Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 908
Nha Mẫn
19/05/2024
Nhan Nhã Quỳnh sững sờ khi nghe thấy giọng nói, Giang Anh Tuấn chưa kịp phản ứng đã nói: “Nếu anh có việc bận nên đi nhanh đi. Nhớ về sớm! Chúng ta vẫn còn một thỏa thuận chưa hoàn thành đó!”
Nói xong lên liền cúp máy.
Nghe tiếng tắt máy “tút tút tút”
trong điện thoại vang lên, Giang Anh Tuấn mỉm cười tắt điện thoại di động, rồi anh xoay người đi ra ngoài.
Nếu bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, đã đến lúc quay trở lại, và nhân tiện gặp gỡ vài nhà cung ứng khó chơi kia!
Lúc đó NhanKiến Định nhờ anh điều tra những nơi buôn bán dược liệu, tuy rằng lúc đầu điều tra không có vấn đề gì nhưng anh cũng không yên tâm, luôn phải người theo dõi điều tra sâu, mới phát hiện có điều gì đó không ổn. Những người đó bề ngoài là bán dược liệu, nhưng trên thực tế, có vẻ như vẫn có liên quan với một vài phần tử bất hợp pháp, thậm chí có khả năng họ đang buôn bán thứ gì đó thông qua những người đó.
Trước đây anh cũng không rảnh đi vòng vo với những người đó, nhưng bây giờ mọi chuyện cũng giải quyết gần xong, anh đương nhiên muốn đem tin vui khiến người ta kinh ngạc cho người anh của mình, chỉ mong những người đó nhất định phải kiên trì!
Bây giờ lượng tài chính đã được định mức, Giang Anh Tuấn cũng không có hứng thú đi gặp Tần Văn Hưng, đi thẳng xuống tầng xuống xe, dặn dò bảo vệ đứng bên cạnh xe: “Đưa Tần Văn Hưng theo, lập tức xuất phát”
Đã gần ba ngày rồi không nhìn thấy cô gái nhỏ, Giang Anh Tuấn nóng lòng muốn trở về nhà, đêm dài đằng đẳng mà anh lại không đợi được như vậy!
Ngay sau khi bình minh ló dạng, Giang Anh Tuấn đã ép Tần Văn Hưng lên máy bay trở về, mặc kệ Dương Thừa Húc có kêu gào thế nào cũng chẳng để tâm.
“Tổng giám đốc Anh Tuấn, đây thực sự là một phương pháp hay. Những người như Tây Huyền Mạc có thể sẵn sàng giúp đỡ anh làm việc. Năm đó tôi đã bỏ ra không ít công sức, lợi ích mới thu nhận được người.”
Qua hơn năm tiếng nghỉ ngơi, vết thương của Tần Văn Hưng đã lành đi rất nhiều, ít nhất, nước da cũng không tái nhợt đáng sợ như trước, đôi môi cũng hồng hào hơn một chút.
“Chỉ cần có đủ lợi ích, tự nhiên sẽ có người vì mình xông lên. Tây Huyền Mạc là người như thế nào thì mọi người hiểu rõ hơn tôi.”
Tuy rằng cả đêm không ngủ, nhưng nghĩ đến sớm gặp lại đứa nhỏ, Giang Anh Tuấn càng thêm hăng hái.
Tuy rằng cơ thể suy kiệt, nhưng tinh thần anh lại quá phấn khởi, dựa vào ghế, tán gẫu thì còn gì bằng.
“Tôi đương nhiên biết anh ta là người như thế nào, chỉ là rất tò mò không biết anh Anh Tuấn đã bỏ ra bao nhiêu lợi lộc mới có thể khiến Tây Huyền Mạc thành bạn cùng hội cùng thuyền với chúng ta. Tôi nghĩ lợi ích đem lại cũng không nhỏ.
Vừa nói, Tần Văn Hưng vừa vặn nhẹ hai tay, cố gắng cởi bỏ sợi dây trên cổ tay.
Nhưng lần này, Giang Anh Tuấn chưa kịp lên tiếng thì đã có người dẫn đầu nói: “Những thứ mà anh để lại cho tôi là đống đồng nát, sắt vụn, cái thứ khinh thường người khác như anh, mà coi như ban thưởng hậu hĩnh cho tôi. Tôi còn phải tung hô cho anh sao?”
Vẻ mặt của Tây Huyền Mạc đầy khinh thường và mỉa mai, anh ta nhìn lên nhìn xuống Tần Văn Hưng, khuôn mặt bình tĩnh ban đầu của anh ta từ từ hiện ra một nụ cười.
“Tôi đã cho anh mười phần trăm vốn lưu động của tập đoàn Húc Nhật.
Anh không hài lòng cái gì? Anh không chạy thoát không phải là vấn đề của tôi. Là chuyện của chính anh. Những tên ngốc thì nên học nhiều hơn từ những người thông minh, lúc tôi đang nói chuyện, có phần anh xen vào hay sao.”
Tần Văn Hưng thường hay khiển trách Tây Huyền Mạc, đã quen ra lệnh, muốn khuất phục người khác, bây giờ không chịu nổi người từng ăn xin dưới chân mình hiện tại lại leo lên đầu mình cho dù không được như ý, ngoại trừ Giang Anh Tuấn, không phải ai cũng có thể nói ông ta như vậy.
Nói xong lên liền cúp máy.
Nghe tiếng tắt máy “tút tút tút”
trong điện thoại vang lên, Giang Anh Tuấn mỉm cười tắt điện thoại di động, rồi anh xoay người đi ra ngoài.
Nếu bây giờ mọi thứ đã sẵn sàng, đã đến lúc quay trở lại, và nhân tiện gặp gỡ vài nhà cung ứng khó chơi kia!
Lúc đó NhanKiến Định nhờ anh điều tra những nơi buôn bán dược liệu, tuy rằng lúc đầu điều tra không có vấn đề gì nhưng anh cũng không yên tâm, luôn phải người theo dõi điều tra sâu, mới phát hiện có điều gì đó không ổn. Những người đó bề ngoài là bán dược liệu, nhưng trên thực tế, có vẻ như vẫn có liên quan với một vài phần tử bất hợp pháp, thậm chí có khả năng họ đang buôn bán thứ gì đó thông qua những người đó.
Trước đây anh cũng không rảnh đi vòng vo với những người đó, nhưng bây giờ mọi chuyện cũng giải quyết gần xong, anh đương nhiên muốn đem tin vui khiến người ta kinh ngạc cho người anh của mình, chỉ mong những người đó nhất định phải kiên trì!
Bây giờ lượng tài chính đã được định mức, Giang Anh Tuấn cũng không có hứng thú đi gặp Tần Văn Hưng, đi thẳng xuống tầng xuống xe, dặn dò bảo vệ đứng bên cạnh xe: “Đưa Tần Văn Hưng theo, lập tức xuất phát”
Đã gần ba ngày rồi không nhìn thấy cô gái nhỏ, Giang Anh Tuấn nóng lòng muốn trở về nhà, đêm dài đằng đẳng mà anh lại không đợi được như vậy!
Ngay sau khi bình minh ló dạng, Giang Anh Tuấn đã ép Tần Văn Hưng lên máy bay trở về, mặc kệ Dương Thừa Húc có kêu gào thế nào cũng chẳng để tâm.
“Tổng giám đốc Anh Tuấn, đây thực sự là một phương pháp hay. Những người như Tây Huyền Mạc có thể sẵn sàng giúp đỡ anh làm việc. Năm đó tôi đã bỏ ra không ít công sức, lợi ích mới thu nhận được người.”
Qua hơn năm tiếng nghỉ ngơi, vết thương của Tần Văn Hưng đã lành đi rất nhiều, ít nhất, nước da cũng không tái nhợt đáng sợ như trước, đôi môi cũng hồng hào hơn một chút.
“Chỉ cần có đủ lợi ích, tự nhiên sẽ có người vì mình xông lên. Tây Huyền Mạc là người như thế nào thì mọi người hiểu rõ hơn tôi.”
Tuy rằng cả đêm không ngủ, nhưng nghĩ đến sớm gặp lại đứa nhỏ, Giang Anh Tuấn càng thêm hăng hái.
Tuy rằng cơ thể suy kiệt, nhưng tinh thần anh lại quá phấn khởi, dựa vào ghế, tán gẫu thì còn gì bằng.
“Tôi đương nhiên biết anh ta là người như thế nào, chỉ là rất tò mò không biết anh Anh Tuấn đã bỏ ra bao nhiêu lợi lộc mới có thể khiến Tây Huyền Mạc thành bạn cùng hội cùng thuyền với chúng ta. Tôi nghĩ lợi ích đem lại cũng không nhỏ.
Vừa nói, Tần Văn Hưng vừa vặn nhẹ hai tay, cố gắng cởi bỏ sợi dây trên cổ tay.
Nhưng lần này, Giang Anh Tuấn chưa kịp lên tiếng thì đã có người dẫn đầu nói: “Những thứ mà anh để lại cho tôi là đống đồng nát, sắt vụn, cái thứ khinh thường người khác như anh, mà coi như ban thưởng hậu hĩnh cho tôi. Tôi còn phải tung hô cho anh sao?”
Vẻ mặt của Tây Huyền Mạc đầy khinh thường và mỉa mai, anh ta nhìn lên nhìn xuống Tần Văn Hưng, khuôn mặt bình tĩnh ban đầu của anh ta từ từ hiện ra một nụ cười.
“Tôi đã cho anh mười phần trăm vốn lưu động của tập đoàn Húc Nhật.
Anh không hài lòng cái gì? Anh không chạy thoát không phải là vấn đề của tôi. Là chuyện của chính anh. Những tên ngốc thì nên học nhiều hơn từ những người thông minh, lúc tôi đang nói chuyện, có phần anh xen vào hay sao.”
Tần Văn Hưng thường hay khiển trách Tây Huyền Mạc, đã quen ra lệnh, muốn khuất phục người khác, bây giờ không chịu nổi người từng ăn xin dưới chân mình hiện tại lại leo lên đầu mình cho dù không được như ý, ngoại trừ Giang Anh Tuấn, không phải ai cũng có thể nói ông ta như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.