Chương 88: Lan Yêu Như
EcEXo94664
05/04/2021
Diên Niên Linh Chi về mặt bản chất không khác nhiều so với Đông Trùng Hạ Thảo ở tại địa cầu mà Hàn Tông từng biết.
Ban đầu chúng là một loài ốc sên, sau khi bị ký sinh qua thời gian thai hóa, chúng dần chuyển sang hình dạng cây nấm.
Bởi thế có thể gọi là con hoặc cây, cùng tùy thuộc vào thể trạng mà xác định được năm tuổi của chúng. Thường thì Diên Niên Linh Chi từ tám năm trở ra là đã có thể thu hoạch được rồi.
Bắc Liên Sơn một trong Tam Liên Hoàng Sơn, nơi đây địa thế gồ ghề, càng lên cao sương mù càng dày.
Sâu trong một cánh rừng phát ra những tiếng va chạm của binh khí và tiếng kêu của dã thú. Tới lại gần hơn thì thấy rõ một thiếu niên đang kình phong với một con thú giống như là Dê.
Cả người nó cao hai thước, trên thân không có lông mà thay vào đầy những hoa văn màu đỏ huyết. Hai cặp sừng to như bắp chân cong lại một vòng rồi chĩa về phía trước như một loại vũ khí nguy hiểm.
Nó hiện đang lảo đảo thương thế đầy mình, nhất là một chân của nó hình như đã gãy. Song ánh mắt hung tợn kia vẫn long lên sòng sọc, nó rít những tiếng ngân dài như để dọa đối thủ phía trước. Đứng đối diện một nam tử áo bào trắng tay cầm kiếm, một số chỗ trên áo cũng đã thấm đỏ, y chính là Hàn Tông.
Hàn Tông sau một tháng hành trình, tới đây đã được mấy ngày. Hắn đang trên đường tìm kiếm Diên Niên Linh Chi thì gặp phải con Dê Cụ Huyết này, thật may nó mới chỉ là cấp 1 trung giai. Vì thế hắn cũng chẳng tránh né mà lao vào kiếm ăn.
Trong ghi chép của môn phái cũng không mô tả quá nhiều về vùng đất này, ngoài trừ mấy câu.
Thậm chí khi Hàn Tông tới đây tìm mua điển tịch địa lý cũng chỉ có bản đồ khái quát, mà không ghi rõ ràng từng nơi nguy hiểm hay có chủng loài yêu thú bậc cao nào.
Nguyên nhân về vấn đề này Hàn Tông không được cặn kẽ nhưng hắn cũng lờ mờ nhận ra, hẳn là có thế lực động tay chân.
Thật ra đúng như hắn ghi ngờ, vốn dĩ không có ghi chép chi tiết cũng là một cách thao túng của cao tầng thế lực bên trên.
Thử nghĩ mà xem, nếu như quá dễ dàng vậy thì việc vào đây đánh bắt yêu thú cùng tìm kiếm tài nguyên liệu có khác nào đi vào vườn nhà mình?
Hậu quả chính là tu giả phát triển cực nhanh mà yêu thú, tài nguyên ngày càng cạn kiệt. Mất cân bằng từ những thứ nhỏ nhất ắt sẽ ảnh hưởng cực lớn cho tương lai, cho toàn bộ giới tu giả này.
Một phần của mục đích chính là nhằm tăng lên nguy hiểm, giảm bớt lượng tu giả, cân bằng giữa đánh bắt và phát triển. Thêm một phần khác là để rèn rũa những mầm non anh tài mới nhú, thế hệ mới của môn phái.
Hàn Tông cầm một thanh kiếm được luyện chế từ chiếc vòi đốt của con Hoàng Thổ Kim Rết năm xưa. Tuy không được tính vào hàng pháp khí sơ giai, so với binh khí sắt thép môn phái cấp cho thì vẫn cao hơn mấy bậc.
Khi mà hai bên đã giằng co gần đến hồi kết, hắn nâng tay trái lên đang định giở sát chiêu thì dị biến phát sinh. Chỉ thấy từ phía đằng xa có mấy thân ảnh bắn tới, trong đó tất cả đều là nam.
"Sư đệ, hãy để chúng ta giúp một tay."
Một kẻ đi đầu nhìn thấy ngọc bài trên thắt lưng của Hàn Tông thì miễn cưỡng nói. Gã cũng chẳng chờ hắn có đồng ý hay không, cùng bốn kẻ vây công con Dê.
Dê Cụ Huyết biết mình mắc nạn, nó liền quay đầu bỏ chạy, mặc dù thế vẫn không thoát khỏi hiểm cảnh. Một ánh quang kiếm đi qua, cái đầu của nó đã đứt lìa khỏi thân.
Hàn Tông nhìn ra thì đây là đám người đồng môn với mình, so ra tu vi kẻ cầm đầu còn cao hơn một bậc. Ánh mắt liếc tới chiếc bội ngọc hình hoa lan của cả bọn, hắn chắp tay nói:
"Bái kiến các vị sư huynh."
"Hình như đệ là người mới?."
Gã đi đầu thân hình bặm trợn, tóc búi cao nhìn hắn đánh giá xong hỏi qua.
"Vâng thưa sư huynh, đệ mới vào chưa lâu."
Hàn Tông mỗi lần ra ngoài, hắn đều không mặc sắc phục tông môn mà chỉ khoác một bộ bào trắng. Dây đai thắt lưng treo một cái ngọc huyết của hội Bách Hợp, bên cạnh là ngọc bài chứng danh. Phía quai bên kia là túi càn khôn, vẫn là chiếc túi năm xưa nam tử tóc dài đưa cho.
Nhìn khuôn mặt hắn có một vết sẹo, làn tóc dài thả bay trong gió, bộ dáng không khác gì một tên giang hồ đâm thuê chém mướn. Một gã nam tử gầy gò cạnh đó cúi xuống xem xét cái xác rồi nói:
"Dê Cụ Huyết chuyên sống trên núi, con này đoán chừng theo bầy đàn xuống uống nước hẳn là bị yêu thú khác loài tập kích sau đó lạc đường."
Gã cầm đầu thấy vậy nói:
"Mỗi người một chân một tay giải quyết nhanh lên rồi đi thôi."
Phân phó xong, gã nhìn lại Hàn Tông rồi nói tiếp:
"Mặc dù yêu thú này là đệ nhìn thấy nhưng bọn ta cũng góp công, chia nhau một ít chắc đệ không phản đối chứ?."
Hàn Tông gật đầu cười nói:
"Đương nhiên rồi, không có các huynh hỗ trợ mình đệ chắc không bắt nổi nó. Các huynh cầm luôn thì đệ cũng không có ý kiến gì."
Gã thấy vậy mới cười gật đầu nói:
"Dẫu sao cũng là đệ đánh với nó trước, yên tâm là vẫn có phần."
Gã phân phó xong xuôi thì cả đám lại rời đi nhanh như lúc tới, Hàn Tông nhìn "miếng thịt" để lại, ánh mắt vốn đã hững hờ lại càng thêm lạnh lẽo.
Bất đắc dĩ hắn cũng không có cách nào khác, bọn gã người đông lại thế mạnh. Chưa nói hắn không đánh lại, riêng cái tấm ngọc bài hình hoa lan kia thôi cũng dọa được khối kẻ.
"Lan Yêu Như."
Hàn Tông biết bọn này, một hội nhóm có tiếng tại Nội Môn Phong, nghe nói kẻ cầm cầu là một nữ nhân.
Khác với ngoại môn, Hàn Tông vào nội môn đã gần hai tháng vậy mà không có kẻ nào tìm tới gạ gẫm gia nhập. Âu cũng là ở trong nội môn yêu cầu khắt khe hơn rất nhiều. Vì tính tranh đấu, những hội mới sẽ rất khó mọc lên, cho nên số lượng hội nhóm đã ít, muốn tiến vào lại càng khó.
Hàn Tông có tư chất Địa phẩm là dạng cao nhất ở ngoại môn, nhưng so với nội môn hoạch tâm lại rất bình thường. Bởi vì dạng tư chất này ở đây chiếm tới chín phần, còn lại số ít là Hoàng phẩm cùng Thiên phẩm mà thôi.
Cho nên cái việc mượn quyền ép thế vẫn luôn xảy ra hàng ngày, Hàn Tông không phải là nạn nhân đầu tiên.
"Thôi thì đem về ngâm rượu cũng không tệ."
Hắn nhặt miếng thịt còn lại bỏ vào túi lẩm bẩm, kiếp ở địa cầu rượu Ngọc Dương(1) cũng là một đặc sản đấy.
(1) rượu Ngọc Dương có tên gọi dân dã khác là rượu dái Dê.
Sau khi thu dọn xong xuôi hắn nhanh chóng rời khỏi, động tĩnh khá lớn cùng mùi máu tanh sẽ kéo theo không ít loài khác. Đám người kia cũng vì vậy mà rời đi nhanh chóng, Hàn Tông cũng không ngu mà ở lại.
Dê Cụ Huyết không phải loại hắn cần, nếu như kiếm được thịt của Bò rừng hoặc trứng Ngỗng thì mới là tốt.
Việc trước mắt là tìm kiếm vài loại tài liệu cùng Diên Niên Linh Chi, mà cái loại này cũng chẳng dễ dàng chút nào.
Diên Niên Linh Chi không phải là vật mọc trên đất chờ người tới lấy, bọn chúng có đặc tính khi chuyển giao giữa động vật sang nửa thực vật sẽ tìm nơi ẩn náu.
Từ khi chuyển sang hẳn dạng thực vật, nó sẽ bắt đầu hấp thu nhật nguyệt tinh hoa. Trải qua năm dài tháng rộng, chúng mở ra linh trí, khi đó được gọi là Niên Chi Khai Linh.
Nếu như không có gì bất trắc, một ngày nào đó chúng sẽ lột xác lần cuối. Từ đây sẽ là thiên thai địa cốt, trở thành Thiên Sinh Linh Vật, có thể so với tồn tại của nhân loại.
Tuy vậy thời gian thai nghén cũng tính bằng vạn năm, vì thế cũng chẳng có ai mất công để mà có tâm tư với chúng cả.
Hàn Tông cũng không biết, bản thân vừa đi thì ở phía đằng xa có một bóng đen cũng rời khỏi ngọn cây.
Ban đầu chúng là một loài ốc sên, sau khi bị ký sinh qua thời gian thai hóa, chúng dần chuyển sang hình dạng cây nấm.
Bởi thế có thể gọi là con hoặc cây, cùng tùy thuộc vào thể trạng mà xác định được năm tuổi của chúng. Thường thì Diên Niên Linh Chi từ tám năm trở ra là đã có thể thu hoạch được rồi.
Bắc Liên Sơn một trong Tam Liên Hoàng Sơn, nơi đây địa thế gồ ghề, càng lên cao sương mù càng dày.
Sâu trong một cánh rừng phát ra những tiếng va chạm của binh khí và tiếng kêu của dã thú. Tới lại gần hơn thì thấy rõ một thiếu niên đang kình phong với một con thú giống như là Dê.
Cả người nó cao hai thước, trên thân không có lông mà thay vào đầy những hoa văn màu đỏ huyết. Hai cặp sừng to như bắp chân cong lại một vòng rồi chĩa về phía trước như một loại vũ khí nguy hiểm.
Nó hiện đang lảo đảo thương thế đầy mình, nhất là một chân của nó hình như đã gãy. Song ánh mắt hung tợn kia vẫn long lên sòng sọc, nó rít những tiếng ngân dài như để dọa đối thủ phía trước. Đứng đối diện một nam tử áo bào trắng tay cầm kiếm, một số chỗ trên áo cũng đã thấm đỏ, y chính là Hàn Tông.
Hàn Tông sau một tháng hành trình, tới đây đã được mấy ngày. Hắn đang trên đường tìm kiếm Diên Niên Linh Chi thì gặp phải con Dê Cụ Huyết này, thật may nó mới chỉ là cấp 1 trung giai. Vì thế hắn cũng chẳng tránh né mà lao vào kiếm ăn.
Trong ghi chép của môn phái cũng không mô tả quá nhiều về vùng đất này, ngoài trừ mấy câu.
Thậm chí khi Hàn Tông tới đây tìm mua điển tịch địa lý cũng chỉ có bản đồ khái quát, mà không ghi rõ ràng từng nơi nguy hiểm hay có chủng loài yêu thú bậc cao nào.
Nguyên nhân về vấn đề này Hàn Tông không được cặn kẽ nhưng hắn cũng lờ mờ nhận ra, hẳn là có thế lực động tay chân.
Thật ra đúng như hắn ghi ngờ, vốn dĩ không có ghi chép chi tiết cũng là một cách thao túng của cao tầng thế lực bên trên.
Thử nghĩ mà xem, nếu như quá dễ dàng vậy thì việc vào đây đánh bắt yêu thú cùng tìm kiếm tài nguyên liệu có khác nào đi vào vườn nhà mình?
Hậu quả chính là tu giả phát triển cực nhanh mà yêu thú, tài nguyên ngày càng cạn kiệt. Mất cân bằng từ những thứ nhỏ nhất ắt sẽ ảnh hưởng cực lớn cho tương lai, cho toàn bộ giới tu giả này.
Một phần của mục đích chính là nhằm tăng lên nguy hiểm, giảm bớt lượng tu giả, cân bằng giữa đánh bắt và phát triển. Thêm một phần khác là để rèn rũa những mầm non anh tài mới nhú, thế hệ mới của môn phái.
Hàn Tông cầm một thanh kiếm được luyện chế từ chiếc vòi đốt của con Hoàng Thổ Kim Rết năm xưa. Tuy không được tính vào hàng pháp khí sơ giai, so với binh khí sắt thép môn phái cấp cho thì vẫn cao hơn mấy bậc.
Khi mà hai bên đã giằng co gần đến hồi kết, hắn nâng tay trái lên đang định giở sát chiêu thì dị biến phát sinh. Chỉ thấy từ phía đằng xa có mấy thân ảnh bắn tới, trong đó tất cả đều là nam.
"Sư đệ, hãy để chúng ta giúp một tay."
Một kẻ đi đầu nhìn thấy ngọc bài trên thắt lưng của Hàn Tông thì miễn cưỡng nói. Gã cũng chẳng chờ hắn có đồng ý hay không, cùng bốn kẻ vây công con Dê.
Dê Cụ Huyết biết mình mắc nạn, nó liền quay đầu bỏ chạy, mặc dù thế vẫn không thoát khỏi hiểm cảnh. Một ánh quang kiếm đi qua, cái đầu của nó đã đứt lìa khỏi thân.
Hàn Tông nhìn ra thì đây là đám người đồng môn với mình, so ra tu vi kẻ cầm đầu còn cao hơn một bậc. Ánh mắt liếc tới chiếc bội ngọc hình hoa lan của cả bọn, hắn chắp tay nói:
"Bái kiến các vị sư huynh."
"Hình như đệ là người mới?."
Gã đi đầu thân hình bặm trợn, tóc búi cao nhìn hắn đánh giá xong hỏi qua.
"Vâng thưa sư huynh, đệ mới vào chưa lâu."
Hàn Tông mỗi lần ra ngoài, hắn đều không mặc sắc phục tông môn mà chỉ khoác một bộ bào trắng. Dây đai thắt lưng treo một cái ngọc huyết của hội Bách Hợp, bên cạnh là ngọc bài chứng danh. Phía quai bên kia là túi càn khôn, vẫn là chiếc túi năm xưa nam tử tóc dài đưa cho.
Nhìn khuôn mặt hắn có một vết sẹo, làn tóc dài thả bay trong gió, bộ dáng không khác gì một tên giang hồ đâm thuê chém mướn. Một gã nam tử gầy gò cạnh đó cúi xuống xem xét cái xác rồi nói:
"Dê Cụ Huyết chuyên sống trên núi, con này đoán chừng theo bầy đàn xuống uống nước hẳn là bị yêu thú khác loài tập kích sau đó lạc đường."
Gã cầm đầu thấy vậy nói:
"Mỗi người một chân một tay giải quyết nhanh lên rồi đi thôi."
Phân phó xong, gã nhìn lại Hàn Tông rồi nói tiếp:
"Mặc dù yêu thú này là đệ nhìn thấy nhưng bọn ta cũng góp công, chia nhau một ít chắc đệ không phản đối chứ?."
Hàn Tông gật đầu cười nói:
"Đương nhiên rồi, không có các huynh hỗ trợ mình đệ chắc không bắt nổi nó. Các huynh cầm luôn thì đệ cũng không có ý kiến gì."
Gã thấy vậy mới cười gật đầu nói:
"Dẫu sao cũng là đệ đánh với nó trước, yên tâm là vẫn có phần."
Gã phân phó xong xuôi thì cả đám lại rời đi nhanh như lúc tới, Hàn Tông nhìn "miếng thịt" để lại, ánh mắt vốn đã hững hờ lại càng thêm lạnh lẽo.
Bất đắc dĩ hắn cũng không có cách nào khác, bọn gã người đông lại thế mạnh. Chưa nói hắn không đánh lại, riêng cái tấm ngọc bài hình hoa lan kia thôi cũng dọa được khối kẻ.
"Lan Yêu Như."
Hàn Tông biết bọn này, một hội nhóm có tiếng tại Nội Môn Phong, nghe nói kẻ cầm cầu là một nữ nhân.
Khác với ngoại môn, Hàn Tông vào nội môn đã gần hai tháng vậy mà không có kẻ nào tìm tới gạ gẫm gia nhập. Âu cũng là ở trong nội môn yêu cầu khắt khe hơn rất nhiều. Vì tính tranh đấu, những hội mới sẽ rất khó mọc lên, cho nên số lượng hội nhóm đã ít, muốn tiến vào lại càng khó.
Hàn Tông có tư chất Địa phẩm là dạng cao nhất ở ngoại môn, nhưng so với nội môn hoạch tâm lại rất bình thường. Bởi vì dạng tư chất này ở đây chiếm tới chín phần, còn lại số ít là Hoàng phẩm cùng Thiên phẩm mà thôi.
Cho nên cái việc mượn quyền ép thế vẫn luôn xảy ra hàng ngày, Hàn Tông không phải là nạn nhân đầu tiên.
"Thôi thì đem về ngâm rượu cũng không tệ."
Hắn nhặt miếng thịt còn lại bỏ vào túi lẩm bẩm, kiếp ở địa cầu rượu Ngọc Dương(1) cũng là một đặc sản đấy.
(1) rượu Ngọc Dương có tên gọi dân dã khác là rượu dái Dê.
Sau khi thu dọn xong xuôi hắn nhanh chóng rời khỏi, động tĩnh khá lớn cùng mùi máu tanh sẽ kéo theo không ít loài khác. Đám người kia cũng vì vậy mà rời đi nhanh chóng, Hàn Tông cũng không ngu mà ở lại.
Dê Cụ Huyết không phải loại hắn cần, nếu như kiếm được thịt của Bò rừng hoặc trứng Ngỗng thì mới là tốt.
Việc trước mắt là tìm kiếm vài loại tài liệu cùng Diên Niên Linh Chi, mà cái loại này cũng chẳng dễ dàng chút nào.
Diên Niên Linh Chi không phải là vật mọc trên đất chờ người tới lấy, bọn chúng có đặc tính khi chuyển giao giữa động vật sang nửa thực vật sẽ tìm nơi ẩn náu.
Từ khi chuyển sang hẳn dạng thực vật, nó sẽ bắt đầu hấp thu nhật nguyệt tinh hoa. Trải qua năm dài tháng rộng, chúng mở ra linh trí, khi đó được gọi là Niên Chi Khai Linh.
Nếu như không có gì bất trắc, một ngày nào đó chúng sẽ lột xác lần cuối. Từ đây sẽ là thiên thai địa cốt, trở thành Thiên Sinh Linh Vật, có thể so với tồn tại của nhân loại.
Tuy vậy thời gian thai nghén cũng tính bằng vạn năm, vì thế cũng chẳng có ai mất công để mà có tâm tư với chúng cả.
Hàn Tông cũng không biết, bản thân vừa đi thì ở phía đằng xa có một bóng đen cũng rời khỏi ngọn cây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.