Chương 337: Một thoáng sao lòng khó giấu nhân tâm!
EcEXo94664
08/04/2023
Hàn Tông nhận được tin báo từ Song Tượng, việc này vốn đã trong dự tính của hắn rồi.
Ban đầu, hắn và Song Tượng bàn bạc sẽ không mua gian hàng của Lan Như Tiên. Hòng bày mưu để nàng ta không bán cho ai được nữa, sau đấy định bụng chờ khi hội đấu giá sắp tới thì nhảy vào ép giá mua rẻ.
Chỉ là ngờ đâu Song Tượng nghe tin Lan Như Tiên đã bán cho người khác, kẻ này đúng là Phượng Thiên Hành.
Một màn phát sinh đầy bất ngờ này đã làm cho mưu lược của Song Tượng đảo lộn, toàn bộ kế hoạch nguy cơ sụp đổ tại chỗ.
Mà cái chủ ý này lại là do Hàn Tông đưa ra, hiện tại xảy ra vấn đề, bọn họ đương nhiên sẽ tìm tới Hàn Tông chất vấn.
Hàn Tông khỏi nói cũng biết, hiện tại Song Tượng đang tức giận tới cỡ nào.
Hàn Tông thì vẫn một dạng dửng dưng, cái này không làm hắn bận tâm cho lắm.
Song Tượng và cả Lan hội vốn còn chưa biết tầng quan hệ của hắn và Phượng Thiên Hành, cho nên chuyện này rất dễ giải quyết.
Ngay khi hắn vừa định đi tìm gặp bọn họ một phen, thì bỗng nhiên lại một đạo ngân quang khác bắn vào…
Hàn Tông giơ tay bắt lấy, hắn vừa nhập tinh thần thức vào xem thì biến sắc…
Ngay sau đó Hàn Tông vung tay giải trừ cấm chế, hắn vội vã bước ra ngoài động phủ.
Vừa ra bên ngoài, Hàn Tông nhìn rõ một bóng người lăng không đứng đó. Kẻ này là một nữ nhân tuổi ngoài đôi mươi, trên người một thân váy lam, tóc dài bay bay, dáng vóc nàng ta tuyệt mĩ khó tả.
Đôi mắt kia trong veo như làn thu thủy, song nhìn lâu sẽ mang đến cảm giác lạnh buốt.
Hàn Tông thấy người đến thì cung kính thi lễ:
"Sư đệ Nguyên Văn, xin ra mắt Bái sư tỷ…!"
Người đến đúng là Bái Tiên, cô ta đạt tới Hợp Linh hậu kì.
Nữ nhân này danh thế hiển hách, là đệ tử hạch tâm của Pháp Nhãn đạo nhân, phong chủ Pháp Hoành Tiên Sơn, một trong tám đại sơn phong.
Hàn Tông nghe danh nàng ta như nghe sấm bên tai.
Trong đại hội vừa rồi, Bái Tiên đứng hàng thứ hai. Đây chẳng phải là đệ nhị bài danh, một trong những kẻ mạnh nhất Hợp Linh cảnh sao?
Nhưng…. Cô ta mò tới đây làm gì?
Bái Tiên hờ hững phiêu phù tới trước người Hàn Tông, nàng ta mang dáng vẻ lãnh đạm. Ánh nhìn vạn vật trong mắt đều một dạng kẻ yếu cùng gà chó như nhau, đây là khí chất phong thái của kẻ bề trên nhìn xuống.
Hàn Tông khom người cúi mặt đứng đó, hắn không dám đối mắt với nàng ta thêm một chút nào.
Kẻ đến lai giả bất thiện, cảnh giới đôi bên chênh nhau nhiều lắm, ai biết sẽ có chuyện gì phát sinh.
Vừa nghĩ tới đây, Hàn Tông nghe tiếng Bái Tiên mở lời, giọng nàng ta ngân nga trầm bổng, khiến người nghe như mê như say…
"Đưa viên đá ngũ hành cho ta, đó không phải thứ ngươi có tư cách cầm trong tay!"
Lời này như ngàn vạn đạo sấm đánh vào đầu hắn, Hàn Tông lảo đảo lùi về phía sau, khóe miệng rỉ ra máu tươi.
Bá đạo, cực kì bá đạo!
Hàn Tông hơi khụy người xuống, hắn cố chống một chân trên đất để không quỳ xuống. Uy áp từ Hợp Linh hậu kì tỏa ra cực kì đáng sợ, thứ Ngưng Khí cảnh trung kì như hắn không thể phản kháng.
Hàn Tông nhớ lại khi xưa từng đối đầu Cổ Tử, ông ta cùng hàng cảnh giới với Bái Tiên, nhưng so sánh với người trước mắt đây, quả thật không đáng nhắc đến.
Nếu ngày đó Cổ Tử có thực lực bằng sáu phần Bái Tiên thôi, Hàn Tông tuyệt đối lắm chắc cái chết trong tay!
Giờ này Bái Tiên thu lại uy áp, khiến cho Hàn Tông đã có phần thở ra nhẹ nhõm.
Song, hắn gian nan ngước đầu lên, hai tay kính cẩn chắp thưa:
"Bẩm sư tỷ, viên đá này hiện thời đã không còn trên người sư đệ nữa rồi!"
Hàn Tông miệng tuy nói mà lòng thầm nghĩ, việc hắn công khai có đá ngũ hành trong tay chưa đến mấy hôm, vậy mà đã có ma quỷ mò tới tận cửa rồi.
Sau đấy hắn hướng tới Phượng Thiên Hành suy nghĩ tiếp, phải chăng chuyện này gã cũng đã biết?
Bên này Bái Tiên nghe vậy nhíu mày, nàng làm ra hành động phủ đầu chẳng qua là muốn hắn cố kị mà nhanh đưa ra. Tránh cho tên này dẻo miệng từ chối, lại để cho một số kẻ khác mò tới thì rắc rối.
Nhưng cuối cùng vấn đến muộn sao? Lòng bực bội, Bái Tiên mở lời:
"Hiện tại nó đang ở đâu?"
Lời như băng lãnh đam vào thần trí Hàn Tông, hắn cảm giác thân thể tê dại một phần.
Cố lắm Hàn Tông mới gượng đáp:
"Thưa sư tỷ, nó hiện ở chỗ một đệ tử mới vào nội môn chưa lâu, tên gã là Phượng Thiên Hành!"
Bái Tiên nhìn qua Hàn Tông một lượt, cho tên này một trăm lá gan cũng không dám gạt mình. Sau đấy nàng vút người phi kiếm bay đi, chốc lát đã khuất sau tầm mắt.
Hàn Tông lúc này ngồi bệt trên nền đất, trong lòng hắn lại càng suy đoán, viên linh thạch ngũ hành kia giá trị cao tới vậy sao?
Đáng để một kẻ như vậy mò tới ý định cướp đoạt….
Trên thực tế Hàn Tông suy đoán không sai, thứ này bởi quy trình đản sinh khá phức tạp, cần tốn thời gian và "tài liệu" trân quý.
Nhất là quy trình này trong giới chính đạo lại không thể công khai mà làm, cho nên càng thêm giá trị.
Cảnh giới của hắn quá yếu để hiểu, đối với những kẻ ở Hợp Linh hậu kì như Bái Tiên mà nói, giá trị này đủ để xé rách da mặt.
Ngay khi Hàn Tông lảo đảo đứng lên, bất chợt trên cao giáng xuống một tầng uy áp khiến cho hắn lại một phen ngã nhào ra đất.
Hàn Tông ngước nhìn kẻ tới, người này cùng là nữ nhân, so với Bái Tiên dụng mạo mười phân vẹn mười, không chút kém cạnh.
Có điều người này tuy đến bất ngờ, không cần xưng tên nhưng Hàn Tông nhìn phát là nhận ra ngay.
Kẻ đến đúng là Lôi Tuyết Phi, bài danh thứ tám trong lần đại hội tỉ võ vừa qua.
Tuy rằng thành tích của nàng ta không bằng Bái Tiên, nhưng danh tiếng của Lôi Tuyết Phi thì nổi như cồn gặp nước, áp đảo đối phương.
Hàn Tông nhớ lại trong trận đầu mở màn đại hội, Lôi Tuyết Phi đã có một trận thư hùng với Hàn Phong.
Ngỡ tưởng nàng ta sẽ thua, nào ngờ phút cuối chuyển bại thành thắng, cũng từ đây vang xa toàn môn, danh tiếng từ đó át luôn cả đệ nhất bài danh.
Nguyên do cũng bởi phút chót nàng ta bung ra áo ngực, khiến Hàn Phong vì ngỡ ngàng tới xuất thần mà thua, trận đánh đó cho tới giờ vẫn còn là huyền thoại trong lòng đám nam đệ tử.
Thấy Hàn Tông nghệt mặt nhìn nơi ngực mình, Lôi Tuyết Phi mặt lạnh như tiền buông lời:
"Ngươi đã đưa viên đá kia cho Bái Tiên rồi sao?"
Hàn Tông cảm thấy lạnh buốt sống lưng, hắn hồi tỉnh tinh thần mà cúi đầu vội đáp:
"Bẩm sư tỷ không có, bởi vì viên đá của sư đệ nằm ở chỗ Phượng Thiên Hành cho nên…."
Hàn Tông vừa nói xong, Lôi Tuyết Phi đã hừ lạnh phi kiếm bay đi.
Có điều ngay sau đó Hàn Tông cảm thấy mặt mình bị ai đó cách không tát cho một cái, cả thân thể lăn lộn mấy vòng.
Tới đi hắn đứng lên, trên mặt đỏ ửng một vết năm ngón tay, khóe miệng chảy đầm đìa.
Trong lòng Hàn Tông có thống giận, chỉ là hắn biết thực lực bản thân nhỏ yếu, có cay cú thì làm được gì chứ? Kẻ không nhịn được nhục tất sẽ bị rắc rối quấn thân, rất nhanh tâm tình hắn dần hạ xuống.
Có điều cái tát này làm hắn tỉnh táo ra phần nào, xem ra suy đoán khi nãy là đúng rồi.
Hàn Tông phủi qua quần áo một chút, hắn đang tính phi kiếm bay đi thì một thân ảnh khác lại bay tới.
Người này cách không mà đứng, dáng vẻ đã, ngoài ngũ tuần.
Vừa thấy bộ dạng Hàn Tông, ông ta hiểu ngay liền hỏi:
"Bọn họ đâu rồi?"
Hàn Tông nhìn người đến khí tức cao tuyệt, cảm giác này không kém Vương Tư Kiệt khi xưa là mấy.
Thế là hắn vội vàng chắp tay thi lễ, sau đó kể rõ chuyện hai người khi nãy vừa tới đã rời đi.
Lảo giả kia nghe xong gật gù, song ông ta hỏi tới một câu đầy bất ngờ:
"Là ngươi giết Lâm Tuyệt Cảnh sao?"
Câu hỏi này làm Hàn Tông giật mình, hắn vô thức ngước nhìn đối phương.
Chỉ như vậy đã khiến lão giả cười nhạt, ông ta quay người mà bay vút đi, bỏ lại Hàn Tông ngơ ngác đứng đó….
Ban đầu, hắn và Song Tượng bàn bạc sẽ không mua gian hàng của Lan Như Tiên. Hòng bày mưu để nàng ta không bán cho ai được nữa, sau đấy định bụng chờ khi hội đấu giá sắp tới thì nhảy vào ép giá mua rẻ.
Chỉ là ngờ đâu Song Tượng nghe tin Lan Như Tiên đã bán cho người khác, kẻ này đúng là Phượng Thiên Hành.
Một màn phát sinh đầy bất ngờ này đã làm cho mưu lược của Song Tượng đảo lộn, toàn bộ kế hoạch nguy cơ sụp đổ tại chỗ.
Mà cái chủ ý này lại là do Hàn Tông đưa ra, hiện tại xảy ra vấn đề, bọn họ đương nhiên sẽ tìm tới Hàn Tông chất vấn.
Hàn Tông khỏi nói cũng biết, hiện tại Song Tượng đang tức giận tới cỡ nào.
Hàn Tông thì vẫn một dạng dửng dưng, cái này không làm hắn bận tâm cho lắm.
Song Tượng và cả Lan hội vốn còn chưa biết tầng quan hệ của hắn và Phượng Thiên Hành, cho nên chuyện này rất dễ giải quyết.
Ngay khi hắn vừa định đi tìm gặp bọn họ một phen, thì bỗng nhiên lại một đạo ngân quang khác bắn vào…
Hàn Tông giơ tay bắt lấy, hắn vừa nhập tinh thần thức vào xem thì biến sắc…
Ngay sau đó Hàn Tông vung tay giải trừ cấm chế, hắn vội vã bước ra ngoài động phủ.
Vừa ra bên ngoài, Hàn Tông nhìn rõ một bóng người lăng không đứng đó. Kẻ này là một nữ nhân tuổi ngoài đôi mươi, trên người một thân váy lam, tóc dài bay bay, dáng vóc nàng ta tuyệt mĩ khó tả.
Đôi mắt kia trong veo như làn thu thủy, song nhìn lâu sẽ mang đến cảm giác lạnh buốt.
Hàn Tông thấy người đến thì cung kính thi lễ:
"Sư đệ Nguyên Văn, xin ra mắt Bái sư tỷ…!"
Người đến đúng là Bái Tiên, cô ta đạt tới Hợp Linh hậu kì.
Nữ nhân này danh thế hiển hách, là đệ tử hạch tâm của Pháp Nhãn đạo nhân, phong chủ Pháp Hoành Tiên Sơn, một trong tám đại sơn phong.
Hàn Tông nghe danh nàng ta như nghe sấm bên tai.
Trong đại hội vừa rồi, Bái Tiên đứng hàng thứ hai. Đây chẳng phải là đệ nhị bài danh, một trong những kẻ mạnh nhất Hợp Linh cảnh sao?
Nhưng…. Cô ta mò tới đây làm gì?
Bái Tiên hờ hững phiêu phù tới trước người Hàn Tông, nàng ta mang dáng vẻ lãnh đạm. Ánh nhìn vạn vật trong mắt đều một dạng kẻ yếu cùng gà chó như nhau, đây là khí chất phong thái của kẻ bề trên nhìn xuống.
Hàn Tông khom người cúi mặt đứng đó, hắn không dám đối mắt với nàng ta thêm một chút nào.
Kẻ đến lai giả bất thiện, cảnh giới đôi bên chênh nhau nhiều lắm, ai biết sẽ có chuyện gì phát sinh.
Vừa nghĩ tới đây, Hàn Tông nghe tiếng Bái Tiên mở lời, giọng nàng ta ngân nga trầm bổng, khiến người nghe như mê như say…
"Đưa viên đá ngũ hành cho ta, đó không phải thứ ngươi có tư cách cầm trong tay!"
Lời này như ngàn vạn đạo sấm đánh vào đầu hắn, Hàn Tông lảo đảo lùi về phía sau, khóe miệng rỉ ra máu tươi.
Bá đạo, cực kì bá đạo!
Hàn Tông hơi khụy người xuống, hắn cố chống một chân trên đất để không quỳ xuống. Uy áp từ Hợp Linh hậu kì tỏa ra cực kì đáng sợ, thứ Ngưng Khí cảnh trung kì như hắn không thể phản kháng.
Hàn Tông nhớ lại khi xưa từng đối đầu Cổ Tử, ông ta cùng hàng cảnh giới với Bái Tiên, nhưng so sánh với người trước mắt đây, quả thật không đáng nhắc đến.
Nếu ngày đó Cổ Tử có thực lực bằng sáu phần Bái Tiên thôi, Hàn Tông tuyệt đối lắm chắc cái chết trong tay!
Giờ này Bái Tiên thu lại uy áp, khiến cho Hàn Tông đã có phần thở ra nhẹ nhõm.
Song, hắn gian nan ngước đầu lên, hai tay kính cẩn chắp thưa:
"Bẩm sư tỷ, viên đá này hiện thời đã không còn trên người sư đệ nữa rồi!"
Hàn Tông miệng tuy nói mà lòng thầm nghĩ, việc hắn công khai có đá ngũ hành trong tay chưa đến mấy hôm, vậy mà đã có ma quỷ mò tới tận cửa rồi.
Sau đấy hắn hướng tới Phượng Thiên Hành suy nghĩ tiếp, phải chăng chuyện này gã cũng đã biết?
Bên này Bái Tiên nghe vậy nhíu mày, nàng làm ra hành động phủ đầu chẳng qua là muốn hắn cố kị mà nhanh đưa ra. Tránh cho tên này dẻo miệng từ chối, lại để cho một số kẻ khác mò tới thì rắc rối.
Nhưng cuối cùng vấn đến muộn sao? Lòng bực bội, Bái Tiên mở lời:
"Hiện tại nó đang ở đâu?"
Lời như băng lãnh đam vào thần trí Hàn Tông, hắn cảm giác thân thể tê dại một phần.
Cố lắm Hàn Tông mới gượng đáp:
"Thưa sư tỷ, nó hiện ở chỗ một đệ tử mới vào nội môn chưa lâu, tên gã là Phượng Thiên Hành!"
Bái Tiên nhìn qua Hàn Tông một lượt, cho tên này một trăm lá gan cũng không dám gạt mình. Sau đấy nàng vút người phi kiếm bay đi, chốc lát đã khuất sau tầm mắt.
Hàn Tông lúc này ngồi bệt trên nền đất, trong lòng hắn lại càng suy đoán, viên linh thạch ngũ hành kia giá trị cao tới vậy sao?
Đáng để một kẻ như vậy mò tới ý định cướp đoạt….
Trên thực tế Hàn Tông suy đoán không sai, thứ này bởi quy trình đản sinh khá phức tạp, cần tốn thời gian và "tài liệu" trân quý.
Nhất là quy trình này trong giới chính đạo lại không thể công khai mà làm, cho nên càng thêm giá trị.
Cảnh giới của hắn quá yếu để hiểu, đối với những kẻ ở Hợp Linh hậu kì như Bái Tiên mà nói, giá trị này đủ để xé rách da mặt.
Ngay khi Hàn Tông lảo đảo đứng lên, bất chợt trên cao giáng xuống một tầng uy áp khiến cho hắn lại một phen ngã nhào ra đất.
Hàn Tông ngước nhìn kẻ tới, người này cùng là nữ nhân, so với Bái Tiên dụng mạo mười phân vẹn mười, không chút kém cạnh.
Có điều người này tuy đến bất ngờ, không cần xưng tên nhưng Hàn Tông nhìn phát là nhận ra ngay.
Kẻ đến đúng là Lôi Tuyết Phi, bài danh thứ tám trong lần đại hội tỉ võ vừa qua.
Tuy rằng thành tích của nàng ta không bằng Bái Tiên, nhưng danh tiếng của Lôi Tuyết Phi thì nổi như cồn gặp nước, áp đảo đối phương.
Hàn Tông nhớ lại trong trận đầu mở màn đại hội, Lôi Tuyết Phi đã có một trận thư hùng với Hàn Phong.
Ngỡ tưởng nàng ta sẽ thua, nào ngờ phút cuối chuyển bại thành thắng, cũng từ đây vang xa toàn môn, danh tiếng từ đó át luôn cả đệ nhất bài danh.
Nguyên do cũng bởi phút chót nàng ta bung ra áo ngực, khiến Hàn Phong vì ngỡ ngàng tới xuất thần mà thua, trận đánh đó cho tới giờ vẫn còn là huyền thoại trong lòng đám nam đệ tử.
Thấy Hàn Tông nghệt mặt nhìn nơi ngực mình, Lôi Tuyết Phi mặt lạnh như tiền buông lời:
"Ngươi đã đưa viên đá kia cho Bái Tiên rồi sao?"
Hàn Tông cảm thấy lạnh buốt sống lưng, hắn hồi tỉnh tinh thần mà cúi đầu vội đáp:
"Bẩm sư tỷ không có, bởi vì viên đá của sư đệ nằm ở chỗ Phượng Thiên Hành cho nên…."
Hàn Tông vừa nói xong, Lôi Tuyết Phi đã hừ lạnh phi kiếm bay đi.
Có điều ngay sau đó Hàn Tông cảm thấy mặt mình bị ai đó cách không tát cho một cái, cả thân thể lăn lộn mấy vòng.
Tới đi hắn đứng lên, trên mặt đỏ ửng một vết năm ngón tay, khóe miệng chảy đầm đìa.
Trong lòng Hàn Tông có thống giận, chỉ là hắn biết thực lực bản thân nhỏ yếu, có cay cú thì làm được gì chứ? Kẻ không nhịn được nhục tất sẽ bị rắc rối quấn thân, rất nhanh tâm tình hắn dần hạ xuống.
Có điều cái tát này làm hắn tỉnh táo ra phần nào, xem ra suy đoán khi nãy là đúng rồi.
Hàn Tông phủi qua quần áo một chút, hắn đang tính phi kiếm bay đi thì một thân ảnh khác lại bay tới.
Người này cách không mà đứng, dáng vẻ đã, ngoài ngũ tuần.
Vừa thấy bộ dạng Hàn Tông, ông ta hiểu ngay liền hỏi:
"Bọn họ đâu rồi?"
Hàn Tông nhìn người đến khí tức cao tuyệt, cảm giác này không kém Vương Tư Kiệt khi xưa là mấy.
Thế là hắn vội vàng chắp tay thi lễ, sau đó kể rõ chuyện hai người khi nãy vừa tới đã rời đi.
Lảo giả kia nghe xong gật gù, song ông ta hỏi tới một câu đầy bất ngờ:
"Là ngươi giết Lâm Tuyệt Cảnh sao?"
Câu hỏi này làm Hàn Tông giật mình, hắn vô thức ngước nhìn đối phương.
Chỉ như vậy đã khiến lão giả cười nhạt, ông ta quay người mà bay vút đi, bỏ lại Hàn Tông ngơ ngác đứng đó….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.