Nhân Thường

Chương 380: Thần cảnh

EcEXo94664

20/03/2024

Hự…..

Ngay lúc hai người nhìn thấy tấm lệnh bài trên tay, Vận Lam giật mình, nàng nhận ra tấm lệnh bài này, vội chắp tay bái kiến.

“Thì ra là Vạn trưởng lão, ngài đến là…!”

Vạn Niên Thanh gật đầu:

“Ta được lệnh đến tiếp ứng, đưa tiểu thư rời khỏi nơi này!”

“Cẩn thận, bà ta là giả!”

Ngay lúc Vạn Niên Thanh nói xong, một âm thanh từ sau vang lên cảnh tỉnh.

Nào ngờ trong khoảnh khắc ấy, thân hình Vạn Niên Thanh chớp động một cái, đã tới trước mặt hai người.

Không nói một lời, hai tay bà ta vung lên, nhanh như chớp đã xuyên thủng ngực của cả hai.

Tử Đào Nhân tuy rằng không mất cảnh giác như Vận Lam, nhưng thủ pháp đối phương xuất ra quá nhanh, khiến ông không thể tránh.

Hai người hộc ra một ngụm máu, cả người lạnh toát sống lưng, lúc này biết thì đã muộn.

“Lũ tôm tép, chết đi cho bổn Thần!”

Hai tay Vạn Niên Thanh hất văng hai người ra sau, cứ thế trong mắt kẻ phàm tục hai đại nhân kia lại dễ dàng bị một chiêu mà trọng thương bất tỉnh.

Vạn Niên Thanh nhìn hướng Thanh Tử Dương cười khinh, bà ta một tay chống nạnh, giọng điệu trẻ con chỉ tay buông lời:

“Phàm nhân dù trí tài thế nào vẫn chỉ là phàm nhân, đứng trước cường giả không khác gì tôm tép. Ngươi nên chịu chết đi!”

Trái với kì vọng, Mệnh Tại Y muốn thấy Thanh Tử Dương sẽ sợ hãi, nào ngờ nàng ta bình tĩnh hướng Vạn Niên Thanh hỏi:

“Ha ha.. Chuyện ấy tiểu nữ đã biết từ lâu, chẳng qua tôm tép lại có thể sống được quá lâu như tiểu nữ, đại nhân không thấy quái lạ sao?”

“Ý ngươi là gì?”

Vạn Niên Thanh mở lớn hai mắt ngạc nhiên, dáng vẻ già nua kết hợp phong cách thiếu nữ, trông thật tức cười

Thân xác này tuy là của bà ta, nhưng chân thân thật sự đúng là cao tầng của Diêm La Điện.

Cho nên một câu hỏi này của Thanh Tử Dương, đối với Vạn Niên Thanh lại có hàm ý rất khác.

“Chẳng lẽ… cô ta đã thấu rõ đại kế của chúng ta? Không thể nào…!” Vạn Niên Thanh thầm nhủ trong lòng, ngoài mặt bà ta âm hiểm chỉ tay:

“Ha ha ha…. Không lâu không lâu, hôm nay chính là ngày chết của ngươi đấy. Quên chưa nói, trước khi tới đây ta đã giết một con nhóc cũng mang họ Thanh thì phải. Ha ha ha… chết nè!”



Nói rồi bà ta vung lên cự thủ, một chảo hướng tới Thanh Tử Dương lao đến.

Nào ngờ giữa đường bà ta khựng lại lần nữa, đáng lẽ chỉ một cái chớp mắt bà đã có thể lấy mạng nàng ta. Nhưng trong mắt bà ta, hình ảnh Thanh Tử Dương đã tiêu biến không còn.

Xung quanh bà ta một khoảng không bao la rộng lớn, trắng xóa vô ngần.

“Là kẻ nào ám toán bà đây?”

Biết mình lơ là trúng phải ám chiêu của người tới, Vạn Niên Thanh không giận mà quát.

Uy áp Thần cảnh từ người bà ta tỏa ra tứ phương, khiến cho không gian xung quanh vang lên răng rắc, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào….

Tức thì một âm thanh vang lên cách đó không xa:

“Bổn chánh sứ đạo hiệu là Quang Niên, không biết đạo hữu là vị nào của Diêm La Điện?”

Người đến phong thái ung dung tự tại, đúng là Quang Niên Chánh Sứ. Ông ta biết rằng đẳng cấp Thần Cảnh giao tranh, phạm vi ảnh hưởng quá lớn, một chút dư âm cũng đủ khiến mọi người tan tành bụi cám.

Thế nên ông ta vừa xuất mã, lập tức đã sử dụng hệ sát chiêu Thời Không Ba La, chuyển đối phương tới một tầng không gian khác.

“Thì ra là thập nhị chánh sứ, nhưng chỉ một kẻ đến thì còn chưa đủ cân lượng nói chuyện với bổn thần đâu!”

Vạn Niên Thanh vừa thấy, bà ta lập tức giận dữ chỉ tay quát. Thế rồi tự lúc nào trước người bà đã hóa ra một cây Hành Thần Bổng.

Chỉ thấy thanh bổng này thân dài ba gang, làm bằng ngọc cương hai màu đen đỏ. Một đầu điêu khắc thần long đang ngủ, một đầu phụng hoàng vỗ cánh. Toàn thân Bổng dập dờn, có thể nhìn thấy sáu cái gương mặt hình người đang nhe nanh rít gào.

Vạn Niên Thanh vung chảo, miệng nhẩm chú ngữ, bà ta hét dài hai tiếng, hai chân bắt đầu nhảy nhảy theo nhịp.

Lạ thay, Quang Niên Chánh Sứ nhìn thấy dáng vẻ ấy lại thất thần, ông ta chưa bao giờ thấy thi pháp mà phải nhảy múa cả.

Nhưng rất nhanh ông ta được kiểm chứng rồi, một cơn đau từ ngực truyền đến, khiến ông đột ngột kêu hự một tiếng.

Toàn thân ông ta nổi tầng hắc khí, giữa ngực xuất hiện một đóa Châu Sa đỏ thẫm, cánh hoa vươn dài quấn lấy quanh người. Một tầng huyết sắc mờ ảo bao quanh, nhìn qua đã biết ông ta trúng chiêu.

Vạn Niên Thanh đâu có ngừng tay, bà ta vừa dùng một chiêu Huyết Tử Chú, khiến cho đối phương giảm đi ba phần chống đỡ.

Tiếp đến bà ta lại vung tay vẩy ra một luồng lam khí quanh thân, lương theo Hành Thần Bổng tỏa huyết quang, cái mông kia lại lắc qua lắc lại mấy lần.

Quang Niên Chánh Sứ chưa kịp vận pháp đã cảm thấy toàn thân yếu đi ba phần, động tác trì trệ không ít. Giờ này ông ta lại bị trúng thêm chiêu mới.

Chỉ thấy trên người ông da thịt nổi đầy mẩn đỏ, hình thù chúng giống như những con nhện độc, vây chặt như nêm. Bị thêm một Phục Ma Chú vây công, tiên linh lực trong người giảm thêm ba phần.

Quang Niên Chánh Sứ chưa kịp ra tay đã dính ngay hai đại ám chiêu, khiến cho ông ta khổ sở trăm bề.

Còn chưa kịp xoay sở, đã nghe bên tai Vạn Niên Thanh thét dài một tiếng, chỉ hướng ông ta đánh tới.

“Quang Niên lão tặc, ăn thử một hoa của bổn thần nè!”



Chiu một tiếng rền vang, một quang cầu huyết sắc khổng lồ đang bao bọc thân hình bà ta, bỗng chúng thu lại thành một đốm nhỏ trước đầu Hành Thần Bổng. Từ đầu bổng tỏa ra áp lực kinh người, luồng huyết quang bé như hạt đậu cứ thế phóng đi như thiên thạch giáng lâm, phá rách hư không, chớp nhoáng đã tới trước mặt.

Ngay khi nó chạm vào người Quang Niên Chánh Sứ, chỉ nghe ầm một tiếng vang trời.

Hạt huyết quang này nổ tung thành một đóa Mạn Đà La đỏ lớn, tỏa ra bao trùm phạm vi ngàn thước. Từng tia huyết sắc bắn tung, rồi lại hóa thành từng cánh hóa mỏng manh li ti, phiêu rụng trong gió.

Ngay lúc Quang Niên Chánh Sứ trúng chiêu, ông ta thét lớn một tiếng, toàn thân bị đánh bay xa xa mấy dặm.

Hự một tiếng lớn, Quang Niên Chánh Sự khụy trên mặt đất, máu đỏ nhuộm thẫm một tầng áo.

“Khốn kiếp thật, thì ra là tu luyện tà thuật môn!”

Tà thuật, bùa pháp hay là thuật sĩ, đều là tiên giả hệ chú yểm. Tuy rằng chiêu thức tấn công rất yếu, nhưng điểm khét tiếng lại nằm ở những chiêu chú thuật họ yểm lên người đối phương, khiến cho kẻ địch dù biết cũng không thể tránh né.

Giống như giờ này, trên người ông ta vẫn còn bị hai chiêu Phục Hoa Chú và Huyết Tử Chú khống chế. Một cái giảm đi ba phần tiên linh lực, một cái giảm đi ba phần phòng ngự.

“Hành Thần Bổng của ta vẫn còn thiếu một cái thần hồn cho đủ bộ, nay gặp được ngươi đúng là may mắn. Hắc hắc… còn không mau về chung một đội với ta!”

Vừa nói, Vạn Niên Thanh giơ lên ngón tay trước mặt. Bà ta không do dự ngoạm lấy một miếng, cắn đứt hai đốt ngón tay.

Cùng lúc bà ta phun ra hướng thanh Bổng, miệng nhẩm pháp quyết rất nhanh, mông lắc liên tục.

Máu tươi cùng huyết nhục vừa chạm thanh bổng, lập tức sáu đầu gương mặt tham lam mà tranh nhau cắn nuốt. Đồng thời thanh Bổng tỏa ra một luồng tử khí, bao trùm lấy thân thể bà ta.

Bên dưới, lần này Quang Niên Chánh Sứ đã kịp vận pháp.

Bàn tay ông ta nổi đầy cổ ngữ, kim thư lấp lánh vừa ra, một bên cánh tay đang bị nổi đầy chú yểm lập tức tiêu biến.

Thế rồi ông ta hướng Vạn Niên Thanh híp mắt, bàn tay bóp lại thành quyền.

“Ớ?!”

Ngay lúc Vạn Niên Thanh hú hét ra chiêu, đột nhiên không gian xung quanh bà ta gấp khúc. Vô vàn cổ ngữ kim quang bủa vây thành hình cầu, bao lấy bà ta vào bên trong, rồi dần tiêu biến.

Cổ ngữ kim thư trên cánh tay Quang Niên Chánh Sứ vừa tiêu biến, lập tức hình thù đàn nhện huyết phù lại nổi lên bao kín lấy cánh tay ông.

Không chỉ có thế, ông ta hự thêm một tiếng, thở ra mấy tiếng nặng nề.

Từ lúc nào trên thân ngực ông ta lại có thêm một con quỷ nhỏ, hình thù cổ quái, đang nhe nanh bám lấy vạt áo ông ta.

Quang Niên Chánh Sứ đưa tay lên hòng phủi đi, nhưng mà bàn tay ông ta giống như chạm vào hư không, dùng pháp quyết nào cũng chẳng thể quét đi được con quỷ này.

“Khốn kiếp, lại trúng thêm một yểm chiêu rồi!”

*****

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nhân Thường

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook