Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 998
Nha Mẫn
04/07/2024
“Thưa ngài, có cần tôi đi theo không?”
Quản gia nhìn bộ dạng hung hăng của Hoäc Anh Tuấn khi bước ra ngoài, nhỏ giọng hỏi.
“Không cần, ông giúp tôi đi làm những chuyện khác, chuyện này tạm thời không cần bận tâm đến, Anh Tuấn sẽ lo liệu được”
Không cần nghĩ NhanKiến Định chắc chản tin tưởng Giang Anh Tuấn một trăm phần trăm, sau nhiều năm như vậy, không có chuyện gì là anh không xử lý được cả!
NhanKiến Định thì thầm vào tai quản gia vài câu, nói xong liền xua tay.
Quản gia cũng hiểu ý, gật đầu, cúi người rời khỏi phòng làm việc, lúc đi còn cung kính đóng cửa lại rồi mới lui ra.
Lúc này Hoäc Anh Tuấn đã lên xe đến bệnh viện, tài xế lái xe nhanh như bay, mấy phút sau đã đến nơi.
Bệnh viện lúc nào cũng rực rỡ ánh đèn, Giang Anh Tuấn mím môi ngước lên nhìn, hỏi tầng nào, dẫn theo một đám vệ sĩ hùng hổ đi lên, một đám người mặc vest đen, giày da, khuôn mặt điềm tĩnh, cơ thể vạm vỡ.
Nhìn không giống đến thăm bệnh mà giống như đến để vây bắt một người nào đó, đến đánh hội đồng, điều này thực sự khiến những người có mặt cảm thấy hoảng sợ.
“Thưa, thưa anh…… đây là bệnh viện, các anh không thể cứ vậy đi vào được!”
Còn chưa kịp bước tới, Hoäc Anh Tuấn đã bị y tá trưởng và một vài y tá trẻ chặn lại, mấy cô gái trước mặt đang run như cầy sấy.
Hoäc Anh Tuấn nhướng mày, Trần Bắc phía sau nở một nụ cười trên mặt nhẹ nhàng giải thích: “Ông chủ của chúng tôi chỉ là muốn đến thăm bệnh nhân. Chúng tôi không có ác ý gì cả. Tôi hy vọng mọi người đừng quá căng thẳng”
“Xin hỏi anh đến thăm bệnh nhân nào, thăm bệnh nhân cũng cần đăng ký trước”
Y tá trưởng nuốt nước bọt và run rẩy đưa ra một tấm bảng với một cây bút và một vài tờ giấy trên đó, bên trên viết nhi nhít ngày tháng và tên bệnh nhân.
Đương nhiên, Giang Anh Tuấn sẽ không kỳ kèo như đám người này, sau khi điền xong liền ném trả cô y tá trưởng, rồi phớt lờ đi và tiếp tục tiến về phía trước, vừa đi được hai bước, sau khi rẽ, thấy Vũ Nguyên Hải vẫn đang hờn dỗi dựa lưng vào tường.
“Tôi cần phải tìm hiếu rõ chuyện gì đã xảy ra. Anh có biết rõ mặt kẻ đến ám sát Giang Húc Đông không?”
Đứng trước mặt Vũ Nguyên Hải, Giang Anh Tuấn từ trên cao nheo.
mắt nhìn xuống như không thèm đếm xỉa đến nhất cử nhất động của anh ta.
“Tôi đã từng gặp người đó, nhưng tôi không biết gã là ai, lần này đến chắc chắn là muốn nhằm vào Húc Đông, anh thử nghĩ mà xem trên đời này có ai dám to gan đến vậy, tôi nghi ngờ Abel đứng sau toàn bộ chuyện này”
Sau khi Vũ Nguyên Hải bình tĩnh trở lại, không mất nhiều thời gian cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, ngoài Abel còn có ai có thể muốn giết chết Giang Húc Đông.
Chỉ có điều cậu thanh niên được phái đi ám sát, Vũ Nguyên Hải luôn cảm thấy có gì đó rất quen, nhưng nhất thời không nhớ được đã từng gặp ở đâu. Những sự tình cờ như vậy luôn khiến người ta cảm thấy bực bội, may mà Vũ Nguyên Hải đã quen với việc một mình gánh vác mọi chuyện từ lâu.
Hoäc Anh Tuấn nhìn một hồi cũng không thấy có gì, quay đầu hướng về phía Trần Bắc nói vài câu, rồi vén quần ngồi xuống ghế.
Trần Bắc cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, biến mất vào.
màn đêm bên ngoài.
“Chuyện này là do Abel làm. Nếu không thu dọn tai họa này, anh nghĩ anh và Giang Húc Đông thực sự có thể yên ổn sống qua ngày.
Quản gia nhìn bộ dạng hung hăng của Hoäc Anh Tuấn khi bước ra ngoài, nhỏ giọng hỏi.
“Không cần, ông giúp tôi đi làm những chuyện khác, chuyện này tạm thời không cần bận tâm đến, Anh Tuấn sẽ lo liệu được”
Không cần nghĩ NhanKiến Định chắc chản tin tưởng Giang Anh Tuấn một trăm phần trăm, sau nhiều năm như vậy, không có chuyện gì là anh không xử lý được cả!
NhanKiến Định thì thầm vào tai quản gia vài câu, nói xong liền xua tay.
Quản gia cũng hiểu ý, gật đầu, cúi người rời khỏi phòng làm việc, lúc đi còn cung kính đóng cửa lại rồi mới lui ra.
Lúc này Hoäc Anh Tuấn đã lên xe đến bệnh viện, tài xế lái xe nhanh như bay, mấy phút sau đã đến nơi.
Bệnh viện lúc nào cũng rực rỡ ánh đèn, Giang Anh Tuấn mím môi ngước lên nhìn, hỏi tầng nào, dẫn theo một đám vệ sĩ hùng hổ đi lên, một đám người mặc vest đen, giày da, khuôn mặt điềm tĩnh, cơ thể vạm vỡ.
Nhìn không giống đến thăm bệnh mà giống như đến để vây bắt một người nào đó, đến đánh hội đồng, điều này thực sự khiến những người có mặt cảm thấy hoảng sợ.
“Thưa, thưa anh…… đây là bệnh viện, các anh không thể cứ vậy đi vào được!”
Còn chưa kịp bước tới, Hoäc Anh Tuấn đã bị y tá trưởng và một vài y tá trẻ chặn lại, mấy cô gái trước mặt đang run như cầy sấy.
Hoäc Anh Tuấn nhướng mày, Trần Bắc phía sau nở một nụ cười trên mặt nhẹ nhàng giải thích: “Ông chủ của chúng tôi chỉ là muốn đến thăm bệnh nhân. Chúng tôi không có ác ý gì cả. Tôi hy vọng mọi người đừng quá căng thẳng”
“Xin hỏi anh đến thăm bệnh nhân nào, thăm bệnh nhân cũng cần đăng ký trước”
Y tá trưởng nuốt nước bọt và run rẩy đưa ra một tấm bảng với một cây bút và một vài tờ giấy trên đó, bên trên viết nhi nhít ngày tháng và tên bệnh nhân.
Đương nhiên, Giang Anh Tuấn sẽ không kỳ kèo như đám người này, sau khi điền xong liền ném trả cô y tá trưởng, rồi phớt lờ đi và tiếp tục tiến về phía trước, vừa đi được hai bước, sau khi rẽ, thấy Vũ Nguyên Hải vẫn đang hờn dỗi dựa lưng vào tường.
“Tôi cần phải tìm hiếu rõ chuyện gì đã xảy ra. Anh có biết rõ mặt kẻ đến ám sát Giang Húc Đông không?”
Đứng trước mặt Vũ Nguyên Hải, Giang Anh Tuấn từ trên cao nheo.
mắt nhìn xuống như không thèm đếm xỉa đến nhất cử nhất động của anh ta.
“Tôi đã từng gặp người đó, nhưng tôi không biết gã là ai, lần này đến chắc chắn là muốn nhằm vào Húc Đông, anh thử nghĩ mà xem trên đời này có ai dám to gan đến vậy, tôi nghi ngờ Abel đứng sau toàn bộ chuyện này”
Sau khi Vũ Nguyên Hải bình tĩnh trở lại, không mất nhiều thời gian cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, ngoài Abel còn có ai có thể muốn giết chết Giang Húc Đông.
Chỉ có điều cậu thanh niên được phái đi ám sát, Vũ Nguyên Hải luôn cảm thấy có gì đó rất quen, nhưng nhất thời không nhớ được đã từng gặp ở đâu. Những sự tình cờ như vậy luôn khiến người ta cảm thấy bực bội, may mà Vũ Nguyên Hải đã quen với việc một mình gánh vác mọi chuyện từ lâu.
Hoäc Anh Tuấn nhìn một hồi cũng không thấy có gì, quay đầu hướng về phía Trần Bắc nói vài câu, rồi vén quần ngồi xuống ghế.
Trần Bắc cúi đầu, nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, biến mất vào.
màn đêm bên ngoài.
“Chuyện này là do Abel làm. Nếu không thu dọn tai họa này, anh nghĩ anh và Giang Húc Đông thực sự có thể yên ổn sống qua ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.