Chương 288: Nước cờ hiểm!
EcEXo94664
08/02/2022
Không lâu sau, đoàn người phủ thành đã xuất hiện tại Vận gia, một trong ba viện phủ lớn nhất đại thành.
Ngồi trên chủ vị là Phương Thuấn cùng với Vận Lam, ở bên hai hàng phó tướng chỉnh tề.
Vận Nhất Khí đứng ở dưới trướng, tuy ông là gia chủ nhưng hiện lại đang dính với việc công, khó mà ngồi chung mâm được.
Vận Lam ngồi ở trên, nàng trầm lặng, tức giận tới không nói lên lời.
Sự thể chính là, ngay sau khi Vũ Kiệt chết không lâu, tại Vận gia bất ngờ xảy đến biến cố. Nơi ở đại sảnh đột nhiên xuất hiện một con thạch mãng, nó hung hăng nhằm Vận Kinh Hồng giết tới.
Chuyện đương nhiên sẽ không có gì to tát nếu nó không liên quan tới Vũ Kiệt, và phát sinh tình huống tiếp theo.
Theo như hình dạng và đặc thù dấu vết, nó đúng là con thú đã trợ giúp Vũ Kiệt.
Con thạch mãng này chui từ trong phòng của Vận Thái Bảo ra ngoài, điều đáng nói là nó lại không hề tấn công gã ta, mà lại nhằm vào cha con Vận Kinh Hồng.
Điều làm Vận Lam tức tối, ấy là nó lại xảy ra đúng ở tại nhà nàng ta. Hơn nữa, Vận Thái Bảo là người phe nàng, trong khi con thú lại nhằm Vận Kinh Hồng tấn công.
Khó nghe mà nói, đây có thể coi là đồng tộc mưu sát. Nhưng chuyện này không đáng ngại, bởi vì phát sinh ma đạo liên quan toàn tộc, Vận Nhất Khí sẽ phải đứng ra phối hợp với nàng.
Vấn đề ở đây chỉ có một, đó là Phương Thuấn, lão ta đang muốn mượn gió bẻ măng, mượn cớ này để nhắm vào nàng.
Ở phía dưới cách Vận Lam một đoạn, Vận Kinh Hồng hiện cũng đang ở trong đại sảnh này, y đứng ở bên quan sát, trầm ngâm bất định.
Trước đó, hai cha con y vận dụng một kế tu hú đẻ nhờ, đã thành công rút ra được một số linh thạch. Nhưng bởi vì ma đạo phát sinh, hai người vẫn chưa thể tìm đến chỗ Mệnh Tại Y trao đổi.
Tưởng rằng ma đạo sẽ rất nhanh bị bắt, y đâu thể ngờ có ngày lại bị ám toán thế này.
Lúc ấy tình huống cam go, cao tầng Vận gia đã diệt sát con thú. Không lâu sau, tin tức lọt tới tai phủ thành, vì vậy mới có một màn này.
"Nói như vậy, con thạch mãng này chính là con thú của tên ma đạo kia. Nhưng vì sao nó lại từ phòng của Vận Thái Bảo đi ra, tấn công Vận Kinh Hồng?."
Trên ghế ngồi, Phương Thuấn nhàn nhạt hỏi tới, thần sắc ông ta đã có phần nào bình tĩnh trở lại.
Sự việc càng rắc rối, liên quan càng nhiều, ông ta có thể mượn gió bẻ măng, dìm Vận Lam xuống nước.
Khi trước Vận Lam mượn sai lầm của ông để phản kích, khi này chưa qua nửa ngày, tình huống đã phát sinh trái ngược hoàn toàn.
Vận Lam mặt mày cau có, nàng ta còn chưa kịp cười trên đầu Phương Thuấn được mấy hơi, giờ thì hay rồi.
"Thành chủ đại nhân, có thể sau khi hung thủ chết, con thú này đi loạn một trận, vì thế mới tình cờ tới Vận gia chúng ta. Tại hạ đã cho người điều tra theo hướng nó tới, tin rằng sẽ rất nhanh biết nó từ đâu chui đến đây..."
Bên dưới trướng Vận Nhất Khí chắp tay giải trình, mở lời bên vực Vận Lam. Mặc dù người thiệt là cha con ông, nhưng hoàn cảnh không giống nhau.
Trong bất kì gia tộc nào xảy ra nội đấu là điều khó tránh, nhưng đó là người cùng tộc tranh nhau lợi ích.
Một khi dính dáng tới người ngoài thì lại khác, bởi vì không có cái gọi là máu mủ tình thân, cũng sẽ khốc liệt vô tình hơn. Trừ phi là nuôi ong tay áo, giống như Mệnh Gia Thân.
Vận Nhất Khí hiểu, nếu như làm căng vụ này, nhất định Vận Lam sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Nhưng vấn đề cũng nằm ở đó, cô ta gặp họa thì Vận gia sẽ vì phát sinh ma đạo mà có vấn đề.
Cho nên hiện tại mà nói, hợp tác với Vận Lam, chính là đang bảo vệ Vận gia, cũng là bảo vệ cái ghế của ông ta.
Chuyện về vụ án, cha con Vận Nhất Khí đều đã nghe qua, ông ta rất nhanh hiểu được vấn đề Vận gia đang gặp phải.
Chỉ là mọi chuyện không dễ như vậy, dường như dấu vết con thú để lại rất khó lần ra nơi xuất phát của nó. Hơn nữa, Phương Thuấn đúng là đang muốn làm to chuyện này, cố ý chèn ép Vận Lam.
Lúc này chỉ thấy Vận Thái Bảo nhanh nhẹn đứng ra, mở lời thanh minh:
"Đúng thế thưa thành chủ đại nhân, khi ấy nó phá hỏng nền nhà phòng của ta. Thế rồi hung hăng chạy ra, lúc ấy ta thấy nó cực kì kích động và điên cuồng!."
Vận Thái Bảo vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán, đối với kẻ nằm không cũng trúng đạn như gã, thật đúng là họa vô đơn chí.
Nhưng mà, gã ta vừa mở lời thanh minh, Vận Lam đã nghiến răng kèn kẹt.
Gã không nói thì thôi, nói ra toàn lời sơ hở. Quả nhiên gã vừa dứt câu, Phương Thuấn đã tiếp lời chất vấn:
"Hừ… Theo như ngươi nói, lúc ấy con thú rất kích động, vậy tạo sao lúc ấy nó không tấn công ngươi? Lại nói những phòng khác nó không phá, lại chỉ phá mỗi phòng ngươi? Cuối cùng, nó điên cuồng nhưng có thể chạy tới cách đó tận hai dãy nhà để tấn công Vận Kinh Hồng?. Ngươi không thấy lời này dùng để bịp trẻ con, cũng còn rất khó sao?"
Vận Thái Bảo mặt đen như đáy chảo, quả thật gã cũng đang cực kì thắc mắc.
Phương Thuấn lắc đầu, ông ta lại nhìn Vận Lam tiếp tục:
"Ta thấy việc này không đơn giản như vậy! Trước đó chúng ta còn đang bàn luận, liệu còn có đồng bọn khác không. Xem ra hiện tại vụ án vẫn chưa thể kết thúc, chúng ta phải tiến hành điều tra triệt để rồi. Vận phó, cô thấy thế nào?."
Quả nhiên Phương Thuấn không bỏ qua cơ hội tốt, lời nói sắc như dao, xiên cho Vận Lam một nhát.
Vận Lam sắc mặt không được tốt lắm, ông ta nói đúng quá, nhất thời nàng khó lòng phản bác.
Bản thân Vận Lam cũng nghi hoặc, con thú này quá tà dị rồi, chạy đi đâu không chạy, lại chạy tới Vận gia.
Chạy….?
Hai mắt lóe lên, Vận Lam chợt nhận ra. Nếu đây không phải do con thú chạy loạn, mà có người âm thầm làm thì sao?
Sự thể đúng như vậy, thì mục đích chính hẳn là đổ tội cho Vận gia, thậm chí nhắm tới nàng. Vận Lam rất nhanh suy đoán, kẻ được lợi từ chuyện này chỉ có một người, đó là ông ta.
Từ tài liệu cho thấy, khi ấy Mộ Thần và Vũ Kiệt giao chiến, con thạch mãng không hề xuất hiện.
Trước đó nữa ông ta lại gạt nàng ra ngoài, điều người của nàng đi xa, làm cho nàng không thể nắm bắt tin tức nhanh chóng.
Hơn nữa, mãi khi tàn cuộc bản thân ông ta mới xuất hiện, đương nhiên đã không kịp cứu Mộ Thần.
Nếu vậy, trước đó ông ta đi đâu?
Vụ bạo loạn ông ta nói lúc trước, thật ra chỉ là vụ xô xát bình thường. Nếu như ông ta không tới đó ngăn cản thật thì sao? Hoặc là đây chỉ là mẹo đánh lừa của ông ta?
Vận Lam tức thì nhận ra, khi trước rất nhiều manh mối không ổn xuất hiện, nhưng khi đó lại không rõ vì sao.
Lúc này việc con thú xuất hiện tại Vận gia, Vận Lam liên hệ những chuyện này với nhau, nàng đã vỡ lẽ phần nào.
Tất cả đều có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, và mục đích... chỉ có một!
Phải! Tất cả là do Phương Thuấn trù tính phía sau, đây là mưu kế gắp lửa bỏ tay người của ông ta.
Đầu tiên, ông ta hẳn đã tới trước đám người Phi Uyển một bước, sau đó âm thầm bắt lấy con thú rồi quay lại Vận gia tính kế ám toán.
Chỉ có như vậy, ông ta mới quay lại cứu Mộ Thần không kịp được.
Cũng như vậy, Vũ Kiệt vì mất đi con thú, gã sau khi chạy vào hang bỏ trốn, do không có hang ngầm để chạy. Gã mới phải làm ra chiêu chó cùng dứt rậu, tự bạo chết chung.
Hơn nữa, nếu là ông ta làm, kiểu gì cũng sẽ không điều tra ra được địa điểm con thú chạy tới đây cho mà xem!
Chỉ là Vận Lam hơi nhẹ lòng một chút, vẫn là người tính không phải bằng trời tính.
Phương Thuấn vì quay lại nơi trận chiến quá muộn, ông ta đã không kịp ngăn cản Mộ Thần và Vũ Kiệt. Để cho hai kẻ bỏ mình, chết mất xác, đây lại là chuyện tốt.
Nếu như không có tình huống ngoài ý muốn này của ông ta, coi như mưu này thành công rồi.
Vậy thì hiện thời Phương Thuấn không cần mượn chuyện này uy hiếp nàng hợp tác, mà là dùng nó để hại cả nhà nàng rồi.
Vận Lam càng nghĩ càng lạnh người, Phương Thuấn dụng kế này thật hiểm, còn may mà không được như ý!
Ông ta hiện tại vì muốn sửa chữa sai lầm, nên đành phải dùng nó như một cái cớ. Để cho nàng bỏ qua sai lầm trước đó của ông ta, hai bên đều nhịn, cùng lùi một bước.
Vận Lam rất nhanh đã đoán ra tâm cơ của Phương Thuấn, càng nghĩ nàng ta càng tức giận.
Vận Lam nghĩ bụng, thật không thể ngờ được, đường đường là thành chủ lại làm cái trò hèn hạ này.
Phương Thuấn ngồi kế bên nhâm nhi li trà, ông bất giác thấy lạnh cả người. Tới khi liếc sang, thì ra thấy Vận Lam đang nhìn mình tóe lửa.
Trong lòng ông đinh linh, có lẽ nàng ta đã biết mục đích của ông, mượn chuyện này để hai bên nhường nhau. Ông vạn lần đâu nghĩ ra, từ những điều phát sinh vô tình vô ý kia, đã để Vận Lam nghĩ xấu về ông như thế!
Chính xác những tình huống mà Vận Lam suy đoán, tất cả đều không có thật!
Chỉ là mưu mô của Mệnh Tại Y lại vô tình giống với suy đoán của Vận Lam. Làm cho nàng ta giận quá mất khôn, không tin vào thực tại, mới muốn bới lông tìm vết, mới đoán ra tình huống đó!
Vận Lam không biết, nàng ta lúc này chỉ tin vào mưu kế nọ của Phương Thuấn. Vận Lam cố gắng đè xuống cơn giận, dần lấy lại phần nào bình tĩnh.
Nghe ông ta hỏi đến, nàng nâng lên chén trà, sau trầm ngâm đáp:
"Ta nghĩ cũng không hẳn như vậy, Vũ Kiệt chết, khế ước cũng mất. Nếu là khế ước nô lệ thì con thú hẳn phải chết cùng thời điểm với Vũ Kiệt. Cho dù là khế ước sinh tử thì cũng vậy, không có ngọai lệ. Còn về khế ước bản mệnh, Vũ Kiệt chết thì nó sẽ bị tổn thương ba phần thần hồn. Do đó, hành vi điên cuồng của nó cũng có thể phần nào hiểu được. Đây là tình huống thứ nhất, dẫn tới việc nó chạy tới Vận gia, ta nghĩ làm rõ cái này!"
Nàng lại nhìn toàn bộ mọi người trong gian phòng, lạnh nhạt nói tiếp:
"Tất nhiên, tình huống đó là đối với tu giả bình thường, với ma đạo thì khác. Chư vị hẳn phải biết, ma đạo cũng có một loại ký khế ước, đó là biến nó trở thành Thi thú. Nó lúc này sống nhờ vào ý chí của chủ nhân, mà một khi chủ chết thì tớ cũng chết. Nói theo một cách khác, chỉ cần kiểm tra là biết được nguyên nhân."
Nàng nhìn về phía Phương Thuấn, thâm ý nói lời cuối:
"Nếu như đây là thú Thi, vậy thì nó phải chết cùng thời điểm với Vũ Kiệt mới đúng. Còn nếu là thú Thi mà nó lại không việc gì khi Vũ Kiệt chết, điều này chỉ có một khả năng. Đó là có kẻ đoạt nó khỏi tay Vũ Kiệt, sau đó dùng phương pháp nhập hồn chiếm quyền kiểm soát. Lúc này hoàn toàn có thể sử dụng theo ý muốn, mà không cần quan tâm Vũ Kiệt có chết hay không. Cũng từ đây, kẻ này có thể vu oán giá họa cho bất kì gia tộc nào đó nếu muốn. Thành chủ, ngài thấy ta nói có đúng không?."
Vận Lam ngoài mặt nghiêm túc phân tích, kì thực lời cuối chính là đang ám chỉ hành vi bẩn thỉu của Phương Thuấn.
Phương Thuấn đương nhiên là hiểu, Vận Lam đang cố ý nói ông vu oan giá họa cho nàng ta.
Nhưng ông đâu có làm chuyện này, chỉ là tình huống này đang có lợi cho ông mà thôi.
Thế là ông cười đáp:
"Vận phó nói đúng, có hay không kiểm tra là biết ngay thôi. Nếu như không phải là Thi thú, vậy thì không thể chứng minh được đây là dạng khế ước bản mệnh hay không rồi. Từ góc độ này mà nói, con thạch mãng chưa hẳn đã là của Vũ Kiệt. Mà nếu nó không phải của gã ta, vậy thì người đáng nghi nhất…."
Phương Thuấn như cười như không đưa mắt tới Vận Thái Bảo, để gã dựng cả lông tóc. Thật ra, đây cũng là tình huống ông mong đợi nhất.
Bắt Vận Thái Bảo, thêm vào điều tra toàn bộ tộc nhân Vận gia. Chưa hết, điều quan trọng nhất chính là có thể mượn chuyện này tạm thời tước đi chức vị của nàng ta.
Điều tra rất nhanh, Mục Úy tức tốc đi vào, ông ta chắp tay chậm rãi báo cáo:
"Thành chủ, hang ngầm đã bị con thú phá hủy, khó mà điều tra được nó tới từ nơi nào. Hơn nữa, con thú này tuy đã chết, nhưng sơ bộ có thể nhìn ra nó không phải là thú Thi!."
Vận Lam biến sắc, không phải thú Thi sao?
Nhưng mà sau khi thấy Mục Úy cầm theo một ít thịt của nó, nàng đã không còn hoài nghi nữa.
Thú thi khác với thú nô, nó là dạng yêu thú đã chết. Cơ thể được đám ma đạo luyện chế qua, đương nhiên không có máu huyết tuần hoàn lưu thông.
Tuy thân thể không bị ôi thiu do đã qua luyện chế, nhưng so với vật sống thì nhìn qua là rõ ràng khác nhau.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, lý do con thú này chết sau Vũ Kiệt chỉ có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, đây là thú bản mệnh của gã, và hai là không phải yêu thú của gã.
Vận Lam hừ lạnh, nàng vẫn cho rằng Phương Thuấn đứng sau bày trò. Ông ta một khi đã cố ý ra tay, đâu dễ để đám thủ hạ của mình tra ra được chứ!
Sự tình chuyển biến tạo thành cục diện, Vận Lam nghĩ tới phương án thứ nhất, còn Phương Thuấn lại coi trọng đáp án thứ hai.
Nhưng mà tình tiết như vậy là đủ với Phương Thuấn rồi, ông ta bèn đứng dậy cười nói với Vận Lam:
"Vận phó, hiện tại chỉ còn phương án thứ hai là lớn nhất, cô đã tâm phục khẩu phục rồi chứ?".
Nói rồi Phương Thuấn không đợi trả lời, ông ung dung nhìn xuống dưới nói lớn:
"Trước bắt Vận Thái Bảo cùng những kẻ liên quan, sau điều tra trên dưới toàn thể Vận gia một lượt...."
Khi nói tới Vận Lam, ý cười trong mắt ônh càng đậm:
"Vận phó, cô là người nhà… Để tránh hành vi bao che, hỏng đến danh tiếng môn phái. Hiện tại ta lấy tư cách thành chủ hạ lệnh, cô bị cấm túc, quyền hành tạm thời sẽ bị tước đi cho đến khi điều tra xong!."
Ngồi trên chủ vị là Phương Thuấn cùng với Vận Lam, ở bên hai hàng phó tướng chỉnh tề.
Vận Nhất Khí đứng ở dưới trướng, tuy ông là gia chủ nhưng hiện lại đang dính với việc công, khó mà ngồi chung mâm được.
Vận Lam ngồi ở trên, nàng trầm lặng, tức giận tới không nói lên lời.
Sự thể chính là, ngay sau khi Vũ Kiệt chết không lâu, tại Vận gia bất ngờ xảy đến biến cố. Nơi ở đại sảnh đột nhiên xuất hiện một con thạch mãng, nó hung hăng nhằm Vận Kinh Hồng giết tới.
Chuyện đương nhiên sẽ không có gì to tát nếu nó không liên quan tới Vũ Kiệt, và phát sinh tình huống tiếp theo.
Theo như hình dạng và đặc thù dấu vết, nó đúng là con thú đã trợ giúp Vũ Kiệt.
Con thạch mãng này chui từ trong phòng của Vận Thái Bảo ra ngoài, điều đáng nói là nó lại không hề tấn công gã ta, mà lại nhằm vào cha con Vận Kinh Hồng.
Điều làm Vận Lam tức tối, ấy là nó lại xảy ra đúng ở tại nhà nàng ta. Hơn nữa, Vận Thái Bảo là người phe nàng, trong khi con thú lại nhằm Vận Kinh Hồng tấn công.
Khó nghe mà nói, đây có thể coi là đồng tộc mưu sát. Nhưng chuyện này không đáng ngại, bởi vì phát sinh ma đạo liên quan toàn tộc, Vận Nhất Khí sẽ phải đứng ra phối hợp với nàng.
Vấn đề ở đây chỉ có một, đó là Phương Thuấn, lão ta đang muốn mượn gió bẻ măng, mượn cớ này để nhắm vào nàng.
Ở phía dưới cách Vận Lam một đoạn, Vận Kinh Hồng hiện cũng đang ở trong đại sảnh này, y đứng ở bên quan sát, trầm ngâm bất định.
Trước đó, hai cha con y vận dụng một kế tu hú đẻ nhờ, đã thành công rút ra được một số linh thạch. Nhưng bởi vì ma đạo phát sinh, hai người vẫn chưa thể tìm đến chỗ Mệnh Tại Y trao đổi.
Tưởng rằng ma đạo sẽ rất nhanh bị bắt, y đâu thể ngờ có ngày lại bị ám toán thế này.
Lúc ấy tình huống cam go, cao tầng Vận gia đã diệt sát con thú. Không lâu sau, tin tức lọt tới tai phủ thành, vì vậy mới có một màn này.
"Nói như vậy, con thạch mãng này chính là con thú của tên ma đạo kia. Nhưng vì sao nó lại từ phòng của Vận Thái Bảo đi ra, tấn công Vận Kinh Hồng?."
Trên ghế ngồi, Phương Thuấn nhàn nhạt hỏi tới, thần sắc ông ta đã có phần nào bình tĩnh trở lại.
Sự việc càng rắc rối, liên quan càng nhiều, ông ta có thể mượn gió bẻ măng, dìm Vận Lam xuống nước.
Khi trước Vận Lam mượn sai lầm của ông để phản kích, khi này chưa qua nửa ngày, tình huống đã phát sinh trái ngược hoàn toàn.
Vận Lam mặt mày cau có, nàng ta còn chưa kịp cười trên đầu Phương Thuấn được mấy hơi, giờ thì hay rồi.
"Thành chủ đại nhân, có thể sau khi hung thủ chết, con thú này đi loạn một trận, vì thế mới tình cờ tới Vận gia chúng ta. Tại hạ đã cho người điều tra theo hướng nó tới, tin rằng sẽ rất nhanh biết nó từ đâu chui đến đây..."
Bên dưới trướng Vận Nhất Khí chắp tay giải trình, mở lời bên vực Vận Lam. Mặc dù người thiệt là cha con ông, nhưng hoàn cảnh không giống nhau.
Trong bất kì gia tộc nào xảy ra nội đấu là điều khó tránh, nhưng đó là người cùng tộc tranh nhau lợi ích.
Một khi dính dáng tới người ngoài thì lại khác, bởi vì không có cái gọi là máu mủ tình thân, cũng sẽ khốc liệt vô tình hơn. Trừ phi là nuôi ong tay áo, giống như Mệnh Gia Thân.
Vận Nhất Khí hiểu, nếu như làm căng vụ này, nhất định Vận Lam sẽ bị ảnh hưởng lớn.
Nhưng vấn đề cũng nằm ở đó, cô ta gặp họa thì Vận gia sẽ vì phát sinh ma đạo mà có vấn đề.
Cho nên hiện tại mà nói, hợp tác với Vận Lam, chính là đang bảo vệ Vận gia, cũng là bảo vệ cái ghế của ông ta.
Chuyện về vụ án, cha con Vận Nhất Khí đều đã nghe qua, ông ta rất nhanh hiểu được vấn đề Vận gia đang gặp phải.
Chỉ là mọi chuyện không dễ như vậy, dường như dấu vết con thú để lại rất khó lần ra nơi xuất phát của nó. Hơn nữa, Phương Thuấn đúng là đang muốn làm to chuyện này, cố ý chèn ép Vận Lam.
Lúc này chỉ thấy Vận Thái Bảo nhanh nhẹn đứng ra, mở lời thanh minh:
"Đúng thế thưa thành chủ đại nhân, khi ấy nó phá hỏng nền nhà phòng của ta. Thế rồi hung hăng chạy ra, lúc ấy ta thấy nó cực kì kích động và điên cuồng!."
Vận Thái Bảo vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán, đối với kẻ nằm không cũng trúng đạn như gã, thật đúng là họa vô đơn chí.
Nhưng mà, gã ta vừa mở lời thanh minh, Vận Lam đã nghiến răng kèn kẹt.
Gã không nói thì thôi, nói ra toàn lời sơ hở. Quả nhiên gã vừa dứt câu, Phương Thuấn đã tiếp lời chất vấn:
"Hừ… Theo như ngươi nói, lúc ấy con thú rất kích động, vậy tạo sao lúc ấy nó không tấn công ngươi? Lại nói những phòng khác nó không phá, lại chỉ phá mỗi phòng ngươi? Cuối cùng, nó điên cuồng nhưng có thể chạy tới cách đó tận hai dãy nhà để tấn công Vận Kinh Hồng?. Ngươi không thấy lời này dùng để bịp trẻ con, cũng còn rất khó sao?"
Vận Thái Bảo mặt đen như đáy chảo, quả thật gã cũng đang cực kì thắc mắc.
Phương Thuấn lắc đầu, ông ta lại nhìn Vận Lam tiếp tục:
"Ta thấy việc này không đơn giản như vậy! Trước đó chúng ta còn đang bàn luận, liệu còn có đồng bọn khác không. Xem ra hiện tại vụ án vẫn chưa thể kết thúc, chúng ta phải tiến hành điều tra triệt để rồi. Vận phó, cô thấy thế nào?."
Quả nhiên Phương Thuấn không bỏ qua cơ hội tốt, lời nói sắc như dao, xiên cho Vận Lam một nhát.
Vận Lam sắc mặt không được tốt lắm, ông ta nói đúng quá, nhất thời nàng khó lòng phản bác.
Bản thân Vận Lam cũng nghi hoặc, con thú này quá tà dị rồi, chạy đi đâu không chạy, lại chạy tới Vận gia.
Chạy….?
Hai mắt lóe lên, Vận Lam chợt nhận ra. Nếu đây không phải do con thú chạy loạn, mà có người âm thầm làm thì sao?
Sự thể đúng như vậy, thì mục đích chính hẳn là đổ tội cho Vận gia, thậm chí nhắm tới nàng. Vận Lam rất nhanh suy đoán, kẻ được lợi từ chuyện này chỉ có một người, đó là ông ta.
Từ tài liệu cho thấy, khi ấy Mộ Thần và Vũ Kiệt giao chiến, con thạch mãng không hề xuất hiện.
Trước đó nữa ông ta lại gạt nàng ra ngoài, điều người của nàng đi xa, làm cho nàng không thể nắm bắt tin tức nhanh chóng.
Hơn nữa, mãi khi tàn cuộc bản thân ông ta mới xuất hiện, đương nhiên đã không kịp cứu Mộ Thần.
Nếu vậy, trước đó ông ta đi đâu?
Vụ bạo loạn ông ta nói lúc trước, thật ra chỉ là vụ xô xát bình thường. Nếu như ông ta không tới đó ngăn cản thật thì sao? Hoặc là đây chỉ là mẹo đánh lừa của ông ta?
Vận Lam tức thì nhận ra, khi trước rất nhiều manh mối không ổn xuất hiện, nhưng khi đó lại không rõ vì sao.
Lúc này việc con thú xuất hiện tại Vận gia, Vận Lam liên hệ những chuyện này với nhau, nàng đã vỡ lẽ phần nào.
Tất cả đều có mối liên hệ chặt chẽ với nhau, và mục đích... chỉ có một!
Phải! Tất cả là do Phương Thuấn trù tính phía sau, đây là mưu kế gắp lửa bỏ tay người của ông ta.
Đầu tiên, ông ta hẳn đã tới trước đám người Phi Uyển một bước, sau đó âm thầm bắt lấy con thú rồi quay lại Vận gia tính kế ám toán.
Chỉ có như vậy, ông ta mới quay lại cứu Mộ Thần không kịp được.
Cũng như vậy, Vũ Kiệt vì mất đi con thú, gã sau khi chạy vào hang bỏ trốn, do không có hang ngầm để chạy. Gã mới phải làm ra chiêu chó cùng dứt rậu, tự bạo chết chung.
Hơn nữa, nếu là ông ta làm, kiểu gì cũng sẽ không điều tra ra được địa điểm con thú chạy tới đây cho mà xem!
Chỉ là Vận Lam hơi nhẹ lòng một chút, vẫn là người tính không phải bằng trời tính.
Phương Thuấn vì quay lại nơi trận chiến quá muộn, ông ta đã không kịp ngăn cản Mộ Thần và Vũ Kiệt. Để cho hai kẻ bỏ mình, chết mất xác, đây lại là chuyện tốt.
Nếu như không có tình huống ngoài ý muốn này của ông ta, coi như mưu này thành công rồi.
Vậy thì hiện thời Phương Thuấn không cần mượn chuyện này uy hiếp nàng hợp tác, mà là dùng nó để hại cả nhà nàng rồi.
Vận Lam càng nghĩ càng lạnh người, Phương Thuấn dụng kế này thật hiểm, còn may mà không được như ý!
Ông ta hiện tại vì muốn sửa chữa sai lầm, nên đành phải dùng nó như một cái cớ. Để cho nàng bỏ qua sai lầm trước đó của ông ta, hai bên đều nhịn, cùng lùi một bước.
Vận Lam rất nhanh đã đoán ra tâm cơ của Phương Thuấn, càng nghĩ nàng ta càng tức giận.
Vận Lam nghĩ bụng, thật không thể ngờ được, đường đường là thành chủ lại làm cái trò hèn hạ này.
Phương Thuấn ngồi kế bên nhâm nhi li trà, ông bất giác thấy lạnh cả người. Tới khi liếc sang, thì ra thấy Vận Lam đang nhìn mình tóe lửa.
Trong lòng ông đinh linh, có lẽ nàng ta đã biết mục đích của ông, mượn chuyện này để hai bên nhường nhau. Ông vạn lần đâu nghĩ ra, từ những điều phát sinh vô tình vô ý kia, đã để Vận Lam nghĩ xấu về ông như thế!
Chính xác những tình huống mà Vận Lam suy đoán, tất cả đều không có thật!
Chỉ là mưu mô của Mệnh Tại Y lại vô tình giống với suy đoán của Vận Lam. Làm cho nàng ta giận quá mất khôn, không tin vào thực tại, mới muốn bới lông tìm vết, mới đoán ra tình huống đó!
Vận Lam không biết, nàng ta lúc này chỉ tin vào mưu kế nọ của Phương Thuấn. Vận Lam cố gắng đè xuống cơn giận, dần lấy lại phần nào bình tĩnh.
Nghe ông ta hỏi đến, nàng nâng lên chén trà, sau trầm ngâm đáp:
"Ta nghĩ cũng không hẳn như vậy, Vũ Kiệt chết, khế ước cũng mất. Nếu là khế ước nô lệ thì con thú hẳn phải chết cùng thời điểm với Vũ Kiệt. Cho dù là khế ước sinh tử thì cũng vậy, không có ngọai lệ. Còn về khế ước bản mệnh, Vũ Kiệt chết thì nó sẽ bị tổn thương ba phần thần hồn. Do đó, hành vi điên cuồng của nó cũng có thể phần nào hiểu được. Đây là tình huống thứ nhất, dẫn tới việc nó chạy tới Vận gia, ta nghĩ làm rõ cái này!"
Nàng lại nhìn toàn bộ mọi người trong gian phòng, lạnh nhạt nói tiếp:
"Tất nhiên, tình huống đó là đối với tu giả bình thường, với ma đạo thì khác. Chư vị hẳn phải biết, ma đạo cũng có một loại ký khế ước, đó là biến nó trở thành Thi thú. Nó lúc này sống nhờ vào ý chí của chủ nhân, mà một khi chủ chết thì tớ cũng chết. Nói theo một cách khác, chỉ cần kiểm tra là biết được nguyên nhân."
Nàng nhìn về phía Phương Thuấn, thâm ý nói lời cuối:
"Nếu như đây là thú Thi, vậy thì nó phải chết cùng thời điểm với Vũ Kiệt mới đúng. Còn nếu là thú Thi mà nó lại không việc gì khi Vũ Kiệt chết, điều này chỉ có một khả năng. Đó là có kẻ đoạt nó khỏi tay Vũ Kiệt, sau đó dùng phương pháp nhập hồn chiếm quyền kiểm soát. Lúc này hoàn toàn có thể sử dụng theo ý muốn, mà không cần quan tâm Vũ Kiệt có chết hay không. Cũng từ đây, kẻ này có thể vu oán giá họa cho bất kì gia tộc nào đó nếu muốn. Thành chủ, ngài thấy ta nói có đúng không?."
Vận Lam ngoài mặt nghiêm túc phân tích, kì thực lời cuối chính là đang ám chỉ hành vi bẩn thỉu của Phương Thuấn.
Phương Thuấn đương nhiên là hiểu, Vận Lam đang cố ý nói ông vu oan giá họa cho nàng ta.
Nhưng ông đâu có làm chuyện này, chỉ là tình huống này đang có lợi cho ông mà thôi.
Thế là ông cười đáp:
"Vận phó nói đúng, có hay không kiểm tra là biết ngay thôi. Nếu như không phải là Thi thú, vậy thì không thể chứng minh được đây là dạng khế ước bản mệnh hay không rồi. Từ góc độ này mà nói, con thạch mãng chưa hẳn đã là của Vũ Kiệt. Mà nếu nó không phải của gã ta, vậy thì người đáng nghi nhất…."
Phương Thuấn như cười như không đưa mắt tới Vận Thái Bảo, để gã dựng cả lông tóc. Thật ra, đây cũng là tình huống ông mong đợi nhất.
Bắt Vận Thái Bảo, thêm vào điều tra toàn bộ tộc nhân Vận gia. Chưa hết, điều quan trọng nhất chính là có thể mượn chuyện này tạm thời tước đi chức vị của nàng ta.
Điều tra rất nhanh, Mục Úy tức tốc đi vào, ông ta chắp tay chậm rãi báo cáo:
"Thành chủ, hang ngầm đã bị con thú phá hủy, khó mà điều tra được nó tới từ nơi nào. Hơn nữa, con thú này tuy đã chết, nhưng sơ bộ có thể nhìn ra nó không phải là thú Thi!."
Vận Lam biến sắc, không phải thú Thi sao?
Nhưng mà sau khi thấy Mục Úy cầm theo một ít thịt của nó, nàng đã không còn hoài nghi nữa.
Thú thi khác với thú nô, nó là dạng yêu thú đã chết. Cơ thể được đám ma đạo luyện chế qua, đương nhiên không có máu huyết tuần hoàn lưu thông.
Tuy thân thể không bị ôi thiu do đã qua luyện chế, nhưng so với vật sống thì nhìn qua là rõ ràng khác nhau.
Điều này cũng đồng nghĩa với việc, lý do con thú này chết sau Vũ Kiệt chỉ có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, đây là thú bản mệnh của gã, và hai là không phải yêu thú của gã.
Vận Lam hừ lạnh, nàng vẫn cho rằng Phương Thuấn đứng sau bày trò. Ông ta một khi đã cố ý ra tay, đâu dễ để đám thủ hạ của mình tra ra được chứ!
Sự tình chuyển biến tạo thành cục diện, Vận Lam nghĩ tới phương án thứ nhất, còn Phương Thuấn lại coi trọng đáp án thứ hai.
Nhưng mà tình tiết như vậy là đủ với Phương Thuấn rồi, ông ta bèn đứng dậy cười nói với Vận Lam:
"Vận phó, hiện tại chỉ còn phương án thứ hai là lớn nhất, cô đã tâm phục khẩu phục rồi chứ?".
Nói rồi Phương Thuấn không đợi trả lời, ông ung dung nhìn xuống dưới nói lớn:
"Trước bắt Vận Thái Bảo cùng những kẻ liên quan, sau điều tra trên dưới toàn thể Vận gia một lượt...."
Khi nói tới Vận Lam, ý cười trong mắt ônh càng đậm:
"Vận phó, cô là người nhà… Để tránh hành vi bao che, hỏng đến danh tiếng môn phái. Hiện tại ta lấy tư cách thành chủ hạ lệnh, cô bị cấm túc, quyền hành tạm thời sẽ bị tước đi cho đến khi điều tra xong!."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.