Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 967
Nha Mẫn
17/06/2024
Nói xong, anh đứng dậy, hôn lên hai má cô.
“Em chỉ muốn đi thăm ông ngoại thôi mà. Anh bận như vậy, em không muốn anh lại phải lo lắng cho chúng em thêm nữa. Với cả bệnh viện có nhiều người như thế, anh lo gì chứ, dẫu gì người đó cũng chẳng thể giữa ban ngày ban mặt mà xông vào bệnh viện tới tìm chúng ta để rước thêm phiền toái, Anh Tuấn à…”
Trước mặt NhanHướng Minh và Tinh Hòa, Nhan Nhã Quỳnh vẫn còn hơi dè dặt, làm nũng cũng không tới nơi tới chốn, vẻ mặt cũng thiếu tự nhiên.
Giang Anh Tuấn tất nhiên là biết rõ cô rốt cuộc muốn cái gì, lại ngượng ngập cái gì. Anh cũng không muốn ở chỗ này nói thêm gì nữa, vỗ nhẹ hai má cô gái nhỏ, nắm tay dắt cô đi đến chỗ bàn ăn. Trời đất bao la, nhưng có thực mới vực được đạo, cũng không thể để cô gái nhỏ của anh bị đói được, nếu không đến lúc dạ dày cô bị khó chịu, thì cuối cùng người phải chịu khổ chịu tội cũng chỉ có anh thôi, không đáng!
Cũng như vậy, ở trong nhà chính cách đấy không xa, NhanKiến Định và NhanMinh Tú hai người đang ngồi ở bàn cơm ăn tối. Công tước Otto mấy ngày nay ở bệnh viện, trong nhà nhìn thoáng quá cũng thấy quạnh quẽ hẳn đi, ghế chủ nhà không ai ngồi, NhanMinh Tú chẳng thể nào quen cho đặng.
“Em sao vậy? Anh thấy dạo này em hay thẫn thờ vậy lắm, có chuyện gì không vui à? Có thể nói cho anh nghe được không?” . Ngôn Tình Ngược
Vợ của anh thời gian mất tập trung gần đây càng lúc càng dài. Sắc mặt cũng càng ngày càng tái xám, ngay cả ánh mặt cũng chẳng hề có thần như trước kia, cả người cứ mất hết sức sống, chẳng hề có chút tinh thần như khi xưa.
“Không có đâu, chỉ là vì không có ông ngoại ở đây, nên em có hơi không quen thôi.”
Vừa dứt lời, hình ảnh đầy máu lóe lên trong đầu NhanMinh Tú, sắc mặt cô ấy cũng theo đấy nhợt nhạt hẳn đi vài phần. Cô ấy biết gần đây NhanKiến Định rất bận, vậy nên chẳng muốn anh ấy có thêm chút phiền não nào. NhanMinh Tú nhanh chóng gục đầu, lùa nhanh hai đũa cơm, giả vờ như mình đang ăn cơm nên không muốn nói chuyện nữa.
Nhìn đỉnh đầu đen như mun của cô ấy, NhanKiến Định nhanh chóng chau mày, nhưng rồi cũng chẳng ép hỏi cho ra nhẽ làm gì, có điều trong đôi mắt màu đen ấy vẫn lóe lên một tia sáng.
bàn tay cầm đũa hăằn rõ khớp xương khựng lại một chốc, gắp lấy một miếng sườn rồi bỏ vào trong chén cô ấy.
“Thấy em dạo này gây đi nhiều quá, em ăn nhiều một chút. Biết là em đang lo lắng cho ông ngoại, nhưng bây giờ vẫn chưa an toàn, bây giờ em cứ ở tạm trong nhà thôi đã, chờ đến khi bên ngoại đã tạm an toàn, anh sẽ cùng em đi thăm ông ngoại nhé!”
Dứt lời, nhấc tay kia lên xoa xoa mái đầu của cô ấy.
“Ừm, em biết rồi. Gần đây trông anh cũng mệt lắm, anh ăn mau đi rồi lên lầu nghỉ ngơi sớm chút, đừng ngày nào cũng nghỉ ngơi có một chút là đi ngay sang phòng làm việc nữa.
Gắng gượng điều tiết lại tâm trạng của bản thân cho thật ổn thỏa, lúc ấy NhanMinh Tú mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh, sắc mặt rồi cũng không còn nhợt nhạt như khi trước nữa.
Cả hai người ai nấy đêu chất chứa nỗi lòng riêng, cơm chiều ăn cũng nhạt nhẽo như nước lã. NhanKiến Định nhìn chằm chằm cô ấy, thấy cô ăn xong rồi đi lên lâu, sau đó chau mày lập tức đặt chén cơm xuống bàn, đợi khoảng một chốc, mới từ từ đi lên lầu.
Từ lần trước sau khi hai người cãi cọ, NhanKiến Định không có chuyện gì cũng tìm cớ để chạy sang phòng NhanMinh Tú, lấy cớ nhiêu đến mức khiến người khác chẳng thể phòng bị nổi nữa, càng khiến cho NhanMinh Tú trợn mắt há mồm. Nhưng cứ khi nào cản trở, thì lần nào kết quả cũng là NhanKiến Định đạt được mong muốn của bản thân.
Anh ấy giống như thường lệ, động tác tắm rửa nhanh chóng chẳng mấy mà xong.
“Em chỉ muốn đi thăm ông ngoại thôi mà. Anh bận như vậy, em không muốn anh lại phải lo lắng cho chúng em thêm nữa. Với cả bệnh viện có nhiều người như thế, anh lo gì chứ, dẫu gì người đó cũng chẳng thể giữa ban ngày ban mặt mà xông vào bệnh viện tới tìm chúng ta để rước thêm phiền toái, Anh Tuấn à…”
Trước mặt NhanHướng Minh và Tinh Hòa, Nhan Nhã Quỳnh vẫn còn hơi dè dặt, làm nũng cũng không tới nơi tới chốn, vẻ mặt cũng thiếu tự nhiên.
Giang Anh Tuấn tất nhiên là biết rõ cô rốt cuộc muốn cái gì, lại ngượng ngập cái gì. Anh cũng không muốn ở chỗ này nói thêm gì nữa, vỗ nhẹ hai má cô gái nhỏ, nắm tay dắt cô đi đến chỗ bàn ăn. Trời đất bao la, nhưng có thực mới vực được đạo, cũng không thể để cô gái nhỏ của anh bị đói được, nếu không đến lúc dạ dày cô bị khó chịu, thì cuối cùng người phải chịu khổ chịu tội cũng chỉ có anh thôi, không đáng!
Cũng như vậy, ở trong nhà chính cách đấy không xa, NhanKiến Định và NhanMinh Tú hai người đang ngồi ở bàn cơm ăn tối. Công tước Otto mấy ngày nay ở bệnh viện, trong nhà nhìn thoáng quá cũng thấy quạnh quẽ hẳn đi, ghế chủ nhà không ai ngồi, NhanMinh Tú chẳng thể nào quen cho đặng.
“Em sao vậy? Anh thấy dạo này em hay thẫn thờ vậy lắm, có chuyện gì không vui à? Có thể nói cho anh nghe được không?” . Ngôn Tình Ngược
Vợ của anh thời gian mất tập trung gần đây càng lúc càng dài. Sắc mặt cũng càng ngày càng tái xám, ngay cả ánh mặt cũng chẳng hề có thần như trước kia, cả người cứ mất hết sức sống, chẳng hề có chút tinh thần như khi xưa.
“Không có đâu, chỉ là vì không có ông ngoại ở đây, nên em có hơi không quen thôi.”
Vừa dứt lời, hình ảnh đầy máu lóe lên trong đầu NhanMinh Tú, sắc mặt cô ấy cũng theo đấy nhợt nhạt hẳn đi vài phần. Cô ấy biết gần đây NhanKiến Định rất bận, vậy nên chẳng muốn anh ấy có thêm chút phiền não nào. NhanMinh Tú nhanh chóng gục đầu, lùa nhanh hai đũa cơm, giả vờ như mình đang ăn cơm nên không muốn nói chuyện nữa.
Nhìn đỉnh đầu đen như mun của cô ấy, NhanKiến Định nhanh chóng chau mày, nhưng rồi cũng chẳng ép hỏi cho ra nhẽ làm gì, có điều trong đôi mắt màu đen ấy vẫn lóe lên một tia sáng.
bàn tay cầm đũa hăằn rõ khớp xương khựng lại một chốc, gắp lấy một miếng sườn rồi bỏ vào trong chén cô ấy.
“Thấy em dạo này gây đi nhiều quá, em ăn nhiều một chút. Biết là em đang lo lắng cho ông ngoại, nhưng bây giờ vẫn chưa an toàn, bây giờ em cứ ở tạm trong nhà thôi đã, chờ đến khi bên ngoại đã tạm an toàn, anh sẽ cùng em đi thăm ông ngoại nhé!”
Dứt lời, nhấc tay kia lên xoa xoa mái đầu của cô ấy.
“Ừm, em biết rồi. Gần đây trông anh cũng mệt lắm, anh ăn mau đi rồi lên lầu nghỉ ngơi sớm chút, đừng ngày nào cũng nghỉ ngơi có một chút là đi ngay sang phòng làm việc nữa.
Gắng gượng điều tiết lại tâm trạng của bản thân cho thật ổn thỏa, lúc ấy NhanMinh Tú mới ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn anh, sắc mặt rồi cũng không còn nhợt nhạt như khi trước nữa.
Cả hai người ai nấy đêu chất chứa nỗi lòng riêng, cơm chiều ăn cũng nhạt nhẽo như nước lã. NhanKiến Định nhìn chằm chằm cô ấy, thấy cô ăn xong rồi đi lên lâu, sau đó chau mày lập tức đặt chén cơm xuống bàn, đợi khoảng một chốc, mới từ từ đi lên lầu.
Từ lần trước sau khi hai người cãi cọ, NhanKiến Định không có chuyện gì cũng tìm cớ để chạy sang phòng NhanMinh Tú, lấy cớ nhiêu đến mức khiến người khác chẳng thể phòng bị nổi nữa, càng khiến cho NhanMinh Tú trợn mắt há mồm. Nhưng cứ khi nào cản trở, thì lần nào kết quả cũng là NhanKiến Định đạt được mong muốn của bản thân.
Anh ấy giống như thường lệ, động tác tắm rửa nhanh chóng chẳng mấy mà xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.