Chương 177: Quẻ bói để lại
EcEXo94664
27/07/2021
Ba người giật mình đưa mắt dáo dác nhìn quanh nhưng không hề thấy
ai, quay đi quay lại cũng chỉ có người ngồi trên đài mà thôi.
Bất chợt giọng nói ấy lại vang lên:
"Các ngươi có thể tiến vào đây điều là những kẻ có duyên với ta! Hàiiii…. thế gian này vạn vật thật không tránh khỏi một chữ duyên!."
Lời ông ta lại văng vọng khắp căn phòng, nhưng mà lúc này Bảo Ngọc chú ý tới một chỗ liền thắc mắc:
"Hai vị, hình như trên tay ông ta có cầm gì đó!."
Hàn Tông và Bích Ngọc đang mải chú ý nơi giọng nói phát ra, hai người không hề chú ý quá nhiều đến ông ta, tránh cho bất kính. Nghe được lời Bảo Ngọc, hai người nhìn lại quả đúng như vậy.
Lão giả ngồi khoanh chân, hai tay xếp lên nhau để dưới bụng, nhưng mà quả thật trên tay ông ta có cầm một thứ.
"Thiên Cổ Tồn Thanh Phù?."
Hai người đều nhận ra vật trên tay ông ta, đây là một chiếc phù dùng để lưu lại âm thanh. Sau khi kích phát phù, âm thanh sẽ phát lại một lần, cùng với Thiên Cổ Lưu Ảnh Phù, là hai loại Phù đặc hữu nhất.
Cái làm hai người chú ý chính là phù này vừa mới được kích hoạt, điều này nói lên rằng âm thanh bọn hắn nghe là từ đây. Chỉ là thiết kế của căn phòng này dường như có thể vọng âm, khiến cho ngay cả tu giả cũng khó mà nhận ra âm thanh phát ra từ đâu.
Hai người còn đang nghi hoặc vì sao phù này tự dưng kích phát, lời nói kia lại tiếp tục vang lên:
"Người có duyên ắt sẽ gặp duyên số, là duyên phúc hay là duyên họa, đều là tự mình chọn lấy!."
Quả nhiên chú ý về một phía, lúc này hai người đã lờ mờ nhận ra đúng là âm thanh mơ hồ phát ra từ nó. Nhưng điều này cũng làm hai người nghi hoặc, Dùng Thiên Cổ Tồn Thanh Phù, vậy thì ông ta hẳn là đã chết?
Dẫu vậy hai người cũng không dám làm loạn, nhỡ mà kích phát phải thứ gì đó, cũng là thảm rồi.
"Bản Vương họ Triệu, bởi vì tìm kiếm…"
Âm thanh từ chiếc phù văng vẳng cả căn điện, nhưng lần này khiến cho ba kẻ không còn nghi hoặc trên mặt nữa. Thay vào đó là cảm thấy vui mừng, cảm thấy có hi vọng sau cùng lại xen lẫn cả lo lắng bất an.
Người này tự xưng Vương cảnh đỉnh phong, tên gọi là Triệu Cơ Cực. Ông ta vô tình có được truyền thừa một tấm bích họa cổ, cùng một lời đạo truyền từ tổ tiên. Hai thứ này đều có liên quan tới di chỉ ở Bát Linh Nguyên này, nhưng vì nó quá rộng lớn, sức một mình ông ta rất khó tìm kiếm.
Ông ta có hai thứ này đã thuận lợi gia nhập thành công vào một tổ chức, nhờ có tài lực ủng hộ, ông ta sau cả trăm năm đã tìm ra bí tàng ấy.
Tất nhiên tâm tư của ai cũng là vị lợi bản thân trước, ông ta lén lút rời bỏ tổ chức tới đây tìm kiếm. Ông ta hằng mong vì tài nguyên nơi này mà có thể giúp cảnh giới tăng cao, chỉ là người tính khó định lại ý trời. Quyết định này lại khiến cho ông ta phạm phải sai lầm khó có thể quay đầu.
Nơi này không phải đền thờ hay khu mộ gì như trong truyền thuyết, cũng chẳng phải nơi giấu bảo tàng nào cho cam. Nơi này thật ra lại chính là nhà giam, một nhà giam xa hoa dành cho thú vương của thú tộc.
Ông ta sau khi tiến tới tòa cổ điện tìm cách thoát ra, chỉ là gặp phải kẻ giám ngục ở đó. Kết quả ông ta quần chiến với nó nửa ngày, tuy giết được nó nhưng bản thân cũng chỉ còn chút hơi tàn.
Ra ngoài chịu cảnh thanh trừng của tổ chức, chi bằng ông ta quyết định để mọi thứ nằm lại tại đây.
Đám Hàn Tông vui mừng là bởi cuối cùng cũng biết cách rời khỏi đây, nhưng lo lắng cũng bởi sẽ có nguy hiểm. Theo lời ông ta nói, có ba tấm lệnh bài trên đỉnh tầng cổ điện, chỉ cần lấy được chúng là có thể rời khỏi đây.
Tất nhiên nguy hiểm là khó tránh, mọi thứ đều có cái giá của nó. Nhưng một tin khác cũng khiến bọn hắn le lói hi vọng, ấy là nơi này chịu cấm chế pháp tắc.
Để tránh cho những kẻ láo loạn gây ra tác động lớn, ảnh hưởng tới cả cấu trúc nhà giam. Nơi này có pháp trận áp chế, tất cả những kẻ vào đây sẽ phải chịu giảm xuống cảnh giới Ngưng Khí.
Điều này dễ hiểu, không chỉ có nhà giam mà tất cả những nơi đặc thù đều có pháp trận như vậy. Cảnh giới cao chỉ cần một chưởng có thể san bằng mọi thứ, nếu như giam một kẻ có cảnh giới cao. Chỉ dùng mỗi khóa Xích Linh là quá nguy hiểm, hậu quả có thể nghĩ tới.
Cho nên ông ta ngay từ đầu đã nói, nơi này có cả phúc và họa, là họa hay phúc lại tùy vào bước chân của mỗi người.
Ba người lúc này đã rõ ràng mọi thứ, ông ta đã chết, cho nên mới phải dùng âm phù. Nhưng hai người nghi hoặc trong lòng, tại sao ông ta lại biết sau này sẽ có kẻ tới đây mà để lại lời nhắn.
Ba người còn đang ngẩn ngơ chợt nhìn thấy thân xác của ông ta sụp xuống, tất cả đã thành bột mịn. Mà đám bột mịn ấy như có sức mạnh vô hình thao túng, chúng giống như bị cơn gió nhỏ cuốn lên cao dần dần hình thành bốn hàng chữ.
Ba người nhìn bốn hàng chữ ấy lúc này đã hiểu, hóa ra ông ta là tu giả hệ bói toán.
"U tàn chết chóc, giam giữ tù đày
Năm kẻ đi vào, duyên chỉ có ba
Hậu duệ của ta, truy đuổi dai dẳng
Sau cùng mọi thứ, dần dần lộ ra."
Bốn hàng chữ này lưu lại quẻ bói của ông ta, khiến cho ba người đoán được phần nào. Quả nhiên ông ta dựa vào quẻ bói này mà đoán biết, sau cùng sẽ có kẻ tình cờ tới đây.
Sau thời gian nửa chén trà từng hàng chữ dần dần tiêu tán, bột mịn từ tro cốt ông ta lại rơi xuống nền đài. Biến cố bất ngờ này làm ba người hơi chững một chút, hồi lâu sau Bích Ngọc nghi hoặc:
"Tu giả Vương cảnh lại không có túi càn khôn sao? Chẳng lẽ ông ta làm rơi, hay là đã giấu đi rồi?."
Hàn Tông cũng gật đầu, tu giả tới cảnh giới cao đều không phải kẻ ngu, chưa trải sự đời. Càng không phải kẻ tốt lành gì, việc ông ta kể vì lợi mà lén bỏ tổ chức đã nói lên điều ấy.
Do đó những lời ông ta nói, những thứ bọn hắn gặp có thể đều là ngụy tạo, không thể tin hết. Việc ông ta là tu giả bói toán hẳn không sai, chỉ là hắn vẫn nghĩ ông ta đang có mưu chước gì đó.
Ba người lần lục khắp căn phòng nhưng mà hầu như không phát hiện điều gì khả nghi.
Cảm xúc hi vọng đi qua, úc này mọi người đã bình tâm suy nghĩ thấu đáo hơn một chút, Bích Ngọc liền nói:
"Theo như lời ông ta nói, chỉ cần tới nơi tòa cung đó tìm kiếm lệnh bài là có thể rời khỏi. Sư huynh thấy thế nào?."
Hàn Tông nguy nghĩ lâu rồi đáp:
"Cũng không còn cách nào tốt hơn, chúng ta ban đầu cũng là dự tính tới đó. Lý do này chỉ là làm tăng thêm hi vọng mà thôi, còn thật giả phải tới lúc ấy mới biết được. Tuy nhiên có một điều chắc chắn, ấy là nguy hiểm thì luôn luôn có, mọi người phải cẩn thận."
Bích Ngọc gật đầu, nàng trầm ngâm rồi nói:
"Sư huynh, ra khỏi nơi này chúng ta sẽ có nguy cơ cao gặp phải đám Quỷ Trượng Điểu kia. Việc này cần phải tính toán thêm…"
Hàn Tông gật đầu mà trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nếu nói tất cả nơi này là nhà giam, vậy tại sao bọn quái điểu kia không xông vào đây? Còn nếu nói đây là đền thờ, ai lại xây đền thờ trong nhà giam?.
Giữa nhà giam và đền thờ chỉ có một thứ là đúng, chỉ là thứ này lại ảnh hưởng nghiêm trọng tới kết quả của bọn hắn. Dẫu vậy muốn biết kết quả, muốn thoát khỏi đây tất nhiên là phải thử mới biết được.
Bảo Ngọc ở một bên không nói, nàng đang sống kiếp tầm gửi, tất cả đều nghe theo bọn họ rồi.
Sau vài giờ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ổn thỏa, ba người bắt đầu tính toán lên đường.
Hàn Tông cầm kiếm từ từ ra khỏi căn điện, hắn bước ra phía ngoài đường rồi chăm chú quan sát.
Bốn phía không hề có động tĩnh, toàn bộ khung cảnh vẫn âm u một mùi tang thương cổ xưa như vậy. Hắn lựa thế bật cao lên quan sát, hiển nhiên cũng không có phát sinh điều gì. Lúc này mới ra hiệu cho hai người ở trong đi ra, Hàn Tông phi thân đi trước cách hai người năm mét, Bích Ngọc đỡ Bảo Ngọc phi cước theo sau.
Hai người chạy được một dặm thì Hàn Tông ra hiệu dừng lại, hắn lại tung người bật lên cao xem xét. Lần này làm hắn giật mình không nhỏ, cách bọn hắn vài trăm mét, rặc là quái điểu.
Bọn chúng lại không hề bay, lặng lẽ ẩn nấp đuổi sát theo bọn hắn. Hàn Tông nhảy xuống ra hiệu, ba người tăng cước bộ rời đi, quả nhiên đám quái điểu biết đã bị phát hiện. Chúng lúc này mới vỗ cánh đuổi theo, che kín cả một góc tòa thành.
Đám Hàn Tông vốn đã có có kế hoạch từ trước, khi đàn quái điểu vừa đuổi tới nơi, ba người đã lại chui vào một căn điện khác.
Quả nhiên bọn chúng không hề xông vào, chỉ lởn vởn xung quanh một lúc rồi mất dạng, không thấy tăm hơi. Lúc này Bích Ngọc mới nói với Hàn Tông:
"Mẹo tuy dùng được nhưng mà mất rất nhiều thời gian, cứ thế này không biết lúc nào mới ra khỏi đây!."
"Ít nhất thì cũng giữ được sức lực trước khi tới được tòa cổ điện kia, theo ta tính toán, chắc chỉ hai ngày nữa là cùng!."
Tuy là trả lời như vậy nhưng mà hai người đều khó giấu được vẻ lo lắng trong mắt, thời gian càng lâu nguy cơ càng lớn. Thêm vào phía bên ngoài lúc này còn chưa biết tình hình thế nào, Cổ Tử ông ta có khi đã chuồn mất rồi.
Đây thật sự không phải cái kết mà Bích Ngọc mong muốn, nhưng Hàn Tông lại mong điều đó. Ông ta chuồn mất thì nguy hiểm hắn gặp không cao, ông ta ở lại giăng bẫy chờ thì mới là rắc rối.
Đối với Bích Ngọc nhiệm vụ là cao cả, có thể hi sinh tính mạng, còn với Hàn Tông, chết là thiệt. Một người vì số đông, một người vì bản thân, hai người đều có suy tính khác nhau.
Qua hai giờ sau ba người lại tiếp tục một màn như vậy, Hàn Tông ra trước xem tình hình. Sau đó Bích Ngọc đỡ Bảo Ngọc theo sau, đi được một dặm hắn lại nhảy lên vài trượng xem xét.
Quả nhiên mỗi lần hắn xem xét thì lại phát hiện, đám quái điểu kia vẫn âm thầm đuổi theo. Bọn hắn lại theo mẹo cũ, chạy vào căn điện gần nhất, tất nhiên an toàn nhưng nguy hiểm vẫn có.
Hàn Tông vì đỡ cho Bích Ngọc một mũi tên của Thạch Tượng Cung Điểu mà chậm một bước, suýt thì mắc nạn. Có lần Bích Ngọc bị cây trượng bay vụt qua đầu, khiến cho trán nàng ta u lên một cục.
Sau ba lần bảy lượt như vậy, thời gian đã trôi qua hơn ngày, nghỉ ngơi hồi sức ba người lại tiếp tục đi ra, Hàn Tông như mọi khi nhảy lên quan sát. Nhưng mà khác với lần trước, lần này hắn không phát hiện ra đám quái điểu đâu nữa.
Điều này khiến hắn nghi hoặc, Hàn Tông nghĩ có khi nào là do bọn hắn đã gần tới tòa cổ điện kia rồi hay không.
Đi thêm hơn dặm đường, hắn lại nhảy lên quan sát, chỉ là lần này Hàn Tông vô tình thấy một thứ khác, khiến cho bản thân ngưng trọng.
Ấy là cách bọn hắn vài trăm mét, một lão giả đang bị một con yêu thú truy đuổi, cả người ông ta chật vật.
Chiến Tọa Minh Thử, thân hình nó như một con khỉ đột cao ba mét, một tay cầm rìu một tay cầm khiên gỗ, trông cực kỳ cổ quái. Đầu của nó là đầu chuột, phía trên mặt bị một tấm da cũ kĩ che đi, con thú này tuy không nhìn được nhưng lại cực nhạy bởi khứu giác và xúc giác.
Còn lão giả bị nó đuổi kia không ai khác lại chính là Đoạn Tuyệt cải trang, có vẻ ông ta đã bị thương khá nặng. Bởi lẽ Chiến Tọa Minh Thử này chỉ là cấp 2 trung giai, trong khi ông ta có chiến lực Ngưng Khí đỉnh phong.
Lúc mà Hàn Tông ở trên quan sát thì cũng là lúc ông ta nhìn thấy hắn, hai người vừa chạm mắt nhau đều lóe lên dị sắc.
"Đi mau, rắc rối đang tới!."
Hàn Tông vừa chạm đất liền quát lên, hắn phi cước rẽ về một phía khác. Bích Ngọc và Bảo Ngọc thấy dáng vẻ ngưng trọng của Hàn thì không hỏi nhiều, đều rẽ theo hướng hắn chạy.
Bích Ngọc theo chân không được bao xa, đột nhiên lúc này phía tường bên phải uỳnh một tiếp sụp đổ, trong làm khói bụi phi thân ra một lão giả….
Bất chợt giọng nói ấy lại vang lên:
"Các ngươi có thể tiến vào đây điều là những kẻ có duyên với ta! Hàiiii…. thế gian này vạn vật thật không tránh khỏi một chữ duyên!."
Lời ông ta lại văng vọng khắp căn phòng, nhưng mà lúc này Bảo Ngọc chú ý tới một chỗ liền thắc mắc:
"Hai vị, hình như trên tay ông ta có cầm gì đó!."
Hàn Tông và Bích Ngọc đang mải chú ý nơi giọng nói phát ra, hai người không hề chú ý quá nhiều đến ông ta, tránh cho bất kính. Nghe được lời Bảo Ngọc, hai người nhìn lại quả đúng như vậy.
Lão giả ngồi khoanh chân, hai tay xếp lên nhau để dưới bụng, nhưng mà quả thật trên tay ông ta có cầm một thứ.
"Thiên Cổ Tồn Thanh Phù?."
Hai người đều nhận ra vật trên tay ông ta, đây là một chiếc phù dùng để lưu lại âm thanh. Sau khi kích phát phù, âm thanh sẽ phát lại một lần, cùng với Thiên Cổ Lưu Ảnh Phù, là hai loại Phù đặc hữu nhất.
Cái làm hai người chú ý chính là phù này vừa mới được kích hoạt, điều này nói lên rằng âm thanh bọn hắn nghe là từ đây. Chỉ là thiết kế của căn phòng này dường như có thể vọng âm, khiến cho ngay cả tu giả cũng khó mà nhận ra âm thanh phát ra từ đâu.
Hai người còn đang nghi hoặc vì sao phù này tự dưng kích phát, lời nói kia lại tiếp tục vang lên:
"Người có duyên ắt sẽ gặp duyên số, là duyên phúc hay là duyên họa, đều là tự mình chọn lấy!."
Quả nhiên chú ý về một phía, lúc này hai người đã lờ mờ nhận ra đúng là âm thanh mơ hồ phát ra từ nó. Nhưng điều này cũng làm hai người nghi hoặc, Dùng Thiên Cổ Tồn Thanh Phù, vậy thì ông ta hẳn là đã chết?
Dẫu vậy hai người cũng không dám làm loạn, nhỡ mà kích phát phải thứ gì đó, cũng là thảm rồi.
"Bản Vương họ Triệu, bởi vì tìm kiếm…"
Âm thanh từ chiếc phù văng vẳng cả căn điện, nhưng lần này khiến cho ba kẻ không còn nghi hoặc trên mặt nữa. Thay vào đó là cảm thấy vui mừng, cảm thấy có hi vọng sau cùng lại xen lẫn cả lo lắng bất an.
Người này tự xưng Vương cảnh đỉnh phong, tên gọi là Triệu Cơ Cực. Ông ta vô tình có được truyền thừa một tấm bích họa cổ, cùng một lời đạo truyền từ tổ tiên. Hai thứ này đều có liên quan tới di chỉ ở Bát Linh Nguyên này, nhưng vì nó quá rộng lớn, sức một mình ông ta rất khó tìm kiếm.
Ông ta có hai thứ này đã thuận lợi gia nhập thành công vào một tổ chức, nhờ có tài lực ủng hộ, ông ta sau cả trăm năm đã tìm ra bí tàng ấy.
Tất nhiên tâm tư của ai cũng là vị lợi bản thân trước, ông ta lén lút rời bỏ tổ chức tới đây tìm kiếm. Ông ta hằng mong vì tài nguyên nơi này mà có thể giúp cảnh giới tăng cao, chỉ là người tính khó định lại ý trời. Quyết định này lại khiến cho ông ta phạm phải sai lầm khó có thể quay đầu.
Nơi này không phải đền thờ hay khu mộ gì như trong truyền thuyết, cũng chẳng phải nơi giấu bảo tàng nào cho cam. Nơi này thật ra lại chính là nhà giam, một nhà giam xa hoa dành cho thú vương của thú tộc.
Ông ta sau khi tiến tới tòa cổ điện tìm cách thoát ra, chỉ là gặp phải kẻ giám ngục ở đó. Kết quả ông ta quần chiến với nó nửa ngày, tuy giết được nó nhưng bản thân cũng chỉ còn chút hơi tàn.
Ra ngoài chịu cảnh thanh trừng của tổ chức, chi bằng ông ta quyết định để mọi thứ nằm lại tại đây.
Đám Hàn Tông vui mừng là bởi cuối cùng cũng biết cách rời khỏi đây, nhưng lo lắng cũng bởi sẽ có nguy hiểm. Theo lời ông ta nói, có ba tấm lệnh bài trên đỉnh tầng cổ điện, chỉ cần lấy được chúng là có thể rời khỏi đây.
Tất nhiên nguy hiểm là khó tránh, mọi thứ đều có cái giá của nó. Nhưng một tin khác cũng khiến bọn hắn le lói hi vọng, ấy là nơi này chịu cấm chế pháp tắc.
Để tránh cho những kẻ láo loạn gây ra tác động lớn, ảnh hưởng tới cả cấu trúc nhà giam. Nơi này có pháp trận áp chế, tất cả những kẻ vào đây sẽ phải chịu giảm xuống cảnh giới Ngưng Khí.
Điều này dễ hiểu, không chỉ có nhà giam mà tất cả những nơi đặc thù đều có pháp trận như vậy. Cảnh giới cao chỉ cần một chưởng có thể san bằng mọi thứ, nếu như giam một kẻ có cảnh giới cao. Chỉ dùng mỗi khóa Xích Linh là quá nguy hiểm, hậu quả có thể nghĩ tới.
Cho nên ông ta ngay từ đầu đã nói, nơi này có cả phúc và họa, là họa hay phúc lại tùy vào bước chân của mỗi người.
Ba người lúc này đã rõ ràng mọi thứ, ông ta đã chết, cho nên mới phải dùng âm phù. Nhưng hai người nghi hoặc trong lòng, tại sao ông ta lại biết sau này sẽ có kẻ tới đây mà để lại lời nhắn.
Ba người còn đang ngẩn ngơ chợt nhìn thấy thân xác của ông ta sụp xuống, tất cả đã thành bột mịn. Mà đám bột mịn ấy như có sức mạnh vô hình thao túng, chúng giống như bị cơn gió nhỏ cuốn lên cao dần dần hình thành bốn hàng chữ.
Ba người nhìn bốn hàng chữ ấy lúc này đã hiểu, hóa ra ông ta là tu giả hệ bói toán.
"U tàn chết chóc, giam giữ tù đày
Năm kẻ đi vào, duyên chỉ có ba
Hậu duệ của ta, truy đuổi dai dẳng
Sau cùng mọi thứ, dần dần lộ ra."
Bốn hàng chữ này lưu lại quẻ bói của ông ta, khiến cho ba người đoán được phần nào. Quả nhiên ông ta dựa vào quẻ bói này mà đoán biết, sau cùng sẽ có kẻ tình cờ tới đây.
Sau thời gian nửa chén trà từng hàng chữ dần dần tiêu tán, bột mịn từ tro cốt ông ta lại rơi xuống nền đài. Biến cố bất ngờ này làm ba người hơi chững một chút, hồi lâu sau Bích Ngọc nghi hoặc:
"Tu giả Vương cảnh lại không có túi càn khôn sao? Chẳng lẽ ông ta làm rơi, hay là đã giấu đi rồi?."
Hàn Tông cũng gật đầu, tu giả tới cảnh giới cao đều không phải kẻ ngu, chưa trải sự đời. Càng không phải kẻ tốt lành gì, việc ông ta kể vì lợi mà lén bỏ tổ chức đã nói lên điều ấy.
Do đó những lời ông ta nói, những thứ bọn hắn gặp có thể đều là ngụy tạo, không thể tin hết. Việc ông ta là tu giả bói toán hẳn không sai, chỉ là hắn vẫn nghĩ ông ta đang có mưu chước gì đó.
Ba người lần lục khắp căn phòng nhưng mà hầu như không phát hiện điều gì khả nghi.
Cảm xúc hi vọng đi qua, úc này mọi người đã bình tâm suy nghĩ thấu đáo hơn một chút, Bích Ngọc liền nói:
"Theo như lời ông ta nói, chỉ cần tới nơi tòa cung đó tìm kiếm lệnh bài là có thể rời khỏi. Sư huynh thấy thế nào?."
Hàn Tông nguy nghĩ lâu rồi đáp:
"Cũng không còn cách nào tốt hơn, chúng ta ban đầu cũng là dự tính tới đó. Lý do này chỉ là làm tăng thêm hi vọng mà thôi, còn thật giả phải tới lúc ấy mới biết được. Tuy nhiên có một điều chắc chắn, ấy là nguy hiểm thì luôn luôn có, mọi người phải cẩn thận."
Bích Ngọc gật đầu, nàng trầm ngâm rồi nói:
"Sư huynh, ra khỏi nơi này chúng ta sẽ có nguy cơ cao gặp phải đám Quỷ Trượng Điểu kia. Việc này cần phải tính toán thêm…"
Hàn Tông gật đầu mà trong lòng vẫn còn nghi hoặc, nếu nói tất cả nơi này là nhà giam, vậy tại sao bọn quái điểu kia không xông vào đây? Còn nếu nói đây là đền thờ, ai lại xây đền thờ trong nhà giam?.
Giữa nhà giam và đền thờ chỉ có một thứ là đúng, chỉ là thứ này lại ảnh hưởng nghiêm trọng tới kết quả của bọn hắn. Dẫu vậy muốn biết kết quả, muốn thoát khỏi đây tất nhiên là phải thử mới biết được.
Bảo Ngọc ở một bên không nói, nàng đang sống kiếp tầm gửi, tất cả đều nghe theo bọn họ rồi.
Sau vài giờ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng ổn thỏa, ba người bắt đầu tính toán lên đường.
Hàn Tông cầm kiếm từ từ ra khỏi căn điện, hắn bước ra phía ngoài đường rồi chăm chú quan sát.
Bốn phía không hề có động tĩnh, toàn bộ khung cảnh vẫn âm u một mùi tang thương cổ xưa như vậy. Hắn lựa thế bật cao lên quan sát, hiển nhiên cũng không có phát sinh điều gì. Lúc này mới ra hiệu cho hai người ở trong đi ra, Hàn Tông phi thân đi trước cách hai người năm mét, Bích Ngọc đỡ Bảo Ngọc phi cước theo sau.
Hai người chạy được một dặm thì Hàn Tông ra hiệu dừng lại, hắn lại tung người bật lên cao xem xét. Lần này làm hắn giật mình không nhỏ, cách bọn hắn vài trăm mét, rặc là quái điểu.
Bọn chúng lại không hề bay, lặng lẽ ẩn nấp đuổi sát theo bọn hắn. Hàn Tông nhảy xuống ra hiệu, ba người tăng cước bộ rời đi, quả nhiên đám quái điểu biết đã bị phát hiện. Chúng lúc này mới vỗ cánh đuổi theo, che kín cả một góc tòa thành.
Đám Hàn Tông vốn đã có có kế hoạch từ trước, khi đàn quái điểu vừa đuổi tới nơi, ba người đã lại chui vào một căn điện khác.
Quả nhiên bọn chúng không hề xông vào, chỉ lởn vởn xung quanh một lúc rồi mất dạng, không thấy tăm hơi. Lúc này Bích Ngọc mới nói với Hàn Tông:
"Mẹo tuy dùng được nhưng mà mất rất nhiều thời gian, cứ thế này không biết lúc nào mới ra khỏi đây!."
"Ít nhất thì cũng giữ được sức lực trước khi tới được tòa cổ điện kia, theo ta tính toán, chắc chỉ hai ngày nữa là cùng!."
Tuy là trả lời như vậy nhưng mà hai người đều khó giấu được vẻ lo lắng trong mắt, thời gian càng lâu nguy cơ càng lớn. Thêm vào phía bên ngoài lúc này còn chưa biết tình hình thế nào, Cổ Tử ông ta có khi đã chuồn mất rồi.
Đây thật sự không phải cái kết mà Bích Ngọc mong muốn, nhưng Hàn Tông lại mong điều đó. Ông ta chuồn mất thì nguy hiểm hắn gặp không cao, ông ta ở lại giăng bẫy chờ thì mới là rắc rối.
Đối với Bích Ngọc nhiệm vụ là cao cả, có thể hi sinh tính mạng, còn với Hàn Tông, chết là thiệt. Một người vì số đông, một người vì bản thân, hai người đều có suy tính khác nhau.
Qua hai giờ sau ba người lại tiếp tục một màn như vậy, Hàn Tông ra trước xem tình hình. Sau đó Bích Ngọc đỡ Bảo Ngọc theo sau, đi được một dặm hắn lại nhảy lên vài trượng xem xét.
Quả nhiên mỗi lần hắn xem xét thì lại phát hiện, đám quái điểu kia vẫn âm thầm đuổi theo. Bọn hắn lại theo mẹo cũ, chạy vào căn điện gần nhất, tất nhiên an toàn nhưng nguy hiểm vẫn có.
Hàn Tông vì đỡ cho Bích Ngọc một mũi tên của Thạch Tượng Cung Điểu mà chậm một bước, suýt thì mắc nạn. Có lần Bích Ngọc bị cây trượng bay vụt qua đầu, khiến cho trán nàng ta u lên một cục.
Sau ba lần bảy lượt như vậy, thời gian đã trôi qua hơn ngày, nghỉ ngơi hồi sức ba người lại tiếp tục đi ra, Hàn Tông như mọi khi nhảy lên quan sát. Nhưng mà khác với lần trước, lần này hắn không phát hiện ra đám quái điểu đâu nữa.
Điều này khiến hắn nghi hoặc, Hàn Tông nghĩ có khi nào là do bọn hắn đã gần tới tòa cổ điện kia rồi hay không.
Đi thêm hơn dặm đường, hắn lại nhảy lên quan sát, chỉ là lần này Hàn Tông vô tình thấy một thứ khác, khiến cho bản thân ngưng trọng.
Ấy là cách bọn hắn vài trăm mét, một lão giả đang bị một con yêu thú truy đuổi, cả người ông ta chật vật.
Chiến Tọa Minh Thử, thân hình nó như một con khỉ đột cao ba mét, một tay cầm rìu một tay cầm khiên gỗ, trông cực kỳ cổ quái. Đầu của nó là đầu chuột, phía trên mặt bị một tấm da cũ kĩ che đi, con thú này tuy không nhìn được nhưng lại cực nhạy bởi khứu giác và xúc giác.
Còn lão giả bị nó đuổi kia không ai khác lại chính là Đoạn Tuyệt cải trang, có vẻ ông ta đã bị thương khá nặng. Bởi lẽ Chiến Tọa Minh Thử này chỉ là cấp 2 trung giai, trong khi ông ta có chiến lực Ngưng Khí đỉnh phong.
Lúc mà Hàn Tông ở trên quan sát thì cũng là lúc ông ta nhìn thấy hắn, hai người vừa chạm mắt nhau đều lóe lên dị sắc.
"Đi mau, rắc rối đang tới!."
Hàn Tông vừa chạm đất liền quát lên, hắn phi cước rẽ về một phía khác. Bích Ngọc và Bảo Ngọc thấy dáng vẻ ngưng trọng của Hàn thì không hỏi nhiều, đều rẽ theo hướng hắn chạy.
Bích Ngọc theo chân không được bao xa, đột nhiên lúc này phía tường bên phải uỳnh một tiếp sụp đổ, trong làm khói bụi phi thân ra một lão giả….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.