Chương 14: Trắc nghiệm – Thử thách
Hóng Heart
04/06/2015
Thành Cửu Long, đây là ngôi thành được xây dựng lên bởi học viện Cửu Long, hay nói cho chính xác, ngôi thành này chính là học viện.
Thành Cửu Long được xây dựa vào núi, tường thành bao quanh được sử dụng hoàn toàn bằng đá xanh, loại đá chuyên dụng để khắc ma pháp. Đương nhiên, trên tường thành cũng được khắc họa đủ loại trận đồ ma pháp, pháp trận, từ phòng ngự cho đến công kích, ảo ảnh,… Trên cổng thành là chiêu bài “Thành Cửu Long” đang phát sáng rực rỡ, kể cả là giữa ban ngày. Nghe nói, tấm chiêu bài này được rèn đúc từ Nguyệt Quang Tinh Kim, kết hợp tâm huyết của mười lăm vị cường giả sáng lập học viện, tấm biển không những rực rỡ, mà còn ẩn chứa rất nhiều pháp tắc, đạo lý cao thâm bên trong. Chỉ có đến Võ Thánh mới có thể nhìn ra được phần nào.
Hiện tại Lâm Hàn và Lâm Ôn đang ở cổng thành phía Bắc, cũng là cổng thành duy nhất dùng để xuất nhập. Ở phía Nam thành chính là ngọn núi hùng vĩ Cửu Long Sơn, độ cao cụ thể của nó là bao nhiêu thì rất khó nhận biết, bởi đỉnh ngọn núi quanh năm bị bọc trong mây mù, lại thêm một trận pháp hùng tráng được bày bố trên núi, khiến người ta không thể ước lượng rõ ràng ngọn núi này cao được đến đâu.
Về trận pháp trên núi, nếu người ta không biết, chưa chắc đã nhận ra được đó là trận pháp, bởi nó đã gần như hòa vào tự nhiên, trở thành trận pháp thiên nhiên vậy. Phía Nam thành Cửu Long có chín cổng thành, là lối vào của chín con đường đi lên đỉnh núi. Chín con đường này cuốn quanh ngọn núi, lại thêm cách xây dựng đặc thù, làm người ta không khó tưởng tượng ra cảnh chín con rồng khổng lồ bám quanh sườn núi, dần dẫn lên tới đỉnh. Cũng là chín con rồng này, chúng đã tạo thành trận thế Cửu Long Tranh Bá, tạo nên trận pháp bảo hộ cho Cửu Long Sơn.
Trận pháp này không những có tác dụng tụ linh, khiến linh khí trên núi nồng nặc đến mức hóa thành sương mù, mà còn có tác dụng che mắt, đồng thời, chín con rồng kia cũng tản ra uy thế khổng lồ, khác nào loài rồng man hoang đang thực sự ngủ say trên núi, khiến những kẻ tu vi yếu kém hít thở không thông.
Nghe nói, trên đỉnh núi còn có một Long Châu Đài, ở vị trí đó, đầu của chín con rồng quây quanh một cái đài cao, giống như cảnh tượng Cửu Long Đoạt Châu. Và võ đài đó, chính là nơi diễn ra trận chung kết tranh tài hàng năm của học viện, đồng thời cũng là nơi tôn vinh các thiên tài cường giả xuất sắc nhất học viện Cửu Long.
Ở phía Đông thành Cửu Long là một hồ nước khổng lồ rộng gần một ngàn dặm, nếu đưa mắt nhìn, chưa chắc người thường đã có thể đứng từ bên này mà thấy được bờ bên kia. Hồ này cũng được coi như một khu vực để tu luyện. Mỗi đệ tử có thể kiếm một vùng quanh hồ, tự dựng lều, lán, hoặc là một căn nhà nhỏ cũng được, hoặc chi trả cho học viện để có được một địa điểm tu luyện tốt quanh hồ.
Tất nhiên, đất chật mà người thì đông, hồ này rộng thì rộng thật, nhưng cũng có phần không đủ cho đệ tử trong viện. Nên nhớ, mỗi đệ tử đều cần một diện tích đất khá rộng để tu luyện kỹ năng, chứ không phải chỉ cần một chỗ cư trú để bế quan. Nếu chỉ cần yên tĩnh để bế quan, vào trong thành Cửu Long là được rồi. Trong thành náo nhiệt, nhưng không thiếu địa điểm thanh tĩnh.
Do đó, việc thách đấu nhau để tranh giành “lãnh địa” cũng có diễn ra. Học viện cũng không ngăn cấm, thậm chí còn có phần ủng hộ, chỉ cần không tranh đấu gây ra tàn phế hay chết người là được rồi.
…
Lan man,… lại nói về phía Tây thành Cửu Long, đây là một nhánh của rừng rậm Táng Hồn. Bên trong khá thanh tĩnh, cũng có phần hoang vu. Tuy rằng nhiều người từng muốn xâm nhập nơi đây, tạo thành một vùng cư trú và tu luyện cho đệ tử, nhưng những người đó kẻ thì bị thế lực thần bí (khả năng cao là cao tầng trong rừng rậm Táng Hồn) giết chết, kẻ thì bị học viện triệu hồi, khiển trách nặng nề.
Từ đó, đệ tử học viện Cửu Long khá là kiêng kỵ vùng rừng phía Tây này. Đương nhiên, vẫn có đệ tử vào rừng tu luyện, những đệ tử này chỉ là số ít, đơn độc vào rừng, cũng không gây phản ứng quá lớn, có người còn tiến bộ nhanh như gió, lại kiếm trác kha khá từ trong rừng. Nhưng ít người thì không sao, nếu như tràn vào rừng có tổ chức với quy mô lớn, vậy thì có chuyện xảy ra rồi!
----
Lâm Hàn và Lâm Ôn dễ dàng vượt qua cổng thành, cơ bản là vì Lâm Ôn đã có giấy thông hành, lại là loại cao cấp, chẳng ai thừa hơi đi gây chuyện với hắn.
Lâm Ôn thuần thục dẫn Lâm Hàn rẽ trái rẽ phải, qua nửa giờ, hai anh em đã đến trước cổng kiến trúc cao nhất trong thành.
Đây là một tòa lâu đài!
Tòa lâu đài này được xây dựng theo kiến trúc ma pháp thần thoại của phương Tây. Cao chót vót, chìm trong sương mù. Lâu đài còn được xây dựng rất nhiều các ngọn tháp nhọn hoắt chọc thủng trời xanh, nhưng chung quy các ngọn tháp đều được xây dựng với độ cao đối xứng về hai bên, ngọn tháp ở chính giữa là lớn nhất, cũng cao nhất, hùng vĩ nhất.
Xung quanh tòa lâu đài là phương viên cực kỳ rộng rãi, với vài khu vực kiến trúc khác nhau. Xung quanh lại là tường vây chắc chắn được khảm thạch thành từng hình dáng kỳ lạ, kiến trúc tường vây này lại mang đậm chất của hoàng thành phương Đông, hay nói cho chuẩn là… rất giống tử cấm thành ở trung khựa.
Thấy Lâm Hàn kinh dị nhìn kiến trúc trước mắt, đặc biệt là tòa lâu đài kia, Lâm Ôn lắc lắc đầu vỗ vai hắn:
- Đừng có nhìn, bên đó là tòa lâu đài của Pháp Viện, đám ma pháp sư nhiều chuyện, lúc nào cũng lấy lý do: thích lên cao để cảm nhận nguyên tố dễ hơn, nên kiến trúc của Pháp Viện mới có cái kiểu như vậy. Đi thôi, chúng ta tới Võ Viện!
Lâm Hàn ồ một tiếng, cũng không ý kiến thêm gì. Hắn chỉ cảm thấy lâu đài này rất quen thuộc, hình như khá giống lâu đài Dracula trong game Castlevania mà thôi, chỉ khác ở chỗ, lâu đài Dracula kia nhìn tràn đầy màu sắc ma quỷ, còn lâu đài này lại là huyền bí, mang theo một chút tráng lệ và hào hùng.
Đi vào trong học viện, lại rẽ qua rẽ lại một lúc, Lâm Hàn và Lâm Ôn đã đi đến một vùng kiến trúc khác hoàn toàn.
Thật tráng lệ!
Nếu tòa lâu đài kia gây ấn tượng bởi chiều cao, thì vùng kiến trúc này lại gây ấn tượng cho Lâm Hàn bởi sự đồ sộ!
Cái gì cũng to! Cái gì cũng rộng… ách, miêu tả hơi phũ.
Đường rộng thênh thang, bậc thang rộng bạt ngàn. Đập vào mắt phía trước là một tòa kiến trúc cũng cực kỳ đồ sộ. Kiến trúc này không cao như lâu đài Pháp Viện, chỉ có một tầng, nhưng một tầng này cũng phải cao đến hơn ba mươi mét, không nói tới cái mặt tiền rộng tổ chảng, riêng hai cánh cổng làm bằng hồng mộc rộng đến gần hai lăm mét kia đã đủ làm cho Lâm Hàn hoa cả mắt rồi.
Trước đây Lâm Hàn chỉ là con mọt game, hắn đã bao giờ chứng kiến hàng loạt thứ đồ sộ thế này chứ? Kiến trúc xung quanh này, làm hắn cảm thấy như mình chỉ là một con kiến nhỏ bé, đang đứng đây ngưỡng mộ nhìn người khổng lồ vậy.
Nhìn vào bên trong cung điện, ừ, tạm gọi kiến trúc này là cung điện đi, bởi Lâm Hàn cũng chả biết gọi nó là gì nữa. Nhìn vào bên trong, hiện tại đang có khoảng hơn mười người đủ nam lẫn nữ xếp hàng chờ đến lượt mình trắc thí, hy vọng có thể tham gia học viện Cửu Long.
Tuy rằng hàng năm, học viện Cửu Long chiêu sinh rất nhiều, nhưng hầu hết là qua những con đường khác, chất lượng đệ tử tuyển qua những con đường kia đều rất đảm bảo, vì đó là do các nhân vật có thực lực trong viện tự mình kiểm tra, sau đó giới thiệu vào học viện. Liên quan đến vấn đề mặt mũi, không mấy ai lại đi chiêu mộ phế vật vào viện bằng danh nghĩa của mình. Có chăng thì chỉ chiêu mộ vào khoa chính trị mà thôi.
Ở học viện này, Lâm Ôn có một sư phụ rất mạnh mẽ, nhưng một sư phụ Tĩnh Ngộ Đường giới thiệu đệ tử cho Kim Cương Đường, nghe ra cũng hơi kỳ quái. Lâm Ôn cũng không quá nguyện ý làm phiền sư phụ, mà Lâm Hàn cũng không muốn mang ơn người khác, vì vậy, hắn lựa chọn tự tuyển vào. Hơn nữa, nhiệm vụ của hệ thống cũng không cho hắn lắt léo đi cổng sau, khiến Lâm Hàn cũng khá bất đắc dĩ.
Chờ khoảng năm phút, hơn mười người kia đều đã bị loại dần, hoặc là được tuyển, phía sau Lâm Hàn cũng có thêm khoảng bảy tám người. Cũng đến lượt hắn lên trắc thí rồi.
Người phía trước Lâm Hàn là một thằng bé mới khoảng sáu bảy tuổi. Trải qua trắc thí, kết quả của hắn rất tốt, thiên phú Thượng Phẩm! Ngay lập tức đã có một người trung niên mỉm cười nhẹ nhàng đến tiếp chuyện với hắn, giới thiệu về Võ Viện, Tĩnh Ngộ Đường, mục đích cuối cùng chính là chiêu mộ hắn về Tĩnh Ngộ Đường. Người xung quanh nhìn thấy cũng không để ý, coi như đây là chuyện đương nhiên.
Đến lượt Lâm Hàn, hắn từ tốn tiến lên năm bước, đặt tay lên tấm màn trong suốt trước mắt.
Tiếp xúc với bàn tay Lâm Hàn, màn sóng trở nên dập dờn, sự trong suốt như thanh thủy cũng dần thay thế bởi màu nâu sẫm ở trung tâm, màu xanh lam đậm ở quanh đó, và xanh nhạt ở viền tấm màn.
- Kinh mạch yếu ớt, tư chất tu luyện nội công: Hạ hạ phẩm.
- Thân thể, gân mạch cường tráng, tư chất tu luyện ngoại công: Cực phẩm
- Tinh thần lực bình thường, tư chất tu luyện ma pháp: Trung phẩm.
Phán định tu vi: Võ sư cấp mười!
Lâm Hàn hơi thở dài, cũng không ngoài dự đoán của hắn.
Hắn tu luyện Trường Sinh bí điển cũng được gần một năm, kinh mạch cũng được cải tạo kha khá, nhưng không khả quan cho lắm, vẫn chỉ là mức hạ phẩm, thậm chí còn là hạ phẩm trong hạ phẩm, biểu hiện là màu nâu sẫm ở trung tâm.
Thân thể cường tráng là chắc chắn, bởi không những nhờ Trường sinh bí điển, mà còn là huyết thống Senju, cùng phương pháp rèn luyện thể thuật đặc biệt, hiện tại sức sống trong người hắn cực kỳ mạnh mẽ, lực lớn vô cùng, tốc độ cũng không phải dạng vừa, đã đến cái mức này, phán đoán tư chất tu luyện ngoại công của hắn thuộc hàng Cực phẩm cũng không quá đáng.
Ngay cả Chakra, cũng có đến 80% là xuất phát từ tế bào thân thể, tinh thần lực chỉ chiếm 20%. Đấy là nhờ hắn có ưu thế của người xuyên việt, tinh thần lực khá là mạnh mẽ mới được như thế.
Lại nói về tinh thần lực, nhờ Chakra tăng lên, tinh thần lực của Lâm Hàn cũng có xu hướng tăng trưởng dần dần. Trước đây, tinh thần lực của hắn vốn đã mạnh, chỉ là không cảm nhận được nguyên tố nên không thể phát triển mà thôi. Bây giờ chẳng những cảm nhận được nguyên tố, lại còn được Chakra ảnh hưởng, tinh thần lực của hắn tăng trưởng cũng là điều dễ hiểu. Nhưng dù sao Lâm Hàn cũng không quá tập trung vào tinh thần lực, nên phán đoán hắn là Trung phẩm cũng là lẽ thường.
Người xung quanh thấy là kết quả này, có người hả hê cười nhạo, có người lại thầm thở dài tiếc hận. Thân thể hắn tốt như vậy, nếu kinh mạch mạnh hơn, chỉ cần là Trung Phẩm mà thôi, hắn có lẽ sẽ tu luyện được đến mức từ ngoại sinh nội, trở thành cường giả cũng không chừng. Nhưng kinh mạch của Lâm Hàn lại quá yếu, nếu sinh ra nội khí mà kinh mạch lại không tiếp nhận nổi, vậy thì có họa sát thân.
Không có ai tiến lên, không có ai tới tiếp chuyện với hắn, với hi vọng chiêu mộ hắn. Chỉ có người giám sát trắc thí mở miệng từ tốn khuyên giải:
- Thân thể của ngươi rất tốt, tu luyện ngoại công chăm chỉ, có thể sẽ trở thành cường giả! Tĩnh Ngộ Đường không thích hợp với ngươi, tới nội đường thử sức với Kim Cương Đường đi, hy vọng ngươi sẽ thành công! Nếu không thành công thì hãy tới Pháp Viện, tư chất Trung Phẩm của ngươi, chắc chắn sẽ được thu nhận, còn đạt được đến đâu thì còn do số phận của ngươi nữa!
Lâm Hàn trầm mặc gật đầu, lững thững đi tới nội đường trong ánh mắt kinh dị của người khác.
Hầu hết mọi người đều nghĩ hắn sẽ tới Pháp Viện, tư chất Trung Phẩm tuy không được coi trọng cho lắm, nhưng đã chắc chắn được thu nhận rồi, từ từ tu luyện, từ từ tích lũy, còn sợ gì sau này không có tương lai?
Nhưng hắn lại ngay lập tức đi vào nội viện, lựa chọn thử thách gia nhập Kim Cương Đường.
Kim Cương Đường a! Nơi đây toàn một lũ cuồng chiến đấu, muốn vào Kim Cương Đường, không có thủ đoạn đặc biệt, thì cũng phải có tu vi Đại Võ Sư cấp năm trở lên, hơn nữa, đấy chỉ là mức tối thiểu nhất mà thôi! Tùy từng trường hợp mà yêu cầu còn cao hơn nhiều!
Lâm Hàn cũng mặc kệ đám người xung quanh, hắn từng bước tiến vào nội đường, đi về phía đã được chỉ định trước.
Đây là một cái sân rộng, bên trong chỉ có duy nhất một người đàn ông để râu quai nón đang thích ý rung đùi, cửa sau vẫn còn một bóng người đang lững thững rời đi, có lẽ là một người thử thách thất bại.
Thấy Lâm Hàn đi vào, người đàn ông cũng chỉ liếc qua một cái, nhàn nhã nói:
- Quy định cũ, đánh trúng ta một chiêu, hoặc là chịu đựng được mười phút dưới tay ta, ngươi sẽ là đệ tử Kim Cương Đường!
Lâm Hàn gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi nặng nề!
Người này… rất mạnh!
Uy thế mà hắn thả ra, ít nhất cũng phải ngang bằng một Thượng Nhẫn! Khả năng phán đoán tu vi của Ninja không được tốt cho lắm, Lâm Hàn chỉ từ khí tức đó, suy ra được hắn có thể là Võ Tôn, thậm chí là Võ Vương! Nhưng thực tế tu vi của hắn là gì, cấp mấy, Lâm Hàn thật sự không biết!
Khó xơi a!
Nhưng ka không thua đâu! Ka cũng không tin, thủ đoạn quỷ dị của Ninja, đánh xuất kỳ bất ý mà không thể làm tên kia bất ngờ một lần, dành lấy thành công hay sao?
Lâm Hàn điên cuồng hò hét trong lòng! Nụ cười tự tin đang tràn ngập trên môi.
Thành Cửu Long được xây dựa vào núi, tường thành bao quanh được sử dụng hoàn toàn bằng đá xanh, loại đá chuyên dụng để khắc ma pháp. Đương nhiên, trên tường thành cũng được khắc họa đủ loại trận đồ ma pháp, pháp trận, từ phòng ngự cho đến công kích, ảo ảnh,… Trên cổng thành là chiêu bài “Thành Cửu Long” đang phát sáng rực rỡ, kể cả là giữa ban ngày. Nghe nói, tấm chiêu bài này được rèn đúc từ Nguyệt Quang Tinh Kim, kết hợp tâm huyết của mười lăm vị cường giả sáng lập học viện, tấm biển không những rực rỡ, mà còn ẩn chứa rất nhiều pháp tắc, đạo lý cao thâm bên trong. Chỉ có đến Võ Thánh mới có thể nhìn ra được phần nào.
Hiện tại Lâm Hàn và Lâm Ôn đang ở cổng thành phía Bắc, cũng là cổng thành duy nhất dùng để xuất nhập. Ở phía Nam thành chính là ngọn núi hùng vĩ Cửu Long Sơn, độ cao cụ thể của nó là bao nhiêu thì rất khó nhận biết, bởi đỉnh ngọn núi quanh năm bị bọc trong mây mù, lại thêm một trận pháp hùng tráng được bày bố trên núi, khiến người ta không thể ước lượng rõ ràng ngọn núi này cao được đến đâu.
Về trận pháp trên núi, nếu người ta không biết, chưa chắc đã nhận ra được đó là trận pháp, bởi nó đã gần như hòa vào tự nhiên, trở thành trận pháp thiên nhiên vậy. Phía Nam thành Cửu Long có chín cổng thành, là lối vào của chín con đường đi lên đỉnh núi. Chín con đường này cuốn quanh ngọn núi, lại thêm cách xây dựng đặc thù, làm người ta không khó tưởng tượng ra cảnh chín con rồng khổng lồ bám quanh sườn núi, dần dẫn lên tới đỉnh. Cũng là chín con rồng này, chúng đã tạo thành trận thế Cửu Long Tranh Bá, tạo nên trận pháp bảo hộ cho Cửu Long Sơn.
Trận pháp này không những có tác dụng tụ linh, khiến linh khí trên núi nồng nặc đến mức hóa thành sương mù, mà còn có tác dụng che mắt, đồng thời, chín con rồng kia cũng tản ra uy thế khổng lồ, khác nào loài rồng man hoang đang thực sự ngủ say trên núi, khiến những kẻ tu vi yếu kém hít thở không thông.
Nghe nói, trên đỉnh núi còn có một Long Châu Đài, ở vị trí đó, đầu của chín con rồng quây quanh một cái đài cao, giống như cảnh tượng Cửu Long Đoạt Châu. Và võ đài đó, chính là nơi diễn ra trận chung kết tranh tài hàng năm của học viện, đồng thời cũng là nơi tôn vinh các thiên tài cường giả xuất sắc nhất học viện Cửu Long.
Ở phía Đông thành Cửu Long là một hồ nước khổng lồ rộng gần một ngàn dặm, nếu đưa mắt nhìn, chưa chắc người thường đã có thể đứng từ bên này mà thấy được bờ bên kia. Hồ này cũng được coi như một khu vực để tu luyện. Mỗi đệ tử có thể kiếm một vùng quanh hồ, tự dựng lều, lán, hoặc là một căn nhà nhỏ cũng được, hoặc chi trả cho học viện để có được một địa điểm tu luyện tốt quanh hồ.
Tất nhiên, đất chật mà người thì đông, hồ này rộng thì rộng thật, nhưng cũng có phần không đủ cho đệ tử trong viện. Nên nhớ, mỗi đệ tử đều cần một diện tích đất khá rộng để tu luyện kỹ năng, chứ không phải chỉ cần một chỗ cư trú để bế quan. Nếu chỉ cần yên tĩnh để bế quan, vào trong thành Cửu Long là được rồi. Trong thành náo nhiệt, nhưng không thiếu địa điểm thanh tĩnh.
Do đó, việc thách đấu nhau để tranh giành “lãnh địa” cũng có diễn ra. Học viện cũng không ngăn cấm, thậm chí còn có phần ủng hộ, chỉ cần không tranh đấu gây ra tàn phế hay chết người là được rồi.
…
Lan man,… lại nói về phía Tây thành Cửu Long, đây là một nhánh của rừng rậm Táng Hồn. Bên trong khá thanh tĩnh, cũng có phần hoang vu. Tuy rằng nhiều người từng muốn xâm nhập nơi đây, tạo thành một vùng cư trú và tu luyện cho đệ tử, nhưng những người đó kẻ thì bị thế lực thần bí (khả năng cao là cao tầng trong rừng rậm Táng Hồn) giết chết, kẻ thì bị học viện triệu hồi, khiển trách nặng nề.
Từ đó, đệ tử học viện Cửu Long khá là kiêng kỵ vùng rừng phía Tây này. Đương nhiên, vẫn có đệ tử vào rừng tu luyện, những đệ tử này chỉ là số ít, đơn độc vào rừng, cũng không gây phản ứng quá lớn, có người còn tiến bộ nhanh như gió, lại kiếm trác kha khá từ trong rừng. Nhưng ít người thì không sao, nếu như tràn vào rừng có tổ chức với quy mô lớn, vậy thì có chuyện xảy ra rồi!
----
Lâm Hàn và Lâm Ôn dễ dàng vượt qua cổng thành, cơ bản là vì Lâm Ôn đã có giấy thông hành, lại là loại cao cấp, chẳng ai thừa hơi đi gây chuyện với hắn.
Lâm Ôn thuần thục dẫn Lâm Hàn rẽ trái rẽ phải, qua nửa giờ, hai anh em đã đến trước cổng kiến trúc cao nhất trong thành.
Đây là một tòa lâu đài!
Tòa lâu đài này được xây dựng theo kiến trúc ma pháp thần thoại của phương Tây. Cao chót vót, chìm trong sương mù. Lâu đài còn được xây dựng rất nhiều các ngọn tháp nhọn hoắt chọc thủng trời xanh, nhưng chung quy các ngọn tháp đều được xây dựng với độ cao đối xứng về hai bên, ngọn tháp ở chính giữa là lớn nhất, cũng cao nhất, hùng vĩ nhất.
Xung quanh tòa lâu đài là phương viên cực kỳ rộng rãi, với vài khu vực kiến trúc khác nhau. Xung quanh lại là tường vây chắc chắn được khảm thạch thành từng hình dáng kỳ lạ, kiến trúc tường vây này lại mang đậm chất của hoàng thành phương Đông, hay nói cho chuẩn là… rất giống tử cấm thành ở trung khựa.
Thấy Lâm Hàn kinh dị nhìn kiến trúc trước mắt, đặc biệt là tòa lâu đài kia, Lâm Ôn lắc lắc đầu vỗ vai hắn:
- Đừng có nhìn, bên đó là tòa lâu đài của Pháp Viện, đám ma pháp sư nhiều chuyện, lúc nào cũng lấy lý do: thích lên cao để cảm nhận nguyên tố dễ hơn, nên kiến trúc của Pháp Viện mới có cái kiểu như vậy. Đi thôi, chúng ta tới Võ Viện!
Lâm Hàn ồ một tiếng, cũng không ý kiến thêm gì. Hắn chỉ cảm thấy lâu đài này rất quen thuộc, hình như khá giống lâu đài Dracula trong game Castlevania mà thôi, chỉ khác ở chỗ, lâu đài Dracula kia nhìn tràn đầy màu sắc ma quỷ, còn lâu đài này lại là huyền bí, mang theo một chút tráng lệ và hào hùng.
Đi vào trong học viện, lại rẽ qua rẽ lại một lúc, Lâm Hàn và Lâm Ôn đã đi đến một vùng kiến trúc khác hoàn toàn.
Thật tráng lệ!
Nếu tòa lâu đài kia gây ấn tượng bởi chiều cao, thì vùng kiến trúc này lại gây ấn tượng cho Lâm Hàn bởi sự đồ sộ!
Cái gì cũng to! Cái gì cũng rộng… ách, miêu tả hơi phũ.
Đường rộng thênh thang, bậc thang rộng bạt ngàn. Đập vào mắt phía trước là một tòa kiến trúc cũng cực kỳ đồ sộ. Kiến trúc này không cao như lâu đài Pháp Viện, chỉ có một tầng, nhưng một tầng này cũng phải cao đến hơn ba mươi mét, không nói tới cái mặt tiền rộng tổ chảng, riêng hai cánh cổng làm bằng hồng mộc rộng đến gần hai lăm mét kia đã đủ làm cho Lâm Hàn hoa cả mắt rồi.
Trước đây Lâm Hàn chỉ là con mọt game, hắn đã bao giờ chứng kiến hàng loạt thứ đồ sộ thế này chứ? Kiến trúc xung quanh này, làm hắn cảm thấy như mình chỉ là một con kiến nhỏ bé, đang đứng đây ngưỡng mộ nhìn người khổng lồ vậy.
Nhìn vào bên trong cung điện, ừ, tạm gọi kiến trúc này là cung điện đi, bởi Lâm Hàn cũng chả biết gọi nó là gì nữa. Nhìn vào bên trong, hiện tại đang có khoảng hơn mười người đủ nam lẫn nữ xếp hàng chờ đến lượt mình trắc thí, hy vọng có thể tham gia học viện Cửu Long.
Tuy rằng hàng năm, học viện Cửu Long chiêu sinh rất nhiều, nhưng hầu hết là qua những con đường khác, chất lượng đệ tử tuyển qua những con đường kia đều rất đảm bảo, vì đó là do các nhân vật có thực lực trong viện tự mình kiểm tra, sau đó giới thiệu vào học viện. Liên quan đến vấn đề mặt mũi, không mấy ai lại đi chiêu mộ phế vật vào viện bằng danh nghĩa của mình. Có chăng thì chỉ chiêu mộ vào khoa chính trị mà thôi.
Ở học viện này, Lâm Ôn có một sư phụ rất mạnh mẽ, nhưng một sư phụ Tĩnh Ngộ Đường giới thiệu đệ tử cho Kim Cương Đường, nghe ra cũng hơi kỳ quái. Lâm Ôn cũng không quá nguyện ý làm phiền sư phụ, mà Lâm Hàn cũng không muốn mang ơn người khác, vì vậy, hắn lựa chọn tự tuyển vào. Hơn nữa, nhiệm vụ của hệ thống cũng không cho hắn lắt léo đi cổng sau, khiến Lâm Hàn cũng khá bất đắc dĩ.
Chờ khoảng năm phút, hơn mười người kia đều đã bị loại dần, hoặc là được tuyển, phía sau Lâm Hàn cũng có thêm khoảng bảy tám người. Cũng đến lượt hắn lên trắc thí rồi.
Người phía trước Lâm Hàn là một thằng bé mới khoảng sáu bảy tuổi. Trải qua trắc thí, kết quả của hắn rất tốt, thiên phú Thượng Phẩm! Ngay lập tức đã có một người trung niên mỉm cười nhẹ nhàng đến tiếp chuyện với hắn, giới thiệu về Võ Viện, Tĩnh Ngộ Đường, mục đích cuối cùng chính là chiêu mộ hắn về Tĩnh Ngộ Đường. Người xung quanh nhìn thấy cũng không để ý, coi như đây là chuyện đương nhiên.
Đến lượt Lâm Hàn, hắn từ tốn tiến lên năm bước, đặt tay lên tấm màn trong suốt trước mắt.
Tiếp xúc với bàn tay Lâm Hàn, màn sóng trở nên dập dờn, sự trong suốt như thanh thủy cũng dần thay thế bởi màu nâu sẫm ở trung tâm, màu xanh lam đậm ở quanh đó, và xanh nhạt ở viền tấm màn.
- Kinh mạch yếu ớt, tư chất tu luyện nội công: Hạ hạ phẩm.
- Thân thể, gân mạch cường tráng, tư chất tu luyện ngoại công: Cực phẩm
- Tinh thần lực bình thường, tư chất tu luyện ma pháp: Trung phẩm.
Phán định tu vi: Võ sư cấp mười!
Lâm Hàn hơi thở dài, cũng không ngoài dự đoán của hắn.
Hắn tu luyện Trường Sinh bí điển cũng được gần một năm, kinh mạch cũng được cải tạo kha khá, nhưng không khả quan cho lắm, vẫn chỉ là mức hạ phẩm, thậm chí còn là hạ phẩm trong hạ phẩm, biểu hiện là màu nâu sẫm ở trung tâm.
Thân thể cường tráng là chắc chắn, bởi không những nhờ Trường sinh bí điển, mà còn là huyết thống Senju, cùng phương pháp rèn luyện thể thuật đặc biệt, hiện tại sức sống trong người hắn cực kỳ mạnh mẽ, lực lớn vô cùng, tốc độ cũng không phải dạng vừa, đã đến cái mức này, phán đoán tư chất tu luyện ngoại công của hắn thuộc hàng Cực phẩm cũng không quá đáng.
Ngay cả Chakra, cũng có đến 80% là xuất phát từ tế bào thân thể, tinh thần lực chỉ chiếm 20%. Đấy là nhờ hắn có ưu thế của người xuyên việt, tinh thần lực khá là mạnh mẽ mới được như thế.
Lại nói về tinh thần lực, nhờ Chakra tăng lên, tinh thần lực của Lâm Hàn cũng có xu hướng tăng trưởng dần dần. Trước đây, tinh thần lực của hắn vốn đã mạnh, chỉ là không cảm nhận được nguyên tố nên không thể phát triển mà thôi. Bây giờ chẳng những cảm nhận được nguyên tố, lại còn được Chakra ảnh hưởng, tinh thần lực của hắn tăng trưởng cũng là điều dễ hiểu. Nhưng dù sao Lâm Hàn cũng không quá tập trung vào tinh thần lực, nên phán đoán hắn là Trung phẩm cũng là lẽ thường.
Người xung quanh thấy là kết quả này, có người hả hê cười nhạo, có người lại thầm thở dài tiếc hận. Thân thể hắn tốt như vậy, nếu kinh mạch mạnh hơn, chỉ cần là Trung Phẩm mà thôi, hắn có lẽ sẽ tu luyện được đến mức từ ngoại sinh nội, trở thành cường giả cũng không chừng. Nhưng kinh mạch của Lâm Hàn lại quá yếu, nếu sinh ra nội khí mà kinh mạch lại không tiếp nhận nổi, vậy thì có họa sát thân.
Không có ai tiến lên, không có ai tới tiếp chuyện với hắn, với hi vọng chiêu mộ hắn. Chỉ có người giám sát trắc thí mở miệng từ tốn khuyên giải:
- Thân thể của ngươi rất tốt, tu luyện ngoại công chăm chỉ, có thể sẽ trở thành cường giả! Tĩnh Ngộ Đường không thích hợp với ngươi, tới nội đường thử sức với Kim Cương Đường đi, hy vọng ngươi sẽ thành công! Nếu không thành công thì hãy tới Pháp Viện, tư chất Trung Phẩm của ngươi, chắc chắn sẽ được thu nhận, còn đạt được đến đâu thì còn do số phận của ngươi nữa!
Lâm Hàn trầm mặc gật đầu, lững thững đi tới nội đường trong ánh mắt kinh dị của người khác.
Hầu hết mọi người đều nghĩ hắn sẽ tới Pháp Viện, tư chất Trung Phẩm tuy không được coi trọng cho lắm, nhưng đã chắc chắn được thu nhận rồi, từ từ tu luyện, từ từ tích lũy, còn sợ gì sau này không có tương lai?
Nhưng hắn lại ngay lập tức đi vào nội viện, lựa chọn thử thách gia nhập Kim Cương Đường.
Kim Cương Đường a! Nơi đây toàn một lũ cuồng chiến đấu, muốn vào Kim Cương Đường, không có thủ đoạn đặc biệt, thì cũng phải có tu vi Đại Võ Sư cấp năm trở lên, hơn nữa, đấy chỉ là mức tối thiểu nhất mà thôi! Tùy từng trường hợp mà yêu cầu còn cao hơn nhiều!
Lâm Hàn cũng mặc kệ đám người xung quanh, hắn từng bước tiến vào nội đường, đi về phía đã được chỉ định trước.
Đây là một cái sân rộng, bên trong chỉ có duy nhất một người đàn ông để râu quai nón đang thích ý rung đùi, cửa sau vẫn còn một bóng người đang lững thững rời đi, có lẽ là một người thử thách thất bại.
Thấy Lâm Hàn đi vào, người đàn ông cũng chỉ liếc qua một cái, nhàn nhã nói:
- Quy định cũ, đánh trúng ta một chiêu, hoặc là chịu đựng được mười phút dưới tay ta, ngươi sẽ là đệ tử Kim Cương Đường!
Lâm Hàn gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi nặng nề!
Người này… rất mạnh!
Uy thế mà hắn thả ra, ít nhất cũng phải ngang bằng một Thượng Nhẫn! Khả năng phán đoán tu vi của Ninja không được tốt cho lắm, Lâm Hàn chỉ từ khí tức đó, suy ra được hắn có thể là Võ Tôn, thậm chí là Võ Vương! Nhưng thực tế tu vi của hắn là gì, cấp mấy, Lâm Hàn thật sự không biết!
Khó xơi a!
Nhưng ka không thua đâu! Ka cũng không tin, thủ đoạn quỷ dị của Ninja, đánh xuất kỳ bất ý mà không thể làm tên kia bất ngờ một lần, dành lấy thành công hay sao?
Lâm Hàn điên cuồng hò hét trong lòng! Nụ cười tự tin đang tràn ngập trên môi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.