Chương 118: Thần kiếm
Hóng Heart
20/09/2015
Trên đỉnh Cửu Long Sơn.
Chín con đường rồng kéo dài từ dưới chân núi cuối cùng cũng có điểm kết, là chín cái đầu rồng khổng lồ với chín loại màu sắc khác nhau, chín loại nguyên liệu chế tạo khác nhau, đại diện cho chín cực phong ấn trên Cửu Long Sơn này.
Chín cái đầu rồng, mỗi con có một biểu hiện, có con dữ tợn hung lệ, có con dè dặt đề phòng, có con xảo trá tính toán, cũng có con sợ hãi như rùa rụt cổ, có con lạnh lùng vô cảm, có con đằng đằng sát khí, có con tham lam mờ mắt... Nhưng điểm chung của chúng, đó là cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào bảo vật mà chúng tranh đoạt!
Cục diện Cửu Long Tranh Châu! Lơ lửng trên không chính là viên châu mà chúng tranh đoạt! Phong ấn chủ chốt nhất, của cả ngọn núi: Long Châu Đài!
Nói là đài, nhưng về thực chất, người ngoài nhìn thấy nó không khác gì một quả cầu ánh sáng màu trắng lơ lửng giữa không trung, che lấp hoàn toàn đi ánh sáng của thái dương trên không. Hai đối thủ tiến vào trong quả cầu đó sẽ gặp được Long Châu Đài chính thức, chiến đấu ở đó trong tình trạng yên tĩnh nhất, không bị ngoại lực tác động gây phân tâm!
Tự cổ, khi mà phong ấn này được thành lập, có một số quy tắc đã được tạo ra để phong ấn có thể duy trì một cách bền vững nhất có thể. Trong đó có hai quy tắc quan trọng nhất:
- Chỉ có hai người có thể đi vào! Để đảm bảo chiến đấu cân bằng nhất, tránh tình trạng nghiêng về một phía khiến không thể cung cấp đủ năng lượng cho phong ấn.
- Tu vi của hai đối thủ không thể quá cấp Thánh! Cường giả cấp Thần đi vào cũng sẽ bị hạn chế tu vi xuống cấp Thánh! Đây là phong ấn do mười lăm cường giả cấp Thần chung tay thành lập, đồng thời được trận pháp sư đệ nhất đại lục lúc bấy giờ, trận pháp sư cấp thần duy nhất thời đó thiết kế, cực kỳ mạnh mẽ và bá đạo, quy tắc này... xưa nay chưa có bất cứ một ai có thể phá nổi!
Sở dĩ có quy tắc thứ hai là vì bên trong phong ấn này được tập trung rất nhiều trận pháp nhỏ bên trong nhằm hấp thu năng lượng và phục hồi bởi lực tàn phá, vì vậy rất khó chịu được sức công kích mạnh mẽ từ cường giả cấp Thần, không mạnh mẽ và bền bỉ được như bên ngoài phong ấn! Hơn nữa, chỉ cần hai đối thủ lên đến cấp Thánh, năng lượng cung cấp cho phong ấn đã rất no đủ rồi, không cần thiết phải dùng đến cường giả cấp Thần!
Hiện tại, trên đỉnh Cửu Long sơn đã tụ tập khoảng ngàn người, tất cả đều chú mục nhìn chằm chằm vào hai đối thủ đang dần dần tiến vào trong tấm màn ánh sáng, thân thể dần bị “long châu” nuốt mất!
Đúng lúc này!
Chíu!
Ngay trong thời khắc Lê Ân Tĩnh sắp hoàn toàn biến mất, thân hình Lâm Hàn đột nhiên chớp lên màu trắng, biến mất khỏi vị trí bên cạnh Kim Huyền! Không một ai có thể ngờ tới, mọi người vẫn còn kinh ngạc nhìn về phía này, chưa hiểu chuyện gì xảy ra!
Aaaaa
Một tiếng gào đau đớn vang vọng cả Cửu Long Sơn, nhìn lên phía trên, một thân ảnh màu trắng đột nhiên bắn ngược về phía sau như đạn đạo, chật vật rơi bịch xuống đất. Chỉ một thoáng chốc như thế thôi, quần áo hắn đã rách nát đến không nỡ nhìn, mặt đầy tro bụi, đôi mắt đầy cay đắng nhìn về phía hai tuyển thủ kia biến mất!
Thất bại rồi sao?
- Aiz! Cái thằng bé này, cần gì phải như vậy chứ? Ta cũng không hiểu nổi ngươi nữa, trận chung kết này tuy rằng phần thưởng rất phong phú, nhưng vào đó cũng rất nguy hiểm, ngươi cần gì cứ phải liều mạng như vậy? Phong ấn này đến ta cũng không dám chọc, vậy mà ngươi lại dám làm ẩu làm bừa... Aiz, thôi về thôi, nghỉ ngơi cho tốt rồi tĩnh tâm lại!
Lâm Chấn Sơn đi tới, đỡ Lâm Hàn dậy, khuôn mặt hơi trầm ngâm thất vọng nói với Lâm Hàn. Xung quanh cũng có mấy phần tử cười nhạo hắn không biết tự lượng sức, trong đó chắc chắn có tên Lâm Thế Hùng kia...
Lâm Hàn không nói gì, ngất ngư đứng dậy, thân hình lầm lũi đi theo sau lưng Lâm Chấn Sơn. Trước khi rời đi, hắn còn nhìn về phía Long Châu Đài kia với ánh mắt cực kỳ kỳ dị và khó hiểu.
....
Long Châu Đài!
Không giống như người ta tưởng tượng! Bên trong này không phải là một võ đài đẫm máu, lạnh lẽo và vô vị. Trái lại, bên trong còn là một vùng sơn minh thủy tú, rộng bạt ngàn nhìn không thấy điểm kết! Nơi đây có trời xanh mây trắng, sông núi trập trùng, cá biệt còn có cả một ngọn núi lửa đang bốc lên khói đen nghi ngút, chứng minh nó vẫn còn đang sống, hơn nữa còn hoạt động rất mạnh!
Đây là... một không gian độc lập! Là một vùng đất rất hoang sơ và trong sạch, nhưng không có bất cứ động vật nào. Đồng thời cũng là một nơi khá tốt để ở ẩn! Nhìn khủng cảnh xinh đẹp xung quanh, trong lòng Lã Thiên Thanh bất chợt nổi lên câu hỏi, không biết bên trong này còn có người nào khác hay không?
Nhưng câu hỏi đó chỉ thoáng vụt lên rồi biến mất, tinh thần hắn đột nhiên trở nên cực kỳ táo bạo, đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào Lê Ân Tĩnh nói:
- Quả nhiên ngươi rất quan tâm tới tên kia! Lại dám bất chấp nguy hiểm, đánh bại hắn để tới đây đối đầu với ta! Ngươi không biết rằng một khi vào đây, ngươi chỉ có một phần cơ hội sống sót không?
Lê Ân Tĩnh cười cười, hơi vuốt ve thuật thức phi lôi thần trên vai áo, cái khoảnh khắc vừa rồi khi Lâm Hàn liều mạng phát động thuật không gian đuổi theo nàng, nàng đã hiểu hắn muốn làm gì rồi.
Hắn đây là muốn chơi xấu, lợi dụng lúc nàng đang mơ hồ nhất vì bị hắn hôn, âm thầm ấn thuật thức lên vai nàng, muốn lợi dụng thời điểm phong ấn mở ra sẽ dùng thuật không gian trong chớp mắt chui vào! Hắn đây là công khai ăn gian, trực tiếp ăn gian trước mặt rất nhiều người. Nói không quá, hành vi như vậy rất hèn và thấp kém, nhưng hắn vẫn không ngại làm, chỉ vì nàng... Như vậy là đủ rồi!
- Nếu ta vào, vậy thì vẫn còn cơ hội chiến thắng, nếu hắn vào, vậy thì ngươi sẽ giết hắn! Chẳng phải chính miệng ngươi đã nói như vậy sao?
Lê Ân Tĩnh lạnh nhạt cười nói. Nàng không biết rằng, những lời tương tự, Lã Thiên Thanh cũng đã nói với Lâm Hàn!
Mục đích chính là khiến hai người vì muốn bảo vệ nhau mà tranh đoạt chiến thắng, đồng thời cũng vì thế mà tranh đấu kịch liệt hơn, tàn phá mối quan hệ của hai người từ bên trong. Mà cho dù không thành công cũng chẳng quan trọng, Lã Thiên Thanh hắn chỉ muốn đùa chơi chết bọn họ mà thôi, đồng thời cũng muốn chứng kiến cái tình cảm khốn kiếp của đôi cẩu nam nữ này sâu nặng đến đâu! Hắn muốn bọn chúng phải trả giá thật đắt, một lũ phản trắc không hơn không kém!
- Ngươi đúng là kỳ lạ! Rõ ràng đã coi thường tu vi của hắn, cho rằng hắn không mạnh bằng ngươi, cho rằng hắn không thể thắng ta! Vậy mà vẫn có tình cảm với hắn, khặc khặc, ta đúng là không hiểu nổi trong cái đầu bã đậu của ngươi đang chứa cái gì? Chẳng nhẽ ngươi không có tôn nghiêm hay sao?
Lã Thiên Thanh vẫn thoải mái hỏi han, giống như hai người vốn dĩ vào đây không phải để chiến đấu vậy!
Nhưng nếu cảm nhận kỹ sẽ thấy đạo cảnh của hắn đã bắt đầu trải rộng bốn phương tám hướng, hoàn toàn bao vây lấy Lê Ân Tĩnh. Nhưng Lê Ân Tĩnh cũng không phải là chim non, lĩnh vực Ma Đấu Thánh cũng bắt đầu điên cuồng lan tràn, chống chọi lại với đạo cảnh hùng mạnh của Lã Thiên Thanh.
- Ta không coi thường hắn!
Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười vui mừng:
- Trước đây hắn yếu hơn ta rất nhiều, mấy lần giao đấu thắng cũng là vì ta nhường mới có được! Nhưng chỉ trong năm tháng, khoảng cách của hai chúng ta đã rút ngắn lại rất nhiều, mặc cho ta có giành được truyền thừa, tốc độ tăng trưởng có thể nói là khủng khiếp, nhưng hắn vẫn có thể rút ngắn khoảng cách! Ta tự hào về hắn, rồi sẽ có một ngày, hắn có thể vượt qua được ta! Nếu hắn không xứng, vậy trên đời này cũng chẳng còn ai xứng có được Lê Ân Tĩnh này! Kể cả ngươi... cũng chỉ đến thế mà thôi, ngươi không bằng được một góc của hắn! Dù là bất cứ cô gái nào đi chăng nữa, chắc chắn cũng sẽ chọn hắn, chứ không bao giờ chọn tên biến thái điên cuồng như ngươi đâu!
- Câm miệng!
Trên trán Lã Thiên Thanh bắt đầu nổi gân xanh, hai ngón tay trái chụm lại, chỉ thẳng về phía Lê Ân Tĩnh. Một làn sóng khí vô hình lao đi băng băng như đạn đạo, nhanh tới mức âm thanh rít lên trong không khí cũng không thể theo kịp.
Oành!
Lê Ân Tĩnh nhanh chóng nhảy lên, vị trí mà nàng vừa đứng đột nhiên nổ tung, mặt đất rung lên như gặp địa chấn, một cái hố sâu đến ba mét bị phá ra, khiến người ta nhìn mà kinh hồn táng đảm.
Là... Lục Mạch Thần Kiếm!
Võ công trên đời thiên kỳ bách quái, có đến thiên thiên vạn vạn loại, nhưng chủ yếu chỉ phân ra hai loại cơ bản nhất!
Lấy khí làm chủ, khí mạnh thì chiêu mạnh, nội công thâm hậu, thậm chí có thể dùng lá cây, tầm thường nhất để giết người. Lý luận này khá giống với khí tông Hoa Sơn trong Tiếu Ngạo Giang Hồ!
Lấy chiêu làm chủ, chiêu thức tinh diệu có thể phá vạn pháp, lý luận này giống với kiếm tông Hoa Sơn trong Tiếu Ngạo giang hồ.
Nhưng tất cả lý luận đó cũng chỉ là dành cho những loại công pháp từ cấp Địa trở xuống! Đối với công pháp hàng đầu thiên hạ, không những cơ sở nội công phải cực mạnh, hơn nữa phương pháp vận dụng chiêu thức cũng phải tinh diệu tuyệt luân! Chỉ có như vậy mới phát huy sức mạnh khủng khiếp nhất của võ học. Những người có được thần công như vậy, nếu lấy võ nhập đạo, đạo cảnh không những có sức đè ép khủng khiếp, mà còn có được sự thần diệu khó lường! Và Lã Thiên Thanh chính là một người như vậy.
Đối với Võ Đạo Môn, thánh địa độc tôn của võ học trong thiên hạ, là thế lực duy nhất chỉ tôn sùng võ đạo, công pháp võ học của họ luôn là những thứ lợi hại nhất, thần diệu nhất trong thiên địa! Tất cả những võ công mà thế lực khác có thì họ cũng có, những thứ thế lực khác không có, họ cũng có! Đương nhiên, điều này cũng chỉ là tương đối, nhưng như vậy cũng đã đủ để nói lên võ đạo môn khủng khiếp như thế nào.
Trên đời này, những võ công lợi hại nhất đều thuộc về Võ Đạo Môn. Lã Thiên Thanh là đệ tử xuất sắc bậc nhất của Võ Đạo Môn, lẽ đương nhiên những công pháp này cũng trong tầm với của hắn.
Và một trong những công pháp hiếm hoi đệ nhất thiên hạ đó...
Lục mạch Thần Kiếm!
Trong thiên hạ này, Võ Công luôn lấy cận chiến làm chủ, không giống như trên phim ảnh, người người nhà nhà đều phất phất tay bắn chưởng là xong một trận chiến. Vì vậy, ma pháp sư chiến đấu với võ giả luôn luôn cố giữ khoảng cách xa nhất để thi triển ma pháp. Chỉ khi đến Võ Thánh, khi mà các Võ giả có thể lợi dụng đạo cảnh để thao túng phi kiếm, giết người ngoài ngàn dặm thì đặc điểm cận chiến của Võ giả mới được định nghĩa lại phần nào.
Nhưng... Lục Mạch Thần Kiếm lại là một một thần công phá vỡ hoàn toàn quy tắc đó.
Kiếm khí sắc bén cắt ngang không khí! Không cần kết ấn, không cần niệm chú, gần như là thuấn phát, tốc độ nhanh hơn âm thanh, hơn nữa còn vô hình vô sắc, cực kỳ khó lường, khó nhận biết! Sức tàn phá của Lục Mạch Thần Kiếm khi luyện đến thượng thừa thậm chí còn sánh ngang được với Thần khí, trúng chiêu là chết chắc, Lê Ân Tĩnh không còn cách nào khác là phải né tránh!
Có thể nói, Lục Mạch thần kiếm chính là khắc tinh của ma pháp sư, khắc chế hoàn toàn thủ đoạn của một ma pháp sư dù là lợi hại nhất!
Thật là nực cười!
Một ma pháp sư vốn lại đánh xa làm tự hào như Lê Ân Tĩnh, giờ đây lại phải né trái tránh phải, chật vật tìm cách lại gần đối thủ là võ giả như Lã Thiên Thanh. Ngay từ đầu trận đấu, nàng đã gặp phải tình huống cực kỳ bất lợi.
Chín con đường rồng kéo dài từ dưới chân núi cuối cùng cũng có điểm kết, là chín cái đầu rồng khổng lồ với chín loại màu sắc khác nhau, chín loại nguyên liệu chế tạo khác nhau, đại diện cho chín cực phong ấn trên Cửu Long Sơn này.
Chín cái đầu rồng, mỗi con có một biểu hiện, có con dữ tợn hung lệ, có con dè dặt đề phòng, có con xảo trá tính toán, cũng có con sợ hãi như rùa rụt cổ, có con lạnh lùng vô cảm, có con đằng đằng sát khí, có con tham lam mờ mắt... Nhưng điểm chung của chúng, đó là cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào bảo vật mà chúng tranh đoạt!
Cục diện Cửu Long Tranh Châu! Lơ lửng trên không chính là viên châu mà chúng tranh đoạt! Phong ấn chủ chốt nhất, của cả ngọn núi: Long Châu Đài!
Nói là đài, nhưng về thực chất, người ngoài nhìn thấy nó không khác gì một quả cầu ánh sáng màu trắng lơ lửng giữa không trung, che lấp hoàn toàn đi ánh sáng của thái dương trên không. Hai đối thủ tiến vào trong quả cầu đó sẽ gặp được Long Châu Đài chính thức, chiến đấu ở đó trong tình trạng yên tĩnh nhất, không bị ngoại lực tác động gây phân tâm!
Tự cổ, khi mà phong ấn này được thành lập, có một số quy tắc đã được tạo ra để phong ấn có thể duy trì một cách bền vững nhất có thể. Trong đó có hai quy tắc quan trọng nhất:
- Chỉ có hai người có thể đi vào! Để đảm bảo chiến đấu cân bằng nhất, tránh tình trạng nghiêng về một phía khiến không thể cung cấp đủ năng lượng cho phong ấn.
- Tu vi của hai đối thủ không thể quá cấp Thánh! Cường giả cấp Thần đi vào cũng sẽ bị hạn chế tu vi xuống cấp Thánh! Đây là phong ấn do mười lăm cường giả cấp Thần chung tay thành lập, đồng thời được trận pháp sư đệ nhất đại lục lúc bấy giờ, trận pháp sư cấp thần duy nhất thời đó thiết kế, cực kỳ mạnh mẽ và bá đạo, quy tắc này... xưa nay chưa có bất cứ một ai có thể phá nổi!
Sở dĩ có quy tắc thứ hai là vì bên trong phong ấn này được tập trung rất nhiều trận pháp nhỏ bên trong nhằm hấp thu năng lượng và phục hồi bởi lực tàn phá, vì vậy rất khó chịu được sức công kích mạnh mẽ từ cường giả cấp Thần, không mạnh mẽ và bền bỉ được như bên ngoài phong ấn! Hơn nữa, chỉ cần hai đối thủ lên đến cấp Thánh, năng lượng cung cấp cho phong ấn đã rất no đủ rồi, không cần thiết phải dùng đến cường giả cấp Thần!
Hiện tại, trên đỉnh Cửu Long sơn đã tụ tập khoảng ngàn người, tất cả đều chú mục nhìn chằm chằm vào hai đối thủ đang dần dần tiến vào trong tấm màn ánh sáng, thân thể dần bị “long châu” nuốt mất!
Đúng lúc này!
Chíu!
Ngay trong thời khắc Lê Ân Tĩnh sắp hoàn toàn biến mất, thân hình Lâm Hàn đột nhiên chớp lên màu trắng, biến mất khỏi vị trí bên cạnh Kim Huyền! Không một ai có thể ngờ tới, mọi người vẫn còn kinh ngạc nhìn về phía này, chưa hiểu chuyện gì xảy ra!
Aaaaa
Một tiếng gào đau đớn vang vọng cả Cửu Long Sơn, nhìn lên phía trên, một thân ảnh màu trắng đột nhiên bắn ngược về phía sau như đạn đạo, chật vật rơi bịch xuống đất. Chỉ một thoáng chốc như thế thôi, quần áo hắn đã rách nát đến không nỡ nhìn, mặt đầy tro bụi, đôi mắt đầy cay đắng nhìn về phía hai tuyển thủ kia biến mất!
Thất bại rồi sao?
- Aiz! Cái thằng bé này, cần gì phải như vậy chứ? Ta cũng không hiểu nổi ngươi nữa, trận chung kết này tuy rằng phần thưởng rất phong phú, nhưng vào đó cũng rất nguy hiểm, ngươi cần gì cứ phải liều mạng như vậy? Phong ấn này đến ta cũng không dám chọc, vậy mà ngươi lại dám làm ẩu làm bừa... Aiz, thôi về thôi, nghỉ ngơi cho tốt rồi tĩnh tâm lại!
Lâm Chấn Sơn đi tới, đỡ Lâm Hàn dậy, khuôn mặt hơi trầm ngâm thất vọng nói với Lâm Hàn. Xung quanh cũng có mấy phần tử cười nhạo hắn không biết tự lượng sức, trong đó chắc chắn có tên Lâm Thế Hùng kia...
Lâm Hàn không nói gì, ngất ngư đứng dậy, thân hình lầm lũi đi theo sau lưng Lâm Chấn Sơn. Trước khi rời đi, hắn còn nhìn về phía Long Châu Đài kia với ánh mắt cực kỳ kỳ dị và khó hiểu.
....
Long Châu Đài!
Không giống như người ta tưởng tượng! Bên trong này không phải là một võ đài đẫm máu, lạnh lẽo và vô vị. Trái lại, bên trong còn là một vùng sơn minh thủy tú, rộng bạt ngàn nhìn không thấy điểm kết! Nơi đây có trời xanh mây trắng, sông núi trập trùng, cá biệt còn có cả một ngọn núi lửa đang bốc lên khói đen nghi ngút, chứng minh nó vẫn còn đang sống, hơn nữa còn hoạt động rất mạnh!
Đây là... một không gian độc lập! Là một vùng đất rất hoang sơ và trong sạch, nhưng không có bất cứ động vật nào. Đồng thời cũng là một nơi khá tốt để ở ẩn! Nhìn khủng cảnh xinh đẹp xung quanh, trong lòng Lã Thiên Thanh bất chợt nổi lên câu hỏi, không biết bên trong này còn có người nào khác hay không?
Nhưng câu hỏi đó chỉ thoáng vụt lên rồi biến mất, tinh thần hắn đột nhiên trở nên cực kỳ táo bạo, đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào Lê Ân Tĩnh nói:
- Quả nhiên ngươi rất quan tâm tới tên kia! Lại dám bất chấp nguy hiểm, đánh bại hắn để tới đây đối đầu với ta! Ngươi không biết rằng một khi vào đây, ngươi chỉ có một phần cơ hội sống sót không?
Lê Ân Tĩnh cười cười, hơi vuốt ve thuật thức phi lôi thần trên vai áo, cái khoảnh khắc vừa rồi khi Lâm Hàn liều mạng phát động thuật không gian đuổi theo nàng, nàng đã hiểu hắn muốn làm gì rồi.
Hắn đây là muốn chơi xấu, lợi dụng lúc nàng đang mơ hồ nhất vì bị hắn hôn, âm thầm ấn thuật thức lên vai nàng, muốn lợi dụng thời điểm phong ấn mở ra sẽ dùng thuật không gian trong chớp mắt chui vào! Hắn đây là công khai ăn gian, trực tiếp ăn gian trước mặt rất nhiều người. Nói không quá, hành vi như vậy rất hèn và thấp kém, nhưng hắn vẫn không ngại làm, chỉ vì nàng... Như vậy là đủ rồi!
- Nếu ta vào, vậy thì vẫn còn cơ hội chiến thắng, nếu hắn vào, vậy thì ngươi sẽ giết hắn! Chẳng phải chính miệng ngươi đã nói như vậy sao?
Lê Ân Tĩnh lạnh nhạt cười nói. Nàng không biết rằng, những lời tương tự, Lã Thiên Thanh cũng đã nói với Lâm Hàn!
Mục đích chính là khiến hai người vì muốn bảo vệ nhau mà tranh đoạt chiến thắng, đồng thời cũng vì thế mà tranh đấu kịch liệt hơn, tàn phá mối quan hệ của hai người từ bên trong. Mà cho dù không thành công cũng chẳng quan trọng, Lã Thiên Thanh hắn chỉ muốn đùa chơi chết bọn họ mà thôi, đồng thời cũng muốn chứng kiến cái tình cảm khốn kiếp của đôi cẩu nam nữ này sâu nặng đến đâu! Hắn muốn bọn chúng phải trả giá thật đắt, một lũ phản trắc không hơn không kém!
- Ngươi đúng là kỳ lạ! Rõ ràng đã coi thường tu vi của hắn, cho rằng hắn không mạnh bằng ngươi, cho rằng hắn không thể thắng ta! Vậy mà vẫn có tình cảm với hắn, khặc khặc, ta đúng là không hiểu nổi trong cái đầu bã đậu của ngươi đang chứa cái gì? Chẳng nhẽ ngươi không có tôn nghiêm hay sao?
Lã Thiên Thanh vẫn thoải mái hỏi han, giống như hai người vốn dĩ vào đây không phải để chiến đấu vậy!
Nhưng nếu cảm nhận kỹ sẽ thấy đạo cảnh của hắn đã bắt đầu trải rộng bốn phương tám hướng, hoàn toàn bao vây lấy Lê Ân Tĩnh. Nhưng Lê Ân Tĩnh cũng không phải là chim non, lĩnh vực Ma Đấu Thánh cũng bắt đầu điên cuồng lan tràn, chống chọi lại với đạo cảnh hùng mạnh của Lã Thiên Thanh.
- Ta không coi thường hắn!
Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu, khóe môi nhếch lên nụ cười vui mừng:
- Trước đây hắn yếu hơn ta rất nhiều, mấy lần giao đấu thắng cũng là vì ta nhường mới có được! Nhưng chỉ trong năm tháng, khoảng cách của hai chúng ta đã rút ngắn lại rất nhiều, mặc cho ta có giành được truyền thừa, tốc độ tăng trưởng có thể nói là khủng khiếp, nhưng hắn vẫn có thể rút ngắn khoảng cách! Ta tự hào về hắn, rồi sẽ có một ngày, hắn có thể vượt qua được ta! Nếu hắn không xứng, vậy trên đời này cũng chẳng còn ai xứng có được Lê Ân Tĩnh này! Kể cả ngươi... cũng chỉ đến thế mà thôi, ngươi không bằng được một góc của hắn! Dù là bất cứ cô gái nào đi chăng nữa, chắc chắn cũng sẽ chọn hắn, chứ không bao giờ chọn tên biến thái điên cuồng như ngươi đâu!
- Câm miệng!
Trên trán Lã Thiên Thanh bắt đầu nổi gân xanh, hai ngón tay trái chụm lại, chỉ thẳng về phía Lê Ân Tĩnh. Một làn sóng khí vô hình lao đi băng băng như đạn đạo, nhanh tới mức âm thanh rít lên trong không khí cũng không thể theo kịp.
Oành!
Lê Ân Tĩnh nhanh chóng nhảy lên, vị trí mà nàng vừa đứng đột nhiên nổ tung, mặt đất rung lên như gặp địa chấn, một cái hố sâu đến ba mét bị phá ra, khiến người ta nhìn mà kinh hồn táng đảm.
Là... Lục Mạch Thần Kiếm!
Võ công trên đời thiên kỳ bách quái, có đến thiên thiên vạn vạn loại, nhưng chủ yếu chỉ phân ra hai loại cơ bản nhất!
Lấy khí làm chủ, khí mạnh thì chiêu mạnh, nội công thâm hậu, thậm chí có thể dùng lá cây, tầm thường nhất để giết người. Lý luận này khá giống với khí tông Hoa Sơn trong Tiếu Ngạo Giang Hồ!
Lấy chiêu làm chủ, chiêu thức tinh diệu có thể phá vạn pháp, lý luận này giống với kiếm tông Hoa Sơn trong Tiếu Ngạo giang hồ.
Nhưng tất cả lý luận đó cũng chỉ là dành cho những loại công pháp từ cấp Địa trở xuống! Đối với công pháp hàng đầu thiên hạ, không những cơ sở nội công phải cực mạnh, hơn nữa phương pháp vận dụng chiêu thức cũng phải tinh diệu tuyệt luân! Chỉ có như vậy mới phát huy sức mạnh khủng khiếp nhất của võ học. Những người có được thần công như vậy, nếu lấy võ nhập đạo, đạo cảnh không những có sức đè ép khủng khiếp, mà còn có được sự thần diệu khó lường! Và Lã Thiên Thanh chính là một người như vậy.
Đối với Võ Đạo Môn, thánh địa độc tôn của võ học trong thiên hạ, là thế lực duy nhất chỉ tôn sùng võ đạo, công pháp võ học của họ luôn là những thứ lợi hại nhất, thần diệu nhất trong thiên địa! Tất cả những võ công mà thế lực khác có thì họ cũng có, những thứ thế lực khác không có, họ cũng có! Đương nhiên, điều này cũng chỉ là tương đối, nhưng như vậy cũng đã đủ để nói lên võ đạo môn khủng khiếp như thế nào.
Trên đời này, những võ công lợi hại nhất đều thuộc về Võ Đạo Môn. Lã Thiên Thanh là đệ tử xuất sắc bậc nhất của Võ Đạo Môn, lẽ đương nhiên những công pháp này cũng trong tầm với của hắn.
Và một trong những công pháp hiếm hoi đệ nhất thiên hạ đó...
Lục mạch Thần Kiếm!
Trong thiên hạ này, Võ Công luôn lấy cận chiến làm chủ, không giống như trên phim ảnh, người người nhà nhà đều phất phất tay bắn chưởng là xong một trận chiến. Vì vậy, ma pháp sư chiến đấu với võ giả luôn luôn cố giữ khoảng cách xa nhất để thi triển ma pháp. Chỉ khi đến Võ Thánh, khi mà các Võ giả có thể lợi dụng đạo cảnh để thao túng phi kiếm, giết người ngoài ngàn dặm thì đặc điểm cận chiến của Võ giả mới được định nghĩa lại phần nào.
Nhưng... Lục Mạch Thần Kiếm lại là một một thần công phá vỡ hoàn toàn quy tắc đó.
Kiếm khí sắc bén cắt ngang không khí! Không cần kết ấn, không cần niệm chú, gần như là thuấn phát, tốc độ nhanh hơn âm thanh, hơn nữa còn vô hình vô sắc, cực kỳ khó lường, khó nhận biết! Sức tàn phá của Lục Mạch Thần Kiếm khi luyện đến thượng thừa thậm chí còn sánh ngang được với Thần khí, trúng chiêu là chết chắc, Lê Ân Tĩnh không còn cách nào khác là phải né tránh!
Có thể nói, Lục Mạch thần kiếm chính là khắc tinh của ma pháp sư, khắc chế hoàn toàn thủ đoạn của một ma pháp sư dù là lợi hại nhất!
Thật là nực cười!
Một ma pháp sư vốn lại đánh xa làm tự hào như Lê Ân Tĩnh, giờ đây lại phải né trái tránh phải, chật vật tìm cách lại gần đối thủ là võ giả như Lã Thiên Thanh. Ngay từ đầu trận đấu, nàng đã gặp phải tình huống cực kỳ bất lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.