Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 487
Nha Mẫn
20/09/2023
Trần Nhật Linh chậm rãi bước tới, ngả nửa thân người ra sô pha. Cô ta vừa mới từ phòng tắm đi ra, lúc này khuôn mặt còn ửng hồng. Dù sao thì
cô ta cũng là con gái lớn của nhà họ Trần, tuy rằng không xinh đẹp thanh tú được như Nhan Nhã Quỳnh, nhưng cũng là một cô gái ưa nhìn với nước
da trắng trẻo, chưa kể mấy ngày nay đã xảy ra nhiều chuyện, tính khí
cũng thay đổi chút ít, khiến cho cả người bỗng xinh đẹp thêm vài phần.
“Cũng không phải chuyện gì lớn cả, nhưng lần này Anh Tuấn gọi tôi đến như vậy, anh không tò mò xem tôi trở về như thế nào sao?”
Trần Nhật Linh tự ngắm bàn tay với bộ móng sơn đỏ thẫm của mình, các ngón tay mảnh mai trắng nốn như tuyết làm nổi bật lên màu sơn đỏ, trông lấp lánh như những viên hồng ngọc đặt trong tủ trưng bày ngoài cửa hàng vậy.
Trần Hiền liếc mắt nhìn sang, một hồi sau mới lấy lại được tinh thân, Trần Nhật Linh bèn thu tay về, sắc mặt Trần Hiền chợt thay đổi, anh ta nhíu mày, thu hồi tâm tư.
“Theo như tính cách của Giang Anh Tuấn, việc em có thể an toàn trở về quả thực là một kỳ tích. Có điều, nếu như con gái lớn nhà họ Nhanbiết được sự tôn tại của em thì cũng có thể là em đã được thả về. Đối với Giang Anh Tuấn mà nói, Nhan Nhã Quỳnh luôn là người anh ta yêu thương nhất…”
Lời này như một mũi dao đâm vào tim Trần Nhật Linh, cô ta liếc mắt nhìn Trần Hiền vẫn đang tiếp tục nói: “Con gái lớn của nhà họ Nhanvốn xinh đẹp dịu dàng, tinh xảo như búp bê sứ vậy, ngay cả anh nhìn còn thấy rất vừa mắt. Viên ngọc trước mắt, Giang Anh Tuấn làm sao có thể để ý đến người con gái nhạt nhẽo như cháo trắng dưa cải giống em chứ, Trần Nhật Linh, em nói xem?”
Trong nháy mắt gương mặt Trần Nhật Linh đã tràn đầy ác ý, cô ta nhìn chằm chằm Trần Hiền với ánh mắt u ám.
“Nếu anh không cần cái lưỡi của mình nữa thì tôi cũng không ngại giúp anh đâu. Trần Hiền, anh nên hiểu rõ giới hạn của tôi!”
Vẻ bề ngoài và Giang Anh Tuấn vốn là nỗi day dứt của Trần Nhật Linh suốt mười mấy năm qua, Trần Hiền lại vừa lúc chọc đến cả hai điều đó. Cho dù là giờ đây Trân Nhật Linh đã có thể che giấu ý tứ với Giang Anh Tuấn, nhưng cô ta cũng không thể chịu nổi khi bị nói như vậy.
“Đùa em chút thôi, rốt cuộc là em trở vê bằng cách nào?”
Trân Nhật Linh đã có ý cảnh cáo Trần Hiền, anh ta cũng không có thời gian lãng phí cùng Trần Nhật Linh nữa.
“Đương nhiên là Nhan Nhã Quỳnh thả tôi về, chỉ là tôi cần anh giúp tôi một số việc.”
Cô ta muốn mang Lê Quốc Nam trở lại! Đồng thời có thể khiến cho Nhan Nhã Quỳnh rời đi và không có cơ hội quay về…
“Chuyện của Lê Quốc Nam em nói với Nhan Nhã Quỳnh hay nói với Giang Anh Tuấn?”
Ngẫm lại thì lý do để khiến cho Giang Anh Tuấn thả cô ta ra, ngoại trừ là vì Lê Quốc Nam, thì chẳng còn thứ gì khác có thể lay động được khiến trái tim sắt đá của người đàn ông đó nưa.
“Đương nhiên là tôi nói cho Nhan Nhã Quỳnh, Giang Anh Tuấn cáo già như vậy, anh cho rằng hai người chúng ta có thể đấu lại anh ta sao?”
Tiếp cận một thời gian dài, Trần Nhật Linh cũng coi như là đã hiểu rõ, muốn động đến Giang Anh Tuấn nếu dựa vào cô ta và Trần Hiền thì hoàn toàn vô ích, trừ khi mượn tay của Dương Minh Hạo, nhưng bây giờ đừng nói là Dương Minh Hạo, ngay cả Trần Tuấn Tú cũng đang muốn giết cô ta.
“Em muốn anh giúp cái gì?”
Trần Hiền trầm tư một hồi, sau khi cân nhắc thiệt hơn, anh ta ngẩng đầu lên hỏi.
“Không có chuyện gì to tát cả, chỉ cần anh…”
“Cũng không phải chuyện gì lớn cả, nhưng lần này Anh Tuấn gọi tôi đến như vậy, anh không tò mò xem tôi trở về như thế nào sao?”
Trần Nhật Linh tự ngắm bàn tay với bộ móng sơn đỏ thẫm của mình, các ngón tay mảnh mai trắng nốn như tuyết làm nổi bật lên màu sơn đỏ, trông lấp lánh như những viên hồng ngọc đặt trong tủ trưng bày ngoài cửa hàng vậy.
Trần Hiền liếc mắt nhìn sang, một hồi sau mới lấy lại được tinh thân, Trần Nhật Linh bèn thu tay về, sắc mặt Trần Hiền chợt thay đổi, anh ta nhíu mày, thu hồi tâm tư.
“Theo như tính cách của Giang Anh Tuấn, việc em có thể an toàn trở về quả thực là một kỳ tích. Có điều, nếu như con gái lớn nhà họ Nhanbiết được sự tôn tại của em thì cũng có thể là em đã được thả về. Đối với Giang Anh Tuấn mà nói, Nhan Nhã Quỳnh luôn là người anh ta yêu thương nhất…”
Lời này như một mũi dao đâm vào tim Trần Nhật Linh, cô ta liếc mắt nhìn Trần Hiền vẫn đang tiếp tục nói: “Con gái lớn của nhà họ Nhanvốn xinh đẹp dịu dàng, tinh xảo như búp bê sứ vậy, ngay cả anh nhìn còn thấy rất vừa mắt. Viên ngọc trước mắt, Giang Anh Tuấn làm sao có thể để ý đến người con gái nhạt nhẽo như cháo trắng dưa cải giống em chứ, Trần Nhật Linh, em nói xem?”
Trong nháy mắt gương mặt Trần Nhật Linh đã tràn đầy ác ý, cô ta nhìn chằm chằm Trần Hiền với ánh mắt u ám.
“Nếu anh không cần cái lưỡi của mình nữa thì tôi cũng không ngại giúp anh đâu. Trần Hiền, anh nên hiểu rõ giới hạn của tôi!”
Vẻ bề ngoài và Giang Anh Tuấn vốn là nỗi day dứt của Trần Nhật Linh suốt mười mấy năm qua, Trần Hiền lại vừa lúc chọc đến cả hai điều đó. Cho dù là giờ đây Trân Nhật Linh đã có thể che giấu ý tứ với Giang Anh Tuấn, nhưng cô ta cũng không thể chịu nổi khi bị nói như vậy.
“Đùa em chút thôi, rốt cuộc là em trở vê bằng cách nào?”
Trân Nhật Linh đã có ý cảnh cáo Trần Hiền, anh ta cũng không có thời gian lãng phí cùng Trần Nhật Linh nữa.
“Đương nhiên là Nhan Nhã Quỳnh thả tôi về, chỉ là tôi cần anh giúp tôi một số việc.”
Cô ta muốn mang Lê Quốc Nam trở lại! Đồng thời có thể khiến cho Nhan Nhã Quỳnh rời đi và không có cơ hội quay về…
“Chuyện của Lê Quốc Nam em nói với Nhan Nhã Quỳnh hay nói với Giang Anh Tuấn?”
Ngẫm lại thì lý do để khiến cho Giang Anh Tuấn thả cô ta ra, ngoại trừ là vì Lê Quốc Nam, thì chẳng còn thứ gì khác có thể lay động được khiến trái tim sắt đá của người đàn ông đó nưa.
“Đương nhiên là tôi nói cho Nhan Nhã Quỳnh, Giang Anh Tuấn cáo già như vậy, anh cho rằng hai người chúng ta có thể đấu lại anh ta sao?”
Tiếp cận một thời gian dài, Trần Nhật Linh cũng coi như là đã hiểu rõ, muốn động đến Giang Anh Tuấn nếu dựa vào cô ta và Trần Hiền thì hoàn toàn vô ích, trừ khi mượn tay của Dương Minh Hạo, nhưng bây giờ đừng nói là Dương Minh Hạo, ngay cả Trần Tuấn Tú cũng đang muốn giết cô ta.
“Em muốn anh giúp cái gì?”
Trần Hiền trầm tư một hồi, sau khi cân nhắc thiệt hơn, anh ta ngẩng đầu lên hỏi.
“Không có chuyện gì to tát cả, chỉ cần anh…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.