Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Chương 286: Người Bộ gia tới

Hóng Heart

10/07/2016

Trong một thư phòng có chút âm u, một người đàn ông cứ như vậy lặng lẽ đọc sách. Người ngoài nhìn vào có lẽ sẽ thấy rất nực cười, toàn thân trong bóng tối như vậy, còn đọc được cái gì?

Nhưng hắn thật sự đang đọc, hơn nữa còn đọc rất hăng say, cho đến khi một bóng đen lặng lẽ xuất hiện trong phòng.

- Thiếu chủ! Người ngài đợi đã đến rồi!

Bóng đen quỳ một gối xuống, vô cùng cung kính nói.

- Há? Đến rồi sao? Là ai?

Thiếu chủ bỏ sách xuống, hào hứng dạt dào hỏi. Nhưng câu hỏi cũng thật kỳ quái, người ngươi đợi mà không biết là ai sao?

- Thuộc hạ không rõ!

Bóng đen cũng lắc đầu:

- Thiếu chủ cũng biết, thế lực của chúng ta bên kia cũng không quá mạnh, thông tin gần như là bế tắc! Một lần này hành động cũng chỉ là thăm dò, nhờ có diệu kế của thiếu chủ nên mới tiếp tục đến bây giờ. Hiện tại cá cũng đã cắn câu, xin thiếu chủ tiếp tục quyết định!

- À à… vậy sao? Để ta nghĩ một chút.

Thiếu chủ ậm ừ một lúc, có vẻ cực kỳ lông bông thiếu quyết đoán. Nhưng người áo đen biết, tên này chỉ là vẻ ngoài như vậy mà thôi! Từ sâu bên trong xương tủy, hắn chính là một tên điên, hơn nữa còn là một tên điên có trí tuệ!

Giả như lần này, một lần hành động vốn dĩ chỉ là thử xem phản ứng của học viện Cửu Long với việc cài cắm gián điệp thế nào! Vốn dĩ còn tưởng sẽ thuận lợi như ở Công Hội Ma Pháp hay Võ Đạo Môn, nhưng học viện lại nhanh chóng phản ứng, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai trù dập toàn bộ thành quả của bọn họ, đúng là khiến họ sửng sốt một phen.

Còn may, ban đầu thiếu chủ cũng không phải để ý những thứ này, mà đã trù bị một kế khác, vì vậy mới đặt mệnh cầu cho tất cả những khống thú sư hành động lần này, kể cả là nhân viên thấp kém nhất cũng được phong ấn mệnh cầu. Từ mấy ngày trước, khi mệnh cầu của hai tên gián điệp dùng ong bắp cày và giun đất vỡ tan, họ cũng chính thức biết được, hành động của mình bại lộ rồi!

Nhưng nhìn vào một mặt khác, như người áo đen nói: Cá đã cắn câu!

Chuyện này cũng là do học viện Cửu Long không ngờ tới, mặc dù đã rất cẩn thận bảo mật và ngăn chặn thông tin, nhưng ai mà biết được đám điên này lại trang bị mệnh cầu cho tất cả đám gián điệp kia? Mặc dù gián điệp cũng chỉ chết hai người, còn là do Lâm Hàn giết, nhưng như vậy đã là quá đủ để thiếu chủ nắm bắt thông tin rồi.

- Được rồi! Hiện tại hắn đang làm gì?

Thiếu chủ hỏi.

- Hắn hiện tại đang điều tra vụ án bắt cóc! Mặc dù hắn chưa xác định được rốt cuộc vụ án nào là do tổ chức gây ra, nhưng đã bắt đầu công khai đánh giết những kẻ đục nước béo cò! Mục đích rất đơn giản, đó là loại bỏ mọi thành phần cặn bã, lôi tổ chức lên mặt nước!

- Ha ha! Thú vị!

Thiếu chủ khẽ cười một tiếng:

- Nếu cá đã cắn câu, có lẽ nào không để nó vùng vẫy một chút? Nếu không vũng nước này sao có thể đục lên được? Ngươi xuống đi, kiếm một người đến thăm dò hắn! Ta muốn nhìn xem, con cá này có thể quẫy lên sóng lớn bao nhiêu!



Tiếng nói hạ xuống, người áo đen cũng thoáng chốc biến mất, chỉ để lại thiếu chủ với một đôi mắt đầy quỷ quyệt. Hắn đã bày mưu tính kế sẵn sàng từ mấy năm nay, không cần biết đối phương là cá lớn, cá nhỏ hay là rồng! Chắc chắn sẽ không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của hắn!



Lâm Hàn lúc này còn không biết mình bị coi là cá! Cũng không hay biết bản thân mình đã bị người ta nhìn chằm chằm. Lúc này, hắn lại một lần nữa ngồi khoanh chân trên giường, tiến vào không gian thôi diễn một lần nữa.

Hiện trường vụ án của Lạc Nguyệt cư sĩ và Hồng Lăng hắn đã đi qua xem. Vụ của Hồng Lăng là diễn ra trên đường, không để lại quá nhiều manh mối, nhưng từ tình tiết được kể lại, tính từ thời gian anh họ của Hạ Cơ đi đón người cho đến lúc đến được hiện trường gây án, và cả thời gian chênh lệch khi được người khác tìm thấy, thời gian cho hung thủ cũng chỉ là khoảng năm phút đồng hồ. Thời gian như vậy không phải là kịch đấu, theo như lời một vài người dân xung quanh kể lại, dường như Hồng Lăng cũng không bị người cưỡng bức.

Nhưng Lạc Nguyệt cư sĩ thì khác!

Hiện trường chiến đấu rất kịch liệt, khiến cả đạo quan trang nhã trở thành một bãi hỗn độn không hơn không kém. Hơn nữa, mặc dù đã có người dọn dẹp qua, nhưng Lâm Hàn vẫn có thể lờ mờ nhận ra một vài vết tích dâm uế ở lại. Rõ ràng, Lạc Nguyệt cư sĩ cũng bị làm nhục, cướp đi thân trong sạch!

Ngoài ra, hắn còn đi xem hiện trường của mười vụ án khác. Có vụ có cưỡng bức, có vụ không, nhưng có một đặc điểm chung, đó là những người bị làm nhục đều là xử nữ! Còn những người không còn là trong trắng, dù là phu nhân của hội trưởng thương hội Chu Tước, từng được mệnh danh đệ nhất mỹ nhân huyện Thanh Long cũng không hề gặp phải tai ương!



Thật đáng giận!

Đối với những nữ tử này, thân là người tu luyện, hơn nữa còn được mệnh danh thiên tài, trinh tiết đối với các nàng còn quý hơn bất cứ thứ gì! Đó không chỉ là vấn đề trong sạch, mà còn là vấn đề “đạo” sau này. Chưa đạt đến cảnh giới hòa hợp thiên địa, cũng chính là đỉnh phong của cấp Thánh, mất đi nguyên âm sẽ chỉ khiến tam bảo khó lòng viên mãn, tu vi cũng vì vậy mà dần dần trì trệ không tiến.

Mặc dù không phải ai cũng có thể tu luyện đến cảnh giới ấy, nhưng chung quy cũng là hy vọng, là ước mơ của các nàng, không phải sao?

Ngoài ra…

Lâm Hàn một lần nữa xoáy sâu tầm nhìn vào một người!

Hạ Trục Lộc!

Trong mười vụ án mà Lâm Hàn xem xét kia, có ít nhất là bảy vụ xuất hiện bóng dáng của tên mập này!

Quá bất bình thường!

Chẳng lẽ không ai để ý tới? Hay là… thế lực đứng sau chính là Hạ gia?

Không có gì chắc chắn, nhưng có khả năng tình huống sẽ là như vậy.

Nhắc đến Hạ gia, Lâm Hàn không khỏi nghĩ đến Hạ Cơ! Cô nương này vậy mà giống như rất căm thù bọn táng tận thiên lương kia, hơn nữa, Lâm Hàn đã nhìn ra, nàng không phải đang giả bộ, mà là thật tình! Hơn nữa nàng hoàn toàn không có ác ý gì với hắn. Chuyện này khiến Lâm Hàn nhất thời không hiểu nổi!



Hắc!

Khóe miệng Lâm Hàn thoáng chốc nhếch lên một độ cong đầy tà dị! Hai con bé kia… vậy mà thực sự câu được cá rồi!

Ngay chiều nay, một trận đại chiến, nhất cử tiêu diệt Hoàng Long Hội, Phùng đại gia cũng không thoát khỏi cái chết. Một bang hội hùng cứ huyện Chu Tước hàng chục năm cứ như vậy biến thành lịch sử!

Có người vui thích, có người hả hê, nhưng Lâm Hàn cũng chỉ coi đây là chuyện nhỏ! Ác giả ác báo mà thôi, dù cho hai con nhóc kia không ra tay, sớm muộn cũng sẽ có người khác diệt trừ Hoàng Long Hội. Một con kiến to lớn lại ra vẻ trâu bò, xưng vương xưng bá, không coi ai ra gì, sớm muộn cũng sẽ đắc tội người không thể đắc tội!

Chỉ là, trên thực tế, con kiến này lại có hậu trường.

Từ miệng Vũ Linh Hà, Lâm Hàn biết, hậu trường của Hoàng Long Hội không nhỏ, chẳng trách mà một Võ Đế cấp hai như Phùng đại gia, có thể nhảy nhót ở huyện Chu Tước này lâu như vậy!

Nếu đã có hậu trường, vậy chắc hẳn bọn chúng sẽ gây phiền phức cho mình chứ!

Chỉ là, không ngờ lại đến sớm như vậy!

Rầm!

Cửa bị đạp bay, giống như một khối thiên thạch bắn về phía Lâm Hàn. Hắn chỉ cười nhạt một cái, nhẹ nhàng phất tay, cánh cửa này đã bị dời sang một bên, bắn ra ngoài cửa sổ, bay mất hút không biết đi đâu!

Từ một chiêu này đã có thể nhìn ra, tu vi của người đến rất cao! Khống chế nội lực cũng cực kỳ tinh diệu, nếu không cánh cửa này đã vỡ thành bụi phấn từ đầu rồi!

- Tiểu tử! Công lực không tệ, chẳng trách có thể diễu võ giương oai, động đến gia nô của Bộ gia!

Bước vào phòng là một tên trung niên gầy guộc, người mặc áo vải màu lam, tóc búi cao, râu dài đến ngực, nét mặt cũng thuộc loại phổ thông, nhưng thần thái lại tràn ngập sự cao ngạo và tự tin, nhìn xuống Lâm Hàn chẳng khác nào một con kiến.

- Ngươi đang nói đến Hoàng Long Hội?

Lâm Hàn như cười như không hỏi.

- Hừ! Biết rõ còn hỏi! Khôn hồn thì bó tay chịu trói, theo ta về Bộ gia nhận tội! Nếu không… giết không tha!



Gã trung niên cười lạnh nhìn Lâm Hàn, hai mắt tràn ngập túc sát.

- Từ khi nào mà Bộ gia đã vươn tay đến huyện Chu Tước này, có thể tùy ý đòi chém đòi giết với khách nhân của Hạ gia chúng ta vậy!

Lúc này, Hạ Cơ cũng đã xuất hiện ở đầu cầu thang, giọng điệu nghiêm nghị nói. Hết cách, động tĩnh mà tên trung niên này tạo ra quá lớn, nếu nàng không đứng ra, người ngoài còn nhìn Tạ Thủy Hiên của nàng thành cái gì?

- Ha!

Gã trung niên đột nhiên sáng mắt lên, sau đó khinh thường hừ một tiếng:

- Ta còn tưởng là ai? Hóa ra là Long Phụng Song Cơ – Hạ tiểu thư! Đừng nói chỉ là tiểu tiện nhân rách nát bị Hạ gia vứt bỏ như ngươi, ngay cả trưởng lão Hạ gia gặp đến ta cũng phải khách khí ba phần! Còn nữa, huyện Chu Tước này vốn dĩ là địa bàn của Hoàng Long Hội, từ khi nào trở thành của Hạ gia các ngươi?

- Ngươi…

Hạ Cơ thoáng chốc biến sắc, vốn định tranh cãi gì đó, nhưng Lâm Hàn lại đột ngột cười hì hì gọi:

- Hạ Cơ!

Vừa cười hì hì gọi vừa vẫy tay cực kỳ thân mật. Hạ Cơ do dự một chút, cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng bước tới bên cạnh hắn.

Nhưng đi tới nửa đường…

Một cái bóng đột nhiên xẹt qua mặt nàng, chỉ để lại một cơn gió nhẹ với mùi hương thảo mộc thấm nhuần tim gan. Hạ Cơ sửng sốt nhìn lại, chẳng biết từ bao giờ, Lâm Hàn đã đứng sau lưng người trung niên, một thanh ám khí nhìn như dao găm gác lên cổ hắn. Người trung niên hoảng sợ, hắn không chút nghi ngờ, chỉ cần vừa nhúc nhích, chắc chắn cái cổ của hắn sẽ bị tên này cắt lìa!

Phịch!

Lâm Hàn nhẹ nhàng điểm một cái lên hậu bối người trung niên, khiến toàn thân hắn như bị rút sạch sức lực. Trúng Nhu Phong Quyền, dù cho có là Võ Thánh thì cũng phải bất lực! Nói chi đến chỉ là một Võ Đế cấp năm!

Đúng! Là một Võ Đế cấp năm, trong đại tộc như Bộ gia thì cũng là đẳng cấp trưởng lão, cung phụng rồi. Vậy mà cũng bỏ ra đi đối phó đám người Lâm Hàn, xem ra mình rất được coi trọng nha!

- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi có biết chọc vào Bộ gia sẽ có hậu quả thế nào không?

Người trung niên cố gắng trấn tĩnh hỏi, nhưng có thể nhận ra, thân thể hắn đang từ từ run lẩy bẩy.

Rắc rắc…

Á aaaaaaaaaa

Đáp lại hắn chỉ là tiếng xương cốt vỡ vụn, người trung niên kêu lên thảm thiết, hai gối quỳ xuống, không đứng lên nổi, xương ống đồng của hắn đã bị Lâm Hàn đạp thành bột phấn rồi.

Rắc rắc…

Lâm Hàn vẫn chưa chịu buông tha hắn, tiếp tục cầm lấy hai cánh tay chai sạn đã dính đầy máu tươi kia, một chân đạp lên lưng hắn, kéo qua kéo lại hàng chục lần, cho đến khi hai cánh tay hoàn toàn đứt rời, Lâm Hàn mới cười lạnh vứt chúng đi như hai thứ rác rưởi.

Ngồi xuống bên người gã trung niên, Lâm Hàn lạnh lùng thì thầm vào tai hắn, hơi thở lạnh băng như khí tức cửu u địa ngục, khiến mồ hôi trên người gã trung niên thoáng chốc lạnh toát:

- Trở về đi! Tự mình bò về Bộ gia! Báo với gia chủ của ngươi, ta tạm thời tha cho cái gia tộc chó má của ngươi! Nếu để ta điều tra ra các ngươi làm chuyện táng tận thiên lương gì, hoặc các ngươi chọc đến ta một lần nữa, vậy thì đừng trách ta không nói trước! Bộ gia… chó gà cũng không tha!

- Bây giờ thì cút!

Quát lạnh một tiếng, Lâm Hàn đá bay tên rác rưởi này ra ngoài. Trong đầu lại bắt đầu suy tính, Bộ gia… cũng cực kỳ khả nghi. Với cái phong cách làm việc bá đạo như vậy, nói không chừng bọn chúng còn công khai cướp đoạt dân nữ chứ không phải chỉ là bắt cóc! Chỉ thoáng chốc, hàng loạt manh mối bắt đầu liên kết lại trong đầu Lâm Hàn.

Và kết quả thật đáng ngạc nhiên, có ít nhất mười vụ bắt cóc sở hữu manh mối hướng về Bộ gia!

Đương nhiên, những manh mối này đều rất nhỏ, người thường sẽ không để ý đến, cũng chỉ có khả năng phân tích biến thái của không gian thôi diễn mới đưa ra được mà thôi!

Lắc lắc đầu, Lâm Hàn lại đi kiểm tra phòng trong một chút, xác định hai đứa trẻ vẫn còn đang ngủ, hắn mới yên tâm chui vào chăn nghỉ ngơi. Còn Hạ Cơ, không biết từ bao giờ, nàng đã lặng lẽ rời đi mất rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook