Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 931
Nha Mẫn
30/05/2024
Bí mật này, Dương Thừa Húc đã nắm chắc trong tay rồi, Abel cho dù có ngu ngốc đến đâu đi nữa thì chuyện phát hiện cũng là sớm muộn mà thôi. Chuyện có thể giấu được đến khi nào thì khó mà nói được, huống chi, mấy ngày nay hành tung của Abel rất bất thường, ngay cả anh cũng đã rất lâu rồi vẫn chưa nghe ngóng được vị trí cụ thể của ông ta.
“Có mấy thứ này thôi cũng đủ rồi, nếu có thể khám phá ra chuỗi ký tự tổng hợp khó hiểu này thì chắc chắn sẽ còn có thêm thứ kinh khủng hơn. Cậu phải vất vả thêm rồi. Thôi tôi về trước nhé.”
Tìm biết bao nhiêu năm chứng cứ bị hại của bố mẹ, NhanKiến Định bằng bất cứ giá nào cũng muốn có, sau cùng vậy mà chính bản thân mình trong dạng tình huống như thế này, biết được tình hình xảy ra như thế.
“Anh cả về sớm một chút cũng tốt, chị dâu đã quấn lấy Nhã Quỳnh không biết bao nhiêu ngày rồi. Anh cả về sớm đi để còn trả lại Nhã Quỳnh cho em nữa!”
Cô gái nhỏ đã bị lôi đi “cho mượn mất hai ngày rồi. Nhất là Hướng Minh và Tinh Hòa, mấy ngày nay đều chỉ có mình anh trông chừng chúng. Nỗi ghen tuông đã sớm bốc lên ngùn ngụt, NhanMinh Tú mà còn không chịu thả người, anh sẽ tự mình đến đoạt đi đấy!
“Yên tâm đi, sẽ trả lại Nhã Quỳnh cho cậu mà, hoàn hảo không sứt mẻ chút nào luôn.”
Vỗ vỗ bờ vai Giang Anh Tuấn, NhanKiến Định mỉm cười.
Về phía bên kia, NhanMinh Tú bấy giờ đang nằm soãi trên giường cầm điện thoại lướt, bàn với Nhan Nhã Quỳnh chuyện mua sắm vài thứ.
NhanHướng Minh bây giờ đã rất ra dáng anh trai rồi, cậu bé đang cầm lấy món đồ chơi nhỏ đùa nghịch với em gái Tinh Hòa, có đôi khi còn cầm lấy sách viết chuyện cổ tích, kể cho cô bé nghe hai câu chuyện, trêu chọc bé con “Ha ha ha.”
Cười không ngớt được.
Trong phòng ấm áp khôn cùng, NhanKiến Định mở cửa không có lấy một tiếng động, lọt vào tầm mắt ngay lập tức chính là dáng vẻ vui vẻ của bọn họ.
Hướng Minh là người đầu tiên phát hiện ra anh ta đã quay về, tuy rất mong nhớ, nhưng cậu bé cũng vẫn kiềm nén lại mà chạy châm chậm lại, ngẩng đầu gọi: “Cậu ơi.”
Tinh Hòa cũng bám theo góp vui: “A…A…
Kêu lên hai tiếng, bé lộ ra hai chiếc răng sữa.
NhanMinh Tú bấy giờ cũng đã phát hiện người đàn ông, nhưng nhìn thấy bộ dáng mệt nhoài hết cả, cả người nhìn qua cũng tiều tụy quá, trong lòng cô ấy phút chốc bị nghẹn đầy, căng tức, nước mắt đong đầy chẳng thể nhịn được mà tuôn rơi.
Nhan Nhã Quỳnh khá là hiểu ý leo từ trên giường xuống, gọi một tiếng: “Anhà.”
Sau đấy, bế Tinh Hòa lên, dắt Hướng Minh, vui vẻ khoan khoái mà rời đi, còn tri kỷ giúp hai người đóng cửa lại. Cô chẳng để ý hình tượng, thậm chí còn ghé vào cánh cửa nghe ngóng mấy hồi. Có điều, sau nhận ra cánh cửa căn phòng này cách âm quá tốt, bấy giờ cô mới bất đắc dĩ dắt NhanHướng Minh đi xuống tầng.
Công tước Otto mấy ngày nay gân như không đến công ty nữa, mỗi ngày nếu không phải quăng cần câu cá thì cũng hẹn vài ba ông bạn đi ra ngoài tản bộ, thưởng hoa, thưởng trà, trời mà không sụp tối đến đen thì nhất quyết không quay về nhà. Cuộc sống ngày qua ngày cũng rất thỏa lòng.
Nhưng khi Nhan Nhã Quỳnh xuống tầng lại thấy ông ta đang ngồi trên ghế sô pha, cầm trong tay ly trà, nhưng không uống, cứ cầm lên như thế, chẳng biết đương suy nghĩ điều chi, khuôn mặt nhăn nheo đây nếp gấp, nhìn qua như một cụ ông đã hơn tám mươi tuổi rồi.
“Ông ngoại!”
Những ngày vừa qua chẳng phải nếm trải chuyện gì không hay, còn được Giang Anh Tuấn bảo vệ quá chặt chẽ, cô gái nhỏ giờ đây ngày càng hoạt bát hơn.
Nhận ra Công tước Otto cũng không còn sự bài xích như khi trước, vui vui vẻ vẻ chạy về phía ông.
“Có mấy thứ này thôi cũng đủ rồi, nếu có thể khám phá ra chuỗi ký tự tổng hợp khó hiểu này thì chắc chắn sẽ còn có thêm thứ kinh khủng hơn. Cậu phải vất vả thêm rồi. Thôi tôi về trước nhé.”
Tìm biết bao nhiêu năm chứng cứ bị hại của bố mẹ, NhanKiến Định bằng bất cứ giá nào cũng muốn có, sau cùng vậy mà chính bản thân mình trong dạng tình huống như thế này, biết được tình hình xảy ra như thế.
“Anh cả về sớm một chút cũng tốt, chị dâu đã quấn lấy Nhã Quỳnh không biết bao nhiêu ngày rồi. Anh cả về sớm đi để còn trả lại Nhã Quỳnh cho em nữa!”
Cô gái nhỏ đã bị lôi đi “cho mượn mất hai ngày rồi. Nhất là Hướng Minh và Tinh Hòa, mấy ngày nay đều chỉ có mình anh trông chừng chúng. Nỗi ghen tuông đã sớm bốc lên ngùn ngụt, NhanMinh Tú mà còn không chịu thả người, anh sẽ tự mình đến đoạt đi đấy!
“Yên tâm đi, sẽ trả lại Nhã Quỳnh cho cậu mà, hoàn hảo không sứt mẻ chút nào luôn.”
Vỗ vỗ bờ vai Giang Anh Tuấn, NhanKiến Định mỉm cười.
Về phía bên kia, NhanMinh Tú bấy giờ đang nằm soãi trên giường cầm điện thoại lướt, bàn với Nhan Nhã Quỳnh chuyện mua sắm vài thứ.
NhanHướng Minh bây giờ đã rất ra dáng anh trai rồi, cậu bé đang cầm lấy món đồ chơi nhỏ đùa nghịch với em gái Tinh Hòa, có đôi khi còn cầm lấy sách viết chuyện cổ tích, kể cho cô bé nghe hai câu chuyện, trêu chọc bé con “Ha ha ha.”
Cười không ngớt được.
Trong phòng ấm áp khôn cùng, NhanKiến Định mở cửa không có lấy một tiếng động, lọt vào tầm mắt ngay lập tức chính là dáng vẻ vui vẻ của bọn họ.
Hướng Minh là người đầu tiên phát hiện ra anh ta đã quay về, tuy rất mong nhớ, nhưng cậu bé cũng vẫn kiềm nén lại mà chạy châm chậm lại, ngẩng đầu gọi: “Cậu ơi.”
Tinh Hòa cũng bám theo góp vui: “A…A…
Kêu lên hai tiếng, bé lộ ra hai chiếc răng sữa.
NhanMinh Tú bấy giờ cũng đã phát hiện người đàn ông, nhưng nhìn thấy bộ dáng mệt nhoài hết cả, cả người nhìn qua cũng tiều tụy quá, trong lòng cô ấy phút chốc bị nghẹn đầy, căng tức, nước mắt đong đầy chẳng thể nhịn được mà tuôn rơi.
Nhan Nhã Quỳnh khá là hiểu ý leo từ trên giường xuống, gọi một tiếng: “Anhà.”
Sau đấy, bế Tinh Hòa lên, dắt Hướng Minh, vui vẻ khoan khoái mà rời đi, còn tri kỷ giúp hai người đóng cửa lại. Cô chẳng để ý hình tượng, thậm chí còn ghé vào cánh cửa nghe ngóng mấy hồi. Có điều, sau nhận ra cánh cửa căn phòng này cách âm quá tốt, bấy giờ cô mới bất đắc dĩ dắt NhanHướng Minh đi xuống tầng.
Công tước Otto mấy ngày nay gân như không đến công ty nữa, mỗi ngày nếu không phải quăng cần câu cá thì cũng hẹn vài ba ông bạn đi ra ngoài tản bộ, thưởng hoa, thưởng trà, trời mà không sụp tối đến đen thì nhất quyết không quay về nhà. Cuộc sống ngày qua ngày cũng rất thỏa lòng.
Nhưng khi Nhan Nhã Quỳnh xuống tầng lại thấy ông ta đang ngồi trên ghế sô pha, cầm trong tay ly trà, nhưng không uống, cứ cầm lên như thế, chẳng biết đương suy nghĩ điều chi, khuôn mặt nhăn nheo đây nếp gấp, nhìn qua như một cụ ông đã hơn tám mươi tuổi rồi.
“Ông ngoại!”
Những ngày vừa qua chẳng phải nếm trải chuyện gì không hay, còn được Giang Anh Tuấn bảo vệ quá chặt chẽ, cô gái nhỏ giờ đây ngày càng hoạt bát hơn.
Nhận ra Công tước Otto cũng không còn sự bài xích như khi trước, vui vui vẻ vẻ chạy về phía ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.