Chương 377: Huynh đệ đồng môn
EcEXo94664
20/03/2024
Lại nói về Mệnh Tại Y.
Ngay khi Vạn Niên Thanh xuất hiện, nàng đã biết nơi này không thể ở lâu, liền muốn bỏ chạy.
Nàng ta hiểu rất rõ Thanh Tử Dương dụng ý thế nào. Một khi ả ta đến gặp mình, điều này đã định rằng, nàng bắt buộc phải dùng tới Siêu Nghịch Lưu.
Một là dù không có hành thích bất ngờ đang xảy ra, thì sau đó những kẻ thủ ghét Thanh Tử Dương nhất định sẽ tìm tới nàng truy tra.
Mệnh Tại Y không tin, một kẻ “nguy hiểm” như Thanh Tử Dương lại không có người ganh ghét.
Hai là, Thanh Tử Dương chịu nguy hiểm rời môn tới đây chỉ để nói chuyện với mình. Nếu không ai nghi ngờ cuộc nói chuyện này, đánh chết nàng cũng chẳng tin.
Mệnh Tại Y hiện thời quá yếu, nàng có bí mật chồng chất, một khi bị cao tầng điều tra, sẽ không đơn giản là chỉ hỏi thăm qua vài câu liền thả.
Ba là Mệnh Tại Y đã nhận ra, thứ trà vừa thối vừa khắm mà bản thân mình vừa uống, chính là Tạo Hóa Duyên.
Một thứ chất thải của thiên địa, giúp thọ nguyên gia tăng một đoạn.
Thanh Tử Dương đã từng nói, ở cảnh giới hiện tại của nàng thọ nguyên chỉ đủ dùng Siêu Nghịch Lưu hai lần. Như vậy có nghĩa Mệnh Tại Y cũng nhận ra dụng ý khi Thanh Tử Dương cho mình uống Tạo Hóa Duyên rồi.
Chỉ là nàng không rõ dụng ý của Thanh Tử Dương mà thôi.
Rốt cục cô ta khi không lại muốn nàng sử dụng Siêu Nghịch Lưu để làm gì?
Nhất thời Mệnh Tại Y bị dồn trong tình thế cấp bách, nàng không có thời gian để phán đoán.
Ngay từ khoảnh khắc có kẻ đến muốn giết Thanh Tử Dương, Mệnh Tại Y đã nhanh chân rút lui, một đường bỏ chạy.
Nàng hiểu để sử dụng Siêu Nghịch Lưu phải mất vài hơi thở. Nhưng một khi đối mặt với cường giả cấp bậc Hoàng cảnh, đó vẫn là một khoảng thời gian quá dài, đủ để cản ngăn.
Cách duy nhất là dùng truyền tống đại trận chạy đến nơi khác, vượt ra khỏi phạm vi tinh thần thức của cường giả truy tra, khi ấy mới không ngại bất trắc.
Ở đại thành này có một đại trận truyền tống bí ẩn, được đặt ở tại Phương phủ đại viện. Một vài đại thành thường sẽ không công khai chúng, chuyên môn dùng để ám thị, phục vụ cho mật thám truy tung mà thôi.
Kiếp trước ở đây không nhiều kẻ biết, chỉ sau khi Tru Thiên Môn sụp đổ, vô số kẻ nhảy ra cướp đoạt thì mới có nhiều thứ bình thường khó thấy lòi ra ánh sáng.
Mệnh Tại Y giờ đã là thiếu phu nhân Phương gia, song nàng vẫn không hi vọng nhiều có thể qua mặt thủ vệ mà rời đi. Chỉ trách đây là cách duy nhất rồi, nàng đành nhắm lao theo lao.
Nhưng vạn lần người tính không bằng vận số đeo bám, ngay khi nàng chạy đến gần Phương gia, thình lình một lão giả đứng đầu ngăn cản.
Kẻ này vừa ra, khí tức áp bức mười phấn, khiến cho Mệnh Tại Y bất ngờ chết trân.
“Tiểu nữ là Mệnh gia, hôn ước của thiếu tử Phương thành chủ. Không biết tiền bối đại danh, tiểu nữ thất kính!”
Mệnh Tại Y giả như không biết danh tính đối phương, nàng hành lễ đáp. Sau hướng lão mở lời tiếp:
“Hiện Phương thành chủ đang liên hiệp đối địch, nhưng e là thế địch quá mạnh, khó mà phản kháng. Người lệnh cho tiểu nữ đến đây, theo người Phương gia bí mật truyền tống rời đi. Tiền bối, xin người cũng theo chúng vãn bối mà rời đi thôi…!”
Quả thật phía sau ầm ầm rền rĩ, tiếng giao phong rít gào không ngừng. Khu đại thành tan hoang đổ nát, dân chúng bỏ chạy tứ tán, cảnh tượng thật là kinh khủng. . truyện ngôn tình
Nếu là gia tướng Phương gia nghe thấy, ắt sẽ vì thân phận mà tin ngay không chừng.
Từ Đào Nhân âm lãnh cười, ông ta không nói một lời, bàn tay phất lên hai cái.
Chỉ nghe ầm một tiếng, Mệnh Tại Y bị kình khí của lão đánh cho chấn lui về sau.
Nàng ta hự một tiếng, toàn thân đổ gục trên nền đất, khóe miệng đã rỉ máu.
“Ngươi còn định lừa lão phu. Ha ha… nếu không phải Vận phó truyền tin đấy, quả đúng lão phu đã bị ngươi lừa rồi!”
Tử Đào Nhân hằng hặc cười âm hiểm. Kế đến ông ta buông lời:
“Ngươi còn không mau đưa ra Điệp Khúc Họa Phúc Tương Liên thú cho ta?”
Mệnh Tại Y gượng dậy, sâu trong ánh mắt lóe tia âm lạnh. Ngoài mặt nàng ngây thơ, sợ hãi đáp:
“Tiền bối người nói gì vậy? Tiểu nữ thật không hiểu. Ta chỉ muốn tốt cho ngài, lại trở thành hiểu lầm sao…!”
Tử Đào Nhân không giận mà uy, ông ta hừ lạnh vung tay:
“Đúng là cứng đầu, đến chết không chịu khai sao? Vậy để bản Vương cho hạng vô tri ngươi sáng mắt!”
Nói rồi lão vung tay mấy lần, hơn chục đạo kiếm quang ẩn hiển đánh tới.
Sưu sưu mấy tiếng, Mệnh Tại Y nhất thời phản ứng không kịp, nàng bị đánh bay xa thêm vài trượng.
Theo đó trên người bị vô số kiếm quang rạch phá, quần áo nàng tả tơi rách nát, máu tươi tí tách chảy xuống.
Nhưng mà Mệnh Tại Y không kêu một tiếng, nàng âm trầm nhìn túi linh thú của mình rách nát rơi trên nền đất.
Từ bên trong hai đạo huỳnh quang hóa ra hai thân hình, đúng là một con Mãng Xà và Điệp thú của nàng.
Từ Đào Nhân cười như không, lão khinh thị buông:
“Tuy rằng không biết ngươi dùng cách gì xóa đi hầu hết ấn ký ta thông tỏa trên mình nó, nhưng chỉ cần bổn Vương ở gần quá trăm trượng, vẫn có thể cảm nhận một hai. Thế nào, hết lời trối cãi rồi chứ?”
Ông ta vừa hỏi xong, chợt ánh mắt ngưng tụ nơi con thú. Không ngoài dự liệu, chỉ sau vài hơi thở, ông ta rống giận thét:
“Mẹ kiếp, cái chó gì thế này? Ngươi đã làm gì con thú của ta?”
Hai mắt ông ta nổi lên sát khí, gân xanh đầy mặt.
Con Điệp thú của ông ta trước mắt, đâu còn là con thú ông ta đã biết.
Chỉ thấy một con bướm toàn thân đen bóng, tỏa ra hắc khí nhàn nhạt, dập dờn phiêu lượn. Thêm phần quỷ dị là, khí tức của nó đã tụt xuống thê thảm, chỉ còn là cấp 2 trung giai.
Vì một con thú này khiến cho ông ta thụ thương không nhẹ, đã táng gia bại sản lại bồi thêm hai tên đệ tử.
Giờ đây nhìn tới bộ dáng của nó, bảo sao ông ta không giận cho được.
Trên người nó đúng là có sót lại một chút ấn ký ẩn ẩn hiện hiện, điều này không giả, nhưng….
Mệnh Tại Y thầm hô hỏng bét, đúng là tránh vỏ dưa gặp ngay vỏ dừa mà.
Nàng biết Tử Đào Nhân xuất hiện ở đây theo tin Vận Lam gửi, chứng tỏ Phương Thuấn đã gặp bất trắc, hoặc giả vướng phải rắc rối khó mà rảnh tay.
Không thể dùng cái danh hão này được nữa, e khó mà thoát khỏi một kiếp trong tay Tử Đào Nhân.
Có điều tình thế gian nguy, nàng kinh nhưng không hoảng, nàng đã luyện thuần thục bình tĩnh trong vài hoàn cảnh.
“Ha ha ha….”
Mệnh Tại Y ngửa đầu cười lớn.
“Tử Đào Nhân à Tử Đào Nhân. Ngươi cho rằng bổn nữ không biết danh tự ngươi sao?”
Tử Đào Nhân đang muốn phát tác, bỗng ông ta sựng người.
Tiểu nữ đầu chết tiệt một bộ dáng hoảng sợ khi nay kia, giờ lại dửng dưng đứng lên, giương mắt nhìn mình nói ra.
Nhất thời ông ta giật mình hỏi:
“Ngươi…. Ngươi là ai? Vì sao biết danh tự của bản Vương?”
Mệnh Tại Y thờ ơ đáp:
“Tử Đào Nhân, một kẻ gia phu dơ dáy thấp kém, vì cơ duyên mà trở thành tu giả. Một mình học nghệ hai trăm năm, danh xưng tán tu quật khởi!”
Nàng mặc kệ váy áo tả tơi, máu tươi lai láng tỉnh bơ ngồi xuống một tảng đá, hời hợt nói tiếp:
“Nhưng mà ít người biết tới, lão sư của ngươi chính là Hoắc Cố Như, một thân trùng sư thần thông, ma danh khét tiếng. Hẳn là ngươi cũng có được ít nhiều chân truyền của lão, nên mới dám ngang nhiên tới đây lần nữa?”
*****
Ngay khi Vạn Niên Thanh xuất hiện, nàng đã biết nơi này không thể ở lâu, liền muốn bỏ chạy.
Nàng ta hiểu rất rõ Thanh Tử Dương dụng ý thế nào. Một khi ả ta đến gặp mình, điều này đã định rằng, nàng bắt buộc phải dùng tới Siêu Nghịch Lưu.
Một là dù không có hành thích bất ngờ đang xảy ra, thì sau đó những kẻ thủ ghét Thanh Tử Dương nhất định sẽ tìm tới nàng truy tra.
Mệnh Tại Y không tin, một kẻ “nguy hiểm” như Thanh Tử Dương lại không có người ganh ghét.
Hai là, Thanh Tử Dương chịu nguy hiểm rời môn tới đây chỉ để nói chuyện với mình. Nếu không ai nghi ngờ cuộc nói chuyện này, đánh chết nàng cũng chẳng tin.
Mệnh Tại Y hiện thời quá yếu, nàng có bí mật chồng chất, một khi bị cao tầng điều tra, sẽ không đơn giản là chỉ hỏi thăm qua vài câu liền thả.
Ba là Mệnh Tại Y đã nhận ra, thứ trà vừa thối vừa khắm mà bản thân mình vừa uống, chính là Tạo Hóa Duyên.
Một thứ chất thải của thiên địa, giúp thọ nguyên gia tăng một đoạn.
Thanh Tử Dương đã từng nói, ở cảnh giới hiện tại của nàng thọ nguyên chỉ đủ dùng Siêu Nghịch Lưu hai lần. Như vậy có nghĩa Mệnh Tại Y cũng nhận ra dụng ý khi Thanh Tử Dương cho mình uống Tạo Hóa Duyên rồi.
Chỉ là nàng không rõ dụng ý của Thanh Tử Dương mà thôi.
Rốt cục cô ta khi không lại muốn nàng sử dụng Siêu Nghịch Lưu để làm gì?
Nhất thời Mệnh Tại Y bị dồn trong tình thế cấp bách, nàng không có thời gian để phán đoán.
Ngay từ khoảnh khắc có kẻ đến muốn giết Thanh Tử Dương, Mệnh Tại Y đã nhanh chân rút lui, một đường bỏ chạy.
Nàng hiểu để sử dụng Siêu Nghịch Lưu phải mất vài hơi thở. Nhưng một khi đối mặt với cường giả cấp bậc Hoàng cảnh, đó vẫn là một khoảng thời gian quá dài, đủ để cản ngăn.
Cách duy nhất là dùng truyền tống đại trận chạy đến nơi khác, vượt ra khỏi phạm vi tinh thần thức của cường giả truy tra, khi ấy mới không ngại bất trắc.
Ở đại thành này có một đại trận truyền tống bí ẩn, được đặt ở tại Phương phủ đại viện. Một vài đại thành thường sẽ không công khai chúng, chuyên môn dùng để ám thị, phục vụ cho mật thám truy tung mà thôi.
Kiếp trước ở đây không nhiều kẻ biết, chỉ sau khi Tru Thiên Môn sụp đổ, vô số kẻ nhảy ra cướp đoạt thì mới có nhiều thứ bình thường khó thấy lòi ra ánh sáng.
Mệnh Tại Y giờ đã là thiếu phu nhân Phương gia, song nàng vẫn không hi vọng nhiều có thể qua mặt thủ vệ mà rời đi. Chỉ trách đây là cách duy nhất rồi, nàng đành nhắm lao theo lao.
Nhưng vạn lần người tính không bằng vận số đeo bám, ngay khi nàng chạy đến gần Phương gia, thình lình một lão giả đứng đầu ngăn cản.
Kẻ này vừa ra, khí tức áp bức mười phấn, khiến cho Mệnh Tại Y bất ngờ chết trân.
“Tiểu nữ là Mệnh gia, hôn ước của thiếu tử Phương thành chủ. Không biết tiền bối đại danh, tiểu nữ thất kính!”
Mệnh Tại Y giả như không biết danh tính đối phương, nàng hành lễ đáp. Sau hướng lão mở lời tiếp:
“Hiện Phương thành chủ đang liên hiệp đối địch, nhưng e là thế địch quá mạnh, khó mà phản kháng. Người lệnh cho tiểu nữ đến đây, theo người Phương gia bí mật truyền tống rời đi. Tiền bối, xin người cũng theo chúng vãn bối mà rời đi thôi…!”
Quả thật phía sau ầm ầm rền rĩ, tiếng giao phong rít gào không ngừng. Khu đại thành tan hoang đổ nát, dân chúng bỏ chạy tứ tán, cảnh tượng thật là kinh khủng. . truyện ngôn tình
Nếu là gia tướng Phương gia nghe thấy, ắt sẽ vì thân phận mà tin ngay không chừng.
Từ Đào Nhân âm lãnh cười, ông ta không nói một lời, bàn tay phất lên hai cái.
Chỉ nghe ầm một tiếng, Mệnh Tại Y bị kình khí của lão đánh cho chấn lui về sau.
Nàng ta hự một tiếng, toàn thân đổ gục trên nền đất, khóe miệng đã rỉ máu.
“Ngươi còn định lừa lão phu. Ha ha… nếu không phải Vận phó truyền tin đấy, quả đúng lão phu đã bị ngươi lừa rồi!”
Tử Đào Nhân hằng hặc cười âm hiểm. Kế đến ông ta buông lời:
“Ngươi còn không mau đưa ra Điệp Khúc Họa Phúc Tương Liên thú cho ta?”
Mệnh Tại Y gượng dậy, sâu trong ánh mắt lóe tia âm lạnh. Ngoài mặt nàng ngây thơ, sợ hãi đáp:
“Tiền bối người nói gì vậy? Tiểu nữ thật không hiểu. Ta chỉ muốn tốt cho ngài, lại trở thành hiểu lầm sao…!”
Tử Đào Nhân không giận mà uy, ông ta hừ lạnh vung tay:
“Đúng là cứng đầu, đến chết không chịu khai sao? Vậy để bản Vương cho hạng vô tri ngươi sáng mắt!”
Nói rồi lão vung tay mấy lần, hơn chục đạo kiếm quang ẩn hiển đánh tới.
Sưu sưu mấy tiếng, Mệnh Tại Y nhất thời phản ứng không kịp, nàng bị đánh bay xa thêm vài trượng.
Theo đó trên người bị vô số kiếm quang rạch phá, quần áo nàng tả tơi rách nát, máu tươi tí tách chảy xuống.
Nhưng mà Mệnh Tại Y không kêu một tiếng, nàng âm trầm nhìn túi linh thú của mình rách nát rơi trên nền đất.
Từ bên trong hai đạo huỳnh quang hóa ra hai thân hình, đúng là một con Mãng Xà và Điệp thú của nàng.
Từ Đào Nhân cười như không, lão khinh thị buông:
“Tuy rằng không biết ngươi dùng cách gì xóa đi hầu hết ấn ký ta thông tỏa trên mình nó, nhưng chỉ cần bổn Vương ở gần quá trăm trượng, vẫn có thể cảm nhận một hai. Thế nào, hết lời trối cãi rồi chứ?”
Ông ta vừa hỏi xong, chợt ánh mắt ngưng tụ nơi con thú. Không ngoài dự liệu, chỉ sau vài hơi thở, ông ta rống giận thét:
“Mẹ kiếp, cái chó gì thế này? Ngươi đã làm gì con thú của ta?”
Hai mắt ông ta nổi lên sát khí, gân xanh đầy mặt.
Con Điệp thú của ông ta trước mắt, đâu còn là con thú ông ta đã biết.
Chỉ thấy một con bướm toàn thân đen bóng, tỏa ra hắc khí nhàn nhạt, dập dờn phiêu lượn. Thêm phần quỷ dị là, khí tức của nó đã tụt xuống thê thảm, chỉ còn là cấp 2 trung giai.
Vì một con thú này khiến cho ông ta thụ thương không nhẹ, đã táng gia bại sản lại bồi thêm hai tên đệ tử.
Giờ đây nhìn tới bộ dáng của nó, bảo sao ông ta không giận cho được.
Trên người nó đúng là có sót lại một chút ấn ký ẩn ẩn hiện hiện, điều này không giả, nhưng….
Mệnh Tại Y thầm hô hỏng bét, đúng là tránh vỏ dưa gặp ngay vỏ dừa mà.
Nàng biết Tử Đào Nhân xuất hiện ở đây theo tin Vận Lam gửi, chứng tỏ Phương Thuấn đã gặp bất trắc, hoặc giả vướng phải rắc rối khó mà rảnh tay.
Không thể dùng cái danh hão này được nữa, e khó mà thoát khỏi một kiếp trong tay Tử Đào Nhân.
Có điều tình thế gian nguy, nàng kinh nhưng không hoảng, nàng đã luyện thuần thục bình tĩnh trong vài hoàn cảnh.
“Ha ha ha….”
Mệnh Tại Y ngửa đầu cười lớn.
“Tử Đào Nhân à Tử Đào Nhân. Ngươi cho rằng bổn nữ không biết danh tự ngươi sao?”
Tử Đào Nhân đang muốn phát tác, bỗng ông ta sựng người.
Tiểu nữ đầu chết tiệt một bộ dáng hoảng sợ khi nay kia, giờ lại dửng dưng đứng lên, giương mắt nhìn mình nói ra.
Nhất thời ông ta giật mình hỏi:
“Ngươi…. Ngươi là ai? Vì sao biết danh tự của bản Vương?”
Mệnh Tại Y thờ ơ đáp:
“Tử Đào Nhân, một kẻ gia phu dơ dáy thấp kém, vì cơ duyên mà trở thành tu giả. Một mình học nghệ hai trăm năm, danh xưng tán tu quật khởi!”
Nàng mặc kệ váy áo tả tơi, máu tươi lai láng tỉnh bơ ngồi xuống một tảng đá, hời hợt nói tiếp:
“Nhưng mà ít người biết tới, lão sư của ngươi chính là Hoắc Cố Như, một thân trùng sư thần thông, ma danh khét tiếng. Hẳn là ngươi cũng có được ít nhiều chân truyền của lão, nên mới dám ngang nhiên tới đây lần nữa?”
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.