Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 948
Nha Mẫn
09/06/2024
May mắn thay, động tác của vệ sĩ đủ nhanh, hai phút sau cáng và bác sĩ đã đến, sau khi cầm máu đơn giản, nâng người lên xe phi thẳng đến bệnh viện, quân áo và tay NhanKiến Định đều bê bết máu, hai tay anh ấy rũ xuống, tuyệt vọng, nhìn ông cụ nằm ở bên cạnh.
Vẫn là do bọn họ bất cẩn, luôn nghĩ rằng Abel không có ở đây, bọn họ vẫn còn thời gian, lần này anh ấy thậm chí còn không biết ai đã làm tổn thương ông ngoại.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, bác sĩ và gia đình đi vào phòng mổ với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nhóm người đi theo chỉ có thể ngồi ở cửa chờ đợi, nhìn thấy ba chữ “phòng phẫu thuật”
sáng lên màu đỏ ở trước mắt.
Gần khu tầng chính bây giờ đã bắt đầu trở nên nhộn nhịp, bốn, năm người bảo vệ đi tuần tra xung quanh, biết biệt thự thành một cái lồng sắt.
Khi Công tước Otto bước vào phòng mổ, các vệ sĩ đem theo các nhân chứng cũng vừa xuống máy bay, theo kế hoạch ban đầu, họ không ở lại sân bay quá lâu, mà vội vã xuống hầm đậu xe, chuẩn bị lái xe đưa người đi.
Lần này có tổng cộng chín nhân chứng được đưa trở về, số lượng tương đối lớn, kết quả cứ hai vệ sĩ sẽ bảo vệ ba người trong số họ.
Với tình hình số lượng không cân bằng, trên máy bay thì không sao, nhưng sau khi xuống máy bay, các vệ sĩ cảm thấy hơi khó kiểm soát.
Vài người vừa ra khỏi thang máy, hai vệ sĩ đi phía trước liền bị hai viên gạch ném tới trước mặt, không kịp kêu lên mà liền ngã xuống đất, mấy người phía sau cũng không kịp nhận ra ai đã ném viên gạch này?
Chỉ có thể mím môi bảo vệ những người này, từng chút đi đến chỗ chiếc xe không xa bên đó, bọn họ chưa kịp đi xa, lại bị hai viên gạch đập vào trước mặt, lần này là hai người nhân chứng đó có vẻ hơi gầy yêu, khuôn mặt toàn má, nằm dưới đất không rõ sống hay chết.
“Ai, giả thần giả quỷ, có bản lĩnh thì ra đây!”
Thay vì đánh lén như thế này, chi bằng chủ động ra mặt tấn công. Các vệ sĩ bảo vệ nhân chứng bốn phía liếng nhau một cái, và bất ngờ lao ra từ mọi hướng với vẻ mặt bình thản!
Hành động nhanh chóng không giống như bộ dạng bất lực trước đó, dáng vẻ vâng vâng dạ dạ.
Mấy người núp trong bóng tối ném gạch đều bị tóm gọn trong vòng năm phút đồng hồ, sau đó vài người trở lại vị trí cũ tụ tập, bảy người vốn dĩ đứng ở đây đã lâu biến mất không tăm tích, dù chỉ một chút tiếng động cũng không kịp vang lên, đã bị bắt đi.
Nơi này hiện tại ngoài chiếc xe ra, chỉ còn lại bốn người họ, cũng như những kẻ gây rối.
Bốn người nhìn nhau, mặc kệ những người trong tay ngọ ngoạy, đánh xỉu ném xuống đất, lại xông ra ngoài lần nữa, bắt đầu tuyển người.
Bảy người, vẫn là những người đàn ông trưởng thành muốn âm thầm bắt đi, hiếm thấy nhưng không đáng sợ, hẳn là có rất nhiều người tới, nhưng giống nhau là, ở nơi này cho dù có thêm người cũng sẽ bị khoanh tay bó gối, vốn dĩ không có cách phát huy hết sức mạnh của mình.
Không dễ dàng gì mới có thể đưa nhân chứng ra ngoài, lần này nếu bị bắt trở lại, chắc chắn không còn ai sống sót, nếu kết quả như vậy thì cuối cùng mọi cố gắng trước đó đều trở nên vô ích!
Bãi đậu xe của sân bay rất rộng, bốn người dù có lục soát cả ngày cũng chưa chắc có thể đi hết, họ chỉ có thể phân công một người về trước, ba người còn lại sẽ ở lại đây để quan sát canh giữ và cố gắng ngăn chặn khả năng mọi người bị đưa đi.
Lúc này, một nhân chứng bị bắt lại hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt, tay chân đều bị trói, miệng không chỉ bị quấn vải mà còn quấn băng nhiều lần, không nói được gì cả.
“Ông chủ kêu tôi đưa anh về. Quy tắc đã nói lúc trước hiện tại cần phải ghi nhớ!”
Người đàn ông cười hả hê, xem ra rất đáng sợ, vừa nói vừa mịt mờ nhìn về phía sau. Mấy người đó không dễ đối phó.
Vẫn là do bọn họ bất cẩn, luôn nghĩ rằng Abel không có ở đây, bọn họ vẫn còn thời gian, lần này anh ấy thậm chí còn không biết ai đã làm tổn thương ông ngoại.
Rất nhanh đã đến bệnh viện, bác sĩ và gia đình đi vào phòng mổ với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nhóm người đi theo chỉ có thể ngồi ở cửa chờ đợi, nhìn thấy ba chữ “phòng phẫu thuật”
sáng lên màu đỏ ở trước mắt.
Gần khu tầng chính bây giờ đã bắt đầu trở nên nhộn nhịp, bốn, năm người bảo vệ đi tuần tra xung quanh, biết biệt thự thành một cái lồng sắt.
Khi Công tước Otto bước vào phòng mổ, các vệ sĩ đem theo các nhân chứng cũng vừa xuống máy bay, theo kế hoạch ban đầu, họ không ở lại sân bay quá lâu, mà vội vã xuống hầm đậu xe, chuẩn bị lái xe đưa người đi.
Lần này có tổng cộng chín nhân chứng được đưa trở về, số lượng tương đối lớn, kết quả cứ hai vệ sĩ sẽ bảo vệ ba người trong số họ.
Với tình hình số lượng không cân bằng, trên máy bay thì không sao, nhưng sau khi xuống máy bay, các vệ sĩ cảm thấy hơi khó kiểm soát.
Vài người vừa ra khỏi thang máy, hai vệ sĩ đi phía trước liền bị hai viên gạch ném tới trước mặt, không kịp kêu lên mà liền ngã xuống đất, mấy người phía sau cũng không kịp nhận ra ai đã ném viên gạch này?
Chỉ có thể mím môi bảo vệ những người này, từng chút đi đến chỗ chiếc xe không xa bên đó, bọn họ chưa kịp đi xa, lại bị hai viên gạch đập vào trước mặt, lần này là hai người nhân chứng đó có vẻ hơi gầy yêu, khuôn mặt toàn má, nằm dưới đất không rõ sống hay chết.
“Ai, giả thần giả quỷ, có bản lĩnh thì ra đây!”
Thay vì đánh lén như thế này, chi bằng chủ động ra mặt tấn công. Các vệ sĩ bảo vệ nhân chứng bốn phía liếng nhau một cái, và bất ngờ lao ra từ mọi hướng với vẻ mặt bình thản!
Hành động nhanh chóng không giống như bộ dạng bất lực trước đó, dáng vẻ vâng vâng dạ dạ.
Mấy người núp trong bóng tối ném gạch đều bị tóm gọn trong vòng năm phút đồng hồ, sau đó vài người trở lại vị trí cũ tụ tập, bảy người vốn dĩ đứng ở đây đã lâu biến mất không tăm tích, dù chỉ một chút tiếng động cũng không kịp vang lên, đã bị bắt đi.
Nơi này hiện tại ngoài chiếc xe ra, chỉ còn lại bốn người họ, cũng như những kẻ gây rối.
Bốn người nhìn nhau, mặc kệ những người trong tay ngọ ngoạy, đánh xỉu ném xuống đất, lại xông ra ngoài lần nữa, bắt đầu tuyển người.
Bảy người, vẫn là những người đàn ông trưởng thành muốn âm thầm bắt đi, hiếm thấy nhưng không đáng sợ, hẳn là có rất nhiều người tới, nhưng giống nhau là, ở nơi này cho dù có thêm người cũng sẽ bị khoanh tay bó gối, vốn dĩ không có cách phát huy hết sức mạnh của mình.
Không dễ dàng gì mới có thể đưa nhân chứng ra ngoài, lần này nếu bị bắt trở lại, chắc chắn không còn ai sống sót, nếu kết quả như vậy thì cuối cùng mọi cố gắng trước đó đều trở nên vô ích!
Bãi đậu xe của sân bay rất rộng, bốn người dù có lục soát cả ngày cũng chưa chắc có thể đi hết, họ chỉ có thể phân công một người về trước, ba người còn lại sẽ ở lại đây để quan sát canh giữ và cố gắng ngăn chặn khả năng mọi người bị đưa đi.
Lúc này, một nhân chứng bị bắt lại hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mặt, tay chân đều bị trói, miệng không chỉ bị quấn vải mà còn quấn băng nhiều lần, không nói được gì cả.
“Ông chủ kêu tôi đưa anh về. Quy tắc đã nói lúc trước hiện tại cần phải ghi nhớ!”
Người đàn ông cười hả hê, xem ra rất đáng sợ, vừa nói vừa mịt mờ nhìn về phía sau. Mấy người đó không dễ đối phó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.