Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình
Chương 820
Nha Mẫn
09/03/2024
Lúc này Nhan Nhã Quỳnh cũng đã nhận ra được tâm trạng của anh không đúng lắm, chút lửa giận trong lòng cô thoáng cái đã bị dập tắt, cô quay người lại, mím môi cản thận tựa vào người anh, đầu hơi ngẩng lên, nhìn anh hỏi: “Có chuyện gì khiến anh không vui sao?”
Giang Anh Tuấn lập tức lắc đầu, nhưng nụ cười trên mặt lại có chút khó coi: “Không có việc gì, em nghỉ ngơi một chút đi, sắp đến công ty rồi, đợi lát nữa anh bảo Lâm Tiến Quân dẫn em đi tham quan một vòng xung quanh làm quen một chút, để lần sau em đến đỡ bị đi lạc đường.”
Có một số việc bây giờ anh chưa thể nói cho cô biết được, Giang Anh Tuấn vừa xoa tóc cô vừa nhìn về phía trước nói.
“Em không sao đâu, anh có chuyện gì thì đi xử lý trước đi, đợi em đi dạo xong rồi quay về tìm anh có được không?”
Mặc dù Nhan Nhã Quỳnh không thông minh lắm, nhưng thật ra cô cũng biết nhưng chuyện này, cô khẽ xoa tay vào nhau, ngẩng mặt lên cười vui vẻ.
Cô gái nhỏ vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu, Giang Anh Tuấn hôn lên mặt cô một cái để trấn an cô.
Suốt quãng đường còn lại hai người đều không nói chuyện, lái xe ngồi phía trước khả năng cũng nhận ra có chuyện gì đó không ổn, nên lái xe cũng nhanh hơn bình thường một chút, chưa đến mười lăm phút, xe đã đến trước cửa công ty, Giang Anh Tuấn xuống xe dẫn người đi lên trên.
Lúc này Trần Bắc vẫn chưa tới, anh bảo Lâm Tiến Quân dẫn Nhan Nhã Quỳnh đi trước, sau đó mới gọi điện thoại bảo Trần Bắc mang tài liệu đến đây.
Lúc điều tra, thật ra tài liệu vô cùng nhiều, một chồng tài liệu rất dày, nhưng sau khi chỉnh lý lại đưa đến trong tay Giang Anh Tuấn chỉ còn lại ba tờ giấy mỏng, trong đó bao gồm một phần tài liệu về mẹ anh và một phần tài liệu về Gia tộc Húc Nhật.
Bên trên ghi chép rất đơn giản, sau khi xem xong toàn bộ, Giang Anh Tuấn hoàn toàn không cười được nữa, nếu như những gì ghi chép tên này là thật, vậy thì anh và Giang Húc Đông có quan hệ anh em họ với nhau, người chính anh tự tay bắt được lại là em trai có quan hệ máu mủ với mình.
Vận mệnh có đôi khi chính là buồn cười như vậy đó, tỷ lệ này thấp đến đáng thương, nhưng lại là sự thật, mẹ của anh là người của Gia tộc Húc Nhật, lần này nếu như không phải ông ngoại phát hiện ra thái độ của Gia tộc Húc Nhật có vấn đề, chỉ sợ cả đời anh cũng không biết được chuyện này…
“Hiện giờ còn ai biết chuyện này nữa hy không? Đi tra một chút xem rốt cuộc là người nào trong Gia tộc Húc Nhật đã biết được tin này, người nào năm đó đã giúp mẹ tôi chạy trốn, bây giờ đang ở đâu, tìm người liên hệ với Gia tộc Húc Nhật, tôi muốn gặp mặt chủ gia tộc bọn họ một lần, nhớ kỹ chuyện này phải bí mật một chút, đừng để cho người của gia tộc Otto phát hiện ra.”
Có một số việc dù sao vẫn phải giải quyết, trước kia mẹ anh đã lựa chọn trốn khỏi chỗ đó, vậy thì căn bản anh cũng không phải là người của Gia tộc Húc Nhật, nếu muốn thông qua chút máu mủ nhỏ nhoi ấy để bắt anh cúi đầu, thì đúng là mơ hão.
“Ngài yên tâm, tôi lập tức đi làm ngay, đảm bảo không có người thứ hai biết được chuyện này.”
Trần Bắc lập tức cúi đầu đáp lời, khi biết được chuyện này, thật ra anh ta cũng kinh ngạc không kém gì chủ tịch, thậm chí còn mất ngủ cả đêm.
“Đi xuống trước đi, làm xong chuyện thì báo cho tôi biết.”
Chuyện này đúng là khiến người ta đau đầu mà, sau khi Giang Anh Tuấn nói xong, anh cúi đầu xua tay bảo Trần Bắc ra ngoài trước, còn anh thì đưa tay lên bóp trán, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc rất lâu, sau đó mới lấy lại tinh thần.
Lúc Nhan Nhã Quỳnh quay lại, tâm trạng rối ren của anh đã tốt hơn nhiều rồi, anh đang xử lý công việc, trong văn phòng có không ít nhân viên đang đứng đó, mỗi người đều cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, nhìn dáng vẻ hình như đang bị trách mắng, còn bị trách mắng không nhẹ.
Giang Anh Tuấn lập tức lắc đầu, nhưng nụ cười trên mặt lại có chút khó coi: “Không có việc gì, em nghỉ ngơi một chút đi, sắp đến công ty rồi, đợi lát nữa anh bảo Lâm Tiến Quân dẫn em đi tham quan một vòng xung quanh làm quen một chút, để lần sau em đến đỡ bị đi lạc đường.”
Có một số việc bây giờ anh chưa thể nói cho cô biết được, Giang Anh Tuấn vừa xoa tóc cô vừa nhìn về phía trước nói.
“Em không sao đâu, anh có chuyện gì thì đi xử lý trước đi, đợi em đi dạo xong rồi quay về tìm anh có được không?”
Mặc dù Nhan Nhã Quỳnh không thông minh lắm, nhưng thật ra cô cũng biết nhưng chuyện này, cô khẽ xoa tay vào nhau, ngẩng mặt lên cười vui vẻ.
Cô gái nhỏ vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu, Giang Anh Tuấn hôn lên mặt cô một cái để trấn an cô.
Suốt quãng đường còn lại hai người đều không nói chuyện, lái xe ngồi phía trước khả năng cũng nhận ra có chuyện gì đó không ổn, nên lái xe cũng nhanh hơn bình thường một chút, chưa đến mười lăm phút, xe đã đến trước cửa công ty, Giang Anh Tuấn xuống xe dẫn người đi lên trên.
Lúc này Trần Bắc vẫn chưa tới, anh bảo Lâm Tiến Quân dẫn Nhan Nhã Quỳnh đi trước, sau đó mới gọi điện thoại bảo Trần Bắc mang tài liệu đến đây.
Lúc điều tra, thật ra tài liệu vô cùng nhiều, một chồng tài liệu rất dày, nhưng sau khi chỉnh lý lại đưa đến trong tay Giang Anh Tuấn chỉ còn lại ba tờ giấy mỏng, trong đó bao gồm một phần tài liệu về mẹ anh và một phần tài liệu về Gia tộc Húc Nhật.
Bên trên ghi chép rất đơn giản, sau khi xem xong toàn bộ, Giang Anh Tuấn hoàn toàn không cười được nữa, nếu như những gì ghi chép tên này là thật, vậy thì anh và Giang Húc Đông có quan hệ anh em họ với nhau, người chính anh tự tay bắt được lại là em trai có quan hệ máu mủ với mình.
Vận mệnh có đôi khi chính là buồn cười như vậy đó, tỷ lệ này thấp đến đáng thương, nhưng lại là sự thật, mẹ của anh là người của Gia tộc Húc Nhật, lần này nếu như không phải ông ngoại phát hiện ra thái độ của Gia tộc Húc Nhật có vấn đề, chỉ sợ cả đời anh cũng không biết được chuyện này…
“Hiện giờ còn ai biết chuyện này nữa hy không? Đi tra một chút xem rốt cuộc là người nào trong Gia tộc Húc Nhật đã biết được tin này, người nào năm đó đã giúp mẹ tôi chạy trốn, bây giờ đang ở đâu, tìm người liên hệ với Gia tộc Húc Nhật, tôi muốn gặp mặt chủ gia tộc bọn họ một lần, nhớ kỹ chuyện này phải bí mật một chút, đừng để cho người của gia tộc Otto phát hiện ra.”
Có một số việc dù sao vẫn phải giải quyết, trước kia mẹ anh đã lựa chọn trốn khỏi chỗ đó, vậy thì căn bản anh cũng không phải là người của Gia tộc Húc Nhật, nếu muốn thông qua chút máu mủ nhỏ nhoi ấy để bắt anh cúi đầu, thì đúng là mơ hão.
“Ngài yên tâm, tôi lập tức đi làm ngay, đảm bảo không có người thứ hai biết được chuyện này.”
Trần Bắc lập tức cúi đầu đáp lời, khi biết được chuyện này, thật ra anh ta cũng kinh ngạc không kém gì chủ tịch, thậm chí còn mất ngủ cả đêm.
“Đi xuống trước đi, làm xong chuyện thì báo cho tôi biết.”
Chuyện này đúng là khiến người ta đau đầu mà, sau khi Giang Anh Tuấn nói xong, anh cúi đầu xua tay bảo Trần Bắc ra ngoài trước, còn anh thì đưa tay lên bóp trán, nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc rất lâu, sau đó mới lấy lại tinh thần.
Lúc Nhan Nhã Quỳnh quay lại, tâm trạng rối ren của anh đã tốt hơn nhiều rồi, anh đang xử lý công việc, trong văn phòng có không ít nhân viên đang đứng đó, mỗi người đều cúi đầu, sắc mặt đỏ bừng, nhìn dáng vẻ hình như đang bị trách mắng, còn bị trách mắng không nhẹ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.