Chương 279: Thả mồi!
EcEXo94664
26/01/2022
Lúc này, Mệnh Tiêu Tai hỏi tới chuyện chính:
"Thôi, bao nhiêu năm nay ta không chăm lo được gì cho con. Chuyện này con tự ý làm, cũng coi là ta đáng phải nhận."
Ông ta lại hỏi:
"Nhưng mà, theo như con nói, sư tôn của con đã rời khỏi đây rồi? Ông ấy vì sao không ở lại lâu hơn, hay mang theo con…."
Mệnh Tại Y lóe lên tinh mang, rốt cục đã tới đoạn ông ta bắt đầu thăm dò rồi. Nàng ngoài mặt ưu sầu, pha chút buồn bã nói:
"Người đến vô tung, rời đi vô ảnh, ta cũng không rõ ràng. Chỉ biết người từng nói, có duyên sẽ gặp lại."
Nàng thở dài một hơi, sau nhìn thẳng Mệnh Tiêu Tai nói:
"Trước khi đi, người truyền cho ta một số công pháp cơ bản nhập môn, đương nhiên đây là độc môn. Còn nói chuyện này không được truyền ra ngoài, chỉ là… Chỉ là sự tình ma đạo phá hư, buộc ta phải lộ mặt. Bản thân ta không muốn công khai sự tình sư tôn ra ngoài, vì thế mới nghĩ ra kế nọ. Để cho ông nhận thay sư tôn, cùng là trách ông.... Ta ban đầu chỉ muốn yên tĩnh tu luyện, sau đó âm thầm rời đi…."
Mệnh Tiêu Tai nghe xong, ông đã hiểu tất cả.
Thì ra con bé không muốn công khai chuyện bái sư, vì thế mới nghĩ cách để ông nhận thay, tiện trách ông một cái.
Sự tình ma đạo này mang đến sóng gió cho Mệnh gia, nhưng cũng mang đến phúc cho Mệnh gia.
Mệnh Vô Ưu lộ ra ngoài sáng, trở thành tu giả. Ông đang ngẫm nghĩ, làm thế nào để nó vì Mệnh gia mà hết lòng.
Sau lưng nó có chỗ dựa, nó ở lại Mệnh gia thì Mệnh gia cũng coi như có chỗ dựa rồi. Thế là ông lại nghĩ bụng, suýt nữa đã gả đi một viên ngọc quý ra ngoài.
Nhưng có hay thì cũng có dở, tuổi tác của con bé… Nghĩ tới đây, ông trìu mến đặt lên bờ vai nàng, lại nhẹ nhàng nói:
"Vô Ưu, mười mấy năm qua ta không chăm lo được gì cho con. Nếu như không có chuyện này, ta mãi mãi sẽ không biết được sự thật. Nay ta đã có cơ hội chăm sóc con, vì sao con lại vẫn muốn rời đi…"
Ông ta càng nói, khuôn mặt càng rầu, rồi lại rầu rĩ nói tiếp:
"Con chỉ vừa mới bước chân vào con đường tu hành mà thôi, lại với tuổi tác của con, hiện đã quá lớn. Đối với tu giả, căn cơ lúc này đã tương đối vững, nhưng con lại chỉ vừa mới bắt đầu. Thật là đáng tiếc, nếu con có thể gặp sư tôn của con sớm hơn vài năm…"
Mệnh Tại Y lóe lên ý vị thâm trầm, ông diễn tốt lắm, nhưng ngoài mặt nàng tỏ vẻ khó chịu nói:
"Kì thực… ta bị mở ra linh căn muộn như vậy, vấn đề không hoàn toàn nằm ở sư tôn... mà nằm ở ta!."
— QUẢNG CÁO —
"Con nói sao…."
Mệnh Tiêu Tai lóe lên tinh mang, nó nói thế là có ý gì. Chỉ nghe Mệnh Tại Y nói tiếp:
"Theo như sư tôn nói, ta bị kẻ nào đó dụng thủ pháp phong ấn linh căn…."
Mệnh Tiêu Tai bàng hoàng, thì ra...
Ông thật không ngờ, sự tình lại như vậy.
Nếu như con bé không nói dối, vậy thì chuyện này cũng không phải quá vô lý. Ông đắc tội nhiều người, chưa kể trong Mệnh gia cũng có nội đấu.
Bọn họ không nhằm được vào ông, thì nhằm vào con bé cũng là điều tất nhiên. Thậm chí sâu xa thêm mà nói, việc sinh ra nó, cũng là do ông dính kế từ kẻ khác đấy thôi.
"Vô Ưu, ta thật không biết chuyện này. Nhưng mà ta cam đam, nhất định sẽ điều tra chuyện này, trả lại công bình cho con!."
Mệnh Tại Y lắc đầu nói:
"Ta biết, cái này không trách ông được. Ngày đó nơi đại hội khai linh, ngay cả Phương Thuấn còn không nhìn ra, ông sao có thể…."
Nàng thở dài tiếp tục nói:
"Chuyện đã qua rồi, ta chẳng muốn nhắc lại. Nhưng kẻ nào còn muốn động tới ta, lúc ấy cũng đừng trách!."
Mệnh Tiêu Tai gật đầu, ai vào hoàn cảnh ấy cũng sẽ như vậy thôi.
"Thật ra, ta đến đây còn có chuyện muốn nhắc nhở…."
Mệnh Tiêu Tai hiểu là chuyện gì, ông ân cần nói:
"Vô Ưu, con vẫn còn hận ta, điều này ta không mong con có thể tha thứ ngay. Nhưng dù muốn dù không, chúng ta vẫn là cha con phụ tử. Con đừng xưng hô với ta như người ngoài…."
Mệnh Tại Y lắc đầu, nàng nhìn ông cương quyết đáp:
"Ta tha thứ cho ông, ta sẽ cảm thấy có lỗi với mẫu thân. Chuyện này là không thể nào, nhưng mà ông yên tâm. Trước mặt người ngoài, ta sẽ giữ thể diện cho ông."
Nàng lại nói tiếp: — QUẢNG CÁO —
"Ta tới đây có hai chuyện muốn nói, thứ nhất gã Hiếu Luật đã chết, do ta giết. Lý do rất đơn giản, gã muốn dùng chuyện này uy hiếp ta, sau đó cao chạy xa bay. Ông biết đấy, mang ngọc có tội, ta bị bắt, Mệnh gia cũng bất lợi. Còn chuyện thứ hai là cuốn tâm pháp kia, nó là chân truyền độc môn của sư tôn. Ta không mong nhiều người biết tới, nhưng sự đã rồi thì đành chịu. Ta chỉ hi vọng, ông đừng nên có ý đồ với nó, tránh ngày sau đến tai…. "
Nói tới đây, Mệnh Tại Y quay người rời đi. Một phần nàng không thể nói nhiều, ông ta nắm rõ tâm cơ của nàng, ắt sẽ sinh ra nghi ngờ.
Dù sao một tiểu nữ mười lăm tuổi cũng không nên thể hiện quá thông minh, ít nhất là với nàng.
Chưa hết, mặt khác nàng cũng không thể ở lâu, Vân Thái Chi có lẽ đã bắt đầu rời phủ rồi.
Mắt thấy nó rời đi, Mệnh Tiêu Tai trầm ngâm.
Con bé quả thật rất giống tính ông, bình thường mềm mỏng hòa nhã. Nhưng khi cần quyết đoán, thật sự là rất vô tình.
Nhưng mà con bé nói đúng, cuốn tâm pháp này tốt nhất là không nên mang ra dùng. Mệnh Tiêu Tai tạm gác lại chuyện này, ông nghĩ tới của nó.
Nếu tất cả nó nói là đúng, vậy thì là ai đã phong ấn linh căn của nó?
Nói thật, nếu không tự mình kiểm tra, ở Quảng Hà thành này, có lẽ sẽ không có ai đủ trình, mà chỉ liếc mắt qua đã biết dị trạng trên người kẻ khác được.
Nghĩ tới đây, ông thấy mình trước kia cũng thật sơ xuất, thật ra là vô tâm mới đúng.
Vừa suy nghĩ, Mệnh Tiêu Tai đã quay trở lại thư phòng, lúc này ông liền mở lời:
"Người đâu?."
Rất nhanh một gã hộ vệ cung kính bước vào, chắp tay ôm quyền nghe sai bảo.
"Xem thử đại phu thân đang ở đâu, gọi bà ấy đên đây gặp ta."
Gã thủ vệ chắp tay rời đi, ông lại rơi vào trầm ngâm.
Xưa nay kẻ làm khó nó vẫn luôn là Thái Chi, lần này có lẽ phải chấn chỉnh lại bà ấy một chút.
Nhưng ông cũng không thể hai mặt thiên vị như vậy. Bởi vì ông nghĩ tới một vấn đề, tuy con bé nói rất hợp tình hợp lý, chẳng qua vẫn có điểm khác lạ.
Đó là kì nghệ của nó rất cao, cho dù học vài ba năm, cũng khó có thể đạt đến trình độ như vậy.
Trong khi nó bắt đầu mở ra linh căn, tu hành từ sau khi đại điển diễn ra, khoảng cách chỉ là mấy tháng.
Như vậy, trước đó ai đã dạy nó học đàn. Phải biết, trước lúc đó nó vẫn chỉ là phàm nhân, sao có thể giấu được thời gian quá lâu.
Mệnh Tiêu Tai mâu thuẫn điểm này, ông cho rằng nó vẫn còn bí ẩn khác chưa tiết lộ.
Điều này làm ông nghi ngờ một chuyện, liệu cái chết của Hiếu Luật có liên quan hay không. Là gã chết vì tham, hay là đã dò ra được bí mật gì đó của con bé... — QUẢNG CÁO —
"Kì nghệ của nó xuất chúng, nhưng còn chiến lực của nó thì sao…"
Ông nảy ra chủ ý muốn thử chiến lực của nó, đối với một tu giả, chiến lực là cái cần quan tâm hàng đầu.
Ông một khi đã có chủ ý chọn người kế nhiệm, thì đương nhiên phải biết nó có đủ khả năng để khiến kẻ khác tin phục hay không.
Thế giới này, điều đáng cần nhất vẫn là thực lực, bản thân mạnh nhất thì việc gì phải cúi đầu trước ai nữa.
Thế là ông rút ra một tấm phù tin, sau khi lẩm bẩm vài câu thì liền kích phát nó. Đạo phù như một dải hồng sắc, thoáng chốc đã vọt ra khỏi tầm mắt của ông.
Cũng vừa khi làm xong chuyện này, gã thủ vệ khi nãy đã nhanh chóng quay về, hướng ông báo cáo:
"Lão gia, đại phu nhân không có trong phủ. Nghe quản gia nói, người đã ra ngoài phủ rồi!"
Mệnh Tiêu Tai nghi hoặc, hiện bên ngoài đang loạn vì ma đạo, lệnh giới nghiêm ban bố. Bà ấy ra ngoài vào lúc này, có hơi lạ rồi, nhưng gã thủ vệ lại chắp tay nói tiếp:
"Lão gia, nghe một số gia nô âm thầm bàn tán nói. Sau khi đại phu nhân từ chỗ nhị tiểu thư quay về, hình như có ai đó gửi cho bà ấy một bức thư. Thần sắc của phu nhân lúc ấy không được tốt lắm, sau đó…."
Mệnh Tiêu Tai lại càng nghi hoặc lạ, chuyện này là thế nào.
Bà ấy xưa nay khống chế tâm tình rất tốt, vì một phong thư mà lại như vậy ư?
Là một người từng lợi dụng Vân Thái Chi để đạt mục đích, lại từng âm thầm hại Vân gia thê thảm. Vốn dĩ ông chưa bao giờ thật tâm tin tưởng Vân Thái Chi, cho dù bà ấy đã vì Mệnh gia ông mà cúc cung tận tụy.
Lúc mà Mệnh Tiêu Tai còn đang nghi ngờ, Mệnh Tại Y đã gần về tới tiền viện nơi ở.
"Ta nói cho ông ta nhiều tin tức như vậy, lại âm thầm đánh chủ ý vào Vân Thái Chi lúc này. Ông ta sẽ nghĩ ngay tới bà ta cho mà xem…."
Mệnh Tại Y trước âm thầm đưa thư cho Vân Thái Chi, sau lại tìm đến Mệnh Tiêu Tai, quả thật là muốn ông tìm tới bà ta.
Nhưng lúc này bà ta có thể sẽ không ở tại phủ, ông ta sẽ lấy làm hoài nghi. Với tình hình hiện nay, thế nào ông ta cũng sẽ ngấm ngầm theo dõi.
Chỉ cần chuyện này diễn ra suôn sẻ, Vân gia ắt sẽ vì bà ta mà gặp họa ngập đầu. Mệnh Tại Y chính là muốn mượn tay ông ta, trừ đi hòn đá cản đường này.
"Thôi, bao nhiêu năm nay ta không chăm lo được gì cho con. Chuyện này con tự ý làm, cũng coi là ta đáng phải nhận."
Ông ta lại hỏi:
"Nhưng mà, theo như con nói, sư tôn của con đã rời khỏi đây rồi? Ông ấy vì sao không ở lại lâu hơn, hay mang theo con…."
Mệnh Tại Y lóe lên tinh mang, rốt cục đã tới đoạn ông ta bắt đầu thăm dò rồi. Nàng ngoài mặt ưu sầu, pha chút buồn bã nói:
"Người đến vô tung, rời đi vô ảnh, ta cũng không rõ ràng. Chỉ biết người từng nói, có duyên sẽ gặp lại."
Nàng thở dài một hơi, sau nhìn thẳng Mệnh Tiêu Tai nói:
"Trước khi đi, người truyền cho ta một số công pháp cơ bản nhập môn, đương nhiên đây là độc môn. Còn nói chuyện này không được truyền ra ngoài, chỉ là… Chỉ là sự tình ma đạo phá hư, buộc ta phải lộ mặt. Bản thân ta không muốn công khai sự tình sư tôn ra ngoài, vì thế mới nghĩ ra kế nọ. Để cho ông nhận thay sư tôn, cùng là trách ông.... Ta ban đầu chỉ muốn yên tĩnh tu luyện, sau đó âm thầm rời đi…."
Mệnh Tiêu Tai nghe xong, ông đã hiểu tất cả.
Thì ra con bé không muốn công khai chuyện bái sư, vì thế mới nghĩ cách để ông nhận thay, tiện trách ông một cái.
Sự tình ma đạo này mang đến sóng gió cho Mệnh gia, nhưng cũng mang đến phúc cho Mệnh gia.
Mệnh Vô Ưu lộ ra ngoài sáng, trở thành tu giả. Ông đang ngẫm nghĩ, làm thế nào để nó vì Mệnh gia mà hết lòng.
Sau lưng nó có chỗ dựa, nó ở lại Mệnh gia thì Mệnh gia cũng coi như có chỗ dựa rồi. Thế là ông lại nghĩ bụng, suýt nữa đã gả đi một viên ngọc quý ra ngoài.
Nhưng có hay thì cũng có dở, tuổi tác của con bé… Nghĩ tới đây, ông trìu mến đặt lên bờ vai nàng, lại nhẹ nhàng nói:
"Vô Ưu, mười mấy năm qua ta không chăm lo được gì cho con. Nếu như không có chuyện này, ta mãi mãi sẽ không biết được sự thật. Nay ta đã có cơ hội chăm sóc con, vì sao con lại vẫn muốn rời đi…"
Ông ta càng nói, khuôn mặt càng rầu, rồi lại rầu rĩ nói tiếp:
"Con chỉ vừa mới bước chân vào con đường tu hành mà thôi, lại với tuổi tác của con, hiện đã quá lớn. Đối với tu giả, căn cơ lúc này đã tương đối vững, nhưng con lại chỉ vừa mới bắt đầu. Thật là đáng tiếc, nếu con có thể gặp sư tôn của con sớm hơn vài năm…"
Mệnh Tại Y lóe lên ý vị thâm trầm, ông diễn tốt lắm, nhưng ngoài mặt nàng tỏ vẻ khó chịu nói:
"Kì thực… ta bị mở ra linh căn muộn như vậy, vấn đề không hoàn toàn nằm ở sư tôn... mà nằm ở ta!."
— QUẢNG CÁO —
"Con nói sao…."
Mệnh Tiêu Tai lóe lên tinh mang, nó nói thế là có ý gì. Chỉ nghe Mệnh Tại Y nói tiếp:
"Theo như sư tôn nói, ta bị kẻ nào đó dụng thủ pháp phong ấn linh căn…."
Mệnh Tiêu Tai bàng hoàng, thì ra...
Ông thật không ngờ, sự tình lại như vậy.
Nếu như con bé không nói dối, vậy thì chuyện này cũng không phải quá vô lý. Ông đắc tội nhiều người, chưa kể trong Mệnh gia cũng có nội đấu.
Bọn họ không nhằm được vào ông, thì nhằm vào con bé cũng là điều tất nhiên. Thậm chí sâu xa thêm mà nói, việc sinh ra nó, cũng là do ông dính kế từ kẻ khác đấy thôi.
"Vô Ưu, ta thật không biết chuyện này. Nhưng mà ta cam đam, nhất định sẽ điều tra chuyện này, trả lại công bình cho con!."
Mệnh Tại Y lắc đầu nói:
"Ta biết, cái này không trách ông được. Ngày đó nơi đại hội khai linh, ngay cả Phương Thuấn còn không nhìn ra, ông sao có thể…."
Nàng thở dài tiếp tục nói:
"Chuyện đã qua rồi, ta chẳng muốn nhắc lại. Nhưng kẻ nào còn muốn động tới ta, lúc ấy cũng đừng trách!."
Mệnh Tiêu Tai gật đầu, ai vào hoàn cảnh ấy cũng sẽ như vậy thôi.
"Thật ra, ta đến đây còn có chuyện muốn nhắc nhở…."
Mệnh Tiêu Tai hiểu là chuyện gì, ông ân cần nói:
"Vô Ưu, con vẫn còn hận ta, điều này ta không mong con có thể tha thứ ngay. Nhưng dù muốn dù không, chúng ta vẫn là cha con phụ tử. Con đừng xưng hô với ta như người ngoài…."
Mệnh Tại Y lắc đầu, nàng nhìn ông cương quyết đáp:
"Ta tha thứ cho ông, ta sẽ cảm thấy có lỗi với mẫu thân. Chuyện này là không thể nào, nhưng mà ông yên tâm. Trước mặt người ngoài, ta sẽ giữ thể diện cho ông."
Nàng lại nói tiếp: — QUẢNG CÁO —
"Ta tới đây có hai chuyện muốn nói, thứ nhất gã Hiếu Luật đã chết, do ta giết. Lý do rất đơn giản, gã muốn dùng chuyện này uy hiếp ta, sau đó cao chạy xa bay. Ông biết đấy, mang ngọc có tội, ta bị bắt, Mệnh gia cũng bất lợi. Còn chuyện thứ hai là cuốn tâm pháp kia, nó là chân truyền độc môn của sư tôn. Ta không mong nhiều người biết tới, nhưng sự đã rồi thì đành chịu. Ta chỉ hi vọng, ông đừng nên có ý đồ với nó, tránh ngày sau đến tai…. "
Nói tới đây, Mệnh Tại Y quay người rời đi. Một phần nàng không thể nói nhiều, ông ta nắm rõ tâm cơ của nàng, ắt sẽ sinh ra nghi ngờ.
Dù sao một tiểu nữ mười lăm tuổi cũng không nên thể hiện quá thông minh, ít nhất là với nàng.
Chưa hết, mặt khác nàng cũng không thể ở lâu, Vân Thái Chi có lẽ đã bắt đầu rời phủ rồi.
Mắt thấy nó rời đi, Mệnh Tiêu Tai trầm ngâm.
Con bé quả thật rất giống tính ông, bình thường mềm mỏng hòa nhã. Nhưng khi cần quyết đoán, thật sự là rất vô tình.
Nhưng mà con bé nói đúng, cuốn tâm pháp này tốt nhất là không nên mang ra dùng. Mệnh Tiêu Tai tạm gác lại chuyện này, ông nghĩ tới của nó.
Nếu tất cả nó nói là đúng, vậy thì là ai đã phong ấn linh căn của nó?
Nói thật, nếu không tự mình kiểm tra, ở Quảng Hà thành này, có lẽ sẽ không có ai đủ trình, mà chỉ liếc mắt qua đã biết dị trạng trên người kẻ khác được.
Nghĩ tới đây, ông thấy mình trước kia cũng thật sơ xuất, thật ra là vô tâm mới đúng.
Vừa suy nghĩ, Mệnh Tiêu Tai đã quay trở lại thư phòng, lúc này ông liền mở lời:
"Người đâu?."
Rất nhanh một gã hộ vệ cung kính bước vào, chắp tay ôm quyền nghe sai bảo.
"Xem thử đại phu thân đang ở đâu, gọi bà ấy đên đây gặp ta."
Gã thủ vệ chắp tay rời đi, ông lại rơi vào trầm ngâm.
Xưa nay kẻ làm khó nó vẫn luôn là Thái Chi, lần này có lẽ phải chấn chỉnh lại bà ấy một chút.
Nhưng ông cũng không thể hai mặt thiên vị như vậy. Bởi vì ông nghĩ tới một vấn đề, tuy con bé nói rất hợp tình hợp lý, chẳng qua vẫn có điểm khác lạ.
Đó là kì nghệ của nó rất cao, cho dù học vài ba năm, cũng khó có thể đạt đến trình độ như vậy.
Trong khi nó bắt đầu mở ra linh căn, tu hành từ sau khi đại điển diễn ra, khoảng cách chỉ là mấy tháng.
Như vậy, trước đó ai đã dạy nó học đàn. Phải biết, trước lúc đó nó vẫn chỉ là phàm nhân, sao có thể giấu được thời gian quá lâu.
Mệnh Tiêu Tai mâu thuẫn điểm này, ông cho rằng nó vẫn còn bí ẩn khác chưa tiết lộ.
Điều này làm ông nghi ngờ một chuyện, liệu cái chết của Hiếu Luật có liên quan hay không. Là gã chết vì tham, hay là đã dò ra được bí mật gì đó của con bé... — QUẢNG CÁO —
"Kì nghệ của nó xuất chúng, nhưng còn chiến lực của nó thì sao…"
Ông nảy ra chủ ý muốn thử chiến lực của nó, đối với một tu giả, chiến lực là cái cần quan tâm hàng đầu.
Ông một khi đã có chủ ý chọn người kế nhiệm, thì đương nhiên phải biết nó có đủ khả năng để khiến kẻ khác tin phục hay không.
Thế giới này, điều đáng cần nhất vẫn là thực lực, bản thân mạnh nhất thì việc gì phải cúi đầu trước ai nữa.
Thế là ông rút ra một tấm phù tin, sau khi lẩm bẩm vài câu thì liền kích phát nó. Đạo phù như một dải hồng sắc, thoáng chốc đã vọt ra khỏi tầm mắt của ông.
Cũng vừa khi làm xong chuyện này, gã thủ vệ khi nãy đã nhanh chóng quay về, hướng ông báo cáo:
"Lão gia, đại phu nhân không có trong phủ. Nghe quản gia nói, người đã ra ngoài phủ rồi!"
Mệnh Tiêu Tai nghi hoặc, hiện bên ngoài đang loạn vì ma đạo, lệnh giới nghiêm ban bố. Bà ấy ra ngoài vào lúc này, có hơi lạ rồi, nhưng gã thủ vệ lại chắp tay nói tiếp:
"Lão gia, nghe một số gia nô âm thầm bàn tán nói. Sau khi đại phu nhân từ chỗ nhị tiểu thư quay về, hình như có ai đó gửi cho bà ấy một bức thư. Thần sắc của phu nhân lúc ấy không được tốt lắm, sau đó…."
Mệnh Tiêu Tai lại càng nghi hoặc lạ, chuyện này là thế nào.
Bà ấy xưa nay khống chế tâm tình rất tốt, vì một phong thư mà lại như vậy ư?
Là một người từng lợi dụng Vân Thái Chi để đạt mục đích, lại từng âm thầm hại Vân gia thê thảm. Vốn dĩ ông chưa bao giờ thật tâm tin tưởng Vân Thái Chi, cho dù bà ấy đã vì Mệnh gia ông mà cúc cung tận tụy.
Lúc mà Mệnh Tiêu Tai còn đang nghi ngờ, Mệnh Tại Y đã gần về tới tiền viện nơi ở.
"Ta nói cho ông ta nhiều tin tức như vậy, lại âm thầm đánh chủ ý vào Vân Thái Chi lúc này. Ông ta sẽ nghĩ ngay tới bà ta cho mà xem…."
Mệnh Tại Y trước âm thầm đưa thư cho Vân Thái Chi, sau lại tìm đến Mệnh Tiêu Tai, quả thật là muốn ông tìm tới bà ta.
Nhưng lúc này bà ta có thể sẽ không ở tại phủ, ông ta sẽ lấy làm hoài nghi. Với tình hình hiện nay, thế nào ông ta cũng sẽ ngấm ngầm theo dõi.
Chỉ cần chuyện này diễn ra suôn sẻ, Vân gia ắt sẽ vì bà ta mà gặp họa ngập đầu. Mệnh Tại Y chính là muốn mượn tay ông ta, trừ đi hòn đá cản đường này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.