Chương 2: Phi Yến Hàn Quyết
Tiểu trân Bảo
28/10/2015
Những cánh hoa đào rơi xuống mái tóc nữ nhân đang cầm một thanh kiếm
hăng hái luyện tập dung mạo tuyệt mỹ kết hợp cùng chốn bồng lai tiên
cảnh tựa như một viên trân châu lấp lánh, đẹp không tả xiết, từng đường
kiếm tuy còn hơi vụng về nhưng so với lúc trước thì tốt hơn rất nhiều.
Phi Yến Hàn Quyết là một loại pháp thuật kết hợp giữa nội lực và chân khí nên bắt buộc người luyện phải dẹp bỏ tâm niệm mà chuyên tâm vào.
Thái Bạch Kim Tinh cùng với Dịch Chấn Hào ngồi cách đó không xa, ông lão tóc bạc trắng, có hàm râu bạch kim dài từ tốn trong từng cử chỉ.
“Sư phụ, người xem, quả là có điều kiện thì muốn muội ấy luyện tập đến kiệt sức cũng được.”- Dịch Chấn Hào mỉm cười nhìn Tú Tâm.
“Con bé này trước đây luôn muốn tranh thủ cơ hội cho mình mà, Chấn Hào, con ra tiếp chiêu đi.”- Thái Bạch Kim Tinh hiền dịu cười.
Dịch Chấn Hào dạ một tiếng rồi bay đến bên Tú Tâm, ra chiêu từ phía sau nhưng không may cho hắn là đã bị cô phát hiện.
Tú Tâm ngã người ra sau né tránh Phong Mã Đại Kiếm đang bay tới, lần này không có phòng thủ trước nên nàng có vẻ bối rối không biết tiếp chiêu thế nào, luống cuốn niệm tâm pháp nhưng nào ngờ không có hiệu nghiệm, thanh kiếm bay kia không hề dừng lại mà hướng về phía nàng.
“Ây da…”- Tú tâm ngã xuống đất kêu đau.
Thấy thế, Dịch Chấn Hào tắt nụ cười trên môi, vội vàng đến đỡ nàng dậy: “Tâm Tâm, không sao chứ?”
“Huynh thử té xem có sao không? Muốn giết muội hay sao mà ra chiêu tàn độc thế?”- Tú Tâm tức giận cầm cọng cỏ đánh Chấn Hào.
“Tâm Tâm, lần này là do con sai, đừng trách Chấn Hào.”- Thái Bạch Kim Tình từ xa đi tới, từ tốn nói: “Muốn dùng Phi yến Hàn Quyết thì trong
tâm tuyệt đối không có tạp niệm, nhưng con xem, vừa rồi khi bị Chấn Hào tấn công con đã luống cuống đến không đọc được tâm pháp, hãy nhớ một điều, tâm pháp phải đọc chậm mới có hiệu nghiệm.”
Tú Tâm bị chỉ trúng sai lầm liên thè lưỡi sau đó lúng túng: “Con, con chỉ là chưa chuẩn bị tâm lí thôi, từ từ sẽ khá hơn mà.”
Thái Bạch Kim Tinh gật đầu: “Vậy nếu muốn đi chơi thì hãy luyện tập thật chăm chỉ vào, chắc con cũng biết vào ngày mười bảy thì cửa thiên đình sẽ đóng lại, con chỉ còn một ngày nữa thôi.”
Tú Tâm buồn bã gật đầu, đương nhiên nàng biết, vào ngày mười bảy hằng tháng thì thiên đình sẽ nội bất xuất ngoại bất nhập để họp mặt báo cáo tình hình cho ngọc đế, hôm nay… đã là mười sáu rồi…
Tú Tâm quyết tâm tập khi nào được mới thôi, nàng nhìn Dịch Chấn Hào đầy kiên định: “Lên đi.”
Dịch Chấn Hào nở nụ cười đầy hàm ý sau đó dùng Phong Mã Đại Kiếm đánh về hướng Tú Tâm.
Tú Tâm vung tay, Hiên Viên Bội Kiếm bay lên không trung sau đó cô ngưng tụ chân khí rồi chưởng về thanh kiếm, Dịch Chấn Hào vô cùng ngạc nhiên, nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của nàng thì lòng thầm cảm thán một câu sau đó thu lại pháp thuật.
Tú Tâm vui mừng đến nhảy chân sáo đến bên cạnh Thái Bạch Kim Tinh nắm lấy tay áo ông.
“Sư phụ, người xem, con làm được rồi.”- Tú Tâm vui vẻ, đôi mắt nàng tràn đầy sự hưng phấn.
Thái Bạch Kim Tinh vui vẻ cười, đứa học trò này của ông trước giờ điều lười biến học, không ngờ lần này lại siêng năng đột xuất như vậy, xem ra…nếu không có điều kiện thì đừng hòng nói chuyện với Tú Tâm.
Tú Tâm niệm tâm pháp sau đó đám mây hồng của nàng bay đến đậu dưới chân, đó là thú cưng mà lần trước mẫu hoàng ban cho nàng, nàng đặt tên nó là Phi Phi với lí do là tốc độ bay của nó rất nhanh, lần đầu tiên nàng điều khiển đã bị nó hung hăng hất ra xa.
Tú Tâm nhanh chóng phóng lên Phi Phi sau đó biến mất, Dịch Chấn Hào cũng vội đi theo, để lại Thái Bạch Kim Tinh đứng đó, ông đưa tay vuốt hàng râu bạch kim của mình sau đó cười nuông chìu.
********Cửa thiên đình*************
“Tham kiến tam công chúa.”- Ở trước cửa, hai người nam nhân mặc giáp phục cung kính hành lễ, nói là hành lễ chứ cái này rõ ràng là muốn chặng đường mà.
Tú Tâm liếc hai người: “Thiên Lý Nhàn, Thuận Phong Nhĩ, bổn công chúa được mẫu hoàng cho phép hạ phàm, hai người biết điều thì mau tránh đường để bổn công chúa đi.”
Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ nhìn nhau sau đó nhanh chóng tránh đường, chưa kịp nói gì thì Phi Phi đã nhanh hơn gió mà đi mất để lại hai người nhìn nhau, bọn họ cũng được tình báo về việc thiên mẫu cho phép tam công chúa hạ phàm nên cũng không lằng nhằng nhiều, với lại trên thiên đình này có một câu nói được nhiều người áp dụng đó chính là: Đắc tội với thiên mẫu và các đại tiên còn có đường sống chứ ngàn lần đừng hồ đồ mà đắc tội với tam công chúa.
Câu nói kia hoàn toàn có căn cứ, ngồi xuống để tôi kể cho nghe.
Rất lâu về trước, lúc đó tam công chúa của bọn họ chỉ mới có sáu tuổi, có một vị tiên tử mới, nàng ta không biết tam công chúa là ai nên đã không tuân lệnh mà làm trái ý Tú Tâm, nào ngờ, chỉ trong một đêm, mái tóc của vị tiên tử kia đã biến mất mà thay vào đó là một cái đầu trọc lóc, hỏi ra mới biết thì ra Tú Tâm tranh thủ ban đêm lúc vị tiên tử kia ngủ say liền lấy kéo cắt sạch tóc cô ta.
Còn nữa, vào năm Tú Tâm mười hai tuổi, Tiên Vân đại tiên có làm phật lòng nàng, đại khái là vì đại tiên kia không đồng ý cho Tú tâm con mèo cưng của nàng ta, Tiên Vân Đại tiên dù sao cũng thuộc hàng những đại tiên có đạo hành cao, nào ngờ tam công chúa kia lại không hề nể mặt…
Tú Tâm trong một đêm đã nhấn nước sôi và vặt lông con mèo kia, khiến nó trông vô cùng đáng thương, Tiên Vân đại tiên khi nhìn thấy mèo cưng của mình đột nhiên ‘trần truồng’ chỉ sau một đêm liền nổi trận lôi đình mà tố lên thiên mẫu, nào ngờ ngọc đế và thiên mẫu dường như cũng chẳng có cách trừng trị đứa con gái ngang ngược của mình nên đành để Tiên Vân đại tiên ngậm ngùi, từ đó về sau không ai thấy nàng ta đâu.
Còn nữa, rất nhiều những lịch sử huy hoàng của Tú Tâm như gài bẫy khiến Nguyệt Lão Hạ Nhân té xuống bùn, lấy cắp cành trúc của Quan Thế Âm, bỏ ớt cay vào trà của Thái Dương Tinh Quân khiến ông suýt chút là tắt tiếng, lấy cắp hỏa tiễn của tam thái tử khiến suýt chút nữa là cả thiên đình bị thiêu rụi…
Tất cả những chuyện đó khiến các đại tiên điều e dè mà nhường Tú Tâm bảy phần, mà hình như ngay cả ngọc đế và thiên mẫu cũng không còn cách nào có thể quản nàng được.
************************
Thúy Tinh Hồ là một nơi dành cho các tiên tử chơi đùa trên thiên đình, hồ nước này là thiên thủy ngàn năm của thiên cung, chứa rất nhiều tiên khí, có thể dùng nó để chữa trị vết thương, gia tăng đạo hạnh của bản thân.
Bên bờ hồ là hai cô gái đang nói chuyện với nhau, một người thì xinh đẹp diễm lệ, người kia lại sắc sảo mặn mà.
“Tỷ tỷ, nghe nói là tam muội đã hạ phàm rồi, thật ngưỡng mộ, muội cũng muốn được hạ phàm một lần.”- Cô gái mặc bộ đồ màu trắng, có gương mặt trẻ con, đường nét gương mặt vô cùng sinh động, nét đẹp của nàng mỏng manh như là một con búp bê khiến người khác theo bản năng mà muốn ôm vào lòng che chở, cô gái này chính là Tú Vân, nhị công chúa của thiên đình.
“Thiên quy đã có luật không cho tiên nhân hạ phàm, sao mẫu hoàng có thể đồng ý cho muội ấy đi như vậy chứ? Thiên vị, thật quá thiên vị.”- đối diện với Tú Vân là Tú Anh, cô ta là đại công chúa lớn nhất trong ba người.
Tú Anh có gương mặt sắc sảo, rất xinh đẹp nhưng cũng khiến người khác e dè vài phần vì nó không giống như Tú Tâm và Tú Vân, sắc thái trên mặt của Tú Anh lúc nào cũng chững chạc và trầm tĩnh.
Tú Vân nhìn xuống mặt hồ: “Chắc do muội ấy không dễ ăn hiếp nên mẫu hoàng mới yên tâm như thế, mẫu hoàng cũng chỉ là lo lắng cho chúng ta thôi, tỷ đừng buồn.”
Tú Anh nghe thế thì gật đầu, thật ra nàng cũng nói đùa một tí để thông qua đó biểu lộ một chút oán giận mà thôi
Phi Yến Hàn Quyết là một loại pháp thuật kết hợp giữa nội lực và chân khí nên bắt buộc người luyện phải dẹp bỏ tâm niệm mà chuyên tâm vào.
Thái Bạch Kim Tinh cùng với Dịch Chấn Hào ngồi cách đó không xa, ông lão tóc bạc trắng, có hàm râu bạch kim dài từ tốn trong từng cử chỉ.
“Sư phụ, người xem, quả là có điều kiện thì muốn muội ấy luyện tập đến kiệt sức cũng được.”- Dịch Chấn Hào mỉm cười nhìn Tú Tâm.
“Con bé này trước đây luôn muốn tranh thủ cơ hội cho mình mà, Chấn Hào, con ra tiếp chiêu đi.”- Thái Bạch Kim Tinh hiền dịu cười.
Dịch Chấn Hào dạ một tiếng rồi bay đến bên Tú Tâm, ra chiêu từ phía sau nhưng không may cho hắn là đã bị cô phát hiện.
Tú Tâm ngã người ra sau né tránh Phong Mã Đại Kiếm đang bay tới, lần này không có phòng thủ trước nên nàng có vẻ bối rối không biết tiếp chiêu thế nào, luống cuốn niệm tâm pháp nhưng nào ngờ không có hiệu nghiệm, thanh kiếm bay kia không hề dừng lại mà hướng về phía nàng.
“Ây da…”- Tú tâm ngã xuống đất kêu đau.
Thấy thế, Dịch Chấn Hào tắt nụ cười trên môi, vội vàng đến đỡ nàng dậy: “Tâm Tâm, không sao chứ?”
“Huynh thử té xem có sao không? Muốn giết muội hay sao mà ra chiêu tàn độc thế?”- Tú Tâm tức giận cầm cọng cỏ đánh Chấn Hào.
“Tâm Tâm, lần này là do con sai, đừng trách Chấn Hào.”- Thái Bạch Kim Tình từ xa đi tới, từ tốn nói: “Muốn dùng Phi yến Hàn Quyết thì trong
tâm tuyệt đối không có tạp niệm, nhưng con xem, vừa rồi khi bị Chấn Hào tấn công con đã luống cuống đến không đọc được tâm pháp, hãy nhớ một điều, tâm pháp phải đọc chậm mới có hiệu nghiệm.”
Tú Tâm bị chỉ trúng sai lầm liên thè lưỡi sau đó lúng túng: “Con, con chỉ là chưa chuẩn bị tâm lí thôi, từ từ sẽ khá hơn mà.”
Thái Bạch Kim Tinh gật đầu: “Vậy nếu muốn đi chơi thì hãy luyện tập thật chăm chỉ vào, chắc con cũng biết vào ngày mười bảy thì cửa thiên đình sẽ đóng lại, con chỉ còn một ngày nữa thôi.”
Tú Tâm buồn bã gật đầu, đương nhiên nàng biết, vào ngày mười bảy hằng tháng thì thiên đình sẽ nội bất xuất ngoại bất nhập để họp mặt báo cáo tình hình cho ngọc đế, hôm nay… đã là mười sáu rồi…
Tú Tâm quyết tâm tập khi nào được mới thôi, nàng nhìn Dịch Chấn Hào đầy kiên định: “Lên đi.”
Dịch Chấn Hào nở nụ cười đầy hàm ý sau đó dùng Phong Mã Đại Kiếm đánh về hướng Tú Tâm.
Tú Tâm vung tay, Hiên Viên Bội Kiếm bay lên không trung sau đó cô ngưng tụ chân khí rồi chưởng về thanh kiếm, Dịch Chấn Hào vô cùng ngạc nhiên, nhìn vào ánh mắt nghiêm túc của nàng thì lòng thầm cảm thán một câu sau đó thu lại pháp thuật.
Tú Tâm vui mừng đến nhảy chân sáo đến bên cạnh Thái Bạch Kim Tinh nắm lấy tay áo ông.
“Sư phụ, người xem, con làm được rồi.”- Tú Tâm vui vẻ, đôi mắt nàng tràn đầy sự hưng phấn.
Thái Bạch Kim Tinh vui vẻ cười, đứa học trò này của ông trước giờ điều lười biến học, không ngờ lần này lại siêng năng đột xuất như vậy, xem ra…nếu không có điều kiện thì đừng hòng nói chuyện với Tú Tâm.
Tú Tâm niệm tâm pháp sau đó đám mây hồng của nàng bay đến đậu dưới chân, đó là thú cưng mà lần trước mẫu hoàng ban cho nàng, nàng đặt tên nó là Phi Phi với lí do là tốc độ bay của nó rất nhanh, lần đầu tiên nàng điều khiển đã bị nó hung hăng hất ra xa.
Tú Tâm nhanh chóng phóng lên Phi Phi sau đó biến mất, Dịch Chấn Hào cũng vội đi theo, để lại Thái Bạch Kim Tinh đứng đó, ông đưa tay vuốt hàng râu bạch kim của mình sau đó cười nuông chìu.
********Cửa thiên đình*************
“Tham kiến tam công chúa.”- Ở trước cửa, hai người nam nhân mặc giáp phục cung kính hành lễ, nói là hành lễ chứ cái này rõ ràng là muốn chặng đường mà.
Tú Tâm liếc hai người: “Thiên Lý Nhàn, Thuận Phong Nhĩ, bổn công chúa được mẫu hoàng cho phép hạ phàm, hai người biết điều thì mau tránh đường để bổn công chúa đi.”
Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ nhìn nhau sau đó nhanh chóng tránh đường, chưa kịp nói gì thì Phi Phi đã nhanh hơn gió mà đi mất để lại hai người nhìn nhau, bọn họ cũng được tình báo về việc thiên mẫu cho phép tam công chúa hạ phàm nên cũng không lằng nhằng nhiều, với lại trên thiên đình này có một câu nói được nhiều người áp dụng đó chính là: Đắc tội với thiên mẫu và các đại tiên còn có đường sống chứ ngàn lần đừng hồ đồ mà đắc tội với tam công chúa.
Câu nói kia hoàn toàn có căn cứ, ngồi xuống để tôi kể cho nghe.
Rất lâu về trước, lúc đó tam công chúa của bọn họ chỉ mới có sáu tuổi, có một vị tiên tử mới, nàng ta không biết tam công chúa là ai nên đã không tuân lệnh mà làm trái ý Tú Tâm, nào ngờ, chỉ trong một đêm, mái tóc của vị tiên tử kia đã biến mất mà thay vào đó là một cái đầu trọc lóc, hỏi ra mới biết thì ra Tú Tâm tranh thủ ban đêm lúc vị tiên tử kia ngủ say liền lấy kéo cắt sạch tóc cô ta.
Còn nữa, vào năm Tú Tâm mười hai tuổi, Tiên Vân đại tiên có làm phật lòng nàng, đại khái là vì đại tiên kia không đồng ý cho Tú tâm con mèo cưng của nàng ta, Tiên Vân Đại tiên dù sao cũng thuộc hàng những đại tiên có đạo hành cao, nào ngờ tam công chúa kia lại không hề nể mặt…
Tú Tâm trong một đêm đã nhấn nước sôi và vặt lông con mèo kia, khiến nó trông vô cùng đáng thương, Tiên Vân đại tiên khi nhìn thấy mèo cưng của mình đột nhiên ‘trần truồng’ chỉ sau một đêm liền nổi trận lôi đình mà tố lên thiên mẫu, nào ngờ ngọc đế và thiên mẫu dường như cũng chẳng có cách trừng trị đứa con gái ngang ngược của mình nên đành để Tiên Vân đại tiên ngậm ngùi, từ đó về sau không ai thấy nàng ta đâu.
Còn nữa, rất nhiều những lịch sử huy hoàng của Tú Tâm như gài bẫy khiến Nguyệt Lão Hạ Nhân té xuống bùn, lấy cắp cành trúc của Quan Thế Âm, bỏ ớt cay vào trà của Thái Dương Tinh Quân khiến ông suýt chút là tắt tiếng, lấy cắp hỏa tiễn của tam thái tử khiến suýt chút nữa là cả thiên đình bị thiêu rụi…
Tất cả những chuyện đó khiến các đại tiên điều e dè mà nhường Tú Tâm bảy phần, mà hình như ngay cả ngọc đế và thiên mẫu cũng không còn cách nào có thể quản nàng được.
************************
Thúy Tinh Hồ là một nơi dành cho các tiên tử chơi đùa trên thiên đình, hồ nước này là thiên thủy ngàn năm của thiên cung, chứa rất nhiều tiên khí, có thể dùng nó để chữa trị vết thương, gia tăng đạo hạnh của bản thân.
Bên bờ hồ là hai cô gái đang nói chuyện với nhau, một người thì xinh đẹp diễm lệ, người kia lại sắc sảo mặn mà.
“Tỷ tỷ, nghe nói là tam muội đã hạ phàm rồi, thật ngưỡng mộ, muội cũng muốn được hạ phàm một lần.”- Cô gái mặc bộ đồ màu trắng, có gương mặt trẻ con, đường nét gương mặt vô cùng sinh động, nét đẹp của nàng mỏng manh như là một con búp bê khiến người khác theo bản năng mà muốn ôm vào lòng che chở, cô gái này chính là Tú Vân, nhị công chúa của thiên đình.
“Thiên quy đã có luật không cho tiên nhân hạ phàm, sao mẫu hoàng có thể đồng ý cho muội ấy đi như vậy chứ? Thiên vị, thật quá thiên vị.”- đối diện với Tú Vân là Tú Anh, cô ta là đại công chúa lớn nhất trong ba người.
Tú Anh có gương mặt sắc sảo, rất xinh đẹp nhưng cũng khiến người khác e dè vài phần vì nó không giống như Tú Tâm và Tú Vân, sắc thái trên mặt của Tú Anh lúc nào cũng chững chạc và trầm tĩnh.
Tú Vân nhìn xuống mặt hồ: “Chắc do muội ấy không dễ ăn hiếp nên mẫu hoàng mới yên tâm như thế, mẫu hoàng cũng chỉ là lo lắng cho chúng ta thôi, tỷ đừng buồn.”
Tú Anh nghe thế thì gật đầu, thật ra nàng cũng nói đùa một tí để thông qua đó biểu lộ một chút oán giận mà thôi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.