Chương 243: Đột nhập
Hóng Heart
01/04/2016
Hai đệ tử kia còn chưa chạy tới nơi, áp lực mạnh mẽ,
những đợt sóng nước kinh khủng đã ập tới, khiến bọn cảm thấy trong lòng
có chút nặng nề. Hai người chân đạp bộ pháp, nhẹ nhàng đạp lên hai hàng
cây bên đường để di chuyển xuống. Hai hàng cây này Lâm Hàn không chạm
vào, nhưng bọn họ là người trên núi, cũng không cần kiêng kỵ mấy chuyện
này.
Còn xa chừng ba mươi mét, hai người nhìn thấy năm vị sư huynh đệ đang liều mạng đánh trả, một vị sư đệ được tiếp sức từ bốn người còn lại, thanh kiếm bén nhọn lao tới muốn kích phá cổ họng một nữ tử.
Hừ!
Nữ tử kia hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng đưa chủy thủ lên chống đỡ, nhưng lại bị kiếm chiêu của sư đệ đánh bay ngược về phía sau. Ngay lúc đó, một vị sư đệ khác vậy mà đột ngột xuất hiện, hóa ra ngay từ đầu hắn đã nấp ngay phía sau, sẵn sàng tung ra một kích trí mạng phế bỏ nữ tử kia.
Phập!
Trên mặt bảy người cùng hiện lên vẻ mừng rỡ, thanh kiếm sắc nhọn thuận lợi xuyên thấu lồng ngực của nữ tử, âm thanh sắc lẹm xuyên phá da thịt vang lên, khiến họ cảm giác chiến thắng đã nằm trong tay mình rồi.
Chỉ là…
Tại sao trên kiếm không hề thấy một giọt máu?
- Sư đệ! Cẩn thận!
Một trong hai người vừa chạy đến hô lên kinh hãi.
Nhưng… đã muộn rồi!
Rầm!
Hai người ở phía trước vẫn còn vẻ đắc ý trên mặt, người duy nhất ở phía sau lại là kẻ chịu nạn, một luồng kình lực mạnh mẽ từ trên trời ập xuống, đập gãy sống lưng của hắn trong tích tắc, sư đệ này vốn còn định giãy dụa hai tay dùng kiếm phản kích một đòn, nhưng tứ chi đã nhanh chóng bị kunai dày đặc đâm sâu xuống đất, có muốn cựa quậy cũng không được.
Sáu người, đã có bốn đánh mất chiến lực! Một người bị giả mạo đột nhập vào sâu hơn.
Chưa dừng lại ở đó…
Oành!
Oành oành oành oành…
Những âm thanh nổ vang kinh hoàng truyền tới, trước mắt hai người vừa đến tối sầm lại, hai vị sư đệ vừa công kích trúng yêu nữ kia, rõ ràng còn chưa kịp lui lại, cỗ thân thể đó đã phát nổ kịch liệt, hoàn toàn bao trùm bọn họ trong hỏa diễm. Sóng khí thổi tới cách cả năm mươi mét đã khiến họ cảm thấy bên mặt bỏng rát, uy lực đó… hai vị sư đệ không chết chắc chắn cũng trọng thương!
- Yêu nữ, không được tổn thương sư đệ ta!
Một trong hai người vừa đến cực kỳ kích động lên tiếng, mạnh mẽ rút kiếm lao lên, người còn lại có muốn cản cũng không kịp, bất đắc dĩ chỉ có thể lo lắng chạy theo yểm trợ.
Trong mắt nữ tử chợt nổi lên vẻ hài hước, khiến vị sư huynh vốn đã đề phòng lại càng trở nên đề phòng.
Chỉ thấy hai tay nữ tử kết ấn với tốc độ chóng mặt, kết thúc bằng thủ ấn mỗi bên dựng hai ngón, một bên cao bên thấp, là một ấn dần đặc trưng của nhẫn thuật Thủy Độn!
Thủy Độn – Đại thác nước thuật!
Ánh mắt hai người co rút lại, một cơn sóng thần cuồng liệt theo sự điều khiển của yêu nữ kia ập về phía họ. Không cho họ thời gian phản ứng, toàn bộ thân thể họ đã ngập chìm trong nước, gánh chịu sự trùng kích cuồng bạo.
Nhưng trùng kích này mạnh thì mạnh, nhưng lại nhanh chóng biến mất, khiến hai vị sư huynh vừa mới vận khí thoát vây đã cảm giác như đấm mạnh vào chỗ trống vậy, khiến họ bực bội gần chết.
Chẳng lẽ sức mạnh kia cũng chỉ là phô trương?
Đáp án là không!
Hự!
Vị sư huynh nóng nảy vừa quát tháo kia đột nhiên cảm thấy trước ngực tê rần, lá phổi rách toạc, không những không vận khí được mà thở cũng không xong, thân thể thoáng chốc mềm nhũn trôi theo dòng nước.
Vị trầm ổn kia kinh sợ nhìn lại, nhưng đến cái bóng của đối thủ cũng không nhìn thấy, nếu không phải vẫn còn gợn sóng nước tác động lên da thịt, có lẽ hắn đã tưởng kẻ địch chưa từng xuất hiện.
Đến lúc này, phân thân của Lâm Hàn đã bắt đầu phát huy tinh hoa của Thủy Độn! Thứ mà học trò của hắn, Vũ Linh Hà dù có xuất sắc đến mấy cũng chưa thể nắm bắt được!
Thủy Độn là loại độn thuật bị đánh giá thấp nhất trong chiến đấu, sức công kích không bằng Lôi, Phong, Hỏa, phòng thủ cũng thua xa Thổ, Lôi. Mặc dù mạnh đến mức độ nhất định thì cũng có thể dễ dàng đánh gục kẻ địch, nhưng so với độn thuật cùng đẳng cấp, Thủy Độn vẫn phải chịu rất nhiều thua thiệt!
Nhưng tinh hoa của Thủy Độn không phải ở chỗ công kích hay phòng ngự, tinh hoa của nó ở chỗ khống chế môi trường, khả năng kiểm soát môi trường của Thủy Độn không thua kém Mộc Độn, thậm chí còn cao hơn. Chỉ những nhẫn thuật cấp B đã có thể biến cả một vùng rộng lớn thành đầm nước, thác nước, điều mà những độn thuật còn lại phải hao phí rất nhiều chakra và lĩnh ngộ mới có thể làm được!
Một Ninja nắm giữ tinh hoa của Thủy Độn, có thể hòa mình vào nước, thân như du long, hoàn toàn nắm giữ lợi thế môi trường này để áp đảo đối thủ! Chưa nói đến dùng Thủy Độn trong nước, chỉ cần việc thể thuật khủng bố dưới nước của họ được phát huy trong khi đối thủ lại bó tay bó chân đã đủ khiến kẻ địch cực kỳ bất lợi rồi.
Nhắc đến, hai tông sư thủy độn là Tobirama và Kisame đều có thể thuật cực mạnh, hòa mình vào nước để công kích lại càng mạnh hơn gấp bội. Từ đó có thể thấy thể thuật dưới nước là quan trọng thế nào với một Ninja hệ thủy! Vậy mà đồ đệ Vũ Linh Hà nhà mình lại chuyên tu Thủy Độn, bỏ qua thể thuật, xem ra sau này cũng nên hướng dẫn lại cho nàng đôi chút.
…
Lúc này, Lâm Hàn đã dẫn dụ hết các vị sư huynh xuống núi, hắn cũng giả vờ chạy theo xuống, nhưng giữa đường lại lặng lẽ bỏ đi. Sáu người xuống đầu tiên, bao gồm cả kẻ mà hắn giả mạo đều đã bị đánh cho trọng thương, ít nhất cũng mất nửa tháng một tháng mới có thể bình phục, lúc đó họ có tìm ra được điểm kỳ lạ về tên đệ tử chạy đi thông báo này đã muộn rồi.
Trên núi lúc này cảnh tượng cũng khá kỳ lạ, cả vùng sơn phong cách vài ngàn mét so với mực nước biển, vậy mà hết lần này đến lần khác lại xuất hiện sóng thần hết lớp này đến lớp khác, khiến cả sườn núi trở thành một vùng hồ nước khổng lồ, từng tia từng tia thủy tiễn như trái phá phóng lên từ mặt nước, khiến hàng chục đệ tử phải chật vật né trái tránh phải, không biết phải làm thế nào mới có thể tiếp cận đối phương.
Vốn tưởng sử dụng “ma pháp” trên diện rộng như vậy, năng lượng của đối phương sẽ sớm tiêu hao hết. Nào ngờ cái thân thể nhỏ bé kia vậy mà ẩn chứa năng lượng như vô cùng vô tận. Mặc cho bọn họ né tránh mệt như chó chết vẫn không thấy nàng đổ một giọt mồ hôi!
Rốt cuộc là loại quái vật gì?
Hiện tại, Lâm Hàn đang nấp trong một góc tối, lặng lẽ quan sát tình hình trước mắt. Đây là một gian đại sảnh khá rộng rãi, bên trong không có gì nhiều, vẫn chỉ là một con đường nối thông suốt từ dưới núi lên đỉnh núi. Nhưng bên trong lại ẩn chứa càn khôn khác!
Ngoài trận pháp kiểm nghiệm nghiêm ngặt, từ lệnh thông hành của đệ tử, cho đến các dấu hiệu nhận diện khác, ngoài ra còn có sáu vị cường giả từ Võ Hoàng đến Võ Đế trấn giữ trong sảnh, thần thức bao trùm mọi ngóc ngách, bên trong cũng trống hoác không một chỗ ẩn nấp, quả thực khá khó để vượt qua.
Lúc này, sáu vị cường giả có già có trẻ đang trầm mặc nhìn nhau, một người trong số đó ngưng trọng nói:
- Thực sự không xuống xem sao?
- Không thể!
Một mỹ phụ có vẻ già dặn nhất lên tiếng:
- Nhiệm vụ của chúng ta là trấn thủ nơi đây, không cho bất cứ kẻ xa lạ nào xâm nhập lên núi và đại trận! Đừng quên hiện tại là thời kỳ nhạy cảm, rất nhiều người đang đang rình mò xem trò cười của Thanh Linh Sơn chúng ta! Dù bất cứ giá nào cũng không thể để sư phụ mất mặt! Còn kẻ địch dưới kia sớm muộn cũng sẽ có người tới đối phó! Hừ, đệ tử Thanh Linh Sơn chúng ta là truyền nhân của Võ Thần, không phải con sâu cái kiến có thể xâm phạm!
Nói đến đây, trên mặt mỹ phụ nổi lên chút thần thái kiêu ngạo và khinh thường.
Đứng bên ngoài, Lâm Hàn vận dụng Byakugan quan sát tình hình bên trong, hiển nhiên người ở đây đều khá lợi hại, giả mạo người đi vào là không được, lén lút đi vào cũng không được, bởi bên trong cũng quá trống không, lại có trận pháp thủ hộ, Lâm Hàn mặc dù đã có quan sát kỹ trận pháp này, cũng có cách phá trận, nhưng trước sau phải có cách áp sát vị trí đó. Nếu trước khi phá trận mà lại bị trận pháp phát hiện, vậy thì chẳng khác gì thất bại.
Lúc này, tất cả các đệ tử đều đã tụ họp lại với nhau, nhưng đối thủ lại nhanh như quỷ mị, bọn họ lại chìm ngập trong nước không thoát ra được, cực kỳ bó tay bó chân, chỉ có thể cố gắng liên kết lại với nhau, người thì thủ hộ người thì cố gắng công kích. Thế nước càng ngày càng mạnh, họ cũng càng ngày càng quen, thế trận ngày càng vững chãi, đã có thể giúp nhau lội ngược dòng mà đi, ngày càng áp sát với phân thân của Lâm Hàn.
Cũng đã đến lúc rồi!
Ào!
Thế nước đột ngột yếu đi, chỉ còn lại chút dư thế nhỏ bé không đáng kể. Các đệ tử đang dồn hết sức lực đối phó, đột nhiên không còn thế nước, không ít đệ tử đã bị lố đà đổ nhào về phía trước, tình trạng có chút chật vật không chịu nổi!
Quả nhiên, nắm giữ thế chủ động là ưu thế tuyệt đối a! Mình công đối phương phải thủ, mình không công đối phương thủ vô ích, có khi còn lố đà! Tuyệt đối không có trường hợp bản thân phòng thủ và bị đối phương chơi đểu.
Trong chiến đấu, nắm giữ thế chủ động là điều tiên quyết làm nên chiến thắng. Trừ trường hợp có võ kỹ hoặc ma pháp phòng ngự phản công là ngoại lệ.
Mặc dù thế nước đã yếu, nhưng trong lòng các đệ tử không cảm thấy chút mừng rỡ nào, thậm chí còn có chút lo lắng.
Bởi yêu nữ kia lại một lần nữa điên cuồng kết ấn, sắc mặt nàng… không hề có chút mệt mỏi nào!
Vậy thì chỉ có một cách giải thích, đó là trời quang trước giông bão, công kích còn điên cuồng hơn gấp bội đang ập tới!
Quả nhiên…
Thủy độn – Đại Bạo Thủy Trùng Ba!
Rào!
Ầm ầm ầm ầm…
Âm thanh ầm ầm rung động như ngọn thác cao vạn trượng trút xuống. Chỉ với thủy thế đã làm cả sườn núi rung lên bần bật như muốn sụp đổ. Các đệ tử vừa nếm mùi chật vật vì bị nhấn chìm, nào dám đối mặt thủy thế. Cả đám hoảng hoảng hốt hốt né càng xa càng tốt, còn may bọn họ vẫn đủ bình tĩnh để kéo đi sư huynh đệ đã bị đánh gục, không để họ bị chết oan chết uổng.
Oành!
Sóng thần hung mãnh xông thới, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tràn ngược từ dưới núi lên trên núi, chỉ trong tích tắc đã vượt qua khoảng cách ba dặm, khi mà sáu vị cường giả kia còn chưa kịp chú ý, dòng nước khổng lồ đã mạnh mẽ nhấn chìm đại sảnh, dòng nước hung mãnh tràn ngập con đường chính giữa. Năm vị cường giả nhẹ nhàng né ra, mỗi người một hướng xông ra khỏi đại sảnh, lạnh lùng quan sát thiếu nữ đang nhếch mép cười lạnh cách đó không xa.
Họ không biết, chỉ trong tích tắc đó, kẻ có âm mưu đã thực hiện được âm mưu.
Dòng nước kia không chỉ đơn giản là nước, bên trong còn ẩn chứa một Ninja dùng thủy hóa thuật hóa mình vào bên trong. Trận pháp lúc này cũng đã báo động ầm ỹ, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ là do dòng nước của thiếu nữ gây ra, thủ phạm đã đứng ngay trước mắt, có lý gì mà phải quan tâm tìm kẻ “đột nhập” khác đây?
Hơn nữa, nếu có kẻ đột nhập, chắc chắn hắn đã lộ hành tung, trận pháp kia mặc dù chỉ là bình thường trong mắt hành gia, nhưng dù sao cũng là thủ đoạn của Võ Thần, không phải ai cũng có thể lẩn trốn.
Trừ kẻ có thể vừa tạo ra môi trường, vừa hòa nhập vào môi trường…
Mấy người ở đây, nói là cường giả, nhưng so với tu vi của Lâm Hàn bây giờ thì còn thấp hơn một bậc, kể cả là người mạnh nhất trên Thanh Linh Sơn cũng chưa chắc đối phó được hắn. Thủ đoạn của hắn hiện tại đã đến mức xuất thần nhập hóa, ẩn nấp không một tiếng động, bọn họ bị qua mặt cũng là điều dễ hiểu…
- Hừ! Hôm nay tha cho các ngươi! Ngày khác còn gặp lại!
Thiếu nữ nhìn sáu người hung thần ác sát, chỉ lạnh lùng thốt ra một câu như vậy, sau đó xung quanh bốc lên một trận sương mù mờ mịt, bên trong ẩn chứa thứ năng lượng quỷ dị có thể che giấu thần thức của họ. Khi làn sương mù tản đi, thân ảnh thiếu nữ đã hoàn toàn biến mất.
Còn xa chừng ba mươi mét, hai người nhìn thấy năm vị sư huynh đệ đang liều mạng đánh trả, một vị sư đệ được tiếp sức từ bốn người còn lại, thanh kiếm bén nhọn lao tới muốn kích phá cổ họng một nữ tử.
Hừ!
Nữ tử kia hừ nhẹ một tiếng, miễn cưỡng đưa chủy thủ lên chống đỡ, nhưng lại bị kiếm chiêu của sư đệ đánh bay ngược về phía sau. Ngay lúc đó, một vị sư đệ khác vậy mà đột ngột xuất hiện, hóa ra ngay từ đầu hắn đã nấp ngay phía sau, sẵn sàng tung ra một kích trí mạng phế bỏ nữ tử kia.
Phập!
Trên mặt bảy người cùng hiện lên vẻ mừng rỡ, thanh kiếm sắc nhọn thuận lợi xuyên thấu lồng ngực của nữ tử, âm thanh sắc lẹm xuyên phá da thịt vang lên, khiến họ cảm giác chiến thắng đã nằm trong tay mình rồi.
Chỉ là…
Tại sao trên kiếm không hề thấy một giọt máu?
- Sư đệ! Cẩn thận!
Một trong hai người vừa chạy đến hô lên kinh hãi.
Nhưng… đã muộn rồi!
Rầm!
Hai người ở phía trước vẫn còn vẻ đắc ý trên mặt, người duy nhất ở phía sau lại là kẻ chịu nạn, một luồng kình lực mạnh mẽ từ trên trời ập xuống, đập gãy sống lưng của hắn trong tích tắc, sư đệ này vốn còn định giãy dụa hai tay dùng kiếm phản kích một đòn, nhưng tứ chi đã nhanh chóng bị kunai dày đặc đâm sâu xuống đất, có muốn cựa quậy cũng không được.
Sáu người, đã có bốn đánh mất chiến lực! Một người bị giả mạo đột nhập vào sâu hơn.
Chưa dừng lại ở đó…
Oành!
Oành oành oành oành…
Những âm thanh nổ vang kinh hoàng truyền tới, trước mắt hai người vừa đến tối sầm lại, hai vị sư đệ vừa công kích trúng yêu nữ kia, rõ ràng còn chưa kịp lui lại, cỗ thân thể đó đã phát nổ kịch liệt, hoàn toàn bao trùm bọn họ trong hỏa diễm. Sóng khí thổi tới cách cả năm mươi mét đã khiến họ cảm thấy bên mặt bỏng rát, uy lực đó… hai vị sư đệ không chết chắc chắn cũng trọng thương!
- Yêu nữ, không được tổn thương sư đệ ta!
Một trong hai người vừa đến cực kỳ kích động lên tiếng, mạnh mẽ rút kiếm lao lên, người còn lại có muốn cản cũng không kịp, bất đắc dĩ chỉ có thể lo lắng chạy theo yểm trợ.
Trong mắt nữ tử chợt nổi lên vẻ hài hước, khiến vị sư huynh vốn đã đề phòng lại càng trở nên đề phòng.
Chỉ thấy hai tay nữ tử kết ấn với tốc độ chóng mặt, kết thúc bằng thủ ấn mỗi bên dựng hai ngón, một bên cao bên thấp, là một ấn dần đặc trưng của nhẫn thuật Thủy Độn!
Thủy Độn – Đại thác nước thuật!
Ánh mắt hai người co rút lại, một cơn sóng thần cuồng liệt theo sự điều khiển của yêu nữ kia ập về phía họ. Không cho họ thời gian phản ứng, toàn bộ thân thể họ đã ngập chìm trong nước, gánh chịu sự trùng kích cuồng bạo.
Nhưng trùng kích này mạnh thì mạnh, nhưng lại nhanh chóng biến mất, khiến hai vị sư huynh vừa mới vận khí thoát vây đã cảm giác như đấm mạnh vào chỗ trống vậy, khiến họ bực bội gần chết.
Chẳng lẽ sức mạnh kia cũng chỉ là phô trương?
Đáp án là không!
Hự!
Vị sư huynh nóng nảy vừa quát tháo kia đột nhiên cảm thấy trước ngực tê rần, lá phổi rách toạc, không những không vận khí được mà thở cũng không xong, thân thể thoáng chốc mềm nhũn trôi theo dòng nước.
Vị trầm ổn kia kinh sợ nhìn lại, nhưng đến cái bóng của đối thủ cũng không nhìn thấy, nếu không phải vẫn còn gợn sóng nước tác động lên da thịt, có lẽ hắn đã tưởng kẻ địch chưa từng xuất hiện.
Đến lúc này, phân thân của Lâm Hàn đã bắt đầu phát huy tinh hoa của Thủy Độn! Thứ mà học trò của hắn, Vũ Linh Hà dù có xuất sắc đến mấy cũng chưa thể nắm bắt được!
Thủy Độn là loại độn thuật bị đánh giá thấp nhất trong chiến đấu, sức công kích không bằng Lôi, Phong, Hỏa, phòng thủ cũng thua xa Thổ, Lôi. Mặc dù mạnh đến mức độ nhất định thì cũng có thể dễ dàng đánh gục kẻ địch, nhưng so với độn thuật cùng đẳng cấp, Thủy Độn vẫn phải chịu rất nhiều thua thiệt!
Nhưng tinh hoa của Thủy Độn không phải ở chỗ công kích hay phòng ngự, tinh hoa của nó ở chỗ khống chế môi trường, khả năng kiểm soát môi trường của Thủy Độn không thua kém Mộc Độn, thậm chí còn cao hơn. Chỉ những nhẫn thuật cấp B đã có thể biến cả một vùng rộng lớn thành đầm nước, thác nước, điều mà những độn thuật còn lại phải hao phí rất nhiều chakra và lĩnh ngộ mới có thể làm được!
Một Ninja nắm giữ tinh hoa của Thủy Độn, có thể hòa mình vào nước, thân như du long, hoàn toàn nắm giữ lợi thế môi trường này để áp đảo đối thủ! Chưa nói đến dùng Thủy Độn trong nước, chỉ cần việc thể thuật khủng bố dưới nước của họ được phát huy trong khi đối thủ lại bó tay bó chân đã đủ khiến kẻ địch cực kỳ bất lợi rồi.
Nhắc đến, hai tông sư thủy độn là Tobirama và Kisame đều có thể thuật cực mạnh, hòa mình vào nước để công kích lại càng mạnh hơn gấp bội. Từ đó có thể thấy thể thuật dưới nước là quan trọng thế nào với một Ninja hệ thủy! Vậy mà đồ đệ Vũ Linh Hà nhà mình lại chuyên tu Thủy Độn, bỏ qua thể thuật, xem ra sau này cũng nên hướng dẫn lại cho nàng đôi chút.
…
Lúc này, Lâm Hàn đã dẫn dụ hết các vị sư huynh xuống núi, hắn cũng giả vờ chạy theo xuống, nhưng giữa đường lại lặng lẽ bỏ đi. Sáu người xuống đầu tiên, bao gồm cả kẻ mà hắn giả mạo đều đã bị đánh cho trọng thương, ít nhất cũng mất nửa tháng một tháng mới có thể bình phục, lúc đó họ có tìm ra được điểm kỳ lạ về tên đệ tử chạy đi thông báo này đã muộn rồi.
Trên núi lúc này cảnh tượng cũng khá kỳ lạ, cả vùng sơn phong cách vài ngàn mét so với mực nước biển, vậy mà hết lần này đến lần khác lại xuất hiện sóng thần hết lớp này đến lớp khác, khiến cả sườn núi trở thành một vùng hồ nước khổng lồ, từng tia từng tia thủy tiễn như trái phá phóng lên từ mặt nước, khiến hàng chục đệ tử phải chật vật né trái tránh phải, không biết phải làm thế nào mới có thể tiếp cận đối phương.
Vốn tưởng sử dụng “ma pháp” trên diện rộng như vậy, năng lượng của đối phương sẽ sớm tiêu hao hết. Nào ngờ cái thân thể nhỏ bé kia vậy mà ẩn chứa năng lượng như vô cùng vô tận. Mặc cho bọn họ né tránh mệt như chó chết vẫn không thấy nàng đổ một giọt mồ hôi!
Rốt cuộc là loại quái vật gì?
Hiện tại, Lâm Hàn đang nấp trong một góc tối, lặng lẽ quan sát tình hình trước mắt. Đây là một gian đại sảnh khá rộng rãi, bên trong không có gì nhiều, vẫn chỉ là một con đường nối thông suốt từ dưới núi lên đỉnh núi. Nhưng bên trong lại ẩn chứa càn khôn khác!
Ngoài trận pháp kiểm nghiệm nghiêm ngặt, từ lệnh thông hành của đệ tử, cho đến các dấu hiệu nhận diện khác, ngoài ra còn có sáu vị cường giả từ Võ Hoàng đến Võ Đế trấn giữ trong sảnh, thần thức bao trùm mọi ngóc ngách, bên trong cũng trống hoác không một chỗ ẩn nấp, quả thực khá khó để vượt qua.
Lúc này, sáu vị cường giả có già có trẻ đang trầm mặc nhìn nhau, một người trong số đó ngưng trọng nói:
- Thực sự không xuống xem sao?
- Không thể!
Một mỹ phụ có vẻ già dặn nhất lên tiếng:
- Nhiệm vụ của chúng ta là trấn thủ nơi đây, không cho bất cứ kẻ xa lạ nào xâm nhập lên núi và đại trận! Đừng quên hiện tại là thời kỳ nhạy cảm, rất nhiều người đang đang rình mò xem trò cười của Thanh Linh Sơn chúng ta! Dù bất cứ giá nào cũng không thể để sư phụ mất mặt! Còn kẻ địch dưới kia sớm muộn cũng sẽ có người tới đối phó! Hừ, đệ tử Thanh Linh Sơn chúng ta là truyền nhân của Võ Thần, không phải con sâu cái kiến có thể xâm phạm!
Nói đến đây, trên mặt mỹ phụ nổi lên chút thần thái kiêu ngạo và khinh thường.
Đứng bên ngoài, Lâm Hàn vận dụng Byakugan quan sát tình hình bên trong, hiển nhiên người ở đây đều khá lợi hại, giả mạo người đi vào là không được, lén lút đi vào cũng không được, bởi bên trong cũng quá trống không, lại có trận pháp thủ hộ, Lâm Hàn mặc dù đã có quan sát kỹ trận pháp này, cũng có cách phá trận, nhưng trước sau phải có cách áp sát vị trí đó. Nếu trước khi phá trận mà lại bị trận pháp phát hiện, vậy thì chẳng khác gì thất bại.
Lúc này, tất cả các đệ tử đều đã tụ họp lại với nhau, nhưng đối thủ lại nhanh như quỷ mị, bọn họ lại chìm ngập trong nước không thoát ra được, cực kỳ bó tay bó chân, chỉ có thể cố gắng liên kết lại với nhau, người thì thủ hộ người thì cố gắng công kích. Thế nước càng ngày càng mạnh, họ cũng càng ngày càng quen, thế trận ngày càng vững chãi, đã có thể giúp nhau lội ngược dòng mà đi, ngày càng áp sát với phân thân của Lâm Hàn.
Cũng đã đến lúc rồi!
Ào!
Thế nước đột ngột yếu đi, chỉ còn lại chút dư thế nhỏ bé không đáng kể. Các đệ tử đang dồn hết sức lực đối phó, đột nhiên không còn thế nước, không ít đệ tử đã bị lố đà đổ nhào về phía trước, tình trạng có chút chật vật không chịu nổi!
Quả nhiên, nắm giữ thế chủ động là ưu thế tuyệt đối a! Mình công đối phương phải thủ, mình không công đối phương thủ vô ích, có khi còn lố đà! Tuyệt đối không có trường hợp bản thân phòng thủ và bị đối phương chơi đểu.
Trong chiến đấu, nắm giữ thế chủ động là điều tiên quyết làm nên chiến thắng. Trừ trường hợp có võ kỹ hoặc ma pháp phòng ngự phản công là ngoại lệ.
Mặc dù thế nước đã yếu, nhưng trong lòng các đệ tử không cảm thấy chút mừng rỡ nào, thậm chí còn có chút lo lắng.
Bởi yêu nữ kia lại một lần nữa điên cuồng kết ấn, sắc mặt nàng… không hề có chút mệt mỏi nào!
Vậy thì chỉ có một cách giải thích, đó là trời quang trước giông bão, công kích còn điên cuồng hơn gấp bội đang ập tới!
Quả nhiên…
Thủy độn – Đại Bạo Thủy Trùng Ba!
Rào!
Ầm ầm ầm ầm…
Âm thanh ầm ầm rung động như ngọn thác cao vạn trượng trút xuống. Chỉ với thủy thế đã làm cả sườn núi rung lên bần bật như muốn sụp đổ. Các đệ tử vừa nếm mùi chật vật vì bị nhấn chìm, nào dám đối mặt thủy thế. Cả đám hoảng hoảng hốt hốt né càng xa càng tốt, còn may bọn họ vẫn đủ bình tĩnh để kéo đi sư huynh đệ đã bị đánh gục, không để họ bị chết oan chết uổng.
Oành!
Sóng thần hung mãnh xông thới, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai tràn ngược từ dưới núi lên trên núi, chỉ trong tích tắc đã vượt qua khoảng cách ba dặm, khi mà sáu vị cường giả kia còn chưa kịp chú ý, dòng nước khổng lồ đã mạnh mẽ nhấn chìm đại sảnh, dòng nước hung mãnh tràn ngập con đường chính giữa. Năm vị cường giả nhẹ nhàng né ra, mỗi người một hướng xông ra khỏi đại sảnh, lạnh lùng quan sát thiếu nữ đang nhếch mép cười lạnh cách đó không xa.
Họ không biết, chỉ trong tích tắc đó, kẻ có âm mưu đã thực hiện được âm mưu.
Dòng nước kia không chỉ đơn giản là nước, bên trong còn ẩn chứa một Ninja dùng thủy hóa thuật hóa mình vào bên trong. Trận pháp lúc này cũng đã báo động ầm ỹ, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ là do dòng nước của thiếu nữ gây ra, thủ phạm đã đứng ngay trước mắt, có lý gì mà phải quan tâm tìm kẻ “đột nhập” khác đây?
Hơn nữa, nếu có kẻ đột nhập, chắc chắn hắn đã lộ hành tung, trận pháp kia mặc dù chỉ là bình thường trong mắt hành gia, nhưng dù sao cũng là thủ đoạn của Võ Thần, không phải ai cũng có thể lẩn trốn.
Trừ kẻ có thể vừa tạo ra môi trường, vừa hòa nhập vào môi trường…
Mấy người ở đây, nói là cường giả, nhưng so với tu vi của Lâm Hàn bây giờ thì còn thấp hơn một bậc, kể cả là người mạnh nhất trên Thanh Linh Sơn cũng chưa chắc đối phó được hắn. Thủ đoạn của hắn hiện tại đã đến mức xuất thần nhập hóa, ẩn nấp không một tiếng động, bọn họ bị qua mặt cũng là điều dễ hiểu…
- Hừ! Hôm nay tha cho các ngươi! Ngày khác còn gặp lại!
Thiếu nữ nhìn sáu người hung thần ác sát, chỉ lạnh lùng thốt ra một câu như vậy, sau đó xung quanh bốc lên một trận sương mù mờ mịt, bên trong ẩn chứa thứ năng lượng quỷ dị có thể che giấu thần thức của họ. Khi làn sương mù tản đi, thân ảnh thiếu nữ đã hoàn toàn biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.