mỏ tiên thạch này thực sự quá quan trọng, cả thành Cửu Long gần như dậy sóng, các thế lực lớn, kể cả trong học viện hay ngoài học viện cũng đều rục rịch. Các trưởng lão trong tộc sứt đầu mẻ trán đối phó tình hình, vì vậy cử hậu bối đến thành Băng Nguyên này thám thính tình hình trước.
Nhẽ ra người được cử đến phải là yêu nghiệt kia, nhưng không ngờ, tên đó lại đột ngột mất tích, không biết rúc vào xó nào tiến thành cách tu luyện ma quỷ của hắn. Vì vậy trọng trách rơi xuống đầu Lâm Thế Hùng, vốn luôn chỉ là lựa chọn số hai!
Nhưng không ngờ!
Đến đây, Lâm Thế Hùng cứ ngỡ mình sẽ dùng tư thế quân lâm thiên hạ, điều chỉnh tình huống, sắp xếp đâu ra đó chờ đợi người trong tộc đến. Hiện giờ thành Băng Nguyên đang ở trong một tình huống quỷ dị, chưa có bất cứ một thế lực lớn nào động đến nơi đây, bởi họ không muốn làm chim đầu đàn. Vì vậy, Lâm Thế Hùng cho rằng mình có thể uy phong ít nhất thêm một thời gian nữa.
Nhưng không ngờ, hắn lại gặp được Lâm Hàn!
Lâm Hàn không biết, hắn không phải dạng vô danh tiểu tốt, không ai biết đến. Trái lại, trong Lâm gia có khá nhiều người biết đến hắn, bàn tán hắn, hầu hết đều là những cái lắc đầu ngao ngán, những lời chế giễu khó nghe!
Cũng đừng hỏi tại sao Lâm Hàn lại nổi tiếng như vậy, đó là vì "cơ chế" của Lâm gia, kết hợp với sự xuất sắc của Lâm Ôn! Từ đó mới kéo danh tiếng vô dụng của Lâm Hàn lên cao đến thế!
Từ đầu chí cuối, Lâm Thế Hùng vẫn coi khinh Lâm Hàn, cho rằng hắn chỉ là con kiến nực cười đang nhảy nhót trước mặt mình tranh giành đồ ăn. Nhưng không ngờ, con kiến nhỏ bé thoáng chốc đã biến thành một cường giả xứng tầm. Không những đánh ngang tay, mà còn khiến cho bản thân vô cùng chật vật, khó xử. Cuối cùng phải vận dụng đến thủ đoạn chung cực!
Hắn đã nổi sát tâm!
Một yêu nghiệt kia đã quá đủ rồi! Lâm Thế Hùng không muốn có thêm một Lâm Hàn nữa. Hắn muốn tiêu diệt Lâm Hàn trước khi sự thật phơi bày trước mặt các trưởng lão Lâm gia! Hắn biết được, nếu Lâm gia biết được sự tồn tại của Lâm Hàn, ý nghĩa thực sự sẽ là gì!
Chỉ là, sự xuất hiện của Lâm Chấn Sơn thật sự quá đột ngột. Hắn không ngờ người của Lâm gia lại đến sớm như vậy, càng không ngờ chuyện này lại kinh động đến cả Lâm Chấn Sơn, người thực sự cầm lái gia tộc họ Lâm!
Hắn lại càng không ngờ, ông nội lại tận mắt nhìn thấy mình thống hạ sát thủ. Nếu chuyện đã rồi, hắn có thể trở về qua loa với người trong tộc, nói là nhỡ tay. Nhưng bị bắt tận tay lại khác, với ánh mắt của ông nội, làm sao mà không biết hắn là cố ý làm thế, cố ý tiêu diệt Lâm Hàn, làm trái tiêu chí của gia tộc, tất cả chỉ là vì tư tâm!
Nhưng...
Trong lúc Lâm Thế Hùng đang thiên tư bách tưởng, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn!
Không có một giọt máu chảy ra!
Trong ánh nhìn hoảng hốt, kinh ngạc của hắn, "Lâm Hàn" vốn đã bị cắt thành hai nửa kia đột nhiên nổ nhẹ, biến thành một khúc gỗ bị chặt đôi, rơi bịch xuống đất!
Phập!
Lâm Thế Hùng cảm thấy hậu tâm đau đớn, cả người như mất hết sức lực!
- Đang chiến đấu mà phân tâm, thực sự cũng không tốt đâu!
Từ sau lưng, giọng nói quen thuộc của kẻ địch lại vang lên. Lâm Thế Hùng chợt cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng đồng thời lại thầm thở phào một hơi.
Lâm Thế Hùng không dám nhúc nhích, thứ vũ khí sắc lạnh kia đã xuyên qua da thịt của hắn, cách trái tim chỉ một milimet. Chỉ cần hắn dám động, chắc chắn hắn phải chết! Nhưng lúc này, Lâm Thế Hùng cũng bình tĩnh hơn bao giờ hết, hắn biết Lâm Hàn sẽ không giết hắn, nếu không thứ vũ khí kia đã xuyên thấu con tim hắn từ lâu rồi, không cần đợi đến bây giờ.
- Đủ rồi!
Sau thoáng chốc ngạc nhiên, Lâm Chấn Sơn đột nhiên phản ứng lại, thân hình gầy yếu như cuồng phong bão táp ập đến, thoáng chốc đã tách Lâm Hàn và Lâm Thế Hùng ra. Khuôn mặt hằm hằm, tràn đầy giận dữ nhìn cả hai người.
Đúng! Lâm Hàn không nhìn nhầm, là giận giữ nhìn cả hai người! Không phải chỉ giận giữ nhìn hắn! Giống như Lâm Thế Hùng và hắn đều mắc tội tày trời vậy!
Không phải ra mặt cho tên kia sao?
Lâm Hàn khó hiểu nhíu mày.
- Thật mất mặt! Đường đường là người của Lâm gia, lại vì tranh giành tình nhân mà tương tàn! Nực cười! Thật nực cười! Nếu hai người các ngươi đã váng đầu đến mức này, vậy thì để ta loại bỏ cái mầm họa đi giúp các ngươi!
Lâm Chấn Sơn giận dữ gầm lên, bàn tay khô gầy vươn ra, một hư ảnh hư không xuất hiện, vồ thẳng về phía Lê Ân Tĩnh!
- Không!!!
Lâm Hàn trợn to mắt, mạch máu như căng nứt ra, khiến mắt hắn đỏ ngầu! Lâm Thế Hùng cũng hơi hoảng hồn đứng bên, nhưng lại không có hành động gì nhiều!
Lê Ân Tĩnh cảm thấy thần tinh căng cứng, muốn trốn... không thể, muốn chống... càng không thể! Cả thiên địa này như chống lại nàng, đè ép khiến nàng muốn thở cũng không được! Khốn kiếp! Rốt cuộc là chuyện gì?
Ầm!
Hư thủ đột ngột bị đánh tan, nổ tung như bom c4.
Lâm Hàn có thể lờ mờ nhìn thấy, một vệt sáng màu Lam nhạt cực kỳ sắc bén đã cắt ngang bàn tay, dễ dàng phá vỡ chiêu thức khủng bố này.
Tro bụi tan đi, lại một người nữa xuất hiện trên khán đài.
Một mỹ nữ tuyệt thế, phong tư thành thục, dung mạo chừng gần ba mươi tuổi, hiên ngang đứng chặn trước mặt Lê Ân Tĩnh. Nàng mặc một bộ váy màu lam nhạt, thanh trường kiếm sắc bén chỉ xéo xuống đất, khuôn mặt ngạo nghễ nhìn xuống Lâm Chấn Sơn!
- Lâm Chấn Sơn! Ngươi thật to gan, cũng dám động đến đại tiểu thư của Uy gia?
Uy gia?
Lâm Hàn kinh ngạc, không thốt nên lời!
Cái quái gì đang diễn ra thế này? Lê Ân Tĩnh không phải em gái ruột của Lê Ân Ninh, từ nhỏ sống trong phủ Hoàng gia hay sao? Tại sao bây giờ lại là đại tiểu thư Uy gia? Chẳng phải Uy gia là một trong ba gia tộc đứng đầu học viện Cửu Long hay sao?
Nhìn lại Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn lại một lần nữa thấy kinh ngạc, trên mặt Lê Ân Tĩnh không có vẻ gì là ngạc nhiên, khó hiểu, trái lại là một vẻ bình tĩnh đến lạ thường, mang theo một chút gì đó cao quý, đài các!
Giọng nói cũng không nhẹ nhàng, dễ nghe như mọi khi. Thay vào đó là giọng điều trầm ổn, từ tốn, tràn đầy tự tin:
- Uy Thanh Liên! Bỏ đi, lão già kia cũng không có ý muốn làm tổn thương ta, chẳng qua thấy ngươi nhìn chằm chằm ta từ đầu tới giờ, muốn dụ ngươi ra mà thôi!
Lâm Chấn Sơn nghe Lê Ân Tĩnh nói thế, cũng theo đó gật đầu như gà mổ thóc:
- Đúng đó Thanh Liên! Nàng đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nàng hiện thân, được ngắm nhìn nàng một chút mà thôi! Nàng cũng biết, ta là kẻ thô lỗ đần độn, ta cũng không biết nàng là đại tiểu thư Uy gia, hơn nữa... ta cũng đâu dám làm tổn thương nàng... Hai thằng cháu trai này vẫn còn chờ nàng lựa chọn mà. Nhỉ... nhỉ... Thế Hùng! Ây, thằng bé này tên gì nhỉ?
Vừa xum xoe, lão già vừa liên tục lay vai Lâm Thế Hùng, khiến hắn choáng váng mắt trợn trắng. Sau đó lại chạy sang lung lay Lâm Hàn, khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng.
Lão già này phát điên gì vậy? Không biết ka đang bị thương rất nặng, cần dưỡng thương hay sao? Đồ... đồ không biết yêu trẻ!
Nhưng nhìn cảnh tượng một lão già lọm khọm nịnh nọt, cưa cẩm một mỹ nữ trẻ tuổi như vậy cũng khiến Lâm Hàn muốn phì cười. Đương nhiên, hắn cũng biết mỹ nữ kia cũng không phải trẻ như bề ngoài, có khi nàng cũng không kém lão già này là mấy. Không nhìn thấy tu vi nàng khủng bố tới mức một kiếm phá chiêu của lão già hay sao?
Nhìn lại Lê Ân Tĩnh với ánh mắt khó hiểu, Lâm Hàn cũng nhận lại được một cái nhìn phức tạp của nàng.
Ánh mắt ấy, biết nói thế nào đây? Nó tràn đầy mâu thuẫn, có chán ghét, có chút hận, nhưng lại có cả nhu mì, trìu mến, trên khóe môi cũng bất giác nổi lên nụ cười ngọt ngào.
Tại sao lại như vậy?
Lâm Hàn tự nhận, xưa nay mình vẫn rất tốt với Lê Ân Tĩnh, tại sao nàng lại có sự mâu thuẫn đó!
Câu trả lời nhanh chóng đến khi mà Lê Ân Tĩnh cất tiếng lần nữa.
Giọng nói khàn khàn, có phần khó nghe, cái thứ giọng đàn ông khản đặc khó chịu đó, Lâm Hàn chỉ duy nhất gặp ở một người...
- Nhóc! Còn nhớ ta không?
Trong đầu Lâm Hàn nổ vang!
Vốn chỉ là nghi ngờ rất nhạt, nhưng không ngờ bây giờ lại trở thành sự thật! Một sự thật khiến Lâm Hàn cảm thấy thật nực cười.
Altar! Lê Ân Tĩnh chính là Altar! Là tên ma pháp sư áo đỏ ngày trước!
Chẳng trách... chẳng trách trước đây có cảm giác kỳ quái kia! Nếu là Áo đỏ, bản thân mình thấy an toàn khi ở bên nàng cũng là điều dễ hiểu... Có lẽ nàng cũng thấy thế!
Nếu là Áo đỏ... vậy thì kỳ ngộ mà Lê Ân Tĩnh nói đến, chẳng phải là lần đi tìm Tam Bảo Thụ, cùng vài chuyện trước đó hay sao? Nhưng có vẻ như Lê Ân Tĩnh cũng chẳng nhớ gì về ký ức lần đó, tại sao? Hay là nàng che giấu quá tốt?
Không phải... nếu đã che giấu, tại sao bây giờ lại phải nói ra!
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc, khó hiểu, lo lắng của Lâm Hàn. Áo đỏ cười nhẹ một tiếng, an ủi:
- Yên tâm đi! Cô bé con của ngươi vẫn còn nguyên. Còn chiến hữu cũ này lại sắp biến mất rồi! Aiz... chung quy ngươi vẫn là đàn ông a! Nàng là đồng bạn của ngươi, ta cũng từng là đồng bạn của ngươi, nhưng ngươi lại lo cho nàng hơn, chắc hẳn là vì nàng đẹp hơn cái tên đàn ông suốt ngày trùm áo đúng không?
Nói đến cuối, vẻ mặt của Altar tỏ ra đau đớn vô cùng, khiến Lâm Hàn cũng thấy có chút xấu hổ.
Nhưng hắn vẫn rất đại nghĩa lẫm nhiên ngẩng đầu:
- Nhầm! Ngươi là chiến hữu, nhưng chị Ân Tĩnh vừa là chiến hữu, lại vừa là vợ chưa cưới của ta! Đương nhiên ta phải lo cho nàng hơn! Nhưng... tại sao ngươi lại phải biến mất? Còn nữa, ngươi là ai? Chị Ân Tĩnh là ai? Và... Uy gia là chuyện gì?
Lâm Hàn liên tiếp đưa ra câu hỏi, mà càng hỏi, hắn lại càng thấy trong đầu càng nhiều nghi vấn.
Người đến là ai? Là một cường giả đứng trên đỉnh phong của đại lục Ma Võ, là trụ cột vững chãi của cả Lâm gia, thậm chí còn là trụ cột của học viện Cửu Long! Cường giả Võ Thần cấp hai của Lâm gia, đồng thời cũng là ông nội Lâm Thế Hùng hắn: Lâm Chấn Sơn!
Từ nhỏ tới lớn, Lâm Thế Hùng đã sống trong tín ngưỡng với cha ông! Ông nội hắn không phải thiên tài, nhưng có thể dùng sự bền bỉ đạt được đến mức độ ngày hôm nay, hơn nữa còn sinh ra được một đứa con trai thiên tài như cha hắn! Đến đời hắn, Lâm Thế Hùng vẫn luôn cố gắng phấn đấu, hy vọng có thể trở thành thiên tài số một Lâm gia, thậm chí là số một học viện Cửu Long, khiến cha ông nở mày nở mặt, nhưng đến nay, ước mơ của hắn vẫn chưa từng thành hiện thực!
Một thứ yêu nghiệt chân chính vẫn luôn đè ép trên đầu hắn! Cướp đi mọi vinh quang mà đáng ra hắn phải được hưởng!
Lần này, chuyện liên quan đến mỏ tiên thạch này thực sự quá quan trọng, cả thành Cửu Long gần như dậy sóng, các thế lực lớn, kể cả trong học viện hay ngoài học viện cũng đều rục rịch. Các trưởng lão trong tộc sứt đầu mẻ trán đối phó tình hình, vì vậy cử hậu bối đến thành Băng Nguyên này thám thính tình hình trước.
Nhẽ ra người được cử đến phải là yêu nghiệt kia, nhưng không ngờ, tên đó lại đột ngột mất tích, không biết rúc vào xó nào tiến thành cách tu luyện ma quỷ của hắn. Vì vậy trọng trách rơi xuống đầu Lâm Thế Hùng, vốn luôn chỉ là lựa chọn số hai!
Nhưng không ngờ!
Đến đây, Lâm Thế Hùng cứ ngỡ mình sẽ dùng tư thế quân lâm thiên hạ, điều chỉnh tình huống, sắp xếp đâu ra đó chờ đợi người trong tộc đến. Hiện giờ thành Băng Nguyên đang ở trong một tình huống quỷ dị, chưa có bất cứ một thế lực lớn nào động đến nơi đây, bởi họ không muốn làm chim đầu đàn. Vì vậy, Lâm Thế Hùng cho rằng mình có thể uy phong ít nhất thêm một thời gian nữa.
Nhưng không ngờ, hắn lại gặp được Lâm Hàn!
Lâm Hàn không biết, hắn không phải dạng vô danh tiểu tốt, không ai biết đến. Trái lại, trong Lâm gia có khá nhiều người biết đến hắn, bàn tán hắn, hầu hết đều là những cái lắc đầu ngao ngán, những lời chế giễu khó nghe!
Cũng đừng hỏi tại sao Lâm Hàn lại nổi tiếng như vậy, đó là vì "cơ chế" của Lâm gia, kết hợp với sự xuất sắc của Lâm Ôn! Từ đó mới kéo danh tiếng vô dụng của Lâm Hàn lên cao đến thế!
Từ đầu chí cuối, Lâm Thế Hùng vẫn coi khinh Lâm Hàn, cho rằng hắn chỉ là con kiến nực cười đang nhảy nhót trước mặt mình tranh giành đồ ăn. Nhưng không ngờ, con kiến nhỏ bé thoáng chốc đã biến thành một cường giả xứng tầm. Không những đánh ngang tay, mà còn khiến cho bản thân vô cùng chật vật, khó xử. Cuối cùng phải vận dụng đến thủ đoạn chung cực!
Hắn đã nổi sát tâm!
Một yêu nghiệt kia đã quá đủ rồi! Lâm Thế Hùng không muốn có thêm một Lâm Hàn nữa. Hắn muốn tiêu diệt Lâm Hàn trước khi sự thật phơi bày trước mặt các trưởng lão Lâm gia! Hắn biết được, nếu Lâm gia biết được sự tồn tại của Lâm Hàn, ý nghĩa thực sự sẽ là gì!
Chỉ là, sự xuất hiện của Lâm Chấn Sơn thật sự quá đột ngột. Hắn không ngờ người của Lâm gia lại đến sớm như vậy, càng không ngờ chuyện này lại kinh động đến cả Lâm Chấn Sơn, người thực sự cầm lái gia tộc họ Lâm!
Hắn lại càng không ngờ, ông nội lại tận mắt nhìn thấy mình thống hạ sát thủ. Nếu chuyện đã rồi, hắn có thể trở về qua loa với người trong tộc, nói là nhỡ tay. Nhưng bị bắt tận tay lại khác, với ánh mắt của ông nội, làm sao mà không biết hắn là cố ý làm thế, cố ý tiêu diệt Lâm Hàn, làm trái tiêu chí của gia tộc, tất cả chỉ là vì tư tâm!
Nhưng...
Trong lúc Lâm Thế Hùng đang thiên tư bách tưởng, hắn đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn!
Không có một giọt máu chảy ra!
Trong ánh nhìn hoảng hốt, kinh ngạc của hắn, "Lâm Hàn" vốn đã bị cắt thành hai nửa kia đột nhiên nổ nhẹ, biến thành một khúc gỗ bị chặt đôi, rơi bịch xuống đất!
Phập!
Lâm Thế Hùng cảm thấy hậu tâm đau đớn, cả người như mất hết sức lực!
- Đang chiến đấu mà phân tâm, thực sự cũng không tốt đâu!
Từ sau lưng, giọng nói quen thuộc của kẻ địch lại vang lên. Lâm Thế Hùng chợt cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng đồng thời lại thầm thở phào một hơi.
Lâm Thế Hùng không dám nhúc nhích, thứ vũ khí sắc lạnh kia đã xuyên qua da thịt của hắn, cách trái tim chỉ một milimet. Chỉ cần hắn dám động, chắc chắn hắn phải chết! Nhưng lúc này, Lâm Thế Hùng cũng bình tĩnh hơn bao giờ hết, hắn biết Lâm Hàn sẽ không giết hắn, nếu không thứ vũ khí kia đã xuyên thấu con tim hắn từ lâu rồi, không cần đợi đến bây giờ.
- Đủ rồi!
Sau thoáng chốc ngạc nhiên, Lâm Chấn Sơn đột nhiên phản ứng lại, thân hình gầy yếu như cuồng phong bão táp ập đến, thoáng chốc đã tách Lâm Hàn và Lâm Thế Hùng ra. Khuôn mặt hằm hằm, tràn đầy giận dữ nhìn cả hai người.
Đúng! Lâm Hàn không nhìn nhầm, là giận giữ nhìn cả hai người! Không phải chỉ giận giữ nhìn hắn! Giống như Lâm Thế Hùng và hắn đều mắc tội tày trời vậy!
Không phải ra mặt cho tên kia sao?
Lâm Hàn khó hiểu nhíu mày.
- Thật mất mặt! Đường đường là người của Lâm gia, lại vì tranh giành tình nhân mà tương tàn! Nực cười! Thật nực cười! Nếu hai người các ngươi đã váng đầu đến mức này, vậy thì để ta loại bỏ cái mầm họa đi giúp các ngươi!
Lâm Chấn Sơn giận dữ gầm lên, bàn tay khô gầy vươn ra, một hư ảnh hư không xuất hiện, vồ thẳng về phía Lê Ân Tĩnh!
- Không!!!
Lâm Hàn trợn to mắt, mạch máu như căng nứt ra, khiến mắt hắn đỏ ngầu! Lâm Thế Hùng cũng hơi hoảng hồn đứng bên, nhưng lại không có hành động gì nhiều!
Lê Ân Tĩnh cảm thấy thần tinh căng cứng, muốn trốn... không thể, muốn chống... càng không thể! Cả thiên địa này như chống lại nàng, đè ép khiến nàng muốn thở cũng không được! Khốn kiếp! Rốt cuộc là chuyện gì?
Ầm!
Hư thủ đột ngột bị đánh tan, nổ tung như bom c4.
Lâm Hàn có thể lờ mờ nhìn thấy, một vệt sáng màu Lam nhạt cực kỳ sắc bén đã cắt ngang bàn tay, dễ dàng phá vỡ chiêu thức khủng bố này.
Tro bụi tan đi, lại một người nữa xuất hiện trên khán đài.
Một mỹ nữ tuyệt thế, phong tư thành thục, dung mạo chừng gần ba mươi tuổi, hiên ngang đứng chặn trước mặt Lê Ân Tĩnh. Nàng mặc một bộ váy màu lam nhạt, thanh trường kiếm sắc bén chỉ xéo xuống đất, khuôn mặt ngạo nghễ nhìn xuống Lâm Chấn Sơn!
- Lâm Chấn Sơn! Ngươi thật to gan, cũng dám động đến đại tiểu thư của Uy gia?
Uy gia?
Lâm Hàn kinh ngạc, không thốt nên lời!
Cái quái gì đang diễn ra thế này? Lê Ân Tĩnh không phải em gái ruột của Lê Ân Ninh, từ nhỏ sống trong phủ Hoàng gia hay sao? Tại sao bây giờ lại là đại tiểu thư Uy gia? Chẳng phải Uy gia là một trong ba gia tộc đứng đầu học viện Cửu Long hay sao?
Nhìn lại Lê Ân Tĩnh, Lâm Hàn lại một lần nữa thấy kinh ngạc, trên mặt Lê Ân Tĩnh không có vẻ gì là ngạc nhiên, khó hiểu, trái lại là một vẻ bình tĩnh đến lạ thường, mang theo một chút gì đó cao quý, đài các!
Giọng nói cũng không nhẹ nhàng, dễ nghe như mọi khi. Thay vào đó là giọng điều trầm ổn, từ tốn, tràn đầy tự tin:
- Uy Thanh Liên! Bỏ đi, lão già kia cũng không có ý muốn làm tổn thương ta, chẳng qua thấy ngươi nhìn chằm chằm ta từ đầu tới giờ, muốn dụ ngươi ra mà thôi!
Lâm Chấn Sơn nghe Lê Ân Tĩnh nói thế, cũng theo đó gật đầu như gà mổ thóc:
- Đúng đó Thanh Liên! Nàng đừng hiểu lầm, ta chỉ muốn nàng hiện thân, được ngắm nhìn nàng một chút mà thôi! Nàng cũng biết, ta là kẻ thô lỗ đần độn, ta cũng không biết nàng là đại tiểu thư Uy gia, hơn nữa... ta cũng đâu dám làm tổn thương nàng... Hai thằng cháu trai này vẫn còn chờ nàng lựa chọn mà. Nhỉ... nhỉ... Thế Hùng! Ây, thằng bé này tên gì nhỉ?
Vừa xum xoe, lão già vừa liên tục lay vai Lâm Thế Hùng, khiến hắn choáng váng mắt trợn trắng. Sau đó lại chạy sang lung lay Lâm Hàn, khiến hắn cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng.
Lão già này phát điên gì vậy? Không biết ka đang bị thương rất nặng, cần dưỡng thương hay sao? Đồ... đồ không biết yêu trẻ!
Nhưng nhìn cảnh tượng một lão già lọm khọm nịnh nọt, cưa cẩm một mỹ nữ trẻ tuổi như vậy cũng khiến Lâm Hàn muốn phì cười. Đương nhiên, hắn cũng biết mỹ nữ kia cũng không phải trẻ như bề ngoài, có khi nàng cũng không kém lão già này là mấy. Không nhìn thấy tu vi nàng khủng bố tới mức một kiếm phá chiêu của lão già hay sao?
Nhìn lại Lê Ân Tĩnh với ánh mắt khó hiểu, Lâm Hàn cũng nhận lại được một cái nhìn phức tạp của nàng.
Ánh mắt ấy, biết nói thế nào đây? Nó tràn đầy mâu thuẫn, có chán ghét, có chút hận, nhưng lại có cả nhu mì, trìu mến, trên khóe môi cũng bất giác nổi lên nụ cười ngọt ngào.
Tại sao lại như vậy?
Lâm Hàn tự nhận, xưa nay mình vẫn rất tốt với Lê Ân Tĩnh, tại sao nàng lại có sự mâu thuẫn đó!
Câu trả lời nhanh chóng đến khi mà Lê Ân Tĩnh cất tiếng lần nữa.
Giọng nói khàn khàn, có phần khó nghe, cái thứ giọng đàn ông khản đặc khó chịu đó, Lâm Hàn chỉ duy nhất gặp ở một người...
- Nhóc! Còn nhớ ta không?
Trong đầu Lâm Hàn nổ vang!
Vốn chỉ là nghi ngờ rất nhạt, nhưng không ngờ bây giờ lại trở thành sự thật! Một sự thật khiến Lâm Hàn cảm thấy thật nực cười.
Altar! Lê Ân Tĩnh chính là Altar! Là tên ma pháp sư áo đỏ ngày trước!
Chẳng trách... chẳng trách trước đây có cảm giác kỳ quái kia! Nếu là Áo đỏ, bản thân mình thấy an toàn khi ở bên nàng cũng là điều dễ hiểu... Có lẽ nàng cũng thấy thế!
Nếu là Áo đỏ... vậy thì kỳ ngộ mà Lê Ân Tĩnh nói đến, chẳng phải là lần đi tìm Tam Bảo Thụ, cùng vài chuyện trước đó hay sao? Nhưng có vẻ như Lê Ân Tĩnh cũng chẳng nhớ gì về ký ức lần đó, tại sao? Hay là nàng che giấu quá tốt?
Không phải... nếu đã che giấu, tại sao bây giờ lại phải nói ra!
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc, khó hiểu, lo lắng của Lâm Hàn. Áo đỏ cười nhẹ một tiếng, an ủi:
- Yên tâm đi! Cô bé con của ngươi vẫn còn nguyên. Còn chiến hữu cũ này lại sắp biến mất rồi! Aiz... chung quy ngươi vẫn là đàn ông a! Nàng là đồng bạn của ngươi, ta cũng từng là đồng bạn của ngươi, nhưng ngươi lại lo cho nàng hơn, chắc hẳn là vì nàng đẹp hơn cái tên đàn ông suốt ngày trùm áo đúng không?
Nói đến cuối, vẻ mặt của Altar tỏ ra đau đớn vô cùng, khiến Lâm Hàn cũng thấy có chút xấu hổ.
Nhưng hắn vẫn rất đại nghĩa lẫm nhiên ngẩng đầu:
- Nhầm! Ngươi là chiến hữu, nhưng chị Ân Tĩnh vừa là chiến hữu, lại vừa là vợ chưa cưới của ta! Đương nhiên ta phải lo cho nàng hơn! Nhưng... tại sao ngươi lại phải biến mất? Còn nữa, ngươi là ai? Chị Ân Tĩnh là ai? Và... Uy gia là chuyện gì?
Lâm Hàn liên tiếp đưa ra câu hỏi, mà càng hỏi, hắn lại càng thấy trong đầu càng nhiều nghi vấn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.