Chương 374: Người cần đến sẽ đến
EcEXo94664
20/03/2024
Hai người nhìn nhau, trong đôi mắt chứa đầy tư vị. Ánh mắt của Thanh Tử Dương mang phong thái tự tin cố hữu, nhưng lại đầy vẻ chất chứa muốn giãi bày.
Mệnh Tại Y không khác bao nhiêu, mông lung vô định.
Nhìn vào đôi mắt đối phương đều rõ ràng, nếu thời thế cho hai người gặp nhau ở tại một hoàn cảnh khác, rất có thể cả hai sẽ là một đôi tri kỉ.
Thế sự vốn dĩ vô thường.
Nào ai biết trước để lường được đâu!
Thanh Tử Dương thu lại tầm mắt, thế rồi nàng ngửa mặt lên trần nhà, giọng nói nửa giễu nửa cợt nhả với hư không:
“Tiền bối, ngươi xem đã đủ chưa? Đã tới rồi, sao còn không hiện thân cho tiểu nữ hữu lễ?”
Mệnh Tại Y lui về sau vài bước, nàng không có vẻ mặt ngạc nhiên là mấy. Chỉ có chút bất an cùng hưng phấn, đôi mắt lim dim như đang suy tính điều gì đó.
Gian phòng vốn dĩ yên tĩnh, đột nhiên một tiếng cười duyên phát ra.
Chính giữa trần nhà xoắn lại thành hố lớn, từng mảnh hoa sứ lất phất rơi, từ bên trong huyễn hoặc ra một thân ảnh.
Người đến là một lão nhân, tóc bạc râu răm. Bà ta ung dung ngự không, điềm nhiên hướng Thanh Tử Dương cười trào phúng đáp:
“Phàm nhân lại có thể phát hiện ra được sự hiện diện của bổn tiên, quả nhiên lời như đồn!”
Thanh Tử Dương cười:
“Tiên tử tiền bối quá khen, vãn bối chỉ phỏng đoán mà thôi!”
“Ha ha… có phải hay không, bổn tiên chỉ cần sưu hồn người là biết rõ ràng. Còn có thể hồn của Toái Thánh Tà Vân kia, ngươi đã giấu lão đi đâu rồi cũng không quan trọng!”
Lão phụ nhân không thừa hơi phiếm chuyện, vừa đến bà ta đã lập tức vận pháp ra tay.
Chỉ thấy bàn tay bà ta xòe ra nắm lấy hư không, thế mà khoảng cách giữa hai người thoáng chốc đã gần đi không ít.
Thanh Tử Dương thấy rất rõ rằng, nhưng đến cả Mệnh Tại Y muốn chạy cũng chẳng thể chạy nổi. Thủ đoạn thao túng thời không của tiên giả trên Hoàng cảnh, đến nàng ở thời đỉnh phong kiếp trước ắt phải bó tay chịu chết.
Ngay khi bàn tay lão phụ sắp chạm đến mi tâm Thanh Tử Dương, bên ngoài vang lên hai tiếng phanh phanh trầm đục.
Từ bức tường nổ tung lao vào hai thân ảnh, chính là hai phụ nhân trưởng lão đi theo hộ tống.
Một trong hai lão phụ nhân áo tím mắt thấy tình cảnh nguy nan, bà ta lập thức thét lớn:
“Ma đạo người phương nào, dám đánh lén người bổn môn ta?”
Vừa thét, người bà ta hóa ra trăm đạo tàn ảnh diễm lệ. Mỗi đạo lại hóa thành vạn điệp ngũ sắc, mỗi khi đôi cánh vỗ lên, điểm điểm năm màu lất phất rơi ra.
Chỉ trong cái chớp mắt, lão phụ nhân áo tím đã cản tới trước người Thanh Tử Dương. Nhanh như cắt, từ trong bàn tay bà ta phóng ra một con rùa nhỏ màu vàng, to chỉ bằng đầu ngón tay.
Rùa nhỏ vừa ra, nó lập tức biến thành một cái màng lớn tỏa điểm kim quang, chắn trước người bà ta.
Lão phụ nhanh không kém, bà ta thu hồi tay phải, cánh tay trái thuận thế xuất ra một cự chưởng.
Oành một tiếng lớn, cự chưởng mạnh mẽ đánh lên, khiên thuẫn của phụ nhân lung lay mấy cái rồi nứt rạn, quang hoa tứ tán. Khiến cho phụ nhân áo tím không khỏi máu trào khóe miệng, chỉ có thể mau chóng tóm lấy Thanh Tử Dương rồi lui về mấy bước.
Lão phụ nhân thuận thế muốn lên, nhưng rất nhanh bà ta thối lui tránh né.
Chỉ nghe ầm ầm mấy tiếng, một chưởng lực khổng lồ đánh ngang qua hai phe. Cỗ chưởng pháp kinh người, một đường xuyên thẳng mấy dặm, phá nát cả khuôn viên phủ thành chủ.
Giây phút giao tranh đi qua, hai lão phụ nhân ngưng trọng đứng chắn trước người Thanh Tử Dương. Bọn họ đều biết, người đến cảnh giới cao tuyệt, hai người rất không có khả năng là đối thủ.
Rất nhanh, sắc mặt lão phụ nhân áo xanh thay đổi, bà ta hướng chỉ tay run giọng:
“Ngươi là Vạn Niên Thanh, trưởng lão ngoại môn… không thể nào..!”
Âm anh ấp úng không dám tin của lão phụ nhân.
Thanh Tử Dương mở lời trấn an:
“Người này đúng thật Vạn Niên Thanh, nhưng chỉ là biến thân xác mà thôi!”
Vạn Niên Thanh cười hắc hắc, khen hay:
“Khá khen cho ngươi nhìn ra chân thân của ta, nhưng như thế ngươi cũng nên hiểu, kết cục của đứa nhóc tên gọi Thanh Y rồi chứ?”
Nghe được danh tự này, ánh mắt Thanh Tử Dương lần đầu đanh lại. Thấy vậy, bà ta hướng lão phụ áo tím mở lời:
“Vật ban nãy có phải là Đại Nhật Can Quy Thuẫn, pháp bảo nổi danh của Tả môn chủ? Ha ha.. Hoàng cảnh mà có thể đỡ được một kích của ta, hoàn toàn là nó rồi!”
Nói xong, Vạn Niên Thanh lại hướng hai người xuất kích. Thế công lần này của bà ta mạnh như vũ bão, khiến hai người phải trật vật đỡ đòn.
Về phần Thanh Tử Dương, ngay khi phủ thành biến thành bãi chiến trường, hai người Phương Thuấn và Vận Lam đã chạy tới tiếp ứng. Nhưng thấy tình cảnh bậc kia đại chiến, nhất thời hai kẻ ngây ngẩn cả người.
Ngay sau đó một trong hai trưởng lão truyền âm ra lệnh, hai người đề thanh hồi tỉnh, vội vàng phi thân đến chỗ Thanh Tử Dương thủ hộ.
Bọn họ đương nhiên không thể can thiệp cấp bậc kia chiến đấu, việc duy nhất là bảo hộ nàng ta nhanh rời khỏi đây, tránh cho không may dính phải tai vạ.
Nhưng bọn họ lui ra chưa xa, bốn mắt hai người mở lớn trừng trừng, khó mà tin được.
Kẻ gọi là Vạn Niên Thanh kia, không biết từ bao giờ bà ta thi pháp.
Cách hai người đột nhiên vang lên vài âm thanh trầm thấp, từ dưới lòng đất xuất hiện vài cánh tay nhô lên.
Theo đó hơn chục thân ảnh trồi lên, bộ dáng như tử thi thây ma, khục khặc tiến đến chỗ hai người.
Mà cấp bậc của đám thây ma này đâu có thấp, đều là Hợp Linh cảnh trở lên.
Không nói một lời, Vận Lam và Phương Thuấn cùng nhau quay lưng, cả hai dẫn theo Thanh Tử Dương hướng nơi xa bỏ chạy.
Xem tình thế xem ra đã nghiêng về một bên.
“Quả nhiên là có pháp bảo gia trì, có thể đỡ được mấy chiêu của ta mà không bại lui. Tốt lắm, để bổn tiên xem thử các ngươi có thể chịu thêm đến bao giờ?”
Vạn Niên Thanh cười cợt nhả, đánh tới mấy chiêu san bằng cả phủ thủ mà chưa phân thành bại. Bà ta cười giận, bàn tay bắt quyết lần, trước mặt đã huyễn hóa ra một thanh hắc bổng.
Hắc bổng dài đến nửa thước, làm từ xương cốt của thánh thú. Trên đầu khảm một hình thiếu nữ khỏa thân, sau lưng tỏa ra hắc khí bán nguyệt.
Vạn Niên Thanh vận chuyển linh lực bản thân vào thanh hắc bổng, miệng khẽ không ngửng nhẩm pháp quyết.
Hai lão phụ nhân bên dưới vốn chưa hiểu bà ta đang muốn làm gì, chỉ ngưng trọng thủ hộ, nào dám tấn công trước.
Thế mà bất ngờ thay, ngay khi Vạn Niên Thanh hét lớn một tiếng, kinh quang tỏa ra đại thịnh.
Ngay đó, lão phụ nhân áo tím thét lên một tiếng chói tai, hai tay ôm mặt như trúng phải đại chiêu.
“Ngươi… sao?!”
Lão phụ nhân áo xanh hoảng hốt, bà ta quay người nhìn phía đồng bạn, thầm hô không ổn.
Giữa lúc không biết đồng liêu ra sao, bất ngờ lão phụ nhân áo xanh bị trúng một trảo, thân hình vội vàng thối lui.
“Ngươi…?”
Vạn phần khó hiểu thay, người ra chiêu lại chính là phụ nhân áo tím.
Bà ta giờ này toàn thân giống như con rối, động tác mười phần khập khiễng.
“Là tà thuật!”
Biết đồng liêu bị dính tà thuật, không phân ra thật giả, sắc mặt lão phụ nhân càng thêm trắng nhợt.
Chỉ nghe Vạn Niên Thanh cười ha hả khen:
“Rất thông minh, bổn tiên đã phải dùng đến thần thông Phục Quỷ Ma Chú lên người, dễ gì mà có thể tránh thoát chứ?”
Phục Quỷ Ma Chú là pháp môn tà thuật, một khi cơ thể bị dính phải yểm bùa của đối phương, lập tức sẽ bị khống chế. Đây là pháp môn của Quỷ tộc, một trong những đại tộc nổi danh tại Bắc Vực.
Bị khống chế, rất nhanh lão phụ nhân áo tím quay sang tấn công đồng bạn của mình.
Lão phụ nhân áo xanh tên gọi Sở Đồng chật vật đón đỡ, bà ta không khỏi mười phần tức sôi máu.
Đánh thật thì lại sợ làm lợi cho đối phương, đánh giả thì bị đồng bạn cầm chân, khó bề thủ hộ cho Thanh Tử Dương.
Quả đúng như bà ta lo nghĩ, Vạn Niên Thanh vừa rảnh tay, lập tức quay ngay tìm tới Thanh Tử Dương.
Giờ khắc này nàng ta đã được Phương Thuấn và Vận Lam đỡ lấy, chạy xa một khoảng.
Phương Thuấn một đường chạy như bay, ông ta rất rõ ràng người đến là muốn giết ai. Nếu nàng ta chết ở tại nơi này, ông ta là kẻ đứng mũi chịu sào đầu tiên.
Nhưng nếu có thể bảo hộ nàng ta rời đi thành công, câu giờ cho các trưởng lão yên tâm chiến đấu, công lao này ông ta ẵm chắc rồi.
Khác với Phương Thuấn, Vận Lam mặt trầm như nước đầm mùa thu, lăn tăn vài gợn sóng.
Nàng ta… thật có muốn ý giết người!
*****
Mệnh Tại Y không khác bao nhiêu, mông lung vô định.
Nhìn vào đôi mắt đối phương đều rõ ràng, nếu thời thế cho hai người gặp nhau ở tại một hoàn cảnh khác, rất có thể cả hai sẽ là một đôi tri kỉ.
Thế sự vốn dĩ vô thường.
Nào ai biết trước để lường được đâu!
Thanh Tử Dương thu lại tầm mắt, thế rồi nàng ngửa mặt lên trần nhà, giọng nói nửa giễu nửa cợt nhả với hư không:
“Tiền bối, ngươi xem đã đủ chưa? Đã tới rồi, sao còn không hiện thân cho tiểu nữ hữu lễ?”
Mệnh Tại Y lui về sau vài bước, nàng không có vẻ mặt ngạc nhiên là mấy. Chỉ có chút bất an cùng hưng phấn, đôi mắt lim dim như đang suy tính điều gì đó.
Gian phòng vốn dĩ yên tĩnh, đột nhiên một tiếng cười duyên phát ra.
Chính giữa trần nhà xoắn lại thành hố lớn, từng mảnh hoa sứ lất phất rơi, từ bên trong huyễn hoặc ra một thân ảnh.
Người đến là một lão nhân, tóc bạc râu răm. Bà ta ung dung ngự không, điềm nhiên hướng Thanh Tử Dương cười trào phúng đáp:
“Phàm nhân lại có thể phát hiện ra được sự hiện diện của bổn tiên, quả nhiên lời như đồn!”
Thanh Tử Dương cười:
“Tiên tử tiền bối quá khen, vãn bối chỉ phỏng đoán mà thôi!”
“Ha ha… có phải hay không, bổn tiên chỉ cần sưu hồn người là biết rõ ràng. Còn có thể hồn của Toái Thánh Tà Vân kia, ngươi đã giấu lão đi đâu rồi cũng không quan trọng!”
Lão phụ nhân không thừa hơi phiếm chuyện, vừa đến bà ta đã lập tức vận pháp ra tay.
Chỉ thấy bàn tay bà ta xòe ra nắm lấy hư không, thế mà khoảng cách giữa hai người thoáng chốc đã gần đi không ít.
Thanh Tử Dương thấy rất rõ rằng, nhưng đến cả Mệnh Tại Y muốn chạy cũng chẳng thể chạy nổi. Thủ đoạn thao túng thời không của tiên giả trên Hoàng cảnh, đến nàng ở thời đỉnh phong kiếp trước ắt phải bó tay chịu chết.
Ngay khi bàn tay lão phụ sắp chạm đến mi tâm Thanh Tử Dương, bên ngoài vang lên hai tiếng phanh phanh trầm đục.
Từ bức tường nổ tung lao vào hai thân ảnh, chính là hai phụ nhân trưởng lão đi theo hộ tống.
Một trong hai lão phụ nhân áo tím mắt thấy tình cảnh nguy nan, bà ta lập thức thét lớn:
“Ma đạo người phương nào, dám đánh lén người bổn môn ta?”
Vừa thét, người bà ta hóa ra trăm đạo tàn ảnh diễm lệ. Mỗi đạo lại hóa thành vạn điệp ngũ sắc, mỗi khi đôi cánh vỗ lên, điểm điểm năm màu lất phất rơi ra.
Chỉ trong cái chớp mắt, lão phụ nhân áo tím đã cản tới trước người Thanh Tử Dương. Nhanh như cắt, từ trong bàn tay bà ta phóng ra một con rùa nhỏ màu vàng, to chỉ bằng đầu ngón tay.
Rùa nhỏ vừa ra, nó lập tức biến thành một cái màng lớn tỏa điểm kim quang, chắn trước người bà ta.
Lão phụ nhanh không kém, bà ta thu hồi tay phải, cánh tay trái thuận thế xuất ra một cự chưởng.
Oành một tiếng lớn, cự chưởng mạnh mẽ đánh lên, khiên thuẫn của phụ nhân lung lay mấy cái rồi nứt rạn, quang hoa tứ tán. Khiến cho phụ nhân áo tím không khỏi máu trào khóe miệng, chỉ có thể mau chóng tóm lấy Thanh Tử Dương rồi lui về mấy bước.
Lão phụ nhân thuận thế muốn lên, nhưng rất nhanh bà ta thối lui tránh né.
Chỉ nghe ầm ầm mấy tiếng, một chưởng lực khổng lồ đánh ngang qua hai phe. Cỗ chưởng pháp kinh người, một đường xuyên thẳng mấy dặm, phá nát cả khuôn viên phủ thành chủ.
Giây phút giao tranh đi qua, hai lão phụ nhân ngưng trọng đứng chắn trước người Thanh Tử Dương. Bọn họ đều biết, người đến cảnh giới cao tuyệt, hai người rất không có khả năng là đối thủ.
Rất nhanh, sắc mặt lão phụ nhân áo xanh thay đổi, bà ta hướng chỉ tay run giọng:
“Ngươi là Vạn Niên Thanh, trưởng lão ngoại môn… không thể nào..!”
Âm anh ấp úng không dám tin của lão phụ nhân.
Thanh Tử Dương mở lời trấn an:
“Người này đúng thật Vạn Niên Thanh, nhưng chỉ là biến thân xác mà thôi!”
Vạn Niên Thanh cười hắc hắc, khen hay:
“Khá khen cho ngươi nhìn ra chân thân của ta, nhưng như thế ngươi cũng nên hiểu, kết cục của đứa nhóc tên gọi Thanh Y rồi chứ?”
Nghe được danh tự này, ánh mắt Thanh Tử Dương lần đầu đanh lại. Thấy vậy, bà ta hướng lão phụ áo tím mở lời:
“Vật ban nãy có phải là Đại Nhật Can Quy Thuẫn, pháp bảo nổi danh của Tả môn chủ? Ha ha.. Hoàng cảnh mà có thể đỡ được một kích của ta, hoàn toàn là nó rồi!”
Nói xong, Vạn Niên Thanh lại hướng hai người xuất kích. Thế công lần này của bà ta mạnh như vũ bão, khiến hai người phải trật vật đỡ đòn.
Về phần Thanh Tử Dương, ngay khi phủ thành biến thành bãi chiến trường, hai người Phương Thuấn và Vận Lam đã chạy tới tiếp ứng. Nhưng thấy tình cảnh bậc kia đại chiến, nhất thời hai kẻ ngây ngẩn cả người.
Ngay sau đó một trong hai trưởng lão truyền âm ra lệnh, hai người đề thanh hồi tỉnh, vội vàng phi thân đến chỗ Thanh Tử Dương thủ hộ.
Bọn họ đương nhiên không thể can thiệp cấp bậc kia chiến đấu, việc duy nhất là bảo hộ nàng ta nhanh rời khỏi đây, tránh cho không may dính phải tai vạ.
Nhưng bọn họ lui ra chưa xa, bốn mắt hai người mở lớn trừng trừng, khó mà tin được.
Kẻ gọi là Vạn Niên Thanh kia, không biết từ bao giờ bà ta thi pháp.
Cách hai người đột nhiên vang lên vài âm thanh trầm thấp, từ dưới lòng đất xuất hiện vài cánh tay nhô lên.
Theo đó hơn chục thân ảnh trồi lên, bộ dáng như tử thi thây ma, khục khặc tiến đến chỗ hai người.
Mà cấp bậc của đám thây ma này đâu có thấp, đều là Hợp Linh cảnh trở lên.
Không nói một lời, Vận Lam và Phương Thuấn cùng nhau quay lưng, cả hai dẫn theo Thanh Tử Dương hướng nơi xa bỏ chạy.
Xem tình thế xem ra đã nghiêng về một bên.
“Quả nhiên là có pháp bảo gia trì, có thể đỡ được mấy chiêu của ta mà không bại lui. Tốt lắm, để bổn tiên xem thử các ngươi có thể chịu thêm đến bao giờ?”
Vạn Niên Thanh cười cợt nhả, đánh tới mấy chiêu san bằng cả phủ thủ mà chưa phân thành bại. Bà ta cười giận, bàn tay bắt quyết lần, trước mặt đã huyễn hóa ra một thanh hắc bổng.
Hắc bổng dài đến nửa thước, làm từ xương cốt của thánh thú. Trên đầu khảm một hình thiếu nữ khỏa thân, sau lưng tỏa ra hắc khí bán nguyệt.
Vạn Niên Thanh vận chuyển linh lực bản thân vào thanh hắc bổng, miệng khẽ không ngửng nhẩm pháp quyết.
Hai lão phụ nhân bên dưới vốn chưa hiểu bà ta đang muốn làm gì, chỉ ngưng trọng thủ hộ, nào dám tấn công trước.
Thế mà bất ngờ thay, ngay khi Vạn Niên Thanh hét lớn một tiếng, kinh quang tỏa ra đại thịnh.
Ngay đó, lão phụ nhân áo tím thét lên một tiếng chói tai, hai tay ôm mặt như trúng phải đại chiêu.
“Ngươi… sao?!”
Lão phụ nhân áo xanh hoảng hốt, bà ta quay người nhìn phía đồng bạn, thầm hô không ổn.
Giữa lúc không biết đồng liêu ra sao, bất ngờ lão phụ nhân áo xanh bị trúng một trảo, thân hình vội vàng thối lui.
“Ngươi…?”
Vạn phần khó hiểu thay, người ra chiêu lại chính là phụ nhân áo tím.
Bà ta giờ này toàn thân giống như con rối, động tác mười phần khập khiễng.
“Là tà thuật!”
Biết đồng liêu bị dính tà thuật, không phân ra thật giả, sắc mặt lão phụ nhân càng thêm trắng nhợt.
Chỉ nghe Vạn Niên Thanh cười ha hả khen:
“Rất thông minh, bổn tiên đã phải dùng đến thần thông Phục Quỷ Ma Chú lên người, dễ gì mà có thể tránh thoát chứ?”
Phục Quỷ Ma Chú là pháp môn tà thuật, một khi cơ thể bị dính phải yểm bùa của đối phương, lập tức sẽ bị khống chế. Đây là pháp môn của Quỷ tộc, một trong những đại tộc nổi danh tại Bắc Vực.
Bị khống chế, rất nhanh lão phụ nhân áo tím quay sang tấn công đồng bạn của mình.
Lão phụ nhân áo xanh tên gọi Sở Đồng chật vật đón đỡ, bà ta không khỏi mười phần tức sôi máu.
Đánh thật thì lại sợ làm lợi cho đối phương, đánh giả thì bị đồng bạn cầm chân, khó bề thủ hộ cho Thanh Tử Dương.
Quả đúng như bà ta lo nghĩ, Vạn Niên Thanh vừa rảnh tay, lập tức quay ngay tìm tới Thanh Tử Dương.
Giờ khắc này nàng ta đã được Phương Thuấn và Vận Lam đỡ lấy, chạy xa một khoảng.
Phương Thuấn một đường chạy như bay, ông ta rất rõ ràng người đến là muốn giết ai. Nếu nàng ta chết ở tại nơi này, ông ta là kẻ đứng mũi chịu sào đầu tiên.
Nhưng nếu có thể bảo hộ nàng ta rời đi thành công, câu giờ cho các trưởng lão yên tâm chiến đấu, công lao này ông ta ẵm chắc rồi.
Khác với Phương Thuấn, Vận Lam mặt trầm như nước đầm mùa thu, lăn tăn vài gợn sóng.
Nàng ta… thật có muốn ý giết người!
*****
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.