Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 701
Nha Mẫn
06/01/2024
Chính giữa của căn phòng gỗ, ngọn lửa màu đỏ vàng dựa theo luồng gió mà
nhảy múa không ngừng, sắc mặt Trần Tuấn Tú âm trầm ngồi ở một bên, giơ
hai tay ra hơ hơ trước lửa, Dương Thừa Húc cắn răng, nhìn hai người đang hôn mê bất tỉnh ở trên giường, mở miệng muốn nói nhưng lại không nói
gì.
Mùa đông ở Hải Phòng thật sự là quá lạnh, càng huống hồ ban nãy vừa có một trận mưa nhỏ, đường càng trơn trượt khó đi, ba người đưa được hai người hôn mê vào đến chỗ này, thực sự là phí không ít sức, một thời gian dài không vận động, làm cho hai đùi của Trần Tuấn Tú gần như mất hết cảm giác rồi, ông ta nói: “Không vội, cứ phải để cho bọn họ lo lắng sợ hãi một lần thì mới biết cúi đầu.”
Sau khi tính toán một chút vật tư, cổ họng của Trần Nhật Linh đột nhiên phát ngứa, khó khăn lắm mới dừng được ho lại, nói: “Chỗ đồ ăn này chỉ đủ cho chúng ta kiên trì một tuần, vẫn chưa nói đến chuyện hai người đang nằm ở kia không ăn không uống.”
Đối với con gái, Trần Tuấn Tú căn bản không có tình cảm thương hoa tiếc ngọc, cười lạnh quay đầu lại nói: “Vậy thì không cho bọn họ ăn, uống nhiều nước hơn một chút là được, vừa đẹp giảm được một người nhìn không.”
“Chết rồi, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Ông muốn chết nhưng tôi vẫn chưa muốn chết đâu. Trần Tuấn Tú, ngay từ đầu tôi đã nói rõ ràng với ông điều kiện để tôi giúp ông là gì rồi. Lúc sắp chết mà còn muốn lôi kéo tôi làm đệm lưng cho ông, ông thật sự cho rằng tôi ngốc đến mức chưa chuẩn bị cái gì đã chạy tới sao!”
Trần Nhật Linh nói với giọng điệu tức giận pha chút ủ rũ.
Nếu so sánh tầm quan trọng giữa Nhan Nhã Quỳnh và cái thằng oắt con kia đối với Giang Anh Tuấn, chắc chắn là Nhan Nhã Quỳnh quan trọng hơn. Toàn bộ mọi người ở Hải Phòng đều biết, một khi thằng oắt con kia không còn nữa, cô ta vẫn có thể miễn cưỡng nghĩ biện pháp thoát thân, nhưng một khi Nhan Nhã Quỳnh không còn nữa, hậu quả của cô ta chỉ có một chữ “Chết”.
“Không phải khi đó mày không ăn không uống vẫn có thể chống đỡ sao? Tao đây còn cho nó uống nước, làm sao có thể chết dễ dàng thế được.”
Khi bắt hai mẹ con Nhan Nhã Quỳnh, Trần Tuấn Tú đã có ý định không muốn cho hai mẹ con bọn họ một cuộc sống tốt đẹp dễ chịu, hiện tại ông ta chẳng ngó ngàng gì đến bọn họ đã là tốt lắm rồi.
“Ông đúng là ngu xuẩn, có dùng lý lẽ để khuyên răn ông cũng không có ích gì. Trần Tuấn Tú, đừng ỷ vào việc ông là…”
“Nhật Linh, được rồi, đừng cãi nhau nữa. Anh vừa nướng khoai lang cho em nè, em nếm thử một chút đi, ngọt ngào thơm ngon, anh nướng chín rồi đó.”
Một bàn tay kéo lấy cổ tay của Trần Nhật Linh. Dương Thừa Húc liếm môi, trừng mắt liếc Trần Tuấn Tú một cái. Anh ta lấy ra hai củ khoai lang sẫm màu gần như đen như mực từ bên trong lò sưởi, đưa đến trước mặt Trần Nhật Linh.
Kìm hãm cơn tức giận của mình, Trần Nhật Linh ngồi xuống. Nhìn hai thứ đen thui không khác gì than ở trước mặt, cô ta im lặng một hồi lâu.
Mặc dù cô ta không biết làm mấy cái thao tác trong việc nấu nướng nhưng cô ta vẫn có thể phân biệt được đồ vật nào có thể ăn và đồ vật nào không thể ăn. Hai cái thứ đen thui này thật sự có thể ăn được sao? Nhận lấy cái thứ gọi là khoai lang nướng được cắm trên gậy gỗ từ tay Dương Thừa Húc, Trần Nhật Linh chọc chọc vài cái, trên mặt hiện rõ sự hoài nghi.
“Anh biết anh nướng không tốt, nhưng mà trong rừng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện đủ loại chuyện ngoài ý muốn, bây giờ việc quan trọng nhất là phải nhét đầy cái bao tử. Chờ đến khi nào giải quyết xong xuôi chuyện em muốn làm, anh sẽ đưa em đi ăn những món ngon hàng ngày.”
Dương Thừa Húc vừa nói chuyện vừa nhặt một củ khoai lang nướng từ dưới đất lên, thổi vài cái rồi cẩn thận bẻ đôi củ khoai lang, phần thịt màu vàng cam bên trong bốc lên hơi nóng, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra bốn phía, không ngờ nhìn bề ngoài vậy thôi nhưng thật ra bên trong cũng không tệ lắm.
Trần Nhật Linh lấy một củ khoai lang nướng, cẩn thận bẻ đôi, véo một mẩu rồi bỏ vào trong miệng. Trong miệng lập tức cảm nhận được hương vị ngọt ngào cùng phần thịt mềm mại của khoai lang, cô ta híp mắt nhanh chóng ăn xong một miếng nhỏ, toàn thân lập tức cảm thấy ấm áp và thoải mái hơn rất nhiều.
Mùa đông ở Hải Phòng thật sự là quá lạnh, càng huống hồ ban nãy vừa có một trận mưa nhỏ, đường càng trơn trượt khó đi, ba người đưa được hai người hôn mê vào đến chỗ này, thực sự là phí không ít sức, một thời gian dài không vận động, làm cho hai đùi của Trần Tuấn Tú gần như mất hết cảm giác rồi, ông ta nói: “Không vội, cứ phải để cho bọn họ lo lắng sợ hãi một lần thì mới biết cúi đầu.”
Sau khi tính toán một chút vật tư, cổ họng của Trần Nhật Linh đột nhiên phát ngứa, khó khăn lắm mới dừng được ho lại, nói: “Chỗ đồ ăn này chỉ đủ cho chúng ta kiên trì một tuần, vẫn chưa nói đến chuyện hai người đang nằm ở kia không ăn không uống.”
Đối với con gái, Trần Tuấn Tú căn bản không có tình cảm thương hoa tiếc ngọc, cười lạnh quay đầu lại nói: “Vậy thì không cho bọn họ ăn, uống nhiều nước hơn một chút là được, vừa đẹp giảm được một người nhìn không.”
“Chết rồi, vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Ông muốn chết nhưng tôi vẫn chưa muốn chết đâu. Trần Tuấn Tú, ngay từ đầu tôi đã nói rõ ràng với ông điều kiện để tôi giúp ông là gì rồi. Lúc sắp chết mà còn muốn lôi kéo tôi làm đệm lưng cho ông, ông thật sự cho rằng tôi ngốc đến mức chưa chuẩn bị cái gì đã chạy tới sao!”
Trần Nhật Linh nói với giọng điệu tức giận pha chút ủ rũ.
Nếu so sánh tầm quan trọng giữa Nhan Nhã Quỳnh và cái thằng oắt con kia đối với Giang Anh Tuấn, chắc chắn là Nhan Nhã Quỳnh quan trọng hơn. Toàn bộ mọi người ở Hải Phòng đều biết, một khi thằng oắt con kia không còn nữa, cô ta vẫn có thể miễn cưỡng nghĩ biện pháp thoát thân, nhưng một khi Nhan Nhã Quỳnh không còn nữa, hậu quả của cô ta chỉ có một chữ “Chết”.
“Không phải khi đó mày không ăn không uống vẫn có thể chống đỡ sao? Tao đây còn cho nó uống nước, làm sao có thể chết dễ dàng thế được.”
Khi bắt hai mẹ con Nhan Nhã Quỳnh, Trần Tuấn Tú đã có ý định không muốn cho hai mẹ con bọn họ một cuộc sống tốt đẹp dễ chịu, hiện tại ông ta chẳng ngó ngàng gì đến bọn họ đã là tốt lắm rồi.
“Ông đúng là ngu xuẩn, có dùng lý lẽ để khuyên răn ông cũng không có ích gì. Trần Tuấn Tú, đừng ỷ vào việc ông là…”
“Nhật Linh, được rồi, đừng cãi nhau nữa. Anh vừa nướng khoai lang cho em nè, em nếm thử một chút đi, ngọt ngào thơm ngon, anh nướng chín rồi đó.”
Một bàn tay kéo lấy cổ tay của Trần Nhật Linh. Dương Thừa Húc liếm môi, trừng mắt liếc Trần Tuấn Tú một cái. Anh ta lấy ra hai củ khoai lang sẫm màu gần như đen như mực từ bên trong lò sưởi, đưa đến trước mặt Trần Nhật Linh.
Kìm hãm cơn tức giận của mình, Trần Nhật Linh ngồi xuống. Nhìn hai thứ đen thui không khác gì than ở trước mặt, cô ta im lặng một hồi lâu.
Mặc dù cô ta không biết làm mấy cái thao tác trong việc nấu nướng nhưng cô ta vẫn có thể phân biệt được đồ vật nào có thể ăn và đồ vật nào không thể ăn. Hai cái thứ đen thui này thật sự có thể ăn được sao? Nhận lấy cái thứ gọi là khoai lang nướng được cắm trên gậy gỗ từ tay Dương Thừa Húc, Trần Nhật Linh chọc chọc vài cái, trên mặt hiện rõ sự hoài nghi.
“Anh biết anh nướng không tốt, nhưng mà trong rừng bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện đủ loại chuyện ngoài ý muốn, bây giờ việc quan trọng nhất là phải nhét đầy cái bao tử. Chờ đến khi nào giải quyết xong xuôi chuyện em muốn làm, anh sẽ đưa em đi ăn những món ngon hàng ngày.”
Dương Thừa Húc vừa nói chuyện vừa nhặt một củ khoai lang nướng từ dưới đất lên, thổi vài cái rồi cẩn thận bẻ đôi củ khoai lang, phần thịt màu vàng cam bên trong bốc lên hơi nóng, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra bốn phía, không ngờ nhìn bề ngoài vậy thôi nhưng thật ra bên trong cũng không tệ lắm.
Trần Nhật Linh lấy một củ khoai lang nướng, cẩn thận bẻ đôi, véo một mẩu rồi bỏ vào trong miệng. Trong miệng lập tức cảm nhận được hương vị ngọt ngào cùng phần thịt mềm mại của khoai lang, cô ta híp mắt nhanh chóng ăn xong một miếng nhỏ, toàn thân lập tức cảm thấy ấm áp và thoải mái hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.