Chương 52: Hồ Họa Tình
EcEXo94664
03/04/2021
"Sư huynh , chúng ta chụm cả đám thế này đi cũng không ổn."
Sau khi tiến vào địa phận núi Họa Cốc, đường rừng có chút rậm rạp khiến cho tầm nhìn hạn hẹp.
Lại thêm vào đó từ sáng tới giờ đã hai lần vô tình gặp phải dã thú, tuy không nguy hiểm cũng đủ làm cả bọn toát mồ hôi.
Không có thần thức lại không có yêu thú trinh sát để bọn họ tù túng hết chỗ nói, gã họ Đặng khó chịu nhìn Lâm Tuyệt Cảnh lên tiếng.
"Ý đệ là sao?"
Lâm Tuyệt Cảnh quay lại hỏi.
"Ý đệ là đi túm tụm lại như thế này gặp phải yêu thú bất ngờ, chúng ta hoàn toàn trở tay không kịp, chi bằng theo đệ nên cử một người đi trước một đoạn trinh sát.
Có như vậy gặp phải yêu thú hay cướp bóc cũng biết đường trước mà liệu."
Gã cằn nhằn.
"Có ổn không, nếu gặp phải thứ gì có hại, chẳng phải người đó bị hại đầu tiên hay sao?."
Lâm Tuyệt Cảnh trong mắt lóe lên, nhưng rất nhanh ổn định lại.
Đã từng theo đội nhóm vào núi làm nhiệm vụ từ xưa, gã tất nhiên là biết tới cách này từ lâu. Nhưng là một người dẫn đầu, gã phải cư xử công bằng đúng mực tránh cho đồng môn bất đồng, về tới trong môn lại bị nói xấu sau lưng tổn hại danh tiếng.
Như vậy lần sau còn ai dám đi chung với gã, bởi thế gã vẫn lặng lẽ không nói, ăn đủ khổ cực khi đó trong nhóm nhất định có người bất mãn thay gã nói ra.
Gì chứ cái kế mượn đao giết người này, năm xưa ở nội môn gã cũng từng nếm qua rồi.
"Ừm… Nếu như là đi cách chúng ta chỉ năm chục bước, vậy thì cũng không đến nỗi quá bất ngờ. Khi đó có nguy hiểm chúng ta hẳn vẫn kịp ra tay tương trợ."
Bảo Nhi đồng ý.
"Hợp lý lắm, không xa cũng không gần, đủ để vừa kịp trở tay."
Bối Nhi cũng đồng ý.
Mỗi Hàn Tông là không nói gì, bởi vì hắn biết cái chân chuột bạch thử thuốc này là dành cho hắn đây mà.
"Vậy đệ nói xem, ai là người đi trước dò đường nào."
Lâm Tuyệt Cảnh mỉm cười nhìn gã họ Đặng.
"Theo đệ thấy, huynh là trụ cột đương nhiên vị trí quan trọng, cần ở lại để chỉ huy dẫn đường rẽ lối cho mọi người."
"Ừm… tiếp đến Bảo Nhi và Bối Nhi, là thân nữ nhi cũng không thích hợp đi trước, thêm nữa không chỉ để ý đằng trước mà còn cả hai bên trái phải.
Tiếp đến nữa là đệ, phía sau không thể không đề phòng, đệ sẽ chặn hậu để ý phía sau. Và cuối cùng là…. "
Gã vừa nói xong, cả đám không khỏi nhìn về phía người còn lại.
"Ờm… Nguyên sư đệ, ở đây tất cả chúng ta đều có vị trí cả rồi, chắc đệ thấy ta sắp xếp cũng không có ý kiến gì chứ?
Ừmm… đệ cũng đừng nghĩ chúng ta bắt nạt đệ, đệ… hay coi như là luyện tập thí luyện đi, thế nào?"
Gã nhìn Hàn Tông cười cười.
"Đặng sư huynh nói đúng đấy, chúng ta ở trong một đội nhóm nên phối hợp với nhau cho hiệu quả, đệ cũng nên góp một phần sức."
Bảo Nhi cho là phải lắm.
"Đúng thế với lại đệ yên tâm đi, cảnh giới chúng ta cao hơn, có nguy hiểm nhất định sẽ kịp thời hỗ trợ đệ."
Bối Nhi cũng gật đầu.
Lâm Tuyệt Cảnh chỉ cười không nói gì, Hàn Tông đương nhiên hiểu dụng ý của bọn họ.
"Nếu đã như vậy, vậy thì đệ cũng không có ý kiến."
Hắn gật đầu rồi tiến về phía trước, trong lòng lại cười khẩy.
Trong đám người này thâm nhất vẫn là gã họ Lâm, nhìn như không làm gì nhưng thực chất lại ảnh hưởng lớn nhất.
Gã họ Đặng nói đúng, tướng chỉ huy nào có đi trước bao giờ, kế tốt thí này hay lắm hắn không bắt bẻ được.
Nói chung bọn họ vốn đã có ý rồi, trong một đội nhóm kẻ yếu nhất là kẻ không có quyền lên tiếng.
Đứng ở hoàn cảnh này hắn có lên tiếng cũng không có tác dụng, hắn cũng không trách, bởi con chuột thế mạng luôn là con chuột yếu nhất.
Còn việc tin vào lời tên ba phải họ Đặng, hắn có ngu mới tin, nhỡ mà gặp yêu thú cấp hai chắc chắn gã chạy đầu tiên.
Và thế là Hàn Tông đi trước năm mươi bước dò đường, Bảo Nhi và Bối Nhi đi hai bên, Lâm Tuyệt Cảnh ở giữa, đi sau cùng là gã họ Đặng.
…
Cả đám lại đi thêm được hai ba giờ, nơi này cây cối dần thưa thớt đã có thể nhìn thấy bầu trời.
"Nguyên Văn… đệ đi rẽ về bên phải đi, chúng ta sẽ hướng về phía bắc Hồ Họa Tình trước."
Đang đi gã họ Lâm gọi với lên cho Hàn Tông đổi hướng.
Hàn Tông hơi nhíu mày nhưng hắn cũng theo lời đổi hướng, gã họ Đặng lại khó hiểu nhìn Lâm Tuyệt Cảnh.
"Sư huynh, Anh Túc thảo mọc rất nhiều ở nơi gần nước, chúng ta lại đi về phía sườn núi làm gì?"
"Ta biết, nhưng mà đệ có nghĩ tới không, chúng ta biết tập tính của hoa, chẳng lẽ kẻ khác lại không biết?
Sườn núi tuy ít nhưng vẫn có, lại nói bọn chúng hẳn sẽ tìm về nơi có nhiều trước tiên. Với số lượng mười bông, ta nghĩ cũng không nhiều, tìm ở nơi đó là đủ lại vừa tránh va chạm không đâu."
Lâm Tuyệt Cảnh tay cầm bản đồ miệng gã phân tích đâu ra đó, ngay cả Hàn Tông cũng gật đầu cho là phải.
Ngoài tránh yêu thú trong núi lại tránh cả đám cướp, nơi nào có tài nguyên nơi đó có thổ phỉ.
Bất chợt ánh mắt Hàn Tông quét qua một cái hang tối ở đằng xa, bên ngoài tuy dây leo che đi một nửa, ánh nắng không chiếu vào sâu được.
Một mảng sâu thăm thẳm, bên ngoài có mấy ụ đất tròn, hắn nhìn cái là nhận ra ngay.
"Các sư huynh sư tỷ mau lại đây, đệ tìm thấy một cái hang."
Gã họ Đặng nhíu mày, cả đám nghi hoặc bởi vì từ ngoài nhìn vào không thấy hết được bên trong.
"Hang động này có vẻ rất sâu đây, không biết bên trong có gì?"
"Đây là hang của Thổ Thiết Mối."
Người nói là Lâm Tuyệt Cảnh, gã sau khi cúi xuống xem xét mấy ụ đất cùng vết tích liền đưa ra kết luận.
"Sư huynh đọc ở bộ nào vậy? Đệ có đọc qua hai bộ mà không có."
Hàn Tông nhíu mày.
Quả thật tông môn bắt học chứ không dạy, vì thế chọn đọc cuốn nào, bộ nào là việc của đệ tử, tông môn chỉ có trách nhiệm tới tháng kiểm tra.
"Địa Thú Thổ Bộ. Được rồi chúng ta đi tiếp thôi, tiện tìm xem có hang nào kín đáo làm chỗ trú chân đêm nay không."
Gã phẩy phẩy tay rồi rút tấm bản đồ ra chỉ cho Hàn Tông đi về trước một phía.
Nếu đã là hang của Thổ Thiết Mối vậy thì nên tránh, cả đám Hàn Tông lại tiếp tục lên đường.
….
Trong một tòa đại sơn nguy nga tráng lệ, nơi đỉnh núi mây vờn quẩn quanh, từ xa như ẩn như hiện từng căn điện tráng lệ.
Đỉnh một ngọn tháp tỏa ra kim quang sáng chói, trên đó gắn một viên châu to chừng bàn tay, tỏa sáng ánh màu xanh ngọc chiếu rọi khắp đỉnh.
Phía tầng cao nhất của ngọn tháp, bên trong rộng rãi trang hoàng, từng vật dụng tỏa ra linh khí dao động.
Phía trên bảo tọa một trung niên nhân khoảng chừng năm mươi, khuôn mặt uy nghiêm thân mặc trường bào kim quang lấp lánh.
Bên dưới lại có ba người ngồi tọa nhắm mắt quay xuống, mà phía dưới nữa lại có chín vị nhân giả ngồi hai bên, có người trẻ như đôi mươi cũng có người già lưng còng tóc bạc.
Ngồi sau bọn họ lại có đến hơn mười vị lão nhân khác nữa, trên người bọn họ không hề tỏa ra khí tức gì, thật giống phàm nhân.
Bọn họ lúc này lại đang nghiêm túc bàn luận về một vấn đề nào đó...
"Đây là đại sự của môn ta, cần phải chú ý trọng điểm."
Một lão giả ngồi ghế đầu tiên lên tiếng.
"Ta thấy vẫn là trẻ con, nếu mà chú trọng quá mức sẽ dẫn tới tự phụ, tự mãn, đây là điểm nguy hiểm của tất cả tu giả. Lại nói khoa trương sẽ dẫn tới kẻ khác chú ý, không tốt cho tương lai."
Đối diện hàng ghế đầu bên kia một nam tử trên hai mươi lên tiếng, một thân kim bào sang trọng, cả người y toát ra vẻ phiêu lãng không dính chút bụi trần.
"Ta lại cho rằng chúng ta nên thể hiện một chút lễ, đây là vinh quang họ đáng được nhận. Cũng là thêm một mục tiêu cho rất nhiều môn nhân khác phấn đấu, những việc thế này đã quá lâu rồi môn ta chưa có."
Một nữ nhân cung trang tử y ở hàng ghế thứ ba lên tiếng, nàng ta nhìn trên ba mươi, trẻ trung có nét quyến rũ mặn mà.
"Ta cũng cho là thế, môn ta trong hai ngàn năm qua chưa từng phát sinh, chẳng lẽ đây không phải đại sự?
Còn về phần kẻ bên ngoài chú ý? Ha ha, có kẻ nào như thế lớn lên lại tránh khỏi ác tâm chú ý?."
Một lão giả hàng ghế cuối lên tiếng, lão giả trường bào đen trắng này có phần nóng nảy.
Tiếp đó một trận bàn tán sôi nổi chín người mười ý, mà bốn kẻ bên trên lại chưa nói lời nào.
"Được rồi chư vị, không biết ý ba vị đây thế nào."
Cuối cùng người ngồi trên bảo tọa cũng lên tiếng cắt lời, y nhìn qua ba người ngồi gần mình lên tiếng.
"Theo ta thấy, người đáng nhận nên nhận, thứ phải gặp sẽ gặp."
Trung niên nhân ngồi giữa lên tiếng, y nói một câu không đầu không cuối, còn hai người khác vẫn nhắm mắt dường như không nghe thấy gì.
"Được rồi, cử một hộ pháp đem một chút lễ tới gia môn người ta cảm tạ. Lệnh ban xuống nghiêm ngặt tuần tra chấp hành, những thứ còn lại các vị tự sắp xếp đi."
Nhìn qua một lượt, y trầm ngâm sau đó ban lệnh truyền xuống, tiếp đó thân hình y mờ ảo rồi tan biến mất, kế đó lại đến ba người khác thân hình tan theo.
Nhìn một màn trên, chín vị ngồi trước cùng hơn mười vị lão nhân ngồi sau trầm ngâm, có người gật đầu lại có người thâm trầm tính toán.
Duy chỉ có lão giả ngồi hàng cuối khi nãy lên tiếng là biểu lộ thần sắc vui mừng.
..
Sau khi tiến vào địa phận núi Họa Cốc, đường rừng có chút rậm rạp khiến cho tầm nhìn hạn hẹp.
Lại thêm vào đó từ sáng tới giờ đã hai lần vô tình gặp phải dã thú, tuy không nguy hiểm cũng đủ làm cả bọn toát mồ hôi.
Không có thần thức lại không có yêu thú trinh sát để bọn họ tù túng hết chỗ nói, gã họ Đặng khó chịu nhìn Lâm Tuyệt Cảnh lên tiếng.
"Ý đệ là sao?"
Lâm Tuyệt Cảnh quay lại hỏi.
"Ý đệ là đi túm tụm lại như thế này gặp phải yêu thú bất ngờ, chúng ta hoàn toàn trở tay không kịp, chi bằng theo đệ nên cử một người đi trước một đoạn trinh sát.
Có như vậy gặp phải yêu thú hay cướp bóc cũng biết đường trước mà liệu."
Gã cằn nhằn.
"Có ổn không, nếu gặp phải thứ gì có hại, chẳng phải người đó bị hại đầu tiên hay sao?."
Lâm Tuyệt Cảnh trong mắt lóe lên, nhưng rất nhanh ổn định lại.
Đã từng theo đội nhóm vào núi làm nhiệm vụ từ xưa, gã tất nhiên là biết tới cách này từ lâu. Nhưng là một người dẫn đầu, gã phải cư xử công bằng đúng mực tránh cho đồng môn bất đồng, về tới trong môn lại bị nói xấu sau lưng tổn hại danh tiếng.
Như vậy lần sau còn ai dám đi chung với gã, bởi thế gã vẫn lặng lẽ không nói, ăn đủ khổ cực khi đó trong nhóm nhất định có người bất mãn thay gã nói ra.
Gì chứ cái kế mượn đao giết người này, năm xưa ở nội môn gã cũng từng nếm qua rồi.
"Ừm… Nếu như là đi cách chúng ta chỉ năm chục bước, vậy thì cũng không đến nỗi quá bất ngờ. Khi đó có nguy hiểm chúng ta hẳn vẫn kịp ra tay tương trợ."
Bảo Nhi đồng ý.
"Hợp lý lắm, không xa cũng không gần, đủ để vừa kịp trở tay."
Bối Nhi cũng đồng ý.
Mỗi Hàn Tông là không nói gì, bởi vì hắn biết cái chân chuột bạch thử thuốc này là dành cho hắn đây mà.
"Vậy đệ nói xem, ai là người đi trước dò đường nào."
Lâm Tuyệt Cảnh mỉm cười nhìn gã họ Đặng.
"Theo đệ thấy, huynh là trụ cột đương nhiên vị trí quan trọng, cần ở lại để chỉ huy dẫn đường rẽ lối cho mọi người."
"Ừm… tiếp đến Bảo Nhi và Bối Nhi, là thân nữ nhi cũng không thích hợp đi trước, thêm nữa không chỉ để ý đằng trước mà còn cả hai bên trái phải.
Tiếp đến nữa là đệ, phía sau không thể không đề phòng, đệ sẽ chặn hậu để ý phía sau. Và cuối cùng là…. "
Gã vừa nói xong, cả đám không khỏi nhìn về phía người còn lại.
"Ờm… Nguyên sư đệ, ở đây tất cả chúng ta đều có vị trí cả rồi, chắc đệ thấy ta sắp xếp cũng không có ý kiến gì chứ?
Ừmm… đệ cũng đừng nghĩ chúng ta bắt nạt đệ, đệ… hay coi như là luyện tập thí luyện đi, thế nào?"
Gã nhìn Hàn Tông cười cười.
"Đặng sư huynh nói đúng đấy, chúng ta ở trong một đội nhóm nên phối hợp với nhau cho hiệu quả, đệ cũng nên góp một phần sức."
Bảo Nhi cho là phải lắm.
"Đúng thế với lại đệ yên tâm đi, cảnh giới chúng ta cao hơn, có nguy hiểm nhất định sẽ kịp thời hỗ trợ đệ."
Bối Nhi cũng gật đầu.
Lâm Tuyệt Cảnh chỉ cười không nói gì, Hàn Tông đương nhiên hiểu dụng ý của bọn họ.
"Nếu đã như vậy, vậy thì đệ cũng không có ý kiến."
Hắn gật đầu rồi tiến về phía trước, trong lòng lại cười khẩy.
Trong đám người này thâm nhất vẫn là gã họ Lâm, nhìn như không làm gì nhưng thực chất lại ảnh hưởng lớn nhất.
Gã họ Đặng nói đúng, tướng chỉ huy nào có đi trước bao giờ, kế tốt thí này hay lắm hắn không bắt bẻ được.
Nói chung bọn họ vốn đã có ý rồi, trong một đội nhóm kẻ yếu nhất là kẻ không có quyền lên tiếng.
Đứng ở hoàn cảnh này hắn có lên tiếng cũng không có tác dụng, hắn cũng không trách, bởi con chuột thế mạng luôn là con chuột yếu nhất.
Còn việc tin vào lời tên ba phải họ Đặng, hắn có ngu mới tin, nhỡ mà gặp yêu thú cấp hai chắc chắn gã chạy đầu tiên.
Và thế là Hàn Tông đi trước năm mươi bước dò đường, Bảo Nhi và Bối Nhi đi hai bên, Lâm Tuyệt Cảnh ở giữa, đi sau cùng là gã họ Đặng.
…
Cả đám lại đi thêm được hai ba giờ, nơi này cây cối dần thưa thớt đã có thể nhìn thấy bầu trời.
"Nguyên Văn… đệ đi rẽ về bên phải đi, chúng ta sẽ hướng về phía bắc Hồ Họa Tình trước."
Đang đi gã họ Lâm gọi với lên cho Hàn Tông đổi hướng.
Hàn Tông hơi nhíu mày nhưng hắn cũng theo lời đổi hướng, gã họ Đặng lại khó hiểu nhìn Lâm Tuyệt Cảnh.
"Sư huynh, Anh Túc thảo mọc rất nhiều ở nơi gần nước, chúng ta lại đi về phía sườn núi làm gì?"
"Ta biết, nhưng mà đệ có nghĩ tới không, chúng ta biết tập tính của hoa, chẳng lẽ kẻ khác lại không biết?
Sườn núi tuy ít nhưng vẫn có, lại nói bọn chúng hẳn sẽ tìm về nơi có nhiều trước tiên. Với số lượng mười bông, ta nghĩ cũng không nhiều, tìm ở nơi đó là đủ lại vừa tránh va chạm không đâu."
Lâm Tuyệt Cảnh tay cầm bản đồ miệng gã phân tích đâu ra đó, ngay cả Hàn Tông cũng gật đầu cho là phải.
Ngoài tránh yêu thú trong núi lại tránh cả đám cướp, nơi nào có tài nguyên nơi đó có thổ phỉ.
Bất chợt ánh mắt Hàn Tông quét qua một cái hang tối ở đằng xa, bên ngoài tuy dây leo che đi một nửa, ánh nắng không chiếu vào sâu được.
Một mảng sâu thăm thẳm, bên ngoài có mấy ụ đất tròn, hắn nhìn cái là nhận ra ngay.
"Các sư huynh sư tỷ mau lại đây, đệ tìm thấy một cái hang."
Gã họ Đặng nhíu mày, cả đám nghi hoặc bởi vì từ ngoài nhìn vào không thấy hết được bên trong.
"Hang động này có vẻ rất sâu đây, không biết bên trong có gì?"
"Đây là hang của Thổ Thiết Mối."
Người nói là Lâm Tuyệt Cảnh, gã sau khi cúi xuống xem xét mấy ụ đất cùng vết tích liền đưa ra kết luận.
"Sư huynh đọc ở bộ nào vậy? Đệ có đọc qua hai bộ mà không có."
Hàn Tông nhíu mày.
Quả thật tông môn bắt học chứ không dạy, vì thế chọn đọc cuốn nào, bộ nào là việc của đệ tử, tông môn chỉ có trách nhiệm tới tháng kiểm tra.
"Địa Thú Thổ Bộ. Được rồi chúng ta đi tiếp thôi, tiện tìm xem có hang nào kín đáo làm chỗ trú chân đêm nay không."
Gã phẩy phẩy tay rồi rút tấm bản đồ ra chỉ cho Hàn Tông đi về trước một phía.
Nếu đã là hang của Thổ Thiết Mối vậy thì nên tránh, cả đám Hàn Tông lại tiếp tục lên đường.
….
Trong một tòa đại sơn nguy nga tráng lệ, nơi đỉnh núi mây vờn quẩn quanh, từ xa như ẩn như hiện từng căn điện tráng lệ.
Đỉnh một ngọn tháp tỏa ra kim quang sáng chói, trên đó gắn một viên châu to chừng bàn tay, tỏa sáng ánh màu xanh ngọc chiếu rọi khắp đỉnh.
Phía tầng cao nhất của ngọn tháp, bên trong rộng rãi trang hoàng, từng vật dụng tỏa ra linh khí dao động.
Phía trên bảo tọa một trung niên nhân khoảng chừng năm mươi, khuôn mặt uy nghiêm thân mặc trường bào kim quang lấp lánh.
Bên dưới lại có ba người ngồi tọa nhắm mắt quay xuống, mà phía dưới nữa lại có chín vị nhân giả ngồi hai bên, có người trẻ như đôi mươi cũng có người già lưng còng tóc bạc.
Ngồi sau bọn họ lại có đến hơn mười vị lão nhân khác nữa, trên người bọn họ không hề tỏa ra khí tức gì, thật giống phàm nhân.
Bọn họ lúc này lại đang nghiêm túc bàn luận về một vấn đề nào đó...
"Đây là đại sự của môn ta, cần phải chú ý trọng điểm."
Một lão giả ngồi ghế đầu tiên lên tiếng.
"Ta thấy vẫn là trẻ con, nếu mà chú trọng quá mức sẽ dẫn tới tự phụ, tự mãn, đây là điểm nguy hiểm của tất cả tu giả. Lại nói khoa trương sẽ dẫn tới kẻ khác chú ý, không tốt cho tương lai."
Đối diện hàng ghế đầu bên kia một nam tử trên hai mươi lên tiếng, một thân kim bào sang trọng, cả người y toát ra vẻ phiêu lãng không dính chút bụi trần.
"Ta lại cho rằng chúng ta nên thể hiện một chút lễ, đây là vinh quang họ đáng được nhận. Cũng là thêm một mục tiêu cho rất nhiều môn nhân khác phấn đấu, những việc thế này đã quá lâu rồi môn ta chưa có."
Một nữ nhân cung trang tử y ở hàng ghế thứ ba lên tiếng, nàng ta nhìn trên ba mươi, trẻ trung có nét quyến rũ mặn mà.
"Ta cũng cho là thế, môn ta trong hai ngàn năm qua chưa từng phát sinh, chẳng lẽ đây không phải đại sự?
Còn về phần kẻ bên ngoài chú ý? Ha ha, có kẻ nào như thế lớn lên lại tránh khỏi ác tâm chú ý?."
Một lão giả hàng ghế cuối lên tiếng, lão giả trường bào đen trắng này có phần nóng nảy.
Tiếp đó một trận bàn tán sôi nổi chín người mười ý, mà bốn kẻ bên trên lại chưa nói lời nào.
"Được rồi chư vị, không biết ý ba vị đây thế nào."
Cuối cùng người ngồi trên bảo tọa cũng lên tiếng cắt lời, y nhìn qua ba người ngồi gần mình lên tiếng.
"Theo ta thấy, người đáng nhận nên nhận, thứ phải gặp sẽ gặp."
Trung niên nhân ngồi giữa lên tiếng, y nói một câu không đầu không cuối, còn hai người khác vẫn nhắm mắt dường như không nghe thấy gì.
"Được rồi, cử một hộ pháp đem một chút lễ tới gia môn người ta cảm tạ. Lệnh ban xuống nghiêm ngặt tuần tra chấp hành, những thứ còn lại các vị tự sắp xếp đi."
Nhìn qua một lượt, y trầm ngâm sau đó ban lệnh truyền xuống, tiếp đó thân hình y mờ ảo rồi tan biến mất, kế đó lại đến ba người khác thân hình tan theo.
Nhìn một màn trên, chín vị ngồi trước cùng hơn mười vị lão nhân ngồi sau trầm ngâm, có người gật đầu lại có người thâm trầm tính toán.
Duy chỉ có lão giả ngồi hàng cuối khi nãy lên tiếng là biểu lộ thần sắc vui mừng.
..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.