Chương 354: Thiên Phủ!
EcEXo94664
01/03/2024
Nữ hắc y quét mắt một cái, tay kia của nàng hiện ra một thanh pháp bảo.
Thứ này là một thanh quyền trượng dài khoảng ba gang, toàn thân đen bóng, khắc lên loại chú văn cổ ngữ.
Một bên đầu khảm ngọc bích huyết sắc, tỏa ra giao động nhàn nhạt. Đầu kia tạc hình một nữ quỷ bằng băng, hai tay nâng trên đầu vương miện nhỏ, khảm nạm chín viên đá màu sắc khác nhau.
Thanh pháp bảo Nhất Bổng Quỷ Tiên vừa tế ra, nương theo âm thanh quỷ rú nhàn nhạt, ẩn xa ẩn gần.
Nàng ta chỉ vung lên một cái, xung quanh tức thời nổi lên một trận lốc xoáy âm hàn.
Trận lốc quét qua tới đâu, chúng đệ tử nhao nhao đứng yên bất động, hai đồng tử vô ảnh biến mất.
Nhất thời cả đám mất đi lý trí, động tác khập khiễng đi lại như thây ma một lũ…
Phía này nữ nhân chẳng quan tâm, nàng ta quăng xuống thân thể Thanh Y trên đất, trong miệng hừ lạnh một tiếng.
"Thú vị rồi đây!"
Thì ra sau khi sưu hồn Thanh Y mà phát hiện, trước ngày Thanh Y rời môn, Thanh Tử Dương đã tới gặp Toái Thánh Tà Vân.
Tuy rằng nội dung không rõ, nhưng sau đó Toái Thanh Tà Vân liền dặn dò Thanh Y mấy câu, rồi đi theo Thanh Tử Dương mất dạng.
Chuyện tiếp theo đó không biết ra sao, nhưng điều này chứng tỏ Toái Thánh Tà Vân đang ở chung trên người Thanh Tử Dương một chỗ.
Ông ta tuy là dạng hồn phách thể, song đối với Diêm La Điện vẫn còn chút tác dụng. Nghĩ tới đây nữ hắc y thu tay lại, miệng khẽ lẩm bẩm:
"Thiên Linh Âm con ả ngu dốt này, nàng ta nghĩ gì mà lại thả lão già Toái Thánh đi, để giờ này khiến ta vất vả một phen chứ? Hừ…. Thế mà phó điện chủ cũng nghe theo, còn bắt ta đi dọn phân cho ả. Đúng là khốn nạn cả lũ mà…!"
Mắng chửi một câu, nhưng rất nhanh nữ hắc y ngậm miệng.
Cảnh giới người kia cao tuyệt, không chừng có tài phép trên người nghe thấy thì chết cha. Thế là nàng hừ nhạt một tiếng, quay người liếc qua một kẻ.
Người này đúng là Vạn Niên Thanh, bà ta bộ dáng thẫn thờ chứng kiến toàn bộ. Bỗng khóe miệng nàng liền lộ ra chủ ý….
Nửa khắc giờ sau, tất cả nơi này chỉ còn một mảnh hoang phế.
Hơn trăm đệ tử la liệt nằm trên đất, tất cả đã chết từ lúc nào…
Trên mặt sân cỏ lay lay gió thổi, từng làn bụi cát được gió cuốn đi, trôi về nơi nao.
Trên nền đất Thanh Y nằm đó, nàng mở to đôi mắt, như không cam lòng cứ thế chết đi…
Nhưng rồi rốt cục một phàm nhân vừa bước vào tu giới, cũng chẳng khác biệt so cùng chúng sinh trong trời đất sinh tồn giết hại...
"Một lòng cầu đạo ngóng tu tiên
Sớm thành danh toại bớt ưu phiền
Ngờ đâu nửa bước đời ngang trái
Uất hận một kiếp chốn cửu tuyền"
Bỗng trong hư vô một đạo âm thanh nhàn nhạt vang lên, như tiếc hận cho thiếu nữ còn dang dở hoài bão…
Ngay đó một nữ tử hiện ra, người này tuyệt vị tiên sa, một thân cung trang váy trắng bồng bềnh dải lụa, tóc dài chấm đất lất phất bay.
Sau lưng nàng ta tỏa ánh kim quang, một vòng cầu vồng ngũ sắc ẩn hiện.
Nếu như nữ hắc y kia còn ở đây mà thấy, nhất định nàng ta sẽ thất sắc kinh hô, sau đó cong đuôi bỏ chạy.
Người đến một trong tam đại tôn giả đương thời chưởng quản Thiên Cung, đạo danh Thượng Thiên Thánh Mẫu!
Nàng ta chỉ nhẹ nâng cánh tay ngọc, liền quanh đây trăm dặm nổi lên một vòng pháp trận ẩn hiện.
Theo đó thân thể Thanh Y năm đó tuy không có gì biến đổi, gió nhẹ từ muôn phương thổi tới.
Thời gian đi qua, trên chính mi tâm Thanh Y dần hội tụ một điểm sáng nhỏ nhoi..
Qua khắc thời gian, điểm sáng này tụ hội biến lớn, thành một quả cầu nhỏ lơ lửng trên mi tâm.
Thượng Thiên Thánh Mẫu thuận tay thu lấy, nàng ta liếc qua một vòng, sau khi phất tay một cái thân ảnh mới tiêu tán…
Cũng theo nửa khắc sau đó, có ba thân ảnh vội vã bay đến. Bọn họ đều là trưởng lão Tru Thiên Môn, một đường theo tín hiệu cầu cứu mà đến.
Ba người hướng tầm mắt bốn phía, thần thức lướt qua trăm dặm không phát hiện động tĩnh. Lại nhìn trăm tên đệ tử đã chết, còn có Thanh Y nằm đó.
Ba người lập tức chạy đến xem xét, kết quả không ngoài dự đoán.
Một người trong ba ồm ồm cất lời:
"Có thể dễ dàng giết được hai đệ tử của Kiếm phong chủ, thủ đoạn bậc này phải cấp Hoàng cảnh trở lên!"
Hai người gật đầu, chẳng qua nhìn đến Thanh Y liền thở dài.
Tuy rằng cả ba không biết cớ sự gì khiến cả đám bị diệt, hung thủ bặt vô âm tín. Nhưng xem ra, Thanh Khư lão đạo nghe được tin này, nhất định sầu khổ không thôi…
"Trước cứ bẩm cáo tình hình lên trưởng môn, tự khắc sẽ có cao tầng tới điều tra. Việc của chúng ta là, canh giữ hiện trường cho tốt là được!"
Ba người cùng nhau gật đầu.
Có kẻ Hoàng cảnh dám giết người trên địa bàn môn phái, đây không phải chuyện nhỏ, cần phải toàn lực điều tra.
Những kẻ chạm vào uy quyền của môn phái, ắt sẽ bị toàn môn truy bắt, sớm thiết lập lại trật tự.
Á Vực….
Thiên Mã Hành Không Sơn….
Dãy núi này danh xưng đứng đầu trong vạn vạn ngọn đài sơn toàn cõi tu giới, trải dài liên miên bất tận.
Trên đỉnh Thái Sơn cao vút ẩn hiện trong tầng mây, hơn trăm tòa lầu các sơn son liếp vàng ngự không lấp lánh.
Chính giữa tòa điện lớn, kim quang tỏa ra bốn phía. Trên không nguy nga cầu vồng bảy sắc, hai bên mười tám cột trụ trời khổng lồ, cao thẳng trời xanh.
Bên dưới chính giữa bảo tọa lớn hình long phượng quấn quanh, một thân nữ tử ngồi trên, thần thái uy nghiêm vạn phần.
Dưới bậc thang ba người Thái Thanh tiên tử, Ngọc Tiêu tiên tử, Thần Quân Chưởng Giám yên lặng đứng đó.
Không khí ngưng trệ đi qua, Ngọc Tiêu tiên tử phiêu phù chân không chạm đất, nàng ta hướng người bên trên hỏi ra:
"Thánh Mẫu, vì để đáp ứng điều kiện của cô ta, đám chúng tiên mới mạn phép cung thỉnh người rời gót ngọc tới. Tình huống bất đắc dĩ, còn xin chớ trách tội!"
Thì ra để trù tính ngày sau, Thanh Tử Dương sớm đã làm ra điều kiện với Thiên Cung.
Việc cứu người đã chết thì không khó, chỉ cần hồn phách chết tự nhiên là có thể làm được, có điều để cứu kẻ hồn phách bị đánh tiêu tán thì lại rất khó.
Đưa hồn phách quy nguyên trở lại không phải chuyện dễ dàng, dù là Thiên Cung vẫn phải bỏ ra đại giới.
Mấy người bọn họ không cách nào tài phép làm ra bổn sự, chỉ đành cung thỉnh một trong ba vị tôn giả đích thân ra tay mới được.
Giờ này Thượng Thiên Thánh Mẫu từ ngủ say tỉnh lại, nàng ta đả tọa trên đài cao nghe ba người cung thỉnh thuyết pháp, chỉ gật đầu hời hợt đáp:
"Nàng ta rất quan trọng với tương lai của Thiên Cung, cùng toàn thể chúng sinh trong thiên địa. Các ngươi làm vậy rất thỏa đáng, bổn mẫu không có gì trách phạt!"
Nói ra, Thượng Thiên Thánh Mẫu có chút ý tứ, tò mò về về kẻ được Thiên Ý chí tôn pháp bảo nhìn trúng này.
Sau khi bấm tay nhẩm tính, Thượng Thiên Thánh Mẫu lại hướng ba người bna ra pháp chỉ:
"Ta bởi thi triển pháp đạo, cho nên cách đại nạn Cửu Kiếp Thiên Vấn lần thứ tám không còn xa nữa. Việc ở đây các ngươi tự mình giải quyết, khi nào thời điểm tự khắc ta sẽ xuất thân!"
Nói xong không chờ ba người thái độ, Thượng Thiên Thánh Mẫu lập tức hóa thành luồng sáng, tiêu biến vào hư vô.
"Cung tiễn tôn giá!"
Cả ba đồng thay chắp tay, nghiêng mình thi lễ.
Ba người bấy giờ thổn thức nhìn nhau, tuy cùng là Thánh cảnh tuyệt cao, song thủ đoạn lại cách xa như lạch trời vậy.
Sau thời gian thổn thức qua đi, Ngọc Tiêu tiên tử phiêu phù hướng hai người nói:
"Điều kiện chỉ còn hai cái, song thời gian đã điểm. Chúng ta nên chuẩn bị tốt đi thôi!"
….
Thứ này là một thanh quyền trượng dài khoảng ba gang, toàn thân đen bóng, khắc lên loại chú văn cổ ngữ.
Một bên đầu khảm ngọc bích huyết sắc, tỏa ra giao động nhàn nhạt. Đầu kia tạc hình một nữ quỷ bằng băng, hai tay nâng trên đầu vương miện nhỏ, khảm nạm chín viên đá màu sắc khác nhau.
Thanh pháp bảo Nhất Bổng Quỷ Tiên vừa tế ra, nương theo âm thanh quỷ rú nhàn nhạt, ẩn xa ẩn gần.
Nàng ta chỉ vung lên một cái, xung quanh tức thời nổi lên một trận lốc xoáy âm hàn.
Trận lốc quét qua tới đâu, chúng đệ tử nhao nhao đứng yên bất động, hai đồng tử vô ảnh biến mất.
Nhất thời cả đám mất đi lý trí, động tác khập khiễng đi lại như thây ma một lũ…
Phía này nữ nhân chẳng quan tâm, nàng ta quăng xuống thân thể Thanh Y trên đất, trong miệng hừ lạnh một tiếng.
"Thú vị rồi đây!"
Thì ra sau khi sưu hồn Thanh Y mà phát hiện, trước ngày Thanh Y rời môn, Thanh Tử Dương đã tới gặp Toái Thánh Tà Vân.
Tuy rằng nội dung không rõ, nhưng sau đó Toái Thanh Tà Vân liền dặn dò Thanh Y mấy câu, rồi đi theo Thanh Tử Dương mất dạng.
Chuyện tiếp theo đó không biết ra sao, nhưng điều này chứng tỏ Toái Thánh Tà Vân đang ở chung trên người Thanh Tử Dương một chỗ.
Ông ta tuy là dạng hồn phách thể, song đối với Diêm La Điện vẫn còn chút tác dụng. Nghĩ tới đây nữ hắc y thu tay lại, miệng khẽ lẩm bẩm:
"Thiên Linh Âm con ả ngu dốt này, nàng ta nghĩ gì mà lại thả lão già Toái Thánh đi, để giờ này khiến ta vất vả một phen chứ? Hừ…. Thế mà phó điện chủ cũng nghe theo, còn bắt ta đi dọn phân cho ả. Đúng là khốn nạn cả lũ mà…!"
Mắng chửi một câu, nhưng rất nhanh nữ hắc y ngậm miệng.
Cảnh giới người kia cao tuyệt, không chừng có tài phép trên người nghe thấy thì chết cha. Thế là nàng hừ nhạt một tiếng, quay người liếc qua một kẻ.
Người này đúng là Vạn Niên Thanh, bà ta bộ dáng thẫn thờ chứng kiến toàn bộ. Bỗng khóe miệng nàng liền lộ ra chủ ý….
Nửa khắc giờ sau, tất cả nơi này chỉ còn một mảnh hoang phế.
Hơn trăm đệ tử la liệt nằm trên đất, tất cả đã chết từ lúc nào…
Trên mặt sân cỏ lay lay gió thổi, từng làn bụi cát được gió cuốn đi, trôi về nơi nao.
Trên nền đất Thanh Y nằm đó, nàng mở to đôi mắt, như không cam lòng cứ thế chết đi…
Nhưng rồi rốt cục một phàm nhân vừa bước vào tu giới, cũng chẳng khác biệt so cùng chúng sinh trong trời đất sinh tồn giết hại...
"Một lòng cầu đạo ngóng tu tiên
Sớm thành danh toại bớt ưu phiền
Ngờ đâu nửa bước đời ngang trái
Uất hận một kiếp chốn cửu tuyền"
Bỗng trong hư vô một đạo âm thanh nhàn nhạt vang lên, như tiếc hận cho thiếu nữ còn dang dở hoài bão…
Ngay đó một nữ tử hiện ra, người này tuyệt vị tiên sa, một thân cung trang váy trắng bồng bềnh dải lụa, tóc dài chấm đất lất phất bay.
Sau lưng nàng ta tỏa ánh kim quang, một vòng cầu vồng ngũ sắc ẩn hiện.
Nếu như nữ hắc y kia còn ở đây mà thấy, nhất định nàng ta sẽ thất sắc kinh hô, sau đó cong đuôi bỏ chạy.
Người đến một trong tam đại tôn giả đương thời chưởng quản Thiên Cung, đạo danh Thượng Thiên Thánh Mẫu!
Nàng ta chỉ nhẹ nâng cánh tay ngọc, liền quanh đây trăm dặm nổi lên một vòng pháp trận ẩn hiện.
Theo đó thân thể Thanh Y năm đó tuy không có gì biến đổi, gió nhẹ từ muôn phương thổi tới.
Thời gian đi qua, trên chính mi tâm Thanh Y dần hội tụ một điểm sáng nhỏ nhoi..
Qua khắc thời gian, điểm sáng này tụ hội biến lớn, thành một quả cầu nhỏ lơ lửng trên mi tâm.
Thượng Thiên Thánh Mẫu thuận tay thu lấy, nàng ta liếc qua một vòng, sau khi phất tay một cái thân ảnh mới tiêu tán…
Cũng theo nửa khắc sau đó, có ba thân ảnh vội vã bay đến. Bọn họ đều là trưởng lão Tru Thiên Môn, một đường theo tín hiệu cầu cứu mà đến.
Ba người hướng tầm mắt bốn phía, thần thức lướt qua trăm dặm không phát hiện động tĩnh. Lại nhìn trăm tên đệ tử đã chết, còn có Thanh Y nằm đó.
Ba người lập tức chạy đến xem xét, kết quả không ngoài dự đoán.
Một người trong ba ồm ồm cất lời:
"Có thể dễ dàng giết được hai đệ tử của Kiếm phong chủ, thủ đoạn bậc này phải cấp Hoàng cảnh trở lên!"
Hai người gật đầu, chẳng qua nhìn đến Thanh Y liền thở dài.
Tuy rằng cả ba không biết cớ sự gì khiến cả đám bị diệt, hung thủ bặt vô âm tín. Nhưng xem ra, Thanh Khư lão đạo nghe được tin này, nhất định sầu khổ không thôi…
"Trước cứ bẩm cáo tình hình lên trưởng môn, tự khắc sẽ có cao tầng tới điều tra. Việc của chúng ta là, canh giữ hiện trường cho tốt là được!"
Ba người cùng nhau gật đầu.
Có kẻ Hoàng cảnh dám giết người trên địa bàn môn phái, đây không phải chuyện nhỏ, cần phải toàn lực điều tra.
Những kẻ chạm vào uy quyền của môn phái, ắt sẽ bị toàn môn truy bắt, sớm thiết lập lại trật tự.
Á Vực….
Thiên Mã Hành Không Sơn….
Dãy núi này danh xưng đứng đầu trong vạn vạn ngọn đài sơn toàn cõi tu giới, trải dài liên miên bất tận.
Trên đỉnh Thái Sơn cao vút ẩn hiện trong tầng mây, hơn trăm tòa lầu các sơn son liếp vàng ngự không lấp lánh.
Chính giữa tòa điện lớn, kim quang tỏa ra bốn phía. Trên không nguy nga cầu vồng bảy sắc, hai bên mười tám cột trụ trời khổng lồ, cao thẳng trời xanh.
Bên dưới chính giữa bảo tọa lớn hình long phượng quấn quanh, một thân nữ tử ngồi trên, thần thái uy nghiêm vạn phần.
Dưới bậc thang ba người Thái Thanh tiên tử, Ngọc Tiêu tiên tử, Thần Quân Chưởng Giám yên lặng đứng đó.
Không khí ngưng trệ đi qua, Ngọc Tiêu tiên tử phiêu phù chân không chạm đất, nàng ta hướng người bên trên hỏi ra:
"Thánh Mẫu, vì để đáp ứng điều kiện của cô ta, đám chúng tiên mới mạn phép cung thỉnh người rời gót ngọc tới. Tình huống bất đắc dĩ, còn xin chớ trách tội!"
Thì ra để trù tính ngày sau, Thanh Tử Dương sớm đã làm ra điều kiện với Thiên Cung.
Việc cứu người đã chết thì không khó, chỉ cần hồn phách chết tự nhiên là có thể làm được, có điều để cứu kẻ hồn phách bị đánh tiêu tán thì lại rất khó.
Đưa hồn phách quy nguyên trở lại không phải chuyện dễ dàng, dù là Thiên Cung vẫn phải bỏ ra đại giới.
Mấy người bọn họ không cách nào tài phép làm ra bổn sự, chỉ đành cung thỉnh một trong ba vị tôn giả đích thân ra tay mới được.
Giờ này Thượng Thiên Thánh Mẫu từ ngủ say tỉnh lại, nàng ta đả tọa trên đài cao nghe ba người cung thỉnh thuyết pháp, chỉ gật đầu hời hợt đáp:
"Nàng ta rất quan trọng với tương lai của Thiên Cung, cùng toàn thể chúng sinh trong thiên địa. Các ngươi làm vậy rất thỏa đáng, bổn mẫu không có gì trách phạt!"
Nói ra, Thượng Thiên Thánh Mẫu có chút ý tứ, tò mò về về kẻ được Thiên Ý chí tôn pháp bảo nhìn trúng này.
Sau khi bấm tay nhẩm tính, Thượng Thiên Thánh Mẫu lại hướng ba người bna ra pháp chỉ:
"Ta bởi thi triển pháp đạo, cho nên cách đại nạn Cửu Kiếp Thiên Vấn lần thứ tám không còn xa nữa. Việc ở đây các ngươi tự mình giải quyết, khi nào thời điểm tự khắc ta sẽ xuất thân!"
Nói xong không chờ ba người thái độ, Thượng Thiên Thánh Mẫu lập tức hóa thành luồng sáng, tiêu biến vào hư vô.
"Cung tiễn tôn giá!"
Cả ba đồng thay chắp tay, nghiêng mình thi lễ.
Ba người bấy giờ thổn thức nhìn nhau, tuy cùng là Thánh cảnh tuyệt cao, song thủ đoạn lại cách xa như lạch trời vậy.
Sau thời gian thổn thức qua đi, Ngọc Tiêu tiên tử phiêu phù hướng hai người nói:
"Điều kiện chỉ còn hai cái, song thời gian đã điểm. Chúng ta nên chuẩn bị tốt đi thôi!"
….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.