Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 749
Nha Mẫn
01/02/2024
“Anh Tuấn.”
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của người đàn ông, đôi mắt bị đau của Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mặc dù cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến anh lo lắng như vậy, nhưng điều đó không ngăn được cô nằm khóc trong lòng anh.
“Sao vậy? Có ai bắt nạt em à?”
Mím chặt môi, Giang Anh Tuấn điều khiển xe lăn trở lại giường, hai tay đặt dưới nách cô, để cô ngồi xuống giường, cẩn thận giúp cô lau đi nước mắt trên khuôn mặt ấy.
“Không có.”
Nhan Nhã Quỳnh thoải mái xoa xoa bàn tay to của anh, né tránh ánh mắt của anh nhỏ giọng nói: “Chỉ là lúc nãy dậy không thấy anh, tưởng anh không đợi em dậy đã đi mất rồi…”
Vừa nói câu này, vẻ mặt đầy trách móc, muốn bao nhiêu uất ức có bấy nhiêu uất ức. Giang Anh Tuấn bị vẻ mặt heo chết không sợ nước sôi này của cô chọc cười, không so đo ấn đầu cô.
“Đợi lát nữa dọn dẹp xong là đi, anh hai chắc cũng sẽ đi với anh sang đó, bọn anh không ở Hải Phòng, em nhớ phải ngoan đấy biết chưa! Đừng có đưa Hướng Minh đi lung tung! Anh sẽ để quan gia Giang sang giám sát giúp anh, một khi em làm gì đó khác thường anh sẽ biết đầu tiên, nên phải thật thà một chút đó!”
Biết tỏng cô nương này không sợ trời không sợ đất mà.
Một khi người có thể giữ cô lại đều đi hết, chỉ còn lại mấy người nghe lời cô thì gan cô to bằng trời, đến lúc đó xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn, người hối hận cũng chỉ có chính anh.
“Em đâu có cứng đầu như anh nói đâu, rõ ràng hồi trước là anh với anh trai đem em đi chọc người khác…”
“Còn nói nữa, hồi nhỏ anh thay em với anh trai gánh bao nhiêu oan ức hả, nếu em mà ngoan một chút thì hồi nhỏ anh cũng không bị phạt thảm thế rồi, giờ Hướng Minh còn nhỏ, em đừng có dạy hư nó đấy!”
Cô nương này từ nhỏ đến lớn trừ lần chịu khổ 11 năm trước thì luôn được người khác yêu thương, chiều chuộng, tính cách có lúc không tránh khỏi có chút kiêu ngạo, nhưng Giang Anh Tuấn không hề ghét, nhóc đáng yêu mà mình chiều chuộng, có khóc cũng phải chiều!
“Em không có dạy hư Hướng Minh, nó thông minh lắm đó, từ lúc nó hiểu chuyện nó đã không cần em dạy rồi nha…”
Bị Giang Anh Tuấn nhốt trên giường, Nhan Nhã Quỳnh mặt đỏ bừng, hận không thể tìm nơi chui xuống.
Hồi nhỏ không biết trời cao đất dày là gì mà làm những chuyện đó, bây giờ nghĩ lại không chỉ buồn cười, còn thấy mất mặt, nhưng lại rất hoài niệm.
“Ở cạnh anh em muốn làm gì thì làm, nhưng anh không có ở đây thì em phải ngoan một chút, anh không ở bên cạnh em, nhỡ xảy ra chuyện rồi mà anh không được bên em, anh sẽ hận mình cả đời.”
Giang Anh Tuấn nhìn đôi mắt cô, nghiêm túc nói.
“Em biết rồi, em sẽ ngoan mà, vậy khi nào anh lên máy bay?”
Nhan Nhã Quỳnh ngồi trên giường lén lút nhìn Giang Anh Tuấn, vội cúi đầu, đối với chuyện ngoan ngoan này cô vẫn có chút thiếu tự tin.
“Sắp đi rồi, nhanh chóng đánh răng rửa mặt đi, không là không đợi em nữa.”
Giang Anh Tuấn vừa né sang một bên vừa không vui nói với cô, biết rõ tính cô như thế, cô có ngoan hay không chẳng lẽ anh lại không biết.
Thấy anh tránh sang một bên rồi, Nhan Nhã Quỳnh mới chạy vội vào phòng tắm, lúc NhanKiến Định gõ cửa đi vào, vừa hay thấy đuôi tóc của cô bay trong không trung, xem ra đã khôi phục lại rồi.
“Anh hai sao đến đây sớm vậy?”
Giang Anh Tuấn định tìm NhanKiến Định bàn bạc một chút chuyện đám cưới, mà anh ấy đã đến rồi.
Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của người đàn ông, đôi mắt bị đau của Nhan Nhã Quỳnh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mặc dù cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra khiến anh lo lắng như vậy, nhưng điều đó không ngăn được cô nằm khóc trong lòng anh.
“Sao vậy? Có ai bắt nạt em à?”
Mím chặt môi, Giang Anh Tuấn điều khiển xe lăn trở lại giường, hai tay đặt dưới nách cô, để cô ngồi xuống giường, cẩn thận giúp cô lau đi nước mắt trên khuôn mặt ấy.
“Không có.”
Nhan Nhã Quỳnh thoải mái xoa xoa bàn tay to của anh, né tránh ánh mắt của anh nhỏ giọng nói: “Chỉ là lúc nãy dậy không thấy anh, tưởng anh không đợi em dậy đã đi mất rồi…”
Vừa nói câu này, vẻ mặt đầy trách móc, muốn bao nhiêu uất ức có bấy nhiêu uất ức. Giang Anh Tuấn bị vẻ mặt heo chết không sợ nước sôi này của cô chọc cười, không so đo ấn đầu cô.
“Đợi lát nữa dọn dẹp xong là đi, anh hai chắc cũng sẽ đi với anh sang đó, bọn anh không ở Hải Phòng, em nhớ phải ngoan đấy biết chưa! Đừng có đưa Hướng Minh đi lung tung! Anh sẽ để quan gia Giang sang giám sát giúp anh, một khi em làm gì đó khác thường anh sẽ biết đầu tiên, nên phải thật thà một chút đó!”
Biết tỏng cô nương này không sợ trời không sợ đất mà.
Một khi người có thể giữ cô lại đều đi hết, chỉ còn lại mấy người nghe lời cô thì gan cô to bằng trời, đến lúc đó xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn, người hối hận cũng chỉ có chính anh.
“Em đâu có cứng đầu như anh nói đâu, rõ ràng hồi trước là anh với anh trai đem em đi chọc người khác…”
“Còn nói nữa, hồi nhỏ anh thay em với anh trai gánh bao nhiêu oan ức hả, nếu em mà ngoan một chút thì hồi nhỏ anh cũng không bị phạt thảm thế rồi, giờ Hướng Minh còn nhỏ, em đừng có dạy hư nó đấy!”
Cô nương này từ nhỏ đến lớn trừ lần chịu khổ 11 năm trước thì luôn được người khác yêu thương, chiều chuộng, tính cách có lúc không tránh khỏi có chút kiêu ngạo, nhưng Giang Anh Tuấn không hề ghét, nhóc đáng yêu mà mình chiều chuộng, có khóc cũng phải chiều!
“Em không có dạy hư Hướng Minh, nó thông minh lắm đó, từ lúc nó hiểu chuyện nó đã không cần em dạy rồi nha…”
Bị Giang Anh Tuấn nhốt trên giường, Nhan Nhã Quỳnh mặt đỏ bừng, hận không thể tìm nơi chui xuống.
Hồi nhỏ không biết trời cao đất dày là gì mà làm những chuyện đó, bây giờ nghĩ lại không chỉ buồn cười, còn thấy mất mặt, nhưng lại rất hoài niệm.
“Ở cạnh anh em muốn làm gì thì làm, nhưng anh không có ở đây thì em phải ngoan một chút, anh không ở bên cạnh em, nhỡ xảy ra chuyện rồi mà anh không được bên em, anh sẽ hận mình cả đời.”
Giang Anh Tuấn nhìn đôi mắt cô, nghiêm túc nói.
“Em biết rồi, em sẽ ngoan mà, vậy khi nào anh lên máy bay?”
Nhan Nhã Quỳnh ngồi trên giường lén lút nhìn Giang Anh Tuấn, vội cúi đầu, đối với chuyện ngoan ngoan này cô vẫn có chút thiếu tự tin.
“Sắp đi rồi, nhanh chóng đánh răng rửa mặt đi, không là không đợi em nữa.”
Giang Anh Tuấn vừa né sang một bên vừa không vui nói với cô, biết rõ tính cô như thế, cô có ngoan hay không chẳng lẽ anh lại không biết.
Thấy anh tránh sang một bên rồi, Nhan Nhã Quỳnh mới chạy vội vào phòng tắm, lúc NhanKiến Định gõ cửa đi vào, vừa hay thấy đuôi tóc của cô bay trong không trung, xem ra đã khôi phục lại rồi.
“Anh hai sao đến đây sớm vậy?”
Giang Anh Tuấn định tìm NhanKiến Định bàn bạc một chút chuyện đám cưới, mà anh ấy đã đến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.