Chương 113: Nhiệm vụ chính tuyến
Hóng Heart
16/09/2015
- Rốt cuộc ngươi làm vậy là vì cái gì?
Trong đường hầm ra khỏi đấu trường, Lâm Hàn gặp được một người. Đó là một gã thanh niên trẻ tuổi, mặc trên người trường bào màu thiên thanh, trên tay cầm trường kiếm hoàng kim, gương mặt sắc cạnh tràn ngập cương nghị, nhưng cũng rất thanh tú và điển nhã.
Quay lại thời điểm trước khi Lâm Hàn vào đấu trường!
- Đừng có đối địch với đạo cảnh của Long Hạo Nguyệt, hạn chế mọi khí thế bản thân, tuyệt đối không dùng tới sát khí! Mất đi đạo cảnh, Long Hạo Nguyệt với ngươi chỉ là thịt cá trên thớt! Nhưng nếu để nàng dẫn động thiên đạo, vậy thì ngươi thua chắc rồi.
Thanh niên kia vẫn đứng trong đường hầm, nhẹ nhàng chỉ điểm khi Lâm Hàn bước qua.
- Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?
Lâm Hàn dừng lại, ngưng trọng hỏi.
- Trước sau gì ngươi cũng biết, nên giấu diếm chẳng có tác dụng gì! Ta là Lã Thiên Thanh, đệ tử Võ Đạo Môn!
Thanh niên kia vẫn dựa vào tường, hơi ngẩng đầu lạnh nhạt nói:
- Còn về việc ý định của ta sao? Đơn giản chỉ là vì ta muốn chiến đấu với ngươi! Mà cách duy nhất chính là gặp ngươi ở trận chung kết! Lúc đó, ta có thể tùy ý hành hạ ngươi, hoặc là giết chết ngươi!
- Chúng ta có thù hận gì sao?
Lâm Hàn không chắc hỏi lại.
- Có!
Lã Thiên Thanh lạnh nhạt nói:
- Nếu không có thù hận, tại sao ta lại muốn giết ngươi?
- Ta vẫn không hiểu!
Lâm Hàn lắc đầu, vẫn chưa biết mình đắc tội tên này ở chỗ nào.
- Nếu muốn hiểu, vậy thì đến trận chung kết gặp ta! Dù là ta giết ngươi, hay là tình huống bất ngờ như ngươi đánh bại được ta, vậy thì ngươi cũng có thể biết được lý do! Không phải sao?
- Không có hứng thú!
Lâm Hàn buồn bực lắc lắc đầu! Lũ thiên tài này đều có chung đặc điểm là đầu óc có bệnh hay sao? Tên Linkle Bell kia thù hận Lâm Hàn vì cái lý do rác rưởi nào đó, vì một “nàng” nào đó. Lâm Hàn cũng chẳng thèm tìm hiểu, dứt khoát giết hắn đi. Bây giờ lại thêm một tên Lã Thiên Thanh này muốn làm thịt hắn, lý do thì cứ úp úp mở mở. Lâm Hàn nhất thời chẳng biết đường nào mà lần!
- Ngươi nên suy nghĩ kỹ! Ta biết, ngươi có quan hệ rất tốt với Lê Ân Tĩnh! Nếu nàng là người lọt vào trận chung kết, ta không những sẽ giết nàng ta, mà còn khiến nàng ta chết rất thê thảm! Ta nói được thì làm được! Lã Thiên Thanh này không phải là kẻ thích nói suông!
Khí thế trên người Lã Thiên Thanh bùng nổ. Chỉ trong thoáng chốc như thế, Lâm Hàn đã cảm thấy sống lưng rét lạnh, da thịt căng cứng, nội tạng bị bóp nghẹt! Trong lòng hắn bất giác nổi lên sự cảnh giác sâu sắc với Lã Thiên Thanh!
Khí thế này... ít nhất phải là Võ Thánh cấp tám! Quá mạnh! Mạnh đến mức Lâm Hàn không đủ tự tin giành chiến thắng!
- Ngươi nghĩ rằng đe dọa như vậy là ta sợ hay sao? Lê Ân Tĩnh chưa chắc đã lọt vào vòng chung kết, người đó rất có thể là thánh nữ Julia, hoặc là Long Hạo Nguyệt! Hơn nữa, chưa chắc ngươi đã đủ sức lấy mạng nàng! Mà cho dù ngươi có năng lực đó, ngươi cho rằng Lê Ân Tĩnh không thể chịu thua hay sao?
Lâm Hàn dù đã cực kỳ cảnh giác với Lã Thiên Thanh, nhưng vẫn trấn tĩnh nói.
Lã Thiên Thanh vẫn nhàn nhã như cũ, lạnh nhạt nói:
- Thứ nhất, dù là Julia hay Long Hạo Nguyệt cũng đều không thể đánh bại Lê Ân Tĩnh! Nàng ta không phải là Pháp Thánh bình thường, mà là Ma Đấu Thánh! Ta đã tìm hiểu rất kỹ về ngươi và nàng ta, cả hai đều có khả năng đánh bại Long Hạo Nguyệt, bởi thân thể các ngươi đều cực kỳ mạnh mẽ, thừa sức chịu đựng đạo cảnh của Long Hạo Nguyệt mà không cần dùng lĩnh vực hay đạo cảnh chống trả. Nếu ngươi không vào trận chung kết, vậy thì chỉ có duy nhất Lê Ân Tĩnh là có thể vào được!
- Thứ hai, ta có tám phần nắm chắc lấy mạng Lê Ân Tĩnh. Không chỉ vì tu vi ta mạnh hơn nàng, mà còn vì ta nắm giữ thần khí tam quang thần thủy, là khắc tinh của tất cả hỏa diễm trên đời! Nàng có thể rất mạnh, nhưng hoàn toàn bị ta khắc chế!
- Cuối cùng! Có vẻ như ngươi vẫn chưa hiểu hết về trận chung kết thì phải. Trận chung kết hoàn toàn không có luật lệ, không có việc chịu thua hay không, chỉ có việc các đối thủ có muốn tiêu diệt nhau hay không. Chiến đấu càng lớn, phong ấn trên Cửu Long Sơn càng được gia cố chắc chắn hơn! Nếu hai đối thủ chiến đấu không cung cấp đủ năng lượng, vậy thì cả hai cũng bị vây nhốt bên trong phong ấn đó cho đến khi nào đủ năng lượng thì thôi! Ngoài ra không có cách nào khác để trốn chạy! Cũng đừng nghĩ đến việc đầu hàng trước khi vào thi đấu! Ngươi nghĩ rằng Lê Ân Tĩnh kiêu ngạo điêu ngoa kia sẽ chịu thua hay sao? Nếu nàng làm vậy, không chỉ Uy gia sẽ mất niềm tin vào nàng, mà chính nàng cũng không tin vào mình nữa! Tâm cường giả đã mất, ngươi nghĩ rằng ngươi đang giúp nàng hay hại nàng?
Lâm Hàn siết chặt kiếm Hàn Tuyết trong tay. Chết tiệt, tại sao việc trận chung kết không hề có ai nói cho mình? Tại sao mình không biết gì cả? Lâm Hàn cũng quên mất tiêu, cuốn thể lệ thi đấu rõ ràng Lâm Chấn Sơn đã đưa cho hắn, trong đó có ghi đầy đủ tất cả những giải thích về cuộc tranh tài. Chẳng qua chính hắn đã lười không đọc mà vứt đi mà thôi!
Không! Không được! Dù bất cứ giá nào cũng không thể để Ân Tĩnh gặp nguy hiểm!
Tít tít!
Một âm thanh máy móc quen thuộc đột ngột xuất hiện sau bao tháng ngày lặn mất.
- Kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến! Đánh bại Lã Thiên Thanh, củng cố phong ấn Cửu Long Sơn, đồng thời lấy được bí mật từ miệng hắn!
- Phần thưởng: Một triệu điểm thưởng; Một lượt quay thưởng; Mở khóa đại nhiệm vụ (nhiệm vụ sự nghiệp). Xử phạt: xóa bỏ toàn bộ ký ức và năng lực sau khi ký chủ trọng sinh! Bắt đầu lại từ đầu với thân phận người xuyên việt!
Khốn kiếp!
Cái gì thế này?
Xóa bỏ toàn bộ ký ức và năng lực sau khi trọng sinh? Vậy chẳng phải tất cả đều về con số 0 tròn trĩnh sao? Lúc đó mình vẫn là mình, nhưng không còn chút ký ức nào về Tuyết Thiên Lăng, Lê Ân Tĩnh? Hơn nữa, bản thân dù rất hạn chế nhưng vẫn gây thù chuốc oán với vài người. Lâm gia này cũng vì coi trọng mình và Lâm Ôn nên mới để cha mẹ có cuộc sống yên ổn! Nếu mình mất đi tất cả, biến thành tên ngớ ngẩn không biết gì giống như mấy năm trước, vậy thì bọn họ sẽ ra sao đây? Mình sẽ ra sao đây?
Hơn nữa, hệ thống lần này còn không cho hắn được lựa chọn, nhiệm vụ mang tính bắt buộc hắn phải hoàn thành! Lâm Hàn thoáng chốc cảm thấy bất đắc dĩ, vô cùng buồn bực. Nhưng cũng càng thêm quyết tâm phải tham gia trận chung kết!
Không vì gì khác, chỉ vì bảo vệ Lê Ân Tĩnh! Làm một thằng đàn ông, hắn không cho phép nàng chịu bất cứ tổn thương gì, đừng nói đến việc hắn đã biết rõ, nếu nàng đấu trận chung kết, rất có thể sẽ lành ít dữ nhiều.
....
Quay lại với thực tế.
Lã Thiên Thanh vẫn lạnh nhạt như trước, từ từ bước qua người Lâm Hàn, tiến vào đấu trường, giọng nói nhẹ như gió văng vẳng bên tai đối thủ:
- Vì ta và ngươi có thù! Vậy thôi!
...
Cũng trong ngày hôm đó!
Trận chiến thứ ba và thứ tư của vòng tứ kết cũng hoàn thành! Trận thứ ba khá gay cấn, Jacob chuyên sử dụng ma pháp hắc ám tấn công tinh thần và ăn mòn thân thể, nhưng tên hỗn long kia lại thuần túy là một tên điên, chỉ biết lấy chiến đấu giết chóc làm niềm vui! Thân thể hắn cũng bá đạo đến không hợp thói thường.
Nghe nói, hắn là đứa con lai duy nhất của Thần Long và Cự Long! Bị cả hai tộc vứt bỏ, cuối cùng lại được tộc Đằng Xà thu nhận bởi hình dạng của hắn rất trùng hợp lại có phần giống với Đằng Xà! Thân phận hắn cũng nhảy vọt từ đứa không ai thèm thành Thánh Chủ tộc Đằng Xà, nhưng vì tuổi thơ không mấy tốt đẹp cùng ký ức như cơn ác mộng, tâm lý của hắn có phần vặn vẹo biến thái...
Cuối cùng, Jacob sử dụng cấm chú phế toàn bộ giác quan của Hỗn Long, nhưng đồng thời cũng trúng một quyền khai sơn liệt thạch của đối thủ! Với cái thân thể non mềm của ma pháp sư, lần này hắn có sống chắc cũng phải nằm giường vài năm là ít!
Trận này... lưỡng bại câu thương! Cũng có nghĩa, người chiến thắng ở trận thứ tư sẽ được trực tiếp tham gia trận chung kết!
Trận này, Dương Dũng từ Thần Tướng Chiến Quốc gặp Lã Thiên Thanh!
Như chiến đấu cho Lâm Hàn nhìn, Lã Thiên Thanh trực tiếp thả ra khí thế trời biển của mình, đạo cảnh thoáng chốc đã cuốn sâu Dương Dũng vào bên trong! Nhưng Dương Dũng cũng là hạng tâm trí kiên định, cố gắng dùng đạo cảnh của mình chống lại, vậy mà có thể miễn cưỡng hoạt động được, tiến hành đánh trả. Nhưng kể cả vậy, qua hơn trăm chiêu, Dương Dũng cũng phải chịu thua vì kiệt sức, khi mà thân thể hắn phải chịu áp lực của đạo cảnh, còn Lã Thiên Thanh thì không, bởi đạo cảnh của Lã Thiên Thanh đã chèn ép hắn quá chặt chẽ!
Đây thuần túy là lấy tu vi ép người! Ngay cả mấy trận trước cũng là như vậy! Lã Thiên Thanh chỉ thuần túy lấy đạo cảnh ra áp bức, các đối thủ đều đã đứng im chịu thua. Cho đến hiện tại, thủ đoạn của hắn là như thế nào, không mấy ai có thể biết được!
Lâm Hàn chăm chú đứng trên một góc khán đài, cố gắng nhìn ra điểm gì đó đáng chú ý! Nhưng thật tiếc, dù cho hắn có căng hết mắt ra cũng không thấy được điều gì bí hiểm. Lâm Hàn hắn không lấy võ nhập đạo, không có đạo cảnh, vì vậy sự huyền bí của đạo cảnh cũng hoàn toàn không nằm trong tầm hiểu biết của hắn. Hắn đang thuần túy dùng một đôi mắt để nhìn vào thứ hư vô mờ mịt như đạo cảnh! Hắn không thể cảm nhận được, cho đến khi hắn có thể đối đầu trực tiếp!
Đúng rồi!
Có lẽ Lâm Chấn Sơn có thể giúp mình! Trên danh nghĩa, lão vẫn là đạo sư kiêm huấn luyện viên của mình trong lần tranh tài này. Hỏi lão đúng là thiên kinh địa nghĩa!
Quyết định như vậy, Lâm Hàn âm thầm ghi nhớ kỹ, chờ có cơ hội sẽ thỉnh giáo Lâm Chấn Sơn thêm! Nhiệm vụ lần này thực sự quá nguy hiểm và trọng đại rồi! Lâm Hàn không muốn mất tất cả, không muốn mất đi những người mà hắn yêu thương! Hắn tu luyện điên cuồng như vậy là vì cái gì? Chẳng phải là vì Tuyết Thiên Lăng hay sao? Mất đi tất cả tu vi, hắn có thể tu luyện lại, nhưng nếu mất cả ký ức, vậy thì cuộc đời hắn sẽ mất đi ý nghĩa quan trọng nhất!
Lúc đó, “hắn” vẫn là “hắn”, nhưng thực ra không còn là “hắn” nữa rồi, bởi hắn đã mất đi mục tiêu to lớn nhất đời mình!
Hơn nữa, nhiệm vụ lần này còn liên quan trực tiếp đến Lê Ân Tĩnh! Bằng bất cứ giá nào, hắn cũng phải bảo vệ nàng, hắn không muốn nàng phải chịu bất cứ thương tổn gì, dù chỉ là nhỏ nhất!
Trong đường hầm ra khỏi đấu trường, Lâm Hàn gặp được một người. Đó là một gã thanh niên trẻ tuổi, mặc trên người trường bào màu thiên thanh, trên tay cầm trường kiếm hoàng kim, gương mặt sắc cạnh tràn ngập cương nghị, nhưng cũng rất thanh tú và điển nhã.
Quay lại thời điểm trước khi Lâm Hàn vào đấu trường!
- Đừng có đối địch với đạo cảnh của Long Hạo Nguyệt, hạn chế mọi khí thế bản thân, tuyệt đối không dùng tới sát khí! Mất đi đạo cảnh, Long Hạo Nguyệt với ngươi chỉ là thịt cá trên thớt! Nhưng nếu để nàng dẫn động thiên đạo, vậy thì ngươi thua chắc rồi.
Thanh niên kia vẫn đứng trong đường hầm, nhẹ nhàng chỉ điểm khi Lâm Hàn bước qua.
- Ngươi là ai? Ngươi muốn gì?
Lâm Hàn dừng lại, ngưng trọng hỏi.
- Trước sau gì ngươi cũng biết, nên giấu diếm chẳng có tác dụng gì! Ta là Lã Thiên Thanh, đệ tử Võ Đạo Môn!
Thanh niên kia vẫn dựa vào tường, hơi ngẩng đầu lạnh nhạt nói:
- Còn về việc ý định của ta sao? Đơn giản chỉ là vì ta muốn chiến đấu với ngươi! Mà cách duy nhất chính là gặp ngươi ở trận chung kết! Lúc đó, ta có thể tùy ý hành hạ ngươi, hoặc là giết chết ngươi!
- Chúng ta có thù hận gì sao?
Lâm Hàn không chắc hỏi lại.
- Có!
Lã Thiên Thanh lạnh nhạt nói:
- Nếu không có thù hận, tại sao ta lại muốn giết ngươi?
- Ta vẫn không hiểu!
Lâm Hàn lắc đầu, vẫn chưa biết mình đắc tội tên này ở chỗ nào.
- Nếu muốn hiểu, vậy thì đến trận chung kết gặp ta! Dù là ta giết ngươi, hay là tình huống bất ngờ như ngươi đánh bại được ta, vậy thì ngươi cũng có thể biết được lý do! Không phải sao?
- Không có hứng thú!
Lâm Hàn buồn bực lắc lắc đầu! Lũ thiên tài này đều có chung đặc điểm là đầu óc có bệnh hay sao? Tên Linkle Bell kia thù hận Lâm Hàn vì cái lý do rác rưởi nào đó, vì một “nàng” nào đó. Lâm Hàn cũng chẳng thèm tìm hiểu, dứt khoát giết hắn đi. Bây giờ lại thêm một tên Lã Thiên Thanh này muốn làm thịt hắn, lý do thì cứ úp úp mở mở. Lâm Hàn nhất thời chẳng biết đường nào mà lần!
- Ngươi nên suy nghĩ kỹ! Ta biết, ngươi có quan hệ rất tốt với Lê Ân Tĩnh! Nếu nàng là người lọt vào trận chung kết, ta không những sẽ giết nàng ta, mà còn khiến nàng ta chết rất thê thảm! Ta nói được thì làm được! Lã Thiên Thanh này không phải là kẻ thích nói suông!
Khí thế trên người Lã Thiên Thanh bùng nổ. Chỉ trong thoáng chốc như thế, Lâm Hàn đã cảm thấy sống lưng rét lạnh, da thịt căng cứng, nội tạng bị bóp nghẹt! Trong lòng hắn bất giác nổi lên sự cảnh giác sâu sắc với Lã Thiên Thanh!
Khí thế này... ít nhất phải là Võ Thánh cấp tám! Quá mạnh! Mạnh đến mức Lâm Hàn không đủ tự tin giành chiến thắng!
- Ngươi nghĩ rằng đe dọa như vậy là ta sợ hay sao? Lê Ân Tĩnh chưa chắc đã lọt vào vòng chung kết, người đó rất có thể là thánh nữ Julia, hoặc là Long Hạo Nguyệt! Hơn nữa, chưa chắc ngươi đã đủ sức lấy mạng nàng! Mà cho dù ngươi có năng lực đó, ngươi cho rằng Lê Ân Tĩnh không thể chịu thua hay sao?
Lâm Hàn dù đã cực kỳ cảnh giác với Lã Thiên Thanh, nhưng vẫn trấn tĩnh nói.
Lã Thiên Thanh vẫn nhàn nhã như cũ, lạnh nhạt nói:
- Thứ nhất, dù là Julia hay Long Hạo Nguyệt cũng đều không thể đánh bại Lê Ân Tĩnh! Nàng ta không phải là Pháp Thánh bình thường, mà là Ma Đấu Thánh! Ta đã tìm hiểu rất kỹ về ngươi và nàng ta, cả hai đều có khả năng đánh bại Long Hạo Nguyệt, bởi thân thể các ngươi đều cực kỳ mạnh mẽ, thừa sức chịu đựng đạo cảnh của Long Hạo Nguyệt mà không cần dùng lĩnh vực hay đạo cảnh chống trả. Nếu ngươi không vào trận chung kết, vậy thì chỉ có duy nhất Lê Ân Tĩnh là có thể vào được!
- Thứ hai, ta có tám phần nắm chắc lấy mạng Lê Ân Tĩnh. Không chỉ vì tu vi ta mạnh hơn nàng, mà còn vì ta nắm giữ thần khí tam quang thần thủy, là khắc tinh của tất cả hỏa diễm trên đời! Nàng có thể rất mạnh, nhưng hoàn toàn bị ta khắc chế!
- Cuối cùng! Có vẻ như ngươi vẫn chưa hiểu hết về trận chung kết thì phải. Trận chung kết hoàn toàn không có luật lệ, không có việc chịu thua hay không, chỉ có việc các đối thủ có muốn tiêu diệt nhau hay không. Chiến đấu càng lớn, phong ấn trên Cửu Long Sơn càng được gia cố chắc chắn hơn! Nếu hai đối thủ chiến đấu không cung cấp đủ năng lượng, vậy thì cả hai cũng bị vây nhốt bên trong phong ấn đó cho đến khi nào đủ năng lượng thì thôi! Ngoài ra không có cách nào khác để trốn chạy! Cũng đừng nghĩ đến việc đầu hàng trước khi vào thi đấu! Ngươi nghĩ rằng Lê Ân Tĩnh kiêu ngạo điêu ngoa kia sẽ chịu thua hay sao? Nếu nàng làm vậy, không chỉ Uy gia sẽ mất niềm tin vào nàng, mà chính nàng cũng không tin vào mình nữa! Tâm cường giả đã mất, ngươi nghĩ rằng ngươi đang giúp nàng hay hại nàng?
Lâm Hàn siết chặt kiếm Hàn Tuyết trong tay. Chết tiệt, tại sao việc trận chung kết không hề có ai nói cho mình? Tại sao mình không biết gì cả? Lâm Hàn cũng quên mất tiêu, cuốn thể lệ thi đấu rõ ràng Lâm Chấn Sơn đã đưa cho hắn, trong đó có ghi đầy đủ tất cả những giải thích về cuộc tranh tài. Chẳng qua chính hắn đã lười không đọc mà vứt đi mà thôi!
Không! Không được! Dù bất cứ giá nào cũng không thể để Ân Tĩnh gặp nguy hiểm!
Tít tít!
Một âm thanh máy móc quen thuộc đột ngột xuất hiện sau bao tháng ngày lặn mất.
- Kích hoạt nhiệm vụ chính tuyến! Đánh bại Lã Thiên Thanh, củng cố phong ấn Cửu Long Sơn, đồng thời lấy được bí mật từ miệng hắn!
- Phần thưởng: Một triệu điểm thưởng; Một lượt quay thưởng; Mở khóa đại nhiệm vụ (nhiệm vụ sự nghiệp). Xử phạt: xóa bỏ toàn bộ ký ức và năng lực sau khi ký chủ trọng sinh! Bắt đầu lại từ đầu với thân phận người xuyên việt!
Khốn kiếp!
Cái gì thế này?
Xóa bỏ toàn bộ ký ức và năng lực sau khi trọng sinh? Vậy chẳng phải tất cả đều về con số 0 tròn trĩnh sao? Lúc đó mình vẫn là mình, nhưng không còn chút ký ức nào về Tuyết Thiên Lăng, Lê Ân Tĩnh? Hơn nữa, bản thân dù rất hạn chế nhưng vẫn gây thù chuốc oán với vài người. Lâm gia này cũng vì coi trọng mình và Lâm Ôn nên mới để cha mẹ có cuộc sống yên ổn! Nếu mình mất đi tất cả, biến thành tên ngớ ngẩn không biết gì giống như mấy năm trước, vậy thì bọn họ sẽ ra sao đây? Mình sẽ ra sao đây?
Hơn nữa, hệ thống lần này còn không cho hắn được lựa chọn, nhiệm vụ mang tính bắt buộc hắn phải hoàn thành! Lâm Hàn thoáng chốc cảm thấy bất đắc dĩ, vô cùng buồn bực. Nhưng cũng càng thêm quyết tâm phải tham gia trận chung kết!
Không vì gì khác, chỉ vì bảo vệ Lê Ân Tĩnh! Làm một thằng đàn ông, hắn không cho phép nàng chịu bất cứ tổn thương gì, đừng nói đến việc hắn đã biết rõ, nếu nàng đấu trận chung kết, rất có thể sẽ lành ít dữ nhiều.
....
Quay lại với thực tế.
Lã Thiên Thanh vẫn lạnh nhạt như trước, từ từ bước qua người Lâm Hàn, tiến vào đấu trường, giọng nói nhẹ như gió văng vẳng bên tai đối thủ:
- Vì ta và ngươi có thù! Vậy thôi!
...
Cũng trong ngày hôm đó!
Trận chiến thứ ba và thứ tư của vòng tứ kết cũng hoàn thành! Trận thứ ba khá gay cấn, Jacob chuyên sử dụng ma pháp hắc ám tấn công tinh thần và ăn mòn thân thể, nhưng tên hỗn long kia lại thuần túy là một tên điên, chỉ biết lấy chiến đấu giết chóc làm niềm vui! Thân thể hắn cũng bá đạo đến không hợp thói thường.
Nghe nói, hắn là đứa con lai duy nhất của Thần Long và Cự Long! Bị cả hai tộc vứt bỏ, cuối cùng lại được tộc Đằng Xà thu nhận bởi hình dạng của hắn rất trùng hợp lại có phần giống với Đằng Xà! Thân phận hắn cũng nhảy vọt từ đứa không ai thèm thành Thánh Chủ tộc Đằng Xà, nhưng vì tuổi thơ không mấy tốt đẹp cùng ký ức như cơn ác mộng, tâm lý của hắn có phần vặn vẹo biến thái...
Cuối cùng, Jacob sử dụng cấm chú phế toàn bộ giác quan của Hỗn Long, nhưng đồng thời cũng trúng một quyền khai sơn liệt thạch của đối thủ! Với cái thân thể non mềm của ma pháp sư, lần này hắn có sống chắc cũng phải nằm giường vài năm là ít!
Trận này... lưỡng bại câu thương! Cũng có nghĩa, người chiến thắng ở trận thứ tư sẽ được trực tiếp tham gia trận chung kết!
Trận này, Dương Dũng từ Thần Tướng Chiến Quốc gặp Lã Thiên Thanh!
Như chiến đấu cho Lâm Hàn nhìn, Lã Thiên Thanh trực tiếp thả ra khí thế trời biển của mình, đạo cảnh thoáng chốc đã cuốn sâu Dương Dũng vào bên trong! Nhưng Dương Dũng cũng là hạng tâm trí kiên định, cố gắng dùng đạo cảnh của mình chống lại, vậy mà có thể miễn cưỡng hoạt động được, tiến hành đánh trả. Nhưng kể cả vậy, qua hơn trăm chiêu, Dương Dũng cũng phải chịu thua vì kiệt sức, khi mà thân thể hắn phải chịu áp lực của đạo cảnh, còn Lã Thiên Thanh thì không, bởi đạo cảnh của Lã Thiên Thanh đã chèn ép hắn quá chặt chẽ!
Đây thuần túy là lấy tu vi ép người! Ngay cả mấy trận trước cũng là như vậy! Lã Thiên Thanh chỉ thuần túy lấy đạo cảnh ra áp bức, các đối thủ đều đã đứng im chịu thua. Cho đến hiện tại, thủ đoạn của hắn là như thế nào, không mấy ai có thể biết được!
Lâm Hàn chăm chú đứng trên một góc khán đài, cố gắng nhìn ra điểm gì đó đáng chú ý! Nhưng thật tiếc, dù cho hắn có căng hết mắt ra cũng không thấy được điều gì bí hiểm. Lâm Hàn hắn không lấy võ nhập đạo, không có đạo cảnh, vì vậy sự huyền bí của đạo cảnh cũng hoàn toàn không nằm trong tầm hiểu biết của hắn. Hắn đang thuần túy dùng một đôi mắt để nhìn vào thứ hư vô mờ mịt như đạo cảnh! Hắn không thể cảm nhận được, cho đến khi hắn có thể đối đầu trực tiếp!
Đúng rồi!
Có lẽ Lâm Chấn Sơn có thể giúp mình! Trên danh nghĩa, lão vẫn là đạo sư kiêm huấn luyện viên của mình trong lần tranh tài này. Hỏi lão đúng là thiên kinh địa nghĩa!
Quyết định như vậy, Lâm Hàn âm thầm ghi nhớ kỹ, chờ có cơ hội sẽ thỉnh giáo Lâm Chấn Sơn thêm! Nhiệm vụ lần này thực sự quá nguy hiểm và trọng đại rồi! Lâm Hàn không muốn mất tất cả, không muốn mất đi những người mà hắn yêu thương! Hắn tu luyện điên cuồng như vậy là vì cái gì? Chẳng phải là vì Tuyết Thiên Lăng hay sao? Mất đi tất cả tu vi, hắn có thể tu luyện lại, nhưng nếu mất cả ký ức, vậy thì cuộc đời hắn sẽ mất đi ý nghĩa quan trọng nhất!
Lúc đó, “hắn” vẫn là “hắn”, nhưng thực ra không còn là “hắn” nữa rồi, bởi hắn đã mất đi mục tiêu to lớn nhất đời mình!
Hơn nữa, nhiệm vụ lần này còn liên quan trực tiếp đến Lê Ân Tĩnh! Bằng bất cứ giá nào, hắn cũng phải bảo vệ nàng, hắn không muốn nàng phải chịu bất cứ thương tổn gì, dù chỉ là nhỏ nhất!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.