Nhân Thường

Chương 365: Kết cục như nhau

EcEXo94664

01/03/2024

Trước đó sau khi an tọa tại phòng, Mệnh Tại Y lập tức thả ra đầu Cự Mãng của mình. Nàng ra lệnh cho con thú đào ngay một cái hang nhỏ, rồi cứ thế men theo lối mà rời đi.

Phải nói việc này không làm không được, mà còn phải nhanh là đằng khác.

Nhân lúc Vận Lam không có ở đây, chính là cách tốt nhất rời đi.

Bởi lẽ nàng càng ở đây lâu, thân phận càng dễ bại lộ. Mệnh Tại Y sẽ không ngốc khi cho rằng có thể đánh lừa được bọn họ.

Vận Kinh Hồng trẻ người non dạ còn dễ nói, cha của y thì không phải hạng xoàng xĩnh đâu. Có thể nhất thời ông ta chưa nhận ra được nghi điểm, nhưng chỉ cần chút thời gian ngẫm lại, sẽ không khó để kiểm chứng thân phận.

Càng đừng nói tới Vận Lam, cô ta quen biết cao tầng thế gia không ít, chỉ vài hôm thời gian là không khó để có kết quả.

Nên việc nàng dùng đến Cự Mãng rời đi, cho dù có bị nghi ngờ tới chuyện ma đạo lúc trước thì cũng mặc, an toàn là trên hết.

Hơn ai hết, ngay khi nhìn thấy Vận Lam ở tại trước cửa hang kia, nàng đã biết bản thân phạm phải một sai lầm rất lớn rồi.

Nàng ta theo lối đi một khoảng xa, chẳng mấy chốc đã thấy đầu Cự Mãng nằm ở phía trước.

Mệnh Tại Y từ từ bước đến, nàng nhìn nơi mình đang đứng, ở trong một con hẻm nhỏ.

Mệnh Tại Y thu lại Cự Mãng, nàng từ từ phủi bụi trên thân, ánh mắt không ngừng quan sát bốn phía.

Thì ra, địa điểm này đã cách Vận gia vài trăm thước, đủ để an toàn.

Còn may đây chỉ là thành trì tầm trung, nếu là đại thành ắt sẽ có pháp trận án ngữ. Việc để cho yêu thú đào hang dưới thành trì, đó là không thể nào diễn ra.

Thực tế cũng vậy, Mệnh Tại Y hiểu rất rõ.

Ngoài trừ tu sĩ tán tu lai vãng, ngoài ra tu giả bản địa thường rất ít cơ hội sở hữu yêu thú dạng này, hoặc là phi hành.

Nguyên do thành trì tầm trung kinh phí eo hẹp, không đủ tài lực để duy trì pháp trận cấm chế liên tục, chỉ có ở vài nơi trọng địa mới có. Cho nên đại thành dạng này, thường sẽ bị thành phủ nghiêm lệnh chỉ thị, yêu cầu cấm sử dụng một số loại yêu thú đặc thù.

Mệnh Tại Y kinh nghiệm dạn dĩ bước ra, một đường hướng thẳng Mệnh gia mà đi.

Giờ khắc này nàng biết, hiện tại trong phủ đang hỗn loạn một bầy, còn có chuyện cấp bách cần nàng sử lý.

Nhưng ngay lúc này, trong thân tâm nàng đột nhiên truyền đến dự cảm chẳng lành.

Lông tóc gáy nàng dựng đứng, rất nhanh một mùi hương nồng nàn thoang thoảng nhẹ lướt qua.

Mệnh Tại Y nghiêm trọng quay đầu.

Chỉ thấy trước mắt nàng, một hồng y thiếu nữ đang phiêu phù trên thân kiếm đứng đó từ bao giờ.



Dáng vẻ tự đắc của người đến, đủ để Mệnh Tại Y hiểu rõ, rằng cái mẹo của mình đã bị lộ từ lâu.

"Tuyệt công tử, cổng lớn ngươi không đi lại chui bậy chui bạ hố nào đi lên. Như thế này để người ta biết đến, chỉ sợ danh tiếng Tuyệt gia sẽ tổn hại nghiêm trọng nha!"

Âm thanh lanh lảnh của nàng ta truyền đến, không giấu hết vẻ cợt nhả trên gương mặt kiều diễm.

Mệnh Tại Y thở dài một hơi, quả là không nên vì bản thân hơn người mà sinh ra kiêu ngạo. Trên đời này vẫn có cái gọi mưu sự tại thân, vạn sự do nhân.

Tuyệt Bá Đạo trầm giọng, ánh mắt âm u hướng Vận Lam nói toẹt sự tình:

"Vận phó thành chủ, khá khen khá khen. Xem ra ngươi sớm đã nghi ngờ thân phận của ta. Việc ngươi rời đi chỉ là cố ý dụ ta vào bẫy?"

Vận Lam cười nhạt, nàng lắc đầu không giấu mà nói nguyên do:

"Không, thật ra bản phó thật có chuyện, nhưng là bị ngăn cản không thể can thiệp. Thế cho nên ta mới phải sớm nhắm vào ngươi để xoay chuyển tình thế mà thôi. Thật tiếc, bản phó còn muốn trêu đùa ngươi một phen!"

Vận Lam ra chân chậm một bước, nàng bị Phương Thuấn ngăn cản, thật không thể tới cứu Vân gia tránh khỏi một kiếp.

Suy đi tính lại, Vân gia đã không thể ứng cứu, vậy thì đành phải dụng kế đổi pháo lấy xe

Phía bên này, Mệnh Tại Y nhìn rõ sắc mặt Vận Lam, lòng đã biết không thể che giấu.

Nàng giơ tay làm pháp, từ trên mặt hiện lên một tầng hư ảnh. Sau đó bằng mắt thường đến thấy, một gương mặt nữ tử hoàn toàn lộ ra.

Dưới ánh mắt không chút bất ngờ của Vận Lam, chân diện mục của Mệnh Tại Y đã hoàn toàn lộ rõ.

Nàng hướng Vận Lam mà thâm trầm mở lời:

"Vận phó hiện giờ không đi giải cứu Vân gia, mà lại ở đây vây bắt ta. Xem ra, ngươi chủ ý muốn diệt Mệnh gia để đấu tới cùng với Phương Thuấn rồi?"

Vận Lam cười ha hả như kẻ chiến thắng, nàng khen:

"Ồ, ngươi cũng biết chuyện gì đang xảy ra? Cũng tốt, nói chuyện với những kẻ thông minh thật là đỡ tốn thời gian!"

Vận Lam khẽ cười, giải thích thêm:

"Chắc ngươi vốn không biết, việc ma đạo phát sinh kia ảnh hưởng cho cả ta và Phương Thuấn rất lớn. Cho nên ta với ông ta với phải ngầm hợp tác, biến chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không chứ?"

Sắc mặt Mệnh Tại Y vẫn dửng dưng, song trong lòng thầm trách.

Một lỗi sơ đẳng như vậy, sao bản thân nàng không sớm nhận ra chứ?

Mệnh Tại Y chủ quan cho mình là lão sói bà bốn trăm tuổi, lại không nghĩ bản thân tự đào hố chôn mình.



Nàng trước đó tin rằng chuyện ma đạo đã xử lý như vậy là sạch sẽ, mọi chuyện sẽ dừng ở tại đó mà quên rằng nó chưa hề dừng lại phút nào.

Trên thực tế Vận Lam và Phương Thuấn vẫn luôn ngầm điều tra, thành công thì đây là cái cớ tốt nhất để đả bại đối phương.

Mà việc bản thân nàng bước ra ánh sáng trở thành tu giả, và việc có một tên Tuyệt Bá Đạo mới xuất hiện. Sớm hai việc này lại trùng thời gian với việc phát sinh tên ma đạo kia, Vận Lam sao lại không liên tưởng ba chuyện với nhau chứ?

Mệnh Tại Y gật đầu hiểu, nhưng có ngu mới nhận mình chủ mưu, chỉ nghe nàng cười nhạt một tiếng, nói ra nguyên do:

"Ha ha ha… chuyện đó thì đâu liên quan tới ta, nhưng Vận phó nói vậy thì ta hiểu rồi!"

Nàng dừng nụ cười, âm trầm nói toạc ra mưu kế của Vận Lam:

"Chẳng qua Phương Thuấn giết tới Vân gia quá nhanh, khiến cho ngươi không thể trở tay cản ngăn. Mà Mệnh gia đang là cánh tay tốt nhất của ông ta, thế nên ngươi mới muốn quy hết tội ma đạo chủ mưu cho ta. Mưu đồ muốn đổi pháo lấy xe chứ gì?"

Bộp… bộp…

Vận Lam vỗ tay khen:

"Khá khen cho một tiểu nha đầu, có thể nhìn ra được mưu của ta. Thảo nào lão già Phương Thuấn lại chịu tai tiếng, cũng phải để cho con trai lão đến ở rể Mệnh gia!"

Tâm cơ của Vận Lam rất rõ, hiện ra không chút che giấu.

Nhưng Mệnh Tại Y lại vô ý cố ý hỏi tiếp:

"Tài đổ tội của Vận phó quả nhiên cao thâm, tiểu nữ bái phục. Nhưng nếu chuyện ta đi gặp Vận Kinh Hồng không có phát sinh, thật không biết đối với chiêu này của Phương Thuấn, Vận phó liệu có bó tay chăng?"

Vận Lam cười khinh thường đối phương, nàng ta nhạt nhẽo đáp:

"Muốn moi thêm thông tin sao? Hừ… không ngại nói thật cho ngươi biết, việc bản thân ngươi bất ngờ trở thành tu giả vốn ta chẳng tin. Hoặc là ngươi có bí tàng trên người, hoặc là ngươi có hậu thuẫn phía sau. Cho nên khi chuyện ma đạo xảy ra, ta vốn đã có ý định đổ hết chuyện này lên người Mệnh gia các ngươi rồi. Mà thật ra có lẽ ngươi cũng hiểu, chuyện lão già Phương Thuấn muốn cưới gả ngươi, phần lớn cũng là như thế! Hắc hắc…"

Đối với Vận Lam mà nói, dù lộ hay không lộ thân phận, Mệnh gia sớm phải bị diệt rồi.

Cho nên Tuyệt Bá Đạo có không phải Mệnh Tại Y giả trang chăng nữa, y không những phải chết, mà còn phải chết trong nhà Mệnh gia.

Còn Mệnh Tại Y dù không có chuyện phát sinh hôm nay, thì nàng vẫn sẽ vì chuyện này mà bị đổ tội, là cái cớ để Vận Lam diệt Mệnh gia.

Phương Thuấn diệt Vân gia, Vận Lam sẽ đáp trả bằng Mệnh gia!

Vận Lam dương dương tự đắc, nàng chỉ tay cợt nhả, nhưng lời lạnh như dao sắc bén:

"Nhìn thái độ kia, ngươi nghĩ Phương Thuấn có thể cứu được sao? Ha ha… không ngại nói cho ngươi biết, ta có một pháp môn gọi là Tẩy Tâm Thuật….!"

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook