Chương 342: Người khôn khéo thì *éo ngán ai!
EcEXo94664
01/03/2024
Giữa nói thật và nói chính xác, cái này có một sự khác nhau không nhẹ, nhưng cũng dễ hiểu mà thôi.
Có ví dụ rất đơn giản, người ta hỏi ngươi năm nay đã được bao nhiêu tuổi?
Ngươi liền giơ tay lên rồi nói:
"Ta năm nay hơn bảy mươi tuổi rồi, còn tuổi của ngươi thì sao?"
Từ đây có thế thấy, rõ ràng là đối phương biết ngươi nói thật. Chỉ là sự thật này ẩn tàng một mánh khóe, ấy là thiếu chính xác.
Người khôn khéo thường không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi, mà chỉ trả lời tương đối, đủ để cho đối phương biết mình nói thật mà thôi.
Người ta rõ ràng cho rằng ngươi nói dối, song lời thề độc lại chứng minh ngươi đang nói thật.
Từ đây giữa nói thật và nói chính xác, hiển nhiên đã có sự khác nhau, phải là kẻ tinh ý lắm mới nhận ra điểm này.
Thật ra, trong lời thề độc phải nói thật kia có rất nhiều thiếu sót, khiến cho hai bên có thể lợi dụng được nó.
Lời thề độc chỉ bao hàm việc Hàn Tông bán tin tình báo cho Lan hội, ngoài ra không có gì thêm.
Điều này là để đôi bên đề phòng lẫn nhau, tránh cho việc Hàn Tông bị hỏi nhiều vấn đề liên quan tới bí mật bản thân hắn.
Tiếp nữa, đôi bên khi được hỏi mà không muốn nói, thì có thể giữ im lặng.
Hàn Tông bán tin cho Song Tượng, nhưng hắn hiểu không nên bán hết, tránh cho Lan Như Tiên nghi ngờ.
Còn phải đề phòng Song Tượng lợi dụng điểm này để hại hắn, Hàn Tông sẽ không ngu tự mua dây buộc mình như vậy.
Cho nên mấu chốt ở đây là thề độc chỉ nêu Nói Thật, chứ không bắt đối phương phải nói ra hết Tất Cả Sự Thật.
Nghĩa là chỉ cần ngươi không có nói sai sự thật, thì có giữ lại bao nhiêu thông tin quan trọng trong đó cũng được.
Đây cũng là điều Hàn Tông dự tính từ trước, trong lúc bàn luận điều kiện với Song Tượng mà thêm thắt cho hợp với ý mình.
Mà điều này ngay cả Song Tượng cũng hiểu, bởi lời thề có tác dụng với cả hai bên. Bọn họ cũng sợ Hàn Tông lợi dụng điều đó, moi ra một số tin tức tuyệt mật lắm chứ.
Hàn Tông nhớ lại kiếp địa cầu mà thấu, trên đời này rất ít kẻ hiểu được một đạo lý, ấy là có đôi khi lời nói còn nguy hiểm hơn cả súng đạn.
Lời nói có thể cứu người, song cũng có thể giết người. Xin hãy nhớ kỹ điều đó!
Nghệ thuật sử dụng ngôn từ vốn nằm ở hai câu:
"Lưỡi không xương muôn đường lắt léo.
Người khôn khéo thì méo ngán ai!"
Thấy Hàn Tông không có vì vậy mà bị phản phệ, hai người dần nguôi ngoai đi hoài nghi.
Nhưng mà Bạch Tạng vẫn chưa cam lòng, gã nói tiếp:
"Cứ cho là ngươi nói thật đi, nhưng sự thể này ngươi càng không tránh khỏi trách nhiệm liên quan. Luân sư huynh nghe xong rất tức giận, nếu không vì có cấp bách cơ sự, ắt sẽ tìm hơi hỏi cho ra lẽ!"
Hàn Tông ôm quyên gật gù đáp:
"Quả thật chuyện này đúng là sư đệ có trách nhiệm, không tránh khỏi liên can trong đó!"
Vô Từ Tà bèn hỏi thêm:
"Nguyên sư đệ, vậy ngươi đã có cách nào giải quyết chuyện này hay chưa?"
Hàn Tông trầm ngâm hồi lâu rồi lắc đầu, hắn nói:
"Tạm thời sư đệ chưa có cách, xong cũng đoán ra chút mục đích khi Lan Như Tiên làm vậy!"
Bạch Tạng ở bên chen ngang:
"Phí lời, cái đó còn cần ngươi nói sao. Rõ ràng Lan Như Tiên vì sợ chúng ta liên minh với tất cả hội nhóm trong này chèn ép nàng ta, cho nên nàng ta mới giúp đỡ một kẻ mới đến như Phượng Thiên Hành. Có gã gia nhập, phe Lan hội sẽ không còn đơn độc nữa!"
Hàn Tông gật đầu, gã Bạch Tạng này có cái nhìn rất thấu đáo trong chuyện làm ăn nha.
Kế đó Bạch Tạng lại cười nhạt:
"Một kẻ chân ướt chân ráo mới đến như gã, liệu sẽ làm lên trò trống gì chứ?"
Rất nhiều vấn đề nhân lực, vốn liếng sẽ làm gã phải điên đầu. Cửa hàng mới muốn cạnh tranh cùng mặt hàng với mấy hội nhóm đã mọc rễ, thâm căn ở đây đã lâu nào có dễ dàng.
Nhưng gã cũng chỉ mặt Hàn Tông nói thêm:
"Ngươi ở phía Lan hội hãy nghĩ cách làm sao phá được mối liên kết này, không để cho Lan Như Tiên dàng dàng hành động. Còn phần Phượng Thiên Hành, bên ta tự có kế đối phó!"
Gã hăng quá mà nói quên cả trời đất, cuối cùng Hàn Tông cười nhạt trả lời:
"Bạch sư huynh, trong minh ước chỉ nói ta đưa tin tình báo tới là xong, ngoài ra hết trách nhiệm. Sư huynh đừng quên ta là người Lan hội, mấy cái chuyện đó tuyệt sẽ không làm đâu. Thứ cho sư đệ không thể tuân mệnh!"
Hàn Tông nói xong thì chắp tay rời đi….
"Ngươi… tên khốn kiếp, đứng lại cho ta!"
Đôi bên có được minh ước, đây đối với Hàn Tông giống như con bài bảo mệnh vậy.
Bọn họ vì ngại minh ước chắc chắn sẽ không nghi hại hắn mà tiết lộ với Lan Như Tiên, từ đó Hàn Tông cũng không cần vuốt mông ngựa.
Việc của hắn chỉ là thi thoảng Song Tượng cần tin tình báo, hắn sẽ đưa tới rồi nhận thù lao là xong. Ngoài ra không có gì khác, tất cả đều tiền trao cháo múc.
Ở phía gian hàng kia, sau khi Hàn Tông rời đi. Vô Từ Tà thấy Bạch Tạng dáng vẻ căm tức thì nói đỡ mấy câu. Thấy gã xuôi xuôi, cả hai rời bước quay về khu đình viện.
Sau khi hai người thuật lại cho Luân Đằng Vân được hay, chỉ thấy gã trầm tư bất định.
"Nói như vậy, đây không phải hắn nói dối!"
Luân Đằng Vân đưa ra kết quả, nhưng rồi gã nhận ra một điều.
"Cũng không loại trừ khả năng hắn còn giấu giếm chúng ta!"
Luân Đằng Vân khẳng định một câu, bản thân mấy người bọn họ đều hiểu điểm hạn chế từ lời thề này.
Cuối cùng gã chốt một câu:
"Dù sao hắn cũng không phải người phe mình, có tâm tư đề phòng cũng là hiển nhiên."
Lan hội lớn mạnh, bọn người theo sau Lan Như Tiên cũng có lợi, đó là đạo lý muôn thuở.
Vấn đề hiện tại bây giờ là, Lan Như Tiên đã thoát được một kế này, nên phải làm sao mà nghĩ cách an ổn chuyện này đây?
Bởi vì Song Tượng muốn liên minh với những hội nhóm khác, cái giá bọn họ trả là không thấp chút nào.
Lợi ích khi này không còn, liên minh đứng trước nguy cơ tan vỡ.
Vô Từ Tà nghe xong bèn đáp:
"Sư đệ có kế, chuyện liên minh này sẽ càng thêm khăng khít. Về phần Phượng Thiên Hành, ta cũng có thể dùng môn quy khi mua bán để làm khó gã. Ít ra, trong một thời gian sắo tới, sẽ khiến gã và Lan Như Tiên chưa thể kết minh ngay được!"
Luân Đằng Vân gật gù cho là phải, mắt thấy Bạch Tạng ở bên nói thêm:
"Về phần tên Nguyên Văn tạm thời để đó, chờ khi lợi dụng xong xuôi thì ta cũng có thế bán tin tức này cho Lan Như Tiên!"
Ba người gật đầu cho là phải, Hàn Tông không giống như trước, được bọn họ ra sức mời chào nữa.
Những kẻ không có lòng trung thành như hắn, đáng bị tẩy chay.
Chỉ có gã gầy còm ở bên thấy mấy người xôn xao bàn tán cách đánh bại Hàn Tông, thì gã lấy làm khó hiểu mà hỏi:
"Sư huynh, tại sao chúng ta cứ phải muốn đả bại hắn, chẳng phải vẫn có cách đơn giản hơn hay sao?"
Ba người ngơ ra, rất nhanh Vô Từ Tà híp mắt hỏi:
"Ý đệ là… thủ tiêu hắn?"
Thấy ba người trầm tư bất định, gã còn tưởng kế mình rất cao thâm, gã bèn nói tiếp:
"Trừ khử hắn, chúng ta sẽ không cần lo lắng quá nhiều. Thậm chí, cần thiết có thể trừ luôn cả những kẻ bên cạnh Lan Như Tiên là xong, khi ấy…."
"Đủ rồi!"
….
Có ví dụ rất đơn giản, người ta hỏi ngươi năm nay đã được bao nhiêu tuổi?
Ngươi liền giơ tay lên rồi nói:
"Ta năm nay hơn bảy mươi tuổi rồi, còn tuổi của ngươi thì sao?"
Từ đây có thế thấy, rõ ràng là đối phương biết ngươi nói thật. Chỉ là sự thật này ẩn tàng một mánh khóe, ấy là thiếu chính xác.
Người khôn khéo thường không trả lời đúng trọng tâm câu hỏi, mà chỉ trả lời tương đối, đủ để cho đối phương biết mình nói thật mà thôi.
Người ta rõ ràng cho rằng ngươi nói dối, song lời thề độc lại chứng minh ngươi đang nói thật.
Từ đây giữa nói thật và nói chính xác, hiển nhiên đã có sự khác nhau, phải là kẻ tinh ý lắm mới nhận ra điểm này.
Thật ra, trong lời thề độc phải nói thật kia có rất nhiều thiếu sót, khiến cho hai bên có thể lợi dụng được nó.
Lời thề độc chỉ bao hàm việc Hàn Tông bán tin tình báo cho Lan hội, ngoài ra không có gì thêm.
Điều này là để đôi bên đề phòng lẫn nhau, tránh cho việc Hàn Tông bị hỏi nhiều vấn đề liên quan tới bí mật bản thân hắn.
Tiếp nữa, đôi bên khi được hỏi mà không muốn nói, thì có thể giữ im lặng.
Hàn Tông bán tin cho Song Tượng, nhưng hắn hiểu không nên bán hết, tránh cho Lan Như Tiên nghi ngờ.
Còn phải đề phòng Song Tượng lợi dụng điểm này để hại hắn, Hàn Tông sẽ không ngu tự mua dây buộc mình như vậy.
Cho nên mấu chốt ở đây là thề độc chỉ nêu Nói Thật, chứ không bắt đối phương phải nói ra hết Tất Cả Sự Thật.
Nghĩa là chỉ cần ngươi không có nói sai sự thật, thì có giữ lại bao nhiêu thông tin quan trọng trong đó cũng được.
Đây cũng là điều Hàn Tông dự tính từ trước, trong lúc bàn luận điều kiện với Song Tượng mà thêm thắt cho hợp với ý mình.
Mà điều này ngay cả Song Tượng cũng hiểu, bởi lời thề có tác dụng với cả hai bên. Bọn họ cũng sợ Hàn Tông lợi dụng điều đó, moi ra một số tin tức tuyệt mật lắm chứ.
Hàn Tông nhớ lại kiếp địa cầu mà thấu, trên đời này rất ít kẻ hiểu được một đạo lý, ấy là có đôi khi lời nói còn nguy hiểm hơn cả súng đạn.
Lời nói có thể cứu người, song cũng có thể giết người. Xin hãy nhớ kỹ điều đó!
Nghệ thuật sử dụng ngôn từ vốn nằm ở hai câu:
"Lưỡi không xương muôn đường lắt léo.
Người khôn khéo thì méo ngán ai!"
Thấy Hàn Tông không có vì vậy mà bị phản phệ, hai người dần nguôi ngoai đi hoài nghi.
Nhưng mà Bạch Tạng vẫn chưa cam lòng, gã nói tiếp:
"Cứ cho là ngươi nói thật đi, nhưng sự thể này ngươi càng không tránh khỏi trách nhiệm liên quan. Luân sư huynh nghe xong rất tức giận, nếu không vì có cấp bách cơ sự, ắt sẽ tìm hơi hỏi cho ra lẽ!"
Hàn Tông ôm quyên gật gù đáp:
"Quả thật chuyện này đúng là sư đệ có trách nhiệm, không tránh khỏi liên can trong đó!"
Vô Từ Tà bèn hỏi thêm:
"Nguyên sư đệ, vậy ngươi đã có cách nào giải quyết chuyện này hay chưa?"
Hàn Tông trầm ngâm hồi lâu rồi lắc đầu, hắn nói:
"Tạm thời sư đệ chưa có cách, xong cũng đoán ra chút mục đích khi Lan Như Tiên làm vậy!"
Bạch Tạng ở bên chen ngang:
"Phí lời, cái đó còn cần ngươi nói sao. Rõ ràng Lan Như Tiên vì sợ chúng ta liên minh với tất cả hội nhóm trong này chèn ép nàng ta, cho nên nàng ta mới giúp đỡ một kẻ mới đến như Phượng Thiên Hành. Có gã gia nhập, phe Lan hội sẽ không còn đơn độc nữa!"
Hàn Tông gật đầu, gã Bạch Tạng này có cái nhìn rất thấu đáo trong chuyện làm ăn nha.
Kế đó Bạch Tạng lại cười nhạt:
"Một kẻ chân ướt chân ráo mới đến như gã, liệu sẽ làm lên trò trống gì chứ?"
Rất nhiều vấn đề nhân lực, vốn liếng sẽ làm gã phải điên đầu. Cửa hàng mới muốn cạnh tranh cùng mặt hàng với mấy hội nhóm đã mọc rễ, thâm căn ở đây đã lâu nào có dễ dàng.
Nhưng gã cũng chỉ mặt Hàn Tông nói thêm:
"Ngươi ở phía Lan hội hãy nghĩ cách làm sao phá được mối liên kết này, không để cho Lan Như Tiên dàng dàng hành động. Còn phần Phượng Thiên Hành, bên ta tự có kế đối phó!"
Gã hăng quá mà nói quên cả trời đất, cuối cùng Hàn Tông cười nhạt trả lời:
"Bạch sư huynh, trong minh ước chỉ nói ta đưa tin tình báo tới là xong, ngoài ra hết trách nhiệm. Sư huynh đừng quên ta là người Lan hội, mấy cái chuyện đó tuyệt sẽ không làm đâu. Thứ cho sư đệ không thể tuân mệnh!"
Hàn Tông nói xong thì chắp tay rời đi….
"Ngươi… tên khốn kiếp, đứng lại cho ta!"
Đôi bên có được minh ước, đây đối với Hàn Tông giống như con bài bảo mệnh vậy.
Bọn họ vì ngại minh ước chắc chắn sẽ không nghi hại hắn mà tiết lộ với Lan Như Tiên, từ đó Hàn Tông cũng không cần vuốt mông ngựa.
Việc của hắn chỉ là thi thoảng Song Tượng cần tin tình báo, hắn sẽ đưa tới rồi nhận thù lao là xong. Ngoài ra không có gì khác, tất cả đều tiền trao cháo múc.
Ở phía gian hàng kia, sau khi Hàn Tông rời đi. Vô Từ Tà thấy Bạch Tạng dáng vẻ căm tức thì nói đỡ mấy câu. Thấy gã xuôi xuôi, cả hai rời bước quay về khu đình viện.
Sau khi hai người thuật lại cho Luân Đằng Vân được hay, chỉ thấy gã trầm tư bất định.
"Nói như vậy, đây không phải hắn nói dối!"
Luân Đằng Vân đưa ra kết quả, nhưng rồi gã nhận ra một điều.
"Cũng không loại trừ khả năng hắn còn giấu giếm chúng ta!"
Luân Đằng Vân khẳng định một câu, bản thân mấy người bọn họ đều hiểu điểm hạn chế từ lời thề này.
Cuối cùng gã chốt một câu:
"Dù sao hắn cũng không phải người phe mình, có tâm tư đề phòng cũng là hiển nhiên."
Lan hội lớn mạnh, bọn người theo sau Lan Như Tiên cũng có lợi, đó là đạo lý muôn thuở.
Vấn đề hiện tại bây giờ là, Lan Như Tiên đã thoát được một kế này, nên phải làm sao mà nghĩ cách an ổn chuyện này đây?
Bởi vì Song Tượng muốn liên minh với những hội nhóm khác, cái giá bọn họ trả là không thấp chút nào.
Lợi ích khi này không còn, liên minh đứng trước nguy cơ tan vỡ.
Vô Từ Tà nghe xong bèn đáp:
"Sư đệ có kế, chuyện liên minh này sẽ càng thêm khăng khít. Về phần Phượng Thiên Hành, ta cũng có thể dùng môn quy khi mua bán để làm khó gã. Ít ra, trong một thời gian sắo tới, sẽ khiến gã và Lan Như Tiên chưa thể kết minh ngay được!"
Luân Đằng Vân gật gù cho là phải, mắt thấy Bạch Tạng ở bên nói thêm:
"Về phần tên Nguyên Văn tạm thời để đó, chờ khi lợi dụng xong xuôi thì ta cũng có thế bán tin tức này cho Lan Như Tiên!"
Ba người gật đầu cho là phải, Hàn Tông không giống như trước, được bọn họ ra sức mời chào nữa.
Những kẻ không có lòng trung thành như hắn, đáng bị tẩy chay.
Chỉ có gã gầy còm ở bên thấy mấy người xôn xao bàn tán cách đánh bại Hàn Tông, thì gã lấy làm khó hiểu mà hỏi:
"Sư huynh, tại sao chúng ta cứ phải muốn đả bại hắn, chẳng phải vẫn có cách đơn giản hơn hay sao?"
Ba người ngơ ra, rất nhanh Vô Từ Tà híp mắt hỏi:
"Ý đệ là… thủ tiêu hắn?"
Thấy ba người trầm tư bất định, gã còn tưởng kế mình rất cao thâm, gã bèn nói tiếp:
"Trừ khử hắn, chúng ta sẽ không cần lo lắng quá nhiều. Thậm chí, cần thiết có thể trừ luôn cả những kẻ bên cạnh Lan Như Tiên là xong, khi ấy…."
"Đủ rồi!"
….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.