Chương 185: Yểm Mộng Quỷ Sinh
EcEXo94664
07/09/2021
Người trước mặt này đúng thật là Bích Ngọc, nàng ta thấy hắn có vẻ đã hồi phục lại thần trí thì bèn kể đầu đuôi…
Thì ra nàng ta ở trên ngó xuống thấy hai người có hiện tượng bất thường thì liền gọi với, nhưng mà hai người vẫn không phản ứng, lại làm ra vài hành động lạ lùng. Hồi lâu không có tác dụng, nàng ta buộc quyết định phải đi xuống can thiệp.
Qua hồi lâu xác định, lúc này Bích Ngọc đã biết hai kẻ bị gì và nguyên do từ đâu, nàng ta liền giải quyết vấn đề.
"Sư huynh trong mộng ác gặp phải thứ gì vậy?."
Bích Ngọc tỏ ra hứng thú với mộng ác hắn gặp phải, ngay cả khi tỉnh phải rất lâu hắn mới phân biệt được thật giả, điều này khiến nàng tò mò.
Hàn Tông lắc đầu không nói, hắn cảm giác nó không giống như ác mộng mà giống với điềm báo hơn. Điều này khiến cho hắn trầm đi rất nhiều, nhất là khi hắn biết nguyên do gặp phải mộng ác.
Ba người đứng trước góc phòng, nơi có một thân cây bị đường kiếm chém thành vài khúc. Sắc mặt hắn và Đoạn Tuyệt thâm trầm bất định, hóa ra hai kẻ bị thứ này thao túng thần trí, đừa hồn nhập mộng.
Yểm Mộng Quỷ Sinh, nó có hình dáng nhân loại, cả chân tay đều là rễ bám xuống đất. Trên đầu có bảy lá màu sắc khác nhau, đại biểu cho thất tuyệt tội ác trên thế gian, mà thứ sương mờ kia là từ miệng nó nhả ra.
Người trúng phải sẽ bị đưa vào mộng ác, từ đó đảo lộn thần trí, nó có khả năng khuếch đại cái ác của kẻ đó, khiến cho người ta trở thành ác quỷ trong mộng. Kẻ càng ác sẽ càng bị lún sâu, cảnh mộng sẽ liên tục gặp phải.
Nhưng kết quả không phải là bị hãm sâu trong mộng ác mãi mãi, mà là tổn thương hồn phách. Chuyển mộng cảnh càng nhiều số lần đau đớn thần hồn càng tăng, việc này sẽ liên tục lặp lại. Mà kẻ trúng mộng ác không thể thoát ra, vậy cầm chắc cái chết. Hồn phách ăn mòn theo mộng cảnh, tới một mức nào đó sẽ không còn. Không có hồn phách, cũng đừng mong luân hồi đầu thai kiếp sau.
Tuy vậy, Yểm Mộng Quỷ Sinh lại không phải yêu thú, nó thuộc Mộc tộc, một dị tộc số ít tại đại lục Việt Giới này. Khả năng chiến đấu của nó gần như bằng không, nhưng khả năng đưa người vào mộng ác thì đã thấy rồi.
Mộc tộc có tuổi thọ gần vô han, bù lại nó lại như không có linh trí, cùng với khả năng sinh trưởng phát triển cực kém. Vạn vật luôn có tính khắc chế lẫn nhau, tự nhiên có bù trừ hợp lý, không có loài sinh vật nào là hoàn hảo cả…
Sương khói tan biến từ lâu, nhưng mà ba người vẫn chưa có làm ra quyết định gì khác, vẫn đứng tại gian phòng đó.
Khác với Hàn Tông, Đoạn Tuyệt ông ta bị mộng ác hãm sâu hơn, từ đó mộng ác chuyển cảnh nhiều hơn.— QUẢNG CÁO —
Bản thân hắn vốn không phải ma đầu thích giết chóc, hắn chỉ vì lợi ích cá nhân, đạt được mục đích thì hắn cũng chẳng muốn hại người.
Bởi thế mộng ác của hắn trên lý thuyết chỉ xoay quanh lợi ích bản thân, những kẻ có thể làm cho hắn nổi ác tâm, hoặc khiến hắn sợ hãi. Chỉ là khi cặn kẽ nhớ lại, hắn cảm thấy có nhiều vấn đề khó hiểu, vẫn chưa lý giải nổi.
Tuy nhiên điểm may mắn của hai người ấy là đây chỉ là mộng, ngoài trừ tinh thần bị đả kích, bọn họ không có thương tổn gì tới ngoài thân. Tất nhiên tất cả là do Bích Ngọc kịp thời quyết đoán, bằng không hãm sâu vào mộng ác một khoảng nữa, coi như giết đi Yểm Mộng Quỷ Sinh cũng vô dụng.
Đoạn Tuyệt ngồi dưới nền đá thở dốc không thôi, ông ta cũng không ngờ tới một cảnh này. Kinh nghiệm trải đời phong phú nhưng thế giới bao la, điều ông ta chưa biết vẫn còn nhiều như hằng hà sa số.
Hai người liếc qua Bích Ngọc một cái, nàng ta không bị mộng ác nhập hồn, điều này khiến cho hắn khó mà không nghĩ ngợi.
Khắc tinh của mộng ác chính là thiện tâm, người chính nhân quân tử thuần túy thường sinh ác niệm rất nhỏ. Dễ dàng thanh tỉnh đầu óc, phản chế lại điều ác, tất nhiên là có thể thoát khỏi mộng ác.
Thứ hai là có bảo vật, mộng ác thuộc tính âm cho nên bảo vật chí dương chí cương cũng có thể hỗ trợ giải khai. Thứ ba là thực lực, cảnh giới cao thần hồn sẽ mạnh, sẽ có lực hoàn thủ. Yểm Mộng Quỷ Sinh không có cấp bậc cảnh giới, do đó sát chiêu của nó cũng có giới hạn nhất định.
Đúng lúc này nền nhà ầm ầm vang lên cùng với rung động mạnh mẽ, bọn hắn nhìn quanh cảnh giác. Lực chú ý dồn về phía chính giữa căn phòng, nơi ấy từng phiến đá đang dần thu hẹp để lộ ra một miệng hố to.
Tầng dưới này là một thềm đá dẫn đi xuống dưới, bọn hắn nhìn rõ lối đi thông đạo lập lòe ánh lửa.
Cả ba vừa bị một trận làm cho kinh hồn bạt vía, nhìn thấy cảnh này đều sinh lưỡng lự. Đường thông đạo này mang đến cho bọn họ cảm giác nguy hiểm, vừa ngay đây đã gặp phải mộng ác, e rằng dưới đó cũng chẳng có gì tốt hơn.
Đúng lúc này phía trên xảy ra dị động, ba người vừa ngước lên nhìn thì gặp ngay một cảnh bất ngờ.
Một thân ảnh từ trên miệng đài phiêu phù nhảy xuống, người này khoác một bộ áo choàng bào màu đen che kín. Ngay cả khuôn mặt cũng được che lại bởi một tấm mặt nạ bằng thiết tinh đen, nơi trán trên tấm mặt nạ in hình một ngọn lửa nhỏ….
— QUẢNG CÁO —
Tru Thiên Môn ở một nơi nào đó, vài thân ảnh nam nữ vận sắc bào đang đứng nói chuyện. Mà trên tay một gã trung niên đang cầm một viên đá, viên đá này chính là viên linh thạch ngũ hành.
"Đây là mỏ linh thạch ngũ hành thứ hai tìm được tại Bát Linh Nguyên rồi, lần này sẽ không phải lại là mừng hụt nữa chứ?. Phượng Lai! Nói lại tin tức một lần nữa cho bổn toa nghe!."
Mấy người đang bàn luận chợt đột nhiên một giọng nói từ đâu vang đến, tiếp sau đó một lão giả toàn thân gầy như que củi xuất hiện. Ông ta nhìn một nữ tử trung niên bên dưới hỏi, người này tên gọi Tôn Minh Kính, ông ta là một trong tam đại chưởng giáo.
Mà người đứng dưới được hỏi là nữ tử trung niên, bà ta là phong chủ Thông Linh Phong. Ngoài trừ tám phong chủ kiêm tám nghiệp ra, vẫn còn một vị phong chủ thứ chín, chỉ là thân phận của bà ta không mấy người biết tới.
Bà ta phụ trách tất cả tin tức tình báo toàn môn, không chỉ vậy tin tức từ bất kỳ một nơi nào tại tu giới này phát sinh cũng do bà ta kiêm nhiệm phụ trách thu thập. Thấy người vừa tới, bà ta nhún người hành lễ sau đó mới thưa:
"Viên linh thạch này là do hai đứa đệ tử mới thu của Kiếm phong chủ tìm thấy, tin tức báo về khu mỏ hiện tại đã sập. Hai người nọ vẫn đang mắc kẹt bên trong, Mệnh Hồn Đăng tuy chưa tắt nhưng tình trạng ra sao thì khó nói."
Bà ta ngắt nghỉ một chút rồi nói tiếp:
"Tuy nhiên không rõ nguyên nhân ra sao, Kiếm Nhất Tâm ông ta lại để lộ thông tin người nằm vùng của ta cho đệ tử của mình biết. Do đó mới có một cảnh này…"
Phượng Lai nói hết thảy tình huống phát sinh mà bà ta nắm rõ lại một lần, đến đoạn có liên quan sâu xa tới Thanh Tử Dương thì một nữ tử khác lên tiếng:
"Kiếm Nhất Tâm lâu nay luôn lấy tu hành làm đầu, từ bao giờ ông ta dây mơ rễ má với con nhóc Thanh Tử Dương vậy?."
Người hỏi chính là Thiên Linh Âm, nàng ta tuy không nói rõ nhưng mà ai cũng hiểu. Kiếm Nhất Tâm cũng giống với Thanh Khư, hai người đều nằm ở phe trung lập. Bởi vậy ông ta mới không hề sợ bóng sợ gió, tránh cái nhìn của Thanh Tử Dương. Nhưng khác ở chỗ, ông ta là người ngoài vì thế một khi có qua lại với Thanh Tử Dương, tất nhiên cơ số người sẽ nổi lên tâm tư…
Tuy nói là nàng ta thanh tao ngọc khiết, nhưng trong tranh đấu cao tầng như bọn họ mà nói, tuyệt sẽ không thể nào không nổi lên nghi ngờ. Quyền thế đấu đá chính là vậy, thà nghi lầm còn hơn bỏ sót.
"Nghe nói nàng ta gần đây quen được một tên đệ tử bình thường, hắn gọi là Nguyên Văn. Có vẻ nàng ta đang muốn trợ giúp…."— QUẢNG CÁO —
Phượng Lai mở lời giải thích, Tả Vân Long ở bên liền ngắt lời:
"Được rồi! Việc này ta đã biết, con nhóc trợ giúp Kiếm phong chủ một vấn đề, đổi lại ông ta đưa cho nó một bộ tâm pháp và vài viên đan dược. Tên đệ tử cưng của sư đệ ta đang đột phá cảnh giới, sẽ cần vài thứ đặc thù. Chuyện này không cần để ý..."
Tả Vân Long chính là môn chủ đời này của Tru Thiên Môn, lời của ông ta nói ra tất nhiên là không ai có ý kiến. Dù rằng mỗi người đều hiểu, ông ta là đang ngầm nói con bé không có liên quan tới tranh đấu quyền lực cao tầng.
"Tuy không thể khẳng định nơi di chỉ sẽ ở cạnh hầm mỏ linh thạch, nhưng mà giá trị linh thạch tuyệt không nhỏ. Vô Lai Giả, chuyện này ông cùng với Phượng Lai phụ trách đi!."
Lời vừa nói xong thân ảnh Tả Vân Long đã phiêu phù, bóng dáng không còn. Một đám người đứng đó thấy vậy cũng không ai lên tiếng thêm lời nào, chung quy chuyện này đối với một số người mà nói, giá trị đối với cá nhân bọn họ cũng không cao.
Cũng cách đó hơn trăm dặm tại một đỉnh núi, tòa đại điện nguy nga tráng lệ, trên mái mây trắng phủ vờn…
Một lão giả nhìn qua khe cửa trầm ngâm, ông ta chính là Kiếm Nhất Tâm, hiển nhiên cuộc họp bàn vừa rồi không có mặt ông ta. Nhưng mà thân có đệ tử trong cuộc, ông ta tất nhiên là thấu tỏ tình hình. Chỉ là ông ta khi nhận được tin tức có mỏ linh thạch ngũ hành, nếp nhăn trên trán lại càng cau chặt…
Ông ta nghĩ tới cuộc trao đổi với Thanh Tử Dương, lần đó ông còn tưởng rằng cô ta sẽ trợ giúp ông một việc. Đổi lại cô ta muốn ông thu nhận tên tiểu tử kia, nhưng mà bất ngờ chính là cô ta ngoài lấy tâm pháp còn muốn chỉ định nơi diễn ra khảo hạch của Bích Ngọc.
Điều này làm cho ông nghi hoặc bấy lâu, tới giờ một số sự tình lòi ra, ông ta không khỏi nghĩ tới vài chuyện, chẳng lẽ…
"Bá Thanh! Con mau thông tri cho Vân Khuynh, nói nó sử dụng Cổ Truyền Pháp Trận đi!."
Thì ra nàng ta ở trên ngó xuống thấy hai người có hiện tượng bất thường thì liền gọi với, nhưng mà hai người vẫn không phản ứng, lại làm ra vài hành động lạ lùng. Hồi lâu không có tác dụng, nàng ta buộc quyết định phải đi xuống can thiệp.
Qua hồi lâu xác định, lúc này Bích Ngọc đã biết hai kẻ bị gì và nguyên do từ đâu, nàng ta liền giải quyết vấn đề.
"Sư huynh trong mộng ác gặp phải thứ gì vậy?."
Bích Ngọc tỏ ra hứng thú với mộng ác hắn gặp phải, ngay cả khi tỉnh phải rất lâu hắn mới phân biệt được thật giả, điều này khiến nàng tò mò.
Hàn Tông lắc đầu không nói, hắn cảm giác nó không giống như ác mộng mà giống với điềm báo hơn. Điều này khiến cho hắn trầm đi rất nhiều, nhất là khi hắn biết nguyên do gặp phải mộng ác.
Ba người đứng trước góc phòng, nơi có một thân cây bị đường kiếm chém thành vài khúc. Sắc mặt hắn và Đoạn Tuyệt thâm trầm bất định, hóa ra hai kẻ bị thứ này thao túng thần trí, đừa hồn nhập mộng.
Yểm Mộng Quỷ Sinh, nó có hình dáng nhân loại, cả chân tay đều là rễ bám xuống đất. Trên đầu có bảy lá màu sắc khác nhau, đại biểu cho thất tuyệt tội ác trên thế gian, mà thứ sương mờ kia là từ miệng nó nhả ra.
Người trúng phải sẽ bị đưa vào mộng ác, từ đó đảo lộn thần trí, nó có khả năng khuếch đại cái ác của kẻ đó, khiến cho người ta trở thành ác quỷ trong mộng. Kẻ càng ác sẽ càng bị lún sâu, cảnh mộng sẽ liên tục gặp phải.
Nhưng kết quả không phải là bị hãm sâu trong mộng ác mãi mãi, mà là tổn thương hồn phách. Chuyển mộng cảnh càng nhiều số lần đau đớn thần hồn càng tăng, việc này sẽ liên tục lặp lại. Mà kẻ trúng mộng ác không thể thoát ra, vậy cầm chắc cái chết. Hồn phách ăn mòn theo mộng cảnh, tới một mức nào đó sẽ không còn. Không có hồn phách, cũng đừng mong luân hồi đầu thai kiếp sau.
Tuy vậy, Yểm Mộng Quỷ Sinh lại không phải yêu thú, nó thuộc Mộc tộc, một dị tộc số ít tại đại lục Việt Giới này. Khả năng chiến đấu của nó gần như bằng không, nhưng khả năng đưa người vào mộng ác thì đã thấy rồi.
Mộc tộc có tuổi thọ gần vô han, bù lại nó lại như không có linh trí, cùng với khả năng sinh trưởng phát triển cực kém. Vạn vật luôn có tính khắc chế lẫn nhau, tự nhiên có bù trừ hợp lý, không có loài sinh vật nào là hoàn hảo cả…
Sương khói tan biến từ lâu, nhưng mà ba người vẫn chưa có làm ra quyết định gì khác, vẫn đứng tại gian phòng đó.
Khác với Hàn Tông, Đoạn Tuyệt ông ta bị mộng ác hãm sâu hơn, từ đó mộng ác chuyển cảnh nhiều hơn.— QUẢNG CÁO —
Bản thân hắn vốn không phải ma đầu thích giết chóc, hắn chỉ vì lợi ích cá nhân, đạt được mục đích thì hắn cũng chẳng muốn hại người.
Bởi thế mộng ác của hắn trên lý thuyết chỉ xoay quanh lợi ích bản thân, những kẻ có thể làm cho hắn nổi ác tâm, hoặc khiến hắn sợ hãi. Chỉ là khi cặn kẽ nhớ lại, hắn cảm thấy có nhiều vấn đề khó hiểu, vẫn chưa lý giải nổi.
Tuy nhiên điểm may mắn của hai người ấy là đây chỉ là mộng, ngoài trừ tinh thần bị đả kích, bọn họ không có thương tổn gì tới ngoài thân. Tất nhiên tất cả là do Bích Ngọc kịp thời quyết đoán, bằng không hãm sâu vào mộng ác một khoảng nữa, coi như giết đi Yểm Mộng Quỷ Sinh cũng vô dụng.
Đoạn Tuyệt ngồi dưới nền đá thở dốc không thôi, ông ta cũng không ngờ tới một cảnh này. Kinh nghiệm trải đời phong phú nhưng thế giới bao la, điều ông ta chưa biết vẫn còn nhiều như hằng hà sa số.
Hai người liếc qua Bích Ngọc một cái, nàng ta không bị mộng ác nhập hồn, điều này khiến cho hắn khó mà không nghĩ ngợi.
Khắc tinh của mộng ác chính là thiện tâm, người chính nhân quân tử thuần túy thường sinh ác niệm rất nhỏ. Dễ dàng thanh tỉnh đầu óc, phản chế lại điều ác, tất nhiên là có thể thoát khỏi mộng ác.
Thứ hai là có bảo vật, mộng ác thuộc tính âm cho nên bảo vật chí dương chí cương cũng có thể hỗ trợ giải khai. Thứ ba là thực lực, cảnh giới cao thần hồn sẽ mạnh, sẽ có lực hoàn thủ. Yểm Mộng Quỷ Sinh không có cấp bậc cảnh giới, do đó sát chiêu của nó cũng có giới hạn nhất định.
Đúng lúc này nền nhà ầm ầm vang lên cùng với rung động mạnh mẽ, bọn hắn nhìn quanh cảnh giác. Lực chú ý dồn về phía chính giữa căn phòng, nơi ấy từng phiến đá đang dần thu hẹp để lộ ra một miệng hố to.
Tầng dưới này là một thềm đá dẫn đi xuống dưới, bọn hắn nhìn rõ lối đi thông đạo lập lòe ánh lửa.
Cả ba vừa bị một trận làm cho kinh hồn bạt vía, nhìn thấy cảnh này đều sinh lưỡng lự. Đường thông đạo này mang đến cho bọn họ cảm giác nguy hiểm, vừa ngay đây đã gặp phải mộng ác, e rằng dưới đó cũng chẳng có gì tốt hơn.
Đúng lúc này phía trên xảy ra dị động, ba người vừa ngước lên nhìn thì gặp ngay một cảnh bất ngờ.
Một thân ảnh từ trên miệng đài phiêu phù nhảy xuống, người này khoác một bộ áo choàng bào màu đen che kín. Ngay cả khuôn mặt cũng được che lại bởi một tấm mặt nạ bằng thiết tinh đen, nơi trán trên tấm mặt nạ in hình một ngọn lửa nhỏ….
— QUẢNG CÁO —
Tru Thiên Môn ở một nơi nào đó, vài thân ảnh nam nữ vận sắc bào đang đứng nói chuyện. Mà trên tay một gã trung niên đang cầm một viên đá, viên đá này chính là viên linh thạch ngũ hành.
"Đây là mỏ linh thạch ngũ hành thứ hai tìm được tại Bát Linh Nguyên rồi, lần này sẽ không phải lại là mừng hụt nữa chứ?. Phượng Lai! Nói lại tin tức một lần nữa cho bổn toa nghe!."
Mấy người đang bàn luận chợt đột nhiên một giọng nói từ đâu vang đến, tiếp sau đó một lão giả toàn thân gầy như que củi xuất hiện. Ông ta nhìn một nữ tử trung niên bên dưới hỏi, người này tên gọi Tôn Minh Kính, ông ta là một trong tam đại chưởng giáo.
Mà người đứng dưới được hỏi là nữ tử trung niên, bà ta là phong chủ Thông Linh Phong. Ngoài trừ tám phong chủ kiêm tám nghiệp ra, vẫn còn một vị phong chủ thứ chín, chỉ là thân phận của bà ta không mấy người biết tới.
Bà ta phụ trách tất cả tin tức tình báo toàn môn, không chỉ vậy tin tức từ bất kỳ một nơi nào tại tu giới này phát sinh cũng do bà ta kiêm nhiệm phụ trách thu thập. Thấy người vừa tới, bà ta nhún người hành lễ sau đó mới thưa:
"Viên linh thạch này là do hai đứa đệ tử mới thu của Kiếm phong chủ tìm thấy, tin tức báo về khu mỏ hiện tại đã sập. Hai người nọ vẫn đang mắc kẹt bên trong, Mệnh Hồn Đăng tuy chưa tắt nhưng tình trạng ra sao thì khó nói."
Bà ta ngắt nghỉ một chút rồi nói tiếp:
"Tuy nhiên không rõ nguyên nhân ra sao, Kiếm Nhất Tâm ông ta lại để lộ thông tin người nằm vùng của ta cho đệ tử của mình biết. Do đó mới có một cảnh này…"
Phượng Lai nói hết thảy tình huống phát sinh mà bà ta nắm rõ lại một lần, đến đoạn có liên quan sâu xa tới Thanh Tử Dương thì một nữ tử khác lên tiếng:
"Kiếm Nhất Tâm lâu nay luôn lấy tu hành làm đầu, từ bao giờ ông ta dây mơ rễ má với con nhóc Thanh Tử Dương vậy?."
Người hỏi chính là Thiên Linh Âm, nàng ta tuy không nói rõ nhưng mà ai cũng hiểu. Kiếm Nhất Tâm cũng giống với Thanh Khư, hai người đều nằm ở phe trung lập. Bởi vậy ông ta mới không hề sợ bóng sợ gió, tránh cái nhìn của Thanh Tử Dương. Nhưng khác ở chỗ, ông ta là người ngoài vì thế một khi có qua lại với Thanh Tử Dương, tất nhiên cơ số người sẽ nổi lên tâm tư…
Tuy nói là nàng ta thanh tao ngọc khiết, nhưng trong tranh đấu cao tầng như bọn họ mà nói, tuyệt sẽ không thể nào không nổi lên nghi ngờ. Quyền thế đấu đá chính là vậy, thà nghi lầm còn hơn bỏ sót.
"Nghe nói nàng ta gần đây quen được một tên đệ tử bình thường, hắn gọi là Nguyên Văn. Có vẻ nàng ta đang muốn trợ giúp…."— QUẢNG CÁO —
Phượng Lai mở lời giải thích, Tả Vân Long ở bên liền ngắt lời:
"Được rồi! Việc này ta đã biết, con nhóc trợ giúp Kiếm phong chủ một vấn đề, đổi lại ông ta đưa cho nó một bộ tâm pháp và vài viên đan dược. Tên đệ tử cưng của sư đệ ta đang đột phá cảnh giới, sẽ cần vài thứ đặc thù. Chuyện này không cần để ý..."
Tả Vân Long chính là môn chủ đời này của Tru Thiên Môn, lời của ông ta nói ra tất nhiên là không ai có ý kiến. Dù rằng mỗi người đều hiểu, ông ta là đang ngầm nói con bé không có liên quan tới tranh đấu quyền lực cao tầng.
"Tuy không thể khẳng định nơi di chỉ sẽ ở cạnh hầm mỏ linh thạch, nhưng mà giá trị linh thạch tuyệt không nhỏ. Vô Lai Giả, chuyện này ông cùng với Phượng Lai phụ trách đi!."
Lời vừa nói xong thân ảnh Tả Vân Long đã phiêu phù, bóng dáng không còn. Một đám người đứng đó thấy vậy cũng không ai lên tiếng thêm lời nào, chung quy chuyện này đối với một số người mà nói, giá trị đối với cá nhân bọn họ cũng không cao.
Cũng cách đó hơn trăm dặm tại một đỉnh núi, tòa đại điện nguy nga tráng lệ, trên mái mây trắng phủ vờn…
Một lão giả nhìn qua khe cửa trầm ngâm, ông ta chính là Kiếm Nhất Tâm, hiển nhiên cuộc họp bàn vừa rồi không có mặt ông ta. Nhưng mà thân có đệ tử trong cuộc, ông ta tất nhiên là thấu tỏ tình hình. Chỉ là ông ta khi nhận được tin tức có mỏ linh thạch ngũ hành, nếp nhăn trên trán lại càng cau chặt…
Ông ta nghĩ tới cuộc trao đổi với Thanh Tử Dương, lần đó ông còn tưởng rằng cô ta sẽ trợ giúp ông một việc. Đổi lại cô ta muốn ông thu nhận tên tiểu tử kia, nhưng mà bất ngờ chính là cô ta ngoài lấy tâm pháp còn muốn chỉ định nơi diễn ra khảo hạch của Bích Ngọc.
Điều này làm cho ông nghi hoặc bấy lâu, tới giờ một số sự tình lòi ra, ông ta không khỏi nghĩ tới vài chuyện, chẳng lẽ…
"Bá Thanh! Con mau thông tri cho Vân Khuynh, nói nó sử dụng Cổ Truyền Pháp Trận đi!."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.