Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 917
Nha Mẫn
24/05/2024
“Mẹ có đáng xấu hổ hay không cũng không đến lượt con giảng đạo lý cho mẹ. Dù sao, mẹ cũng đã nói cho con biết két sắt đang ở trong phòng nghiên cứu. Con có thể tìm thấy nó hay không tùy thuộc vào vận mệnh của chính con. Thân thiện nhắc nhở một chút, con còn ba ngày nữa thôi đấy. Ba ngày trôi qua, Dương Minh Hạo cũng không thể chuộc lại được.”
Hứa Minh Ngọc nói xong liên đứng dậy đi đến bên cửa sổ thủy tinh, đặt tay lên đó đầy hoài niệm, như thể vuốt ve thứ bà ta yêu thích, rồi đưa mắt nhìn thẳng ra ngoài. Hiển nhiên, hai ngày giam câm đã làm bà ta ghen ghét với khát vọng tự do.
“Tôi chỉ có thời gian ba ngày, chẳng lẽ bà thời gian cũng rất nhiều sao! Hứa Minh Ngọc, bà đừng quên, bà hiện tại đã bị tôi nhốt lại. Trong vòng ba ngày không tìm được, tôi liên cho bà đem đi chôn cùng với bố tôi.
Bao gồm cả ông già Tân Văn Hưng đáng chết kia.”
“Con ở chỗ này nhiều lời một câu liên lãng phí thời gian một phút. Nếu là mẹ, mẹ sẽ vào phòng làm việc tìm ra két sắt còn hơn.”
Từ một đứa con trai mà bà ta mong đợi bấy lâu nay, thật không nghĩ tới bây giờ bà ta nhìn cũng không muốn nhìn thấy đứa con trai này. Tâm lý của Hứa Minh Ngọc cũng khá là kỳ quái.
“Bà cứ chờ đấy cho tôi, nếu như cả đêm tôi vẫn không tìm được, tôi sẽ cho bà biết tay cho xem!”
Dứt lời, Dương Thừa Húc giận dữ đóng sầm cửa lại, cuống cuồng bước ra ngoài, xem chừng anh ta có vẻ rất tin lời mà Hứa Minh Ngọc nói.
Nhìn thấy người đó đã đi xa rồi, trái tim đang căng thẳng của Hứa Minh Ngọc mới từ từ thả lỏng, bà ta mím môi ngồi lại trên sô pha.
Trần Nhật Linh giúp Dương Thừa Húc đến phòng làm việc của tòa nhà chính, cô ta còn lén trốn mấy vệ sĩ của mình chạy đến đây.
“Dì à, cháu biết mấy năm nay dì sống cũng không dễ dàng gì. Mấy ngày nay chung sống với nhau cháu cũng thích dì lắm, nếu như dì có cách có thể đi thì chúng ta cùng nhau đi nhé. Dương Thừa Húc anh ta điên rồi. Anh ta không còn là con người hiền lành tốt bụng như trước nữa rồi.”
Trần Nhật Linh nắm lấy bàn tay có vài nếp nhăn của Hứa Minh Ngọc, vừa nhìn ra cửa, vừa hoảng sợ nói.
“Chúng ta phải chờ đợi, dì không nhất thiết có thể đi hoặc không đi, nhưng dì đã hứa sẽ đưa cháu rời khỏi đây nên nhất định dì sẽ không nuốt lời, cháu đừng lo lắng quá!”
Xoa xoa mái tóc của Trần Nhật Linh, Hứa Minh Ngọc cuối cùng nở một nụ cười nhạt, bàn tay bà ta cũng không còn lạnh như băng như lúc ban đầu nữa.
“Cháu có thể làm được gì thì xin dì cứ nói cho cháu biết, dù sao cháu vẫn hy vọng dì có thể đi cùng cháu, con biết dì nhất định phải có cách để để an toàn rời khỏi đây, chỉ cần lúc dì đi rồi đừng nên quá lo lắng cho Dương Thừa Húc, dì lo cho anh ta nhưng anh ta lại không hề lo lắng cho dì chút nào…”
“Dì không lo lắng cho nó, chỉ là dì không thể buông bỏ Dương Minh Hạo. Đời này dì nợ anh ấy quá nhiều rồi. Nếu không gặp anh ấy dù chỉ một lần, cho dù có chết dì cũng không nhắm được mắt. Dì tin rằng con dì cũng có thể hiểu được cảm xúc này của dì.”
Ánh mắt của Hứa Minh Ngọc có chút hoang mang sợ hãi, bàn tay lớn mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Trần Nhật Linh, ngắt lời cô ta.
“Nhưng mà, dì đã nghĩ cách giúp anh ta đi rồi còn gì, còn gì có thể quan trọng hơn chuyện cứu mạng này được sao!”
Giọng nói của Trần Nhật Linh hơi khàn khàn, cô ta nắm lấy tay Hứa Minh Ngọc, trong mắt tràn đầy khẩn cầu và thiết tha.
Từ nhỏ đến giờ, cô ta chưa từng được trải nghiệm tình yêu thương của bố mẹ mình như thế nào, hiếm khi cô ta lại có thể nhận được hơi ấm từ một vị trưởng bối không hề thân quen nên ra sức chiến đấu như vậy, đối với người từ nhỏ đã thiếu tình thương như cô ta, bảo cô ta buông tay là điều quá khó khăn.
“Cháu à, trên đời này lòng tốt không cần phải so đo tính toán như vậy, dì nói rồi, cháu còn nhỏ tuổi, đến khi cháu bằng tuổi dì con sẽ hiểu được trên đời này bất cứ ân tình nào cũng đều có thể bảo đáp được, chỉ duy nhất có tình yêu là cho đi chứ không bao giờ lấy lại được.”
Hứa Minh Ngọc nói xong liên đứng dậy đi đến bên cửa sổ thủy tinh, đặt tay lên đó đầy hoài niệm, như thể vuốt ve thứ bà ta yêu thích, rồi đưa mắt nhìn thẳng ra ngoài. Hiển nhiên, hai ngày giam câm đã làm bà ta ghen ghét với khát vọng tự do.
“Tôi chỉ có thời gian ba ngày, chẳng lẽ bà thời gian cũng rất nhiều sao! Hứa Minh Ngọc, bà đừng quên, bà hiện tại đã bị tôi nhốt lại. Trong vòng ba ngày không tìm được, tôi liên cho bà đem đi chôn cùng với bố tôi.
Bao gồm cả ông già Tân Văn Hưng đáng chết kia.”
“Con ở chỗ này nhiều lời một câu liên lãng phí thời gian một phút. Nếu là mẹ, mẹ sẽ vào phòng làm việc tìm ra két sắt còn hơn.”
Từ một đứa con trai mà bà ta mong đợi bấy lâu nay, thật không nghĩ tới bây giờ bà ta nhìn cũng không muốn nhìn thấy đứa con trai này. Tâm lý của Hứa Minh Ngọc cũng khá là kỳ quái.
“Bà cứ chờ đấy cho tôi, nếu như cả đêm tôi vẫn không tìm được, tôi sẽ cho bà biết tay cho xem!”
Dứt lời, Dương Thừa Húc giận dữ đóng sầm cửa lại, cuống cuồng bước ra ngoài, xem chừng anh ta có vẻ rất tin lời mà Hứa Minh Ngọc nói.
Nhìn thấy người đó đã đi xa rồi, trái tim đang căng thẳng của Hứa Minh Ngọc mới từ từ thả lỏng, bà ta mím môi ngồi lại trên sô pha.
Trần Nhật Linh giúp Dương Thừa Húc đến phòng làm việc của tòa nhà chính, cô ta còn lén trốn mấy vệ sĩ của mình chạy đến đây.
“Dì à, cháu biết mấy năm nay dì sống cũng không dễ dàng gì. Mấy ngày nay chung sống với nhau cháu cũng thích dì lắm, nếu như dì có cách có thể đi thì chúng ta cùng nhau đi nhé. Dương Thừa Húc anh ta điên rồi. Anh ta không còn là con người hiền lành tốt bụng như trước nữa rồi.”
Trần Nhật Linh nắm lấy bàn tay có vài nếp nhăn của Hứa Minh Ngọc, vừa nhìn ra cửa, vừa hoảng sợ nói.
“Chúng ta phải chờ đợi, dì không nhất thiết có thể đi hoặc không đi, nhưng dì đã hứa sẽ đưa cháu rời khỏi đây nên nhất định dì sẽ không nuốt lời, cháu đừng lo lắng quá!”
Xoa xoa mái tóc của Trần Nhật Linh, Hứa Minh Ngọc cuối cùng nở một nụ cười nhạt, bàn tay bà ta cũng không còn lạnh như băng như lúc ban đầu nữa.
“Cháu có thể làm được gì thì xin dì cứ nói cho cháu biết, dù sao cháu vẫn hy vọng dì có thể đi cùng cháu, con biết dì nhất định phải có cách để để an toàn rời khỏi đây, chỉ cần lúc dì đi rồi đừng nên quá lo lắng cho Dương Thừa Húc, dì lo cho anh ta nhưng anh ta lại không hề lo lắng cho dì chút nào…”
“Dì không lo lắng cho nó, chỉ là dì không thể buông bỏ Dương Minh Hạo. Đời này dì nợ anh ấy quá nhiều rồi. Nếu không gặp anh ấy dù chỉ một lần, cho dù có chết dì cũng không nhắm được mắt. Dì tin rằng con dì cũng có thể hiểu được cảm xúc này của dì.”
Ánh mắt của Hứa Minh Ngọc có chút hoang mang sợ hãi, bàn tay lớn mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Trần Nhật Linh, ngắt lời cô ta.
“Nhưng mà, dì đã nghĩ cách giúp anh ta đi rồi còn gì, còn gì có thể quan trọng hơn chuyện cứu mạng này được sao!”
Giọng nói của Trần Nhật Linh hơi khàn khàn, cô ta nắm lấy tay Hứa Minh Ngọc, trong mắt tràn đầy khẩn cầu và thiết tha.
Từ nhỏ đến giờ, cô ta chưa từng được trải nghiệm tình yêu thương của bố mẹ mình như thế nào, hiếm khi cô ta lại có thể nhận được hơi ấm từ một vị trưởng bối không hề thân quen nên ra sức chiến đấu như vậy, đối với người từ nhỏ đã thiếu tình thương như cô ta, bảo cô ta buông tay là điều quá khó khăn.
“Cháu à, trên đời này lòng tốt không cần phải so đo tính toán như vậy, dì nói rồi, cháu còn nhỏ tuổi, đến khi cháu bằng tuổi dì con sẽ hiểu được trên đời này bất cứ ân tình nào cũng đều có thể bảo đáp được, chỉ duy nhất có tình yêu là cho đi chứ không bao giờ lấy lại được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.